Tu Ma Phi Thăng Quyển - Chương 26: Ngũ Hành Sơn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
132


Tu Ma Phi Thăng Quyển


Chương 26: Ngũ Hành Sơn


Dãy núi Ngũ Hành Sơn là một dãy gồm 5 ngọn núi,phân biệt là Kim,Mộc,Hoả,Thủy,Thổ.

Mỗi ngọn núi sẽ có mức độ ngũ hành linh khí khác nhau.

VD:Hoả Sơn sẽ có lượng Hoả linh khí thiên địa dày nhất,phù hợp cho tu sĩ tu luyện hoả thuộc tính và tìm hiểu pháp tắc liên quan đến hoả thuộc tính nhất.

Thủy Sơn thì ngược lại,có lượng Thủy linh khí thiên địa dày nhất,phù hợp với tu sĩ thủy thuộc tính nhất.

Tất nhiên nếu tu sĩ có hoả linh căn mà tu luyện ở thủy sơn thì sẽ không được thuận lợi lắm,vì ngũ hành tương sinh tương khắc mà.

Vì dãy núi này trời sinh đã phân chia ngũ hành linh khí như vậy,cho nên mỗi ngọn núi đều có một thuộc tính linh khí rất nồng đậm,đều này cũng dễ hiểu khi mà một trong những tông môn lớn nhất Trung Vực lại chọn nơi này làm sơn môn của mình,môn phái đó có tên là “Ngũ Linh Môn”

Ngũ Linh Môn là một môn phái có 5 Tạo Đan Cảnh đỉnh phong,là một trong 6 môn phái bá chủ của Trung Vực,tuy có 5 Tạo Đan Cảnh đỉnh phong nhưng thứ hạng của Ngũ Linh Môn chỉ đứng thứ 4 của Trung Vực,xếp sau Linh Kiếm Môn,Minh Nguyệt Môn và Bá Thể Môn.(Ma Môn không tính vì là tông môn trong tối,vì thế đừng thắc mắc làm chi a).

Hiện tại ở Hoả Sơn xuất hiện một người xa lạ,người này đầu tóc bù xù,quần áo rách rưới,toàn thân xuất hiện rất nhiều vết thương,trên tay thì lại có một con hồ ly màu trắng bộ dạng rất dễ thương,người này không ai xa lạ với chúng ta mà là main của truyện Huỳnh Trấn Thiên.

Huỳnh Trấn Thiên mệt mỏi ngồi bệt xuống đất nói”Thật mạnh a,cũng may là ta có Kim Vệ Thuẫn,nếu không tựa ngủm củ tỏi rồi”nói xong hắn lục từ trong người lấy ra một viên đan dược màu vàng,sau đó không nghĩ ngợi nhiều nuốt nó vào miệng,rồi bắt đầu nhập định luyện hoá dược lực.

Thời gian không biết đã trôi qua bao lâu,cuối cùng Huỳnh Trấn Thiên cũng rời khỏi trạng thái nhập định,lúc này bằng mắt thường có thể thấy những vết thương ngoài da của hắn đã bình phục hoàn toàn không có lấy một vết xẹo,có thể thấy viên đan dược hắn vừa nuốt cũng là Linh Dược trị thương.

Chít……..chít……..đúng lúc này Huyễn Mộng Thú đột nhiên kêu lên và tiếng cảnh giác.

Huỳnh Trấn Thiên nghe vậy thì nhíu mày nhìn về một hướng,chỉ thấy hướng đó xuất hiện một nhóm 5 người mặc đồng phục ngũ sắc(5 màu) đang đi đến chỗ hắn,dẫn đầu là một lão giả Thoát Phàm Cảnh sơ kỳ,hắn thấy vậy thì mới thở phào một hơi,nếu là tu sĩ Thoát Phàm Cảnh sơ kỳ bình thường thì hắn cũng không có cái gì gọi là sợ hãi.

Tuy không sợ hãi nhưng không có nghĩa là Huỳnh Trấn Thiên lơ là,hắn tập trung tinh thần nhìn đám người đang tới,nếu có biến thì hắn sẽ là người làm ra phản ứng đầu tiên.

Nhưng tựa hắn đã lo xa,chỉ thấy lão giả kia phát hiện ra hắn thì ân cần nói”Ngươi bị thương có nặng lắm không,bọn người Hắc Ám Ma Điện thật quá quắc,không ngờ lại dám công khai vây đánh Ngũ Linh Môn của chúng ta,xem ra đại lục Đại Việt lại sắp có biến rồi,chỉ tội khổ cho bọn đệ tử các ngươi thôi,ta xem bộ quần áo của ngươi bị máu nhuộm đỏ hết luôn rồi,chắc bị thương nặng lắm a,nhanh nhanh để ta xem xem nào”

Huỳnh Trấn Thiên nghe vậy thì kinh ngạc há hốc mòm miệng,thật không ngờ số hắn đỏ như vậy,xuất hiện đúng lúc chủ nhà nơi đây đang rối loạn,nếu vậy hắn cũng đỡ phải tốn sức cho một trận chiến vô ích a,hắn đang định thả lõng thì đột nhiên nghĩ đến đều gì đó,hắn nhún chân phi thân ra đằng xa rồi nói”Xém chút bị ngươi lừa rồi,làm gì có chuyện trong tình thế hỗn loạn này mà ngươi lại dễ dàng tin tưởng ta là người của Ngũ Linh Môn như vậy chứ,thật đúng là gừng càng già càng cay a”

Lão giả kia nghe thấy vậy thì nụ cười đông cứng lại,sau đó âm trầm nói”Thật không ngờ ngươi còn trẻ tuổi mà đề phòng như vậy,người của Hắc Ám Ma Điện quả không phải là bọn dễ bị lừa a,nhưng mà như vậy thì kết cục của ngươi cũng vẫn là chết thôi,các tiểu bối lên giết hắn cho ta,để ta xem thực lực của các ngươi nào”

“Rõ”

Tiếng rõ vừa dứt thì 4 Tụ Linh Cảnh tầng 9 sau lưng lão giả kia xông lên vây đánh vào vị trí Huỳnh Trấn Thiên.

Huỳnh Trấn Thiên thấy vậy thì không có biểu tình gì xuất ra một thanh kiếm màu bạc quát”Dẫn Kim Kiếm”,sau đó hắn truyền ma khí vào thanh kiếm biến thanh kiếm kia thành màu đen rồi phi thân lên chủ động đón địch.

Một tên Tụ Linh Cảnh tầng 9 mặt hơi dài của Ngũ Linh Môn thấy hành động của Huỳnh Trấn Thiên thì khinh thường nói”Không biết tự lượng sức,chỉ một Tụ Linh Cảnh tầng 7 vậy mà còn ngoan cố,để ta cho ngươi biết cách biệt giữa Tụ Linh Cảnh tầng 7 và tầng 9 lớn như thế nào “Hoả Nha Thuật””

Chỉ thấy một con Hoả Nha (quạ lửa) bay từ trong tay tên tu sĩ mặt dài kia tấn công thẳng về hướng của Huỳnh Trấn Thiên,trên đường đi thì cây cỏ ở xung quanh con hoả nha ấy đều khô héo hết lại,xem ra đòn tấn công của tên tu sĩ kia rất mạnh.

Huỳnh Trấn Thiên thấy vậy thì khuôn mặt không lộ ra biểu tình gì chéo góc kiếm xuống quát “Nhất Sát Kiếm”.

Xẹt………… Một ánh kiếm màu đen lấy tốc độ nhanh chóng chém vào con hoả nha kia,chỉ thấy con hoả nha kia bị một kiếm chém thành hai nửa sau đó từ từ tan vào thiên địa.

Tên tu sĩ mặt dài của Ngũ Linh Môn thấy vậy thì kinh ngạc há hốc mòm miệng xem ra hắn không mấy tin tưởng kết quả này,ngay tại hắn còn đang trong cơn kinh ngạc thì tiếng kêu to của lão giả Thoát Phàm Cảnh sơ kỳ đang ở ngoài xem chiến vang lên”Văn Phong cẩn thận”

Tên tu sĩ mặt dài nghe vậy thì cả kinh vội định thần lại nhìn xung quanh,nhưng tựa mọi thứ đã quá muộn,hắn chỉ kịp thấy một ánh kiếm màu đen xẹt qua cổ mình,sau đó mọi thứ đều trở thành màu đen,hắn đã đầu lìa khỏi cổ,chết.

Lão giả Thoát Phàm Cảnh sơ kỳ của Ngũ Linh Môn thấy vậy thì đầu toát mồ hôi lạnh quát”Để ta đối đầu với tên nhóc này,các ngươi lui ra một bên hộ trợ đi,tên nhóc này hơi tà dị a,không thể coi thường được”

3 tên Tụ Linh Cảnh còn lại nghe vậy thì vội gật đầu lui ra đằng xa,bọn họ cũng không muốn phải đối đầu với 1 người giết 1 đồng môn cùng cấp quá dễ dàng như vậy a,ai biết đâu tiếp theo sẽ tới đầu bọn họ rơi,vì vậy lui ra xa xa là an toàn nhất.

Lão giả thấy vậy cũng không lộ biểu tình gì,lão tung người bay lên không trung,sau đó một cái quạt màu vàng ngân xuất hiện trên tay lão,lão quát “Hoả Ngân Phiến”

Vù……vù……ào……ào…….Một cột lửa màu cam từ cái quạt kia phát ra,lão giả thấy vậy thì cười nụ cười tự tin nói”Ta sẽ kết thúc tính mạng của ngươi trong 1 chiêu,nhận lấy cái chết đi” dứt lời thì lão phất cái quạt về hướng Huỳnh Trấn Thiên,theo hành động ấy thì một ngọn lửa màu cam phiêu diêu như ngọn gió bay ra từ cái quạt kia rồi tấn công thẳng đến vị trí Huỳnh Trấn Thiên.

Huỳnh Trấn Thiên thấy vậy thì vội lấy Kim Vệ Thuẫn ra chắn ở trước người, tại hắn xem ra thì ngọn lửa kia sẽ không thể làm bị thương hắn được,nên biết thuẫn này đã từng chặn một đòn tấn công của Thoát Phàm Cảnh đỉnh phong nhưng cũng không bị hư hại gì,với lại hắn đã từng dùng nó để đối đầu trực diện Ngô Thanh Sơn cho nên hắn rất tự tin khi đối đầu với Thoát Phàm Cảnh sơ kỳ,nhưng hắn đã quá xem thường uy lực của đòn tấn công này cũng như quá xem thường Thoát Phàm Cảnh sơ kỳ,chỉ thấy ngọn lửa kia tấn công vào Kim Vệ Thuẫn thì bị chặn lại,tuy vậy một lực phản chấn mạnh mẽ phát ra từ Kim Vệ Thuẫn truyền vào người hắn.

Phụt……….Huỳnh Trấn Thiên không tự chủ được phun ra một ngụm máu sau đó không suy nghĩ nhiều vội nhún chân lui ra đằng sau kéo dài khoảng cách với lão giả kia.

Lão giả kia thấy vậy thì đắc ý khạc khạc cười nói”hahaha đáng khen cho ngươi là đỡ được một chiêu của ta mà chưa chết,nhưng chắc giờ ngươi cũng đang bị nội thương rất nặng rồi đúng không,lần này ngươi chắc chắn không thể thoát khỏi cái chết,tiếp chiêu”nói hết câu lão giả kia lại quạt một cái về hướng Huỳnh Trấn Thiên,lại có một luồng lửa cam bay ra từ cái quạt màu vàng ngân tấn công thẳng tới vị trí của hắn.

Huỳnh Trấn Thiên thấy vậy thì hơi lộ vẻ cả kinh,ngay lúc hắn đang bối rối thì vài tiếng kêu dễ nghe vang lên,đó không của ai khác mà chính là tiếng kêu của Huyễn Mộng Thú.

Cùng lúc tiếng kêu của Huyễn Mộng Thú vang lên thì lão giả ở trên không trung cũng đột nhiên ngơ người ra sau đó lão bỗng nhiên làm những hành động kỳ mà không quan tâm đến việc kiểm soát ngọn lửa cam kia nữa,nhân cơ hội này Huỳnh Trấn Thiên cũng nhanh chóng tránh thoát khỏi phạm vi công kích của ngọn lửa màu cam khiến cho ngọn lửa màu cam tấn công trúng vào mảnh đất trống,đến lúc này thì lão giả ở trên không trung mới hoàn hồn lại.

Lão giả kia hoàn hồn lại thì vội nhìn xung quanh sau đó nhìn vào Huyễn Mộng Thú bên người Huỳnh Trấn Thiên nói”Huyễn Mộng Thú nha,ta thật sơ ý a,nếu mà tên nhóc kia là Thoát Phàm Cảnh sơ kỳ giống ta,thì có lẽ vài giây đó cũng đủ để hắn giết ta rồi,không sao lần này chắc chắn sẽ không sơ ý như vậy nữa”

Lão giả kia đang định tiếp tục triển khai tấn công thì đột nhiên một tiếng cười tà dị vang lên”Khà Khà Khà không ngờ một Thoát Phàm Cảnh sơ kỳ lại ở đây bắt nạt tiểu bối của bọn ta,người của Ngũ Linh Môn đều là bọn hèn hạ như vậy sao”

“Ai đấy”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN