Tú Sắc Nông Gia
Chương 102: Ra đi…
Mệnh không do người, có thể sống một ngày thì cứ sống một ngày a!
Đây là lời ông nội Lai Sinh nói. Lúc nói câu này thần sắc của ông rất hờ hững, nhưng mỗi lần nhìn thấy Lai Sinh
thì trong mắt ông lại lộ ra sự không nỡ và lo lắng vô tận.
Biết ông nội của Lai Sinh bệnh không
xuống giường được, cho dù trước kia Lai Sinh có nghịch ngợm như thế nào
thì bây giờ trong mắt mọi người chỉ có sự đồng tình và thương cảm, mọi
người đều tự giác mang những món đồ ăn ngon mà trong nhà mình có sang
cho, khiến ông nội Lai Sinh rất cảm động.
Loan Loan cũng không để cho Lai Sinh đến phụ giúp nữa. Từ lần trước, rải đá ở trong phòng tắm đã được nhiều
ngày, nhưng vẫn chưa khởi công trong sân, nàng đang muốn nhìn xem biện
pháp này có được hay không.
Hôm nay bầu trời quang đãng, ăn xong cơm trưa, mặt trời ấm áp trên không trung chiếu rọi khiến người ta cảm thấy cực kỳ thoải mái. Loan Loan đun nước nóng, Bách Thủ giúp đổ toàn bộ
nước nóng vào thùng tắm, hôm nay nàng muốn ngâm mình thật lâu.
Không có sữa bò, không có cánh hoa,
nhưng đối với người đã lâu không được tắm rửa thoải mái như nàng thì đã
rất tốt rồi, ngâm mình trong thùng vừa tắm vừa ngâm nga. Bách Thủ ở
ngoài sân nghe được tiếng hát vui vẻ ở trong phòng tắm thì không nhịn
được mà nở nụ cười.
Tắm rửa xong, mặc quần áo vào, Loan Loan cầm gáo, múc từng gáo từng gáo nước trong thùng tắm đổ lên mặt đất,
nước theo lỗ thoát nước chảy ra phía ngoài, không chỉ có chỗ thoát nước, nàng còn đổ ra toàn bộ những chỗ đã rải đá.
Nhưng khiến cho người ta thất vọng chính là khi trên mặt đất có quá nhiều nước, thì bùn liền nhão ra, đá cũng có chút lỏng ra. Dù sao cũng không có vôi xi măng đổ cứng, mà chỉ nện đá
khảm vào mặt đất thì không chịu được sức nước.
Đây chỉ là phòng tắm, còn nếu ngoài sân thì sau khi trời mưa xuống, toàn bộ đá không phải sẽ bị lộ ra sao?
Bách Thủ thấy vậy dường như cũng không
kinh ngạc “Cũng không có cái gì kết dính, vốn là không chịu được nước,
nếu như thêm chút ít gạo nếp thì ngược lại có thể sẽ làm cho nó dính
chặt hơn!”
Loan Loan sửng sốt, thêm gạo nếp. Vậy
thì chi phí cũng không phải là sẽ càng cao sao? Toàn bộ thiết kế của
nàng chẳng lẽ cứ thế mà xong sao? Trong lòng không khỏi thất vọng, cuối
cùng lại hỏi hắn có biện pháp nào nữa không?
Suy nghĩ một chút Bách Thủ nói “Có, có thể đi mua đá phiến, trải đường đá phiến, có điều là thứ này cũng rất đắt.”
Đúng rồi, xem qua không ít bộ phim về
Cung điện nhà Thanh, đường trong hoàng cung gì đó không phải đều lát
bằng phiến đá xanh sao? Căn bản đều là những nhà giàu có ở thành thị mới lót loại đó. Trải qua một đêm suy nghĩ, Loan Loan quyết định vẫn phải
trải đường bằng đá phiến, bất kể như thế nào trong phòng tắm cũng phải
lát trước, còn trong sân thì lót một đường đá phiến từ cửa sân đến máu
hiên là được, để đi lại khi trời mưa cho thuận tiện. Dù sao trong nhà
bọn họ bây giờ có hơn một trăm lượng bạc, tiền không phải là kiếm để
tiêu sao?
Bách Thủ nghe xong cũng gật đầu, tốn
chút bạc để cuộc sống của mình thoải mái một chút cùng tốt, vả lại vợ
mình cũng thích như vậy.
Ngày hôm sau, Bách Thủ liền đi chợ hỏi
thăm giá tiền đá phiến. Một khối nhỏ hình vuông chỉ to bằng cái hộp bình thường đã vài trăm văn một khối. Hai khối là tốn gần một lượng bạc. May mắn mái hiên nhà nàng đã nới rộng ra, nên khoảng cách đến cửa sân cũng
tương đối được rút ngắn lại rồi, nhưng cũng phải tốn hai ba mươi khối đá phiến mới lát đủ. Từ chỗ phòng ở vốn có một mảnh đất trống, sau khi mua trâu thì đã dựng chuồng trâu rồi, từ chuồng bò đến chuồng heo cũng phải lát một dãy đá, cũng phải tính toán hết vào. Phải mua sáu mươi khối đá, tổng cộng hết ba mươi lạng bạc.
Thật con mẹ nó đắt a!
Ngực Loan Loan đau thắt lại.
Mua đá phiến đương nhiên lát tốt hơn,
cuối cùng Bách Thủ lại mua thêm chút gạo nếp, dù sao cũng tốn mấy chục
lạng bạc rồi, cùng lắm thì đến lúc đó thêm thật nhiều bùn đất, gạo nếp
bớt một chút ít đi là được.
Mua đồ về, hai vợ chồng liền bắt tay vào làm. Trước tiên lát từ cửa ra vào đến nhà chính, Loan Loan giúp trộn
bùn đất với gạo nếp, Bách Thủ chịu trách nhiệm lát đá phiến, cũng may là thời tiết tốt, ngày nào cũng có mặt trời, không bị dính nước mưa đương
nhiên hiệu quả lại càng tốt. Lát xong đường đá từ cửa sân đến nhà chính, lại bắt đầu lát từ chuồng bò đến chuồng heo, ở đó đơn giản hơn một chút là chỉ lót một khối, hơn nữa khe hở ở giữa cũng nhỏ hơn một chút nên
cuối cùng tiết kiệm được mười khối đá.
Phần trong phòng tắm, Loan Loan đã nghĩ
qua vẫn nên dùng đá nhỏ, đến lúc dội nước thì cẩn thận một chút là được. Vậy còn thừa mười khối kia thì sao.
Thế là Loan Loan lót vỉa hè bên cạnh hành lang!
Ở chỗ kia dùng bùn để xây, nên lúc nào
mưa to, trong sân tích nhiều nước là có thể làm cho bùn từ từ thấm nước
vỡ ra. Nhưng đặt một khối đá vào đó lại quá lớn, sau đó Bách Thủ lại đem mười khối đá phiến quay lại chợ, cho người cắt đôi ra mỗi khối ra. Như
vậy là được hai mươi khối, dùng cách giống như trước lát đá vỉa hè bên
cạnh mái hiên, lát xong thì nhìn vỉa hè cũng vững chắc hơn nhiều.
Hai người mệt mỏi mấy ngày cũng coi như
là lát xong đá phiến rồi, công việc tiếp sau đó là từ từ xem chỗ nào
chưa nối lại tốt thì nối lại là được.
Lúc này hai người đang bận rộn ở trong
sân thì có người gõ cửa ngoài cổng nhà họ, Loan Loan đi ra mở cửa, thấy
là mẹ Thạch Đầu, cười nói “Là tẩu à, mau vào nhà ngồi đi.”
Mẹ Thạch Đầu nhìn thấy trong sân có thêm một đường lát đá thì vốn có sửng sốt, sau lại nhìn thấy trong tay nàng
dính bùn trát, bèn hỏi “Nhà muội đang làm gì vậy?”.
“Lát đá phiến a, lúc trước dùng đá nhỏ
không được, giờ dùng đá phiến cũng khá tốt rồi, tẩu vào nhà ngồi nói
chuyện nhé?” Vừa nói vừa nghiêng người để cho nàng đi vào.
Mẹ Thạch Đầu bước vào sân liếc nhìn,
trong mắt rõ ràng có chút tò mò, nhưng thấy nàng đưa mắt nhìn thì vội
hỏi nàng: “Bách Thủ nhà muội đâu rồi?”
“Ở sân sau ạ, sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì à?” Loan Loan hỏi, sau đó lớn tiếng gọi hai tiếng Bách Thủ.
Bách Thủ lập tức đi ra từ sau viện, trên mặt mẹ Thạch Đầu lộ ra vẻ đau thương, nói với hai người “Ông nội Lai Sinh mất rồi!”
Thần sắc hai người lập tức cứng đờ!
Mặc dù sớm biết sẽ có một ngày như thế này, nhưng lúc nghe được tin tức này, trong lòng hai người vẫn có chút khó chịu!
Khi hai người đến nhà Lai Sinh, trong
sân đã có vài người đứng đó, trong đó có thôn trưởng Dương Nghĩa Trí,
Dương Khai Thạch, Dương Phú Quý, còn có một lão đầu sáu mươi tuổi, là
cha Trường Thọ.
Ông nội của Lai Sinh đã được tắm rửa,
mặc áo liệm, đã chuyển ông đến nhà chính nơi bố trí linh đường, Lai Sinh đang quỳ bên cạnh khóc.
Người bệnh trước khi lâm chung, người
nhà phải tắm rửa, thay quần áo cho ông, Lai Sinh là kẻ ngốc, đương nhiên không biết những việc này. Khi đó hắn đi vào gọi ông nội hắn ăn cơm,
thấy ông nội hắn không để ý đến hắn, sau đó liền khóc không ngừng ở bên
giường, vừa lúc cha Trường Thọ ở ngoài đi qua, liền vào thăm, lúc này
mới phát hiện ông nội Lai Sinh đã sớm đi, nên lập tức đi báo cho Dương
Nghĩa Trí.
Chuyện tắm rửa và thay quần áo liệm tự
nhiên là tiến hành sau khi ông mất, đây cũng là chuyện không có cách nào khác, vả lại lúc mặc áo niệm cũng có quy củ, bên trong mặc quần áo màu
trắng, rồi mặc quần áo bình thường hay mặc, lớp ngoài cùng sẽ mặc một bộ quần áo mới nhưng lộn trái lại.
Vì sao phải mặc cho người chết một bộ
quần áo cũ bình thường hay mặc, là để cho linh hồn người chết khi trở về nhận biết được thân thể của mình, quần áo mới sao phải mặc mặt trái, là để cho người chết biết mình đã đi rồi.
Áo liệm này là sau khi đại phu đến khám
cho ông nội của Lai Sinh lần trước, Dương Nghĩa Trí đã chuẩn bị, may mà
ông đã chuẩn bị. Nghe nói lúc ấy ông nội của Lai Sinh cũng biết ông sống không được bao lâu nữa, Lai Sinh thì không hy vọng được gì rồi, nên lấy ra tiền bạc tích cóp cả đời của mình, hi vọng Dương Nghĩa Trí chuẩn bị
cho ông một cái quan tài tốt, bạc để lại là cho Lai Sinh, hi vọng sau
khi ông ra đi, người trong thôn có thể giúp ông chăm sóc Lai Sinh một
chút.
Dương Nghĩa Trí bắt ông giữ lại một
lượng bạc đã đưa, khi đi mua áo liệm và sau đó đi đặt quan tài cũng
không dùng đến, Dương Nghĩa Trí đều bỏ tiền túi ra mua, áo liệm đã mua
được, nhưng mà quan tài thì ông đã để cho Lý Trụ Đầu đi nhìn xem có đóng xong chưa.
Loan Loan và Bách Thủ đến linh tiền đốt
chút tiền giấy, nhìn Lai Sinh quỳ bên cạnh ông nội hắn khóc đến thương
thương tâm tâm, ánh mắt lại có chút lờ mờ vô tri, nàng chỉ cảm thấy lòng mình chua xót, mặc dù không gào khóc lớn, nhưng cũng lau khóe mắt.
Về sau lại lục tục có người đến, mọi người đều đến đốt chút tiền giấy!
Lai Sinh là một kẻ ngốc, hậu sự của ông
nội hắn đương nhiên do người trong thôn giúp đỡ, ngoài phòng gim đầy hoa giấy màu trắng. Dương Nghĩa Trí cảm thấy tốt xấu gì hai người nhà Lai
Sinh dầu gì cũng sinh sống ở trong thôn mấy chục năm. Ông nội Lai Sinh
bình thường cũng là người nhiệt tình, vẫn nên mời hòa thượng đến niệm
kinh, lão gia tử này chỉ có một đứa cháu trai, sợ ông ấy lo lắng không
đi được, nên đã để cho hòa thượng niệm kinh siêu độ, để ông có thể an
tâm ra đi!
Về tiền thì đương nhiên do mọi người trong thôn bỏ ra, cả đoàn người mỗi nhà góp một chút, nên bạc để mai táng cũng đã có!
Ngày hôm sau đã mời một hòa thượng đến
nhà Lai Sinh niệm kinh ba ngày, ngày thứ tư thì quan tài cũng chuyển
tới, lại để cho người ta xem phong thủy, tìm cho ông chỗ an táng thích
hợp, sau đó xem ngày tốt rồi liền hạ táng ông nội Lai Sinh.
Cũng không biết Lai Sinh có hiểu chuyện
này hay không, dù sao mấy ngày nay bảo hắn làm gì hắn liền làm thế, có
đôi khi thấy hắn ngồi xổm trong linh đường, nhìn chằm chằm xuất thần vào quan tài, không khóc cũng không ầm ĩ, dù sao hắn biết ông nội của hắn
nằm trong đó mấy ngày, động cũng không động, không ăn miếng cơm nào,
cũng không uống miếng nước nào, sau đó liền chôn vào lòng đất rồi!
Đêm hôm hạ táng, mọi người trở về nhà,
Dương Nghĩa Trí nói với hắn “Lai Sinh, buổi tối có một mình cháu có sợ
không? Có cần người ở cùng cháu không?”
Lai Sinh hai mắt nhìn hắn, ngây người một lát, rồi lắc đầu.
“Vậy nếu cháu sợ thì đến nhà chúng ta. Sáng mai nhớ đến ăn điểm tâm biết chưa?”
Lai Sinh đầu tiên là nhìn Loan Loan và Bách Thủ, sau đó gật đầu.
“Nhớ, ngày mai đến nhà ta ăn cơm, hôm sau thì đến nhà Bách Thủ..”
Bởi vì trước khi hạ táng, Dương Nghĩa
Trí đã nói qua với mọi người ở đây, Lai Sinh là một kẻ ngốc, bây giờ
không còn người thân, mọi người đều là người cùng thôn, nên chăm sóc lẫn nhau. Khi còn sống ông nội Lai Sinh đã để lại mấy lượng bạc, cho nên
người nào đồng ý thì mỗi ngày Lai Sinh sẽ lần lượt đến nhà đó ăn cơm,
mỗi ngày một văn tiền, dĩ nhiên nhà hắn thì không lấy tiền.
Mấy nhà Loan Loan cũng là không thu tiền.
Vì sao phải trả tiền, một là vì đứa trẻ
này không ai chăm sóc, hai là nuôi không công một người vẫn phải tốn
chút bạc, cho một văn tiền coi như là đền bù chút tổn thất!
Lúc ấy, sau khi Lai Sinh nghe xong sửng sốt rất lâu, đầu tiên vẫn là nhìn Bách Thủ cùng Loan Loan một cái, mới chậm rãi gật đầu.
Có lẽ hắn nhớ tới, trước kia mỗi lần đến nhà Loan Loan ăn cơm cũng không ai nói, vì sao giờ lại muốn hắn ăn cơm
với người không cùng một nhà chứ.
Đêm hôm đó, Lai Sinh ở nhà một mình.
Dương Nghĩa Trí không yên lòng, vừa rạng sáng ngày thứ hai đã sang nhìn hắn, lúc đến đó phát hiện đầu tóc hắn
rối loạn, ngơ ngác ngồi ở bên cánh cửa. Dương Nghĩa Trí nghĩ là có
chuyện gì xảy ra, nên vội hỏi hắn “Lai Sinh, Lai Sinh, cháu sao vậy?”
Hai mắt Lai Sinh mờ mịt nhìn ông, mắt lại nhìn phòng ngủ của ông nội hắn, ngẩng đầu mê mang nói “Không thấy ông nội nữa!”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!