Từ Scandal Trở Thành Sự Thật
Chương 62: 62: Làm Sai Phải Trừng Phạt
Lâm Giác nhất thời ngượng ngùng, yên lặng đi đến bên cạnh Giang Du Sâm: “Anh Giang, anh về lúc nào thế?”
Giang Du Sâm nhìn đồng hồ một chút: “Một giờ ba mươi bốn phút trước.”
Hoạt động của dạ tiệc phong phú, nhưng không phải là sở thích của Giang Du Sâm, phần quyên góp đã sớm giao cho bộ phận chuyên môn.
Sợ Lâm Giác chờ sốt ruột, sau khi bài phát biểu khai mạc kết thúc, anh liền vội vàng trở về, muốn ở cùng Lâm Giác nhiều một chút, sau đó… Gắng gượng chờ đợi Lâm Giác nói chuyện điện thoại hai tiếng đồng hồ với người khác.
Thấy giọng Lâm Giác vui vẻ như vậy, mắt cũng sáng lấp lánh, không hiểu sao, khiến anh có chút không thoải mái.
Không, là cực kỳ không thoải mái.
Lâm Giác cũng cảm nhận được Giang Du Sâm lạnh lùng, đến bên cạnh Giang Du Sâm, hỏi dò: “Anh trở về sao không gọi em?”
Ngữ khí Giang Du Sâm lạnh như băng: “Em đang gọi điện thoại.”
Lâm Giác chớp mắt mấy cái: “Anh nói nhỏ hoặc vỗ vỗ em cũng được mà.”
“Nhưng mà em đang nói chuyện rất vui vẻ.”
Lâm Giác khẽ giật mình, dường như nghe ra từ trong giọng điệu cứng nhắc của Giang Du Sâm mấy phần ý khác..
Một ý nghĩ kỳ quái đột nhiên xông ra khỏi đáy lòng cậu, hơi ngứa ngứa giống như có mèo con đang dùng vuốt nhẹ nhàng gãi động.
Cậu do dự, có chút không dám tin hỏi: “Anh Giang, anh ăn dấm sao?”
Giang Du Sâm: “.”
Có đôi khi không thể không nói, Lâm Giác luôn có trực giác và năng lực quan sát còn nhạy bén hơn cả loài động vật nhỏ.
Đúng là anh đang ghen.
Lúc trước trong nhà nuôi con chó chỉ thuộc về một mình anh, chỉ vẫy đuôi với anh, anh còn chưa vừa lòng, muốn nó phải luôn ở bên mình.
Lâm Giác là người sống sờ sờ, sẽ tiếp xúc với nhiều người khác, sẽ có những người bạn khác, cũng sẽ vì chuyện khác ảnh hưởng đến tâm tình.
Giang Du Sâm cũng không phải là đứa trẻ cố tình gây sự, cũng biết đây là điều cần thiết không thể tránh khỏi.
Anh cũng không phải là muốn cầm tù Lâm Giác bên cạnh mình, cũng muốn Lâm Giác có thể vui vẻ hạnh phúc, chỉ là anh làm việc rất lâu mới dành ra thời gian một ngày để gặp cậu, chỉ muốn ở cùng cậu một ngày, thấy cậu bị phân tâm bởi việc khác khó tránh khỏi cảm thấy ghen ghét.
Giang Du Sâm rủ mắt xuống, vô thức muốn che giấu cảm xúc của mình, nhưng lại nghĩ tới từng nói muốn thành thật với Lâm Giác, lúc này mới do dự, thừa nhận tâm tư giấu kín của mình.
Anh trầm thấp mở miệng: “Ừm, Mộc Mộc, anh ăn chút dấm rồi.”
Trong giọng nói, thậm chí cất giấu chút tủi thân.
Trong lòng Lâm Giác nhất thời ngũ vị tạp trần, không biết nên miêu tả cảm giác hiện tại như thế nào.
Người ta thường nói tỏ tình trước là thua, trong tình cảm cậu cũng không thèm để ý thắng thua, nhưng cũng sẽ vô thức cảm thấy mình dành nhiều tình cảm hơn cho Giang Du Sâm, thậm chí có khi cũng sẽ nghi ngờ tình cảm mà Giang Du Sâm dành cho mình.
Nhưng ở giờ khắc này, cậu cảm giác được một cách rõ ràng Giang Du Sâm để tâm đến mình, là thật sự để ý cậu, cho nên mới ăn dấm, bất mãn.
Lâm Giác nhìn vào mắt Giang Du Sâm, nghiêm túc giải thích: “Thật xin lỗi, em tưởng là anh sẽ đi rất lâu cho nên mới hàn huyên một hồi với Nhạc Nhạc ca.
Bình thường chúng em rất ít khi nói chuyện phiếm, hôm nay bởi vì cảnh sát chính thức bắt những người kia, nên mới tán gẫu, anh ấy còn cố ý cảm ơn anh.”
Nghe Lâm Giác nhẹ nhàng giải thích, đáy lòng ghen tuông của Giang Du Sâm dần dần chìm xuống, khẽ vuốt cằm: “Anh biết rồi.”
Lâm Giác vẫn luôn xem xét biểu tình của sâm, gặp cảm xúc u ám của anh rốt cục trời quang mây tạnh, không nhịn được nhếch miệng, lộ ra lúm đồng tiền ngọt ngào.
Giang Du Sâm liếc cậu một cái: “Làm sao? Anh ăn dấm em rất vui vẻ à?”
“Không phải không phải!” Lâm Giác không ngừng lắc đầu, giải thích, “Chính là cảm thấy… Anh như thế này chân thật hơn nhiều.”
Không còn là bộ dáng cao cao tại thượng, mà là dáng vẻ cậu có thể nhìn thấy, có thể sờ được.
Giang Du Sâm bất đắc dĩ bật cười, ấn mi tâm của mình: “Em làm sai anh còn chưa trừng phạt em đâu.”
“Trừng phạt thế nào?”
Lâm Giác mở to hai mắt, vô thức mở miệng.
“Ừm… Hôn anh.”
Giang Du Sâm dừng bước, chỉ chỉ vào gương mặt của mình.
Mặt Lâm Giác lập tức đỏ lên, ấp úng, con mắt lơ lửng khắp nơi.
“Không muốn?”
Giang Du Sâm giả vờ tức giận.
Vừa dứt lời, Lâm Giác liền nhón chân lên, nhẹ nhàng ấn một nụ hôn lên khóe miệng anh.
Gương mặt Lâm Giác đỏ bừng, mắt vô thức nhắm lại, lông mi thon dài khẽ run lên, giống như là cánh bướm.
Đôi mắt Giang Du Sâm ảm đạm, không chờ Lâm Giác rời đi đã hung hăng ôm cậu vào ngực, cạy mở môi lưỡi cậu tiến quân thần tốc.
Gắn bó vô cùng khăng khít.
…
Mãi cho đến khi trở lại đoàn phim, chân Lâm Giác vẫn còn mềm, mặt đỏ đến nỗi có thể nhỏ máu.
Nhìn thấy bộ dạng này của Lâm Giác, Trình Tu Minh sợ hãi: “Không phải cậu đi dạ tiệc từ thiện sao?”
Lâm Giác ngượng ngùng gật gật đầu.
Trình Tu Minh: “?”
Có đối tượng là không dậy nổi sao? Có đối tượng là có thể tuyên dâm ban ngày sao?
Trình Tu Minh do dự hai giây, vỗ vỗ bả vai Lâm Giác: “Giang thần cấm dục hơn hai mươi năm, thật là vất vả cho cậu.”
Lâm Giác khẽ giật mình, lập tức bỗng nhiên ho khan hai tiếng: “Không phải không phải, không có không có!”
Trình Tu Minh: “Đừng giải thích, tôi hiểu mà.”
Lâm Giác: “?”
Có trời đất làm chứng! Chúng tôi chỉ hôn nhau thôi!!!
Nhoáng một cái lại đến nửa tháng, tháng ba cũng chính là sinh nhật cùa Lâm Thịnh Sâm.
Phần diễn trong phim của Lâm Giác rất rời rạc, giai đoạn này đoàn làm phim đang bận bịu quay nhân vật chính, nên không có phần diễn của cậu.
Cậu xin Trình Tu Minh nghỉ, nói rằng sắp đến sinh nhật cha mình nên muốn trở về hai ngày, Trình Tu Minh không chút suy nghĩ liền đồng ý.
Một ngày trước khi lên đường, Lâm Giác theo thường lệ nhắn tin tức chuyến bay cho Giang Du Sâm, không lâu sau, tin nhắn Giang Du Sâm được gửi tới.
[ Sâm: Anh biết.
]
[ Sâm: Xuống phi cơ thì gọi cho anh, anh ở sân bay chờ em.
]
Lâm Giác giật mình, vội vàng đánh chữ hỏi: [ Anh cũng trở về sao? ]
Nếu như cậu nhớ không lầm, khoảng thời gian này trưởng bối Giang gia đều đang công tác ở nước ngoài, trong nhà Giang Du Sâm căn bản không có người.
[ Sâm: Ừm.
]
[ Sâm: Cùng em về.
]
…
Thân phận của hai người đặc thù, đương nhiên không thể đứng xếp hàng gặp mặt.
Chuyến bay của Giang Du Sâm sớm hơn một tiếng so với Lâm Giác, nên ở dưới bãi đỗ xe dưới hầm chờ cậu.
Lên xe, lúc nhìn thấy Giang Du Sâm mặt mày thanh tuyển, Lâm Giác vẫn mơ màng, cảm thấy có chút không chân thật.
Giang Du Sâm sắp xếp cho tài xế lái xe, nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Giác, nhìn thấy bộ dáng ngẩn ngơ của cậu, lông mày không khỏi nhíu lên: “Không thoải mái? Say máy bay sao?”
“Không có.”
Lâm Giác lắc đầu, nhưng đôi mắt vẫn dính trên người Giang Du Sâm không muốn rời đi.
Bất tri bất giác, hai người đã nửa tháng không gặp nhau.
Cậu tinh tế miêu tả từng tấc da trên người Giang Du Sâm, phát hiện ra anh đã gầy hơn, cũng nhìn thấy quầng thâm đen dưới hốc mắt anh.
Đoàn làm phim của Giang Du Sâm sắp hơ khô thẻ tre, trong khoảng thời gian này vẫn luôn bề bộn nhiều việc, nhiều lần lúc anh trả lời tin nhắn, Lâm Giác đã ngủ mất.
Sáng mai Lâm Giác trả lời lại, lại đến tối muộn Giang du sâm mới có thể nhìn thấy.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy.
Rõ ràng hai người còn chưa hẹn hò, Lâm Giác đã nếm được mùi vị của yêu xa.
Nhưng đây cũng là trạng thái bình thường của diễn viên, không thể tránh né.
Một khi tiến tổ, liền hoàn toàn không có thời gian cho riêng mình.
Lâm Giác biết Giang Du Sâm bề bộn nhiều việc, cho nên cũng không nhắc chuyện để anh đi về cùng mình, nhưng Giang Du Sâm vẫn yên tĩnh không nói đã sắp xếp tốt chuyện trở về cùng cậu, thậm chí không hề đề cập một câu đến việc mình đã bỏ ra bao nhiêu.
Mùi Lâm Giác bỗng chua chua, nước mắt sắp rơi xuống.
Cậu vội vàng rủ mắt xuống, không muốn để cho Giang Du Sâm thấy mình thất thố.
“Sao thế?”
Chân mày Giang Du Sâm nhíu chặt hơn, cầm lấy tay Lâm Giác.
Tay Lâm Giác hơi lạnh, được bàn tay to lớn của Giang Du Sâm nắm, nhiệt độ ấm áp không ngừng xuyên qua truyền vào làn da, cũng làm cho trái tim cậu ấm áp.
“Ừm… Nhớ anh.”
Mũi Lâm Giác hơi ê ẩm.
Ngón tay Giang Du Sâm hơi cứng lại, gương mặt hiện lên một vệt hồng nhạt.
Anh ôm Lâm Giác vào lòng, nhéo nhéo gương mặt cậu: “Ngoan, anh biết.”
Về đến trong nhà, Lâm Thịnh Sâm hào hứng hớn hở tự mình đi mở cửa cho con trai, nhìn thấy sau lưng Lâm Giác còn có Giang Du Sâm, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy biểu lộ trên mặt lạnh xuống.
“Sao thằng nhóc này cũng đến?”
Lâm Thịnh Sâm tức giận hỏi.
“Chào chú Lâm.”
Giang Du Sâm hơi cúi đầu xuống, không vì thái độ của Lâm Thịnh Sâm mà sinh ra bất kỳ tâm tình gì, “Lần trước con mang trà bốn mùa xuân tới bác có thích không ạ? Đây ấm tử sa* cao cấp con nhờ bạn mua từ Vân Nam, rất hợp để pha trà.”
[ *Ấm tử sa: là một loại ấm pha trà làm bằng đất nung ở nhiệt độ cao, không tráng men.
Gọi là tử sa vì nó thường có màu tím, xuất phát từ vùng Nghi Hưng (Giang Tô, Trung Quốc)]
Lâm Thịnh Sâm: “?”
Tưởng chỉ cần một bộ ấm tử sa là có thể mua chuộc được ông ư???
… Thì miễn cưỡng suy tính một chút đi.
Biểu lộ trên mặt Lâm Thịnh Sâm dịu xuống, nhưng ngữ khí vẫn căng chặt: “Để qua bên kia đi.”
Mâu Nhất Cẩn cũng từ trong phòng đi ra, nhìn thấy hai người trở về, cười đến mặt mày cong cong: “Sao còn đứng đó, nhanh ngồi xuống đi.”
“Vâng.”
“Cám ơn bác gái.”
Hai người ngồi xuống một bên sa lon, Mâu Nhất Cẩn cười đưa trà, hoa quả cho hai người.
Lâm Thịnh Sâm: “?”
Thế là để cho người ta vào trong nhà rồi??? Chủ cái nhà này là ông đây còn chưa có đồng ý đâu!!!
[Sữa: Chủ nhà khác mà nóc nhà khác nha =)))]
Đến lúc ăn cơm, Lâm Thịnh Sâm có thể nói là phát huy từ “Cha mẹ ác độc” vô cùng triệt để.
“Trà lạnh quá, Tiểu Giang con giúp bác đi hâm nóng đi.”
“Lại nóng quá, giúp bác ướp lạnh một chút.”
“Hình như hơi tối, con đi mở đèn đi.”
“Lại sáng quá, tắt đèn đi.”
…
Có thế vài lần, Lâm Lãng ngồi một bên cũng đã không chịu nổi, muốn khuyên Lâm Thịnh Sâm khiêm tốn một chút, nhưng Giang Du Sâm không nói gì, làm theo tất cả lời ông nói.
Một bữa cơm chưa ăn được bao lâu, anh đã đi đi về về lên lên xuống xuống hơn mười lần.
Đến cuối cùng, Lâm Giác thật sự đau lòng, lúc Lâm Thịnh Sâm lại gọi Giang Du Sâm đi lấy khăn giấy lau bàn, Lâm Giác trực tiếp đứng lên: “Cha, để con đi lấy cho.”
Mâu Nhất Cẩn cũng không nhìn được nữa, bèn nhéo cánh tay Lâm Thịnh Sâm một cái, Lâm Thịnh Sâm ăn đau, lúc này mới ho nhẹ hai tiếng, thu liễm lại một chút.
“Khục, cái kia, đột nhiên tôi phát hiện hình như bàn không bẩn, cứ ăn cơm trước đi.”
Lâm Lãng đang ngồi một bên: “?”
Đây là kỹ thuật hack dùng âm thanh khống chế cái bàn gì thế? Cha có thể dùng giọng nói để điều khiển cái bàn bẩn hay không bẩn luôn hả..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!