Tử Thần Vương Phi: Lãnh Khốc Tôn Chủ, Mời!
Chương 2: Nhận làm nghĩa nữ
“Cô nương cô đừng chê chỗ này nhé, tạm ở đây…”
“Triệu bá mẫu không sao đâu, con cũng không phải là thiên kim cao cả gì” Lam Khanh Khanh cười cười nhìn Trương bá mẫu lòng thầm oán, ảnh đế đáng ghét sao không cho mình xuyên đến thời Tống, Đường hay gì gì ở Trung Nguyên ấy xuyên đến Mông Cổ làm cái quái gì?
Triệu thẩm kéo cô lại nhìn cô cười hiền hoà “cô nương à cô thật xinh đẹp nha, không chừng nam nhân ở thảo nguyên phải ngây ngất vì cô ấy”
“Bá mẫu người cứ gọi con là Khanh Khanh cũng được còn xinh đẹp thì không dám nhận”
Triệu bá đi lại vỗ vỗ vai nàng “Khanh Khanh con đừng khách sáo với chúng ta như vậy xem là người một nhà là được rồi”
Lam Khanh Khanh cười nhạt không đáp, người một nhà? Nàng còn có nhà sao?
“À bà kia chuẩn bị buổi tối đi Tiểu Lâm với Thư Nhi sắp về rồi đấy” Triệu bá lên tiếng nhắc nhở, Triệu thẩm cười cười quay sang Lam Khanh khanh nói “Tiểu Lâm và Thư Nhi ấy à là hai đứa con của ta, hai chúng nó lớn rồi cứ đi ra ngoài suốt ngày, hôm nay chúng nó về thì vừa vặn gặp con” Triệu thẩm vỗ vỗ nhẹ mu bàn tay Lam Khanh Khanh nói “Khanh Khanh con ngồi đây một lát ta vào làm bữa tối nhé”
Lam Khanh Khanh gật đầu, ngối bên đống lữa đang nhen nhói cháy bỗng hồi ức năm 8 tuổi như thủy triều trào về. Đêm đó trăng thanh gió mát ở đám cỏ tựa thảo nguyên mini, bên đóm lữa đang rực cháy ba mẹ nàng đang nướng thịt cho nàng bên cạnh là túp lều nhỏ….Sau đó…Cái đêm sảy ra trận thảm sát…Cha mẹ nuôi…
Lam Khanh Khanh nhắm tịt mắt lại hít sâu một hơi, trán đã phủ một tầng mồ hôi, lòng nàng đang đau như ai đó đang xé toạt ra. Tiếng gọi ai đó thành công kéo nàng từ kí ức về hiện thật “Cha nương chúng con về rồi”
Mành trướng bị vén lên một đôi nam nữ bước vào, họ nhìn thấy nàng liền gật đầu cười “Cô nương…” “Tiểu Lâm, Thư Nhi các con về rồi đấy à” Triệu thẩm đi ra nhìn thấy Lam Khanh Khanh đổ mồ hôi lo lắng hỏi “Khanh Khanh à con làm sao mà trán đổ mồ hôi thế kia”
Lam Khanh Khanh lắc đầu cười gượng “không sao đâu ạ…chắc là do trời nóng quá thôi” ba người giật mình sửng sốt, đúng lúc đó Triệu bá vén mành đi vào, bỗng một cơn gió lạnh từ ngoài thổi vào làm mọi người lạnh rung.
Triệu Khánh Thư che miệng cười khúc khích, Triệu thẩm cũng cười cười mơ hồ nhìn về phía Lam Khanh Khanh. Lam Khanh Khanh ho khan hai tiếng ngượng ngùng gãi đầu.
Triệu Khánh Lâm nhìn Lam Khanh Khanh hỏi “Cô nương là ai? từ đâu tới? Nhìn cô hình như không phải người ở đây” “Đúng vậy cô ấy không phải người ở đây, nương và cha con thấy cô ấy nằm ngoài thảo nguyên ấy”
Lam Khanh Khanh cười nhạt “Ta là người nơi khác cũng không biết làm sao mà ta ở đây” nàng đã nhìn kỹ khuôn mặt này rồi đúng là giống nàng còn vết sẹo sau gáy nữa nên nàng khẳng định 100% là cả thân thể lẫn linh hồn nàng xuyên. Nói vậy cũng có thể cô ấy cũng thoát nạn mà xuyên rồi.
“Khanh Khanh, con sao vậy” Triệu thẩm hơ hơ tay trước mặt Lam Khanh Khanh, nàng giật mình cúi đầu. “Cô nương nếu cô một thân một mình vậy thì gay rồi, tên Đế Vương hoan dâm vô độ kia gần đây bắt rất nhiều thiếu nữ,ta e…”
“Uầy, vậy thì làm sao đây” Lam Khanh Khanh cười nhạt “Ta không yếu đuối như các người nghĩ đâu” trong mắt Lam Khanh Khanh xẹt qua một tia tàn ác, Đế Vương hay Cẩu Hoàng gì gì đó nàng mặc kệ nhưng nếu phạm phải nàng thì quan tài cũng đừng hồng chuẩn bị
Triệu Khánh Thư vỗ đùi cười “Ây hay là nương nhận nuôi cô ấy đi cứ nói là con của bằng hữu đến đây lánh nạn, vậy là ổn rồi” Triệu Khánh Thư là một cô nương xinh đẹp phóng khoáng, đúng mực thiếu nữ Mông Cổ, thông minh là người ta ghen tỵ
“Đúng đấy, Thư Nhi nói đúng hay là vậy đi” Triệu bá cười nói, Triệu Khánh Lâm cười “Muội muội gọi ca ca đi nào haha”
Lam Khanh Khanh chớp mắt nhìn mọi người, cha…mẹ? Cha mẹ nuôi? Nàng lại có cha mẹ nuôi sao? Nàng do dự mỗt chút mới mở miệng “Cha, nương…ca ca, tỷ tỷ”
Mọi cười cười nhìn Lam Khanh Khanh “Nào nào ăn mừng nhà ta có một người mới đi hahaha..”
******
Gió thổi nhè nhẹ làm lay động những ngọn cỏ trên thảo nguyên rộng lớn phát họa lên thân hình của nữ nhân đang nằm trên đấy. Cơn gió thổi mang theo mùi hương đặc trưng của thảo nguyên, vừa thanh khiết lại dịu nhẹ, vạt áo nàng lay động theo nhịp gió tạo nên khung cảnh mỹ miều
“Khanh Khanh sao muội lại nằm ở đây, ban đêm gió lớn không tốt đâu” Triệu Khánh Lâm đi đến ngồi bên cạnh Lam Khanh Khanh. “Muội không yếu đuối như ca nghĩ đâu” “Khanh Khanh muội có tâm sự?” “không có chỉ là muốn yên tĩnh một lúc thôi, ở đây con người thật phóng khoáng, ôn hoà, nếu như nơi đâu cũng vậy thật tốt quá” “Muội…”
Lam Khanh Khanh đứng dậy phủi phủi y phục đưa tay về phía Hắn “Nào ca ca huynh không về ngủ?” Triệu Khánh Lâm cầm tay Lam Khanh Khanh kéo lên “muội muội ngoan về ngủ thôi, muội muội hảo mộng” “Vâng ca ca an giấc”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!