Tự Phấn Đầu Thành Ảnh hậu
Chương 25: Cuộc sống diễn dịch
Trương Đại Anh dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, từ nông dân xoay người thành người phụ nữ giàu có.
Chị từng nhiều lần được truyền thông đưa tin, cũng từng nhận phỏng vấn của đài truyền hình, nói về quá trình gây dựng sự nghiệp của mình. Cũng vì vậy mà trở thành thần tượng của thế hệ trẻ.
Trương Đại Anh có một công ty lớn trong quảng trường Tây Hoa sang trọng nhất thành phố, bên trong chủ yếu kinh doanh đủ loại trang phục cao cấp trong ngoài nước, cùng đồ dùng gia đình.
Ngoài ra, Trương Đại Anh còn có một xưởng may trang phục, nhãn hàng quần áo Anh Hoa vì kiểu mẫu mới lạ giá cả phải chăng mà được nhóm người có thu nhập thấp yêu thích.
Do công việc bận rộn, đã rất lâu rồi Đại Anh không về nhà thăm mẹ và Lục Anh. Đại Anh cực kỳ nhớ Lục Anh nên thường xuyên điện thoại về nhà.
Cho dù chỉ nghe giọng của Lục Anh, giọng của Đại Anh cũng thay đổi khác hẳn.
Lục Anh đã biết sự thật, mặc dù vẫn không mở miệng gọi chị là mẹ nhưng dáng vẻ cũng thay đổi trở nên dịu dàng đáng yêu. Đại Anh phải chăng nên may mắn vì Lục Anh nhà chị không thay đổi trở thành con nhím nhỏ.
Nhưng cố tình là, khách hàng nước ngoài quan trọng Đại Anh muốn tới chào hỏi lại là anh ta?
Ở trong khách sạn, trong khoảng khắc nhìn thấy anh ta xuất hiện, rốt cục Đại Anh vẫn không nhịn được mà sợ ngây người.
Anh ta già rồi, trở nên thăng trầm, đổi tên, mặc âu phục cao cấp, có đủ khí chất của một lãnh đạo. Nhưng Đại Anh liếc nhìn một cái là nhận ra anh ta. Còn anh ta thì áo gấm về làng, dùng ánh mắt cám bã nhìn chị…
Điều này khiến Đại Anh xưa nay luôn trầm ổn hoàn toàn thất thố.
Rõ ràng là một hợp đồng kinh doanh quan trọng, nhưng Đại Anh lại quay đầu rời đi.
Suốt dọc đường đi, Đại Anh không có cách nào khống chế được tâm tình của mình. Tình cảnh mười mấy năm trước không ngừng ùa về…
Lúc Đại Anh còn trẻ, là một cô gái rất vui vẻ cởi mở. Khi đó chị xinh đẹp lại có khí chất.
Lúc học Trung học thì có một đống nam sinh thích chị. Mặc dù biết thời điểm này không nên quen bạn trai nhưng Đại Anh vẫn không nhịn được mà động lòng với Ngô Bỉnh Hiền đẹp trai anh tuấn.
Khi đó tình hình trong nhà Ngô Bỉnh Hiền không tốt. Đại Anh lại bướng bỉnh muốn hẹn hò với đối phương. Lúc yêu nhau thì rất hạnh phúc, còn nói sẽ cùng nhau cả đời.
Ngô Bỉnh Hiền lại đột nhiên bị người trong nhà đưa đi. Đại Anh cảm thấy bị vứt bỏ, nhưng trước mặt vận mệnh tàn khốc lại không thể làm được gì.
Nhị Anh là một thanh niên ngay thẳng, cứng nhắc thậm chí có chút không biết biến báo[1]. Anh không hề chấp nhận những chuyện không thể cho ra ngoài ánh sáng.
[1] Biến báo: dựa theo tình hình khác nhau, thay đổi một cách vô nguyên tắc.
Nhị Anh biết sự tồn tại của Ngô Bỉnh Hiền. Nhưng lúc đi tìm Đại Anh thì không cẩn thận nghe thấy tin tức Ngô Bỉnh Hiền sắp rời đi.
Ở thời đại này, tự mình rời khỏi tổ quốc là phạm pháp. Vì vậy Nhị Anh lén tố cáo Ngô Bỉnh Hiền.
Nghe nói Ngô Bỉnh Hiền kích động nhảy sông, từ đó không rõ tung tích, không biết sống chết.
Đại Anh cũng vì vậy mà oán giận Nhị Anh hơn mười năm. Còn Nhị Anh tuổi trẻ hoàn toàn không hay biết, Đại Anh và Ngô Bỉnh Hiền đã thân mật đến mức độ cuối cùng.
Mấy tháng sau khi Ngô Bỉnh Hiền rời đi, Đại Anh mang thai. Đại Anh sống chết không chịu phá thai bỏ đứa bé. Mẹ hết cách đành dẫn Đại Anh trở về quê bà.
Nhị Anh lúc còn trẻ nhìn Đại Anh cực lực che dấu bụng thì choáng váng.
Anh khư khư cảm thấy mình không làm việc gì sai. Rồi lại không nhịn được áy náy với Đại Anh.
Lúc đứa bé ra đời, Đại Anh ôm đứa bé gầy nhỏ đáng thương. Nghĩ tới bé vừa sinh ra đã không có cha thì không nhịn được mà hận Nhị Anh hại chết Ngô Bỉnh Hiền.
Vì vậy hai chị em cắt đứt liên lạc, Nhị Anh đi lính cũng rất ít về nhà.
Mười mấy năm hai chị em đều không nói với nhau câu nào, thậm chí lúc thấy mặt Đại Anh quay đầu rời đi…
Đại Anh cho rằng Ngô Bỉnh Hiền đã chết. Mười mấy năm sau lại gặp nhau.
Mười mấy năm qua Đại Anh liều mạng kiếm tiền, ăn không ít khổ, gánh không ít tội[2]…
[2] Tội ở đây cũng có nghĩ là khổ nạn, thống khổ đó, chớ ko phải tội lỗi, tội phạm
Ngô Bỉnh Hiền lại dùng dáng vẻ Hoa kiều giàu có xuất hiện trước mặt chị. Ở nước ngoài Ngô Bỉnh Hiền đã sớm cưới một cô gái người Hoa nhà giàu, trai gái đều có đủ.
Đại Anh buồn bã mất mác đi về nhà. Đúng lúc đụng phải Nhị Anh về nhà thăm người thân.
Nhị Anh đang rửa tay ở trong sân, nghe thấy tiếng đẩy cửa thì quay đầu qua nhìn, nhìn thấy Đại Anh thì lại quay rồi. Sau đó lại theo bản năng nhìn qua lần nữa, cứ thế mà im lặng nhìn chị của mình…
Dường như Nhị Anh muốn mở miệng gọi chị, nhưng rồi lại sợ Đại Anh chạy mất. Anh hơi mấp máy môi, hầu kết run run mấy lần. Cuối cùng vẫn không lên tiếng, chỉ yên lặng nhìn chị…
Trong lúc nhất thời, thời gian mấy chục năm không ngừng lưu chuyển giữa hai người.
Cả đời này Nhị Anh chỉ có một tiếc nuối. Chị của anh không hạnh phúc, Lục Anh không có ba, dường như đều là lỗi lầm do anh gây ra.
Nhưng nếu có thể quay trở lại, anh vẫn sẽ làm như vậy! không liên quan tới phản bội, chỉ làm một người có tín ngưỡng.
Nhị Anh làm lính cả đời. Pháp luật, đạo đức đã khắc sâu trong linh hồn anh.
Quân nhân kỷ luật nghiêm minh. Cho dù mệnh lệnh là sai, sẽ khiến người nhà đau lòng, anh vẫn sẽ kiên quyết chấp hành. Đây chính là đạo làm người của anh.
Chỉ là đạo làm người của anh rạch một khoảng cách thật xa giữa anh và Đại Anh/
Có thể Đại Anh sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho anh. Chị sẽ luôn oán hận anh!
Chỉ là lần này Đại Anh không nhìn thấy anh là ngoảnh đầu đi, mà là đứng ở cửa, nhìn em trai đã hơn mười năm không chạm mắt nhìn nhau.
Nhị Anh trưởng thành, cũng già rồi, là đàn ông hơn ba mươi tuổi đã có nếp nhăn trên trán, tóc mai cũng lấm tấm bạc.
Mười năm trước, lúc Nhị Anh chấp hành nhiệm vụ thì bị trọng thương, thân thể không thích hợp với huấn luyện cường độ cao. Mười năm sau, Nhị Anh dựa vào cố gắng của mình thi đậu trường quân đội, tốt nghiệp với thành tích xuất sắc, sau đó ở lại trong quân đội là cán bộ văn chức.
Nhị Anh rất nhiệt tình với cuộc sống quân doanh, từ nhỏ anh đã cố chấp về chân lý đạo đức. Quân doanh chính là nơi thích hợp với anh nhất.
Em trai chị là một người rất cố chấp, mấy năm qua chưa hề thay đổi.
Chị lại tùy hứng chuyện gì? So đo với anh chuyện gì?
Đây không phải là em trai ruột của mình sao? Huyết thống của bọn họ không thể cắt đứt được!
Đại Anh bỗng nhiên phát hiện, đời này vì một người đàn ông đã quên cô mà náo loạn với em trai ruột của mình rất không đáng chút nào.
“Mấy năm nay em ở đơn vị vẫn khỏe chứ?” Đại Anh trầm ngâm hỏi. Ngăn cách mấy chục năm không phải muốn xóa là xóa.
Lúc Đại Anh nói chuyện với Nhị Anh thì có chút khẩn trương, mặt cũng căng ra. Điều này khiến cô thoạt nhìn khó có thể thân cận.
“Vâng, vẫn khỏe.” Nhị Anh có chút bối rối đáp lời. Anh khó tin nhướng mày lên, cũng rất nhanh thu hồi tầm mắt lại. Cuối cùng anh chỉ biết rũ mắt xuống nhìn chằm chằm vào giầy của Đại Anh.
Đại Anh đang nói chuyện với anh? Nhị Anh bị niềm vui bất ngờ này làm cho lúng túng. Nhất thời mất đi vẻ bình tĩnh nên có.
“Vết thương lúc trước của em sao rồi?” Đại Anh lại hỏi. Đại Anh đã rất tự nhiên nhìn về phía trước. Chỉ là hai mắt của chị nhìn chằm chằm vào em trai của chị. Cơ thịt trên mặt hơi giật giật.
“Vâng, thân thể của em rất tốt.” Giọng Nhị Anh có hơi buồn buồn. Một lần nữa anh lại nhớ tới bản thân Đại Anh đã chịu nhìu đau khổ nửa đời người rồi.
“Đừng cậy mạnh, em làm bên văn chức thì đừng liều mạng như vậy nữa. Lúc còn trẻ em ỷ vào thân thể tốt, đợi đến lúc già rồi em sẽ hối hận.” Đại Anh nhìn em trai gầy yếu, rốt cuộc không có cách nào khắc chế được tình cảm của mình, không khỏi nước mắt lưng tròng.
Hai chị em bọn họ cùng nhau lớn lên, lúc còn nhỏ giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau chăm sóc em trai em gái. Rõ ràng bọn họ đã từng thân thiết như thế.
Đại Anh lại nghĩ đến người cha đã mất, nghĩ đến người mẹ vất vả cả đời vì bọn họ, nghĩ đến Tứ Anh cam tâm tình nguyện gả đến nông thôn, nghĩ đến Tam Anh tính cách sắc bén, tràn ngập oán hận, nghĩ đến em trai Ngũ Anh thiếu tình thương, nghĩ đến Lục Anh dịu dàng đáng yêu của mình…
Đột nhiên Đại Anh cảm thấy đời này của mình thật ra vẫn luôn giày vò người nhà. Vì những người không quan tâm đến mình mà giày vò những người yêu thương mình, chăm sóc mình.
Người trong nhà chẳng ai thiếu nợ chị điều gì. Còn chị thì vẫn luôn thiếu nợ bọn họ. Khúc mắc bất hạnh của cả nhà đều vì tình yêu cố chấp lúc trẻ của chị mà ra.
Lúc trước Đại Anh không dám nghĩ tới, chỉ luôn bước chân đi về phía trước.
Hiện tại Đại Anh không thể không bắt đầu nghiêm túc nhìn thẳng vào thị phi phải trái hơn mười năm này…
Chị cho rằng mình là người đau khổ mệt mỏi nhất, mỗi ngày đều liều mạng, dùng hết mỗi phút mỗi giây để đối mặt với cuộc sống vỡ nát…
Trên thực tế, đến bây giờ chị mới phát hiện chị đang tự lừa dối mình. Khiến bản thân không phân rõ cũng không nhìn rõ cuộc sống.
Cho tới bây giờ, chị đã hơn ba mươi tuổi rồi, những đau khổ về tình yêu kia nên quên đi thôi…
Bây giờ là lúc nên cởi bỏ gông xiềng, nên học cách quan tâm bảo vệ những người yêu thương chị lại bị chị làm tổn thương…
Hai chị em Đại Anh và Nhị Anh xa cách mười sáu năm rốt cuộc cũng hòa giải.
Dư Uyển Uyển ở một bên nhìn Đới Chí Trạch và Lăng Điệp diễn phân cảnh này.
Đới Chí Trạch rất gầy yếu, khiến người ta cảm thấy anh như đang bị bệnh. Nhưng khoảng khắc xuất hiện trước ống kính, anh lại hoàn toàn thay đổi. Mặc dù là gầy nhưng tràn trề sức lực, mỗi một cử động đều có độ vững vàng chuyên nghiệp.
Còn Lăng Điệp vốn xinh đẹp tinh tế chuyển đổi thành nữ doanh nhân một cách rất tự nhiên, trên người mang theo hơi thở của cấp trên nên có. Ở trước mặt em trai Nhị Anh, trong thời gian ngắn vẻ mặt không ngừng thay đổi, nối tiếp nhau cực trôi chảy tự nhiên.
Thoát khỏi suy nghĩ của mình, Đại Anh đột nhiên hoàn toàn tỉnh ngộ, bắt đầu muốn thay đổi thái độ của mình đối với người trong nhà.
Hai người cùng diễn phân cảnh này giống như cao thủ so chiêu, đều không có động tác nào nổi bật cả. Chỉ là chị tới em đi, hành động cử chỉ căng chùng vừa phải, tiến thối thoả đáng. Bọn họ phối hợp với nhau đúng là không chê vào đâu được.
Dư Uyển Uyển đột nhiên phát hiện, thì ra dù trang điểm đẹp dẽ hay cảm xúc dâng trào đều không cần thiết.
Bọn họ là chân thật, là bằng xương bằng thịt xuất hiện ở nơi nên xuất hiện, nói những lời nên nói, có vẻ mặt nên có. Ngay cả âm thanh ngộp thở, tốc độ nói chuyện nhịp nhàng cũng tinh tế chuẩn xác truyền đạt cảm xúc đặc biệt.
Đúng vậy, là tinh tế chuẩn xác. Diễn xuất tự nhiên lưu loát nhưng lại tinh tế chuẩn xác, còn ẩn chứa tình cảm của mình, vui buồn li hợp mười mấy năm, hiểu được chỗ độc đáo của đời người. Tự dung hợp tính cách và cuộc sống của vai diễn một cách hoàn mỹ.
Thậm chí bọn họ không cần nói lời thoại, chỉ dựa vào thần thái và động tác là có thể truyền đạt ra tình cảm. Đây mới hoàn toàn xứng đáng là diễn viên đẳng cấp của nước Hoa.
“Lông mày biết nói chuyện, cơ mặt biết nói chuyện!” Dư Uyển Uyển ngô nghê đánh giá.
Lão sư Phùng đứng bên cạnh nghe thấy lời cô nói không nhịn được cười ha ha, “Còn nữa, cả người đều biết nói chuyện.”
Thật ra lúc lão sư Phùng nói cho Dư Uyển Uyển biết chuyện về hai người bọn họ, bà có chút đau xót, khóe mắt cũng ướt át.
“Hai đứa nó một đứa thân thể bất tiện, một đứa số mệnh không tốt.” Hai cái không tiện này không chỉ nói về bọn họ, còn có rất nhiều nghệ sĩ khác nữa.
Rõ ràng là thể chất nghiêm nghị, kinh tài tuyệt diễm, lại không kiêu ngạo, không bảo thủ, yêu thích sự nghiệp diễn xuất chịu khó nỗ lực phấn đấu.
Nhưng vì vận may kém, trong lúc tốt đẹp nhất rút khỏi vòng tròn diễn dịch đang là trào lưu chủ yếu.
Đời này nhất định không có duyên với ngai vàng.
Bọn họ đứng ở nơi gần đỉnh núi, có thể nhìn xuống chúng sinh, nhưng lại đã định không có cách nào trèo lên đỉnh núi.
Chạy đến xem diễn không chỉ có Dư Uyển Uyển và lão sư Phùng. Còn có “vai phản diện” Cốc Tuyết Hàm diễn vai Tam Anh, “bình hoa” Thẩm Mạn Sương diễn vai Tứ Anh, người mới đẹp trai diễn vai “Ngũ Anh”, cùng đám vai phụ vai quần chúng trong đoàn làm phim.
Trong số bọn họ có một vài người không có thiên phú diễn xuất, có lẽ kiếp này của bọn họ cũng không thể nổi tiếng trên màn ảnh. Đóng vai phụ, đóng đến nản lòng thoái chí, cuối cùng mang theo đống ai oán rời khỏi cái vòng tròn này…
Có vài người có lẽ có thiên phú, nhưng lại không có cố chấp sâu với diễn xuất. Thường xuyên xen lẫn vào mỗi studio, vô vị nhạt nhẽo sống qua ngày, coi diễn xuất như công việc, kiếm được tiền là tốt rồi.
Có vài người có thiên phú có nhiệt huyết nhưng lại bị cố định trong một loại hình, phấn đấu mười mấy năm cũng không thể đổi đời, cuối cùng đắm mình trong truỵ lạc…
Có vài người vì nguyên nhân nào đó mà nản lòng thoái chí lấy chồng sinh con, sau lại phát hiện cuộc sống không tốt đẹp đến vậy, còn nghĩ quay đầu lại cố gắng phấn đấu lần nữa là được sao?
Có vài người vì muốn làm ngôi sao lớn, liều lĩnh xông vào vòng tròn này…
Có vài người vì danh tiếng vì tiền bạc mà bỏ diễn…
Phân cảnh này của hai người họ khiến tất cả mọi người có mặt tại chỗ, bao gồm cả bản thân Lăng Điệp và Đới Chí Trạch đều có một thể nghiệm khác biệt mới…
Bạn thích diễn sao? Bạn thật sự tha thiết với sự nghiệp diễn dịch của mình sao?
Nếu thiên phú của bạn không đủ, bạn có bằng lòng tôi luyện, tận lực chờ đợi cơ hội tới không?
Cho dù có một ngày, rốt cuộc bạn đã vào được cái vòng này. Khán giả fan hô to tên của bạn, bọn họ đều yêu thích bạn. Vậy bạn có thể giải quyết tốt chuyện tình cảm trong diễn ngoài diễn không?
Cơ thể bạn không theo kịp, vận may của bạn không đủ, sau cùng không diễn được vai chính. Bạn có thể tìm được trái tim lúc ban sơ, trở về cương vị, cam tâm tình nguyện làm nền cho người khác?
Diễn xuất là chuyện cả đời.
Không phải là một phút ở trong phim khiến bạn sáng lóng lánh, cũng không phải là thời gian dài trong rạp để bạn tích lũy, cũng không phải là một đêm nổi tiếng khắp thiên hạ, mà là cả đời.
Tựa như câu nói của Đới Chí Trạch lúc nhận giải, “Tôi vẫn còn sống, tôi vẫn còn ở nơi đây, vẫn còn đang diễn!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!