Tử Thần Vương Phi: Lãnh Khốc Tôn Chủ, Mời! - Chương 105
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
56


Tử Thần Vương Phi: Lãnh Khốc Tôn Chủ, Mời!


Chương 105


“Ta lo Khanh Khanh sẽ gặp chuyện, ta sợ Phong Nguyệt Vô Thần sẽ bỏ mặc tỷ ấy, ta sợ Phong Nguyệt Vô Thần sẽ không hiểu tỷ ấy mà tổn thương tỷ ấy”

Phong Nguyệt Phủ Hàn đưa tay ôm trọn vai Mộc Vân “Ta tin Khanh Khanh sẽ vượt qua, cô ấy rất mạnh mẽ không phải sao?”. Một Vân cụt mắt buồn bã “Tỷ ấy không mạnh mẽ như vậy, tỷ ấy cũng là một nữ tử, cần có người che chở bảo vệ, đáng tiếc…”

Phong Nguyệt Phủ Hàn muốn lên tiếng an ủi nàng đã nghe giọng điệu nàng thay đổi “Đáng tiếc, nam nhân trong thiên hạ đều thối như nhau”

Phong Nguyệt Phủ Hàn “…”

*

“Phong Nguyệt Vô Thần”

Đại môn tam vương phủ bị đạp đỗ, Hàm Mộc Vân hùng hùng hổ hổ xong vào trong lớn tiếng gọi. Vân cùng Huyền nhìn thấy nàng liền chạy lại ngăn chặn nàng

“Hàm nương nương, người sao lại đến gây chuyện rồi?”

Mộc Vân lườm Vân một cái hừ lạnh “Ta còn chưa tính chuyện các ngươi lừa gạt ta ngươi đã chấp vấn ta?”. “Nương nương người đùa sao, ta nào dám chấp vấn người”

“Khanh Khanh đâu?”

Vân nhìn qua Huyền hơi ngập ngừng “Khanh Khanh, ờ cô ấy không có trong phủ”. Mộc Vân cau mày “Chẳng phải các người hồi kinh đêm qua sao? Hiện tại tỷ ấy không hồi cung cũng chẳng ở tam vương phủ thì ở đâu?”

“Lam Khanh Khanh đang ở Dạ Nguyệt sơn trang” Vân nhìn qua Huyền mắt hơi nheo lại “Tỷ ấy ở đó làm gì?”. Nàng có dự cảm chẳng lành, nếu không sao tự nhiên Khanh Khanh lại đến Dạ Nguyệt mà không nói cho nàng tiếng nào?

“Khanh Khanh…cô ấy…”

Vân ấp a ấp úng càng khiến Mộc Vân nghi ngờ “Có phải trên đường đã gặp chuyện gì không?”, “Không có gì…. Cũng không phải, chỉ là khách điếm Khanh Khanh ở sảy ra hỏa hoạn, có lẽ nàng bị sốc gì đó nên…”

“Chỉ là?” Mộc Vân cười lạnh “Chỉ là chuyện nhỏ sao? Các ngươi…” nàng hừ một tiếng đẩy Vân Huyền ra xong vào phòng Phong Nguyệt Vô Thần

“Phong Nguyệt Vô Thần, ngươi lăn ra đây cho ta!”

Mộc Vân đi xuyên qua chính điện vào tẩm thất “Phong Nguyệt Vô Thần, rốt cuộc ngươi xem Khanh Khanh là cái gì? Tỷ ấy…”

Nàng đột ngột dừng lại nhìn nữ tử đang đứng trước mặt, Mộc Vân lại nhìn Phong Nguyệt Vô Thần đang đứng bên thư án vẽ tranh. Nàng cười lạnh “Rốt cuộc ta cũng biết lí do, thì ra chỉ thấy mỹ nhân trong lòng khóc chẳng biết tri kỉ xưa đau lòng”

Mộc Vân nhìn Liễu An Nhiên một lượt khẽ cười “Nghe nói vương gia đem về một nữ tử xinh đẹp ta còn không tin giờ thì ta tin rồi. Trước đây ta còn nghĩ Khanh Tỷ theo ngươi sẽ tốt, nhưng ngươi lại bỏ mặc tỷ ấy”

Phong Nguyệt Vô Thần chau mày “Thiên, đưa Lương Đệ nương nương hồi cung”

“Phong Nguyệt Vô Thần, ngươi có biết Khanh Khanh sợ lữa không?”

Nét bút bị lệch một đường mực trên giấy tuyên quan, Phong Nguyệt Vô Thần cầm chặt tay tiếp tục vẽ như chẳng nghe thấy lời nàng nói.

Mộc Vân bật cười nhưng khóe mắt lại lạnh băng “Ngươi chẳng hiểu tỷ ấy, không đúng, ngươi chưa từng muốn hiểu tỷ ấy. Lúc tỷ ấy cần ngươi nhất ngươi lại bỏ mặc, Phong Nguyệt Vô Thần, là ta đáng giá cao ngươi quá rồi!”

Nói đoạn Mộc Vân xoay người rời đi, nàng trước nay luôn đề phòng nam nhân bên cạnh Khanh Khanh, không phải vì nàng không muốn Khanh Khanh hạnh phúc mà sợ Khanh Khanh phải chịu đau khổ. Chẳng phải hạnh phúc chính là đau khổ thấu tâm can sao? Trước đây cũng chính vì Khanh Khanh nhất thời mền lòng, xem trọng Vương Tường Hải mới bị hắn lợi dụng. Kết cục bị đẩy xuống núi xuyên đến nơi quỷ quái này

Chỉ là nàng phòng, phòng nam nhân khắp thiên hạ lại lơ là bỏ sót người nhà họ Phong Nguyệt. Chỉ là nàng thấy Khanh Khanh bên cạnh hắn có thể trở lại chính mình mà nghĩ hắn sẽ là tương lai tốt cho Khanh Khanh. Chỉ là nàng ngầm nhận hắn là tỷ phu nên Khanh Khanh mới lại tổn thương

Nam nhân trong thiên hạ đều thối như nhau!

*

Dạ Nguyệt sơn trang

“Khanh Nhi” – Tô Yên đẩy cửa phòng Khanh Khanh ra, bên là một mảng tối đen. Tô Yên khẽ chau mày đi vào trong tính thắp nến

“Tẩu đừng thắp”

Giọng Khanh Khanh đột ngột truyền đến khiến Tô Yên giật mình, Tô Yên cũng là người tập võ cô thấy Khanh Khanh trong bóng tối đang đi về phía này. Khanh Khanh lướt qua cô đi ra ngoài

Khanh Khanh ngồi xuống bậc thềm trước cửa, nàng nhìn trăng, nhìn trời không biết đang suy nghĩ gì. Tô Yên lấy một tấm áo choàng khoát lên người nàng “Trời vẫn còn lạnh muội lại mới bệnh dậy không nên ngồi đây”

Khanh Khanh hơi giương môi nhưng nàng lại không cười nỗi, gió đông thoảng qua nàng liền bị lạnh mà hơi run, hắt xì một cái

Tô Yên lắc đầu kéo áo choàng che kín cổ nàng lại “Muội đúng là đứa bé cứng đầu! Hắn đã không tốt liền vứt bỏ đi, muội hà tất phải làm khổ chính mình?”

Khanh Khanh hơi nghiên đầu khó hiểu “Tẩu nói vậy là ý gì?”

“Muội không hiểu trái tim của muội hay là trốn tránh cảm xúc đây? Muội hẳn đã coi trọng Phong Nguyệt Vô Thần rồi”

Khanh Khanh cười nhạt “Tẩu sao lại nghĩ đến khả năng đó? Muội ghét hắn vì hắn lợi dụng muội, hắn dám bỏ mặt muội thôi. Tẩu nghĩ đi đâu vậy”

“Vậy sao muội không một đao chém chết hắn đi?”

Khanh Khanh hơi ngẩn người, đúng vậy! Từ khi nào nàng lại nhân từ như vậy? Phàm là ai phạm nàng dù đối phương là thần thánh hay ma quỷ nàng đều khiến họ sống không bằng chết. Nhưng…

“Nhưng muội lại không muốn truy cứu hắn. Chỉ có một khả năng, muội…”

“Tẩu, sẽ không” Khanh Khanh nghiêm mặt “Từ lúc bị Vương Tường Hải phản bội muội đã quyết không tin tưởng vào nam nhân rồi. Không có khả năng”

Tô Yên cười trừ vuốt nhẹ tóc nàng “Tẩu cung mong sẽ không có khả năng”

Tô Yên thấy Khanh Khanh lên giường ngủ mới yên lòng rời đi.

Khanh Khanh mới vừa chợp mắt liền gặp ác mộng. Nàng mơ thấy ngày đó khách điếm bị cháy, còn có một nam tử luôn không ngừng gọi tên nàng, cứu nàng ra khỏi đám lữa

Hắn rốt cuộc là ai?

“Khanh Khanh, muội làm sao vậy?”

Khanh Khanh giật mình nhìn người bên giường “Diêu Chính Vũ?”. Diêu Chính Vũ lấy trong người ra một viên ngọc, căn phòng sáng hẳn lên “Lại gặp ác mộng sao?”

Khanh Khanh không trả lời hắn mà nhìn chằm chằm viên ngọc “Đây là gì?”. “Dạ Minh Châu, ta nghe đại tẩu nói nàng không thích thắp nến ta liền tìm cho nàng vài viên dạ minh châu thắp sáng”

Nói đoạn Diêu Chính Vũ đứng dậy đặt dạ minh châu lên các giá nến, cả căn phòng liền sáng.

Khanh Khanh nhìn Diêu Chính Vũ có chút ngập ngừng hỏi “Huynh, có từng đến Nam Cương?”. Hắn hơi ngẩn người quay lại “Muội có ý gì? Lâm Bích Tần quản lí Nghi Ám, đệ ấy biết muội ở Nam Cương liền chạy đến đó, nếu không phải đại ca không cho ta đã sớm đến đón muội. Khỏi để muội chịu ấm ức”

Khanh Khanh cau mày, không phải Diêu Chính Vũ, Lâm Bích Tần ở đó người của Dạ Nguyệt càng không đến. Vậy nam tử kia là ai? Sao lại cứu nàng? Chắc lẽ là Phong Nguyệt Vô Thần?

“Khanh Khanh, muội đang nghĩ gì mà xuất thần thế?”. Khanh Khanh giật mình “Không có gì, huynh đi ngủ sớm đi ta mệt rồi”

“Được!” Diêu Chính Vũ đắp chăn cho nàng, kiểm tra cửa sổ đã đóng mới rời đi. Hắn vừa ra khỏi phòng liền có người nhảy xuống quỳ bên chân hắn

“Thế nào? đã điều tra được chưa?”

Hắc y nhân đó cúi đầu “Bát công tử xin thứ tội, thuộc hạ đã đến Nam Cương điều tra khách điếm Thập Nhị tiểu thư ở, ngoài trừ nhuyễn cốt tán trong nến hương ngoài ra còn một thứ”

Hắc y nhân đưa cho Diêu Chính Vũ một cây chủy thủ, trên cây chủy thủ có hoa văn kì lại. Dường như là kí hiệu đặc thù của ai đó

“Đã tìm ra hung thủ chưa?”

“xin công tử thứ tội”

Diêu Chính Vũ hừ nhẹ nắm chặt thanh chủy thủ “Nhất định phải tìm được hung thủ cho ta”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN