Tự Mình Đa Tình - Chương 17: Khi cặn bã bắt đầu bị thất sủng - 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
141


Tự Mình Đa Tình


Chương 17: Khi cặn bã bắt đầu bị thất sủng - 3


Sau khi Lư Nguyệt, Lư Phóng rời khỏi, Yến Như Vân không đi vào nhà, mà nhìn về phương hướng nơi Tề Tiêu đang ở, hắn có thể nhận thấy được Tề Tiêu vẫn còn chưa ngủ.

Hắn mới đi ngắn ngủn chỉ năm tháng, nghe hai tên đệ tử trông cửa kể lại chuyện đã qua, dường như tính tình Tề Tiêu có biến hóa rất lớn.

Trong ấn tượng của hắn, Tề Tiêu là người một khi đã quyết định chuyện gì sẽ chuyên tâm làm chuyện đó, lúc trước quyết định chọn hắn, thì đối với bất kỳ người nào khác cũng chẳng hề quan tâm, hiện giờ lại vì một tên tiểu sư đệ hắn không quen biết mà xông thẳng vào Luyện Khí Phong, xuất ra lưỡi kiếm, dám trực tiếp chém đứt một cánh tay của Luyện Khí Thánh Thủ vốn rất có danh vọng ở ngoại giới, biến hóa thế này…… Thật sự ngoài sức tưởng tượng của hắn.

Yến Như Vân bị loại cảm giác tình thế khoát ly khỏi khống chế khiến cho nôn nóng —— hắn không biết biến hóa như vậy là bởi vì hắn, hay vì Bách Lý Liên Giang mà xuất hiện.

Hiện tại, xem ra có chút khuynh hướng là vì người sau. Nếu như là trước kia, Tề Tiêu một khi biết được hắn đã trở về, trước tiên nhất định sẽ chạy tới nơi này tìm hắn để hỏi han ân cần.

Nhẹ nhàng ở bên ngoài, tựa hồ bên trong có thêm một chút nhàn nhạt không cam lòng?

Tề Tiêu ngừng bút, ngồi ở trước bàn suy nghĩ rối rắm, không biết có nên tới nhìn Yến Như Vân hay không.

Yến Như Vân quả thật đã nói như vậy, trước kia cũng thường xuyên giống như vậy sai đệ tử mang lời nhắn qua đây, chắc là không muốn nhìn thấy hắn, hắn lại luôn bỏ qua những lời này, tìm tới cửa hỏi han. Nếu lần này không đi, Yến Như Vân chắc chắn sẽ nghĩ là hắn hiểu rõ chuyện buổi tối hôm đó, biết điều mà không tới quấy rầy.

……

Ai.

Tề Tiêu đem mấy tờ giấy vừa viết xong gấp lại, đứng dậy rửa bút treo lên, lại dọn dẹp bàn, Yến Như Vân bên kia vẫn còn chưa ngủ, thật sự là không có việc gì để làm, hắn đành phải đẩy cửa đi ra ngoài, ngự kiếm hướng về phía viện của Yến Như Vân mà đi.

Hai viện cách nhau không xa, Yến Như Vân sớm đã cảm giác được Tề Tiêu đang hướng về nơi này đi tới, cho đến phía sau lưng truyền tới tiếng bước chân, vừa quay đầu nhìn, liền thấy dưới ánh trăng đứng một người áo trắng.

Năm tháng không gặp, Tề Tiêu giống như có chỗ nào đó thay đổi, nhưng mà nhìn kỹ rồi, lại thấy chỗ nào cũng không có biến hóa, xa xa đứng ở cửa nguyệt môn, ánh trăng lạnh lẽo chiếu trên áo trắng của hắn, như là…… một đốm lửa trắng đơn côi xa xa.

Đột nhiên gặp nhau, tuy Yến Như Vân xưa nay là người rất mực chu toàn cũng nhất thời ngây người.

Vẫn là Tề Tiêu đi trước một bước mở lời, hắn lộ ra nụ cười giống như ngày xưa, nói: “Như Vân, ngươi đã trở về.”

Mấy tháng chưa nghe người này nói chuyện thân mật, trong lòng Yến Như Vân nhảy dựng, quá khứ không thích nghe câu “Như Vân” chậm rãi thức tỉnh. Nhưng mà hắn nhớ lại những chuyện vừa mới nghe Lư Nguyệt Lư Phóng nói qua, lại sinh ra một tia tò mò nóng lòng muốn kiểm chứng, nét mặt vốn không biểu tình liền lộ ra tươi cười, rất là thân hòa mà gọi một tiếng: “Sư tôn.”

Có trong nháy mắt, Tề Tiêu thật sự cho rằng mình đã về lại trước kia, về tới đoạn thời gian sống trong ảo tưởng cùng Yến Như Vân mỗi ngày ngọt ngọt ngào ngào, thế nhưng trong nháy mắt khi hắn thấy lan can lầu hai, nghĩ đến cảnh tượng năm tháng trước hắn từng đứng ở đó nhìn thấy qua, chút ảo giác ngắn ngủn liền tan thành mây khói.

Hắn thật sợ kỹ thuật diễn của Yến Như Vân, rõ ràng đã làm chuyện như vậy, hiện giờ lại có thể giống như cái gì cũng chưa từng phát sinh, hắn không khỏi dậy lên chút tinh thần—— Yến Như Vân chịu đựng cảnh thái bình giả tạo tốt như thế, hắn cũng không thể yếu hơn Yến Như Vân, phải diễn đạt một chút, tựa như hắn trước nay chưa từng thấy qua hình ảnh ngày đó, chưa từng cùng Yến Như Vân có ngăn cách, duy trì tình nghĩa sư đồ thân thiết nên có, từ đây cũng dừng bước trước tình nghĩa sư đồ, tựa như hắn chưa từng nảy sinh bất cứ cái tâm tư gì.

Tề Tiêu đến gần, nói: “Liên Giang nói ngươi muốn nghỉ ngơi chỉnh đốn mấy ngày, vừa lúc vi sư không có việc gì, nên đến thăm ngươi.”

Yến Như Vân nhạy bén mà bắt được hai chữ “vi sư”, trước kia Tề Tiêu chưa bao giờ tự xưng như vậy, chẳng lẽ…… Hắn thực sự đã có biến hóa?

“Làm phiền sư tôn.” Yến Như Vân có lòng muốn thử, lại nói: “Đồ nhi cho rằng sư tôn đã nghỉ ngơi, muốn để sư đệ ngày mai hãy nói với sư tôn, không nghĩ tới đã trễ thế này, sư đệ vậy mà cũng đem lời nói ra.”

“Ừ……” Tề Tiêu dừng một chút, nói: “Không sao cả, Liên Giang và ta ở cùng một chỗ.”

Yến Như Vân kinh ngạc, hắn không nghĩ tới Tề Tiêu vậy mà có thể thẳng thắn nói ra như vậy, nhất thời không biết mình lúc trước có nghĩ sai cái gì hay không, không khỏi hỏi một câu: “Sư đệ và sư tôn ở cùng nhau?”

“Vân Tiêu Phong có chỉ có hai viện, ngươi ở một nơi, chỉ có thể để hắn ở chung với vi sư nơi đó.”

Cũng không biết là xuất phát từ cái tâm tư gì, Yến Như Vân nói: “Sư tôn từ trước đến nay yêu thích thanh tịnh, sư đệ tuy rằng ngoan ngoãn, nhưng tuổi còn quá nhỏ, khó tránh khỏi thích chơi đùa, sợ là quấy nhiễu yên bình của sư tôn, không bằng để sư đệ chuyển đến ở cùng với đồ nhi, ta cũng có thể vì sư tôn giải bớt ưu phiền, chỉ đạo kiếm thuật cho sư đệ.”

Tề Tiêu cân nhắc nếu Yến Như Vân đã trở về, hắn cũng nên xuống tay với chuyện đưa Yến Như Vân ra khỏi Vân Tiêu Phong, vì thế nói: “Ta đang có ý này, qua mấy ngày nữa, ta sẽ nói với Liên Giang một câu.”

Lời nói đến tận đây, tựa hồ không có gì hay để nói tiếp, Tề Tiêu giương mắt nhìn thoáng qua ánh trăng dần dần bị mây đen che khuất, đang muốn tìm chút lý do để kết thúc cuộc trò chuyện này, Yến Như Vân nhìn ra hắn muốn rời đi, cánh tay giấu ở sau người lặng yên không một tiếng động chợt cử động, bắt lấy một nhúm đang bay phất phơ, bỗng nhiên đến gần Tề Tiêu, duỗi tay phất qua trên đầu hắn một cái, sau đó mở tay ra, nói: “Sư tôn, có tơ liễu dính trên đầu người.”

Thân thể Tề Tiêu cứng đờ, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào. Hắn từ trước luôn tận dụng tất cả cơ hội được kề sát với Yến Như Vân, hiện tại lại cảm thấy đó là gánh nặng rất sâu. Hắn thật không biết trong hồ lô của Yến Như Vân rốt cuộc bán thuốc gì, hắn rất muốn cứ như vậy phất tay áo rời đi, hoặc là giận mắng Yến Như Vân không cần phải làm bộ làm tịch như vậy, nhưng mà xem ở…… Yến Như Vân vì cầu công pháp đã cùng hắn diễn gần năm năm đoạn kịch sư đồ tình thâm nghĩa trọng, hắn liền cảm thấy trên mặt nóng bỏng, cố gắng giả bộ giống như trước kia cười một cách ngây ngô, sau đó xoay người rời khỏi hậu viện.

Yến Như Vân nhìn hắn đi rồi rất mau lộ ra ý cười, nhìn theo phương hướng hắn biến mất đứng lặng một hồi lâu—— Tề Tiêu tuy rằng không có nhiệt tình giống như trước kia, nhưng tựa hồ không có biến hóa gì lớn, quan hệ giữa Bách Lý Liên Giang và Tề Tiêu dường như chỉ là quan hệ sư đồ bình thường, đến nỗi phân vân lúc trước, chắc hẳn là do hắn suy nghĩ nhiều.

Trận khói mù không biết tên trước đó đều tan đi hết, hắn bước vào trong phòng, trước kia trong lòng cảm thấy Bách Lý Liên Giang có hơi chướng mắt cũng dần trở nên tốt đẹp hơn, ngày khác hắn lại mang tặng thêm một phần lễ gặp mặt cho sư đệ mới được.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN