Từ Scandal Trở Thành Sự Thật - Chương 5: 5: “anh… Không Thích Cậu Ta”
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
48


Từ Scandal Trở Thành Sự Thật


Chương 5: 5: “anh… Không Thích Cậu Ta”


Bên trong phần livestream lại nổ tung.
【  Người này so những thứ loạn thất bát tao hồi nãy tốt hơn nhiều, vì sao không cho qua? 】
【  Đoán chừng là tổ tiết mục có nội tình đi, học viên đều sắp xếp hêt rồi.

Không nghĩ tới Giang ảnh đế cũng sẽ làm loại sự tình này 】
Fan hâm mộ của Giang Du Sâm không cam lòng yếu thế:
【  Giang thần tài không làm chuyện mờ ám này đâu!! 】
【  Anti-fan xem lại quy định giùm cái? Mới nói một câu không thông qua là có nội tình rồi? Hoàn An Nhàn nói thân thể cậu ta cứng nhắc sao không nói? 】
【  Lầu trên gây sự là vì là thuỷ quân của Lâm Giác sao.】
【  Không nghĩ đến các người vừa vào vòng đầu tiên liền bị loại ha? Cho chừa tính kiêu ngạo.】
Cũng có fan lý trí đứng ra duy trì trật tự:
【  Mọi người hãy tin tưởng vào năng lực nghiệp vụ của Giang thần.

Chúng ta yên lặng xem, yên lặng ủng hộ là được rồi 】
【  Không sai không sai, Giang thần tham gia chương trình thật vất vả, chúng ta chuyên chú xem là được rồi 】

Trong màn đạn loạn thất bát tao, len ra một dòng mưa đạn lẻ loi màu trắng.
【  Cái kia… Chỉ có tôi cảm thấy, thầy giáo nghiêm khắc × tiểu thịt tươi mềm mại rất dễ thương sao? Tính tình của anh trai nhỏ trắng trẻo này xem ra rất tốt, bị thầy giáo nghiêm khắc hung hăng bắt nạt cũng không dám cãi lại… 】
Đây chính là điều đám fan hâm mộ không thể nhịn được, ai chẳng biết Giang Du Sâm ở trong giới nhiều năm như vậy nhưng lại chưa từng dính chút scandal?
【 Fan CP cút ngay! 】
【  Cứ ảo tưởng đi, Giang thần không cần, từ chối ship CP! 】

Ở phòng khảo hạch bên này, Ô Khang Đức sững sờ, xác nhận lại: “Chính là nói… Chờ quyết định sao?”
Trái tim Lâm giác đột nhiên chùng xuống, tay bên người không tự giác nắm thành quyền.
« Hí Cốt » không tuyển diễn viên, tất cả mọi người là người mới, trình độ cao thấp không đều.

Mấu chốt không phải trình độ, mà là giáo viên khách mời cảm thấy bạn có tiềm lực không, có nguyện ý dẫn dắt ngươi không, hoặc là nói thẳng ra là có muốn nhìn thấy bạn hay không.
Cho nên nghĩa là… Giang Du Sâm không muốn nhìn thấy cậu sao?
Mỗi khách mời đều có một phiếu bãi bỏ quyết định, cho nên khi nghe Giang Du Sâm nói muốn chờ định lại, mặc dù Hoàn An Nhàn thấy có chút kỳ quái, nhưng cũng không nói cái gì.
Cũng đúng, quan điểm mỗi người khác nhau, dù sao cũng là hợp tác nguyên một mùa chương trình, vẫn nên lựa chọn người khiến tất cả mọi người thoải mái.
Ô Khang Đức cũng nghĩ giống thế, nói với Lâm Giác còn đứng ở giữa: “Vậy được rồi, Lâm Giác, cậu đến khu chờ định được không? Chúng ta rất chờ mong biểu hiện cậu ở vòng tiếp theo.”

Lâm Giác hung hăng cắn môi, cúi đầu xuống, như chạy trốn mà đi đến khu chờ quyết định, không muốn để Giang Du Sâm nhìn thấy biểu cảm thất thố của mình.
Nhìn bóng lưng Lâm Giác có chút cô đơn, ánh mắt Giang Du Sâm khẽ nhúc nhích.
Nhưng nghĩ tới lời Lâm Lãng nói trong Wechat, đôi mắt anh khôi phục lại bình tĩnh.
Nếu quả thật đúng như Lâm Lãng nói, anh cũng hi vọng Lâm Giác sớm tỉnh táo lại một chút.
Ngành giải trí không phải là một vũng bùn nông.
Ô Khang Đức đứng lên, tổng kết lại với đám người dưới đài: “Tốt, như vậy vòng khảo hạch chúng ta tạm thời kết thúc.

Buổi chiều, năm học viên chờ quyết định sẽ đến tranh đoạt hai cái ghế còn lại, học viên đã thông qua cũng có thể đến quan sát.

Nhưng bất cứ lúc nào các bạn cũng có thể bị yêu cầu diễn, nếu như diễn không đặt cũng sẽ có khả năng bị loại.

Phương châm của chúng tôi luôn luôn là thà thiếu chứ không lấy bừa.”
Không ngoài dự đoán, các học viên đồng loạit hít một ngụm khí lạnh.
Ô Khang Đức vừa đánh vừa xoa: “Hôm nay mọi người đều vất vả rồi.

Đoàn làm phim đã chuẩn bị cho mọi người bữa ăn thịnh soạn, tất cả mọi người ngồi trước xe ăn cơm đi.”
“Cảm ơn Ô đạo.”
“Các lão sư đều vất vả.”
Các học viên từng người cúi người tạm biệt giáo viên khách mời rồi tốp năm tốp ba kết bạn rời đi.

Lâm Giác cũng thở sâu, sửa sang y phục của mình.
Mặc dù sớm đã chuẩn bị tâm lý, cũng biết trình độ của mình, nhưng khi bị Giang Du Sâm chờ định, cậu vẫn khó tránh khỏi có chút uể oải.
Tiêu Ngụy Nhạc đi đến bên người Lâm Giác, vỗ vỗ bờ vai của cậu: “Đi thôi.”
Lâm Giác im lặng không lên tiếng gật đầu, đi theo tiêu Ngụy Nhạc cùng đi ra ngoài cửa.
Tiêu Ngụy Nhạc bá cổ Lâm Giác: “Không sao đâu, nếu lần này không được thì để lần sau.”
“Ừm.”
Ngữ khí Lâm Giác đặc biệt sa sút, trong lòng Tiêu Ngụy Nhạc lộp bộp một tiếng, thu hồi vẻ cà lơ phất phơ: “Ài!!! Cậu đừng như vậy mà! Không phải Hoàn lão sư còn khen cậu sao! Cậu phải tin tưởng thực lực của bản thân chứ!”
Lâm Giác cũng biết Tiêu Ngụy Nhạc là thật tâm an ủi cậu.

Không muốn để y lo lắng, Lâm Giác thu hồi vẻ uể oải trên mặt, cứng nhắc nặn ra một nụ cười: “Tôi không sao, yên tâm đi.”
“Ai.” Tiêu Ngụy Nhạc thở dài một hơi, “Tôi thật sự cảm thấy cậu diễn vẫn được, thật đó!”
Tiêu Ngụy Nhạc vừa ôm lấy Lâm Giác vừa đi ra khỏi phòng khảo hạch.

Trên ghế khách mời, Giang Du Sâm vẫn luôn trầm mặc nhìn bóng lưng hai người rời đi, cho đến bọn họ hoàn toàn biến mất ở sau cửa.
Nếu như anh nhớ không lầm, người học viên tên Tiêu Ngụy Nhạc kia, danh tiếng không tốt lắm.
Lâm Giác làm sao lại ở một chỗ với y?
Ô Khang Đức cũng là bạn tốt của Giang Du Sâm trong giới, hai người cũng hợp tác qua nhiều lần.

Đợi cho đến khi mọi người đều đi hết, hắn xích lại gần, dò hỏi: “Ài, tôi cảm thấy cái cậu tên Lâm Giác kia không tệ nha, cậu… Không thích cậu ta?”
“Không có.”
Giang Du Sâm thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói, “Đi thôi, đi ăn cơm.”
*
Cơm tối được sắp xếp ở một nhà khách sạn năm sao bên cạnh Ảnh Thị Thành, là kiểu tự chọn.
Trên thực tế Lâm giác không có khẩu vị gì, chỉ tùy tiện kẹp một chút đồ ăn, qua loa ăn hai ngụm, liền để xuống đũa.
“Tôi ăn no rồi, tôi về xe trước.”
Lâm Giác trực tiếp từ bàn ăn bên cạnh đứng lên, nhanh chân đi ra ngoài cửa.
“Ài!”
Tiêu Ngụy Nhạc ở một bên muốn đưa tay cản cậu lại, nhưng ngón tay xẹt qua quần áo Lâm Giác, rồi lại buông xuống.
Y nhìn thân ảnh cô đơn của Lâm Giác, yên lặng thu cánh tay về, thở dài một hơi thật sâu, thấp giọng nói: “Chúc cậu may mắn.”
Trở lại xe, bên trong không có ai, thậm chí đèn đều không bật.
Ánh sáng trong xe không tốt lắm, Lâm Giác lẻ loi trơ trọi ngồi bên trong, ánh mắt có chút mơ hồ.
Cậu trở về chỗ ngồi, dựa vào ghế, ngửa đầu nhìn chằm chằm trần xe, ánh mắt trống rỗng, trong lòng lại đầy ắp ngàn vạn suy nghĩ.
Giang Du Sâm thật sự cảm thấy diễn kỹ của cậu không tốt sao?
Hay là đã phát hiện những tâm tư nhỏ bé kia của cậu, đã chán ghét cậu rồi?
Lâm Giác bỗng nhiên ngồi dậy, không dám nghĩ tiếp.
Đầu óc của cậu rối thành một đoàn, loạn xạ mặc áo khoác vào, cầm sổ ghi chép của mình chạy ra xe.
Lâm Giác thuận đường tản bộ, bất tri bất giác đi tới vườn cây nhỏ phía sau khách sạn.
Cách cửa sổ khách sạn to lớn lộng lẫy, có thể mơ hồ nhìn thấy bóng người nhốn nháo bên trong.

Lâm Giác ngửa đầu nhìn ánh đèn bên trong, quần áo bị gió thổi phồng lên.
Trong khoảng thời gian này, chính là lúc cậu cách Giang Du Sâm gần nhất.
Chỉ cần vẫn còn một chút cơ hội, cậu không muốn từ bỏ.

Vườn hoa trong khách sạn này có cái hồ nhân tạo vừa lớn vừa rộng, gió thổi rất mạnh khiến cho mặt hồ rung động.
Gió lạnh táp vào làm Lâm Giác thanh tỉnh không ít, cậu thở sâu, hít gió lạnh vào trong phổi, hít đến hơi đau đớn.
Cậu đi lên cầu gỗ, đến bên cái đình nhỏ nằm chính giữa, lẻ loi trơ trọi mà mở ra sổ ghi chép của mình.
*
Một giờ rưỡi chiều.
Giang Du Sâm và Ô Khang Đức ăn cơm trưa xong, chậm rãi đi ra khách sạn.
Vừa ra cửa, Ô Khang Đức liền che kín áo khoác: “Mùa đông ở thành phố B lạnh quá đi mất.”
Giang Du Sâm gật gật đầu, cũng cài cúc áo lên.

Vẫn chưa tới thời gian khởi quay buổi chiều, hai người cũng dọc theo khách sạn vừa tản bộ vừa nói chuyện.
Ánh mặt trời ngày đông sáng rỡ, thân ảnh Giang Du Sâm thẳng tắp lại cao gầy, hai tay hờ hững cắm vào túi bên cạnh áo khoác, trông đẹp đến lạnh lùng.
Ô Khang Đức lắc đầu, cảm thán ông trời thật sủng ái Giang Du Sâm.

Đột nhiên hắn nghĩ đến gì đó, hỏi: “Đúng rồi, lần trước tôi có nói với cậu về bộ phim kia, cậu cân nhắc thế nào rồi?”
Giang Du Sâm nhíu mày: “Cậu nói là bộ phim lấy đề tài đồng tính?”
“Đúng vậy.” Ô Khang Đức gật đầu, ” Đồng tính đã được hợp pháp nhiều năm như vậy nhưng chất lượng phim truyền hình và điện ảnh luôn không vững chắc.

Chính sách bên trên cũng nghiêng sang bên này, lần này là một cơ hội tốt, tôi muốn quay một bộ trở thành tiêu chuẩn của ngành.”
Ô Khang Đức liếc qua Giang Du Sâm: “Tôi nhớ hình như… Cậu không ngại loại đề tài này đúng không?”
“Ừm, ” Giang Du Sâm hạ tầm mắt, hỏi, “Khi nào quay?”
“Vừa mới được duyệt, còn chưa tuyển diễn viên đâu, đoán chừng còn phải mấy tháng.”
Giang Du Sâm gật đầu: “Gửi một phần kịch bản cho tôi xem trước một chút.”
Anh cùng Ô Khang Đức hợp tác qua rất nhiều lần, đối với trình độ của hắn không chút nghi ngờ, nhưng mà anh có nhận hay không, còn phải xem qua kịch bản thiết lập nhân vật mới có thể quyết định.
“Được.”
Ô Khang Đức vừa lòng thỏa ý, tay đút vào trong túi tiếp tục đi lên phía trước.

Ngẩng đầu một cái, đột nhiên nhìn thấy chính giữa cái hồ trước mặt có bóng người.
Hắn sững sờ: “Cậu nhìn bên kia xem, có vẻ giống như có người?”
Giang Du Sâm giương mắt, nhìn sang hướng hắn chỉ.
Mùa đông phương bắc luôn luôn sương mù mông lung, khoảng cách hơi xa, bóng người càng mờ mờ ảo ảo.

Nhưng mà quả thật có thể nhìn ra, bên trong cái đình nhỏ chính giữa hồ, thật sự có người.
Ô Khang Đức lắc đầu, khó hiểu nói: “Trời lạnh thế này, cũng không biết đứng giữa hồ làm cái gì?”
Giang Du Sâm không quan tâm những cái này, thản nhiên nói: “Ngắm phong cảnh đi.”
Ô Khang Đức cười chậc chậc hai tiếng: “Thật là xúc động, cũng không thấy lạnh.”
Hai người lại thuận miệng nói thêm vài câu, đi một vòng quanh khách sạn rồi trở lại trên xe nghỉ ngơi.
Trong xe, học viên đang líu ríu nói chuyện tán gẫu, Giang Du Sâm thấy hơi chán bèn lấy cớ muốn đi hít thở, lại một mình đi ra ngoài.

Anh không thích ở nơi đông người bèn đi ra cửa sau của khách sạn, bất tri bất giác lại đi theo đường khác đến hồ nhân tạo vừa rồi.
Sương mù mông lung nơi xa xa, nhưng người kia vẫn đang đứng ở giữa đình.
Khoảng cách bên này với cái đình nhỏ giữa hồ gần hơn, cũng nhìn được rõ hơn khi nãy.
Người đứng giữa đình kia ước chừng khoảng hai mươi tuổi, thân hình gầy gò, vai rộng eo hẹp, chân thẳng tắp lại thon dài.

Cậu đang đứng thẳng tắp, cánh tay đặt ở phần bụng.
Người khác có lẽ không biết cậu đang làm cái gì, nhưng Giang Du Sâm trong ngành nhiều năm như vậy, liếc mắt liền nhìn ra cậu ta đang luyện thanh.
Bây giờ trong giới diễn viên đang thịnh hành việc lồng tiếng, càng ngày càng nhiều diễn viên đều lựa chọn để hậu kỳ phối âm, nhưng đối với diễn viên phái thực lực của thế hệ trước mà nói, nếu như âm thanh được lồng thiếu một từ cũng không được, cho nên rất nhiều diễn viên sẽ luyện giọng.
Bốn phía yên tĩnh dị thường, người giữa đình cũng hiển nhiên không có chú ý tới sự tồn tại của Giang Du Sâm, còn đang chuyên chú, cẩn thận, đắm chìm trong thế giới của chính mình, chắc chắn không phải là đang ra vẻ.
Bên cạnh chính là Ảnh Thị Thành, cho nên có diễn viên xuất hiện cũng không có gì lạ, nhưng Giang Du Sâm luôn cảm thấy thân ảnh có chút quen thuộc.
Mùa đông sương mù dày đặc, Giang Du Sâm từ xa xa đứng nhìn một lúc lâu cũng không nhớ ra được rốt cuộc cảm giác quen thuộc này đến từ đâu.
Người giữa đình đã luyện thanh xong, đang bắt đầu luyện tập biểu diễn không có đồ vật.

Mắt thấy sắp tới thời gian tập hợp, Giang Du Sâm quyết định không nghĩ nữa, một lần nữa trở về xe.
Nhân tiện còn cảm thán một câu, đứa bé này rất chịu khó.
Đến gần thời gian tập hợp được quy định thì rốt cuộc Lâm Giác cũng luyện qua được một chút kiến thức cơ bản, tâm tình cũng bình tinh hơn, chịu đựng cơn gió rét căm căm mà run lẩy bẩy về đến phòng.
Tiêu Ngụy Nhạc đã ngồi trên chỗ ngồi một hồi lâu, thấy Lâm Giác rốt cuộc cũng trở về bèn buông lỏng một hơi, nói đùa: “Cuối cùng cậu cũng về rồi, nếu cậu còn không về nữa thì anh định đi báo cảnh sát đó.”
“Thật có lỗi.” Lâm Giác áy náy cười cười, một lần nữa nhét sổ ghi chú của mình vào túi, “Em thấy thời gian còn sớm nên ra ngoài tản bộ một vòng.”
Cậu không quen nói với người khác về nỗ lực của mình, cũng cảm thấy cái đó không cần thiết.
“Ai.” Tiêu Ngụy Nhạc cũng biết trong lòng Lâm Giác không dễ chịu, cũng không nói cái gì, đến vị trí thuận tiện cạnh Lâm Giác ngồi xuống.
Một lát sau, tổ tiết mục tới xác nhận mọi người đều đã đông đủ, xe buýt liền khởi động, chở người trên xe một lần nữa trở lại Ảnh Thị Thành.
*
Ba giờ chiều.
Là thời gian chính thức khai mạc.
Nhân viên công tác gọi năm học viên chờ định vào gian phòng chính, năm người ăn ý đứng thành một hàng.
Lâm Giác số 16, đứng đầu tiên, hai chân căng thẳng, hai tay giấu dưới ống tay áo cũng nắm thật chặt.
Ô Khang Đức công bố quy tắc khảo hạch của vòng thứ hai: “Mỗi vị học viên có thể tùy ý tìm một người ở đây làm cộng tác, đề bài được các vị giáo viên khách mời thống nhất chính, biểu diễn một đoạn nhỏ.”
Giang Du Sâm một tay chống tại trên lan can, ánh mắt nhìn về phía năm người.
Anh đứng ở trên quan sát biểu hiện của bọn họ, khi ánh mắt anh đảo qua Lâm Giác, bỗng nhiên một sợi dây thần kinh trong não đứt phựt.
Ánh mắt Giang Du Sâm rơi trên người Lâm Giác, cẩn thận đánh giá cậu.
Lâm Giác vẫn đứng nghiêm như cũ, thân ảnh cùng cái bóng mơ hồ giữa đình vào buổi trưa kia dần dần chồng lên nhau.
Ấn đường Giang Du Sâm nhăn chặt.
Lâm Lãng nói, Lâm Giác tiến vào ngành giải trí là muốn không làm mà hưởng.
Hai người là bạn lâu năm, Giang Du Sâm biết Lâm Lãng quan tâm em trai của mình như thế nào, hắn quả thực không có động cơ để bôi xấu em mình.
Nhưng hiện tại xem ra, sự thật có vẻ không hề đơn giản giống như Lâm Lãng nói..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN