Tử Thần Vương Phi: Lãnh Khốc Tôn Chủ, Mời!
Chương 7: Bạch y nam tử
Ngồi xe ngựa đi đến Viên Châu đã là một ngày sau, Viên Châu thương nhân vô số là nơi hội tụ nhiều loại thương nghiệp, thương nhân và tiểu thương.
Mặt trời lên cao ánh nắng chói chang không còn vị man mát đặc trưng của thảo nguyên nữa, “cô nương bảo trọng” sau khi xuống xe ngựa Lam Khanh Khanh theo đường mà nam nhân trung niên đánh xe đó chỉ dẫn đến kinh thành.
Lam Khanh Khanh cau mày nhìn hắc y đen tuyền trên người, nhìn có hơi quái quái vậy là nàng quyết định mua một bộ bạch y mặt. Lam Khanh Khanh đi bộ đến kinh thành, vì sao nàng không đi quá gian ai ư? Đơn giản những người ở trung nguyên không đáng tin bằng người Mông Cổ. (Sợ bị bán haha)
Đang thong dong đi bỗng nghe tiếng đao kiếm chạm nhau, Lam Khanh Khanh cau mày đang ở ngoại ô kinh thành cũng đánh nhau được. Lam Khanh Khanh đi về hướng âm thanh đao kiếm phát ra, nàng vén một bụi cây nhỏ ra thấy có vài tên hắc y nhân quay quanh một nam tử vận bạch y.
Nhưng điều kì lạ à nam tử bạch y đó rất xinh đẹp lại mang vẻ thuần khiết đến khó tả, tuy đang một mình đấu nhiều người vậy lại không sợ hãi, giết nhiều người vậy nhưng y phục rất sạch sẽ.
Nam tử bạch y võ công rất cao nội lực lại thâm hậu giết người không chớp mắt, nhuyễn kiếm trên tay như rồng bay phượng múa đối phương chưa thấy chiêu đã lăn đùng ra chết. Chậc đây là võ công trong truyền thuyết a, giống trong phim thật, tuy nhiên kiếm pháp vẫn không bằng nàng.
Thấy một tên thừa cơ hội đánh lén hắn Lam Khanh Khanh liền nhấc một hòn đá nhỏ ném chuẩn xác vào gáy tên hắn y nhân đó, hắn phun máu chết tươi. Nam tử bạch y cau mày né máu từ người tên kia nhìn thoáng qua chỗ nàng rồi tiếp tục giả quyết bọn kia.
Chưa đầy một khắc trong rừng chất đầy xác hắc y nhân mà nam tử bạch y đó thì chẳng hề hấn gì. Hắn đi đến chỗ Lam Khanh Khanh thu nhuyễn kiếm lại thong dong nhìn nàng, Lam Khanh Khanh ngạo nghễ bước ra cười nhạt “hảo kiếm pháp” hắn đưa mắt đánh giá nàng rồi quay đi.
“Thì ra danh sĩ trung nguyên đều đối đãi với ân nhân mình như vậy” Lam Khanh Khanh dỡ giọng trào búng, “Ta có thể” hắn mở miệng nói ngắn gọn nhưng giọng nói có phần ảo ảo thực thực. Đúng nàng biết nếu nàng không giúp thì hắn cũng có thể tránh được, chỉ là thấy hắn sạch sẽ nàng muốn đùa chút thôi mà, chẳng phải cậu nhóc ấy nói chọc ghẹo người ta rất vui sao.
“Ta biết” Lam Khanh Khanh chấp tay ra sau lưng đi phía trước hắn thờ ơ nói “võ công ngươi khá đấy nếu có duyên hẹn tái ngộ”
****
Vào tới kinh thành mặt trời đã dần ngã về Tây, ánh nắng màu hổ phách vờ quanh từng ngỏ nghách trên phố. Lam Khanh Khanh đi thong dong trên phố lớn nhìn phố dần vắng liền tấp vào khách điếm gần đó
“Cô nương không biết cô muốn dùng bữa hay ở trọ” tiểu nhị niềm nở ra đón khách, Lam Khanh Khanh lạnh nhạt mở miệng “Trọ”. “Hây vâng vâng chuẩn bị một phòng trọ cho vị cô nương này” tiểu nhị quay sang nàng niềm nở “mời cô nương lên lầu”.
Vừa nhấc chân lên lầu Lam Khanh Khanh khẽ đưa mắt lướt nhìn đại sảnh một cái rồi đi theo tiểu nhị, khách điếm này không bình thường hay kinh thành gần đây sảy ra chuyện gì chăng. Chứ cái khỉ gió gì khách điếm tập trung nhiều nhân sĩ thế nhìn qua đã biết không tầm thường. Bọn họ từ khi nàng bước vào cứ nhìn chăm chú, phần vì khí chất, dung mạo, phần vì đại sảng toàn nhân sĩ sao lại xuất hiện một cô nương.
“Tiểu nhị kinh thành có chuyện gì?” Lam Khanh Khanh bỗng mở miệng nói làm tiểu nhị sửng sốt một lác rồi cười cười “cô nương chắc là từ xa đến nên không biết khách điếm Duyệt Lai của chúng tiểu nhân là khách điếm nổi tiếng nhất kinh thành chính là nơi hội tụ nhiều nhân sĩ võ lâm”
Lam Khanh Khanh gật đầu, thảo nào có nhiều người phi phàm thế, nàng bất chợt nghĩ đến bạch y nam tử gặp ở ngoại ô kia, quả thật hôm nay gặp quá nhiều người cao cường rồi. Không biết đêm nay ở cùng một đám thích quyền cước kia có an ổn không đây. Mà khách điếm Duyệt Lai sao nàng thấy quen quen, chậc sao khách điếm này thịnh hành ở cổ đại thế nhỉ, haizz…
“Cô nương cô là nữ nhi chân yếu tay mềm tốt nhất đừng dây vào bọn họ chỉ có cô phiền phức”
Tiểu nhị quan tân nhắc nhở, “ta biết rồi” tiểu nhị cúi chào rồi lui ra để Lam Khanh Khanh an tĩnh trong phòng.
*****
Đên dần khuya nương theo ánh đèn Lam Khanh Khanh nhìn con phố tấp nập bên dưới thở hắt ra một hơi. Kinh thành không hổ danh là nơi náo nhiệt cả ban đêm cũng thú vị vậy, không như Mông Cổ an tĩnh Kinh thành náo nhiệt thị phi đến đau đầu.
Ánh đèn dưới phố bắt đầu tắc dần từng cái từng cái một, dòng người cũng tan ra chớp mắt đã là một mảnh yên tĩnh đúng vị màng đêm. Dường như muốn yên cũng chẳng an bên dưới lầu xuất hiện tiếng binh khí va chạm. Lam Khanh Khanh day day trán mấy hôm nay sao không có một khắc an lành vậy trời. Nàng đi đến đóng cửa sổ thổi tắc ngọn nến ngã xuống giường, tốt nhất không liên quan thì đừng nhúng tay và lại tự chuốc họa, không đáng.
Cạch một tiếng, tiếng động nhỏ tựa kim rơi nhưng lại không thoát nổi tai Lam Khanh Khanh, ánh mắt sắc bén khẽ lước qua nàng nhanh nhẹn phi người dậy chưa kịp phản ứng nàng đã kề chủy thủ vào cổ tên kia, hai người đấu mắt đứng bất động.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!