Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ
Chương 65: Chỉ có một chiếc chăn
Dịch: Sunsh1ne
Biên: Hoàng Hi Bình
Buổi trưa ở quận Bắc Brook, trời vẫn đang mưa..
Một chiếc Subaru Impreza mới tinh đang phóng vun vút trên đường, làm cho một lượng lớn bùn đất văng tung tóe.
Đỗ Duy ngồi ở ghế lái liếc nhìn bầu trời u ám ngoài cửa sổ xe.
Theo dự báo thời tiết mới nhất, New York trong vài ngày tới sẽ có những ngày mưa kiểu dầm kiểu này, mưa to kèm theo sấm chớp.
Nói cách khác, khi những Hunter của nhà thờ đến để đối phó với The Nun, nó sẽ được thực hiện trong một ngày mưa.
“Đây không phải là một dấu hiệu tốt.”
Hắn lẩm bẩm, rồi bẻ cua vào một con đường khác.
……
Nhà bà Mina ở khu trung tâm quận Bắc Brook, tuy vị trí không mấy sầm uất nhưng giá nhà không hề rẻ.
Trước đây Đỗ Duy đã tính đến việc mở một phòng khám tư vấn tâm lý ở đây, nhưng sau khi cân nhắc tỷ suất chi phí, hắn đã từ bỏ ý định này.
Sau khi dừng xe, Đỗ Duy xách ba lô, che dù chậm rãi bước đi dưới mưa.
Trước mặt là một biệt thự nhỏ hai tầng rưỡi, độc lập, dù trông có vẻ đã cũ, nhưng vẫn rất có giá trị.
Trước cửa biệt thự có một mái hiên che mưa.
Đỗ Duy gấp ô, đặt trên giá ở bên cửa, rồi đi về phía trước, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào cánh cửa.
Trong trạng thái Quỷ Nhãn, hắn cảm thấy một loại áp lực khác thường, nhưng không biết vì sao hình như nó lại rất yếu ớt.
Chỉ còn nghe được tiếng mưa rơi tí tách, trông có vẻ đây chỉ là một căn biệt thự bình thường, nếu như hắn không biết con gái của bà Mina đã bị quỷ ám.
Nếu như không phải Quỷ Nhãn đã bước vào giai đoạn thứ ba, Đỗ Duy nghĩ mình chắc không thể phát hiện được điều gì bất thường.
Hắn nhìn thời gian hiển thị trên điện thoại, kể từ khi Cha Tony thông báo bà Mina mất tích, đã trôi qua hơn 20 phút.
“Rất khó có khả năng còn sống sót.”
Nói xong, Đỗ Duy xoay nắm cửa.
Kéttt…Cạch, là âm thanh cánh cửa bị khóa…
Đỗ Duy nhíu mày, thông thường ổ khóa của loại biệt thự này, đều được trang bị chức năng chống trộm và ghi nhớ. Không có chìa khóa, trừ khi dùng bạo lực phá khoa, còn không cũng hết cách.
Suy nghĩ một lát, Đỗ Duy xoay người đi dọc theo bức tường, tìm kiếm một lối vào khác.
Rất nhanh.
Hắn đi tới bên cửa sổ ở bên phải biệt thự, do tấm rèm cửa không kéo hết, cho nên có thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong.
Nhưng bởi vì góc nhìn khá hẹp, Đỗ Duy chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đồ đạc trong phòng ngả nghiêng, sô pha úp ngược trên sàn, khắp nơi đều ngổn ngang chén đĩa vỡ nát, như thể vừa trải qua một trận động đất.
Không giống với New York trong ký ức của hắn, thành phố này nằm trong nội địa, cách xa dải địa chấn.
Nghĩ đến đây, trong mắt Đỗ Duy lóe lên vẻ suy tư: “Vậy những điều này là do ác linh làm ra sao?’’
Trong cuốn sách mà Cha Tony đưa cho hắn, trong đó có ghi ghép về tình huống này.
[Một số ác linh cường đại có năng lực rất đáng sợ, có thể ảnh hưởng đến cả môi trường xung quanh, thậm chí có thể hiểu theo nghĩa, đó là có thể bẻ cong cả không gian và thời gian.]
Nhớ lại ghi chép bên trong sách, Đỗ Duy hít một hơi thật sâu: “Xem ra mọi chuyện đã trở nên rất phiền phức. Hy vọng có thể tìm ra chút manh mối, có thể cho Cha Tony một lời giải thích.’’
Lúc này, Đỗ Duy đã không còn ôm ấp hy vọng nào về việc bà Mina còn sống.
Lúc trước hắn đã từng nhắc nhở bà ấy, nhưng bà ấy lại không tin.
Dù cảm thấy con gái có chút khác thường, nhưng bà Mina vẫn bướng bỉnh không chịu đưa ra quyết định, chỉ đến khi đối diện với cái chết mới đưa ra quyết định, thì đã quá… muộn.
Bởi vậy, Đỗ Duy không hề cảm thấy áy náy hay khó chịu.
Hắn chỉ làm những gì mà bản thân nên làm.
Đỗ Duy quay đầu nhìn xung quanh, sau khi chắc chắn rằng không có ai ở quanh, hắn lấy từ trong túi ra con dao găm hình thánh giá bằng bạc, đâm thẳng vào mép cửa kính.
Choang một tiếng.
Cửa sổ kính vỡ tan tành, các mảnh kính văng tung tóe khắp nơi.
Đỗ Duy búng người nhanh chóng chui vào, còn về phần cảnh tượng này có bị camera giám sát thu lại hay không, thì hắn không quan tâm.
Dù sao đã có cảnh sát Tom biết chuyện này, chắc anh ta sẽ hiểu.
……
Trong biệt thự.
Đỗ Duy nhặt bức ảnh chân dung gia đình từ trong cái khung vỡ, nhét con dao găm hình thánh giá bằng bạc vào túi.
Bức ảnh chụp gia đình bà Mina, hai vợ chồng tươi cười nắm tay cô con gái Kelly.
Bức ảnh được chụp chắc cách đây không lâu, vì ngoại hình của Kelly không thay đổi nhiều so với hôm trước hắn nhìn thấy. Cô bé rất xinh đẹp, và dễ thương, khuôn mặt vẫn còn vài vết tàn nhang lốm đốm.
Thứ thu hút sự chú ý của Đỗ Duy lại là chồng của Kelly, ông ta cao lớn, ngoại hình tuy bình thường, nhưng ánh mắt sắc bén, khiến ta nghĩ đây là người ở tầng lớp thượng lưu.
“Trông khá giống với ác linh đeo mặt nạ trên xe buýt. Nếu không tính gương mặt và cây trâm vàng cài áo, gần như chắc chắn đây là cùng một người.”
Đỗ Duy tự nói, bỗng nhiên hắn chú ý đến mu bàn tay phải của chồng bà Mina.
“Hình xăm rất quái dị, nhưng tại sao lại là ngôi sao sáu cánh?”
Ngôi sao sáu cánh trong nhiều tác phẩm văn học thường tượng trưng cho may mắn.
Nhưng trong ghi chép của giáo hội, nó là biểu tượng của một vài tà giáo.
Cũng giống như biểu tượng của giáo hội là vương miện gai và chén thánh đang bốc cháy cùng các thánh vật khác, biểu trưng của người Torino là một khuôn mặt trừu tượng.
Một nửa bên trên của ngôi sao sau cánh đại diện cho nam giới, nửa còn lại là đại diện cho phụ nữ.
Ý nghĩa ban đầu của nó không tốt đẹp gì lắm, còn có vẻ khá dung tục.
Vì vậy nên hầu hết mọi người không sử dụng hoa văn này để làm hình xăm, cho dù là hiện đại, do hoạ tiết vốn có của hình xăm quá đơn sơ, nên đã cải biến để phù hợp hơn với thẩm mỹ của đông đảo mọi người.
“Có lẽ mình nên điều tra chồng của bà Mina.”
Đỗ Duy gấp tấm ảnh lại, nhét vào ví rồi bước vào phòng trong.
Giờ có thể chắc chắn, chữ Val hàm chứa thứ gì đó ma quái, ít nhiều có liên quan đến The Nun, mặc dù không thể xác định được bí mật là gì, nhưng tất cả chúng đều có sức mạnh ma quỷ.
Ví dụ như trạng thái Quỷ Nhãn của Đỗ Duy, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy hình ảnh cái chết trong tương lai.
Chỉ là…
Hắn vẫn không thể phán đoán khả năng này là do chiếc nhẫn hay chiếc đồng hồ cổ mang lại.
Đi qua một gian phòng khác.
Không lâu sau Đỗ Duy đã đến phòng ngủ trên lầu hai.
Khẽ vặn nắm cửa, cửa không hề khóa.
Đẩy cửa bước vào, vẻ mặt của Đỗ Duy hơi khác thường, hắn nhìn thấy thứ mà lẽ ra không nên thấy.
“Có vẻ căn phòng này là phòng ngủ của bà Mina.”
Bên trong trang trí tương đối đơn giản, có một bàn trang điểm đặt bên cạnh đầu giường, một số váy và đồ lót được treo trong một tủ treo quần áo.
Đỗ Duy tùy ý nhìn lướt qua, sau khi xác định không có gì khác thường mới nhíu mày, xoay người bước ra ngoài.
Đột nhiên, hắn lại quay đầu nhìn chằm chằm giường trong phòng ngủ, đôi mắt đen sâu thẳm trở nên lạnh lẽo.
“Chỉ có một cái chăn bông? Cho dù chồng mất tích, thậm chí đã chết, cũng chỉ mới có 2 ngày.”
Về mặt tâm lý mà nói, một cặp vợ chồng bình thường, dù một trong hai người đột ngột qua đời, cũng sẽ khắc ghi từng li từng tí những sinh hoạt trước đó.
Điều này cũng đúng trong thực tế, có một số người sau khi người bạn đời của họ qua đời, họ luôn giữ quần áo của người kia, v.v., thậm chí mang hũ tro cốt đặt ở trong nhà, để luôn luôn tưởng nhớ.
Mà phòng ngủ của bà Mina chỉ có 1 cái chăn bông, điều này rất không hợp lý.
Trừ khi, bà ấy đã không ngủ cùng giường với chồng mình trong một thời gian dài.
Thậm chí có thể mạnh dạn suy đoán rằng bà ấy và Kelly đã không ngủ cùng nhau.
Đỗ Duy lờ mờ cảm thấy những thông tin mà bà Mina nói với chính mình lúc trước có lẽ chỉ là một phía, nhất định còn có một số chi tiết quan trọng không nói với hắn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!