Tu Ma Phi Thăng Quyển - Chương 23: Huyễn Mộng Thú
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
169


Tu Ma Phi Thăng Quyển


Chương 23: Huyễn Mộng Thú


Rừng rậm Long Nha,là một khu rừng rộng lớn,vị trí cách phía tây Thăng Long Thành 1 km,thú vương của khu rừng này chính là một con Huyễn Mộng Thú có tu vi Thoát Phàm Cảnh đỉnh phong,thú triều lần này cũng là từ khu rừng này phát ra.

Tại một cái cây cao lớn ở phía đông khu rừng,chỉ thấy trên nhánh cây đó hiện tại đang có một con yêu thú bộ dạng giống hồ ly,nhỏ bằng hai bàn tay,bộ lông màu trắng,giữa trán có một cái chấm đỏ,đó không ai khác mà chính là thú vương của khu rừng này Huyễn Mộng Thú.

Khác với tưởng tượng của mọi người hiện tại bộ dạng của nó hình như bị thương rất nặng,nó nằm trên nhánh cây thở phì phò,trên thân nó còn có vài vết thương sâu tận xương,nó nhìn về sau với ánh mắt lo lắng,đúng lúc này thì phía sau nó vang lên vài tiếng nói chuyện,nó nghe vậy thì hít sâu một hơi cố đứng dậy,rồi sau đó tiếp tục chạy nhanh về hướng đông.

Một lúc sau khi mà Huyễn Mộng Thú chạy đi,thì ở trên nhánh cây đó đột ngột xuất hiện một lão giả,lão giả kia nhìn vết máu còn xót lại của Huyễn Mộng Thú thì vui mừng,lão huýt một tiếng bắn nhọn,ngay lập tức trên nhánh cây đó xuất hiện thêm 3 lão giả nữa,cả 3 lão giả vừa mới xuất hiện kia,đều đồng thời nhìn về phía vết máu còn xót lại của Huyễn Mộng Thú.

Một lão giả vui mừng nói”Xem ra là nó chỉ mới ở đây tức thì thôi,thật không ngờ nó bị thương nặng vậy rồi mà còn khó bắt đến vậy,nhưng không sao hơi tốn thời gian xíu thôi, chỉ cần chúng ta bắt được nó thì thiếu chủ sẽ trọng thưởng cho chúng ta,đến lúc đó thì chúng ta sẽ lên được Ma Tướng Cảnh không chừng,ha ha ha”

Một lão giả khác cũng liếm môi cười tà lên tiếng”khà khà lần hành động này cũng khá vui đấy chứ,không những dễ dàng mà còn có thể khiến cho mấy con yêu thú kia chạy loạn cả lên,không biết thành trì nào sẽ bị bọn nó hại đây,ha ha ha”

“Hừ,ngươi coi chừng bọn người của thánh hội phát hiện ra đấy,đừng có con nít như vậy nữa,mục đích của chúng ta chỉ là bắt Huyễn Mộng Thú thôi,đừng làm trễ nãi thời gian nữa,đi”

“Làm gì căng thế,đi thì đi”

Thế là 4 lão giả kia bay lên không trung,sau đó phi hành nhanh về phía đông,mà đó cũng chính là hướng đi đến Thăng Long Thành,xem ra sắp có biến rồi đây.

………………….-_–_–_–_–_-…………………

Ở chân núi Di Long.

Huỳnh Trấn Thiên hiện tại đang mỉm cười nói chuyện với một tên đệ tử Tụ Linh Cảnh tầng 5 của Hoá Long Môn.

Tên đệ tử kia hỏi”Sư Đệ à,ngươi thật lạ mặt a,chẳng lẽ ngươi đi cổng sau vào tông môn hay sao?,nếu vậy chắc là ngươi có người thân làm ở chấp sự phòng a,có thể nào xin giúp em của ta một xuất được không,ta sẽ trả tiền đầy đủ nha”

Huỳnh Trấn Thiên nghe vậy thì cười cười không trả lời câu hỏi của tên kia,hắn làm bộ hiếu kỳ hỏi”Không biết thú triều lần này có gì khác thường không a,tại sao cao tầng của tông ta lại không ngăn chặn nó,mà lại để cho nó lan rộng đến Thăng Long Thành nguy hại người dân vậy a,ta mới gia nhập tu tiên nên còn chưa hiểu lắm”

Tên kia nghe vậy quả nhiên quên chuyện nhờ vả,hắn đắc ý nhìn xung quanh một chút sau đó nói”Sư đệ là người mới,nên chắc chưa biết vì sao rồi đúng không,hay là để ta nói cho mà nghe,thú triều thì năm nào cũng diễn ra cả,lý do là vì số lượng yêu thú ở những sơn mạch hoặc rừng rậm quanh đây gia tăng quá nhanh,nên dẫn đến bọn chúng muốn mở rộng địa bàng,từ đó mới xuất hiện thú triều,thật ra bình thường thì thú triều chỉ do mấy con yêu thú Tụ Linh Cảnh phát động,nhưng lần này thì lại có đến cả yêu thú Thoát Phàm Cảnh tham gia,vì không muốn tổn hao nhân lực nên tông ta không có ngăn cản đợt thú triều này,dù sao nếu mà muốn ngăn cản đợt thú triều này thì ít nhất tông ta cũng phải huy sinh kha khá mạng người,đó chính là lý do tông ta không ngăn đợt thú triều này”

Huỳnh Trấn Thiên nghe vậy thì một bộ bừng tĩnh,sau đó bắt đầu nói chuyện bla bla với tên đệ tử Hoá Long Môn kia,dù sao hắn cũng phải ở cùng một chỗ với tên đệ tử Hoá Long Môn này trong một thời gian ngắn,cũng nên làm quen chút xíu cho đỡ chán,còn tại sao hắn lại phải ở dưới chân núi,thì là do hắn bị chọn đi canh gác dưới chân núi a.

Tại hai người bọn hắn đang xàm xàm ba lác thì một tia sáng màu trắng từ bên ngoài kết giới loé lên không có sự ngăn cản nào chui thẳng vào trong núi.

Huỳnh Trấn Thiên tính tình vẫn rất cẩn thận,ngay lập tức hắn có cảm ứng,chỉ thấy hắn gập tay ra đằng sau,rồi sau đó ngay lập tức chụp nhanh về cái tia sáng kia,rất nhanh rất gọn,hắn tựa bắt được cái thứ màu trắng ấy.

Chít chít…………..vài tiếng kêu dễ nghe vang lên.

Huỳnh Trấn Thiên cảm thấy đầu mình có một thứ gì đó muốn tiến vào nhưng lại bị hắc khí ở trong người hắn cản lại,hắn biết nhưng cũng không nghĩ nhiều,hắn giơ tay lên muốn xem cái vật màu trắng kia là gì,chỉ thấy vật màu trắng kia chính là một con hồ ly nhỏ khắp người đều là vết thương,đến đây thì mọi người cũng tự hiểu đi a,ta lười giải thích.

Con hồ ly kia do khắp người đều là vết thương nên bị Huỳnh Trấn Thiên bắt trên tay thì vô lực phản kháng,nó chỉ biết dùng ánh mắt đáng thương nhìn chằm chằm hắn như là lời cầu xin thả nó ra,hắn thấy vậy thì kỳ quái nhìn tầng kết giới ở phía không xa kia,hắn suy nghĩ một lát lại vứt con hồ ly đang cầm trên tay vào kết giới.

Chít……một tiếng kêu đau đớn vang lên,chỉ thấy con hồ ly kia khi đụng vào kết giới thì bị văng lại vào bên trong.

Huỳnh Trấn Thiên thấy vậy thì kỳ quái thầm nghĩ”Chẳng lẽ ta cảm ứng sai hay sao?,rõ ràng ta cảm ứng được con hồ ly này từ bên ngoài vô a,sao bây giờ ra ngoài lại không được”

Hắn nghi hoặc lại nhặt con hồ ly kia lên,sau đó lại vứt vào kết giới,kết quả lại là con hồ ly kia bị hất văng vào trong,hắn thấy vậy thì lại muốn nhặt con hồ ly kia lên lần nữa,con hồ ly kia thấy vậy thì đáng thương nhìn hắn với ánh mắt cầu xin.

Đúng lúc này thì bên ngoài kết giới xuất hiện 4 lão giả mặc áo đen nhưng tóc thì bạc trắng,đó không ai khác mà là 4 lão giả ở trong khu rừng rậm long nha.

4 lão giả kia nhìn thấy con hồ ly nhỏ trên tay Huỳnh Trấn Thiên thì vui mừng,cả 4 người bọn hắn ngay lập tức giơ tay lên chụp về phía con hồ ly kia,nhưng ngay lập tức chỉ nghe thấy 4 tiếng kêu đau đớn vang lên.

Con hồ ly kia thấy vậy thì quên việc mình đang bị Huỳnh Trấn Thiên bắt,nó quay mặc nhìn 4 lão giả kia sau đó làm bộ mặt quỷ như trêu chọc 4 lão giả kia.

Thấy một màn như vậy thì 4 lão giả kia đầu đầy gân xanh,một lão giả trong 4 người lạnh lùng quát”Một Thoát Phàm Cảnh đỉnh phong còn vào trong đó được,ta không tin 4 Thoát Phàm Cảnh đỉnh phong lại vào trong đó không được,nào các vị chúng ta hợp lực phá hủy nó,sau đó thì bắt con Huyễn Mộng Thú kia đem về nhận thưởng”

3 lão giả còn lại nghe vậy thì hô lên một tiếng tốt,sau đó cả 4 đồng thời tế ra linh khí của mình gồm 1 cái lưỡi hái,2 cái vuốt,1 cái roi,1 cái găng tay và một cái búa.

Oành………..một tiếng nổ to vang lên,đó chính là tiếng động do 4 lão giả kia đồng thời đánh về phía cái kết giới hộ sơn của Hoá Long Môn,nhưng dù nổ to nhưng cái kết giới kia cũng chỉ bị lõm vào một xíu,sau một lát thì nó lại trở lại bình thường.

Tên đệ tử Tụ Linh Cảnh tầng 5 của Hoá Long Môn thấy vậy thì cả kinh vội quát”Các ngươi là ai,sao dám tấn công vào kết giới của tông ta,có biết đây là đâu không”

Một lão giả dáng người mập mạp đứng ở bên ngoài kết giới nghe vậy thì khinh thường nói”Chỉ là một môn phái hạng trung,có gì cần phải biết chứ,khôn hồn thì mau mau kêu chưởng môn của các ngươi ra mở kết giới cho chúng ta đi vào,nếu không thì đừng có trách bọn ta độc ác”

Tên đệ tử kia nghe vậy thì giận dữ rút một cái còi bằng tre ra,hắn huýt một tiếng vang vọng cả núi trời,ngay lập tức vài tia sáng từ trên đỉnh núi bay lên,sau một lát thì 4 lão giả khí thế hùng hồn xuất hiện ở chỗ này,đó không ai khác mà chính là 4 Thoát Phàm Cảnh đỉnh phong của Hoá Long Môn.

Một trong 4 lão giả vừa mới xuất hiện giận dữ lên tiếng”Các ngươi là ai?,Hoá Long Môn có làm gì đắc tội với các ngươi sao?,sao lại tấn công vào kết giới của tông ta”

Lão giả bộ dạng mập mạp ở bên ngoài kết giới nghe vậy thì khinh thường nói”Bọn ta là ai các ngươi không cần phải biết,khôn hồn thì mau mau mở kết giới này ra,nếu không đừng trách bọn ta cường công đi vào”

“Hừ,thật không,nếu cường công vào được thì còn cần bọn ta mở kết giới ra hay sao,chỉ sợ các ngươi cường công không nổi,4 tên các ngươi xem ra là người của ma môn,khôn hồn thì mau mau xéo khỏi đây,nếu không thánh hội biết được thì hối hận không kịp”

“Hừ,Tốt lắm,để bọn ta xem cái kết giới này phòng ngự mạnh đến chừng nào,đã biết bọn ta là người ma môn rồi mà còn dám làm như vậy,các vị tấn công”

“Ma môn là cái đết gì,thích thì phá đi bọn ta chiều”

Thế là 4 lão giả của ma môn bắt đầu tập trung tấn công vào kết giới của Hoá Long Môn,4 lão giả của Hoá Long Môn thấy vậy cũng không ngồi yên,bọn họ cũng gia tăng thêm linh lực vào kết giới,ý đồ muốn tăng lực phòng ngự cho kết giới,thế là ở đây bắt đầu diễn ra một trận chiến kéo dài,mà mục đích ở đây là xem thử 4 lão giả của ma môn phá được kết giới đánh vào trong Hoá Long Môn trước,hay là thánh hội sẽ phát hiện ra trước và cũng có thể người của ma môn sẽ phát hiện ra trước,nói chung theo ta là một cuộc chiến xàm lông quyết định bằng sự hên xui.(đéo hiểu sao ta lại nghĩ ra được)

…………………….~T_T~…………………….

Hộc…….hộc……trong khi dưới chân núi hiện tại đang diễn ra một trận chiến kéo dài,thì ở trên đỉnh núi nhân vật chính của truyện và nhân vật chính của câu chuyện Huỳnh Trấn Thiên và Huyễn Mộng Thú,đang mệt mỏi ngồi xuống ghế uống nước,ở trước mặt hắn là nữ hài hắn cứu từ tay anh em họ Ngô(còn về tên gì thì ta đéo cho biết đấy,làm gì được nhau ha ha ha),tất nhiên có cả hai ông cháu A Phúc nữa.

A Phúc kỳ quái hỏi”Thiên à,ta nhớ ngươi bị chọn đi canh giữ dưới chân núi mà,sao bây giờ lại ở đây”

Huỳnh Trấn Thiên nghe vậy thì bình tĩnh nói”Dưới núi có biến,có lẽ sẽ có 1 cuộc chiến,vì thế nên ta lẵng lặng không nói nhiều đi lên đấy luôn,ta không muốn vướng vào rắc rối không đáng có”(má main rất tĩnh,nhưng mà hơi xui)

Ông của A Phúc nghe vậy lo lắng hỏi”Vậy chuyện này liên quan gì đến ngươi không”

Huỳnh Trấn Thiên nghe vậy thì nhìn con hồ ly đang nắm trong tay,sau đó không mấy khẳng định nói”Chắc không liên quan đến ta a”

Nghe được sự không mấy khẳng định trong lời nói của Huỳnh Trấn Thiên thì ông của A Phúc thật không biết nói gì,đến ngay cả chuyện có gây chuyện hay không mà cũng không biết thì lão cũng chịu.

Cô bé kia thì lại không mấy quan tâm đến chuyện đánh đánh giết giết này,nàng vui vẻ xoa xoa đầu của Huyễn Mộng Thú,nàng nài nỉ nói”Anh Thiên cho em con hồ ly này đi,nhìn nó thật đáng yêu a”

Huỳnh Trấn Thiên nghe vậy thì không suy nghĩ nhiều vội vứt Huyễn Mộng Thú qua cho cô bé,hắn sợ là không nhanh đưa qua,thì lại bị cô bé kia đeo bám nài nỉ thì mệt lắm.

Cô bé thấy vậy thì vui mừng tiếp lấy rồi sau đó chạy đi,nói là đi tắm cho Huyễn Mộng Thú,3 người nam nhân thấy vậy thì cũng không nói gì,thế là căn phòng tạm thời rơi yên tĩnh.

Đúng lúc này thì A Phúc đột nhiên thần thần bí bí nói ra một câu phá vỡ sự yên tĩnh đó,hắn bí ẩn nói”Này mọi người,khi nảy ta đi thăm dò Hoá Long Môn vô tình phát hiện ra một sự thật kinh người,mọi người đoán xem ta đã phát hiện được gì nào?”

Mọi người muốn biết chuyện gì,thì chờ chương sau đi a,ta lười viết nhiều.

………………..^▁^^▁^……………….

………………..HCVVCH………………….

–Yêu Chi Để Rồi Khổ

Cây Không Có Đất Cây Toi

Anh Không Có Em Anh Sống

Yêu Em Bị Đè Bị Cưỡi

Chi Cho Khổ Đời Con Trai

(Vl thơ ai nghĩ ra mà đỉnh vl)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN