Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ - Chương 15: Trạm xe buýt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
129


Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ


Chương 15: Trạm xe buýt


Dịch: Minachan

Biên: Hoàng Hi Bình

***

“Bác sĩ Đỗ Duy, bởi vì cái chết của Elsa và Roy đều có liên quan đến anh, cho nên đề nghị anh luôn mở smartphone.”

“Nếu anh gặp bất kỳ rắc rối nào, nhớ báo cảnh sát hoặc liên lạc với tôi.”

“Còn nữa, xin hãy giữ bí mật tình hình trong nhà của Roy. Chuyện này liên quan đến an toàn tính mạng của anh.”

“Mà nè, anh thật sự không mời tôi lên nhà anh ngồi chút sao?”

…..

Đến tối, mưa vẫn rơi.

Các chuyên viên phụ trách việc xử lý tử thi đã đến hiện trường, mang tử thi đi, niêm phong toàn bộ ngôi nhà, cấm ra vào.

Từ đầu đến cuối, vẫn không tìm thấy đầu của Roy.

Sau khi dặn dò Đỗ Duy vài câu, Tom và những người khác cũng thu đội và rời đi.

Lúc này, Đỗ Duy đi tới bên chiếc Subaru mới toanh của hắn, mở cửa, lấy chiếc đồng hồ cổ được bọc trong tấm vải liệm ở ghế lái phụ ra ngoài.

Cạch…

Xoay chìa khóa, mở cửa.

Có thể là do trời mưa liên tục, nhiệt độ bên trong nhà có vẻ hơi thấp, lại có cảm giác ẩm ướt, lạnh lẽo làm cho toàn thân đều thấy khó chịu.

Lúc này, Đỗ Duy đột nhiên cau mày, ngẩng đầu nhìn tầng hai.

Cộp…

Cộp…

Đầu cầu thang lầu hai, có tiếng động lạ giống như tiếng bước chân của ai đó đang đi lại.

Rầm một tiếng.

Cánh cửa ở sau lưng tự động đóng lại, cứ như có một bàn tay vô hình to lớn giật mạnh một phát.

Choang.

Chiếc đồng hồ treo tường nghiêng ngã, rồi rơi xuống đất, những mảnh vỡ của thủy tinh và kim đồng hồ văng ra, theo một đường mũi tên, nằm rải rác trên sàn nhà trước mặt của Đỗ Duy.

“Xem ra Roy là do mày giết.”

Giọng điệu của Đỗ Duy bình thản, sắc mặt lạnh lùng, không hề quan tâm đến những thay đổi bất thường trong nhà.

Đi thẳng đến bức tường nơi treo đồng hồ, lúc này bầu không khí trong nhà rất im lặng, bên tai vang lên một vài âm thanh nhỏ.

Nơi khóe mắt của hắn, hiện lên một thứ gì đó mờ ảo như sương mù.

Đỗ Duy bình tĩnh treo chiếc đồng hồ cổ được bọc kỹ lên tường, sau đó cởi nút thắt rồi kéo tấm vải xuống, cánh tay thối rữa của người phụ nữ được đặt ở dưới cùng cũng rơi xuống đất.

Nhưng Đỗ Duy không thèm để ý mà dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào 3 cây kim của chiếc đồng hồ cổ.

Tích tắc…

Trên mặt đồng hồ, 3 chiếc kim xếp chồng lên nhau vốn đã dừng quay, ngay khi tấm vải liệm được kéo ra, như thể được tái tạo linh hồn và sức mạnh, chúng lại bắt đầu quay.

Cùng lúc đó, Đỗ Duy cảm thấy trong nhà có gì đó bất thường.

Loại bất thường này rất khó diễn tả, cứ như trước mặt tối đen như mực, chân đạp trên sàn nhà, cảm giác như đang ở trong cõi u minh, dù không nhìn thấy, nhưng vẫn có thể cảm nhận.

Theo cảm nhận của Đỗ Duy, toàn bộ ngôi nhà đầy vết tích của ác linh, hắn đã biết điều này từ lâu nên đã quá quen với nó. Nhưng bây giờ, khi tấm vải liệm được kéo lên, chiếc đồng hồ cổ ác quỷ này lại tiếp tục quay.

Căn nhà lại yên tĩnh và bình thường trở lại.

Cán cân dường như nghiêng về phía có lợi cho hắn.

Nhưng Đỗ Duy biết, cho dù trong một hồ nước tĩnh lặng, dưới đáy thường có rất nhiều xoáy nước và dòng chảy ngầm.

Nếu không phải do Người Đuổi Quỷ phụ trách New York còn lâu mới tới, nếu không phải có 2 ác linh, nếu không phải muốn kiếm một con đường sống, Đỗ Duy cũng không muốn đối diện với những thứ quái quỷ này.

“Ding ding ding…”

Lúc này, smartphone của Đỗ Duy kêu lên.

Lấy smartphone ra, người gọi tới là Alexis.

Đỗ Duy nhăn mày nhấn nút trả lời: “Chào buổi tối, Alexis.”

“Hi, chào buổi tối, em vừa nghe tin chỗ của anh hình như đã xảy ra chuyện kinh khủng lắm, đúng không ạ?”

“Ừm… hàng xóm của anh chết rồi.”

“Oh my god, em đã nhờ người nghe ngóng, nghe nói có một tên sát nhân biến thái. Người chết là một phụ nữ và chết rất thê thảm, đáng sợ quá đi. Em rất lo cho anh, anh có hiểu không?”

Nghe thấy lời quan tâm đầy tình cảm của Alexis, Đỗ Duy im lặng một lúc và nói: “Đừng lo lắng, cảnh sát sẽ xử lý vấn đề này.”

Alexis ở bên kia lo lắng nói: “Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao? Hay là anh đến nhà em ở mấy hôm, chỗ của em là khu dân cư cao cấp, lực lượng an ninh rất mạnh, an toàn hơn nhiều so với chỗ của anh.”

“Không cần đâu, thế thì bất tiện lắm.”

Vừa nói chuyện, Đỗ Duy vừa cầm chổi quét những mảnh vỡ của chiếc đồng hồ, nhưng khi hắn chạm vào cánh tay thối rữa của mụ ác linh thì xảy ra chuyện rất kỳ lạ.

Ác linh phần lớn đều vô hình. Nhưng khi ở nhà của Alexis, ác linh – chiếc đồng hồ cổ kỳ lạ này lại có cánh tay của một phụ nữ.

Và nó đã được giải quyết bằng một viên đạn.

Rõ ràng, thứ này không bình thường, so với nó, sự tồn tại của ác linh còn khoa học hơn nhiều.

“Được rồi, Alexis, hôm nay đến đây thôi, anh hơi mệt, chuẩn bị nghỉ ngơi.”

“Dạ… Nếu như anh đổi ý, bất cứ lúc nào cũng có thể tới nhà em.”

Đỗ Duy ừ một tiếng,

Cúp máy cái rụp.

Nhân tiện, hắn nhìn xem mấy giờ rồi, ồ đã đến giờ ăn.

……

10h25, Đêm.

Mưa ở Bắc Brook ngày càng nặng hạt. Hệ thống thoát nước của thành phố này hoạt động không tốt, nhiều đường phố ngập nước do mưa lớn và mực nước ở các vùng trũng đang dần dâng cao. Phần lớn xe cộ đang đậu đều ngập nước trong nước.

Trong một con phố bị ngập nước.

“Chết tiệt…”

Một người đàn ông mặc bộ vest Armani cầm ô đứng bên vỉa hè. Một cơn gió mạnh thổi tới, làm chiếc ô trên tay của anh ta ngả nghiêng, thân thể cũng chao đảo theo, khiến cả người ướt như chột lột.

“Thời tiết khốn nạn, taxi trời đánh, sao đến giờ còn chưa tới?”

Người đàn ông lau nước mưa trên mặt của mình, bất giác run rẩy khi gió lạnh thổi qua.

Lúc này, hai ngọn đèn từ xa chiếu tới chỗ anh. Thấp thoáng, có một chiếc xe buýt chạy qua và dừng lại trước mặt anh.

Người đàn ông theo bản năng ngẩng đầu lên, đây là một chiếc xe buýt trông khá cũ, giống như đồ còn sót lại từ thập niên 70, 80. Nhưng có vẻ nó được giữ gìn cẩn thận, nếu không sao lại còn chạy được.

Cửa trước của xe buýt mở ra, ánh đèn bên trong rất mờ ảo, có thể mơ hồ nhìn thấy người tài xế mặc đồng phục ngồi trên ghế lái, có 3 hành khách, hình như là 2 nam 1 nữ.

Nhưng… dường như chỗ này đâu phải là trạm xe buýt?

Người đàn ông quay đầu lại nhìn, đột nhiên phát hiện ra ở bên trái, cách đó không xa có một cái cột biển báo trạm xe buýt.

“Hồi này sao mình không thấy?”

Sự nghi hoặc chỉ tồn tại trong lòng người đàn ông trong thời gian rất ngắn, sau đó anh ta không nghĩ đến điều đó nữa. Anh ta cần một chỗ để trú mưa, dù xe buýt có đi đâu, anh ta cũng không muốn đợi dưới mưa như một tên ngốc.

“F*uck, mình nhất định sẽ khiếu nại cái công ty taxi chết tiệt đó, khoan… đợi đã!”

Gấp ô lại, người đàn ông bèn bước lên xe buýt.

Cửa xe đóng lại cực nhanh, toàn bộ cảnh tượng trong xe bị cửa xe che lại, không còn nhìn thấy được gì nữa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN