Từ Thứ Nữ Đến Hoàng Hậu: Phi Tử Bất Thiện - Quyển 1 - Chương 22: Không nên cám ơn huynh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
152


Từ Thứ Nữ Đến Hoàng Hậu: Phi Tử Bất Thiện


Quyển 1 - Chương 22: Không nên cám ơn huynh


Edit: Phong Lin

Beta: Kim NC

Khi Cố Khanh Hằng lại đến Tang phủ đã là ba ngày sau, cách thời hạn tuyến tú chỉ còn có hai ngày.

Vẻ mặt y mệt mỏi, giọng nói cũng thể hiện rõ sự mệt mỏi: “Tam nhi, xin lỗi, huynh…” Bỗng nhiên y cúi đầu, dù không nói tiếp, ta vẫn đoán được câu nói tiếp theo là gì.

Có lẽ là vì Tô Mộ Hàn đã nói Cố Khanh Hằng sẽ không đáp ứng được nguyện vọng của ta, cho nên trong lòng ta cũng không thất vọng lắm. Ta chỉ biết một điều, chắc chắn là y đã rất cố gắng. Đều do ta nghĩ quá đơn giản, tuyển tú nào phải trò đùa. Không thể chỉ vì một câu nói của ta mà có thể thay đổi danh sách đã được xác định.

Ta nhìn y mỉm cười, lắc đầu nói: “Không sao, không cần xin lỗi muội.”

Vẻ mặt trắng bệch của Cố Khanh Hằng đột nhiên ửng đỏ, y vui vẻ nói: “Muội không muốn tiến cung nữa, đúng không?” Ngón tay thon dài của y cuốn lấy tay ta, đáy mắt sáng hẳn lên.

Ta giật mình, một lát sau mới nhẹ nhàng rút tay ra khỏi lòng bàn tay y. Ta xoay người, không biết nên đối mặt với y như thế nào.

Y vội vàng bước đến trước mặt ta, đỡ lấy vai ta, cau mày nói: “Tam nhi, huynh biết, huynh biết tất cả. Huynh biết người con gái kiêu ngạo như muội sẽ không bằng lòng làm thiếp cho huynh. Huynh hứa với muội, rồi sẽ có một ngày, Cố Khanh Hằng huynh sẽ dùng kiệu hoa tám người khiêng đường đường chính chính rước muội vào cửa Cố phủ. Chỉ cưới một mình muội, có được không?” 

Lời nói của y như một dòng suối ấm áp, sưởi ấm giá lạnh đầu đông.

Y cười, nụ cười của y giống như một vệt sáng lấp lánh, xóa tan sự do dự ngập ngừng.

Mà ta, ngây người.

Đây là Cố Khanh Hằng, Cố Khanh Hằng mà ta đã quen biết ba năm nay.

Trái tim kinh hoàng, run lên từng đợt. Hơi thở của ta có chút gấp gáp nhìn người con trai trước mặt, hóa ra tất cả những gì ta muốn làm y đều biết. Y biết ta không cam tâm, y hiểu ta là người kiêu ngạo, y biết ta đã nhẫn nhịn nhiều năm. 

Thế nhưng, cưới ta làm chính thiếp.

Y thật sự có thể làm được sao?

Cho dù y làm được, thân phận phu nhân Cố thiếu gia  này, ta thật sự đảm đương nổi sao?

Khẽ lắc đầu: “Không, Khanh Hằng, lần này huynh hãy buông tay để muội đi làm việc mà muội muốn làm.” Ta không phải là người con gái cần người khác bảo vệ, cho đến bây giờ cũng không phải.

Y nghiến răng nói: “Tam nhi, có thể hay không….”

“Không thể!” Ta lạnh lùng cắt ngang lời y.

Ta nhìn thấy ánh sáng lấp lánh trong con ngươi của y dần dần biến mất, ta khẽ nhắm mắt lại, sợ bản thân mềm lòng. Cố Khanh Hằng là một người con trai xuất chúng, cần phải có một người con gái tốt hơn ta để làm bạn. Mà ta, lại quá vẩn đục.

Y từ từ thả lỏng bàn tay đang nắm chặt tay ta, lui lại mấy bước, lưng dựa vào cột nhà trên hành lang, cúi đầu cười.

Ta muốn mở miệng, nhưng lại không biết nói gì.

Rốt cuộc, y lại nói: “Huynh…. Sẽ lại tìm biện pháp giúp muội.” Nói xong, y xoay người như muốn chạy đi.

“Khanh Hằng!” Ta vội vàng gọi tên y, nhìn thấy thân thể y run lên, ta thấp giọng nói: “Không cần, muội biết huynh đã cố gắng hết sức, cám ơn huynh.”

Y quay đầu lại, ánh sáng mặt trời chiếu vào hai má y, nhuộm lên một vẻ u buồn như có như không.

Ta với y đứng đối mặt nhau, giống như gần trong gang tấc mà xa cách biển trời.

Y nhìn thẳng vào ta, rất lâu rất lâu…

Dần dần, y che dấu nỗi cô đơn, thay vào đó là một nụ cười thuần khiết: “Lúc trước huynh đã từng nói, chỉ cần muội muốn, huynh sẽ cho muội. Hiện tại, cũng thế.”

Vẫn là lời hứa nuông chiều ta như ngày trước, thế nhưng vì sao, khi ta nghe được lại có cảm giác muốn khóc?

Y tiến lên phía trước, giơ tay lên khẽ vuốt mặt của ta. Y vuốt ve cẩn thận từng li từng tí như vuốt ve món đồ sứ quý giá, động tác vô cùng nhẹ nhàng. Giống như mạnh tay một chút, sẽ làm nát chúng.

“Khanh Hằng…”

“Không cần nói gì hết.” Y ngăn cản lời nói của ta xong, chán nản cười: “Không nên nói lời cám ơn với huynh, đừng bao giờ nói.”

“Thiếu gia! Thiếu gia!” Phía sau y, ta thấy tên gia nô đi theo vội vã chạy đến, thở hổn hển: “Thiếu gia, lão gia đang tìm người hồi phủ gấp đó!”

Hoàng hôn ngày đó, lúc Cố Khanh Hằng rời đi, ta chỉ thấy vầng trán y  hiện rõ nét cô đơn. Ánh mặt trời về chiều, màu sắc cũng u ám, còn lại chỉ có sự mờ nhạt.

Phía sau ta vang lên tiếng động khe khẽ, ta bỗng nhiên quay đầu lại,  nhìn thấy một người con gái với vẻ mặt thuần khiết.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN