Tự Mình Đa Tình - Chương 13: Tiểu khả ái toàn lực lên sàn - 6
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


Tự Mình Đa Tình


Chương 13: Tiểu khả ái toàn lực lên sàn - 6


Liễu Trang trừng phạt Tề Tiêu như thế này cũng thực là vi diệu ——

Muốn nói là không phạt, chính là phạt, bảo hắn ở Mê Vụ Sơn ăn năn một năm, nhưng muốn nói là phạt, lại giống như không phạt —— chỗ bế quan không phải cụ thể là phong nào nhai nào, mà là toàn bộ Mê Vụ Sơn, Mê Vụ Sơn có bốn mươi chín phong, không nói tới phạm vi rộng lớn, còn chỉ phạt có một năm, một năm đối với tu sĩ mà nói chẳng qua chỉ trong nháy mắt, nếu đổi thành một người không biết ngự kiếm, chỉ là đi vòng quanh bốn mươi chín phong một vòng, cũng trôi qua một năm.

So với Biển Thái bị đoạt đi vị trí phong chủ, cả đời bị cầm tù ở Luyện Khí Phong, phạt thật sự là quá nhẹ.

Thực vi diệu.

Vi diệu đến trên dưới tất cả mọi người ở Mê Vụ Sơn đều biết, đối với chuyện này, chưởng môn đứng về phía Tề Tiêu bên này.

Lại thêm ngày đó có đệ tử đến Luyện Khí Phong xem náo nhiệt, sau khi trở về đem chuyện ngày đó thêm mắm dặm muối nói lại một lần, tỷ như ——

“Chỉ thấy Biển Thái kia quỳ rạp xuống đất, liên tục dập đầu, hô lớn: Tề Tiên Tôn! Tề tổ tông! Ngài đại nhân có đại lượng, tạm tha cho mạng hèn của kẻ tiểu nhân này đi!”

“Tề Tiên Tôn nói như thế nào?”

“Hừ hừ, Tề Tiên Tôn không nói một lời, rút bội kiếm ra, chậm rãi đi về phía Biển Thái, từ bên người Biển Thái lướt qua. Ngay lúc mọi người cho rằng Tề Tiên Tôn cái gì cũng không có làm, một cánh tay của Biển Thái đã rơi trên mặt đất, máu tươi phun thẳng, bắn thẳng tới đỉnh của đại điện, người trong phòng ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy mặt trên hiện ra một hàng chữ bằng máu!”

“Chữ gì vậy? Mau nói đi, đừng có thừa nước đục thả câu!”

Đệ tử tự xưng ngày đó có mặt ở đó cười tà mị, nói: “‘Ác giả ác báo ’!”

“Hắc!!!”

“Không hổ là Tề Tiên Tôn!”

“Ô? Không phải nói là Tề Tiên Tôn chỉ đi lướt qua sao, cánh tay Biển Thái như thế nào rớt xuống?”

“Đó là vì kiếm thuật của Tề Tiên Tôn đã tới mức xuất thần nhập hóa, tốc độ nhanh đến nỗi không người nào thấy rõ, ngươi cho rằng ngài ấy không ra tay, kỳ thật ngài ấy đã đâm ra chín chín tám mươi mốt nhát kiếm!”

“Tu vi Tề Tiên Tôn vậy mà cao đến bậc này! Trách không được có thể dạy ra đồ đệ như Yến sư huynh! Tu vi cao, phẩm hạnh đoan chính, cũng không biết Vân Tiêu Phong có còn thu đệ tử hay không, nếu thật sự không thu, không biết đệ tử tạp dịch có thiếu hay không?”

“Tuy rằng ta cũng muốn đi Vân Tiêu Phong làm đệ tử tạp dịch, nhưng mà ta không thể không nói một câu, ta nhớ rõ nóc nhà Luyện Khí Phong cao tới một trượng hai, cho dù chặt đứt cánh tay, máu có thể bắn cao như vậy sao?”

Đệ tử kia tiếp tục nói càn nói bậy: “Ngươi nói đó là người thường tới chém, khẳng định bắn không cao như vậy, nhưng nói Tề Tiên Tôn thì không đúng, đừng nói một trượng, cho dù là ba trượng bốn trượng cũng như ăn một bữa sáng!”

Những lời đồn đãi tương tự như cách nói này ngày càng xôn xao dày đặc, trong lúc nhất thời, Tề Tiêu trở thành đại anh hùng danh chấn khắp bốn mươi chín phong của Mê Vụ Sơn.

“Bọn họ thật nói như thế?”

Trong lúc bên ngoài đem việc này truyền đến vô cùng kỳ diệu, Tề Tiêu đang ở trong sân của Vân Tiêu Phong xây phòng bếp.

Hắn nghe Bách Lý Liên Giang kể mấy lời đồn nghe được ở bên ngoài, dở khóc dở cười hỏi.

Bách Lý Liên Giang một bên giúp Tề Tiêu bê gạch, một bên hai mắt tỏa sáng mà nói: “Theo như lời bọn họ, còn chưa bằng một phần mười của sư tôn!”

Tề Tiêu tiếp nhận gạch xây từ trong tay hắn đặt lên nửa bức tường, một bên phỉ nhổ chính mình vì sao ngày đó đem phòng bếp đập cho nát bét, ngay cả một khối đá cũng không còn, chỉ còn bột phấn đầy đất, hiện tại phải xây lại cực khổ như vậy.

Hắn nghĩ rằng mình là người bị phạt, không thể nghênh ngang đi ra ngoài tìm người hỗ trợ xây giúp, đúng lúc chính mình cũng muốn ở trong núi đóng cửa ăn năn, liền dứt khoát tự mình động thủ. Không nghĩ tới nơi này hắn hành xử cẩn thận, Liễu Trang nơi đó lại cho một cái trừng phạt có cũng như không —— người khác không biết, Liễu Trang không phải rõ ràng sao, hắn căn bản không có tâm rèn luyện, đừng nói là một năm, cho dù ba năm bốn năm, tám năm mười năm, nếu không có chuyện cần thiết, hắn đều sẽ không xuống núi.

Càng không nghĩ tới đệ tử các phong đem chuyện ngày đó đồn thành như vậy.

“Cái gì không bằng một phần mười của ta? Ta thấy là nói còn hơn gấp mười lần. Bọn họ truyền bậy còn chưa tính, sao ngươi cũng đi theo ồn ào?” Tề Tiêu bất đắc dĩ nói.

Từ khi Biển Thái bị nhốt trên Luyện Khí Phong, Bách Lý Liên Giang cũng thành tiểu anh hùng của trên dưới Mê Vụ Sơn, hơn nữa hắn là tiểu đồ đệ của Tề Tiêu, lúc các vị Phong chủ tới Vân Tiêu Phong nói lời cảm tạ đều không thiếu khen hắn vài câu, hắn luôn là vẻ mặt thẹn thùng, nói: “Đệ tử cái gì cũng không có làm, đều là công lao của sư tôn, nếu các vị muốn tạ thì hãy tạ sư tôn.”

Người tới đều hâm mộ Tề Tiêu không thôi, dưới tòa tuy rằng chỉ có hai tên đệ tử, đại đệ tử Yến Như Vân là nhân tài kiệt xuất trong cùng thế hệ ở toàn bộ Tu Chân giới, tiểu đệ tử Bách Lý Liên Giang lại là người có kỳ giai căn cốt lại có dũng có mưu, trong thời gian tới, nói không chừng chính là Yến Như Vân thứ hai, càng khó được đến chính là tiểu đệ tử này đối với sư tôn một ngàn cái sùng bái một vạn cái tôn kính, quả thực muốn đem Tề Tiêu đẩy tới bầu trời, ngày sau chỉ cần có hai tên đồ đệ này ở đây, khắp Tu Chân giới ai dám xem nhẹ Tề Tiêu?

Lời này một khi mở miệng, trước nhắc tới Yến Như Vân, làm Tề Tiêu bực bội một lúc lâu, sau lại nói đến Bách Lý Liên Giang, Tề Tiêu mới dần dần lộ ra miệng cười, hắn cảm thấy mình vô cùng may mắn vì ngày đó làm ra quyết định kia.

Nói không chừng ở thế giới trong sách, Bách Lý Liên Giang từng từ Luyện Khí Phong chạy ra một lần, nhưng mà lúc ấy không có bất cứ kẻ nào cứu hắn từ bên trong nước lửa, hắn có khả năng bị Biển Thái bắt trở về, chịu đựng mọi tra tấn, rốt cuộc đối với cái gọi là tiên môn chính thống hoàn toàn thất vọng, dưới cơ duyên xảo hợp thoát khỏi Mê Vụ Sơn, năm năm sau trở lại, huyết tế Biển Thái, tàn sát tu sĩ bốn mươi chín phong của Mê Vụ Sơn, không chừa một người sống sót.

Hắn một khi nghĩ sai thì hỏng hết, người ở trong sách kia vốn nên nản lòng thoái chí, từ đây trở thành vai đại ác âm tình bất định tàn nhẫn thích giết chóc, hiện nay đang vung tay áo lau mồ hôi đầy đầu mà giúp hắn xây tường, hắn cũng không hỏi xây để làm gì, chỉ cần Tề Tiêu nhìn qua, hắn liền cười đến thấy răng không thấy mắt, vui sướng hỏi: “Sư tôn, đồ nhi làm có được không?”

Tề Tiêu không biết hành động của hắn có thể hoàn toàn thay đổi vận mệnh của Bách Lý Liên Giang hay không, nhưng chỉ cần một ngày hắn còn ở đây, tuyệt đối sẽ không để Bách Lý Liên Giang bởi vì thất vọng mà lầm đường lạc lối.

Vẫn là câu nói kia, chỉ làm chuyện tốt, đừng hỏi đúng sai.

Bách Lý Liên Giang nói: “Sư tôn, người ngồi đi, đồ nhi học xong rồi, người xem ta làm có đúng hay không?” Vừa nói hắn cầm lấy một khối gạch dính một chút bùn cát, so sánh một chút với khối gạch đặt lên lúc trước, đem gạch đặt lên một cách ngay ngắn, lại nói: “Ý của đồ nhi là, sư tôn so với bọn họ nói còn lợi hại hơn, lợi hại hơn một trăm lần một ngàn lần! Sư tôn chính là thiên thần hạ phàm!”

Loại nào cũng tốt, nhưng mà quá dính.

Bất quá Tề Tiêu có thể hiểu được Bách Lý Liên Giang, bọn họ thật sự rất giống nhau, bởi vì không có người đối tốt với mình, một khi gặp được người như vậy, tựa như bắt lấy được cọng rơm rạ cứu mạng, hận không thể đem người này đẩy đến tận trời.

Nhưng mà cũng có không giống, hắn không có vận may như Bách Lý Liên Giang gặp được người tốt chân chính đối đãi với hắn như thế, Yến Như Vân đã không muốn làm cọng rơm rạ cứu mạng hắn.

Bất quá…… Cũng không phải cái gọi là, hắn không chiếm được, thì tìm thay thế ở trên người Bách Lý Liên Giang, vô luận là thế giới nào, luôn là thêm một người vui vẻ thì tốt đẹp nhiều thêm một ít.

Cuối cùng sau nửa tháng, phòng bếp trên Vân Tiêu Phong một lần nữa xây xong, ngày đó Tề Tiêu tự mình xuống bếp, vì hai người làm một bữa cơm, trước kia hắn ở một mình thường xuyên làm mì trứng cà chua, Bách Lý Liên Giang đứng một bên cổ vũ, nói là thích ăn, tại chỗ ăn một chén lớn, còn nói không đủ, lại xin thêm một chén, Tề Tiêu nghĩ hắn hiện tại đã mười bảy tuổi, đúng là thời điểm thân thể đang phát triển cũng không cản trở, đợi hắn ăn xong chén thứ hai lại muốn đi xin thêm, Tề Tiêu sợ tới mức vội vàng cướp lấy chén của hắn.

Không có chén không sợ, Bách Lý Liên Giang kiên cường bất khuất mà đứng bên cạnh nồi, một bên nói đời này chưa từng ăn qua món nào ngon như vậy, một bên còn muốn lại ăn thêm nữa.

Món mì trứng cà chua này tuy là ăn ngon, nhưng cũng không tới nỗi là mỹ vị nhân gian, nhưng nhìn biểu tình của Bách Lý Liên Giang không giống như đang giả bộ, Tề Tiêu càng thêm đau lòng, trong lòng nói đứa nhỏ này từ trước tới giờ đã chịu bao nhiêu đau khổ rồi?

Hắn lại cướp chiếc đũa của Bách Lý Liên Giang, nói: “Đừng ăn nữa, về sau mỗi ngày sư tôn đều làm cho ngươi, đổi làm món khác, so với món này ăn càng ngon.”

Bách Lý Liên Giang nước mắt lưng tròng mà kêu một tiếng: “Sư tôn.” Nước mắt lách tách rơi xuống: “Người đối với đồ nhi thật tốt.”

“Ngươi chăm chỉ tu luyện, sư tôn sẽ đối với ngươi càng tốt hơn.”

“Đồ nhi nhất định sẽ không phụ lòng sư tôn!” Bách Lý Liên Giang vỗ vỗ bộ ngực bảo đảm, sau đó lại đưa mắt trông mong mà nhìn chằm chằm trong nồi, hỏi: “Trong đó còn dư phải làm sao bây giờ?”

Tề Tiêu thở dài, nói: “Sẽ không uổng phí, viện của Yến sư huynh ngươi ở cách đây không xa, hắn tuy không ở trong núi, nhưng đệ tử trông cửa cho hắn còn ở, đưa cho bọn họ ăn, cũng không tính là lãng phí.” Dù sao bọn họ đều thích ăn đồ do hắn làm, hơn nữa…… ăn cũng rất lâu, không kém như tiểu đồ đệ này.

Câu nói này cuối cùng thuyết phục được Bách Lý Liên Giang, hắn một bên đem mặt vùi vào trong chén, một bên ưu sầu thở dài, cuối cùng Tề Tiêu ở trước mặt hắn phải giả bộ vô tình mà xách hộp đồ ăn lên, hắn mới nhăn mày rũ mắt mà đi theo phía sau Tề Tiêu, ra tiểu viện.

Tề Tiêu có ý thử xem năng lực của Bách Lý Liên Giang, ném cho hắn một thanh kiếm, bảo hắn ngự kiếm mà đi —— lúc trước Bách Lý Liên Giang chính là trộm một bộ đệ tử phục cùng một thanh kiếm gỗ đào dùng trong luyện tập, một đường ngự kiếm nghiêng ngả lảo đảo chạy thoát khỏi Luyện Khí Phong.

Bách Lý Liên Giang cầm thanh bội kiếm kia, không muốn rụt rè trước mặt sư tôn, mặt trướng đến đỏ bừng, chậm chạp không chịu nhúc nhích.

Tề Tiêu khuyên nhủ: “ Rất nhiều đệ tử mới vừa Trúc Cơ đều không thể ngự kiếm, ngươi lại có thể ngự kiếm từ Luyện Khí Phong chạy ra, chứng tỏ thiên phú so người khác cao hơn rất nhiều.”

Nghe Tề Tiêu nói như vậy, Bách Lý Liên Giang nháy mắt linh hoạt trở lại, hỏi: “Có thật vậy chăng?”

“Đương nhiên là thật, những vị phong chủ đó khen ngươi đều là thật sự, căn cốt của ngươi phi thường thích hợp tu hành, thậm chí so với sư tôn càng thích hợp hơn, chẳng qua vì ngươi ở Luyện Khí Phong mà chậm trễ thời gian, hiện nay trong cùng thế hệ, ngoại trừ Yến sư huynh của ngươi, chỉ sợ không có người có thể sánh bằng.”

Bách Lý Liên Giang trăm lần không chịu: “Không có người nào so với sư tôn thích hợp tu hành hơn, đồ nhi không được, Yến sư huynh cũng không được!” Nói xong, lại bỏ thêm câu: “Đồ nhi nhất định chăm chỉ tu hành, trở thành đệ tử mà sư tôn vừa lòng nhất!”

Đệ tử vừa lòng nhất sao?

Tề Tiêu thật đúng là nói không rõ được giữa Yến Như Vân và Bách Lý Liên Giang người nào hắn vừa lòng hơn.

Cho dù hắn tìm mọi cách muốn quên đi, hắn cũng không thể không thừa nhận, mười mấy năm yêu say đắm khó có thể trong khoảng thời gian ngắn mà dứt bỏ dễ dàng, hắn như cũ đối với Yến Như Vân……

Ai, thôi đừng nghĩ nữa.

Bách Lý Liên Giang được Tề Tiêu động viên, đầu tiên là khống chế linh khí làm bội kiếm hiện lên, sau đó nhảy lên trên bội kiếm, cực lực khống chế thăng bằng, từng chút từng chút một chậm rãi từ từ mà đi tới, Tề Tiêu ngự kiếm dựng lên xách theo hộp đồ ăn, cũng không thúc giục hắn, chậm rì rì đi theo phía sau hắn.

Hai người cùng nhau tới tiểu viện của Yến Như Vân, Bách Lý Liên Giang từ trong tay hắn tiếp nhận hộp đồ ăn, đưa cho hai tên đệ tử trông cửa, và lấy lý do “bảo vệ đồ ăn” mà nhìn bọn họ ăn xong, đem hộp đồ ăn và chiếc đũa cùng nhau thu hồi, lại ngự kiếm chậm rì rì trở về.

Tề Tiêu dọc đường đi theo suy nghĩ rất nhiều, vừa nhìn thấy viện của Yến Như Vân thì rất nhiều chuyện cũ nhảy lên trong lòng, nhưng hắn rất mau đem việc này ném ra sau đầu quên đi, ngược lại thầm nghĩ: Yến Như Vân một mình ở một viện, Bách Lý Liên Giang thân là đệ tử của hắn cũng nên có một viện của riêng mình, dù sao Yến Như Vân ở nơi này đối với hắn cũng là dày vò, chi bằng…… Mượn cơ hội này, làm một chuyện tốt, đưa Yến Như Vân rời khỏi Vân Tiêu Phong, rời khỏi hắn?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN