Từ Thứ Nữ Đến Hoàng Hậu: Phi Tử Bất Thiện
Quyển 3 - Chương 11: Gặp lại
Edit: Ong MD
Beta: Thỏ SN + TomoyoDouji
***
Ta ra sức che miệng mình lại, hai tiếng “Tiên sinh” dường như đã ở bên môi, chỉ muốn bật lên thành tiếng gọi lớn.
Nhưng ánh mắt lại không thể rời khỏi chiếc xe ngựa bên dưới.
Cảm giác ngăn cách bởi tấm màn che này vô cùng quen thuộc, bấy lâu nay nó ngủ yên ở chỗ sâu nhất trong linh hồn ta, giờ đây bất chợt hiện lên.
Hình ảnh người nam tử gầy gò khắc ghi trong trí nhớ, dường như lại xuất hiện trước mắt ta vào thời khắc này.
Bức thư bị lấy vào trong xe ngựa, một lát sau mới truyền ra giọng nói của y. Giọng của y không lớn, không vang xa như người binh sĩ vừa rồi, ta chăm chú nhìn sắc mặt của người binh sĩ kia, mới có thể đoán được y nói gì.
Một lát sau người binh sĩ kia đứng lên, xoay người lại đi tới bên cạnh Hàn vương, nói với Hàn vương mấy câu, rồi lại xoay người chạy về phía trước. Một binh sĩ khác dắt ngựa qua, y xoay người lên ngựa, chạy đi vô cùng dứt khoát.
Sau đó, đại quân khí thế oai nghiêm này cũng tiếp tục lên đường.
Mãi cho đến khi chiếc xe ngựa rời khỏi tầm mắt ta càng ngày càng xa, trái tim của ta vẫn không thể nào bình tĩnh trở lại được nữa. Ánh mắt ta vẫn đang ngơ ngác quan sát bóng chiếc xe ngựa chìm hẳn vào giữa đội quân.
Tuy không nghe giọng nói của người đó, cũng không nhìn thấy bóng dáng mơ hồ kia.
Nhưng ta có thể khẳng định, người đó chính là tiên sinh của ta – là Tô Mộ Hàn!
Một tay ta nắm chặt mớ cỏ dại bên người, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao tiên sinh của ta lại trở thành quân sư của đại quân Bắc Tề?
Sau khi ta vào cung, y đột nhiên mất tích, là tới Bắc Tề sao? Ta cắn môi, bởi vì phải chuẩn bị chiến sự, cho nên mới không có thời gian phái người mang nước thuốc cho ta, đúng không?
Chẳng biết vì sao, khi nghĩ như vậy, trong viền mắt ta chợt nóng lên.
Bàn tay ta chậm rãi đặt trước ngực, một cảm giác kích động điên cuồng hay là khiếp sợ, ta không còn phân biệt rõ được nữa, bởi một trong hai loại cảm giác đó đều không thích hợp.
Bỗng nhiên, ta lại nghĩ tới lời của Phương Hàm nói đêm trước khi ta xuất cung, nàng nói nàng đối với ta là thật lòng, nhưng chúng ta đều vì các vị chủ nhân của mình.
Nhưng nàng lại nói, nàng không phải là người của Tô Mộ Hàn.
Lắc lắc đầu, bây giờ ta lại không thể hiểu nổi điều này.
Ta nghĩ, nếu không phải cách vách núi cao như vậy, thì vừa rồi liệu ta có đủ dũng khí chạy tới phía trước xe của y, hỏi một câu vì sao hay không?
Y đã là quân sư Bắc Tề, như vậy chính là kẻ địch của Thiên triều.
Tiên sinh…
Ta chợt nhắm mắt lại, hai dòng lệ chậm rãi chảy xuôi xuống má.
“Tiểu thư…” Lý Văn Vũ hoảng sợ, giật mình nhìn ta.
Ta bỗng nhiên hoàn hồn lại, vội vàng giơ tay lên lau dòng lệ ở khóe mắt, nhìn y nói: “Không có gì, chúng ta đi nhanh đi.”
Lý Văn Vũ còn muốn hỏi gì đó nhưng nghe ta nói như vậy, cuối cùng cũng không nói gì, chỉ gật đầu. Y đứng lên, cầm cành cây trong tay đưa cho ta: “Tiểu thư hãy nắm chặt lấy, phía trước đường núi ngoằn nghèo, hiểm trở, rất khó đi.”
Ta gật đầu, cho dù không dễ đi, ta cũng đã lên con đường này, còn có đường lui ư? Cho dù có, ta cũng tuyệt đối không quay đầu lại.
Bởi vì phía trước có hắn đang chờ ta.
Ta bất giác nhìn về hướng đại quân Bắc Tề đang rời đi.
Hít một hơi thật sâu, đuổi theo bước chân của Lý Văn Vũ, đi về phía trước.
Trên núi Ô cây cối rậm rạp, những đám cây bụi gai lại càng nhiều hơ. Mặc dù Lý Văn Vũ đi ở phía trước đã dùng kiếm chém đứt rất nhiều, nhưng vẫn còn những cành gai thật dài sót lại, trong lúc vô ý sẽ cắt rách y phục, cào rách da thịt..
Những vết thương rất nhỏ, nhưng da thịt rách gây ra cảm giác đau đớn khiến ta phải cắn răng cố gắng chịu đựng.
Lúc xuống núi, ống tay của ta đã bị cào rách bươm, ngay cả làn váy phía dưới cũng bị cắt rách vài chỗ. Cả tấm khăn che mặt của ta lúc ở trên Ô sơn cũng bị gió thổi bay không tìm thấy được. Nhưng như vậy cũng không hề gì, vì ở đây có ai nhìn thấy mặt ta nữa đâu? Y phục trên người Lý Văn Vũ còn rách nát hơn, y quay đầu lại nhìn ta, cúi thấp đầu nói: “Xin tiểu thư cố gắng chịu đựng, ở đây sợ là không tìm ra nhà dân để nghỉ chân.”
Ta nhìn y rồi chỉ nói: “Đi thôi.”
Đừng nói ở đây rừng núi hoang sơ, cho dù trước đây có người sinh sống thì bây giờ khai chiến bọn họ cũng chạy nạn hết rồi.
Ta dùng vải bố bọc kín thanh trường kiếm của y lại, tránh gây chú ý khi đụng độ với binh sĩ lúc này, bất kể là ở nước nào, trong mắt người khác chúng ta đều là bá tánh bình dân thì hơn.
Đi thêm một đoạn nữa, ta và y dừng lại ăn lương khô và uống nước, sau đó lại gấp rút lên đường.
Mặc dù đã tới biên giới, nhưng vẫn còn cách chiến trường rất xa.
Ta không dám dừng lại nhiều bởi vì ta biết đi bộ tốc độ rất chậm. Đến lúc chúng ta thực sự đến gần tiền tuyến thì đã gần đến chín tháng.
Lúc này thời tiết đã bắt đầu se lạnh.
Ta với Lý Văn Vũ chỉ đi và nghĩ ngơi ở ven đường, bởi vì lúc này người dân đang chạy nạn nên không thể thuê được khách điếm, bọn ta tìm được y phục của bọn họ chưa kịp lấy đi, tạm thời thay y phục đã rách cũ. Thời gian này, y phục chẳng qua là vật chống lạnh mà thôi.
Lúc này, chúng ta đang đứng trên đỉnh núi nhìn xuống phía xa xa.
Lý Văn Vũ đứng bên cạnh ta, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, đây chính là biên giới dài nhất giữa Thiên triều ta và Bắc Tề, cũng vì nó là giao giới dài nhất, lại là núi non trùng điệp nên bên trong không bằng phẳng. Đứng từ đây, nếu nhìn trên không sẽ thấy hai bên là núi non trùng điệp, ở giữa là dải đất bằng kéo dài có hình hồ lô. Vì vậy nơi giao giới này được gọi là Trường Hồ. “Nơi đó…” Ngón tay của y chỉ qua, “Lúc này tiểu thư nhìn sang sẽ không thấy, phía sau đỉnh núi kia, là nơi đóng quân của đại quân Bắc Tề.”
Y vừa thốt ra, trong lòng ta chợt run lên. Ta ngoái đầu nhìn lại hỏi: “Vậy đại quân ta đóng ở đâu?”
Ánh mắt của Lý Văn Vũ nhìn về một phía khác, chỉ ngón tay về đó nói: “Bên đó.”
Ta nhìn về phía y chỉ, mặc dù nói ở giữa hai ngọn núi là một dải đất bằng nhưng lúc này ta không nhìn thấy bất cứ thứ gì cả. Nhưng trong lòng ta lại kích động vô cùng vì ta biết hắn ở ngay phía trước không còn xa nữa.
Ta hít một hơi thật sâu nói: “Chúng ta qua đó.”
Lý Văn Vũ gật đầu, lại cầm cành cây trong tay đưa qua, ta nắm chặt, theo y xuống núi.
Phải nói rằng vùng núi này quả thật có nhiều ngọn núi, từ nhỏ đến lớn ta chưa nhìn thấy nơi nào nhiều núi như vậy. Ở hoàng đô là một vùng bằng phẳng, ngoại trừ Thượng Lâm uyển chỉ có vài ngọn núi thấp.
Mấy ngày trước ta đi qua Ô Sơn, lúc đó trong mắt ta đã là ngọn núi cao chọc trời rồi.
Chợt nhớ lại trên vách núi kia ta đã nhìn thấy Tô Mộ Hàn và Hàn vương.
Khẽ cắn môi, ta không nên nghĩ tới chuyện này.
Tất cả vì chủ nhân của mình, bây giờ ta ngày càng cảm thấy những lời của Phương Hàm hoàn toàn chính xác.
Sau đó, ta lại nghĩ tới Hàn vương. Khi đó ta chỉ cảm thấy, trên người nam tử này không có mùi vị của khói đạn chiến tranh. Nhưng cuối cùng bây giờ cũng đã giao chiến. Ta chưa từng tưởng tượng ra lúc y trên chiến trường sẽ trở thành Hàn vương dũng mãnh thiện chiến như lời đồn đại như thế nào mà lại làm người ta kinh ngạc đến như vậy.
Lúc đi xuống đỉnh núi này, phía trước hiện ra một con sông.
Lý Văn Vũ nói ở đây là ven sông, đại quân sẽ không đến đây, nhưng lúc này nếu chúng ta muốn đi đường vòng sẽ mất nhiều thời gian hơn.
Lúc quay đầu lại nhìn, ta phát hiện cách đó không xa có một cây cầu gỗ giản dị. Xem ra là do người dân trong thôn dựng nên.
Qua khỏi bờ sông, dường như ta đã có thể ngửi được mùi vị của chiến tranh.
Lúc đi về phía trước, chợt nghe thấy trong bụi cây có tiếng “Sột soạt”, ta chưa kịp phản ứng đã có binh sĩ giơ binh khí lao tới, chĩa thẳng những cây thương dài vào chúng ta, lớn tiếng nói: “Ai?”
Ta hoảng sợ, sau đó bình tĩnh nhìn lại, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm, trang phục này đúng là của binh sĩ thiên triều.
Lý Văn Vũ hoảng hốt, lớn tiếng quát: “Lớn mật, Đàn phi nương nương ở đây, còn không mau buông binh khí!”
Mấy người lính kia dường như nghe được một câu chuyện cực kỳ nực cười, một trong số bọn họ nhướn mày nói: “Ngươi cho rằng chúng ta là đồ ngốc phải không? Đàn phi nương nương đã bị bệnh dịch qua đời, sao có thể đến đây được chứ?”
Ta mới nhớ ra mọi chuyện đúng là như vậy, tin tức Đàn phi đã chết, tất cả mọi người ở thiên triều đều biết. Bọn họ vốn không biết mặt ta, bây giờ lại nói Đàn phi ta đang ở đây, thực sự không ai tin được.
“Các ngươi…”
Lý Văn Vũ còn muốn nói điều gì đó, ta lại cắt ngang lời y: “Lý đại nhân…”
Thấy ta nhẹ nhàng lắc đầu, rốt cuộc y cũng không nói gì nữa. Bây giờ, tình thế căng thẳng, nếu chúng ta bị trở thành thích khách, sẽ bị phán quyết và xử lý trong im lặng. Đây chính là cái gọi là tướng ở bên ngoài, không chịu quân lệnh.
Lúc này, lại nghe thấy một binh sĩ khác cười cười nhìn ta nói: “Ta thấy nhất định là ngươi cũng biết Hoàng thượng thân chinh, nên muốn đến mê hoặc hoàng thượng chứ gì? Chậc chậc, nhưng nói thật, mặc dù ta chưa từng vinh hạnh được gặp Đàn phi nương nương, nhưng ta nghĩ cũng không xinh đẹp bằng ngươi. Nhìn hai má này…”
Y vừa thốt ra những lời này đã nghe thấy tiếng cười khiếm nhã rộ lên xung quanh.
Ta cắn môi, bọn họ quả nhiên cho rằng ta tới…
“Câm miệng!” Một người đàn ông bước qua nghiêm giọng mắng, “Khốn kiếp, đây là lúc nào mà còn nhàn rỗi đùa giỡn như thế?”
Người đàn ông đó vừa quát xong, những binh sĩ cười hả hê vừa rồi lập tức trở nên lặng ngắt như tờ.
Y nhìn về phía chúng ta nói: “Đi đi! Ở đây không phải là nơi các ngươi có thể tới, đi mau! Bằng không, đừng trách chúng ta không khách khí!”
Người cầm đầu đã nói như vậy, những binh sĩ kia đồng loạt chỉ những cây thương dài về phía chúng ta. Lý Văn Vũ theo bản năng bảo vệ trước người ta, nói nhỏ: “Tiểu thư cẩn thận.”
Ta bất giác lui lại nửa bước, lúc này muốn chống chọi đương nhiên cũng không được. Cho dù võ công của Lý Văn Vũ có cao cường cũng còn phải che chở cho ta.
Huống hồ, nơi này còn cách doanh trại chính rất xa, cho dù phát sinh xung đột thì tin tức cũng không truyền đến đó được.
Ta nhỏ giọng hỏi: “Trên người của ngươi không mang theo lệnh bài gì hay sao?”
Lý Văn Vũ lắc đầu: “Hoàng thượng nói, mang theo những thứ đó, một khi bị người khác phát hiện sẽ rất nguy hiểm vì thế hạ thần không có.”
Ta buồn bã, cũng đúng nếu như y có mang theo, thì làm sao tới bây giờ còn chưa lấy ra chứ? Nhìn lại bộ dạng chúng ta lúc này sao còn nhìn ra xuất thân được nữa?
Nhưng ta biết nguyên nhân Hạ Hầu Tử Khâm làm như vậy. Hắn muốn ngăn cản ta ra tiền tuyến. Không có lệnh bài thì ở đây không có người nào dám cho qua. Nhưng ta phải nghĩ cách để vào đó.
Những cây thương dài ngày càng gần sát lại chúng ta, Lý Văn Vũ giang hai tay che chở cho ta, cuối cùng cũng không thể không lui ra ngoài.
“Còn không đi!” Một người hét lớn một tiếng, cây thương dài trong tay y đâm thẳng qua đây.
Ta giật mình, không biết giẫm phải thứ gì đó dưới chân, hoảng sợ kêu lên một tiếng, nghiêng người ngã xuống.
“Tiểu thư!” Lý Văn Vũ theo bản năng đưa tay tới kéo ta, binh sĩ đang cầm cây thương kia giống như cũng bị hoảng sợ, cây thương trong tay bỗng nhiên đâm tới. Lý Văn Vũ chỉ nhấc chân tung một cước đá văng ra, người binh sĩ kia không nghĩ tới y sẽ phản kháng lại nên chớp mắt đã bị ném trên mặt đất.
Người còn lại kêu lên: “Gã có võ công! Gã có võ công! Một người chạy nạn lại biết võ công!” Người binh sĩ thét lên, vừa cầm cây thương trong tay vừa đâm về phía chúng ta.
Ta ngây dại cả người, y phục của chúng ta làm cho y nghĩ rằng chúng ta là người dân đang chạy nạn. Đúng vậy, người chạy nạn lại biết võ công, nó có thể nói lên điều gì?
Ở đây là vùng quân sự trọng yếu, là tiền tuyến.
Bọn họ nhất định nghĩ rằng bọn ta là gian tế của Bắc Tề trà trộn vào đây!
Người cầm đầu kia lạnh lùng nói: “Bắt lấy bọn chúng, không thể để cho ai chạy thoát!”
Y vừa dứt lời, hàng loạt thương dài cùng đâm về phía chúng ta.
“Tiểu thư!” Lý Văn Vũ lúc này cũng không còn để ý đến nam nữ thụ thụ bất thân gì nữa, một tay kéo ta đứng lên, một tay chạm vào thanh kiếm. Chỉ thấy bàn tay của y loáng qua, miếng vải đen bọc bên ngoài vỏ kiếm rớt xuống thật nhanh, thanh trường kiếm rời khỏi vỏ, chỉ nghe “keng” một tiếng, chặn cây thương đang đâm thẳng tới.
Trong mắt những người binh sĩ kia thay bằng một sự nghiêm túc, cẩn mật, dường như lúc này người đối địch với bọn họ chính là quân Bắc Tề.
Nhận được mệnh lệnh, nhiều binh sĩ xông lên, Lý Văn Vũ vừa cùng giao đấu với bọn họ vừa hô lên: “Ta là Ngự tiền thị vệ Lý Văn Vũ, chúng ta muốn gặp Hoàng thượng!”
Nhưng không người nào để ý đến.
Ta không biết là vì cảnh hỗn loạn ở đây khiến cho giọng của y nghe không được, hay là không có ai tin tưởng những lời y nói.
Nhưng nếu là ta thì ta cũng không tin.
Mới vừa rồi nói ta là Đàn phi, bây giờ y lại tự xưng là ngự tiền thị vệ, tất cả đều thái quá.
Nơi này ngày càng hỗn loạn hơn, Lý Văn Vũ vừa bảo vệ cho ta, vừa phải đối đấu với nhiều người như vậy, nên dần dần yếu thế không địch lại được.
Ta cắn răng giật mạnh y một cái, y quả nhiên giật mình, cả người lảo đảo, lập tức có vô số thương dài chỉ thẳng vào mi tâm của chúng ta. Y muốn mở miệng, ta lại nói: “Đúng, chúng ta là người của Bắc Tề phái tới nằm vùng. Vốn định mê hoặc Hoàng thượng các ngươi. Nhưng xem ra lúc này không thể làm được rồi.”
“Nương nương…” Lý Văn Vũ không thể tin nổi nhìn ta.
Ta im lặng, nhìn thẳng về phía người cầm đầu kia.
Ở đây, không có thương vong, mà y lại nghe thấy ta nói như thế, chắc chắn sẽ giữ lại tính mạng của chúng ta. Đến lúc đó, sẽ có người đến thẩm vấn. Ta chỉ có thể đặt hy vọng vào người sẽ đến kia, chỉ hy vọng đó là người chúng ta quen biết.
Binh sĩ ở đây chắc chắn là những người nhận mệnh lệnh, nên mới không nhận ra chúng ta. Nhưng, nếu muốn thẩm tra gian tế Bắc Tề phái tới, nhất định sẽ có người ở hoàng đô ra mặt. Ta than thầm một tiếng trong lòng, hãy cầu nguyện đi.
Người cầm đầu kia ngẫm nghĩ trong chốc lát, mới hạ lệnh: “Trói lại, mang về doanh trại trước!”
“Rõ.” Những người binh sĩ kia tuân lệnh đáp lại, có mấy người bước qua, dùng sức đè chúng ta xuống.
Trói chặt lại rồi mới áp giải chúng ta về doanh trại.
Dọc theo con đường nhỏ đi vào doanh trại, quả nhiên là không nằm ngoài dự đoán của ta, doanh trại cách đó cực xa.
Ven đường chỉ toàn một màu xanh ngắt, cho dù ngước mắt lên cũng không thấy tình hình phía trước. Theo con đường nhỏ uốn lượn, đi sâu vào bên trong, sức của những người binh sĩ đè nặng trên người ta không hề giảm bớt, thỉnh thoảng ta nhúc nhích một chút, lập tức sẽ có người quát: “Mau thành thật khai ra!”
Lý Văn Vũ muốn mở miệng, nhưng ta lại nháy mắt, ý bảo y không cần phải nói gì cả.
Chỉ cần lúc này chúng ta giữ im lặng sẽ không rước lấy họa sát thân. Nếu bọn họ cho rằng chúng ta là người Bắc Tề thì chắc chắn bọn họ muốn khai thác thông tin từ chúng ta. Sau khi hỏi xong, đến lúc đó giết cũng không muộn.
Nhưng nếu chúng ta muốn chạy trốn thì bọn họ nhất định sẽ ra tay không chút lưu tình.
Ta hiểu rất rõ ràng điểm này.
Người trên chiến trường, mỗi giờ mỗi khắc lúc nào cũng phải cảnh giác cao độ, chỉ cần một động tĩnh nhỏ, lập tức phản ứng như dây cung đã giương sẵn.
Mà ta không thể chạm vào dây cung này.
Cũng không biết đi bộ được bao lâu, rốt cuộc mới nhìn thấy trong khe núi phía trước hé sáng, đi về phía trước thêm một đoạn nữa lại càng rộng rãi, sáng sủa. Khóe miệng ta bất giác cong lên, rốt cuộc cũng đã tới.
Ta đưa mắt nhìn quanh, căn bản không thể nào đếm hết được rốt cuộc có bao nhiêu chiếc lều.
Ta nhìn lại một lần nữa cũng không nhìn thấy chiếc lều có tấm màn màu vàng sáng, đang muốn đi về phía trước, cả người lại bị kéo mạnh về phía sau. Ta quay đầu lại, thấy người binh sĩ kia cũng không nhìn ta mà bước lên phía trước, lập tức có người giơ thương ngăn chúng ta lại hỏi: “Chuyện gì? “
Những người đang áp giải chúng ta nói: “Ở phía trước bắt được hai gian tế của Bắc Tề, đại nhân của chúng ta nói áp tải đến đây.”
Vừa nghe thấy hai chữ “Bắc Tề”, trong đôi mắt của binh sĩ kia hiện rõ sự căm hận vô cùng. Y cắn răng quay đầu lại nói: “Người đâu, qua đây, dẫn bọn chúng về phía sau!”
Chúng ta bị mang đến một cái lều ở cuối cùng, vào bên trong, người binh sĩ kia thô lỗ đẩy mạnh chúng ta xuống đất, cùng bước vào, khống chế cả hai rồi trói chặt hai chân lại, xong xuôi mới đứng dậy đi ra. Ta nghe thấy bọn họ nói ở bên ngoài: “Canh chừng cẩn mật, nếu có sai lầm gì thì các ngươi sẽ không chịu trách nhiệm nổi đâu!”
Sau đó, mới nghe tiếng bước chân dần đi xa.
Lý Văn Vũ nhìn về phía ta đang muốn nói gì đó, nhưng chợt nhìn về phía sau lưng ta nhíu mày. Ta giật mình lúc quay đầu lại thì nhìn thấy bên trong lều có năm sáu người đang nằm ngổn ngang. Bọn họ cũng bị trói chặt bằng dây thừng, nhưng điểm khác nhau chính là những người đó, ai cũng bị dùng cực hình, nhìn thấy vô cùng thê thảm.
Ta ngửi thấy mùi tanh tưởi bốc lên từng đợt trong lều. Có lẽ, đó là mùi hôi do vết thương bị mưng mủ, lở loét gây nên, ta nhịn không được muốn nôn ra ngoài.
Còn có tiếng rên rỉ đứt quãng từ trong miệng bọn họ truyền ra.
Lúc này, không biết là ai dùng chân đạp trên vạt áo của ta, ta hoảng sợ, kêu lên một tiếng.
“A —— “
Lý Văn Vũ biến sắc, nhưng y cũng bị trói gô lại nhét vào một góc khác trong lều, mặc dù lúc này y rất sốt ruột nhưng cũng không đến đây được. Y giận dữ gầm lên: “Buông cô nương ấy ra!”
Trái tim ta đập hoảng loạn, điên cuồng, ta nghiêng mặt thấy người nam tử kia cố hết sức trợn mắt nhìn ta, một lúc lâu sau mới nói: “Cô nương, cần phải cố gắng… Chịu đựng. Mặc dù tính mạng của chúng ta thấp hèn, nhưng ta quyết không phản bội quốc gia!”
