Tự Phấn Đầu Thành Ảnh hậu - Chương 68
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
83


Tự Phấn Đầu Thành Ảnh hậu


Chương 68


Editor: L.N.H.T

Diễn viên có rất nhiều loại, nếu muốn được thành công, không phải chỉ cần có diện mạo, diễn xuất, mối quan hệ (hậu thuẫn).

Đối với Dư Uyển Uyển mà nói, sau khi cô sống lại, thật ra nếu biết trước mọi chuyện, cô có thể nhanh chóng tìm một vài đoàn làm phim lớn, quay một vài tác phẩm lớn, sớm thành danh. Làm một bình hoa coi như sống qua ngày. Làm một thần tượng được khán giả hâm mộ.

Nhưng, cô không có khả năng mãi mãi xinh đẹp.

Tuổi càng lớn, con đường dựa vào khuôn mặt xinh đẹp để diễn càng chật hẹp. Còn diễn dịch lại luôn giữ được vẻ tươi mới. Ở tuổi này của cô, có thể diễn cô gái trẻ. Từ hai mươi đến ba mươi tuổi có thể diễn vai vợ, vai mẹ. Ba mươi đến bốn mươi có thể diễn vai phụ nữ mạnh mẽ, diễn vai Hoàng hậu. Bốn mươi đến năm mươi có thể diễn vai mẹ, mẹ chồng. Sáu mươi tuổi có thể diễn vai bà nội, bà ngoại…

Có diễn xuất trong tay, con đường diễn dịch sẽ được khuếch trương rộng rãi, chỉ có con đường diễn nghệ mới đi được lâu dài.

Cho nên, Dư Uyển Uyển mới liều mạng nắm lấy cơ hội, tôi luyện diễn xuất của mình. Suy cho cùng không phải ai cũng là thiên tài như Hoắc Lỗi.

Với Thẩm Mạn Sương mà nói, chị là diễn viên dựa vào khuôn mặt xinh đẹp để lưu lạc trong giới diễn viên nghệ sĩ. Mấy năm này mới hoàn toàn tỉnh ngộ, dốc sức tôi luyện diễn xuất. Đến tuổi này của chị, chỉ có khuôn mặt đẹp muốn xuất đầu lộ diện trở nên rất khó.

Cũng may sau lưng chị còn có một ông chồng là đạo diễn lớn chống lưng. Dựa vào đạo diễn Cát, Thẩm Mạn Sương mới có thể nhận được nhân vật Lan Hinh này.

Đương nhiên, cũng không thể bỏ qua công lao hai năm tôi luyện diễn xuất của chị. Nếu không, với một bình hoa đơn thuần, đạo diễn Hứa Cẩm Nghi cũng sẽ không đồng ý để chị diễn vai nữ chính trong bộ phim này. Cùng lắm chỉ để chị diễn vai em gái của nữ chính mà thôi.

Trong giới diễn viên nghệ sĩ, có rất nhiều tuấn nam mỹ nữ. Muốn xuất hiện phải có dung mạo, có thực lực, có quan hệ, có hậu thuẫn. Có khối người dựa vào hậu thuẫn để thượng vị, vậy thì không có gì để nói. Chỉ cần cơ hội mà thôi.

Có người liều mạng đến mệt chết, không muốn tiếp tục bị kéo ra khỏi giới, vì vậy nhất quyết tìm một đùi vàng lớn. Đây là cũng chuyện cực kỳ bình thường, tỷ như Lô Yến Chỉ diễn vai nữ chính Phòng Kỳ Lan.

Năm nay Lô Yến Chỉ đã 25 tuổi. Cô ta chưa từng học ở trường đại học điện ảnh nào, chỉ học bổ túc lớp diễn xuất. Xem như cũng có xuất thân, trong đám diễn viên nữ mới nổi cũng coi như có diễn xuất không tệ.

Trước 20 tuổi, cuộc sống của Lô Yến Chỉ tựa như lục bình phiêu bạt. Cô ta còn chưa tốt nghiệp cấp Ba đã vào đoàn làm phim làm, mơ ước được làm một thần tượng lớn.

Vì vậy, bắt đầu từ diễn vai phụ đi ngang qua, kiêm làm người mẫu, còn từng đi sân khấu chữ T. Lô Yến Chỉ cực kỳ khát vọng có thể có một cơ hội. Đáng tiếc, hiện thực tàn khốc, diễn viên nữ không có hậu thuẫn thì không có bất kỳ đường sống nào.

Lô Yến Chỉ đã không còn nhớ rõ lúc cô ta mười mấy tuổi, bị tên đạo diễn “nổi tiếng” nào đó khinh bạc hỏi, “Muốn diễn nhân vật này sao?” sau đó vươn móng vuốt về phía chân của cô ta. Kết quả, bị cô ta giội cho một ly bia lớn.

Ngay sau đó chính là một trận phong sát đập vào mặt.

Khi đó cô ta ở nhà hầm. Lúc nghèo nhất, một ngày chỉ ăn hai cái bánh bao. Không đi diễn, không có bất kỳ cơ hội nào, giống như bị toàn bộ thế giới quên lãng. Điều này khiến cô ta cảm thấy tuyệt vọng.

Cô ta trẻ tuổi không hiểu chuyện, đắc tội người ta, người ta liền hung ác khiến người mới “nhỏ” như cô ta không sống nổi.

Lô Yến Chỉ quyết tâm nghĩ, không phải chỉ là xuất vốn thôi sao? Cho dù xuất, tôi cũng không xuất cho tên đạo diễn khốn kiếp cầm thú kia.

Lô Yến Chỉ vắt óc tìm kế, vất vả lắm mới bắt chuyện với một phú thương, làm vợ nhỏ của phú thương. Cô ta trẻ tuổi xinh đẹp tràn đầy sức sống, phú thương lại là người đàn ông đầu tiên của cô ta, cho nên cực kỳ cưng chiều cô ta.

Lập tức, hoàn cảnh liền thay đổi hoàn toàn. Tất cả đạo diễn nổi tiếng, kịch bản nổi tiếng bắt đầu yên lặng lựa chọn người mới không có danh tiếng gì là cô ta làm nữ chính.

Cô ta xinh đẹp, diễn xuất lại tốt, diễn xong vài một phim thì càng ngày càng nổi tiếng, cũng càng ngày càng có phân lượng ở trong giới.

Đạo diễn nổi tiếng cũng được, ngôi sao điện ảnh tai to mặt lớn cũng thế, đều sẽ không kiếm cớ thoái thác cô ta.

Cô ta không cần bất cứ mối quan hệ nào, cô ta có “cha nuôi” là đủ rồi.

Tên đạo diễn “nổi tiếng” từng phong sát cô ta, chạy tới quỳ gối van xin cô ta tha thứ. Nhưng bây giờ cầu xin thì có ích lợi gì? Lúc trước ông từng đã làm gì? Lúc trước sao ông không thương xót cho tôi, xuống tay lưu tình với tôi chứ?

Lô Yến Chỉ dùng chân mang giày hiệu Sergiorossi đạp mạnh cái tên mặt người dạ thú khiến người ta ghê tởm ngã xuống đất. Dùng tay chỉ vào đầu tên đạo diễn “nổi tiếng” nói, “Tôi muốn ông chết, tôi muốn ông không sống nổi trong cái giới này. Khóc lóc cầu xin ai cũng vô dụng. Tôi để ông chơi đùa với người mới!”

Hiện tại Lô Yến Chỉ nổi tiếng cỡ nào, được yêu thương cỡ nào chứ. Cô ta càng hận cái tên đạo diễn “nổi tiếng” muốn thành công “cải tạo” cô ta. Cô ta hận không thể lột da gãm rút gân gã.

Cô ta mới mười chín tuổi, thì đi theo một tên trùm “già” hơn bốn mươi tuổi. Người đàn ông kia của cô ta cho dù có ăn mặc trẻ trung thế nào thì cũng đáng tuổi cha của cô ta.

Đương nhiên, cô ta không có cha, mẹ cô ta một mình nhọc công khổ sở nuôi cô ta trưởng thành. Cô ta rất xinh đẹp, trưởng thành trong sự ngưỡng mộ của mọi người. Cô ta cực kỳ tùy hứng mà ầm ĩ một trận lớn, nói vớ mẹ cô ta, “Con muốn nổi tiếng, con muốn làm ngôi sao.”

Kết quả cô có làm thế nào cũng không chen chân vào trong giới được, còn bị những tên đạo diễn “cầm thú” chà đap.

Mẹ của cô ta luôn gởi tiền cho cô ta. Nhưng tiền lương ở thành phố nhỏ thì được bao nhiêu, mẹ cô ta chỉ giữ lại một ít để sinh hoạt, còn lại đều gửi hết cho cô ta, nhưng cũng không đủ cho cô ta sinh sống ở thành phố lớn. Cô ta muốn làm diễn viên, muốn nhận vai, muốn có quan hệ!

Cô ta là đứa nhỏ được mẹ yêu thương từ nhỏ đến lớn. Dáng vẻ xinh đẹp này không phải để làm vợ nhỏ cho ông trùm “già”.

Nghĩ tới những thứ này, trong lòng Lô Yến Chỉ lại có chút mất cân bằng.

Cố tình các phú thương lại rất thích bộ dạng này của cô ta, bằng lòng nâng cô ta, cưng chìu cô ta. Vì vậy, Lô Yến Chỉ càng lúc càng nổi, tính tình cũng càng lúc càng không dễ hầu hạ.

Lô Yến Chỉ xem thường đạo diễn, nhà sản xuất muốn quy tắc “ngầm” với người mới. Loại cầm thú này bị cô ta phát hiện, tất cả đều bị “chơi đến chết”.

Về phần những người mới tự nguyện hiến thân, cô ta lười xía vào.

Chính cô ta cũng tìm cha nuôi, vậy thì có tư cách gì nói những người mới không có đạo đức kia? Dù sao, tất cả mọi người đều giống nhau. Cả cái giới này đều như vậy! Bạn không muốn làm, cuối cùng cũng sẽ làm. Đừng ai xem thường ai cả.

Trong giới đồn rằng, Lô Yến Chỉ là một giếng băng sâu. Càng nổi tiếng thì càng tùy tiện không coi ai ra gì.

Đáng tiếc, người Địa Cầu đều không ngăn cản được cái giếng băng sâu Lô Yến Chỉ này. Sau lưng người ta có hậu thuẫn, mọi người đều không thể trêu vào, vẫn nên trốn đi thôi!

Gần đây Lô Yến Chỉ càng thêm ỷ sủng mà kiêu, cả người đều lộ ra vẻ cực kỳ bực bội. Tựa như nhìn cái gì cũng chướng mắt! Nhìn cái gì cũng cảm thấy chán ghét!

Rõ ràng cô ta cái gì cũng có, mặc trang phục hàng hiệu, mang trang sức đắc tiền xa xỉ, đi xe hiệu, ở khu nhà cao cấp, còn có tiền. Cái gì cô ta cũng có, còn mua cho mẹ của cô ta một biệt thự lớn sang trọng, thuê một đống bảo mẫu, đầu bếp, bảo vệ chăm sóc.

Tới tối thứ Sáu,  Lô Yến Chỉ kiên trì đúng giờ gọi điện thoại cho mẹ của cô ta. Cô ta điên cuồng nhận mấy tác phẩm lớn đều có đài truyền hình phát sóng chính là vì để mẹ cô ta có thể nhìn thấy cô ta trên tivi. Hiệu quả ngược lại càng lúc càng nổi tiếng.

Mấy ngày nay Lô Yến Chỉ thường mơ thấy mẹ của cô ta ngã bệnh không có ai chăm sóc. Vì vậy lập tức gọi người đi xem, những người làm được thuê đến kia có đàng hoàng hay không, có ức hiếp chủ nhà không? Có nhị đại X kỳ quặc nào thấy biệt thự nhà bọn họ không tệ mà muốn cướp nhà đập đất không?

Có mấy ngày Lô Yến Chỉ đều ngủ không ngon giấc. Không biết từ khi nào cô ta bất đầu mất ngủ thời gian dài, cực kỳ nhớ nhà. Ăn sơn hào hải vị đều không có khẩu vị, chỉ muốn ăn một chén canh do mẹ nấu.

Nhưng, cô ta không dám về nhà, cũng không dám gặp mẹ của cô ta. Cô ta rất sợ lúc gọi điện thoại, mẹ cô ta nói với cô ta: “Con gái, con lớn như vậy rồi, có phải nên tìm bạn trai hay không?”

Mẹ của cô ta rõ ràng rất thức thời, cho tới bây giờ đều không nói mấy chuyện này với cô ta. Thế nhưng, cô ta lại rất sợ hãi.

Cả người Lô Yến Chỉ cứ như bị “bệnh” vậy, có đi khám bác sĩ cũng vô ích, cô ta giống như mắc chứng sầu muộn, còn có chứng nóng nảy.

Cô ta bệnh thành như vậy, chỉ mong “lão già” đó cách xa cô ta một chút. Cố tình “lão già” đó vừa nghe thấy cô ta bị bệnh, ngược lại càng cần mẫn hơn. Vì vậy, Lô Yến Chỉ càng thêm u buồn. “Lão già” thử thăm dò hỏi, “Nếu không đón mẹ của em qua nhé?”

Kết quả, lần đầu tiên Lô Yến Chỉ không khống chế được tính tình mà nổi giận, rống về phía “lão già”, “Đón qua làm gì? Mẹ em là dân quê, vừa qua đây nhất định sẽ hỏi em có đối tượng kết hôn chưa đấy?”

Rống xong, rốt cục Lô Yến Chỉ không nhịn được khóc thét. Giống như một đứa bé uất ức, hoàn toàn không khống chế được tâm tình của mình. Còn “lão già” của cô ta chỉ ở bên cạnh an ủi cô ta.

“Còn không thì, hai chúng ta đi đăng ký kết hôn nhé?” “Lão già” lại thử thăm dò hỏi. Anh ta thật sự rất thích Lô Yến Chỉ. Mặc dù bọn họ cách nhau 21 tuổi.

Lô Yến Chỉ lại càng khóc lớn hơn, càng nghĩ càng tủi thân. Cô ta không biết mình nên làm gì? Cũng không biết cuộc sống bắt đầu từ đâu? Lô Yến Chỉ rất có thể thật sự là một cái giếng băng sâu.

Ngoài ra, Lô Yến Chỉ còn thích sạch sẽ, nhìn thấy cái gì cũng đều cảm thấy chán ghét. Đặc biệt là những cô gái thích giả vờ nai tơ, sạch sẽ kia, cô ta vừa thấy bọn họ là muốn buồn nôn, cũng tỷ như với vai phụ nhỏ Dư Uyển Uyển ở trong cùng đoàn làm phim này vậy.

Mỗi lần nhìn thấy cái kiểu ngu xuẩn giả vờ ngây thơ, chưa trưởng thành kia, Lô Yến Chỉ càng thấy phiền lòng. Còn nhìn nữa, Lô Yến Chỉ cảm thấy hai mắt của mình sẽ bị mù.

Vì vậy, Lô Yến Chỉ cực kỳ vọng động, đã làm một chuyện rất quá đáng.

Cô ta dẫn trợ lý nhỏ đi thẳng tới sau lưng Dư Uyển Uyển, khí áp cực thấp nói: “Tránh ra, cô cản đường tôi!”

Kết quả, tên ngốc Dư Uyển Uyển kia không kịp phản ứng.

“Ồ.” Cực kỳ ngoan ngoãn lập tức đi qua bên cạnh hai bước, nhường đường lại cho cô ta. Vẻ mặt còn áy náy, không hề cảm thấy vai phụ nhỏ là cô bị chị Lộ “bắt nạt”.

Lần đầu tiên chị Lộ tự cao tự đại trong “Thế gia Yên Vân”, đồ ngốc đương sự này lại không nhận ra? Lô Yến Chỉ rất là tức giận.

Ngoài ra, hai diễn viên dày dạn kinh nghiệm vừa nhìn thấy vẻ mặt không quan tâm của Dư Uyển Uyển, không hẹn mà cùng nghĩ, xem ra phản ứng của Dư Uyển Uyển thật sự có chút chậm chạp.

Lão sư Hồng nghĩ, khó trách lão Phùng nhờ mình chăm sóc con gái nuôi giúp bà ấy! Thẩm Mạn Sương nghĩ, cô gái này có nhãn duyên với mình, mình nên săn sóc cô ấy một chút.

Trong lúc Dư Uyển Uyển không hay biết gì, đã thể thành “thế yếu” trong đoàn làm phim rồi.

Trên thực tế, cô đâu phải đồ ngốc, làm sao có thể không biết Lô Yến Chỉ đang cố ý “bắt nạt” mình?

Chỉ là, mặc dù Lô Yến Chỉ này bị người trong giới đồn là cái giếng băng sâu, luôn tự cao tự mãn, hơn nữa sau cùng còn gặp vận chó gả vào nhà giàu.

Có người nói, chồng của Lô Yến Chỉ có lẽ bị gì đó quấy nhiễu hai mắt, nếu không sao có thể coi trọng đàn bà thô tục như Lô Yến Chỉ, ngoại trừ khí chất dung mạo ra, tài học vấn chẳng có, đầu óc trống trơn, chỉ biết “ỷ thế hiếp người”.

Nhưng, Dư Uyển Uyển của kiếp trước từng hợp tác với Lô Yến Chỉ, lại biết chị Lộ chỉ toàn bắt nạt những tên mặt người dạ thú. Còn đối xử với những kẻ yếu thế khác trong đoàn làm phim đều không tệ.

Vào ngày hè, chị Lộ sẽ “khoe của”, sẽ mua nước mời tất cả nhân viên trong đoàn làm phim. Xong việc muộn, tâm tình chị Lộ tốt sẽ mời tất cả mọi người cùng đi ăn khuya.

Cho nên, các nhân vật tầng cao trong đoàn làm phim đều gai mắt Lô Yến Chỉ, còn đám người bình thường thì lại rất thích cô nàng ngay thẳng hào phóng này.

Quan trọng là, khi đó, có một lần Dư Uyển Uyển làm sai chuyện, là chị Lộ đứng ra giúp cô.

Cô không cẩn thận phá hủy đạo cụ, phó đạo diễn bảo cô đền tiền. Chị Lộ lại vung tay lên, cái này đáng giá mấy đồng đâu. Dư Uyển Uyển không biết Lô Yến Chỉ có biết hay không, một món đạo cụ bằng tiền cơm một tuần của cô. Khi đó,  đúng lúc cô sa vào thung lũng của nhân sinh. Cảm thấy cuộc sống cực kỳ vất vả, sắp không kiên trì nổi nữa rồi.

Lúc ấy, chính Lô Yến Chỉ bị tất cả mọi người đều ghét này, đã tiện tay giúp người phụ nữ đang rơi vào cảnh đường cùng.

Chỉ là, cho dù thế nào Dư Uyển Uyển cũng không thể ngờ, cô cực kỳ khó hiểu sao lại bị chị Lộ phân chia vào trong tổ “quái thú nhỏ”. Chị Lộ mười năm như một ngày đẩy các “quái thú” lớn nhỏ ở trong đoàn làm phim.

Với tư cách là quái thú nhỏ, cô vẫn có thiện cảm với chị Lộ, vậy cần gì phải xé mặt nhau?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN