Tự Thiên Truy Mỹ Đế
Vu Tự
truyện đầu tay, anh em thông cảm, còn nhiều điều thiếu sót!
–Bỏ mẹ sao chỗ này khó hiểu thế nhở?
Một thanh niên mặc trên mình một chiếc áo thể thao đen có sọc trắng ngồi trên một chiếc ghế ở giữa công viên. Hắn cầm một cuốn sách cũ kĩ lật đi lật lại vài trang rồi lại thở dài nhìn xuống chiếc ba lô đựng chín cuốn sách cũ khác.
Hắn tặc lưỡi:
-Hay là lão già kia lừa mình, gì mà Tu Chân Giả, Tu Chân Giới… Vứt mịa đi!
Câu này hắn đã lặp đi lặp lại suốt mười năm qua, từ khi còn là đứa bé mười một tuổi nhận được từ lão ăn xin đến lúc này là thanh niên hai mươi mốt tuổi. mỗi lần hắn muốn vứt , thì bằng một cách nào đó, nó lại trở về bên chàng. Hắn gấp cuốn sách lại, cất vào ba lô, một tiếng ting phát ra từ túi áo. Hắn lấy chiếc điện thoại Samsung Galaxy A9 ra, một cuộc gọi đến., hắn quẹt sang nghe máy, một tiếng nói giận dữ vang mạnh lên bên tai hắn:
-Vu Tự, ngươi có còn nhớ cuộc họp lớp hôm nay không đấy ? Nhanh lên, thiếu mình mày thôi! Nhanh lên, crush cấp ba của mày cũng đến đấy! Xinh lắm, coi chừng thằng Huy tán giờ, khẹc!
Thanh niên tên Vu Tự đù đẫn trả lời ngắn gọn:
-Được rồi, đợi tao năm phút!
Hắn tắt máy, leo lên chiếc dream trước mắt, vút ra khỏi công viên.
Quán Karaoke 067 , ở đường X.
Tất cả mọi thứ đều yên ắng, chỉ riêng phòng 502 là còn sáng đèn, đường cũng rất ít người qua lại, có người qua lại cũng chỉ nhìn về căn pòng sáng đèn cả quán. Tại chiếc xe porsche 16 chỗ màu đen đứng ở đối diện quán, một người phụ nữ mang bộ đồ màu đen cầm chiếc bộ đàm trên tay, hét rõ to:
-Chỉ cần nghi phạm bước vào phòng 502, cảnh sát mật bên trong sẽ cùng chúng ta hợp lực bắt gọn, nhiệm vụ này rất quan trọng, hất định phải hành công!
Người phụ nữ vừa nói xong, nhiều tiếng rõ phát lại khiên cô buông lỏng tay, bắt chéo vào nhau, thì thầm:
-Tử Thần Đen, hôm nay ta phải bắt được ngươi! Chỉ cần bắt được ngươi, ta sẽ thăng cấp liền trở thành Đại Tá! Hô hô hô!
Người phụ nữ liền cười ngố mấy tiếng lớn, những người mặc bộ giáp khổng lồ bên cạnh người phụ nữ liền quay sang nhìn nàng. Nàng liền biết ý, cúi đầu lại, chưa biết nói gì thì từ bộ đàm một tiếng nói phát lên:
-Mục tiêu xuất hiện, đang đi trên một chiếc xe dream! Đã dừng ở quán karaoke 067!
Người phụ nữ liền nói lớn cho mấy ánh mắt đang nhìn:
-Ehm … Chuẩn bị hành động!
Cùng lúc này, thanh niên đi xe dream đang dừng trước quán 067, hắn là Vu Tự. Vu Tự vác chiếc balo trên vai, bước vào, không quên liếc nhìn con đường âm u kinh dị. Hắn đi qua quầy tiếp tân, nữ tiếp tân liên tục đổ mồ hôi lạnh nhìn bên ngoài, Vu Tự bước lên cầu thanh chiều xoắn ốc, khẽ mỉm cười:
-Không ngờ bọn chó săn lại đến tận đây chỉ để truy sát ta!
Vu Tự nhìn thấy căn phòng duy nhất có ánh sáng – phòng 502, hắn vừa bước vào ngay lập tức có tiếng hát dữ dội đập vào tai hắn, hắn đang lấy hai tay che tai lại thì một bàn tay liền khoác vào vai hắn. Hắn giật thột, bước giật lùi ra sau.
-Sao vậy mày! Tao, Đồng đây!
-À! Không có gì?
Hắn đi vào gian phòng karaoke ngập tràn tiếng hát, tên Đồng cầm chiếc micro nói lớn:
-Thằng lìn kia có câm cái miệng không? Hát như chó sủa mà bày đặt!
Thanh niên đang hát nghe xong câu nói của tên Đồng liền dừng lại, ngậm ngùi đi xuống, lòng tự trọng đã bị tổn thương nghiêm trọng. Tên Đông lại nói tiếp:
-Anh chị em, đây là bạn học lớp 12 của chúng ta, ai còn nhớ, chính là mọt sách Vu Tự!
Một tiếng ồ vang lên rực rỡ, chỉ riêng một người con gái xinh đẹp ở giữa đoàn chỉ biết cúi đầu. Đồng lại lên tiếng:
-Mày ngồi đó đi! Liên, bà lên hát bài đê!
Người con gái ở giữa lí rí:
-Thôi! Tui hát dở lắm, ứ hát đâu!
-Hát đê ! Hát đê ! Hát đê!
Những người xung quanh liên tục vỗ tay hô lớn khiên cho người con gái tên Liên càng đỏ mặt, nắm chiếc micro thật chặt. Đồng ngồ bên cạnh Vu Tự, vỗ mạnh vào vai hắn:
-Thế nào mày, dạo này có gấu ôm chưa mày!
Hắn nhẹ nhàng trả lời:
-Sắp có!
Đồng nhìn vẻ mặt của hắn liền biết FA lâu năm rồi, hắn liền đổi chủ đề:
-Mày biết Tử Thần Đen không? Tên đó nghe nói đang ở gần đây đấy, mới hôm qua nghe nói có một người phụ nữ vừa bị giết chết, trên tay có hình lưỡi hải luôn! Hình như tên chó đó gần giết được 100 người rồi đó, bao nhiêu nhỉ?
Vu Tựu nhẹ nhàng trả lời:
-98 người!
-A! Là 98 người, gơ thật nha!
Vu Tự nốc cốc rượu trước mắt, lặng nghe giọng hát của Liên, cảm thấy không khí quá ngột ngạt, liền biết bọn chó săn đang rình trước cổng. Hắn tựa lưng lên ghế, ngẫm lại quá khứ của hắn.
Mười một tuổi, dùng tiền mua đồ ăn sáng cho lão ăn xin, lấy về mười cuốn sách cổ vô dụng.
Mười lăm tuổi, thấu hiểu được ba trang đầu, bắt đầu theo công thức, luyện tập điên cuồng.
Ba năm sau, bắt đầu thấy thành quả đầu tiên của việc luyện tập khi lỡ tay giết hai tên xã hội đen trong xóm. Dần dần thích đến mùi máu tanh.
Năm hai mươi tuổi, con số mà hắn đạt được là 80 người, cả nước phát lệnh truy nã nhưng khổng thể làm được gì. Cuộc sống đơn sơ giản dị, hắn nhàm chán dần đi.
Hắn ngước mắt lên trần nhà:
-Liệu ta có nên từ bỏ!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!