Tử Thần Vương Phi: Lãnh Khốc Tôn Chủ, Mời! - Chương 13: Uyên ương phỉ thúy
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
156


Tử Thần Vương Phi: Lãnh Khốc Tôn Chủ, Mời!


Chương 13: Uyên ương phỉ thúy


Lam Khanh Khanh cau mày nhìn bức họa vẽ đôi ngọc bội trên bàn “Cái gì vậy?”. Diêu Chính Vũ khoát vai nàng “Sao thập nhị muội có hứng thú à?”, “uhm đẹp đấy”.

Đông Phương Chính cau mày “Bát đệ, lần này điều kiện là gì?”, “10 vạn lượng vàng, hai khối Bích Ngọc để đổi lấy một đôi Uyên Ương Phỉ Thúy” hắn day day trán nói.

“Uyên Ương Phỉ Thúy là cái gì?” Lam Khanh Khanh tò mò hỏi, “là đôi ngọc bội hình minh nguyệt chính giữa khắc đôi uyên ương hí thủy. Được làm bằng phỉ thúy nhưng bên trong lót một lớp huyền thiết rất chắc chắn rơi xuống không vỡ. Tua ngọc bội được là từ lụa thượng hạn có một không hai, người ta gọi nó là Uyên Ương Phỉ Thúy như hình muội thấy đó” Diêu Chính Vũ cặn kẽ giải thích.

“Ồ” Lam Khanh Khanh ồ lên một tiếng cầm bức họa lên xem, quả thật rất xinh đẹp. Diêu Chính Vũ nói tiếp “vì vậy đôi ngọc bội này rất qúy giá đã có lịch sữ trăm năm, phàm là ý trung nhân hay phu thê đều ao ước sở hữu nó. Nghe nói hiện nay nó đang nằm trong tay Tam vương gia”

“Hắn rất lợi hại?”, “không hắn là một tên hoa hoa đại công tử nhưng có chút phiền phức”. Đông Phương Chính thở hắt ra một hơi “không nhận”, “đúng đệ cũng thấy tốt nhất đừng nhận, xem ra có người muốn cướp rồi” Diêu Chính Vũ cười đầy ẩn ý nhìn Lam Khanh Khanh.

Lam Khanh Khanh nhếch môi “đúng là có thú vị” nàng quay sang hỏi hắn “là ai muốn huynh đi trộm thứ này?”. Hắn nhìn nàng “là một tên chán sống muốn lấy lòng nương tử”, Lam Khanh Khanh đi đến thúc Diêu Chính Vũ một cái “hay huynh đi trộm làm lễ vật cho ta đi”.

“Thôi đi cô nương, một năm ta từ chối hơn ba vụ trộm thứ này, tất cả đều điều kiện làm người ta phát điên”, Lam Khanh Khanh ồ lên một tiếng “à thì ra một tên hoa hoa công tử huynh cũng không đấu lại, là sợ hay là… “. Diêu Chính Vũ nhướng mày “ai nói ta sợ hắn, chỉ là ta không muốn gặp phiền phức với hoàng gia”

Đông Phương Chính hỏi “Khanh Khanh muội thích à?”, “ừ đoạt về khi nào chán thì bán cho bọn họ”. Diêu Chính Vũ cười cười “được ta sẽ cố gắn cướp về muội”, “không cần ta muốn thứ gì ta sẽ tự đi lấy” nói xong nàng nhếch môi đi ra ngoài.

“Khanh Khanh cẩn thận đấy”

*****

Đêm dần khuya, tiếng côn trùng trong đêm đen càng qủy dị. “Khanh Khanh” nữ tử áo đỏ ban chiềh cũng là đại tẩu của Lam Khanh Khanh, Tô Yên bước vào.

Lam Khanh Khanh đang đứng bên cửa sổ nghe thấy có tiếng người liền quay sang “đại tẩu, tẩu tìm muội có việc?”, Tô Yên cười nhẹ “không có gì, ta nghe Chính nói muội muốn đi cướp Uyên Ương Phỉ Thúy”. Lam Khanh Khanh gật đầu “vâng”

“Khanh Khanh muội cẩn thận một chút, Tam vương phủ không phải người tầm thường có thể vào đâu” Tô Yên nhìn Lam Khanh Khanh như không hiểu nói tiếp “Tam vương gia là một tên hoa hoa công tử đào hoa ngả ngớt, vô sỉ không ai sánh bằng. Muội là nữ tử lại xinh đẹp như vậy ta lo…”

Lam Khanh Khanh lắc đầu “không sao đâu”, “trong phủ còn có tứ đại hộ vệ võ công cao cường muội nên cẩn thận, hắn dù vô dụng nhưng lại rất được hoàng thượng sủng ái”

“Vâng muội biết rồi” Lam Khanh Khanh thấy có người quan tâm mình như vậy cũng cảm thấy lòng yêu qúy vị tẩu tẩu này hơn.

“Thôi đã muộn muội an giấc đi, ta về…muội nhớ cẩn trọng” Tô Yêm đi đến cửa bỗng quay đầu cười nói “Khanh Khanh khi nào rảnh muội qua chơi với Viên Nhi nhé. Con bé rất thích muội đấy”

Lam Khanh Khanh gật đầu “Vâng, tẩu hảo mộng”

*****

Ngày hôm sau

“Khanh Khanh” Mộ Dung Xuất mở vửa đi vào tìm Lam Khanh Khanh thấy căn phòng trống trơn, “ơ con bé này khuya thế rồi còn đi đây nhỉ”.

“Chắc muội ấy đi trộm Uyên Ương Phỉ thúy rồi” Diêu Chính Vũ đột nhiên xuất hiện là Mộ Dung Xuất giật mình “bát đệ đệ có cần lén lúc vậy không…à mà đệ bảp muội ấy trộm? Trộm gì cơ?”

“Ô tin tức huynh chậm thế, muội ấy kết đôi ngọc bội Uyên Ương Phỉ Thúy nên đi trộm rồi”, “Gì?”

“*”*”*”*”

Phủ Tam vương gia

Thân ảnh vận bạnh y thoát ẩn thoát hiện trên mái nhà, Lam Khanh Khanh sau một ngày nghiên cứu đã biết đường đến Tam vương phủ. Nhưng đáng chết là nàng không có biết cấu trúc trong phủ, giờ vào mới biết, mẹ nó rộng thiệt mà.

Lam Khanh Khanh thầm mắng một câu rồi nấp vào một thân cây gần đó, nàng chờ vài tên nô bộc đi ra rồi mới phi thân xuống. Nàng khẽ cắn cắn môi, rốt cuộc là phòng nào nhỉ.

Lam Khanh Khanh đang nghĩ làm sao để tìm được phòng giấu đôi ngọc bội thì từ đâu nhảy ra hai nam tử. “Này Thiên huynh nói xem có phải người đời bây giờ rất chản sống không ngay cả tam vương phủ cũng đột nhập vào” hai người họ đều vận hắc y một nóng một lạnh đứng cạnh nhau.

Lam Khanh Khanh thầm than, đây là hai người trong tứ đại hộ vệ Thiên, Hủy, Huyền, Vân sao? Nàng cúi gằm mặt xuống đột ngột phóng một loạt ám khí thừa cơ hộ chạy mất. Ngu mới ở lại đáng với họ ấy nghe nói nội lực họ không thượng thừa nhưng đủ đánh chết nàng. Nếu đấu thì nàng chưa chẳc đã thua nhưng nàng còn phải tìm ngọc bội không rảnh đôi co với bọn họ.

Lam Khanh Khanh mở đại cửa một căn phòng chui vào trốn, nàng thở hắt ra một hơi nhưng lại cảm thấy có gì đó sai sai.

Lam Khanh Khanh cứng nhắc xoay người lại, cuối cùng nhìn thấy cảnh làm nàng hoa mắt chóng mặt lảo đảo. Lam Khanh Khanh trợn mắt há hốc mồn nhìn một màn xuýt phun máu mũi

Cái này là hên hay xui đây?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN