Tú Sắc Nông Gia
Chương 244: Tạ Dật tới
Lúc này Dư chưởng quỹ còn chưa ra khỏi cửa viện đã vội vã quay trở lại, thấp giọng nói vài câu với Loan Loan: “Sau này đừng nhắc đến Tạ Tam trước mặt Nhị thiếu gia. Chuyện này chắc chắn phải nhắc nhở các ngươi, liên quan tới Mạch Thảo cô nương cũng vậy thôi. Nhị thiếu gia hiện rất tức giận!” Trước khi đi lại hạ giọng nói: “Nhị thiếu gia đã chặt chân Tạ Tam!”
Loan Loan đứng tại chỗ một lúc lâu mới phục hồi lại tinh thần.
Tạ Dật đương nhiên tức giận. Là hắn tự mình cho phép Tạ Tam đến mỏ, thế nhưng tên kia lại rời bỏ hắn đi làm chân chạy cho Tạ Nhàn. Hiện còn làm ra chuyện thất lương mất thể diện như thế, đây quả thực là đánh vào mặt Tạ Dật. Cho nên hắn tức, hắn giận, có lẽ chặt chân Tạ Tam mới chỉ là mở đầu thôi.
Nghĩ tới đây, tâm tình Loan Loan nhất thời rất phấn khởi!
Bên kia, Tạ Nhàn đang nói chuyện với Dương Phong trên mỏ thì thấy gã sai vặt thân cận của hắn thở hồng hộc chạy tới.
“Thiếu gia, thiếu gia, Nhị thiếu gia tới.”
Tạ Nhàn liếc nhìn phương hướng dưới núi, ra dấu bảo Dương Phong rời đi trước. Dương Phong vừa mới đi, Tạ Dật liền lên tới.
Tạ Nhàn lập tức cười nghênh đón: “Sao hôm nay Nhị ca tới đây thế, cũng không báo trước cho đệ đệ một tiếng, để đệ thuận tiện phái người đi đón.”
Tạ Dật khẽ mỉm cười: “Không sao.” Quét ánh mắt nhìn khắp mỏ một lượt, nói: “Bận lắm không?”
Tạ Nhàn ngôn từ khẩn thiết: “Nhị ca giao mỏ lại cho đệ quản lý, đương nhiên đệ phải để tâm một chút chứ.” Sau đó chủ động tường thuật lại sự việc trong mỏ cho Tạ Dật biết: “… Cho nên, năm nay lượng than đá càng ngày càng nhiều.”
Tạ Dật gật đầu: “Như vậy cũng tốt. Sau này trên mỏ phiền đệ để tâm nhiều một chút.”
Tạ Nhàn vui mừng, nói: “Nhị ca hãy yên tâm.”
Sau đó lại nghe Tạ Dật nói: “Đệ cũng biết khu mỏ này Tạ gia chúng ta lấy được không dễ dàng, vì vậy không thể để xảy ra bất kì chuyện gì được. Đặc biệt là than đá này phải coi sóc cẩn thận, đề phòng có người tự ý chuyển ra ngoài. Vị kia ở kinh thành không phải người dễ trêu, sổ ghi chép của chúng ta đều phải chính xác rõ ràng đưa qua, trong mắt của hắn không chứa được một chút hạt cát nào.”
Trong lòng Tạ Nhàn giật nhảy một cái, lập tức cung kính đáp: “Nhị ca, huynh yên tâm đi, trên mỏ có đệ sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
“Tốt, ta phải vội đi Tây Bắc một chuyến, hai ngày sau sẽ đi.” Ngừng một chút nói: “Nghe nói dưới chân núi đệ cũng bố trí một người ghi chép?”
“Dạ, trên dưới đều an bài một người, như vậy thuận tiện cho việc đối chiếu sổ sách.” Tạ Nhàn nói.
Tạ Dật vừa lòng gật đầu: “Biện pháp này không tệ. Chỉ là, cuối năm ngoái ta không tới đây, bây giờ đệ liền gọi người đem sổ sách tới cho ta xem.”
Tạ Nhàn khẽ giật mình, có chút chần chờ nói: “Hay là nhị ca chờ thêm hai ngày nữa đi? Đệ cũng vừa tới mỏ thôi. Sổ sách ngày tết còn chưa xem qua, chờ đệ sửa sang từng phần sổ sách lại cho rõ ràng rồi sẽ tự mình đưa qua cho huynh sau?”
“Vậy…” Tạ Dật suy nghĩ một chút ý muốn trước đó của mình, sau đành nói: “Thôi khỏi đi, đã vậy để lần sau ta tới xem cũng được. Còn chuyện này nữa, ta cho Dương Bách Thủ lên làm đốc công rồi.” Xoay người nói với Lưu quản sự ở bên cạnh: “Sau này hắn có chỗ nào không hiểu ngươi phải chỉ bảo cho hắn, có chuyện gì cứ trực tiếp tới tìm ta.”
Nghe được lời Tạ Dật, trong lòng Tạ Nhàn vừa mới sinh ra ý mừng lại không còn một mảnh, cười cười nói với Tạ Dật: “Bách Thủ huynh đệ không tệ, quản sự rất kiên định.”
Tạ Dật dạo quanh mỏ một vòng, sau lại nhìn nhìn dưới núi một chút mới rời đi.
Chờ Tạ Dật vừa đi, Tạ Nhàn liền tìm đến Lưu ký trướng: “Thấy thế nào?”
Lưu ký trướng chắp tay đáp lời: “Bẩm Tam thiếu gia, nô tài nhìn kỹ rồi, quả thật sổ sách không giống với chúng ta, mỗi một lượt đều có ghi lại. Có cần nô tài chỉnh sửa lại sổ sách này không ạ?”
Tạ Nhàn đưa tay ngăn lại: “Không cần, sửa cái gì mà sửa.” Sau đó ngừng lại chút, hoài nghi nhìn về phía Lưu ký trướng: “Ngươi phỏng theo bản sổ sách gốc có thể bảo đảm bản thân hắn cũng không nhận ra không?”
Lưu ký trướng cười đắc ý: “Tam thiếu gia người cứ yên tâm, thầy dạy trước kia của nô tài ở kinh thành được xưng là cao thủ lâm mô (bắt chước nét chữ). Nô tài không được chân truyền hết cả, nhưng cũng giống đến bảy phần, đảm bảo sổ sách của chủ nhân nó cũng nhìn không ra điểm khác biệt.”
Tạ Nhàn hài lòng cười cười: “Nếu đã vậy thì tốt. Mấy ngày này ngươi cứ ghi chi tiết các khoản là được. Nhớ, bắt đầu từ sổ mới làm thêm một quyển nữa, chuẩn bị sau này dùng.”
Lưu ký trướng ngầm hiểu trong lòng, biết Tạ Nhàn sợ rằng sẽ còn có mấy lần chuyển số lượng lớn than đá đi nữa. Sau đó hắn lấy ra một quyển sổ sách đưa cho Tạ Nhàn, thấp giọng nói: “Đây là sổ sách của trướng phòng kia, Tam thiếu gia thấy nên làm sao bây giờ?”
Tạ Nhàn cầm quyển sổ qua, lại đem bản sao sổ sách thứ ba của Lưu ký trướng. So sánh hai bản, bút ký quả thật giống nhau như đúc. Trả bản sao này lại cho Lưu ký trướng, Tạ Nhàn cầm đi quyển sổ gốc của trướng phòng kia.
Trở lại khách điếm, Tạ Nhàn lập tức cài chốt cửa, ném quyển sổ vào trong chậu đốt, đợi đến khi toàn bộ hóa thành tro bụi lúc này mới lộ ra nụ cười nhẹ nhõm.
Trướng phòng đã không còn bản gốc, hiện trên tay hắn là một quyển sổ giả do Lưu ký trướng làm, cho dù sau này sự việc bại lộ, cũng đã không còn chứng cớ nữa.
Tạ Nhàn ha ha cười một tiếng, nghĩ tới mấy lần tự vận chuyển than đá đi ra ngoài đổi lấy một chồng ngân phiếu, còn nhiều hơn mười năm tiền tiêu hàng tháng của hắn ở trong phủ. Hắn thầm quyết định trong lòng thừa dịp Tạ Dật đi Tây Bắc lại tiếp tục kiếm vài tấm ngân phiếu nữa.
Mặc dù ở Tạ phủ hắn được lão gia tử yêu thích, nhưng dù sao hắn cũng là con tiểu thiếp. Mẹ hắn chỉ là thiếp thất. Nói cho cùng, nếu cha hắn thật lòng thương yêu mẹ hắn đã giao việc làm ăn của Tạ gia cho hắn xử lý. Từ hồi nhỏ hơn hắn hai tuổi Tạ Dật đã ra ngoài xử lý chuyện làm ăn cho Tạ gia rồi. Rốt cuộc đích – thứ có khác. Tạ Nhàn phải vì chuyện sau này của mình mà tính toán.
Tạ Dật nói chuyện với Tạ Nhàn, Lưu quản sự ở một bên nghe được rõ ràng, mấy ngày nay trong lòng hắn luôn bất an.
Tạ Dật muốn tra sổ, mà sổ sách có vấn đề Tạ Nhàn muốn kiểm tra trước cũng chẳng có gì, nhưng mấy ngày tết Tạ Dật và Tạ Nhàn đều ở Tạ gia, nhất định cũng có lúc gặp nhau, vì sao khi đó có vấn đề Tạ Nhàn không nói với Tạ Dật, lại phải chờ tới khi Tạ Dật tự mình đến mỏ mới nói.
Ngoài mặt nhìn như chẳng có vấn đề gì, nhưng Lưu quản sự vừa nhớ tới có mấy lần Tạ Nhàn đích thân chuyển than đi, trong lòng liền có chút ít bất an. Trừ lần đầu tiên biết có năm xe, mấy lần sau hắn cũng không biết rốt cuộc Tạ Nhàn chở đi bao nhiêu.
Trong lòng suy nghĩ không biết Tạ Dật có biết chuyện này không, nếu không biết thì chuyện này có vẻ nghiêm trọng thật.
Suy nghĩ hồi lâu, Lưu quản sự quyết định thử thăm dò Tạ Nhàn.
“… Tuy nói sản lượng than đá càng ngày càng nhiều, nhưng bọn họ luôn muốn than đá như vậy, có phải không được ổn lắm không ạ? Người xem có nên báo chuyện này cho Nhị thiếu gia biết không?”
Tạ Nhàn lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái: “Ta làm việc còn cần ngươi tới dạy?”
Lưu quản sự rùng mình, vội cúi đầu nói không dám.
Tạ Nhàn hòa hoãn lại nói: “Chuyện này không cần nói với nhị ca, tự ta sẽ nói cho huynh ấy biết. Ngươi chỉ cần làm tốt phần việc của mình là được rồi. Những chuyện này một quản sự như ngươi không đảm đương được đâu.”
Trong lòng Lưu quản sự khẽ chấn động, có chút không dám tin tưởng, lại có chút ít nghi ngờ: “Chuyện này, chuyện này chẳng lẽ…”
“Không xui quỷ thần không xong.” Tạ Nhàn nhìn hắn thản nhiên nói. Lúc này Tạ Nhàn không cần phải gạt Lưu quản sự nữa: “Đối phương cũng không phải chí giao với Tạ gia, chỉ là một người bạn làm ăn của ta. Ta chở đi mấy đợt than này đối với Tạ gia mà nói cũng không phải chuyện tổn hại gì, nhưng đối với chúng ta thì đó là một cơ hội thật tốt. Hơn nữa chuyện này đối với Lưu quản sự ngươi cũng không mất mát gì.”
Lưu quản sự không giấu được vẻ khiếp sợ trên mặt. Ban đầu hắn chỉ hoài nghi không biết chuyện này có phải chủ ý của Tạ Nhàn hay không? Quả nhiên, khó trách lần đầu tiên trở về Tạ Nhàn cho hắn những năm mươi lượng bạc, sau lại mỗi lần đều sẽ mang nhiều thứ hiếm có khác nhau về, hoặc là trực tiếp cho hắn bạc. Hắn cũng từng nghĩ tới không nên lấy, nhưng mấy chục lượng, thậm chí trên trăm lạng bạc trắng lóa, chẳng cần làm gì đã có được nhiều như vậy, ai mà không động tâm chứ?
Nếu như bây giờ nói với Tạ Dật có còn kịp không?
Dường như biết Lưu quản sự nghĩ gì, Tạ Nhàn lạnh lùng cười một tiếng: “Lưu quản sự, chuyện này ta khuyên ngươi nên suy nghĩ cẩn thận! Nhị ca ta là chủ nhân công chính nghiêm minh, huynh ấy hận nhất chính là loại người liên quan đến chuyện trộm cắp. Nếu hắn biết ngươi giúp ta vụng trộm vận chuyển than đá ra ngoài, còn hết lần này đến lần khác, ngươi nói hắn có thể tha cho ngươi được sao?”
Trong lòng Lưu quản sự chợt lạnh, run run nói: “Tam thiếu gia, trước đó nô tài cũng không biết, là người…”
“Là ta bảo ngươi làm như vậy đúng không?” Tạ Nhàn cắt lời hắn, sau đó nói tiếp: “Mặc dù không phải ngươi cam tâm tình nguyện, nhưng trong lòng nhị ca ta ngươi đã đứng về phía ta rồi.”
Tạ Nhàn dứt lời, trong lòng Lưu quản sự lạnh run. Hắn biết Tạ Nhàn nói rất đúng, trong lòng vẫn có chút thầm thấy may mắn, nhưng về mặt khác vẫn sợ Tạ Dật xử trí hắn.
Chuyện Tạ Tam đã là một minh chứng, Tạ Dật vừa đến liền chặt đứt chân Tạ Tam, giờ đang bị ném vào thôn trang giam giữ, còn phái người trông chừng. Lưu quản sự biết, Tạ Dật giữ lại Tạ Tam chỉ sợ vì còn có chỗ hữu dụng.
Nguy cơ trong lòng nhất thời lại tăng thêm một phần, có một giọng nói lần nữa thôi thúc hắn nên thuận theo.
Nhưng vừa nghĩ tới cuộc sống no đủ hiện nay trong nhà, nếu hắn thật sự có chuyện gì bất trắc, một nhà già trẻ làm sao bây giờ, Lưu quản sự lại do dự.
Tạ Nhàn không muốn làm trò quá mức mãnh liệt. Lưu quản sự không nghe, hắn có biện pháp để hắn ta nghe lời. Không có Tạ Tam, có một số việc cần thiết không được thuận tiện như trước kia. Dù đã cho Dương Phong lên làm quản sự, nhưng hắn làm việc gì cũng sợ đầu sợ đuôi, lại không có chủ ý, có điều kế hoạch hôm nay lại rất hợp để dùng hắn.
Cho nên gọi Dương Phong tới, sai sử một hồi, Dương Phong có chút không rõ: “Chuyện này không thể cho Nhị thiếu gia biết phải không ạ?”
Tạ Nhàn liếc hắn một cái, ôn hoà nói: “Ngươi biết để thăng quan phát tài quan trọng nhất là gì không?”
Dương Phong lắc đầu.
“Hỏi ít làm nhiều.”
Dương Phong ngẩn ra, trong lòng có chút không thoải mái, nghĩ tới còn có rất nhiều chuyện cần nhờ cậy Tạ Nhàn, cho nên ngoan ngoãn đồng ý.
Trong lòng Tạ Nhàn vẫn có chút không yên lòng. Nếu nói người nào ở mỏ có thể mật báo cho Tạ Dật biết, hắn cảm thấy hẳn sẽ là Bách Thủ. Nhưng giờ Tạ Dật đã nâng Bách Thủ lên làm đốc công, hắn lại không thể giấu giếm Bách Thủ được, lỡ như ban đêm đang chuyển than bị Bách Thủ phát hiện thì phải làm sao?
Nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng Tạ Nhàn lại có chủ ý, kêu Dương Phong tới phân phó tiếp.
Dương Phong kinh ngạc: “Không phải chuyện này đã qua rồi sao?”
Tạ Nhàn khẽ mỉm cười: “Ai nói đã qua, ban đầu cũng chỉ là tạm thời. Giờ chủ yếu ta chỉ muốn dời lực chú ý của bọn họ đi mà thôi.”
Dương Phong còn có chút chần chờ: “Chắc sẽ không ảnh hưởng gì đến hắn đâu nhỉ?”
“Chuyện này ngươi yên tâm, chẳng qua chỉ là một bài học nho nhỏ, dời đi lực chú ý của Dương Bách Thủ thôi.” Dừng một chút, Tạ Nhàn xấu xa cười: “Chuyện này sớm muộn cũng bị moi ra. Nếu không làm như vậy, không lẽ lại vạch trần chuyện này. Ngươi còn có một nhà già trẻ, không lo sao?”
Dương Phong chấn động toàn thân, sắc mặt trắng bệch, nói chuyện cũng không như lúc thường, lắp bắp nói: “Tam thiếu gia, ta không biết người có ý gì.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!