Tư Thái Cung Phi - Chương 197: Ngoại truyện 7 : Lâm Nghi công chúa (Sáu)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
105


Tư Thái Cung Phi


Chương 197: Ngoại truyện 7 : Lâm Nghi công chúa (Sáu)


Edit: Lan Sung nghi.

Beta: Mai thái phi.

Nghi thức hôn lễ rất long trọng, nhưng mà lại không mừng khánh [1]. Sự cung kính và trang nghiêm quá mức khiến cho buổi lễ này trông giống như một buổi hiến tế vậy.

[1] Mừng khánh (喜慶): hoạt động thổi kèn, đánh trống, tấu nhạc trong buổi lễ nghi để thể hiện sự chúc mừng, chúc phúc.

Tuy phái thanh lưu cảm thấy bức bối chưa nói ra miệng, nhưng rõ ràng là bọn họ muốn châm chọc buổi hôn lễ này đã làm lộ rõ sự mềm yếu và bi thương của triều đình. Vị Công chúa Điện hạ tôn quý kia thật sự là đang thành hôn sao?

Sau khi kết thúc những lễ tiết phiền phức, vị Công chúa Điện hạ kia giống như một tế phẩm bị mang lên trên sân khấu mang tên “bang giao hai nước.”

Đương nhiên, những người dám nói ra lời này sẽ không tránh khỏi sự nổi giận của Hoàng đế và sự công kích của triều đình, không phải thân chết tộc diệt thì cũng là xử tử cả nhà.

Giữa nước với nước, giữa người với người, bất kì thứ gì thuộc phạm vi này đều rất tàn nhẫn.

Không có đúng sai, chỉ có thắng bại.

Sau khi chấm dứt nghi thức hôn lễ, Kham Bố vương dẫn theo hai nhi tử lên đường trở về Hồ Nhung. Còn sứ đoàn Hồ Nhung tất nhiên phải ở lại, đợi Công chúa Điện hạ đi cùng.

Lâm Nghi Công chúa yêu cầu chọn ra một ngày tốt nữa để sau khi Kham Bố vương trở về Hồ Nhung thì chính thức biên tái viễn gả (lấy chồng nơi ngoài biên cương xa xôi).

Ở Hồ Nhung, Kham Bố vương sẽ nghênh đón tân nương của hắn, cử hành nghi thức hôn lễ theo phong tục Hồ Nhung.

“Biên tái đường xá xa xôi, không biết trên đường đi sẽ gặp bao nhiêu khó khăn và nguy hiểm đây. Điện hạ đừng đọc sách nữa, cẩn thận kẻo làm thương tổn đến đôi mắt.” Thị nữ bên cạnh Lâm Nghi Công chúa lo lắng sốt ruột lên tiếng nói.

Hiện tại Lâm Nghi đang ngồi trong xe ngựa màu đỏ thắm, trước sau là mười dặm hồng trang (đồ cưới). Đội ngũ hộ tống có năm vạn nhân mã, hơn nữa bản thân nàng cũng có một vạn, tổng cộng là sáu vạn.

Đội ngũ như vậy thì không có khả năng đi nhanh, nên sẽ rất thong dong. Dù sao thì cũng không thể lập tức đến Hồ Nhung ngay được, cho nên cứ chậm rãi mà đi.

Lâm Nghi đặt quyển sách trên tay xuống, hơi hơi xoay đầu, không nói gì.

Đa số những cung nhân bên cạnh nàng đều không muốn làm của hồi môn. Có ai mà tự nguyện đi đến một nơi có khí hậu khắc nghiệt, đất đai cằn cỗi như Hồ Nhung đâu chứ?

Chẳng qua là hoàng mệnh không thể trái mà thôi.

Nói cái gì mà cống hiến, cái gì mà hy sinh chứ?  Những cung nhân này cũng cống hiến và hy sinh giống Công chúa, nhưng mà trong tương lai, bọn họ có khả năng sẽ phải chịu vận mệnh thê thảm hơn Công chúa, lại còn vĩnh viễn không cách nào nhận được sự tôn kính như Công chúa. Sự lạnh lẽo và tàn khốc của chênh lệch giai cấp ở thời đại này cứ như vậy mà trực tiếp bày ra trước mắt mọi người.

Từ trước đến nay hòa thân đều không phải là chuyện của một mình Công chúa. Trong mấy vạn người theo Công chúa đến biên cương xa xôi, thì có rất nhiều gia đình, nam nữ già trẻ dắt díu nhau, sau này đều phải đời đời sinh sống ở Hồ Nhung.

Người ngoài rất khó để hiểu được cảm giác khi chuyển từ một nơi giàu có, đông đúc sang một nơi đất cằn sỏi đá, cũng rất khó hiểu được tư tưởng “ấm chỗ ngại dời” (sống quen ở một nơi nào đó nên ngại chuyển đi nơi khác) của người Hán. Nhưng không thể phủ nhận chính là, vì phải rời xa cố thổ, rời xa cố quốc, cho nên bọn họ đều rất bi thương.

Nhóm sĩ phu kêu gọi giáo hóa man di thì chưa làm bất kì điều gì cống hiến cho việc dung hợp dân tộc. Còn người chân chính cống hiến thì ngay cả bọn họ cũng không biết mình đã làm điều đó, chính là bá tánh ở biên cảnh và những người vì nhiều nguyên nhân khác nhau mà đi đến Hồ Nhung để sinh sống. Cho dù kết cục là tốt hay là xấu, thì tất cả những người vì hòa thân mà phải đánh đổi này đều xứng đáng được tôn kính.

Lâm Nghi chậm rãi nhắm mắt lại, dọc theo đường đi, dường như tâm tình nàng phức tạp lên rất nhiều.

Trước khi nàng đi, phụ hoàng chưa từng nhiều lời một câu, chỉ vội vàng phân phó cung nhân sắp xếp thêm cho nàng những đồ vật mà có lẽ cả đời này nàng cũng không dùng đến.

Tâm tình phụ hoàng chưa bao giờ tinh tế như vậy…

Trong lòng hai người đều hiểu rõ nhưng không ai nói ra, cứ như vậy mà ly biệt trong bi thương, không nói cho đối phương biết tâm sự của mình. Không phải là suy sụp một cách quật cường, mà là không có gì để nói.

“Công chúa Điện hạ! Chúng ta đã ra khỏi biên cảnh. Có một nhóm nhân sĩ không rõ lai lịch đã theo dõi chúng ta nhiều ngày nay, chắc là nhân mã của Bắc Mông, mong Điện hạ phải cẩn thận.”

Bên ngoài xe ngựa, thủ lĩnh hộ quân cung kính bẩm báo, Lâm Nghi nghe vậy nhàn nhạt mở miệng nói: “Ta biết rồi.”

Hồ Nhung và Đại Lương cũng có khu vực giáp ranh, nhưng lộ trình biên tái lần này không phải là con đường ngắn nhất mà lại là con đường dài nhất.

Nguyên nhân rất đơn giản, bên ngoài khu vực cai trị của ba nước tồn tại rất nhiều bộ lạc và bộ tộc, bọn họ được xem như là một nước nhỏ.  Mà đa số bọn họ đều triều cống cho Đại Lương, cho nên được Đại Lương bảo hộ.

Một phần quan trọng trong hành trình lần này chính là việc Công chúa Lâm Nghi yêu cầu tiếp kiến thủ lĩnh của các bộ tộc để thể hiện sự phồn thịnh và nhân từ của Đại Lương với bọn họ.

Hòa thân chưa bao giờ chỉ đơn giản là gả đi một vị Công chúa, ý nghĩa chính trị của nó còn rộng hơn bất cứ thứ gì.

Đương nhiên, chuyện này khiến cho Bắc Mông không vui, vì thế bọn họ phái một lượng nhân mã theo dõi, hi vọng có thể phá hỏng việc liên hôn giữa hai nước Lương – Hồ.

Trước đây đã xảy ra vài lần xung đột nhỏ, chắc là do thám của đối phương báo tin. Hiện giờ bên phía Đại Lương đã nâng cao cảnh giác trong toàn quân, tuy nhiên Bắc Mông cũng sẽ không chịu bỏ qua.

Đương nhiên biện pháp phá hỏng việc hòa thân lần này chính là cướp đoạt hoặc giết chết Công chúa. Mà một nước coi trọng thể diện như Đại Lương sẽ không có khả năng lại đưa một vị Công chúa khác đi hòa thân.

Cho nên cuộc chiến đột ngột xảy ra là chuyện nằm trong dự kiến.

Liệt mã gào rống, lưỡi mác va chạm phát ra âm thanh thanh thúy, các binh tướng kêu rên thảm thiết…

Sắc mặt Lâm Nghi hơi tái nhợt, nhưng vẫn ngồi vững tựa Thái Sơn. Trần Viện có thể sợ hãi, nhưng Lâm Nghi không thể sợ hãi.

Từ bên ngoài xe ngựa truyền vào một giọng nam ôn nhuận: “Công chúa Điện hạ, người không sao chứ? Xin người yên tâm, hiện tại chúng ta đang chiếm ưu thế, thần thề chết bảo vệ người.”

Lâm Nghi ngây ra một lát, nàng biết người này là ai, chính là người suýt chút nữa thì trở thành phò mã của nàng – Chu Minh Thế.

Chu Minh Thế thật sự là một quân tử, tài học cũng danh chấn kinh đô. Càng đáng để nhắc đến chính là tiếng Hồ Nhung của hắn rất tốt, kiến thức về vùng lãnh thổ và các dân tộc khác cũng rất thâm sâu, cho nên lần này hắn làm Đại phu Lễ tiết đi theo cũng không có gì là kì quái.

Đương nhiên cũng giống như Đại Hoàng tử trong đội tiễn đưa, sau khi đưa Công chúa đến nơi thì hắn sẽ theo đội ngũ quay về thượng kinh.

Lâm Nghi chậm rãi rũ mi mắt xuống, giọng nói trầm ổn: “Bổn cung không sao.”

Thế nhưng cuộc chiến lại diễn ra không thuận lợi. Sáu vạn nhân mã là rất nhiều, số lượng người bọn họ phải bảo vệ cũng quá lớn, vì thế cho dù có bố trí quân trận hình trường xà (rắn dài) đi nữa thì cũng không thể nào ngăn chặn được tổn thất do kỵ binh Bắc Mông gây ra.

Hơn nữa, quan trọng nhất chính là, hai bộ tộc nhỏ ở phụ cận phản bội.

Bọn họ bị Bắc Mông mua chuộc nên đã cho quân Đại Lương một kích trí mạng. Quân trận vỡ ra, bị hổng một lỗ, kỵ binh Bắc Mông nhân cơ hội đó bất chấp tất cả mà xông vào.

Lâm Nghi ngồi trong xe ngựa nghe thấy âm thanh rất rõ ràng, càng ngày càng gần, tiếng kêu thảm thiết, tiếng binh khí va chạm, tiếng gào rú của kỵ binh Bắc Mông.

Lâm Nghi nhìn các cung nữ run bần bật ở xung quanh, ánh mắt lạnh lùng. Nàng rút trường đao được chạm trổ hoa lệ với lưỡi đao sắc bén mà phụ hoàng đã đặc biệt chế tạo cho nàng trước khi lên đường ra, rồi xốc mành lên.

Ngay trong chiến trường này, một thân giá y vàng đỏ đan xen chói lọi như vầng ánh sáng mặt trời. Binh lính ngoại tộc khiếp sợ vì sự mỹ lệ của nàng, còn binh sĩ Đại Lương thì cố gắng lấy lại dũng khí.

Không có cách nào bảo vệ Nguyên Liệt Hoàng hậu, có lẽ là nỗi đau của mỗi người Đại Lương. Trong giấc mộng đêm khuya, không biết có bao nhiêu người tự nguyện xuất hiện ở Trầm đô lúc đó, vì nữ nhân khiến người ta tôn kính kia mà đầu rơi máu chảy.

Hiện tại, việc bảo hộ Công chúa Lâm Nghi cũng giống như vậy. Vị Công chúa Điện hạ tôn quý này là nữ nhi duy nhất của Nguyên Liệt Hoàng hậu, là cầu nối để hai nước ngừng chiến tranh, nghênh đón hòa bình.

“A a a…”

Mọi người liều chết hăng hái chiến đấu. Khu vực của Lâm Nghi là nguy hiểm nhất, bởi vì sau khi Bắc Mông phá tan quân trận thì liền thẳng tiến về phía nàng.

Ước chừng kỵ binh Bắc Mông chỉ có hơn một vạn người, vì dù sao nơi này cũng không phải là phạm vi cai quản của Bắc Mông. Nhưng bởi vì có hai bộ tộc làm nội ứng, cho nên bọn họ mới có thể đánh sâu vào thế trận của quân Đại Lương như vậy.

Bọn họ không nghĩ đến việc còn sống trở về, bọn họ chỉ muốn giết chết Công chúa.

Chung quy chiến đấu thì không chừa một ai, ngay cả Chu Minh Thế là văn thần cũng đã bắt đầu động đao, bản thân Lâm Nghi thì bắt đầu chém giết kẻ địch.

Lâm Nghi nhếch khóe môi lên, hẳn là nàng nên cảm thấy may mắn vì mẫu phi chưa bao giờ từ bỏ việc huấn luyện võ công cho nàng.

Mẫu phi, mẫu phi… Con nhất định sẽ sống, nhất định sẽ báo thù cho người!

Phập một tiếng rõ ràng, là âm thanh của loan đao đâm vào da thịt vang lên ở phía sau nàng. Lâm Nghi đột ngột xoay người, kinh hoảng trợn tròn mắt. Nàng thấy có một nam nhân vì nàng chặn một đao trí mạng.

Thân hình của nam tử mảnh khảnh, dung mạo anh tuấn, còn có một thân mang đậm khí chất thư hương.

Lâm Nghi ôm lấy thân thể đang ngã xuống, máu tươi đã nhiễm hồng quan bào, nhưng trên khuôn mặt tuấn tú của hắn vẫn mang theo nụ cười ôn nhuận, có chút vui mừng, lại có chút tiếc nuối.

Viện quân đã tới, một lần nữa hộ vệ xung quanh Công chúa.

“Chết ở chỗ này, ngươi có đau buồn không?” Lâm Nghi giống như là bị mất hồn, ngây ngốc một hồi rồi giật mình hỏi.

Chu Minh Thế nở một nụ cười. Tuy vị Công chúa Điện hạ này thoạt nhìn rất lạnh lùng, nhưng hắn lờ mờ hiểu được nội tâm của nàng.

Giọng nói của Chu Minh Thế dần dần trở nên yếu ớt: “Điện hạ, thần chọn biểu muội, không phải vì yêu mà là vì hứa hẹn, phân lượng của Công chúa cũng không thể nào bằng lời hứa ngàn vàng. Hiện tại, thần chọn Công chúa, cũng không phải vì yêu, mà là vì đạo nghĩa. Ước hẹn trở về và lời hứa bạc đầu bên nhau không thể nào sánh với đại nghĩa quốc gia.”

“Công chúa Điện hạ, thần không bi thương, xin người cũng đừng bi thương.”

“Con đường phía trước của người sẽ soi sáng… sinh mệnh của thần.”

Nam tử trong lòng đã lặng im không còn một tiếng động. Hắn mất đi sinh mệnh khi tuổi còn rất trẻ, cũng không giữ được lời ước hẹn với người nữ tử ở phương xa vẫn đang đợi hắn.

Đôi mắt lãnh đạm của Lâm Nghi rốt cuộc cũng rơi lệ. Nàng chưa bao giờ rơi nước mắt vì người ngoài.

Một tháng sau.

Cuối cùng sau một cuộc hành trình vội vã thì đội ngũ hòa thân cũng đã đến Hồ Nhung. Trong một toà thành chủ chốt ở biên cương, Kham Bố vương Hồ Nhung chờ đợi để nghênh đón tân nương của hắn.

Đương nhiên hắn cũng đã nhận được tin tức dọc đường đi, ám sát của Bắc Mông chưa bao giờ ngừng lại. Sau trận chiến kia thì tốc độ di chuyển của đội ngũ hòa thân đã tăng lên rất nhiều, nhưng phía sau vẫn luôn có một vài truy binh đuổi theo.

Cho nên hắn đã chuẩn bị kỹ càng để nghênh đón một vị Công chúa Điện hạ bị kinh sợ, hơn nữa lại còn gầy yếu.

Sau khi trải qua những chuyện như vậy, không có một nữ tử nào có thể cứng cỏi, cũng không ai có thể tươi tắn sau khi bôn ba suốt một quãng đường dài như vậy.

Có đôi khi, so với mệt mỏi về thể xác thì tâm lý bị kinh sợ còn hạ gục người ta nhanh hơn.

Nhưng với Hồ Nhung thì đó cũng không phải là chuyện gì xấu. Chỉ cần Công chúa đến đây hoàn thành sứ mệnh hòa thân là được rồi.

Khi cửa xe ngựa màu đỏ thắm được mở ra, mành che màu vàng sáng được cung nhân xốc lên, và một thân giá y vàng đỏ đan xen kia xuất hiện thì Kham Bố vương đã không còn nhìn thấy bất kỳ thứ gì ở xung quanh nữa.

Nàng và mẫu thân của nàng rất giống nhau, nhưng cũng khác nhau.

Lâm Nghi ngó lơ bàn tay đang đưa ra sẵn của Kham Bố vương, không liếc mắt một cái mà lướt qua người nam nhân này.

Một thân trang phục này có chút chật vật, trang sức của nàng hơi tán loạn, dung nhan khuynh thành bởi vì mỏi mệt mà có chút thất sắc, nhưng những điều đó cũng không ảnh hưởng đến sự cao quý của nàng.

Ánh mặt trời chói mắt, Kham Bố vương quay đầu lại nhìn sống lưng thẳng tắp kia, không ngờ hình ảnh ấy đang phát sáng.

Kiêu ngạo của nữ nhân này cũng giống như mẫu thân nàng vậy, nhưng không phải là uy nghi oai hùng, mà hàm chứa sự ẩn nhẫn và cứng cỏi ngoan cường.

Không có phẩm chất nào thích hợp với mảnh đất này hơn phẩm chất ấy.

Kham Bố vương không quan tâm những người xung quanh đang nói khẽ, thảo luận sôi nổi về vấn đề đàm phán hòa bình.

Một tay hắn che lấy mặt, cúi đầu, bất đắc dĩ cười khổ. Hắn vốn cho rằng khuôn mặt giống nhau đã là kết quả tốt nhất rồi, đã thỏa mãn tâm nguyện, cũng sẽ không trầm luân.

Nhưng hắn đã quá xem nhẹ vị Công chúa Điện hạ này, cũng đánh giá quá cao về bản thân mình.

Làm sao đây? Không có cách nào để không yêu thương một nữ nhân như vậy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN