Tư Thái Cung Phi - Chương 15: Trung cung có hỉ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
165


Tư Thái Cung Phi


Chương 15: Trung cung có hỉ


Edit: Nguyệt Phi

Beta: Tiên Thái Phi.

“Dường như mỗi lần tới cung của Thường nhi đều thấy khác biệt.” Hoàng đế dùng xong bữa tối ngồi trên giường, trong tay ôm một cái lô ấm cười nói.

Hoa Thường bưng một chén hoa quả, dâng lên trước mặt Hoàng thượng: “Thần thiếp mới tiến cung, cảm thấy tò mò với mọi thứ ở trong cung, đương nhiên mỗi ngày đều phải thay đổi trang trí trong tẩm điện của mình rồi, đợi cho đến khi thần thiếp lười biếng thì cũng không còn gì khác nữa.”

Hoàng đế nhận lấy bát hoa quả của Hoa Thường, cầm nĩa xiên mấy miếng táo, lê, bỏ vào miệng, vừa ăn vừa gật đầu: “Mặc dù năm nay táo rất ngọt, nhưng ăn quen cũng không có gì đặc sắc, nhưng lê do Ngư Dương quận tiến cống lại có mùi vị khác biệt, có chút mới mẻ.”

Hoa Thường hé miệng cười nói: “Chính là ý này, hiện giờ thần thiếp chính là quả lê này, Hoàng thượng cảm thấy tươi mới ngon miệng, nhưng thần thiếp lại muốn làm trái táo, có thể thường xuyên bầu bạn bên cạnh Hoàng thượng.”

Hoàng thượng cười to ha ha: “Trẫm ăn chút trái cây cũng có thể khiến cho ái phi đưa ra một đạo triết lý, đúng là nhìn ra được học vấn thâm sâu của gia tộc ái phi rồi.” Cho dù Hoàng đế tôn quý thế nào, có nữ nhân xinh đẹp ái mộ mình cũng là một chuyện đáng để hứng khởi.

Hoa Thường thấy tâm tình Hoàng đế không tệ, liền lên tiếng nói: “Hôm nay Hoàng thượng ban thưởng một món ăn cho thần thiếp, thần thiếp thụ sủng nhược kinh, vẫn chưa tạ ơn”.

Hoàng đế khoát tay một cái: “Cái này có gì đáng để tạ ơn đâu.”

Hoàng đế lại chọn mấy miếng dưa leo giòn trong bát để ăn, sau đó cầm bát lên nói: “Nói đến thức ăn, ái phi nghĩ gì mà lại cho trẫm dùng những thứ cho thỏ ăn như thế này?”

Hoa Thường bị câu nói này của Hoàng thượng chọc cười, vội vàng lấy tay áo che mặt lại, cười giải thích: “Trong nhà thần thiếp có đạo dưỡng sinh. Mùa đông trái cây rau củ đều hiếm, nhưng thường xuyên ăn thịt lại có quá nhiều dầu mỡ, bất lợi cho sức khỏe, vì vậy nên sau khi dùng cơm xong phải ăn thêm nhiều món thanh đạm, trung hòa điều dưỡng.”

Hoa Thường nhận lấy cái bát không trong tay Hoàng đế, nói: “Mấy miếng dưa leo giòn này còn là món hiếm có, chỉ có những ôn tuyền thôn trang gần kinh thành mới trồng được, một chút này trong cung của thần thiếp đều là của hồi môn từ các thôn trang dâng lên đấy.”

Hoàng đế gật đầu một cái: “Ái phi nói có lý, trước đây thái y trong cung cũng đã nói qua, chỉ là trẫm bận rộn chính sự nên không lưu ý lắm.”

Hoa Thường khuyên nhủ: “Hoàng thượng bận rộn trăm việc, càng phải cố gắng bảo trọng long thể, thánh thượng vạn an thì chính là vạn phúc của bách tính.”

Hoàng đế chỉ gật đầu một cái, không lên tiếng. Rõ ràng ở Thượng Dương cung nhưng lại có cảm giác ấm áp như ở nhà, nghĩ tới, không biết là châm chọc hay là buồn cười đây.

“Hoàng thượng, nên ngủ sớm thôi.” Hoa Thường sửa sang lại áo khoác của Hoàng đế, nhẹ giọng khuyên nhủ.

Hoàng đế lộ ra ý cười, chuẩn bị nói chuyện liền nghe giọng nói the thé của thái giám ngoài cửa: “Khởi bẩm Hoàng thượng, nô tài có chuyện bẩm báo.”

Nụ cười trên mặt Hoa Thường ngưng lại một chút, lấy làm lạ, đã trễ thế này còn có chuyện gì?

Hoàng đế cũng nhíu mày: “Có chuyện gì thì vào nói đi.”

Trần Hỉ công công đẩy cửa bước vào, Hoa Thường rất hiểu chuyện lui ra ngoài. Trần Hỉ khom lưng đi tới bên cạnh Hoàng đế, thấp giọng nói mấy câu bên tai Hoàng đế.

Sau khi nghe xong, sắc mặt Hoàng đế thâm trầm, ánh mắt u ám, nhếch mép một cái, đứng lên nói với Hoa Thường: “Hôm nay trẫm sẽ không nghỉ ngơi ở đây, thân thể Hoàng hậu khó chịu, trẫm đi thăm nàng ấy một chút, sau đó sẽ nghỉ lại ở Kiến Chương cung, ái phi nghỉ ngơi sớm đi.”

Hoa Thường nhìn sắc mặt Hoàng thượng liền biết có thể là đã xảy ra chuyện gì, cho nên cũng nhu thuận hành lễ: “Thần thiếp cung tiễn Hoàng thượng, hy vọng Hoàng hậu nương nương phượng thể an khang, Hoàng thượng cũng sớm nghỉ ngơi.”

Hoàng đế an ủi vỗ mu bàn tay Hoa Thường một cái: “Ngày mai trẫm lại đến thăm nàng.”

“Vâng.” Hoa Thường thấp giọng đáp.

Sau đó Hoàng thượng liền vội vã rời đi, Hoa Thường tiễn thẳng đến cửa cung, trông thấy phía Vị Ương cung sáng bừng một mảnh.

Cốc Hương phủ thêm áo khoác ngoài dày cho Hoa Thường, vẻ mặt đầy lo lắng, lên tiếng nói: “Nương nương yên tâm, bên ngoài gió lạnh, trở về cung thôi.”

Ngón tay Hoa Thường không tự chủ sờ lớp lông mềm mịn ấm áp trên viền áo choàng, ôn nhu cười cười: “Bổn cung không sao.”

An Hạ thấy Hoa Thường quay lại chính điện, lập tức dâng lên một ly trà nóng. Hoa Thường uống nửa ly trà nóng làm ấm người, mới nghi ngờ nói: “Trước đây có từng xảy ra chuyện như vậy chưa?” Hoàng hậu chặn Hoàng đế đến cung của phi tử, nói thế nào cũng khó nghe. Dựa theo cảm giác của Hoa Thường với Hoàng hậu trong những ngày qua, Hoàng hậu không giống người như vậy.

Cốc Hương nhỏ giọng nói: “Chưa từng.”

An Hạ cũng khẽ đáp: “Từ trước đến giờ Hoàng hậu nương nương luôn khoan dung độ lượng, chưa bao giờ tranh đấu với người khác, ngay cả người ngang ngược kiêu ngạo như Thục phi, Hoàng hậu cũng bỏ qua cho hai chữ “Tiêu phòng”.”

Hoa Thường trầm mặc gật đầu, như vậy xem ra nhất định là Vị Ương cung hoặc là Hoàng hậu đã xảy ra chuyện lớn gì rồi.

Cốc Hương cẩn thận nói: “Hoàng thượng đã nói rõ ngày mai sẽ tới thăm nương nương, chứng tỏ trong lòng Hoàng thượng vẫn có nương nương, nương nương nên sớm nghỉ ngơi đi.”

Hoa Thường gật đầu một cái, sau khi tẩy trang liền đi nghỉ ngơi.

Ngày thứ hai, sáng sớm.

Cốc Hương đang hầu hạ Hoa Thường chải tóc trang điểm, bước chân Đông Yên vội vã tiến vào điện, quỳ xuống hành lễ, sắc mặt hoảng sợ: “Khởi bẩm nương nương, Vị Ương cung truyền lời, trung cung có hỉ. Hoàng hậu cần điều dưỡng cẩn thận, hôm nay miễn thỉnh an.”

Động tác chải đầu của Cốc Hương cũng dừng lại một chút, sau đó phục hồi lại tinh thần, sợ hãi nhìn Hoa Thường.

Hoa Thường nâng mắt lên một chút, ôn nhu nở nụ cười, chậm rãi nói: “Bổn cung biết rồi, trung cung có hỉ là đại sự, là chuyện vui, tất nhiên bổn cung cũng vui mừng cho Hoàng hậu.”

Hoa Thường nhìn Đông Yên đang quỳ dưới đất một lát, ôn nhu nói: “Hoàng hậu nương nương có thai là đại sự, hướng gió ở hậu cung chỉ e là sẽ thay đổi, ngươi phải thắt chặt người của Thượng Dương cung, chớ có xảy ra chuyện gì không hay, nếu phạm phải sai lầm, bổn cung cũng sẽ không mềm lòng.”

Đông Yên lập tức dập đầu: “Vâng, thưa nương nương”.

“Đông Yên tuyên Lưu thái giám vào đi, bổn cung có chuyện phân phó cho hắn.” Hoa Thường chọn một cây trâm mẫu đơn bằng vàng có khảm ngọc trai và sợi tua rua cài lên tóc, soi vào gương đồng.

Đông Yên thấy Hoa Thường không còn phân phó gì khác, thấp giọng trả lời, cẩn thận lui ra ngoài. Một lát sau, ngoài cửa vang lên tiếng xào xạt: “Nô tài Lưu Quý Phúc cầu kiến.”

Hoa Thường cũng đã chải tóc trang điểm xong, cất giọng nói: “Vào đi.”

Một thái giám hơn bốn mươi tuổi, trên mặt đã lờ mờ vài nếp nhăn, mắt hơi híp lại, mặc trang phục màu xanh lam của thái giám, ống tay áo thêu hai đường hoa văn màu vàng nhạt, đại diện cho thân phận Đại thái giám Chính tứ phẩm của hắn.

“Nô tài Lưu Quý Phúc thỉnh an nương nương, kính chúc nương nương vạn phúc kim an.” Lưu thái giám vừa vào cửa đã không dám ngẩng đầu lên, trực tiếp quỳ xuống dập đầu hành lễ.

“Đứng lên đi.” Hoa Thường cho người bày một cái ghế nhỏ: “Ngồi đi.”

“Tạ nương nương.” Lưu thái giám cẩn thận chỉ ngồi nửa mông, mặt mang đầy vẻ vui mừng.

Hoa Thường lạnh lùng nói: “Lưu thái giám, ngươi là thủ lĩnh thái giám của Thượng Dương cung, bất kể chuyện lớn hay chuyện nhỏ ở Thượng Dương cung đều phải dựa vào ngươi, ngươi cũng đã phí tâm nhiều rồi.”

Lưu thái giám lập tức đáp: “Đều là việc trong bổn phận của nô tài, đã phiền nương nương lo lắng.”

Hoa Thường gật gật đầu nói: “Hiện giờ Hoàng hậu nương nương có thai, lại bởi vì phượng thể không tốt, bọn phi tần chúng ta không thể nào đến đó chúc mừng. Bổn cung nghĩ, chỉ có thể chọn tạm vài món lễ vật bày tỏ tâm ý, Lưu thái giám đi khố phòng nhìn một chút, xem có vật cát tường nào phù hợp với nữ nhân đang mang thai không, cũng coi như là một phần tâm ý của bổn cung đối với Hoàng hậu.”

“Vâng, nô tài nhất định sẽ chuẩn bị tốt, sau đó để nương nương xem qua.” Lưu thái giám khom lưng cúi đầu.

Hoa Thường hài lòng gật đầu một cái, tiếp tục nói: “Ngươi cũng quản thúc bọn thái giám cung nữ Thượng Dương cung nhiều một chút, đừng gây ra chuyện gì. Bổn cung tin tưởng vào năng lực của Lưu thái giám ngươi.”

“Được nương nương coi trọng, nô tài chết vạn lần cũng khó báo đáp.” Lưu thái giám quỳ xuống dập đầu.

Sóng mắt Hoa Thường lưu chuyển, nhỏ giọng hỏi: “Bổn cung muốn biết rốt cuộc tối hôm qua Vị Ương cung đã xảy ra chuyện gì, ngươi có biết không?”

Lưu thái giám khiêm tốn cười nói: “Hôm nay nô tài nghe tiểu thái giám nói qua, nghe bảo tối hôm qua Hoàng hậu nương nương bị đau bụng không ngừng, sau khi tuyên thái y, lại chẩn ra mang thai ba tháng. Hoàng hậu nương nương cũng rất kinh ngạc, bởi vì ba tháng qua nguyệt sự không nhiều, lại không phải tháng nào cũng có, thái y viện đều có ghi chép lại trong sổ sách tỉ mỉ. Do đó Hoàng hậu nương nương lo lắng bào thai trong bụng có điều gì không ổn, nên cho truyền tất cả những người có tay nghề cao nhất về phụ khoa ở Thái Y viện, cũng vì vậy mà kinh động đến Hoàng thượng”.

Hoa Thường nhíu mày lại, lo lắng nói: “Vậy cuối cùng sức khỏe của Hoàng hậu nương nương như thế nào?”

Lưu thái giám cười nói: “Nghe nói không sao, thái y chỉ bảo là do bình thường điều dưỡng sơ sài, nhưng long thai không có vấn đề gì, mạch tượng vững vàng.”

Hoa Thường nghe vậy gật đầu một cái, nháy mắt với Cốc Hương, Cốc Hương liền bước lên trước, đưa cho Lưu thái giám một cái hà bao màu xanh lam: “Đây là nương nương ban thưởng, Lưu công công nhận đi.”

Lưu thái giám nâng hai tay nhận lấy, một lần nữa dập đầu tạ ơn.

Hoa Thường phất phất tay, Lưu thái giám cũng rất quy củ lui xuống.

Cốc Hương thấy Hoa Thường rảnh rỗi, liền nhẹ giọng nói: “Hôm nay nương nương có đến hầu hạ Thái hậu nương nương không?”

Hoa Thường lắc đầu một cái: “Chỉ sợ Thái hậu nương nương không có thời gian để ý tới ta đâu.” Trung cung có hỉ, đây là chuyện lớn biết bao nhiêu. Thái hậu sắp có cháu đích tôn của mình, Hoàng đế có khả năng có trưởng tử của mình, đế quốc này có thể sắp nghênh đón người kế vị rồi!

“Bổn cung đi thư phòng chép kinh Phật, không có chuyện gì thì đừng làm phiền bổn cung.” Hoa Thường đứng dậy, áo choàng tơ lụa vàng ngũ sắc khoan thai xòe rộng bên người nàng, tạo thành một đường cong duyên dáng.

Cốc Hương nghi hoặc hỏi: “Không phải hôm qua nương nương đã chép xong sao?”

Kinh kim cương mà Hoa Thường chép là “Kinh kim cương bát nhã ba la mật” do Cưu-ma-la-thập dịch, tổng cộng hơn năm ngàn một trăm chữ, hôm qua mới vừa hoàn thành.

Hoa Thường cười một tiếng, ôn tồn nói: “Đó là dành tặng cho Thái hậu, hôm nay ta lại chép thêm một bản nữa, dâng lên Phật đường, cầu phúc cho Hoàng hậu nương nương, cầu phúc cho Hoàng tử trong bụng Hoàng hậu nương nương.”

Cốc Hương cúi đầu phúc thân nói: “Nương nương khoan hậu nhân ái.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN