Tú Sắc Nông Gia
Chương 44: Một viên đá nhỏ làm gợn ngàn tầng sóng
Đối với chuyện Loan Loan giã hạt tiêu và nghiền nát ớt, hai người cũng tỏ ra vô cùng tò mò. Loan Loan vẫn hỏi gì đáp nấy, nói cho hai người biết tác dụng của những thứ này.
Biết chúng được dùng để làm đồ ăn hai người rất nghi hoặc, không biết ăn thứ này có bị đau bụng không?
Mẹ Kim Đản mở to mắt nhìn thứ Loan Loan đưa tới, dịch ớt đo đỏ, hồi lâu mới nghẹn ra một câu: “Thứ này có thể ăn à?”
Loan Loan cười cười dùng đầu ngón tay thay đũa chấm vào dịch ớt một chút, nói: “Dùng cái này làm đồ ăn có thể nói là mỹ vị. Cay xè lưỡi, có muốn thử không?” Bản thân thì đưa lưỡi liếm đầu ngón tay một chút, chân mày khẽ nhăn lại, ớt này thật tuyệt, tin rằng nếu làm đồ ăn sẽ rất ngon!
Sau đó đưa mắt nhìn bọn họ, cười nói: “Mùi vị rất ngon.”
Nghe vậy, mẹ Thạch Đầu và mẹ Nguyên Bảo đều chấm ngón tay nếm thử, chép miệng: “Quả là mùi vị rất tuyệt!”
Mẹ Lan Hoa và mẹ Kim Đản không dám nếm, chỉ yên lặng đứng ở bên cạnh nhìn Lai Sinh chấm đũa vào rồi cho vào miệng nếm, lập tức vẻ mặt đau khổ phun phì phì, thè lưỡi ra chạy vào bếp uống một miệng nước lạnh, làm cho mọi người cười to một trận.
Có chuyện râu ria này, mọi người cũng nếm thử một chút. Mẹ Lan Hoa và mẹ Kim Đản đi thăm vườn rau của nàng.
Trước khi đi, Loan Loan gói cho mỗi người bột ít bột tiêu mang về.
Mọi người nói cảm ơn, mẹ Kim Đản và mẹ Lan Hoa cười tươi như hoa nở.
Ngày hôm sau, chuyện nhà Loan Loan được truyền đến từng ngóc ngách trong thôn.
Người A nói với người B, người B lại nói với người C, người C nói với người D, mỗi người thêm một câu:
A: “… Không biết hai vợ chồng họ tìm được cái gì ở trên núi, lấy ra cho vào đồ ăn vậy mà ngon hơn đồ ăn bình thường của chúng ta nhiều… Sân vườn cũng được quét dọn sạch sẽ gọn gàng…”
B: “… Nghe nói là lấy được ở sâu trong núi, biết bao thế hệ thôn chúng ta đều săn thú, sao trước đây không ai phát hiện ra? Đây là số mệnh mà… Hoa trong sân nhà họ à, sắp xếp thành từng hàng một, rất đẹp nha, có thể so sánh với vườn nhà có tiền đấy…”
C: “… Nếm thử thấy rất được, người không có phúc thực đúng là không ăn được thứ này đâu nhé… Trong nhà thay đổi hoàn toàn, còn xây cả chuồng heo nữa, vậy mà không có mùi thúi đâu nha, cũng không biết hai người dùng thứ tốt gì…”
D: “… Không ngờ họ còn có bản lãnh này, ngay cả tửu lâu lớn cũng không có những thứ kia… chuyện gì vào tay bọn họ cũng có thể nghĩ ra biện pháp tốt…”
Lập tức hai vợ chồng Loan Loan biến thành người có phúc, người thì đầu óc nhanh nhạy, người thì khéo tay, là người cái gì cũng có thể làm, lại thêm trước đây từng có thầy tướng nói Loan Loan là người may mắn, người ở cùng nàng cũng sẽ gặp được vận may. Mọi người trong thôn bắt đầu cân nhắc, nghĩ thông.
Kết quả là, vào ngày thứ ba, sau khi bán bánh về, Loan Loan thấy trước cửa nhà mình có một đám người già già trẻ trẻ, lưng cõng gùi, nhưng phần lớn gùi không có gì ở bên trong. Có người tò mò đi tới bên cạnh chuồng heo nhìn hai con heo con đang co người nằm ngủ trong góc, thấy có người bốc một nắm cỏ khô ném vào, con heo nhỏ ngoe nguẩy đuôi chậm rãi đứng lên, ủi ủi cỏ khô rồi lại nằm xuống.
Người ném cỏ khô vào ngạc nhiên kêu lên: “Này, xem hai con heo này được nuôi tốt chưa kìa, vậy mà chỉ ăn thức ăn chín.”
Loan Loan thấy vậy choáng váng đầu óc, buồn bực không thôi, ngài đang cho bò ăn đấy à?
Bách Thủ cũng rất bất ngờ, khi hắn sải bước đi vào trong sân thì lúc này mọi người mới kịp phản ứng, bị dọa đến nỗi tất cả mọi người đều lui ra khỏi nhà. Loan Loan đi ở phía sau đành phải hữu nghị cười cười với mọi người.
Sau khi vào nhà, Bách Thủ không có biểu tình gì đặt đồ đạc xuống, nhìn cũng không nhìn người ở ngoài sân. Bên ngoài có người đang nghĩ nhân cơ hội này rời đi, lại thấy Bách Thủ cầm rổ đi ra khỏi sân, sau đó lại đi lên núi.
Ngoài sân, mọi người đều ngây người một lát, sau đó có người vốn quen biết từ trước đi vào sân chào hỏi Loan Loan, có người thứ nhất, thì người thứ hai, thứ ba không thành vấn đề.
Cho tới bây giờ nàng chưa từng nghĩ người trong thôn sẽ tới thân cận với nhà mình như thế, lại đến nhiều như vậy.
Mọi người mồm năm miệng mười vây quanh Loan Loan. Nàng không giấu giếm nói cho mọi người biết, ngày nào nàng và Bách Thủ cũng quét dọn chuồng heo, lúc mua heo về thì phải dạy dỗ nó, nhất định phải duy trì chuồng heo sạch sẽ, hơn nữa thức ăn cho heo cũng phải được nấu chín. Như vậy heo sẽ không dễ sinh bệnh, sau này thịt heo cũng thơm ngon hơn một chút. Có một số con heo không thích sạch sẽ, luôn thích ỉa đái ở chỗ ngủ, về lâu về dài thịt heo sẽ có mùi hôi thối.
Bình thường, canh hoặc thức ăn thừa không ăn hết nàng đều đổ chung lại với nhau, không riêng gì cỏ xanh, chỉ cần không có độc hoặc quả thực heo không thể ăn, nàng đều nấu tất lên cho heo ăn.
Người ăn ngũ cốc, hoa màu khỏe mạnh, heo cũng vậy.
Có người lại hỏi sao nàng lại treo nhiều rổ trên vách tường ngoài phòng vậy, treo một loạt, là cố ý sao?
Đối với vấn đề này, Loan Loan có chút không biết nói gì, ban đầu đan nhiều rổ như vậy là bởi vì trong nhà không có gì để đựng, bảo Bách Thủ đan để đựng ớt, hạt tiêu đem đi phơi nắng.
Treo dưới mái hiên để hong gió, lúc cần dùng thì cũng tiện lấy, về sau nàng phát hiện treo rổ lên cũng không tệ, dù sao cũng đẹp mắt hơn vách tường lồi lồi lõm lõm, kết quả liền treo hết mấy cái lên chỗ cửa nhà chính, đối xứng nhau.
Về sau lại có người phát hiện thấy treo trên sợi dây mây dưới mái hiên là mấy cái móc áo bằng trúc, Loan Loan lại tỉ mỉ giải thích công dụng của mắc áo.
Mọi người lại vừa mừng vừa sợ, như vậy thì sau này lấy quần áo sạch ra đều chỉnh tề, quần áo mùa đông cũng khô được. Có một số người trong lòng vẫn có bức tường ngăn cách cũng xin nàng chỉ bảo cách làm.
Loan Loan liền giơ tay bất đắc dĩ, nàng chỉ biết cách làm đại khái, cụ thể phải làm như thế nào thì chỉ có Bách Thủ biết.
Nhất thời mọi người hơi yên lặng, chuyển chủ đề, Loan Loan lại nói cho mọi người biết xế chiều hôm nay Bách Thủ rảnh rỗi, nếu ai muốn học thì buổi chiều có thể tới đây.
Chờ sau khi mọi người về hết, Loan Loan mới lên vườn rau ở trên núi tìm Bách Thủ, trong rổ đựng đầy đồ ăn. Hắn đang ngồi trên mặt đất nhìn về phía dưới núi, không biết là đang nghĩ cái gì.
Loan Loan cảm thấy trong lòng hơi chua xót, tay cầm rổ tay kéo hắn đi xuống dưới núi, vừa đi vừa nói chuyện cái mắc áo. Bách Thủ không nói gì, chỉ im lặng gật đầu, trong đôi mắt sáng lấp lánh có một tia hy vọng, còn có sự lo lắng.
Ăn xong cơm trưa, Bách Thủ cho gà ăn, Loan Loan ngồi trong sân thêu cái khăn tay bằng vải thô cho mình.
Nói là thêu, nhưng thực ra là nàng khâu lại bốn cạnh, ở giữa dùng cách thêu hình chữ thập thêu con mèo.
Không bao lâu sau, có ba, bốn người đàn ông đi từ dưới sườn núi lên đây, có cha Nguyên Bảo- Dương Phú Quý, cha Thạch Đầu- Dương Khai Thạch, cha Lan Hoa- Cát Sơn, cha Kim Đản- Vương Trường Trọ, Lý Đại Thạch, còn có một cậu bé mười bốn mời lăm tuổi. Trong mắt Loan Loan đó chỉ là một cậu bé mà thôi, nhưng ở thời cổ đại này nó đã có thể cưới vợ được rồi, thoạt nhìn có vẻ thư sinh yếu ớt.
Cha Nguyên Bảo và cha Thạch Đầu tiến lên chào hỏi Bách Thủ, ba người khác có vẻ hơi lúng túng, bình thường nếu có gặp nhau trong thôn cũng không chào hỏi, bây giờ trong nhà Bách Thủ có thứ đồ kỳ lạ thì lại lon ton chạy lên, người ta có thể không ngại sao?
Cha Nguyên Bảo có ý muốn giúp Bách Thủ, vừa đi vào trong sân vừa cười ha ha nói với Bách Thủ: “Ái chà, thật ngại quá, lại tới quấy rầy nhà đệ rồi, nhưng mà Bách Thủ huynh đệ dễ nói chuyện, tin rằng hai người cũng không để ý, đúng không…”
Nói xong lại nhìn mọi người ở xung quanh cười ha ha.
Cha Thạch Đầu rất thoải mái, cười đáp lại một câu: “Chúng ta học xong rồi sẽ đi, không giống như Lai Sinh ngày nào tới cũng không chịu đi đâu.”
Cũng không biết Lai Sinh đi theo đằng sau mấy người từ lúc nào, vừa nghe thấy câu này lập tức không vui, vội vội vàng vàng chạy lên đằng trước trợn mắt nhìn cha Thạch Đầu, lại vội đưa mắt nhìn Bách Thủ ở trong sân, cất cao giọng nhưng vẫn sợ chưa đủ làm sáng tỏ: “Ta, ta tới làm việc mà.”
Vì để chứng minh không phải mình nói điêu, lập tức chạy vào nhà chính khiêng hai cái băng ghế dài ra ngoài.
Mọi người ngẩn ra, tiếp theo ai cũng cười lớn.
Loan Loan cũng hé môi cười. Bách Thủ không giỏi nói năng, chỉ nói với mấy người một câu: “Ngồi đi”
Loan Loan nhiệt tình mời mấy người đi vào, lại lấy cái bàn ở trong nhà chính ra, đặt mấy cái chén mới mua lúc trước lên, rót nước vào từng chén. Lần trước, bởi vì chuyện trứng gà mà Lý Đại Thạch từng lên đây nên cũng thân thiện chào hỏi nàng.
Còn mấy người khác thì âm thầm đánh giá nhà nàng, mặc dù phòng ốc đơn sơ, nhưng thu dọn rất sạch sẽ gọn gàng, trông rất thoải mái. Còn có hàng rào bằng hoa dại ở phía trước cũng khiến cho ngôi nhà này có sức sống rất nổi bật, lúc đầu nghe người trong thôn nói còn không tin, bây giờ xem ra thật đúng là như vậy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!