Từ Thứ Nữ Đến Hoàng Hậu: Phi Tử Bất Thiện
Quyển 1 - Chương 88: Đối với nàng, ta vô cùng căm hận (I)
Edit: Moon_flower
Beta: Kim NC
Ngự thiện phòng.
Thiên Lục chuyện gì cũng tranh trước ta, cuối cùng, ta không động tay vào việc gì, chỉ nhìn nàng ta làm. Thế nhưng nàng ta không một lời oán thán, làm rất nghiêm túc.
Tuy đang là mùa đông nhưng nhiệt độ trong Ngự thiện phòng rất cao. Trán chảy mồ hôi lấm tấm, nàng ta chỉ nhẹ giơ ống tay áo lên lau đi, rồi lại tiếp tục làm việc.
Thiên Lục bưng điểm tâm chín bốc hơi nghi ngút đi ra, ta định giơ tay đón, nàng cuống quít nghiêng người, cúi đầu nói: “Cứ để cho thần thiếp làm đi ạ, tránh cho nương nương bị dơ y phục. Lát nữa khi trở về, thần thiếp sẽ nói đều là nương nương làm, thần thiếp chỉ trợ giúp mà thôi.”
Nói hay lắm, mọi việc đều do nàng làm, công lao lại để ta hưởng.
Nhưng ta không động lòng, cũng không cảm kích.
Cười khẩy một tiếng nói: “Ngươi sợ bản cung đến thế sao? Sợ bản cung hạ độc trong điểm tâm?” Nếu không, vì sao từ đầu đến cuối, không cho ta động vào lấy một chút?
Sau đó lại cảm thấy buồn cười, Thiên Lục ngốc quá, không ngờ còn thực sự ngây thơ? Hôm nay Thiên Phi cố ý làm ta khó xử, trước mặt Hoàng thượng đòi ta làm điểm tâm, ta làm sao dám động thủ? Ta phải kéo nàng theo, ấy là sợ Thiên Phi lấy chuyện ta làm điểm tâm mà gây sự. Cho nên không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, kéo Thiên Lục theo. Các nàng tỷ muội tình thâm, chắc không phải ngay cả Thiên Lục mà nàng ta cũng hại chứ?
Bây giờ nàng ta mang long thai, nàng ta sợ ta, ta còn sợ nàng ta hơn!
Nghe vậy, Thiên Lục giật mình. Một lúc lâu sau, mới ngượng ngùng cười nói: “Nương nương nghĩ đi đâu thế, người cũng là con gái nhà họ Tang, sao có thể làm chuyện như thế.” Nàng ta vừa nói, vừa cẩn thận đem điểm tâm cất vào trong hộp đựng.
Trong lòng đột nhiên nổi giận, ta giơ tay hất đổ hộp điểm tâm. Điểm tâm mới làm xong, “rầm” một tiếng, rơi hết xuống đất. Nàng ta hoảng sợ, kinh hãi lùi lại nửa bước.
Không hiểu sao, ta ghét bộ mặt ấy của nàng ta. Một dạng nhân từ nhân nghĩa, dường như tấm lòng hiền hậu vô cùng. Nhưng lại cố ý hoặc vô tình nhắc nhở thân phận của ta. Giống như các nàng, đều là con gái của nhà họ Tang.
Ta hận.
Có lẽ, là một kiểu ghen tị.
“Nương nương!” Nàng kinh ngạc nhìn ta.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!