Từ Thứ Nữ Đến Hoàng Hậu: Phi Tử Bất Thiện - Quyển 1 - Chương 34: Hạ Hầu Tử Khâm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
122


Từ Thứ Nữ Đến Hoàng Hậu: Phi Tử Bất Thiện


Quyển 1 - Chương 34: Hạ Hầu Tử Khâm


Tuy đã núp vào nhưng ta vẫn rất tò mò.

Ta lặng lẽ thò đầu ra, quả nhiên là nhìn thấy một góc quần áo của cung nữ kia, ánh mắt ta lướt lên trên chợt nhìn thấy vẻ mặt đầy sợ hãi của nàng ta. Ta khẽ cười nhìn nàng, đã có gan đi ra hẹn hò tư tình như thế mà còn cảm thấy sợ sao? Thân thể của nam tử kia vừa vặn lại bị bụi cây bên cạnh ngăn trở nên ta không nhìn thấy mà chỉ nghe được giọng nói của hắn.

“Buông ta ra!” Cung nữ kia khẽ kêu lên.

Người nam tử kia không buông ra, một lúc sau mới thấy hắn mở miệng, nhưng lại hỏi: “Ngươi là ai?” Trong giọng nói ẩn chứa sự lạnh lùng lại mang theo cả sự tức giận.

Cung nữ kia sắc mặt ngày càng khó coi, giọng run rẩy: “Như… Như Mộng.”

“Như Mộng là ai?” Hắn lại hỏi,

Ta cười thầm, đây là chuyện gì thế này?

Cung nữ kia cũng ngây cả người ra, nhưng lần này, nàng ta không trả lời mà hỏi ngược lại: “Vậy ngươi là ai?”

Hắn cười một tiếng, rốt cuộc cũng thả cánh tay đang ôm lấy cung nữ kia: “Hạ Hầu Tử Khâm.”

Nếu như ta không nghe lầm thì y nói, tên y là — Hạ Hầu Tử Khâm.

Bỗng nhiên ta cảm thấy vô cùng kinh hãi, đây chính là…

Cung nữ kia chắc hẳn cũng bị dọa cho sợ mất hồn mất vía, vội vàng lui về phía sau nửa bước, quỳ xuống dập mạnh trán xuống đất: “Nô tỳ không biết là hoàng thượng, nô tỳ đáng chết! Xin hoàng thượng thứ tội, xin hoàng thượng thứ tội!” Như Mộng vẫn dập đầu liên tục, nói năng lộn xộn.

Ta bám vào cây cột nhà, tay khẽ run lên, Hạ Hầu Tử Khâm tức giận sao? Hắn mà tức giận thì sẽ như thế nào?

Chỉ đáng tiếc, ta không nhìn thấy dáng vẻ của hắn, lại không dám tùy tiện bước ra.

“Ngẩng đầu lên.” Hắn ra lệnh.

Hai vai Như Mộng khẽ run run, nàng ta chần chờ một lát, cuối cùng chậm rãi ngẩng mặt lên.

Hạ Hầu Tử Khâm bước tới nửa bước, ta có thể nhìn loáng thoáng thấy long bào màu vàng sáng trên người hắn. Dưới ánh đèn mông lung chiếu rọi, không khí nơi này ngày càng có vẻ trang nghiêm hơn. Kim quan cài trên mái tóc dài, nhẹ nhàng bay bay theo gió lạnh. Vài sợi tóc rơi xuống bên tai hắn, dường như ta nhìn thấy ánh mắt sắc bén của hắn.

Hắn không nói lời nào, Như Mộng không dám động đậy, ta cũng không dám.

Thậm chí, ta không kìm chế được mà phải nín thở. 

Ta thật sự đoán không ra, hắn sẽ xử lý nàng ta như thế nào.

Cứ như vậy, hắn đưa mắt nhìn nàng ta một lúc lâu, bỗng nhiên cúi người xuống, đưa tay nắm lấy cằm nàng ta, lạnh lùng nói: “Hỏi thăm được trẫm sẽ đến nơi này, chắc hẳn ngươi phải hao tổn không ít sức lực?

Ta chỉ loáng thoáng nhìn thấy hắn nghiêng người, thế nhưng khi nghe được những lời của hắn, cả người ta không khỏi run lên. Lời của hắn, là có ý gì? Chẳng lẽ là cung nữ này muốn…

Ta che miệng lại, dụ dỗ hoàng đế, tội danh này còn nặng hơn so với lén lút tư tình với thị vệ.

Hạ Hầu Tử Khâm lại nói: “A, chẳng lẽ là trẫm đoán sai, ngươi là cung nữ của cung nào?”

Xem ra, hắn cho rằng nàng ta thực sự lập mưu để tới đây.

“Cảnh Thái cung, Ngọc Thanh cung, hay là…”

“Hoàng thượng.” Như Mộng cố lấy dũng khí mở miệng, “Nô tỳ không phải…”

“Chủ tử của ngươi đâu?” Hắn không hề để ý đến lời của nàng, quay đầu lại nhìn, ta lập tức rụt đầu vào chỉ sợ hắn phát hiện ra, chưa gì đã lại nghe giọng nói của hắn truyền tới, “Ngươi không sợ bị chủ tử của ngươi biết sẽ không bỏ qua cho ngươi sao?”

“À, trẫm biết rồi, ngươi muốn một bước bay lên cao trở thành phượng hoàng.”

Giọng điệu của hắn đắc ý, ta nhịn không được lại nhìn ra ngoài. Như Mộng nhẹ nhàng nhíu mày, chắc chắn bàn tay của hắn lại tăng thêm lực, nhưng nàng cũng không dám kêu lên tiếng.

“Trẫm đang suy nghĩ nếu đem ngươi giao cho chủ tử của ngươi, kết cục của ngươi sẽ thảm như thế nào đây nhỉ?” Ta rõ ràng nhìn thấy trong đáy mắt Như Mộng hiện lên sự sợ hãi, Hạ Hầu Tử Khâm lại nói, “Nhưng mà trẫm, cũng không tính làm vậy.”

Ánh đèn chiếu trên khuôn mặt tái nhợt của Như Mộng, nàng ta cắn môi, dường như hạ quyết tâm thật lớn, mở miệng nói: “Hoàng thượng nghĩ sai rồi, nô tỳ không biết hoàng thượng ở đây.” Ý của nàng ta là nàng ta vô tình đến nơi này.

Ta không biết nên tin hay không nữa, dù sao, ta cũng vô tình ở đây mà.

“Trẫm không tin.”

Hắn nói nhẹ nhàng, bâng quơ, nhưng rất chắc chắc.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN