Tự Phấn Đầu Thành Ảnh hậu
Chương 35
Trong màn đêm, Cố Lượng nhìn chằm chằm vào em họ nhỏ với vẻ mặt vô cùng dịu dàng, nhưng lại mang theo vài phần nghiêm túc.
Thật ra lúc này vốn nên nói vài câu với em họ, chỉ là trước đó mỗi lần anh muốn nói chút chuyện với em họ đều không đành lòng mở miệng.
Em họ vẫn còn nhỏ, lúc nào cũng mặc váy áo kiểu trẻ con do dì may ra, rất đẹp rất trẻ con.
Anh không biết có phải dì ý thức được mình đã từng phạm sai lầm hay không? Có phải cũng phát hiện một đứa bé có tuổi thơ như vậy rất hỏng bét hay không. Cho nên hiện tại mới bắt đầu theo bản năng kéo dài tuổi thơ của Uyển Uyển.
Còn Uyển Uyển thì tựa như đang vô tình hay cố ý mà phối hợp với mẹ của cô. Cô không muốn trưởng thành. Cô không mong đợi tương lai. Có lẽ cô hoàn toàn không dám mong đợi thứ gì.
Cô muốn sống một cuộc sống vui vẻ, muốn được yêu thương, không có “tuổi thơ” phiền não. Cho nên mới không tự chủ được mà kéo dài “hạnh phúc” này…
Nhưng như vậy là ko đúng, tất cả mọi người đều phải trưởng thành.
Một đứa bé không tự trưởng thành, cực kỳ hạnh phúc ở trong thành phố cát do mình dựng nên. Cho dù thành phố cát này có đẹp đẽ mỹ lệ cỡ nào, chỉ cần một bọt sóng nho nhỏ đánh tới cũng sẽ tan rã lần nữa…
Cố Lượng không hề muốn nhìn em họ nhỏ bị đả kích tổn thương. Ít nhất không muốn để cô chật vật giống như anh…
Rõ ràng bọn họ vốn chẳng phải là kẻ thất bại ấy.
“Uyển Uyển, em biết không? Chúng ta rất xuất sắc. Trong cơ thể chúng ta chảy dòng máu cũ xưa mà tôn quý. Có thể chính em không phát hiện ra, em và những cô gái xốc nổi kia không giống nhau. Em có phong thái rất đặc biệt, tính tình em dịu dàng hướng nội. Cũng là gần đây anh mới phát hiện ra, em họ nhỏ của anh đã trưởng thành rồi. Những khí độ phong thái lưu lại ở trong xương cốt chúng ta mới là món đồ chúng ta nên giữ lại.
Em đừng so sánh với bất kỳ người nào. Đừng cảm thấy mình nghèo hơn người ta, kém hơn người ta. Cũng đừng nghĩ nhiều như mẹ của em, đừng nên gả cho người đàn ông có tiền để chứng minh điều gì. Vinh quang sớm đã biến mất không có quan hệ gì đến chúng ta cả.
Tương lai của Uyển Uyển, hẳn nên gả cho một người thích em, và em cũng thích người đó. Có tiền không có tiền đều không sao cả. Cuộc sống hạnh phúc mới là quan trọng nhất. Trên thực tế, chúng ta hoàn toàn không cần quan tâm đến cái nhìn của người đời đối với chúng ta. Hiểu lầm, lời đồn đại, khinh bỉ, tổn thương… chỉ cần chúng ta không nghe không thấy là được. Những người đó có quan hệ gì với chúng ta đâu?
Uyển Uyển, em phải nhớ kỹ, em giỏi hơn bất kỳ một cô gái nào. Em của sau này đáng được người tốt nhất yêu thương. Đến lúc đó, người đó sẽ cười em về nhà. Em không phải là những cô gái chỉ chờ người khác treo giá.
Cho nên đừng lo lắng, đừng sợ hãi ánh mắt của người khác, cũng đừng nghe những lời đánh giá của người khác. Em chỉ cần ưỡn ngực, đứng thẳng lưng ở trước mặt mọi người là được rồi. Em không thua kém bất cứ ai, chỉ cần lấy dũng khí, tiếp tục bước dài về phía trước là được.” Cố Lượng nói với Dư Uyển Uyển, đồng thời cũng tự nói với chính mình. Anh đang truyền thụ cho cô thể nghiệm cuộc sống của mình.
Nhiều khi, có lẽ người lớn làm sai một số việc rồi. Sau khi phát hiện lỗi sai, điều chúng ta thật sự muốn làm vốn chẳng phải là đánh vỡ hài hòa vốn có kia, mà là ra sức chống lại sai lầm đó, thậm chí vì nó là hủy đi hạnh phúc của chúng ta.
Chúng ta nên đổi lại một cách khác, không ngừng thăm dò tiết tấu thuộc về mình, sửa chữa bước tiến của mình, tìm kiếm phương hướng thích hợp với mình.
Khi tìm được con đường thích hợp cho mình rồi thì lấy hết dũng khí không ngừng đi tiếp. Đây mới là chuyện bọn họ phải làm.
Dư Uyển Uyển hoàn toàn không xác định được tương lai của mình. Cô khát vọng hạnh phúc, nhưng không biết mình có thể thật sự tìm được hạnh phúc hay không?
Đối mặt với tương lai, cô như người nhát gan, yếu ớt quanh quẩn một chỗ ở bên cạnh rừng rậm sương mù, thò đầu của mình ra cũng không dám bước lên phía trước…
Cố Lượng làm anh họ, nhưng lại dùng cách của mình, đau đớn mình từng trải qua để nhen nhóm ngọn đèn nhỏ cho em họ đáng yêu của mình.
Anh nói cho cô biết, đừng sợ con đường dưới chân mình, cần phải dũng cảm.
Anh muốn tương lai của cô được thuận buồm xuôi gió, anh muốn cô có thể biết được cuộc đời của cô tuyệt vời cỡ nào, anh muốn cô sẽ dũng cảm tiến lên.
Có lẽ đoạn đường phía trước sẽ có một đoạn ngắn đen tối, nhưng anh, và vô số người khác sẽ đi cùng cô trên đoạn đường ngắn đó.
Cho nên cô thật sự không cần phải thấp thỏm lo âu như vậy.
Dư Uyển Uyển bị lời nói của Cố Lượng làm cho xúc động.
Lần đầu tiên cô phát hiện, anh họ có vẻ ngoài kim cang đen này của cô vậy mà có một trái tim dịu dàng rộng lớn.
Rõ ràng là anh bị tổn thương, nhưng lại đi an ủi cô, khích lệ cô. Chỉ là vì anh phát hiện, cô cũng bị tổn thương. Vết thương này cô đã quên từ lâu rồi, thậm chí đến cả mẹ cũng không để ý đến, nhưng Cố Lượng lại nhìn thấy, hơn nữa còn tìm cơ hội chữa khỏi cho cô.
Dư Uyển Uyển nhớ tới kiếp trước, nhớ tới những sai lầm cô phạm phải.
Thật ra cô không chỉ đã nhìn lầm người, không chỉ phản kháng mẹ.
Mà là khi đó, cô cảm thấy Phương Dật Thần cũng không tệ, có một bạn trai xuất sắc như vậy cũng là một loại vinh hạnh. Thậm chí cô còn lo lắng, nếu từ chối anh ta, cô còn có thể tìm được người xuất sắc giống vậy thích cô hay không.
Dư Uyển Uyển luôn nhớ rõ lúc cô còn nhỏ, cô đứng trên sân khấu nhỏ của trường huấn luyện cao cấp múa đơn…
Rõ ràng cô là học sinh múa giỏi nhất trong lớp học múa, ngay cả cô giáo cũng cảm thấy cô rất thích hợp múa đơn. Nhưng khi các bạn nữ có gia cảnh ưu việt, mang giày múa đắt tiền dùng ánh mắt khác thường nhìn chằm chằm vào cô, cô vẫn sẽ cảm thấy mình không nên đứng một mình trên sân khấu…
Cô như một tên hề, mang chóp mũi hồng, trang điểm thành khuôn mặt cười, nhưng lại mặc váy công chúa ngớ ngẩn đứng múa…
Khán giả ngồi dưới sân khấu luôn bàn tán xôn xao. Bọn họ cười liên tục, cười không phải là vì thưởng thức vũ đạo của cô, mà là cười nhạo cô không biết tự lượng sức mình. Tất cả mọi người đang nói, cô vốn không thuộc về nơi này…
Đến lúc này, Dư Uyển Uyển mới phát hiện, thật ra ở kiếp trước cô đã vứt bỏ một thứ quan trọng nhất trong cuộc đời mình chính là… tự tin.
Cô không tự tin vào chính mình, cô chưa bao giờ cho mình là một công chúa được quý trọng. Vĩnh viễn xem mình là cô bé lọ lem, thậm chí trở thành một nữ hầu. Vĩnh viễn gởi gắm giấc mộng của mình lên người Phương Dật Thần, liều mạng vì anh ta, dâng hiến vì anh ta, không ngừng cố gắng vì anh ta…
Tựa như làm vậy là có thể chứng minh cuộc sống của mình không thất bại.
Thế này chẳng lẽ không phải rất buồn cười à?
Thì ra, kiếp trước cô vẫn luôn ở lại trên sân khấu nho nhỏ này, mang cái mũi đỏ của thằng hề mà nhảy múa…
Hiện tại, anh họ Cố Lượng bị tổn thương lại đột nhiên làm cô tỉnh lại, nói với cô, em rất tốt, em đáng được một người đàn ông tốt yêu thương, em đừng tự ti. Chỉ cần lấy dũng khí tiếp tục múa… sân khấu nhỏ nhưng lộng lẫy kia sẽ là của em.
Dư Uyển Uyển ngẩng đầu lên nhìn về phía Cố Lượng, nhìn vào đôi mắt chân thành của anh, nhìn anh mạnh mẽ kiên cường đầy sức sống, khích lệ nhìn vào cô.
Cô đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, không thể không dùng sức nắm lấy hai tay đầy vết chai của anh họ. Anh hiểu chuyện sớm, lúc nhỏ anh đã biết giúp đỡ mẹ làm việc, từ khi còn rất nhỏ đã có thể đi theo ba đến bệnh viện kiểm tra. Bờ vai anh rất rộng, anh rất cường tráng, mười mấy tuổi anh đã có thể cõng ba của mình trên lưng…
Hiện tại anh đang cố gắng cõng em gái nhỏ Dư Uyển Uyển này trên lưng anh…
Cố Lượng là một người anh tốt, lại là một đứa con trai giỏi. Anh còn rất trẻ, nhưng anh dũng cảm hơn bất cứ ai, cũng rất kiên định, cố chấp.
Cố Lượng anh không nên bị tổn thương.
Hoa khôi của khoa kia có thể vĩnh viễn sẽ không hiểu được, để lỡ, làm tổn thương một bạn nam như Cố Lượng, cô ta sẽ hối hận cả đời.
Kiếp trước, Cố Lượng một bước lên trời, kiếp này chỉ cần cho anh một cơ hội, anh cũng sẽ cất cánh giống thế…
“Em không cần lo lắng cho anh. Anh sẽ không để ý đến những người kia nói gì. Anh chính là anh, anh rất nghèo, thân thể của ba anh không tốt, nhưng, anh sẽ đi về phía trước, đi thẳng về phía trước.” Cố Lượng nhìn chăm chú vào Dư Uyển Uyển, lúc này anh thề với chính anh, anh sẽ cố gắng thay đổi cuộc sống, cố gắng mà thay đổi.
Để ba mẹ có một cuộc sống tốt, làm chỗ dựa tương lai cho em họ nhỏ.
Bất luận là kiếp trước hay kiếp này, Cố Lượng đều vì hoa khôi của khoa kia mà thay đổi vận mệnh?
Chỉ là, lần này sau khi thay đổi, vận mệnh của Cố Lượng sẽ như thế nào đây?
Cố Lượng nói xong, nhìn vẻ mặt buồn bã của em họ nhỏ, không nhịn được mà nở nụ cười. Một ngày nào đó, cô cũng sẽ biến thành một người không dễ bị quật ngã.
Anh không nhịn được vỗ nhẹ đầu của em họ nhỏ. Sau đó ngẩng mặt lên, nhìn thấy cậu con trai mang khuôn mặt học bá đáng tin đi theo sau em họ nhỏ như cái đuôi. Sau khi nhận được đáp án chắc chắn, Cố Lượng xoay người rời đi…
Một đêm này, cho dù thế nào anh cũng phải tiếp tục bước đi.
Chỉ có một mình, yên tĩnh hưởng thụ màn đêm thuộc về mình…
Anh không cần người đi cùng, cũng không cần người khác nói chuyện với anh. Chỉ cần đi một mình như vậy cũng tốt rồi.
Nhưng, cô gái mặt trái táo mặc đồ thể thao cùng đôi giày độn không hề muốn để anh được như ý nguyện.
Cô nàng đang phồng hai má, cố gắng chạy về phía Cố Lượng, cô ấy không hề sợ bị trẹo chân hay té ngã… Cho dù đôi giày độn này khiến chân cô rất khó chịu khi chạy nhưng cô vẫn liều mạng chạy về phía trước…
An Quân nhanh chóng xông tới sau lưng Cố Lượng, dùng sức cầm lấy cánh tay Cố Lượng.
Cố Lượng khăng khăng đi về phía trước, không chịu quay đầu lại, cũng không chịu đợi cô.
Giờ khắc này, trái tim của anh đã nguội lạnh, lạnh đến mức ngay cả tình cảm cũng sắp biến mất…
An Quân bị anh lạnh lùng bỏ rơi lần thứ nhất, lần thứ hai, lần thứ ba… rất nhiều lần… thậm chí nếu cô không cẩn thận lùi lại mấy bước, có thể ngã xuống đất…
Cố Lượng vẫn không dừng lại, cũng không quay đầu lại nhìn cô như thường ngày.
Cố Lượng rất khó chịu, thật ra anh cũng không muốn làm cô bị tổn thương. Chỉ là, không để ý đến cô mới là cách tốt nhất dành cho cả hai nhỉ?
Thăng bằng của An Quân vốn đã không tốt, hơi dùng sức một chút là sẽ ngã ngay.
Cố Lượng sắp bị cô làm phiền đến chết ngột, dường như là không thể nhịn thêm được. Anh rất muốn quay đầu lại gào lên với cô, đừng tiếp tục dây dưa quấy nhiễu nữa có được không? Tôi không thể tiếp tục chơi trò này cới cô. Chúng ta không thể nào!
Thế nhưng, anh lại không thể. Trên thực tế, anh không hề muốn làm vậy.
Giờ khắc này, anh không có chút dũng cảm nào, anh đang chần chờ, anh ngỡ ngàng luống cuống…
Tại sao lại thích cô, động lòng với cô?
Không chỉ là vì những nỗ lực cô bỏ ra, không chỉ là vì sự yêu thích của cô đối với anh.
Mà là vì An Quân như một đứa bé điên tức giận, cô sẽ nói thẳng lòng mình ra. Sau đó không có chút sợ hãi làm những chuyên điên rồ mà người khác không dám làm. Cho dù bị anh từ chối ba lần bốn lượt nhưng cô vẫn không có ý định từ bỏ mà cố gắng nhào về phía anh.
An Quân nói, Cố Lượng là người đáng giá để tôi không ngừng cố gắng. Tôi sống hai mươi ba năm, chính là để đợi được người đáng để tôi cố gắng. Hiện tại anh ấy đã xuất hiện, bạn dựa vào cái gì bảo tôi không làm đã từ bỏ?
… Không, còn lâu tôi mới từ bỏ người tốt như vậy, trừ khi tận mắt nhìn thấy anh ấy được hạnh phúc, còn không tôi chắc chắn vẫn còn cơ hội!
An Quân dũng cảm, tựa như không biết bị tổn thương vậy. Cô kiên quyết như một đứa bé khờ dại, cô như vĩnh viễn sẽ không học được cách lùi bước…
Tựa như Cố Lượng đã sớm biết, chỉ cần kéo tay An Quân, nhất định cô sẽ không buông ra. Cho dù tương lai có xảy ra chuyện đau khổ nhất, khó khăn nhất, bọn họ cũng sẽ cùng nhau nắm tay vượt qua.
Cô gái như vậy khiến anh sợ hãi, khiến anh động lòng, khiến anh không nỡ nhẫn tâm mở miệng từ chối cô.
Giây phút này, An Quân như một con cún nhỏ quật cường, không ngừng bị Cố Lượng hất ra nhưng vẫn khư khư nhào đến khúc xương lớn cô yêu quý…
Đáng tiếc, bên trong đôi giày độn hoàn toàn như không có lực, nếu sớm biết đôi giày này hỏng việc như vậy, không chỉ không kéo giãn khoảng cách giữa bọn họ, còn biến thành vật cản nữa thì lúc sáng cô đã không chọn nó.
Hôm nay nhất định là ngày xui xẻo của An Quân, cho nên mới có thể cực kỳ không may mà bị ngã hết lần này tới lần khác…
Thế nhưng, hôm nay nhất định cũng là ngày may mắn của cô, bởi vì Thần đã nghe được tâm nguyện của cô.
Cố Lượng như mọc con mắt ở phía sau, trong khoảng khắc An Quân mất cân bằng ngã xuống, rốt cục cũng không nhịn được vươn tay kéo cô lại.
An Quân cũng dựa vào khoảng khắc này, nhanh chóng kích hoạt tất cả bộ phận tiềm năng, dựa vào cơ hội Cố Lượng đỡ mình mà bất chất nguy hiểm té ngã, đột nhiên bắt lấy cổ của anh, sau đó kiễng chân lên, cố gắng kéo dài người, gần như lỗ mãng đụng vào môi Cố Lượng…
Lập tức, Cố Lượng ngây dại. Rất nhanh anh nếm được vị máu.
Có lẽ cả đời này anh đều sẽ nhớ, mình vẫn luôn là đàn ông, có một nụ hôn đầu bạo lực đẫm máu.
Mặc dù như vậy, bé điên An Quân vẫn không vừa lòng. Cô đang định ngang ngược tiến hành tới bước cuối cùng, để nụ hôn đầu tiên đẫm máu thăng cấp thành nụ hôn sâu cuồng bạo tiêu chuẩn.
Cố Lượng giùng giằng, nhưng rất nhanh bị dụ dỗ… Màn đêm trở thành tấm màn che cuối cùng của anh…
Sâu trong linh hồn anh có một âm thanh nho nhỏ đang gào thét, tôi thích cô gái này, tại sao tôi không thể hôn cô ấy? Tôi rất thích cô ấy, cô ấy cũng thích tôi, tại sao chúng tôi không thể ở bên nhau?
Cánh tay Cố Lượng vô thức căng lại, còn An Quân như đang ôm lấy cọng rơm cuối cùng, dùng hết sức lực toàn thân ôm chặt lấy anh…
Cố Lượng rất dứt khoát kéo cô lại, ôm cô vào trong lòng. Rốt cuộc bọn họ cũng có một nụ hôn bình thường…
Không biết từ lúc nào, người đi đường dừng bước, thậm chí có người huýt gió trêu chọc. Em họ nhỏ của Cố Lượng cùng bạn trai nhỏ của cô cũng há to miệng, vẻ mặt khó có thể tin nhìn bọn họ.
Chẳng mấy chốc Cố Lượng thức tỉnh khỏi ảo mộng, sau đó đẩy An Quân ra… Thật ra anh rất không nỡ…
An Quân há miệng thở hổn hển, dùng âm thanh khàn khàn nghiêm túc tuyên bố, “Cố Lượng, anh hôn em. Vậy chính là người của em. Em sẽ không buông tay. Tương lai em sẽ bảo vệ anh, trân trọng anh, tuyệt đối sẽ không để ai làm tổn thương đến lòng của anh.” An Quân như lập lời thề nói.
Cố Lượng lại chỉ ngơ ngác nhìn cô, không biết đáp lại thế nào. Giờ khắc này, anh hoàn toàn không thể tự suy nghĩ. Lý trí mách bảo anh, xoay người rời đi. Nhưng cảm tính lại chất vấn anh, còn do dự cái gì nữa, lập tức duỗi tay của cậu ra, ôm cô gái đáng yêu này ngay đi.
Hiển nhiên An Quân không mấy hài lòng về sự lạnh nhạt của Cố Lượng. Cô mở to hai mắt đợi ba mươi giây, Cố Lượng vẫn không trả lời.
Trong đôi mắt An Quân hiện đầy vẻ thất vọng, cô nhìn Cố Lượng, lùi từng bước về phía sau…
Một trận gió lạnh thổi qua, trong nháy mắt Cố Lượng như tỉnh táo lại. Anh theo bản năng muốn vươn tay ra, muốn ngăn cô rời đi. Thế nhưng, không nói được câu nào ra khỏi miệng, cũng không làm ra hành động nào, tim anh đau như bị kéo rách…
An Quân đột nhiên ngừng lại, ngừng được chút, sau đó chạy lấy đà tại chỗ, dùng tốc độ nhanh nhất nhào về phía Cố Lượng.
Cô dùng tư thế mãnh hổ xuống núi, cố sức nhào về phía trước, nhào thẳng vào lòng anh…
Vóc người cô nhỏ nhưng lại dùng hết toàn lực, phóng về phía anh.
Nếu không phải Cố Lượng là một người thích vận động thì có thể sớm đã chật vật ngã xuống đất rồi. Nhưng cho dù Cố Lượng đô người to con nhưng khi ôm An Quân cũng phải lùi lại mấy bước…
Đúng vậy, dưới thế công của An Quân, rốt cục Cố Lượng cũng lùi bước đầu hàng.
Sống lưng luôn thẳng tắp của Cố Lượng hơi run rẩy, anh cúi đầu nhìn An Quân. Sau đó dùng sức ôm cô vào trong ngực. Lúc này, anh tuyệt đối sẽ không buông tay.
Anh gần như run lên, áp gò má lạnh buốt của mình vào khuôn mặt nhỏ núc ních thịt của cô. Bọn họ tham lam chia sẻ hơi thở lẫn nhau…
Bọn họ có thể không? Bọn họ có tương lai không? Vấn đề như vậy, đã không còn quan trọng nữa rồi.
Chỉ là, nếu quả thật có thể cho anh một cơ hội, anh nhất định sẽ liều mạng nỗ lực, không ngừng nỗ lực, chứng minh anh cũng có thể làm cho cô hạnh phúc.
Rốt cục An Quân không nhịn được cười lên dựa vào trong lòng Cố Lượng. Từ khi bắt đầu cô đã khẳng định, chắc chắn Cố Lượng sẽ không từ chối cô. Từ khi bắt đầu cô đã tin rằng, nhất định Cố Lượng cũng đang thầm thích cô.
Bởi vì, anh rất dịu dàng, cũng không nóng không lạnh. Anh chỉ vì nhiều vấn đề thực tế mà không thể không ngừng lùi về phía sau.
Chỉ là, vậy thì có quan hệ gì chứ?
Cô sẽ giống như một kỵ sĩ dũng cảm, cưỡi bạch mã không ngừng tiến về phía trước…
Mỗi lần anh lùi về sau một bước, cô sẽ tiến lên trước một bước, liên tục xông tới để anh không có chỗ để trốn. Sẽ đè ngã anh, hôn anh, ôm anh, thẳng đến khi… anh chịu đồng ý cô!
Kiếp này anh đã định sẵn là của cô rồi. Bởi vì anh cũng thích cô, bọn họ thích lẫn nhau.
Buổi tối ấy, vầng trăng sáng xấu hổ trốn vào bên trong đám mây, bàn tay to của Cố Lượng nắm lấy bàn tay nhỏ của An Quân chậm rãi đi về nơi xa…
*
Bên cạnh, bạn học Giang với khuôn mặt học bá đáng tin bình tĩnh nói với cô gái mình thích: “Uyển Uyển, tớ đưa cậu về nhà nhé?” Anh gọi tên cô, tim của anh đang đập không ngừng…
“Ừm.” Dư Uyển Uyển có vẻ đăm chiêu.
Tất cả chuyện xảy ra tối nay quá đột ngột. Cố Lượng nói cô đừng tự ti, đừng sợ trưởng thành, cần phải quên đi mọi đau đớn, cần phải hài lòng với cuộc sống!
An Quân lại dùng hành động nói cho cô biết, chỉ có dũng khí xông về phía trước, không e ngại ngã hết lần này tới lần khác, bạn mới có tư cách hái đóa hoa xinh đẹp nhất sinh trưởng ở trên vách núi đá!
Có phải cô cũng có thể dũng cảm tìm được con đường thuộc về mình giống hai người họ?
Nếu dũng cảm mở rộng cửa lòng, có phải cô cũng có thể tìm được hạnh phúc chân chính thuộc về mình?
Hai thiếu niên một nam một nữ sóng đôi bước đi trong màn đêm, đi về một phương hướng khác…
Trong lòng của thiếu niên có khuôn mặt học bá đáng tin bị hành động của chị đại An Quân đả động. Con cún trắng nhỏ mập mạp ở trong lòng anh bắt đầu lăn qua lăn lại, tru tréo gào thét, có thể nắm tay cô ấy không? Cô gái khiến nhịp tim tôi rối loạn.
Anh rơi vào tiến thoái lưỡng nan đến mức chọn lựa Địa Ngục.
Một âm thanh rống giận, bá đạo kéo tay cô ấy. Một âm thanh lại mềm yếu cúi đầu, vẽ mấy vòng tròn.
Nếu tôi kéo tay cô ấy, có phải quá chủ động rồi không? Có phải rất không trang nghiêm không? Có phải rất không đứng đắn không? Chỉ động nắm tay, có thể cô ấy sẽ ghét tôi không?
Trong lúc anh đang hỗn loạn không biết phải làm sao, ngón tay lạnh băng của cô gái lại nhẹ nhàng đụng vào, ngón tay bị đụng kia của anh trở nên nóng rực…
Trong phút chốc, Thần vì con trai ruột ngu xuẩn này là mở ra một cánh cổng…
Thiếu niên có khuôn mặt học bá đáng tin cố nén đến đỏ mặt, tim đập dồn dập, móng rút gân, rốt cục cũng rỉ ra chút bá đạo, dùng sức nắm lấy bàn tay nhỏ của cô gái…
Cùng lúc đó, mặt anh bắt đầu tăng nhiệt độ, nhiệt độ tăng lên khiến anh nóng rần, bắt đầu cảm thấy như bị mộng du…
Nắm tay rồi, rốt cục bọn họ cũng nắm tay rồi. Đây chính là một bước lớn nhất trong đời.
Khuôn mặt ngốc của bạn học Giang sắp bốc khói tới nơi, nắm tay cô gái không chút nhúc nhích. Chuyện duy nhất anh có thể làm chính là, ngô nghê nhìn mặt nghiêng của cô…
Cùng lúc đó, ở trong lòng anh đang lén lút bắt chước thần tượng chị đại An Quân mới nhậm chức của mình, lặng lẽ nói thầm như đang lập lời thề: “Dư Uyển Uyển, cậu nắm tay tớ vậy chính là người của tớ rồi. Tớ sẽ bảo vệ cậu thật tốt, không để người khác bắt nạt cậu!”
Bởi vì không nói ra tiếng, đương nhiên đối phương không thể đáp lại cậu. Nhưng, tớ sẽ xem như cậu ngầm thừa nhận nhé. — Thiếu niên tự nói với mình như vậy.
Dư Uyển Uyển lại như nhận được ám hiệu gì đó, chợt quay đầu qua nhìn anh cười.
“Rốt cuộc cậu có muốn đi không vậy?” Thằng ngốc.
Tách… Tim của anh lại mất đi trật tự vốn có lần nữa.
Tuyên ngôn tình yêu
Tôi xin thề sẽ đối xử tốt với người yêu của tôi.
Ta xin thề sẽ dũng cảm đối đầu với hiểu lầm của người khác.
Tôi xin thề sẽ chống lại tất cả sai lầm.
Tôi xin thề sẽ vì người yêu mà dũng cảm chiến đấu.
Tôi xin thề sẽ giúp đỡ bất cứ ai đến tìm tôi xin giúp đỡ.
Tôi xin thề sẽ giúp người yêu của tôi trải qua cửa ải khó khăn.
Tôi xin thề sẽ chân thành đối xử với bạn bè của tôi.
Tôi xin thề sẽ yêu đến chết vẫn không nguôi.
… Cải biên từ tuyên ngôn kỵ sĩ.
Người tuyên thệ: An Quân, Giang Tinh Thần. Đối tượng của lời tuyên thệ: Cố Lượng, Dư Uyển Uyển.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!