Tự Phấn Đầu Thành Ảnh hậu - Chương 1: Vợ trước của Ảnh đế
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
140


Tự Phấn Đầu Thành Ảnh hậu


Chương 1: Vợ trước của Ảnh đế


Editor: L.N.H.T

Dư Uyển Uyển mở nắp bát mì ra, bật ti vi 21in lên, quả nhiên tín hiệu không được tốt lắm, Dư Uyển Uyển không thể không vỗ mạnh cái ti vi hai lần. Ti vi là vật xa xỉ nhất trong căn phòng mười mấy mét vuông này, là người thuê trước không cần để lại.

Ở trong thời kỳ ai cũng dùng laptop, ipad, điện thoại, cái ti vi này thật sự không cần thiết để tồn tại.

Vật vã một hồi cũng sửa được cái ti vi hiện rõ hình người. Trên ti vi, Ảnh đế mới Phương Dật Thần tuổi trẻ đẹp trai, nổi tiếng từ nhỏ, lúc này đang bày ra vẻ mặt thâm tình nói về Liễu Diễm Mai – vợ của anh ta.

Liễu Diễm Mai có thai năm tháng, anh ta sắp làm ba rồi. Phương Dật Thần vô cùng vui sướng.

Giống như lần đầu tiên làm ba, trong VCR[1] Phương Dật Thần ghé sát tai lên bụng Liễu Diễm Mai, vẻ mặt ao ước.

[1] VCR là video ngắn được chiếu trên màn hình lớn

Anh ta nói, lần đầu tiên trong đời anh ta xúc động vì nghe được tiếng tim đập của thai nhi.

Chín năm trước, lúc Dư Uyển Uyển sinh con cho Phương Dật Thần, lúc cái thai được bảy tháng còn phải lái xe đến khách sạn đón anh ta.

Khi đó, Phương Dật Thần chỉ là một diễn viên mới vào nghề, là nam phụ trong một bộ phim võ hiệp, một lần là nổi tiếng. Nhưng vì nghề diễn viên này không mấy khả quan, không thể không tìm cơ hội trong mấy bữa tiệc. Dư Uyển Uyển bụng lớn phải hối hả ngược xuôi theo anh ta.

Phương Dật Thần nói từ khi anh ta và Liễu Diễm Mai quen nhau yêu nhau, năm năm qua không hề tách rời nhau, cho đến khi kết tinh của tình yêu xuất hiện… bọn họ mới chuẩn bị kết hôn.

Nói tới chỗ xúc động, rốt cục Phương Dật Thần không nhịn được mà nói, “Là Diễm Mai cùng đi theo tôi qua thung lũng đời người, là cô ấy khích lệ tôi từng bước cố gắng. Thành công của tôi không hề thiếu Diễm Mai.”

Vậy Dư Uyển Uyển thì sao? Mười mấy tuổi đã làm bạn gái của Phương Dật Thần, sống chung với anh ta. Lúc không có tiền, hai người chia đôi một cái bánh bao ra ăn, sống ở trong một tầng hầm.

Lúc Phương Dật Thần chưa nổi tiếng, cân nặng của Dư Uyển Uyển không đến 45kg, khi đó cuộc sống của cô như một người đàn ông. Khi thì làm người đại diện của anh ta, khi thì làm trợ lý của anh ta, còn làm cả bảo vệ tài xế không chuyên[2] nữa, chạy Đông chạy Tây khắp nơi trên cả nước với Phương Dật Thần… Tìm đủ lại cơ hội cho anh ta, làm bạn với anh ta cho đến khi anh ta từ từ nổi tiếng….

[2] Không chuyên: chuyên trong chuyên nghiệp, dạng làm tạm bợ ý

Hiện tại Phương Dật Thần thành Ảnh đế, lại nói những lời cảm kích với hồ ly tinh 36E[3] kia. Quả nhiên là tình cảm ngàn vàng không bằng bốn lạng trước ngực. Người mẫu xinh đẹp từng học chui ở nước ngoài hai năm, còn Phương Dật Thần chưa tốt nghiệp cấp ba, trở thành tri kỷ có chuyện để nói.

[3] 36E là vòng 1 có kích cỡ 78-82cm

Vậy còn cô thì sao? Một đời của Dư Uyển Uyển được coi là cái gì? Những nổ lực của cô được coi là cái gì?

Anh ta ghét bỏ khuôn mặt bãi bể nương dâu của cô. Anh ta đã từng cười nói, lúc em còn trẻ xinh đẹp vậy, tại sao sau khi kết hôn lại biến thành bà mặt vàng[4]?

 [4] Bà mặt vàng: tên hán là Hoàng Kiểm Bà – 黄脸婆[huángliǎnpó] thiếu phụ luống tuổi có chồng, có ý là chê chị già, ko còn xinh đẹp nữa)

Anh ta không cần cô nữa từ khi nào, ngược lại bắt đầu ghét bỏ cô?… Dư Uyển Uyển đã không nhỡ rõ nữa rồi.

Cô chỉ nhớ là hai người không ngừng cãi nhau rồi chiến tranh lạnh. Anh ta cảm thấy cô không xứng với anh ta, cô giống như chị gái lớn của anh ta vậy. Anh ta phàn nàn dẫn cô theo sẽ rất mất mặt.

*

Lúc khán giả hò hét, người đàn ông trung niên có vẻ mặt hiền lành đẩy gọng kính, mở miệng hỏi Phương Dật Thần:

“Vậy xin hỏi anh Phương Dật Thần, vợ trước của anh thì sao? Trên mạng truyền nhau, vợ trước của anh đi theo anh từ khi mười mấy tuổi, vì anh mà sinh con dưỡng cái, lo liệu việc nhà. Đợi đến lúc sau khi anh nổi tiếng, trong thời gian hôn nhân lại xảy ra chuyện không hôn nhân với Liễu Diễm Mai…”

“Trong thời gian hôn nhân, không, không có chuyện này. Khi đó tôi và Diễm Mai chỉ là bạn bè. Chỉ là tôi phát hiện… tôi thật sự đã yêu. Mấy năm trước kia, tôi chỉ lầm xem cảm kích thành tình yêu. Khi đó tôi còn quá trẻ. Lúc trước Dư Uyển Uyển thật sự rất tốt với tôi, khiến tôi hoàn toàn không biết phải làm sao. Tôi bị cô ấy làm cảm động, thế nên mới cưới cô ấy. Đến lúc tôi gặp được Diễm Mai, tôi mới phát hiện đây không phải là tình yêu. Sau khi tôi ly hôn, tôi để lại cho cô ấy một số tiền lớn, coi như là đền bù tổn thất. Tôi hi vọng cô ấy cũng có thể tìm được hạnh phúc của mình.”

Nói tới chỗ xúc động, hai mắt Phương Dật Thần nén lệ, dáng vẻ không thể làm gì được.

Fan nữ của anh ta cũng bị cảm động, lớn tiếng gọi tên anh ta, chảy cả nước mắt xuống.

Năm năm trước, Phương Dật Thần ở trước mặt cô khóc nói, “Xin lỗi, Uyển Uyển. Anh yêu cô ấy, anh thật sự yêu cô ấy. Sự nghiệp của anh cũng cần cô ấy. Chúng ta không thích hợp nữa rồi, em không theo kịp anh, để anh đi đi…”

Vậy lúc cô mười bảy tuổi, anh kéo tay cô, lớn tiếng hô, Uyển Uyển, anh yêu em, anh sẽ yêu em cả đời. Suy nghĩ xem cả đời của Phương Dật Thần được tính là cái gì?

Năm năm, ngu ngốc đần độn, lây lất sống qua ngày…

Đến lúc này, Dư Uyển Uyển mới đột nhiên phát hiện, cô không thoải mái thản nhiên, không tự cho là rộng lượng đến vậy.

Cô căm hận, cô oán hận người đàn ông phá hủy cuộc đời cô. Cũng hận mình ngu xuẩn.

Đến lúc này, Phương Dật Thần nói về chuyện trên mạng xôn xao scandal anh ta vứt bỏ vợ cũ, tạo một mối quan hệ tốt đẹp. Nhân tiện còn nói xấu và bôi đen, đã không nhớ rõ vợ trước là ai nữa.

Mặc dù anh ta biết Dư Uyển Uyển rất đáng thương, rất vô tội. Nhưng anh ta có thể nói sao?

Nếu đối thủ của anh ta có thể dùng Dư Uyển Uyển để công kích anh ta, bôi đen anh ta, anh ta cũng chỉ có thể tàn nhẫn mà tuyệt tình với Dư Uyển Uyển.

Về phần hiện tại Dư Uyển Uyển sống thế nào, thật ra anh ta không hề để tâm. Anh ta không thương cô, hoàn toàn không thương.

Chỉ là dáng vẻ thanh xuân đáng yêu lúc Dư Uyển Uyển mười mấy tuổi sẽ vĩnh viễn giấu ở trong đáy lòng anh ta.

Từ hôm nay trở đi, Dư Uyển Uyển đã trở thành người phụ nữ hư vinh vọng tưởng, cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga, muốn ôm đùi lại bị vứt bỏ.

Phương Dật Thần lại không có bất kỳ chút áy náy nào. Có lẽ là diễn đến mức trở thành Ảnh đế thì cũng đã diễn mất luôn lương tâm của mình rồi. Anh ta sống trong màn diễn của mình, rốt cuộc không thể chui ra được, cũng không nói ra được.

Dư Uyển Uyển nghiến răng nghiến lợi nhìn diễn xuất của Phương Dật Thần, sau đó cúi đầu tiếp tục ăn bát mì đã nguội.

Nước mắt của cô không ngừng rơi vào trong bát, mì đã nguội thật khó ăn.

Đột nhiên điện thoại reo lên, Dư Uyển Uyển cầm điện thoại sớm nên vứt đi của mình nhận cuộc gọi.

“Mẹ, lễ Giáng Sinh năm nay mẹ có thể tới thăm con không?” Tiếng Trung sứt sẹo của con trai xuyên qua điện thoại truyền đến tai cô.

“Mẹ rất muốn đi thăm con, nhưng… có lẽ để sang năm nhé, sang năm mẹ có thể qua thăm con.” Hiện tại cô không đủ tiền để mua vé máy bay.

“Dạ, vậy con chúc sớm, chúc mẹ Giáng sinh vui vẻ.” Bé trai trưởng thành sớm lại cô quạnh kiên cường lên tinh thần nói mấy câu, sau đó thì cúp điện thoại.

Quyền giám hộ nuôi con trai thuộc về Phương Dật Thần, sau khi ly hôn thì Phương Dật Thần đưa con ra nước ngoài.

Cái gọi là bồi thường một số tiền lớn chỉ có mười vạn tệ. Dư Uyển Uyển rất có khí khái không muốn tiền của anh ta. Khi đó, cô nghĩ không có tình yêu, không có đàn ông, ít nhất còn có khí khái có lòng tự trọng.

Nhưng không ngờ mười mấy tuổi bắt đầu yêu đương, sau khi kết hôn coi như là bà chủ nhà, đi theo Phương Dật Thần khắp nơi quay phim. Không có bằng cấp, không có kinh nghiệm làm việc, sau khi ly hôn Dư Uyển Uyển có thể làm gì?

Năm năm, cô chưa bao giờ dám để bản thân suy nghĩ nhiều, cô từng làm trong đoàn kịch, từng làm công việc phức tạp, từng làm nhân viên điều chỉnh ánh sáng ở trong các buổi concert, từng góp tiền học trang điểm, từng làm diễn viên quần chúng, vừa xuất hiện là đã chết…

Năm năm, cô liều mạng cố gắng làm việc, tiền kiếm được chỉ có thể bảo đảm mình không bị chết đói. Liều mạng tích góp ít tiền, dùng toàn bộ để bay ra nước ngoài thăm con trai, cùng gọi điện thoại cho con để giữ tình mẹ con.

Cô cũng muốn được ở chung với con trai, mà không phải để nó ở Mỹ một mình. Nhưng cô không có năng lực đó, ngay cả cô cũng sắp không tự nuôi nổi mình rồi.

Dư Uyển Uyển bỏ bát mì vào bồn rửa chén, từ từ rửa bát…

Đột nhiên nhìn vào gương, thế mới phát hiện, mặc dù cô mới ba mươi tuổi nhưng đã già, tóc mai của cô đã trắng, khóe mắt hiện đầy nếp nhăn. Sắc mặt của cô vàng vọt, vẻ mặt thiếu sức sống trầm trọng, trong ánh mắt cô đều là oán hận cùng không cam lòng… Không có bất kỳ nhiệt tình nào với cuộc sống này.

Lúc cô mười mấy tuổi cũng được coi là một cô gái xinh đẹp từng chụp quảng cáo, mọi người thấy cô đều nói ánh mắt của cô rất đẹp. Khi đó, thậm chí cô được xem như là một hotgirl. Lúc mười mấy tuổi đó, cũng từng có con trai theo đuổi cô.

Khi đó, cô không biết tầm quan trọng của việc học.

Cô trưởng thành, thích chơi đùa, mười lăm mười sáu đã bắt đầu yêu sớm. Tốt nghiệp cấp ba xong thì bất chấp sự phản đối của ba mẹ, sống cùng Phương Dật Thần.

Từ nhỏ đến lớn cô rất không thích mẹ của mình. Mẹ cô vẫn luôn quản giáo cô, dung mạo của phụ nữ rất quan trọng, thừa dịp lúc còn trẻ đẹp tìm đàn ông tốt. Uyển Uyển rất xinh đẹp, nhất định có thể tìm đàn ông có bản lĩnh. Chí ít không muốn giống bà sống một cuộc sống khổ cực.

Lúc nào mẹ cũng ghét ba không có bản lĩnh, ghét ông không kiếm được tiền, cả nhà bọn họ chỉ có thể ở trong căn phòng chưa tới ba mươi mét vuông.

Nhưng ba của cô vẫn luôn đối xử tốt với mẹ cô. Ông không ngại bà cằn nhằn, không ngại bà không biết làm việc nhà, ông nuông chiều bà giống như bà hoàng vậy.

Bọn họ sống với nhau cả đời, ba cô luôn khiêm nhường mẹ, giống như ông mắc nợ bà vậy.

Nhưng Dư Uyển Uyển thì sao? Sự thật chứng minh ánh mắt của cô rất tốt, cô tìm được người đàn ông có bản lĩnh rồi?

Lúc thích cô, tìm mọi cách nịnh nọt cô. Lúc có tiền, lập tức thay lòng đổi dạ, tìm một người phụ nữ 36E.

Nghĩ tới những năm tháng khổ cực đã trải qua, nhìn căn phòng nhỏ mười mấy mét vuông mình thuê, bên trong vừa dơ vừa loạn.

Cô ăn mì gói, cô không có tiền trong tay, cô mặc quần áo lao động cũ của đàn ông, trên mặt đều là nếp nhăn, trên ngón tay đều là vết chai thô…

Đến lúc này, Dư Uyển Uyển thật sự hối hận.

Cô quá ngốc, cô quá cô chấp… cô cho rằng cô tự ái cẩn thận, trên thực tế lại là một con ngốc. Lúc trước có tiền cho cô, cô cũng không cần. Nhưng bây giờ lại sống cuộc sống như một osin.

Dư Uyển Uyển nằm sấp trên giường, tựa như phát tiết mà khóc lớn…

Đối mặt với cuộc sống, cô vô năng vô lực. Có lẽ chỉ có thể tìm được chút yên lặng trong giấc mộng.

Nếu cuộc sống có thể bắt đầu lại từ đầu thì tốt biết bao! Cô nhất định sẽ quý trọng bản thân, không ngu ngốc nhẹ dạ cả tin lời nói dối của đàn ông, gởi gắm tất cả lên người khác.

Lửa trong bếp lò không tính là quá lớn, trong miệng bếp lò không ngừng bắn ra tia lửa… Ống khói của phòng nhỏ rất cũ kỹ, ở giữa còn nứt một lổ hổng lớn.

Ở ngoài cửa Dư Uyển Uyển có dán một tờ giấy báo lớn. Mùa đông ngăn chặn hơi ga ngộ độc… nhưng trước giờ cô chưa từng để ý tới.

Mấy ngày sau, trên mạng lại xuất hiện một tin tức, Ảnh đế Phương Dật Thần ở trên chương trình tiện miệng[5] không để lại đức, ép vợ trước tự sát.

[5] Tiện miệng: nói mấy lời bẩn thiểu, không có ý tốt

Còn kèm theo bức ảnh Dư Uyển Uyển mặc quần áo lao động làm việc nặng ở trong đoàn kịch.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN