Tư Thái Cung Phi
Chương 22: Chữ 'Phúc'
Edit: Du Quý phi.
Beta: Dương Hiền dung.
Hoa Thường ở lại dùng ngọ thiện với Thái hậu nên lúc rời Từ Ninh cung cũng đã đến giờ Mùi.
Hoa Thường không ngồi kiệu, Lan Chi đỡ tay nàng rồi hai người đi chậm rãi, cách phía sau không xa có sáu tiểu cung nữ đang cầm áo choàng với lò sưởi chờ Hoa Thường.
Lan Chi nhìn Hoa Thường, sau đó thấp giọng nói: “Nương nương, rốt cuộc hôm nay Thái hậu có ý gì? Bà ấy muốn cho Thục phi nương nương một hài tử thì sao phải nói trước mặt nương nương?
Hoa Thường lắc đầu không biết: “Bổn cung cũng cảm thấy có chút kỳ quặc nhưng lại không nghĩ ra nguyên nhân.”
Lan Chi cẩn thận mở miệng nói: “Nương nương, có một câu nô tỳ không biết có nên nói hay không nữa.”
Hoa Thường liếc nhìn Lan Chi một cái nói: “Ngươi nói đi.”
Lan Chi thấp giọng nói: “Thái hậu nương nương đối xử với Thục phi nương nương thật sự là tốt đến mức không bình thường, sắp thương yêu giống như nữ nhi thân sinh rồi. Dù nô tỳ không biết nguyên nhân, nhưng từ tình huống này, có phải ý tứ của Thái hậu là sau này muốn mang hài tử của nương nương đi không?”
Hoa Thượng hạ giọng nổi giận: “Hàm hồ!”
Lan Chi cúi đầu thỉnh tội: “Nô tỳ chỉ suy đoán chứ cũng cảm thấy không nên nói như vậy. Nhưng xin nương nương suy nghĩ lại cẩn thận, chưa chắc chuyện đó sẽ không xảy ra.”
Hoa Thường sửa búi tóc, thấp giọng nói: “Bổn cung là tôn nữ thế gia vào cung làm phi, nội trong ba năm nhất định sẽ lên làm một trong tứ phi. Cho dù là Hoàng hậu cũng không có tư cách nuôi dưỡng hài tử của bổn cung. Thái hậu nương nương xuất thân vọng tộc, đạo lý này lão nhân gia bà không thể không rõ được.”
Lan Chi lo lắng nói: “Nương nương, nô tỳ suy đoán như vậy cũng không phải là vô căn cứ. Thục phi nương nương được Hoàng thượng và Thái hậu vô cùng sủng ái. Nếu Thái hậu muốn Thục phi nhận nuôi con thì tại sao Nhị Hoàng tử lại được Trịnh Phi nuôi dưỡng?”
Hoa Thường nhíu mày thì thầm: “Ý ngươi là… Thái hậu và Thục phi không thích xuất thân của Nhị Hoàng tử?”
Lan Chi gật đầu thành khẩn nói: “Nương nương cũng thấy đó, đừng nói so sánh Nhị Hoàng tử với Đại Hoàng tử, ngay cả so với Đại Công chúa thì Nhị Hoàng tử cũng đã thua kém rồi. Mẫu phi của Nhị Hoàng tử là Lục Tần xuất thân thấp hèn, nàng ta cũng không có khí thế bằng Lan Tiệp dư. Thục phi nương nương phân cao thấp với Hoàng hậu nương nương bao lâu nay, sao có thể nguyện ý chịu thua chỉ vì nhận nuôi một đứa trẻ có xuất thân thấp kém?”
Hoa Thường híp mắt, biểu tình nghi hoặc: “Chẳng lẽ vì chướng mắt xuất thân của Nhị Hoàng tử nên đổi chủ ý sang bổn cung sao? Hẳn là Thái hậu hiểu rõ, nếu bà ấy tính hạ chỉ cho Thục phi nhận nuôi con của bổn cung thì Hoàng thượng cũng sẽ không đồng ý.”
Lan Chi thấp giọng nói: “Nương nương, hiện tại Thái hậu vô cùng ưu ái người, có thể nói là cẩn thận tỉ mỉ. Nô tỳ đoán phải chăng đến lúc đó Thái hậu lại dùng chiêu tình cảm để nương nương chủ động nhường con cho Thục phi. Hơn nữa con của nương nương với con của nữ nhân khác trong hậu cung không giống nhau, đứa trẻ người sinh ra chính là huyết mạch của Hoàng tộc với thế gia.”
Hoa Thường dừng chân một chút, chân mày cau lại: “Chuyện ngươi vừa nói thật ra bổn cung cũng đã nghĩ tới. Lúc đầu Thái hậu khen Thục phi trước mặt bổn cung, lại luôn tỏ ra vui mừng chuyện bổn cung với Thục phi có giao tình tốt, chẳng lẽ như vậy là vì chuyện hài tử sao…?”
Nhưng Hoa Thường lại lắc đầu: “Không đúng, không đúng. Đi một vòng lớn như vậy đáng giá sao? Nếu dùng chiêu tình cảm cũng không tốt lắm, tình cảm là thứ phải dùng tới mấy năm thậm chí mười mấy năm mới vun đắp được. Thái hậu tuy kiên cường nhưng không đến nỗi quá thông minh, Thục phi tính tình cao ngạo nhưng tâm tư lại không thâm trầm, cả hai người đều không giống loại người có thể mưu lược một việc lâu dài đến như vậy.”
Lan Chi sầu lo nói: “Vậy rốt cuộc Thái hậu nương nương có ý gì đây?”
Hoa Thường thở dài: “Không cần nghĩ quá nhiều, binh tới tướng ngăn, nước lên đập chặn, vả lại chuyện con cái vẫn còn xa lắm.” Nàng không muốn sinh con sớm, cho nên nếu thật sự Thái hậu có chủ ý chuyện hài tử thì bà ấy đã tính sai rồi. Nhưng nếu có ý đồ khác, Hoa Thường nàng cũng không sợ.
Nói đến cùng thì ở hậu cung, người làm chủ là Hoàng đế và Hoàng hậu. Thái hậu muốn nhúng tay chỉ có thể thông qua hai người này chứ không thể tự mình làm chủ.
Đây cũng là nguyên nhân Thái hậu không quá thích Hoàng hậu. Chung quy bà ấy không phải là nữ chủ nhân danh chính ngôn thuận.
Hoa Thường đi một hồi đã đến Thượng Dương cung, liền nhìn thấy chiếc kiệu màu vàng của Hoàng đế đang dừng ở bên ngoài.
Hoa Thường ngây ra một lúc, Cốc Hương vẫn luôn đứng ở cửa cung vội vàng đi tới nhún người hành lễ: “Nương nương, Hoàng thượng tới đã được nửa canh giờ rồi.”
Hoa Thường gật đầu, bước chân nhanh hơn, có chút vội vàng đi về phía chính điện.
“Thần thiếp bái kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng cát tường.” Hoa Thường quỳ xuống hành lễ, ôn thanh [1] thỉnh an, trong lời nói mang tiếng thở dốc nhè nhẹ vì đi gấp.
[1] Thanh âm ôn nhu.
“Thường nhi miễn lễ.” Hoàng thượng đứng dậy nắm tay đỡ Hoa Thường lên.
Hoa Thường hành lễ nói: “Thần thiếp không biết Hoàng thượng giá lâm, khiến Hoàng thượng chờ, thần thiếp có tội.”
“Ái phi không có tội, trẫm ở trong cung đợi nàng rất thoải mái. Ái phi tới cung mẫu hậu phải không? Mẫu hậu yêu thích nàng như vậy trẫm cũng không đành lòng gọi nàng về.” Thoạt nhìn tâm tình Hoàng thượng không tồi, khóe miệng có ý cười nhàn nhạt.
Hoa Thường ôn nhu cười: “Thái hậu nương nương muốn thần thiếp ở lại dùng ngọ thiện nên mới lâu như thế. Nhưng sao bây giờ Hoàng thượng lại đến cung thần thiếp?”
Hoàng đế cần chính (chuyên cần trong việc chính sự) nên theo lý thuyết thì giờ này hẳn là hắn phải ở Ngự Thư phòng mới đúng.
Hoàng đế lắc đầu: “Việc cuối năm đã xử lí ổn thoả, từ hôm nay trở đi, trẫm sẽ phong bút [2]. Trẫm vừa đi thăm Hoàng hậu xong sau đó liền tới đây, xem trẫm mang đến cho nàng cái gì này.”
[2] Phong bút (封笔): niêm phong bút, ý là sẽ ngừng làm việc.
Hoa Thường tò mò nhìn đồ vật trong tay Hoàng đế, sau đó dừng một chút nói: “Là chữ “phúc” sao?”
Hoàng đế cười nói: “Là trẫm tự tay viết chữ “phúc”, cũng đã được kẹp lại, nàng lấy treo ở trong cung cho thêm không khí vui mừng.”
Hoa Thường thụ sủng nhược kinh, nhún người hành lễ: “Tạ ơn Hoàng thượng.”
Hoàng đế vươn tay nâng cằm Hoa Thường lên, cúi đầu nhìn Hoa Thường nói: “Nàng định tạ ơn trẫm thế nào?”
Hoa Thường vừa nghe tiếng trầm thấp của Hoàng thượng, mặt liền đỏ bừng lên, vội vàng cúi đầu, hờn dỗi: “Hoàng thượng lại trêu chọc thần thiếp.”
“Haha, nếu Thường nhi không có đồ vật gì để tạ ơn, trẫm còn một chữ “phúc” khác nhưng sẽ không cho Thường nhi nữa.” Trên mặt Hoàng đế tươi cười mang theo vẻ trêu chọc.
Hoa Thường nghe thấy, ngẩng đầu tò mò hỏi: “Còn một chữ “phúc” khác? Nhưng thần thiếp có một cái là đủ rồi.”
Hoàng đế nhìn ánh mắt vô tội của Hoa Thường, lại vui vẻ cười rộ lên: “Nàng đúng là không có lòng tham, nhưng mà chữ “phúc” này nàng thật sự không cần ư? Nàng không muốn giữ lại ban cho người nhà sao?”
Một lát sau Hoa Thường mới phản ứng lại, đây là Hoàng đế cho nàng lẫn người nhà nhận được vinh sủng.
Hoa Thường cắn môi, có chút ngượng ngùng, lại có chút vui vẻ vì Hoàng thượng nghĩ tới nàng, nên nàng chỉ có thể thấp giọng nói: “Hoàng thượng, thần thiếp muốn.”
Hoàng đế lại cười, cúi đầu tới gần Hoa Thường: “Nàng muốn cái gì? Muốn chữ “phúc” hay muốn trẫm ở lại?”
Hoa Thường bị lời nói lộ liễu của Hoàng thượng làm cho luống cuống, ngay cả tay chân cũng không biết nên phản ứng như thế nào, khuôn mặt nàng hồng như trái táo.
Tuy Hoa Thường là nữ nhi thế gia nhưng tình huống này cũng biết nam nhân muốn gì, nàng chỉ có thể thấp giọng nói nhỏ như âm thanh của con muỗi: “Thần thiếp đều muốn.”
Hoàng đế nghe xong bốn chữ này có chút kinh ngạc, không ngờ tiểu phi tử này lại trực tiếp đáp lại lời hắn: “Trẫm không nghe rõ, vừa rồi Thường nhi nói cái gì?” Hoàng đế hạ thấp xuống tai Hoa Thường, mang theo hơi thở ấm áp.
Hoa Thường tránh né cái ôm của Hoàng đế, khuôn mặt đỏ bừng, sóng mắt như nước, giận nói: “Thần thiếp không nói gì hết.”
“Ha ha ha ha.” Hoàng đế cười ha hả bế Hoa Thường lên, sau đó mở miệng: “Thường nhi phủ nhận cũng vô dụng, trẫm đã nghe được Thường nhi muốn trẫm ở lại rồi.”
Hoa Thường bị Hoàng đế bế lên, hai chân bay lên không, vì không có cảm giác an toàn nên nàng vòng tay ôm cổ Hoàng đế, khuôn mặt ngượng ngùng: “Hoàng thượng! Ban ngày ban mặt sao Hoàng thượng lại…”
Hoàng đế cực kỳ vui vẻ khi thấy bộ dáng lúng túng không biết làm sao của Hoa Thường, hắn nhẹ nhàng cúi đầu hôn trán Hoa Thường rồi nói: “Tốt tốt, ban ngày ban mặt không thể làm gì, vậy thì chờ mặt trời xuống núi được không?”
Hoa Thường hơi ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mắt, bỗng dưng sinh ra ảo giác hình như hắn thật sự thích nàng.
Nhưng rồi nàng biết kia chắc chắn là ảo giác, chẳng qua bản tính mềm yếu của nữ nhân ở bên trong đang quấy phá mà thôi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!