Tù Sủng Của Tổng Giám Đốc Ác Ma - Chương 23: Cắt cổ tay tự sát
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
222


Tù Sủng Của Tổng Giám Đốc Ác Ma


Chương 23: Cắt cổ tay tự sát


Thượng Quan Vũ Nặc nhanh chóng xuống xe, nhìn Lãnh Thiên Dục đang liếc mắt, vội vàng che miệng chạy đến bên thùng rác nôn một trận, lúc này mới thoải mái hơn một chút, thế nhưng vẫn khó chịu như cũ, đầu càng thêm choáng váng.

Lãnh Thiên Dục hung thần ác sát nhìn cô một cái, xoay người đi vào biệt thự, cũng không để ý đến cô nữa.

Vũ Nặc tìm trong túi xách khăn tay lau miệng, một tay che trán, ngửa đầu nhìn bóng lưng lạnh lùng của hắn, liền khập khễnh đi tới phòng bệnh.

Thế nhưng chưa tiến vào, đã bị một tiểu đệ ngăn cản.

“Thượng Quan tiểu thư, đường chủ phân phó… cô không cần ở phòng bệnh nữa.” Tiểu đệ kia cứng rắn nói.

Thấy kết cục cuối cùng của người anh em trong bang đã từng giúp cô, hắn đương nhiên không dám đối với cô dịu dàng, dù cho hắn cũng hiểu được cô thật là thương cảm.

“Ngừng điều trị? Tôi đã biết, tôi đây liền quay về phòng của tôi nghỉ ngơi, cám ơn.” Vũ Nặc đưa  tay đỡ cái trán đang sưng, mệt mỏi cười cười, quay người rời đi.

Tiểu đệ kia ngước mắt nhìn cô một cái, cuối cùng bất đắc dĩ nói: “Đường chủ nói để cho cô ở gian phòng bẩn.”

“Cái gì?” Vũ Nặc trợn to hai mắt nhìn hắn.

Thế nhưng hắn cũng không có  giải thích, dẫn cô đến phòng của cô ở phía sau, hắn đến cũng nhanh mà biến cũng rất nhanh.

Biệt thự này nằm ở giữa sườn núi, hàng ngày sẽ có người bắt một chuyến xe đi mua sắm các dụng cụ cần thiết, bởi vì Lãnh Thiên Dục là Đường chủ La Sát đường, đương nhiên ở đây tụ tập rất nhiều thuộc hạ bảo vệ họ an toàn.

Vốn trước chỉ là người bảo vệ, hiện tại vô hình trung cũng trở thành trông coi cô, không cho cô có cơ hội chạy trốn.

Trước kia, bởi vì cô và Lãnh Thiên Dục có quan hệ tốt, Lãnh Thiên Dục vẫn vì cô mà chuẩn bị một phòng riêng, không nghĩ tới, hôm nay có “may mắn” thấy căn phòng lúc lộn xộn.

Đồ đạc khắp nơi đặc biệt lộn xộn, thật vất vả mới thu dọn được một góc nhỏ, ngay cả bóng dáng một chiếc giường cũng không có, cô tìm thấy mấy cái rương xếp thành một hàng, miễn cưỡng có thể cho người ngủ.

Tiểu đệ kia lấy cho cô một cái chăn, sợ cô lạnh mà chết.

Vũ Nặc thống khổ ngã quỵ ở trong phòng, nhớ tới mọi người trong nhà, ý thức dần mê man, buồn ngủ, chẳng biết lúc nào, người đã co rúc thành một đoàn trên nắp rương, thiếp đi vì mệt.

Nhưng mà trong mơ tất cả đều là cảnh Lãnh Thiên Dục trách cứ,  mặc kệ cô đã nhận lỗi, mặc kệ cô nhiều lần xin lỗi, đều không được sự tha thứ của bọn họ.

Cô bất chợt phát ra tiếng hét từ trong mơ, mồ hôi lạnh nhễ nhại.

Cô không có, cô không có, thế nhưng hắn có hay không nghe được!

Khi Lãnh Thiên Dục mở cửa,  nhìn thấy bộ dáng Vũ Nặc co rúc ở một xó, nhìn qua đúng là hết sức thương cảm, giống như con vật nhỏ.

Hắn nghĩ đến chính mình sinh lòng trắc ẩn, không chút suy nghĩ tiến lên một cước đá rương, Vũ Nặc bị kinh hách tỉnh lại.

Hắn an bài cô ở tại trong phòng này, nhưng không phải là muốn nhìn cô ngủ một cách yên bình như này, hắn không thể để cô thoải mái.

Hắn phẫn nộ tiến lên, một cước đá vào hông của Vũ Nặc, làm cô ngã xuống dưới, cái rương cũng lật ngược, cái trán của cô đụng phải chân ghế, đau không nhẹ.

Cô ôm đầu, còn chưa lấy lại tinh thần, Lãnh Thiên Dục đã tiến tới, âm ngoan kéo tóc cô, cô vội vàng ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt của hắn có hận ý lạnh như băng.

“Cô thật là thích ứng trong mọi hoàn cảnh, ở nơi nào đều có thể ngủ được!” Hắn hướng về phía cô điên cuồng gào thét.

Chân của Vũ Nặc đặt trên nền gạch lạnh như băng, bởi vì hắn kéo tóc mà ngửa mặt lên, vốn buồn ngủ mông lung, lại nhìn thấy hắn bởi vì phẫn nộ mà khuôn mặt vặn vẹo liền lập tức thanh tỉnh lại.

Cô mở to hai mắt nhìn hắn, hai hàng nước mắt cuồn cuộn mà rơi.

“Hạ tiện!” Nước mắt nóng hổi rơi vào mu bàn tay hắn, hắn chợt như bị lửa đốt, đem cô đẩy ra.

Hai mắt của hắn mang theo hung ác nham hiểm, lạnh như băng nhìn cô.

Vũ Nặc cả người run rẩy, đau đớn trên lưng, yếu không có khí lực, bởi vì hắn nặng nề đá một cước, cô hoài nghi hông mình  đã bị chặt đứt, mà cái trán cũng đau đớn không ngớt, chỉ là cô không có tâm tư để ý.

“Về sau không nên để tôi nhìn thấy nước mắt của cô, tôi ghét cái bản mặt xấu xí khi khóc của cô!”

Hắn đột nhiên lạnh lùng quát lớn.

Cô thong thả lau nước mắt, thanh âm nức nở, không hề có khí lực phản kháng, thân thể lần thứ hai ngã ở trên sàn nhà, thế nhưng hắn cũng rốt cuộc cũng không muốn liếc nhìn cô một cái, xoay người lần thứ hai rời đi.

Vũ Nặc co quắp trên mặt đất nhìn bóng lưng của hắn, nước mắt lại muốn chảy xuống lần thứ hai, nhưng là nghĩ đến lời của hắn, cô nhanh tay lau nước mắt, chỉ sợ chọc hắn ghét.

Lãnh Thiên Dục sau khi rời đi, thân ảnh Liệt Diễm đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng, Vũ Nặc nhìn hắn một cái, ngồi gục dưới đất không có lên tiếng.

Liệt Diễm trong mắt tràn đầy đau lòng, từng bước từng bước tới gần bên người cô ngồi xổm xuống, nhìn bộ dáng Vũ Nặc  nỗ lực nhịn xuống nước mắt, hắn trong lòng càng khó chịu: “Vũ Nặc tiểu thư.”

“Liệt Diễm, anh đã đến rồi.” Vũ Nặc ngước mắt nhìn hắn một cái, lau nước mắt, nỗ lực trưng ra nụ cười.

Nhưng khi nhìn nụ cười của cô, Liệt Diễm chỉ cảm thấy càng thêm đau lòng: “Tôi đưa cô đi. Rời khỏi nơi này, Thiên Dục bây giờ bị cừu hận mê muội, hắn cũng không biết chính mình đang làm cái gì, hắn tại sao có thể đối cô như vậy, hắn sẽ tự đem đến cho mình hối hận cùng đau lòng!”

Liệt Diễm mấy ngày nay nhìn Lãnh Thiên Dục đày đọa Vũ Nặc, đặc biệt là một cước vừa rồi, không lưu tình chút nào, coi như là một đại nam nhân, coi như là hắn Liệt Diễm, bị Lãnh thiên Dục cho một cước như vậy, chỉ sợ cũng bị thương không nhẹ.

Thế nhưng hắn lại có thể tàn nhẫn thương tổn Vũ Nặc, và hắn (Liệt Diễm) từ nhỏ cùng hắn (LTD) lớn lên, hiểu con người của hắn (LTD), hắn (LTD) làm sao có thể không hối hận!

Liệt Diễm căn bản không dám tưởng tượng, Vũ Nặc sẽ chịu đau đớn, không dám tưởng tượng thân thể nhỏ bé chưa từng chịu khổ của cô, mấy ngày nay làm thế nào chịu đựng nổi.

“Không!” Vũ Nặc nhẹ nhàng lắc đầu: “Tôi không thể đi. Anh là người hắn tín nhiệm nhất, anh tại sao có thể đưa tôi rời đi, hắn sẽ cảm thấy anh phản bội hắn! Hơn nữa, trốn không thoát đâu, hắn cuối cùng vẫn có thể tìm tới chúng ta, đến lúc đó liên lụy anh theo tôi cùng chết, liên lụy nhà của tôi phải hi sinh…”

“Hắn một ngày nào đó có thể nghĩ thông suốt, Vũ Nặc, em đi theo tôi đi, tôi và Thiên Dục quen biết nhiều năm như vậy, hắn sẽ không làm thương tổn tôi, thế nhưng hắn hiện tại mất lý trí, tiếp tục ở lại như vậy, không chừng ngày nào đó em sẽ chết ở trong tay của hắn !” Liệt Diễm càng nghĩ càng sợ.

Vũ Nặc thấy Liệt Diễm còn muốn khuyên nữa, chỉ lạnh lùng cười: “Chết có gì đáng sợ?”

“Làm sao có thể chết, em không thể chết được! Em thật muốn ngủ ở nơi này? ! Nơi này là chỗ người ở?” Liệt Diễm kinh ngạc nhìn cô, bất mãn đánh giá hoàn cảnh chung quanh, lại nghe giọng nói của cô một chút cũng không có  khí lực, thập phần lo lắng.

Vũ Nặc chậm rãi lắc đầu, chỉ thấp giọng nói: “Làm phiền anh đem mấy cái rương này dọn xong, đỡ tôi đi tới nằm nghỉ ngơi một chút.”

Liệt Diễm bất đắc dĩ nhìn cô một cái, xoay người đem rương kê xong, lấy chăn, liền giúp cô tỉ mỉ sắp xếp, đem cô thận trọng bế lên: “Em ngày nào đó nếu như nghĩ không chịu nổi, liền nói cho tôi biết, tôi nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp đem em cứu đi.”

“Cảm tạ.” Vũ Nặc nhẹ giọng nói, hạ lệnh trục khách.

Cô ở trong chăn nằm xuống, trên người lạnh run, cũng không biết đến tột cùng là bởi vì lạnh, hay là bởi vì đau, chỉ là trên người đổ mồ hôi, để cho cô suy nghĩ u ám.

Cô đột nhiên nhẹ giọng nở nụ cười, ở trên người lục lọi, tìm ra cây kéo đêm đó Lãnh Thiên Dục để lại.

Là lúc đó cô thấy trước,  sẽ có ngày cần sử dụng, liền len lén giấu đi, không nghĩ đến, thật đúng là có dùng tới.

Cô giấu trong chăn, đem cây kéo sắc bén hung hăng cắt xuống phía dưới cổ tay.

Cả người đều đau, thế nhưng vẫn cảm giác được cổ tay truyền đến bén đau đớn sâu sắc, sợ không chết được, liền cắt thêm nhát thứ hai sâu hơn.

Dần dần cảm giác được cả người nhuộm máu đỏ, cô càng ngày càng đau, ý thức càng ngày càng không rõ, chỉ mơ hồ suy nghĩ, cô sau khi chết, Liệt Diễm nhất định sẽ chiếu cố thật tốt người nhà của cô.

Lãnh Thiên Dục thấy cô đã chết, có lẽ sẽ hiểu, điều không phải cô, thật không phải là cô hại chết Vi Vi.

Mà em gái Vũ Đình thân ái của cô, có lẽ sẽ nghiêm túc suy nghĩ một chút, kỳ thực chị của cô (TQVĐ) thật không phải là người phụ nữ tâm rắn rết.

Thượng Quan Vũ Nặc nghĩ như vậy, trên mặt mang vẻ giải thoát tươi cười, cảm thấy mỹ mãn, một lòng chỉ nguyện muốn chết.

Nhưng có đôi khi muốn làm cái gì, liền không được toại nguyện.

Thượng Quan Vũ Nặc khóe mắt hàm chứa nước mắt, có khuất nhục và không cam lòng, cũng có giải thoát.

Cô không muốn chết, càng chưa bao giờ sợ sệt, thế nhưng cô sẽ không bao giờ chịu bị Lãnh Thiên Dục làm nhục.

Có đôi khi cô tình nguyện chính mình mất trí nhớ, không nhớ rõ đã từng có nhiều kí ức đẹp đẽ như vậy, cũng sẽ không thấy sự thật đối lập tàn nhẫn ngày hôm nay.

Thế nhưng khi ý thức dần mê mang, cô lại nghe thấy bên tai có thanh âm quen thuộc với nhiều tiếng hô hoán: “Vũ Nặc! Vũ Nặc! Em không thể chết! Mau tỉnh lại! Em chịu đựng a Vũ Nặc!”

Vũ Nặc mệt mỏi nhấc mí mắt, chỉ nhìn thấy gương mặt lo lắng của Liệt Diễm, khẩn trương, đầu đầy mồ hôi nhìn cô, mà trên mặt đất lại có một cái chăn bông.

Nguyên lai là Liệt Diễm len lén lấy chăn bông cho cô.

Cô trong lòng ấm áp, thế nhưng nhưng không có tâm tư muốn sống tiếp, ý thức dần dần tiêu tán, cô khó khăn vươn tay nắm ống tay áo của hắn: “Cầu anh, giúp tôi chiếu cố tốt ba mẹ tôi và Vũ Đình.”

Cô vừa mới dứt lời, mí mắt càng nặng nề, người liền hoàn toàn hôn mê.

“Vũ Nặc! Em tỉnh tỉnh, tôi sẽ không giúp em chiếu cố, chính em tự chiếu cố! Em chịu đựng, tôi dẫn em đi y viện!” Liệt Diễm nóng nảy nói, ôm Vũ Nặc xông ra ngoài.

Lãnh Thiên Dục vốn đang ngồi ở phòng khách uống rượu vang đỏ,  nghe Liệt Diếm rống to vọt tới, chỉ nhìn thấy Liệt Diễm ôm Vũ Nặc một thân đầy máu, mắt đã nhuộm đỏ.

Hắn (LTD) theo bản năng nóng nảy vọt tới, thế nhưng Liệt Diễm chỉ là nhìn hắn một cái, liền ôm Vũ Nặc chạy đi thật nhanh.

Liệt Diễm mặc dù là hộ vệ của hắn, thế nhưng cũng là anh em cùng hắn lớn lên, hắn (Liệt Diễm) ở trong lòng Lãnh Thiên Dục, địa vị tự nhiên không thể khinh thường.

Cũng chỉ có hắn (Liệt Diễm), mới dám không nhìn hắn (LTD), ôm Vũ Nặc chạy đi, mà không cần lo lắng Lãnh Thiên Dục sẽ ở sau lưng hắn bắn lén.

Lãnh Thiên Dục có chút giật mình đứng tại chỗ nhìn hắn (Liệt Diễm), suy nghĩ một chút, vẫn là đuổi theo.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN