Tứ sư huynh, tam sư huynh lại chạy mất rồi!
Chương 4: Bách Dược Phong có tam đệ tử ư?
Hắn trong 9 năm này đã thay da đổi thịt hoàn toàn, không còn là đứa trẻ còi xương ngày xưa nữa. Sư tôn hắn nói, để hắn nghỉ ngơi một ngày, rồi ngày hôm sau bắt đầu làm lễ bái sư chính thức.
Quân Dạ Vu trở về phòng của mình. Hắn thả người trên nệm, mắt chăm chú nhìn lên trần nhà. 9 năm trôi qua thật nhanh..hắn được trải nghiệm cảm giác bị thiên lôi đánh mà không chết. Nghe có vẻ khó tin nhưng nó lại là sự thật. Hắn có thể ngự kiếm phi hành, có thể dùng pháp thuật,…mọi thứ giống như một giấc mộng vậy.
Hắn chậm chạp ngồi dậy, bước đến trước gương lớn đặt ở góc phòng, tự nhìn lại mình trong gương. Trong gương phản chiếu hình ảnh của một thiếu niên dung mạo thuộc hàng âm nhu, tinh xảo vô cùng, thiên địa ảm đạm. Suối tóc dài chấm đất, tựa như lăng la tơ lụa thượng đẳng. Quân Dạ Vu nâng tay ôm hai má, mải mê ngắm nhìn bản thân ở trong gương.
A!! Tại sao dung mạo của thân thể này lại có thể đẹp như vậy!?
“Tiểu Vu, đệ nghỉ ngơi chưa?”
Nhậm Hoài Phong gõ cửa, nhẹ giọng hỏi. Sư tôn nhờ hắn đem y phục mới cho tiểu sư đệ để chuẩn bị cho lễ bái sư ngày mai, thuận tiện giúp đệ ấy chuẩn bị vài thứ cần thiết. Trời hiện đã tối, không biết sư đệ hắn đã ngủ hay chưa
“Đại sư huynh? Đệ chưa ngủ, huynh vào đi” Quân Dạ Vu nhanh chóng chạy về giường, khoanh chân ngồi ngay ngắn, nét mặt nghiêm túc.
Nhậm Hoài Phong mở cửa đi vào, trên tay là một khay gỗ để y phục và ngọc bội mới. Hắn đặt đồ lên bàn, bước về phía Quân Dạ Vu, tay nâng lên khẽ xoa đầu hắn. Quân Dạ Vu híp mắt hưởng thụ, hắn mỉm cười nhìn đại sư huynh của mình.
“Sư tôn sai ta đem đồ đến cho đệ. Y phục và ngọc bội ta đã đem đến. Sáng sớm mai sẽ có người tới giúp đệ chuẩn bị” chậm rãi thu tay lại, nhắc nhở Quân Dạ Vu một chút rồi rời đi
Sau khi Nhậm Hoài Phong đi rồi, Quân Dạ Vu nhìn khay gỗ trên bàn một chút, rồi quyết định trùm chăn đi ngủ.
Sáng hôm sau, lễ bái sư được cử hành ở đại điện Bách Dược phong. Lễ bái sư lần này, có chưởng môn, các phong chủ cùng các đệ tử khác tham gia, tổ chức vô cùng trang trọng. Các đệ tử đứng bên dưới bàn luận sôi nổi, đoán xem tam đệ tử Bách Dược phong nhìn như thế nào
“Trước kia ta chưa từng biết Bách Dược phong có tam đệ tử luôn đó” đệ tử A nói
“Đó là do ngươi không biết, Bách Dược phong thu nhận tam đệ tử từ 9 năm trước rồi, chẳng qua là bế quan tu luyện, đến giờ mới xuất hiện thôi” đệ tử B nói
“Thảo nào cứ thấy kì lạ, nhận tứ đệ tử, mà không thấy có tam đệ tử” đệ tử C nói
“Ta nghĩ tam đệ tử này, chắc chắn là một siêu cấp mĩ nam!” một nữ đệ tử háo sắc nói
“Hừ…đúng là không có tiền đồ, suốt ngày mĩ nam mĩ nam”…
Chưởng môn Biệt Tử Quân đảo mắt nhìn các đệ tử ở đại điện một lượt, thu lại hết lời nói của các đệ tử vào tai. Dung mạo tuấn mĩ thủy chung treo nụ cười ôn hòa. Hắn nhìn sang Dạ Lam Mặc Vũ. Sư đệ này 9 năm trước thu nhận một tam đệ tử, không nói lời nào liền để đệ tử đó đi tu luyện tận 9 năm. Cũng tại lần chiêu mộ đệ tử 3 năm trước, thu về một thiếu niên 16 tuổi, đạt đến trúc cơ đỉnh phong, để hắn làm tứ đệ tử. Sư đệ này..hành sự quả là không giống người thường.
“Tam đệ tử Bách Dược phong tới!!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!