Tử Thần Vương Phi: Lãnh Khốc Tôn Chủ, Mời! - Chương 20: Dạo chơi viên linh các
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
165


Tử Thần Vương Phi: Lãnh Khốc Tôn Chủ, Mời!


Chương 20: Dạo chơi viên linh các


“Đang nghĩ gì?” Lam Khanh Khanh giật mình thoát ra khỏi dòng suy nghĩ quay đầu nhìn Phong Nguyệt Vô Thần thấy hắn vẫn nhắm mắt tựa vào thân cây cứ ngỡ mình nghe nhầm. “Hử?” Phong Nguyệt Vô Thần mở mắt ra nhìn nàng, Lam Khanh Khanh lắc đầu tựa vào thân cây “không có gì cả, chỉ là…nhớ về quá khứ”, “rất đau buồn” nàng ưu thương gật đầu “ừ”

Lam Khanh Khanh quay đầu nhìn hắn “mà tại sao ta lại nói với người nhỉ?”, hắn lắc đầu nhìn nàng “ta làm sao biết”.

Lam Khanh Khanh bĩu môi “vương phủ của ngươi chán quá, ngày mai ta đi phố Kim Vương nhá” nói rồi nàng phi thân xuống cây biến mất.

*****

Kinh thành nếu nói thành Tây là nổi tiếng náo nhiệt nhất thì phố Kim Vương là nơi thứ hai, tuy quy mô của phố Kim Vương không bằng thành Tây nhưng được gọi là con phố lớn nhất. Phố Kim Vương có tám mươi hai gian hàng cửa hiệu, mà nơi nổi tiếng nhất ở đây chính là Viên Linh các.

Lam Khanh Khanh nhìn nhìn Viên Linh các thử so với Túy Yên lầu của nàng, ừ cũng không hơn không kém, chậc lần này làm thuộc hạ hắn lời lãi có đủ nhỉ. Phong Nguyệt Vô Thần cùng nàng và Vân, Huyền đi vào lập tức có một đám mỹ nữ chạy tới.

“Ai nha vương gia, người sao lâu vậy mới đến đây nha”

“Vương gia người ta nhớ chàng chết đi được”

“Vương gia người ta mới không gặp đã nhớ chết chàng rồi”

“Người ta nói một ngày không gặp tựa ba thu nha”

“….”

Lam Khanh Khanh nhìn một đám nữ nhân nhíu nha nhíu nhích son phấn đầy mặt y phục loè loẹt lại nghĩ đến phong cách thanh tao của Thương Liên, đúng là một trời một vực nha.

“Ấy vương gia người đến rồi sao, ờ vị cô nương này…chẳng lẽ người muốn bán nàng sao? Ồ xinh đẹp đấy” tú bà là một phụ nữ trung niên, vừa ra tiếp đón Phong Nguyệt Vô Thần liền đánh giá Lam Khanh Khanh. Tú bà như không thấy ánh mắt giết người của Lam Khanh Khanh nói tiếp “vương gia quả là dùng hàng tốt, nào người ra giá đi bao nhiêu ta cũng mua, haha vương…”

“Nếu bà còn nói nữa ta sẽ cho bà đi gặp tổ tiên đấy” giọng nói lạnh lẽo của Lam Khanh Khanh cắt đứt tú bà đang thao thao bất diệt, tú bà khẽ rùng mình một cái cười huề “a ta có mắt như mù không biết vị này là”

Phong Nguyệt Vô Thần nảy giờ im lặng chơi đùa mỹ nhân mở miệng “nàng là người của ta tính khí hơi khó chịu ngươi đừng chọc nàng”, túy bà cười cười “haha ta xin lỗi cô nương này là ta có mắt như mù haha”.

“Nguyệt Vi đâu?” Phong Nguyệt Vô Thần nhìn lên lầu như si mê ai đó hỏi “vương gia cô ấy đang ở trên phòng chờ người đó nha”. Hắn vuốt vuốt cằm “đưa ta lên gặp nàng đi”, “hảo hảo mời vương gia đi theo ta”

Tú bà dẫn Phong Nguyệt Vô Thần, Lam Khanh Khanh cùng Vân, Huyền lên lầu ba, trên đây chỉ duy nhất có năm phòng lớn.

Túy bà mở cửa căn phòng thứ ba mời Phong Nguyệt Vô Thần vào rồi đi ra ngoài.

Phong Nguyệt Vô Thần cho Vân, Huyền đứng bên ngoài, dẫn Lam Khanh Khanh đi vào, bên bàn trang điểm một nữ tử vận bạch y xinh đẹp như hoa đang ngồi, nàng thấy Phong Nguyệt Vô Thần vào liền đứng dậy nhìn ra ngoài cửa không có ai mới hành lễ “Tôn chủ”. Phong Nguyệt Vô Thần phất ta ý bảo nàng đứng dậy chọn đại một cái ghế ngồi xuống.

“Vị này?” Nguyệt Vi nghiên đầu nhìn Lam Khanh Khanh, mỗi cái giơ tau nhấc chân đều ra vẻ ngây thơ thuần khiết, nhìn không giống nữ tử thanh lâu. “Lam Khanh Khanh từ nay sẽ là chủ phố Kim Vương, chủ Viên Linh các” Nguyệt Vi kinh ngạc nhìn Lam Khanh Khanh, từ khi nào Tôn chủ có thuộc hạ này nhỉ.

Nguyệt Vi tuy không phục nhưng vì do chính miệng Phong Nguyệt Vô Thần nói nên gật đầu. Lam Khanh Khanh cười lạnh “ta thấy ngươi là không phục, không cần miễn cưỡng”

Nguyệt Vi giật mình nhìn Lam Khanh Khanh, tâm tư của mình lại bị nàng nhìn thấu, người này lai lịch thế nào đây. “Không dám, nếu đã là người Tôn chủ cất nhắc thì ta làm sao dám không phục”, Lam Khanh Khanh gật đầu “cũng phải tứ đại hộ vệ của hắn còn là bại tướng của ta mà”

Nguyệt Vi kinh ngạc, ngay cả thủ lĩnh cũng thua dưới tay nàng ta sao? Người này…

“Được rồi bản vương chỉ nói vậy, Nguyệt Vi ngươi sắp xếp đi” Phong Nguyệt Vô Thần đứng dậy đi ra ngoài, Lam Khanh Khanh đi qua nàng ta cười lạnh. Nàng ta hẳn là đang thầm thương Phong Nguyệt Vô Thần đi, chậc đào hoa tên này hơi bị nhiều.

Lam Khanh Khanh đi theo Phong Nguyệt Vô Thần xuống lầu, nàng đưa mắt nhìn quanh đại sảng vô tình nhìn thấy người của Dạ Nguyệt. Mâu quang Lam Khanh Khanh khẽ đảo rồi đi theo Phong Nguyệt Vô Thần ra khỏi Viên Linh các, nàng biết người đó là thuộc hạ của Diêu Chính Vũ, nàng cũng chắc chắn người đó nhìn thấy nàng.

*****

“Thủ lĩnh tìm được thập nhị tiểu thư rồi”, Diêu Chính Vũ nhìn người vừa tới “đang ở đâu?”. Người đó cúi đầu “thập nhị tiểu thư đi cùng tam vương gia Phong Nguyệt Vô Thần đến Viên Linh các, khi nảy đã cùng hắn rời đi”

Đông Phương Chính cau mày “muội ấy đi cùng Phong Nguyệt Vô Thần? Tại sao lại đi cùng hắn?”, “Thương Liên cô nói xem”. Thương Liên ngượng ngùng gãi đầu “tiểu thư lúc đó nói là đi dạo phố một lác nhưng lại đi không về, ta cũng không biết tại sao lại đi cùng Phong Nguyệt Vô Thần nữa”

Thương Liên sực nhớ ra “a tiểu thư từng nói tên tam vương gia này không tầm thường, lại từng chạm mặt ở Diệp Hương các”

Mộ Dung Xuất cau mày “xem ra tam vương gia này không tầm thường”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN