Tự Nhiên! Nàng Chạy Không Thoát Đâu - Chương 4: Nguyệt Dạ Lam Chi (4)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
123


Tự Nhiên! Nàng Chạy Không Thoát Đâu


Chương 4: Nguyệt Dạ Lam Chi (4)


Ngữ điệu dứt khoát, không dư tạp nhẹ nhàng mà lại mạnh mẽ.

Khương Lâm hung hăng quay mặt lại…mặt đối mặt  với Lam Chi. Da mặt hắn run lên…dần giật, đôi mắt đỏ lên…. Hắn hét lớn: 

-” Nguyệt Dạ Lam Chi… Ngươi đừng ép người quá đáng.”

Ây za… Nàng phi thường thưởng thức mĩ cảnh… a.Nhìn hắn bây giờ, nào còn là vị y sư cao cao tại  thượng nữa, hắn giờ nhìn giống hệt như con nhím xù lông đang cố gầm rú lên  mà thôi.

Nàng cười nhạt: 

-” Hửm… Tạ Ngân,ngươi kêu bổn tọa. Có việc gì sao.”

Nàng đây là muốn phủi sạch sẽ hết toàn bộ… Nàng ta..nàng ta nói như hết thảy mọi việc không liên quan gì đến nàng….Thật là tức chết Tạ Ngân ta mà….

Tạ Ngân…hắn run run đưa ngón tay thon dài chỉ thẳng mặt nàng, mãi mới thốt lên một chữ:

-” Ngươi……” Hắn không biết nói gì nữa…

Quả thật người sai đầu tiên là bang chủ hắn…Nhưng hắn cũng đã xin lỗi rồi càng huống chi bang chủ -Nghĩa huynh của hắn, hiện tại đã không còn là Bang chủ Hồ Nguyệt đỉnh phong nữa rồi. Tất cả tuvi linh khí của Khương Lâm đều bị Lam Chi nữ nhân này hút hết vào cầm phiến… Điều đó còn chưa đủ hay sao…

Lam Chi nàng thấy “tiểu nhím xù” không kêu gào nữa, bèn châm chọc:                                                                     -” Sao không nói gì nữa… Tạ Ngân,”Tiểu nhím xù ” nhà ngươi không gầm rú nữa sao…”Lời này của nàng chính là đang nói móc hắn…a

Tạ Ngân đang lặng im than vãn, nghe thấy ba từ “Tiểu nhím xù” hắn liền nhảy dựng lên… Hung hăng…lại gầm rú:

-” Nguyệt Dạ Lam Chi…. Ngươi một vừa hai phải…đừng ép người quá đáng “.

-“Ai dám vô lễ với tiểu tự nhiên của bản tôn…” Giọng nam nhân cất lên…khí tức hơn người. Khiến  người nghe… không chỉ nghe thấy câu nói mà còn cảm nhận trong đó sự bực tức phẫn nộ, nhưng hình như lại mang theo chút sủng nịnh 

Mọi ánh mắt, đổ dồn về nơi phát ra âm thanh. Bóng nam nhân mập mờ hiện lên mỗi lúc một rõ. Tà y bay trong gió… Từng vạt áo đỏ đen phất phơ tạo nên cảm giác lạnh sống lưng những cũng đẹp đẽ hùng vĩ nổi trội giữa cung mây sơn sóng nước nhạt nhòa. Trên không, một con hắc long mình đen nhánh đang uốn lượn bah trên trời. Nam nhân đứng trên đó, khuôn mặt yêu tà động lòng người,sống mũi cao thon dài,mi mắt đen cong lên làm nổi tròng mắt tím đậm trong mắt, đôi môi đỏ mọn như dụ dỗ các thiếu nữ ham muốn mà phạm tội, mái tóc bạch không làm cho già nua mà làm tăng thêm tính lãnh khốc khuynh thành của hắn. Tất cả đều hoàn hảo, khung cảnh động lòng khiến người ta không kìm chê được mà muốn ngắm mãi.

Đôi lời ken mún nói: Cho chút ý kiến đo mọi người. Người đừng lặng im đến thế..vì lặng im sẽ giết chết con tim ken đó…..huhu T_T

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN