Tư Mỹ Huyết Bộc - Chương 11: Huyết Bộc Của Thiếu Gia
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
81


Tư Mỹ Huyết Bộc


Chương 11: Huyết Bộc Của Thiếu Gia


Sáng sớm hôm sau, sau khi kiểm tra kỹ càng, bác sĩ nói vết thương của Nhã Mỹ đã lành rất nhiều. Cô đã có thể tháo băng và đi học. Nhã Mỹ vui lắm, cô không muốn bỏ một buổi học nào cả, vì cô rất trân trọng kiến thức.
Chị Châu cẩn thận xách cặp cho Nhã Mỹ tới tận cổng, rồi chỉnh lại đầu tóc lần cuối cho cô trước khi lên xe đi học. Khuôn mặt chị ấy lúc nào cũng nghiêm túc lạnh lùng, nhưng cử chỉ lại khiến người khác cảm thấy thật ấm áp.
Ngồi ở hàng ghế sau, kế bên Hi Tịnh, cô giật mình khi biết Hi Tịnh đang nhìn cô chằm chằm, nhếch mép cười nham hiểm. Nhã Mỹ xị mặt, mới hôm qua còn bảo vệ cô, mà hôm nay đã có vẻ ngạo nghễ hiện hữu trên khuôn Hi Tịnh. Cô từ từ nhích ra xa Hi Tịnh, cho tới khi chạm tới cánh cửa của ô tô. Không còn đường lui nữa, Nhã Mỹ đành lên tiếng.
“Anh cười cái gì?!”
“Cô có biết từ khi vào nhà tôi, tôi chưa từng được dùng bữa không?”

Chuyện quan trọng nhất này thì Nhã Mỹ lại quên mất. Cô vào sống ở biệt phủ Vỹ gia là để làm gì, để dâng máu. Mà từ khi vào đấy đến giờ, Nhã Mỹ chưa để Hi Tịnh dùng bữa lần nào. Nhã Mỹ khẽ rùng mình, tay đặt lên cổ của cô. Hi Tịnh tiếp tục cười một cách đáng sợ, hai mắt anh chuyển dần sang đỏ.
“Đừng nói anh muốn…!”
“Sáng nay tôi chưa ăn sáng. Chủ động nhanh lên, đây là mệnh lệnh.”

Nhã Mỹ cười khổ. Khi bị động cô đã sợ muốn chết khiếp, lần này anh ta còn bắt cô chủ động, xem ra Hi Tịnh rất muốn làm khó cô. Nhã Mỹ đỏ mặt, trong người nóng cả lên. Cô từ từ mở chiếc nút ở cổ, rồi khe khẽ tách hai mép áo ra. Hi Tĩnh vẫn đang chờ đợi trong sợ thích thú.
“Khoan hãy, phía trước có người, tôi ngại…”
Nhã Mỹ nhìn tài xế đang lái xe ngồi phía trước.
“Tài xế, anh có nhìn thấy gì không?”

Tài xế tự giác đỗ lại ở ven đường, rồi mở cửa đi ra ngoài, ngồi bệt ở vỉa hè như một người bị ruồng bỏ.
“Được chưa?”-Hi Tịnh hỏi.
Nhã Mỹ xem ra không thể kháng lệnh nữa. Cô đành nhắm mắt mở cổ áo ra, rồi tự kéo nó xuống. Nhã Mỹ dùng tay vén tóc sang một bên, để lộ chiếc cổ và xương quai xanh trắng muốt, quyến rũ.
“Nhanh lên, không muộn học mất!…”

Nhã Mỹ không dám nhìn thẳng vào mắt Hi Tịnh, mặt đỏ lên, tim đập thình thịch từng hồi. Hi Tịnh đưa đôi tay chạm nhẹ vào cổ Nhã Mỹ. Rồi không chịu được cơn khát máu ấy, Hi Tịnh cắn ngay vào động mạch cổ của cô. Lần cắn này, anh làm thật ôn nhu, không thô bạo như lần đầu ấy.

“Ưm…”

Dùng bữa xong, Hi Tịnh lấy khăn lau máu còn vương trên môi, rồi lau vết cắn trên cổ Nhã Mỹ cho sạch. Nhã Mỹ không dám nhìn máu, cô nhắm chặt mắt lại, không dám mở ra cho tới khi Hi Tịnh dừng lại.
“Ngon lắm, hầu hạ rất tốt.”
Nhã Mỹ đỏ mặt không biết nói gì. Cô nhanh chóng cài lại khuy áo trước sự đắc ý của Hi Tịnh.

——————————

Nhã Mỹ trở lại lớp học. Hôm nay, thái độ của mọi người rất khác. Vừa mới đến lớp, mọi người đã nhao nhao tới, người thì đòi mua đồ ăn sáng cho Nhã Mỹ, người chủ động xách cặp cho cô. Nhã Mỹ không lấy làm bất ngờ. Cô đã mường tượng được sự hai mặt của tất cả những con người nơi đây khi cô trở lại. Ngay cả những cô gái là đồng bọn của Lâm Hy Y kia cũng đang kính cẩn trước mặt Nhã Mỹ:
“Nhã Mỹ có khoẻ không, tụi mình nhớ cậu quá.”
“Tớ đã chép bài cho cậu rồi này-…”
“Tránh ra, lấy vở của tớ đi Nhã Mỹ, tớ chép cẩn thận lắm.”
“Nhã Mỹ không sao chứ, nghe tin Hy Y đã động vào cậu. Cô ta đúng là thứ ngu ngốc khi dám động vào Nhã Mỹ xinh đẹp.”
Một loạt câu từ giả dối được bày ra trước mặt Nhã Mỹ. Sự quan tâm giả dối này, chẳng ai cần cả, và đặc biệt là Nhã Mỹ. Cô cũng chẳng phải con người thích lộng quyền, nên cứ bình thường như mọi ngày có lẽ khiến cô thoải mái hơn cả.

“Nhã Mỹ đang mệt, mọi người tránh ra đi.”
Lăng Thuỵ Du lên tiếng bớt đi đám người phiền phức. Nhã Mỹ nhìn Thuỵ Du mỉm cười. Nhìn thấy Nhã Mỹ vẫn ổn, anh ấy rất vui mừng. Thuỵ Du nhanh chóng ngồi xuống, nhìn Nhã Mỹ thật cẩn thận: “Cậu không sao rồi, may quá!”
Nhã Mỹ gật đầu. Cô cùng Thuỵ Du nói chuyện rất vui vẻ, thoải mái. Cô không ngờ rằng, Hi Tịnh vì lo cho cô nên đã theo bước cô tới tận lớp học. Đứng nấp đằng sau cửa ngoài phòng học, thấy được nụ cười xinh đẹp của Nhã Mỹ, nụ cười mà anh chưa bao giờ có được, lại là trao cho Thuỵ Du. Vẻ thoải mái tự do của Nhã Mỹ ấy, khác hẳn với căng thẳng khi cô ở cạnh Hi Tịnh. Hi Tịnh đăm chiêu suy nghĩ, rồi lẳng lặng bỏ đi.

——————————————

Hướng ngàn dặm về phía Bắc, ta có thể thấy trong sương mù ảo ảnh, thoáng ẩn thoáng hiện một toà lâu đài rộng lớn. Tới gần, ta mới có thể cảm nhận được sự hùng vĩ của toà lâu đài này. Lâu đài ấy như đã có từ hàng nghìn đời, đứng sừng sững trên một đỉnh núi cao, đằng trước có treo cờ hình hoa hồng gai, có lẽ là biểu tượng của quốc gia đó.

“Ngươi là sát thủ giỏi nhất đúng không?!”
Một nữ nhân bận bộ đầm vàng thướt tha, thêu ren và gắn đầu ngọc quý. Trên mái tóc dài chấm eo của cô có gắn một chiếc mũ miện nhỏ, gắn kim cương trắng lấp lánh. Tay cô ấy cầm một chiếc quạt lông công quý giá, bước dần tới chiếc ghế hoàng tộc ngự ở trên cao. Cô ấy ngồi xuống, đưa ánh mắt đầy quyền lực nhìn người đàn ông đang quỳ ở dưới, lấy tay mở quạt và che đi nửa khuôn mặt. Ánh mắt cô đỏ gắt, sáng rực lên, nhìn rất sợ.

“Vâng thưa công chúa. Hân hạnh được diện kiến người.” -Người đàn ông đang quỳ ở bên dưới cúi đầu thưa.
“Gặp ta, làm đúng mệnh lệnh là sống, không là chết. Ta muốn ngươi sang nước bên cạnh, giết chết một người có tên là Thương Nhã Mỹ.”
“Vâng, thưa công chúa.”
“Lui ra đi.”

Vị công chúa kia cười lớn thật sung sướng. Không nhầm thì cô ấy chính là Hữu Ái Cát Na-Cát Na công chúa, vị hôn thê của Hi Tịnh. Cô ấy thực sự xinh đẹp, lại toát lên vẻ quyền quý không ai có được. Hàng mi cong vút, ánh mắt trong và sắc, đôi môi luôn đỏ mọng, khiến cô trở nên rực rỡ hơn tất thảy mọi người đang đứng xung quanh.
“Cát Na công chúa, người nên giữ ý.”-Quản sự của công chúa nhắc nhờ.
“Chỉ là ta nhớ đến Hi Tịnh, nên mới bất giác mà hạnh phúc thôi.”

Cát Na đỏng đảnh đứng dậy, bước đi, sung sướng ra mặt. Phải chăng việc đi hại người lại khiến cô ấy phấn khích đến thế.
“Hi Tịnh, chúng ta sắp được gặp lại nhau rồi…”
Next: Chương 12

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN