Tú Sắc Nông Gia
Chương 248: Gặp chuyện không may (hạ)
Sau đó Bách Thủ gặp được Lưu quản sự ở chỗ bãi than, vội vàng giải thích với ông ta: “Trong nhà có chút việc gấp nên đến trễ.” Sau đó lại hỏi: “Không phải ngày mai mới vận chuyển than đá sao?”
Lưu quản sự cười nói: “Nhà ai mà không có chuyện cơ chứ, không sao, ở đây còn có ta.” Sau đó tỏ vẻ cũng không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra: “Hình như là Tam thiếu gia có việc ngày mai nên bảo chuyển than đi trước một ngày.”
Bách Thủ cũng không nghĩ nhiều, chân mày nhíu lại, nói: “Lưu quản sự, ta có chút việc muốn hỏi ông?”
“Cứ nói.”
“Năm ngoái, chuyện Tạ Đại mất bạc, lúc ấy không phải Tam thiếu gia đã nói không liên quan gì đến Nguyên Sinh nhà chúng ta ư, sao bây giờ lại nói là do Nguyên Sinh làm, chuyện này rốt cuộc do ai điều tra thế?”
Lưu quản sự ngẩn người: “Ngươi nói tra ra chuyện đó là do Vương Nguyên Sinh làm sao? Sao ta lại không biết?”
Bách Thủ cũng ngây cả người, vội vàng lấy lại bình tĩnh. Lưu quản sự cũng không biết, Tạ Đại lại dám cầm cáo trạng đi báo nha môn, chuyện này nhất định không tránh khỏi có liên quan đến Tạ Nhàn. Nhưng mà buổi sáng Tạ Nhàn tới đây cũng không hề nhắc đến chuyện này, hay là muốn giấu diếm bọn họ?
Sau đó Bách Thủ lại hỏi Lưu quản sự Tạ Nhàn đang ở đâu. Lúc về, hắn gặp Loan Loan đang trên đường về nhà, kể cho nàng nghe, bảo nàng đi về nhà trước: “Ta đi tìm Tam thiếu gia, nàng về nhà trước đi! Trong nhà mặc dù còn có Mạch Thảo, nhưng ta vẫn có chút không yên tâm.”
Loan Loan giận đến nghiến răng.Tạ Nhàn đúng là đồ không biết xấu hổ, dám dùng cả loại thủ đoạn này. Hiện giờ nàng có thể khẳng định rằng nhất định là Tạ Nhàn cố ý bảo Tạ Đại làm như vậy, nhưng có bằng chứng cụ thể hay không thì rất khó nói. Đường đường là một thiếu gia nhà giàu mà lại nhỏ mọn như vậy, dùng loại thủ đoạn thế này để trả thù một thứ nông dân như nhà nàng!
Loan Loan trở về thôn Dương gia. Bách Thủ đến chợ lại gặp được Vương Nguyên Sinh vừa được thả ra từ nha môn. Nhưng Bách Thủ lại không gặp được Tạ Nhàn. Hắn đến lúc Tạ Nhàn đã đi ra ngoài, đợi đến lúc trời tối cũng không thấy về, không biết là có việc thật hay là biết Bách Thủ đến nên tránh đi.
Sáng hôm sau cả nhà liền khởi hành, đến giao lộ gần cổng Vương gia thì đợi cha mẹ Loan Loan đi ra. Đi được nửa đường lại gặp vợ chồng Vương Lý. Lúc đến đầu chợ thì gặp Ngưu Sơn dẫn theo Vương Tiểu Thảo.
Vương Lý được mẹ Loan Loan báo cho hôm qua. Còn hai người nhà Vương Tiểu Thảo là lúc tối hôm qua khi Bách Thủ đi về ngang qua hàng bánh bao gặp Ngưu Sơn nên báo cho hắn biết.
Đến nha môn, Tạ Đại đã sớm có mặt ở ngoài. Huyện thái gia còn chưa thăng đường.
Suy nghĩ một chút, Bách Thủ đi về phía Tạ Đại. Còn Tạ Đại nhìn thấy Bách Thủ đi về phía này liền quay mặt sang một bên, Bách Thủ nói chuyện với hắn, hắn cũng không để ý. Vốn Bách Thủ định hỏi xem rốt cuộc chuyện là như thế nào, ai ngờ Tạ Đại không chịu hé môi, chỉ nói: “Ta đã cáo trạng. Có gì đến công đường nói sau.” Tuyệt đối không hề muốn thương lượng gì hết, nhưng ngữ khí không còn sự tức giận, khí thế hùng hồn như lúc ở trên mỏ.
Mãi cho đến lúc thăng đường hắn cũng không nhìn Loan Loan và Bách Thủ đến một cái.
Có lẽ ngày hôm qua Dư chưởng quỹ đã hỏi thăm, nên hôm nay Huyện thái gia không giống như hôm qua vừa thăng đường đã bắt Vương Nguyên Sinh quỳ xuống, còn lệnh cho nha dịch hô to “Uy vũ” gì nữa.
Huyện thái gia ngay lập tức bảo Tạ Đại gọi nhân chứng vào. Sau đó có một người đàn ông đi từ ngoài vào. Loan Loan nhìn thấy khá quen, nhưng Bách Thủ và cha Loan Loan đều nhận ra, người này cũng là thợ đào trên mỏ, hơn nữa còn là người do Tạ gia đưa tới. Hắn đứng nghiêm chỉnh dưới công đường, nghiêm túc trả lời từng câu hỏi của Huyện thái gia.
“… Lúc đó tiểu nhân ra ngoài đi tiểu chuẩn bị trở vào thì nhìn thấy có bóng người lén lén lút lút đi từ trong mỏ ra, liền nấp sau gốc cây nhìn xem. Người nọ đi đến chỗ của Tạ Nhị, cầm lấy cái áo choàng ngắn trên mặt đất lục tới lục lui. Mọi người làm việc mệt mỏi cởi áo khoác ra là chuyện bình thường. Vốn tiểu nhân nghĩ hắn đang đi tìm áo, nhưng hành vi của hắn rất kỳ lạ nên mới để ý thêm một chút. Nhìn kỹ người nọ tiểu nhân liền nhận ra đấy là Vương Nguyên Sinh. Lúc trước trên mỏ đồn Vương Nguyên Sinh trộm than đá của Chu Đại Sơn, lúc ấy có Dương Phong ở thôn Dương gia nhìn thấy, hắn còn không chịu nhận. Mọi người cũng không biết là thật hay giả, lúc này tiểu nhân mới biết hóa ra Vương Nguyên Sinh này là một tên trộm vặt.”
“Vậy vì sao lúc đầu ngươi không nói ra sự thật?” Huyện thái gia vỗ mộc tỉnh đường, nghiêm mặt hỏi.
Người nọ có chút uỷ khuất nói: “Người nào trên mỏ không biết tỷ tỷ của Vương Nguyên Sinh làm việc cho Tạ gia. Mà hai vợ chồng nhà họ còn có quan hệ rất tốt với Tạ Nhị thiếu gia, cho dù là Dư chưởng quỹ lên mỏ cũng phải chủ động chào hỏi bọn họ. Tiểu nhân mà nói ra, nhỡ đâu họ tìm cơ hội trả thù thì sao…” Sau đó hắn uất ức nhỏ giọng nói: “Tiểu nhân là nô bộc của Tạ gia, lỡ như có chuyện không may thì một nhà già trẻ phải làm sao bây giờ?”
Huyện thái gia nghe vậy gật đầu, dường như thấy rất có lý, chỉ vào Vương Nguyên Sinh, một tay vỗ mạnh mộc tỉnh đường, quát to: “Vương Nguyên Sinh, đã có nhân chứng rõ ràng, ngươi còn gì để nói?”
Vẻ mặt Vương Nguyên Sinh không thể tin nổi. Hắn đã làm như vậy lúc nào, rõ ràng là đối phương vu oan cho hắn. Những người này lại dám bịa đặt trước mặt Huyện thái gia! Hắn bị dọa sợ đến run người: “Lão gia, không phải vậy, không phải ta.” Sau đó hắn chỉ vào thợ mỏ kia: “Hắn nói dối, ta vốn không hề cầm cái áo choàng trên mặt đất kia lên.”
“Huỳnh… huỳnh… huỳnh…!” Huyện thái gia vỗ mạnh, cả giận nói: “Hỗn xược, hắn không cừu không oán với ngươi, sao lại phải cố ý hãm hại ngươi?”
Vương Nguyên Sinh nước mắt tuôn như mưa, không ngừng dập đầu: “Không phải ta, thật sự không phải ta mà.” Lại nhìn Loan Loan và Bách Thủ ở phía ngoài: “Nhị tỷ, thật sự không phải đệ, không phải đệ thật mà!”
Thấy hành động này, Huyện thái gia dường như có chút tức giận. Bổn huyện ta vẫn còn ở đây, ngươi không kêu oan với ta, ngược lại đi kêu cứu với phía ngoài, chả nhẽ bổn huyện ta lại không bằng một nông phụ tỷ tỷ nhà ngươi. Nhưng nhớ đến hôm qua chưởng quỹ của tửu lâu Phúc Sinh đã đến tìm mình nói chuyện, Huyện thái gia liền không dám nổi giận với Loan Loan ở ngoài kia.
Cầm lệnh bài màu bạc trên công đường, trong cơn tức giận hắn vứt xuống mặt đất, chỉ vào Vương Nguyên Sinh, nói: “Nhiễu loạn công đường, phạt hai mươi gậy thật nặng!”
Câu nói vừa dứt, không đợi hai nha dịch đi ra, gia sư vội vã đi lên từ phía sau, lặng lẽ nói nhỏ bên tai Huyện thái gia. Huyện thái gia kinh ngạc, khó hiểu liếc nhìn Vương Nguyên Sinh bên dưới và đám người Loan Loan ở phía ngoài, phất tay về phía hai nha dịch, hậm hực nói: “Niệm tình ngươi còn nhỏ, thân thể yếu ớt, hai mươi gậy này tạm thời cho miễn!”
Hắn lại liếc mắt nhìn Tạ Đại ở dưới, ôn hòa nói: “Án lần này còn nhiều nghi vấn, còn phải tái thẩm. Ừm…” Cầm lấy cáo trạng trên công đường ném xuống dưới, nhìn Tạ Đại nói: “Cầm cáo trạng này về trước đi.” Lại nhìn về phía Vương Nguyên Sinh nói: “Vương Nguyên Sinh cho về nhà, lúc cần sẽ truyền, nhưng mà, không được rời khỏi thôn Dương gia.”
Tất cả mọi người đều thấy bất ngờ, sư gia này đã nói gì, mà huyện thái gia đùng một cái lại thay đổi. Nhưng mà chuyện có cơ hội xoay chuyển là tốt rồi.
Cả đám người đi từ nha môn ra liền nhìn thấy gã sai vặt của tửu lâu Phúc Sinh đang đứng chờ. Cha mẹ Loan Loan đưa Vương Nguyên Sinh về thôn Vương gia. Vợ chồng Vương Tiểu Thảo cũng trở về cửa hàng bánh bao. Hai vợ chồng Vương Lý thì đi đến chợ. Loan Loan và Bách Thủ đi theo gã sai vặt đến tửu lâu Phúc Sinh.
Dư chưởng quỹ đã sớm chờ hai người, thấy hai người tới thì cười bảo người rót trà, dẫn hai người lên nhã gian trên tầng.
“Tam thiếu gia nói chuyện này vẫn đang tra, chỉ là gần đây mới tra ra chân tướng, hơn nữa chuyện này vốn ban đầu cũng được các người đồng ý.”
Loan Loan và Bách Thủ gật đầu. Lúc Tạ Đại bị mất bạc đúng là Tạ Nhàn có tạm thời bồi bạc cho Tạ Đại, hắn đã nói sẽ điều tra rõ chân tướng của sự việc, đây cũng chỉ là làm trò với mọi người trên mỏ. Nhưng khi đó Tạ Nhàn cũng đã nói chuyện này không hề liên quan gì đến Vương Nguyên Sinh, hơn nữa, hai người cũng không tin chuyện này mới điều tra ra được.
“Nhân chứng kia là người Tạ gia sao?”
Nói đến đây, vẻ mặt Dư chưởng quỹ có chút ngượng ngùng, gật đầu: “Đúng là hạ nhân của Tạ gia. Vốn là hạ nhân của Tạ gia, nhưng bởi vì hắn làm việc sơ ý, không tinh ý nên phạm vào điều sai trái, bị chủ tử phạt, nên mới đi theo lên trên mỏ.”
Nếu là người hồ đồ, vậy thì có khả năng bị mua chuộc hay không?
Nói vậy Dư chưởng quỹ cũng đã nghĩ đến chuyện này, nghiêm mặt nói: “Các người yên tâm, mấy ngày nữa Nhị thiếu gia sẽ đến mỏ, đến lúc đó chuyện này sẽ do Nhị thiếu gia xử lý. Nô tài kia các ngươi cũng không cần phí sức để ý đến hắn. Ta đã nói chuyện với nha môn rồi, Vương Nguyên Sinh hai người cứ đưa về trước, tất cả chờ Nhị thiếu gia về rồi nói.”
Loan Loan và Bách Thủ thở phào nhẹ nhõm. Có Tạ Dật làm chủ, chuyện cũng dễ nói hơn nhiều. Vốn là bọn họ còn muốn đi tìm nhân chứng kia, hiện giờ nghe Dư chưởng quỹ nói vậy, hai người tạm thời gác lại suy nghĩ này.
Bất kể nô tài kia nói thật hay nói dối đều sẽ không có kết cục tốt đâu.
Nói trắng ra hắn đã giúp Tạ Nhàn hãm hại Loan Loan và Bách Thủ. Giờ đây Loan Loan trong mắt Tạ gia đâu còn như trước nữa. Nếu hắn nói dối, Tạ Dật sẽ không tha cho hắn, dối chủ hại người, hắn sẽ không được sống yên ổn.
Nhưng Loan Loan còn có chuyện không rõ.
“Cho dù trên mỏ điều tra ra, tìm được chứng cứ, mà ngay cả Lưu quản sự cũng không biết chuyện này, Tạ Đại lại cầm cáo trạng đến nha môn, quả thật không biết nể mặt?” Theo lẽ thường mà nói, nếu đúng là tìm ra chân tướng, trước tiên sẽ tìm Loan Loan và Bách Thủ bảo Vương Nguyên Sinh giao mười lượng bạc kia ra. Nhưng hiện giờ đối phương không nói một câu nào, Tạ Nhàn đã đồng ý cho Tạ Đại cầm cáo trạng đi tố cáo. Bọn họ muốn làm gì đây? Hủy hoại cuộc đời Vương Nguyên Sinh sao?
Vẻ mặt Dư chưởng quỹ có chút nghiêm trọng: “Chuyện của Tạ Đại ta cũng sẽ cho người đi điều tra.”
Loan Loan và Bách Thủ không khỏi lại nhìn Dư chưởng quỹ thêm lần nữa, chẳng nhẽ Tạ Đại này có vấn đề? Nhưng tại sao họ lại cảm thấy Tạ Nhàn kia mới là có vấn đề?
Bất luận là như thế nào, có câu này của Dư chưởng quỹ, Vương Nguyên Sinh tạm thời sẽ không có chuyện gì, bọn họ cũng có thể yên tâm ra về.
Lúc trở lại thôn Dương gia đã quá giờ Ngọ. Tạ Đại không có ở trên mỏ, Tạ Nhàn cũng không có. Lúc đi qua nhà Dương Tuấn Kỳ, đúng lúc Dương Tuấn Kỳ và mẹ hắn đi ra ngoài. Dương Tuấn Kỳ chuẩn bị đến thư viện, thấy Loan Loan và Bách Thủ về, hắn liền cười gọi: “Đường ca, đường tẩu về rồi sao.”
Bách Thủ nhẹ nhàng ừ một tiếng. Loan Loan cũng cười nhẹ với hắn. Sau đó hai người đi vào nhà. Mẹ Tuấn Kỳ trơ mặt đứng bên cạnh không mấy tự nhiên.
Dương Tuấn Kỳ thấy thế, liền khuyên bảo bà: “Mẹ, mẹ nhìn thấy không? Đường ca và đường tẩu vốn không giống như mẹ nói, bọn họ rất dễ thân thiết, mẹ đừng đi khắp nơi tranh giành với họ nữa. Hai người rất sáng suốt đại nghĩa, cha còn phải nhờ họ giúp đỡ nhiều lắm!”
Mẹ Tuấn Kỳ cắn cắn môi, đến cuối vẫn không nói lời nào.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!