Lúc y nói ra câu nói cuối cùng, bỗng nhiên giọng nói của y trở nên cực kỳ giận dữ.
Ta sợ đến ngây người, ánh mắt nhìn trên người y lại chuyển về phía những người khác, có phải như vậy không? Tất cả bọn họ đều thà chết cũng không bao giờ tiết lộ quân cơ sao?
Ta và Lý Văn Vũ bị nhốt vào đây, vì thế bọn họ cho rằng chúng ta cũng là người Bắc Tề.
Lại có một người khác nói: “Bạo quân bọn họ giết hại tàn nhẫn quận… Quận chúa chúng ta, đó là sỉ nhục Bắc Tề chúng ta. Chúng ta có thể chết trận nhưng quyết không sống nhục nhã!”
Ta nhìn Lý Văn Vũ một cái, ý bảo y không cần nói gì cả. Ta cũng im lặng không nói bất cứ câu nào, Dao phi chết vốn không liên quan đến Hạ Hầu Tử Khâm. Nhưng cuối cùng có phải do người Bắc Tề làm hay không, ta cũng không có chứng cứ. Mặc dù vậy nhưng không ai dám nói cho những người đang chiến đấu trên sa trường biết, nếu không, chỉ sợ là không có ai đồng lòng, tình nguyện đánh trận này.
Quận chúa chết thảm, sẽ làm sĩ khí quân Bắc Tề tăng vọt.
Ta cắn môi, không nói thêm gì nữa.
Hai người vừa nói chuyện với ta xong không biết đã hôn mê từ lúc nào.
Nhìn vết thương trên người bọn họ, ta đoán bọn họ sẽ không sống được.
Trong phòng ngập trong mùi tanh tưởi và mùi máu tươi trộn lẫn vào nhau.
Ta cắn răng chịu đựng, chỉ sợ mình thật sự không kiên trì gắng gượng nổi sẽ ngã xuống.
Mãi cho đến tối cũng không thấy có bất kỳ ai đến thẩm vấn chúng ta. Ta chợt cảm thấy có chút bất an.
Không có bất kỳ ai vào, cũng không có nước uống và thức ăn.
Có lẽ đây cũng là một đòn đánh phủ đầu chúng ta chăng? Chờ chúng ta đói bụng đến mức choáng váng, không thể chịu đựng được nữa sẽ khai thác thông tin của chúng ta?
Ở đây, không có thủ đoạn gì là không thể dùng.
Chiến tranh chỉ cần thắng trận.
Không phải sao?
Ta vẫn nhớ, lúc còn ở trong cung, Hạ Hầu Tử Khâm đã từng nói, hắn chưa bao giờ xem thủ đoạn mà chỉ nhìn kết quả.
Ta ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt dừng trên thân thể của những người đang nằm trong lều. Nếu như người Thiên triều ta rơi vào tay người Bắc Tề thì kết quả cũng sẽ như vậy. Điều này hoàn toàn không nghi ngờ gì cả.
Ta hé miệng thở hổn hển. Chiến trường là nơi tàn nhẫn và đẫm máu như vậy đấy. Bây giờ ta đã dấn thân vào thì không được có những suy nghĩ nhân từ.
Khi màn đêm buông xuống, ta dường như mơ hồ nghe thấy có rất nhiều tiếng bước chân chỉnh tề đang di chuyển trên mặt đất, còn tạo ra những âm thanh rất lớn vọng đến. Kéo dài khoảng chừng nửa nén hương, những tiếng động đó mới từ từ lắng xuống. Ta và Lý Văn Vũ liếc nhìn nhau. Ta biết là đại quân đã quay về doanh trại.
Lại không biết qua bao lâu, ta dường như nghe thấy có người đi qua đây, sau đó một người nói: “Ai da, huynh đệ, đã đến lúc thay ca rồi.”
Bên này có người cười nói: “Đang chờ thay ca để đi ăn cơm đây!”
Bọn họ nói xong liền giao nhận ca, thay đổi hai người đứng canh ở bên ngoài.
Ta thở dài một tiếng, xem ra hôm nay thật sự bị bỏ đói rồi.
Một lát sau, ta nghe thấy hai người bên ngoài bắt đầu nói chuyện:
“Nhưng không ai biết vị quân sư đã cứu Bắc Tề là thần thánh phương nào sao?”
“Ai biết được, từ trước tới giờ chưa bao giờ nghe nói Bắc Tề xuất chiến dựa vào quân sư.” Người đó ngừng lại rồi nói tiếp, “Nhưng nói thật, quân sư kia quả là lợi hại. Hai trận đánh vừa rồi vì có y nên chúng ta không giành được chút ưu thế nào!”
Người còn lại hừ một tiếng, nói: “Cũng may thánh thượng chúng ta bày binh bố trận chặt chẽ, lần này nếu không phải quân sư bọn chúng trở về, chỉ sợ sáu vạn đại quân đã bị tiêu diệt toàn bộ!”
Lần này…
Ta bỗng nhiên nhớ đến ngày ấy, ở vách núi Ô, ta đã nhìn thấy Tô Mộ Hàn. Như vậy, đại quân đó đúng là viện quân của Bắc Tề sao? Có điều ta cảm thấy rất kỳ lạ. Theo lệ thường mà nói, Tô Mộ Hàn là quân sư, Hàn vương là chủ tướng, hai người bọn họ lại đồng thời xuất hiện ở một nơi, nhưng sao họ lại đem chiến sự giao cho những người khác?
Tiếng nói chuyện bên ngoài lại truyền vào: “Hôm nay có nghe nói gì không? Đại quân của chúng ta đã vượt qua biên giới Trường Hồ! Đã tiến thẳng vào lãnh thổ Bắc Tề rồi!”
Ta bỗng nhiên giật mình, thật sao? Vượt qua biên giới?
Nhớ tới ngày ấy, trên Kim Loan điện, Hạ Hầu Tử Khâm gằn giọng nói, chuyện Bắc Tề dám xâm chiếm Thiên triều, hắn nhất định sẽ ghi sâu trong lòng. Hắn còn nói, hắn không chỉ muốn dẹp yên cuộc chiến này.
Khi đó, ta đã mơ hồ cảm nhận được dã tâm trong lời nói của hắn. Bây giờ xem ra, hắn thật sự muốn nhân cơ hội này đánh vào Bắc Tề.
“Hừ. Đê tiện.”
Phía sau ta, không biết ai yếu ớt mắng một tiếng.
Lúc quay đầu lại, ta nghe người còn lại nói: “Xem ra, là do tên bạo quân kia muốn khơi mào cuộc chiến này! Dồn ép khiến Bắc Tề chúng ta phải khai chiến!”
Ta nghe thấy tiếng bước chân dồn dập ở bên ngoài, cửa lều lập tức bị một người xốc lên, rồi có ánh sáng từ cây đuốc chiếu vào. Hai người canh gác bên ngoài lúc nãy xông tới, mặt mày dữ tợn như hung thần ác sát hỏi: “Vừa rồi là ai nói?”
Ta ngơ ngác, nghe người nọ cười lạnh một tiếng nói: “Là ông mày nói đấy, thế nào?”
Người binh sĩ kia giận dữ nói: “Ông mày? Ngươi là cái thá gì mà dám xưng ông mày? Hôm nay ông mày sẽ đem ngươi đánh thành cháu của ông mày!” Dứt lời, y liền xông lên hung hăng đấm đá, vừa đánh vừa mắng, “Thật to gan, dám cả gan nhục mạ thánh thượng của chúng ta!”
Một binh sĩ khác cũng nhảy vào phụ giúp, tay đấm chân đá vào người nọ. Một người nằm trên mặt đất khẽ cử động, binh sĩ kia đang giơ chân đá thì giẫm phải chân người đó, mất thăng bằng lùi về phía sau mấy bước, gót chân giẫm lên chân của ta.
“Ối.” Ta kêu lên một tiếng đau đớn.
Binh sĩ đó chú ý nhìn ta, chỉ thấy đôi mắt của y chợt căng thẳng, lập tức kéo binh sĩ bên cạnh hỏi: “Này, sao lại có nữ nhân ở đây?”
Bọn họ mới đến thay ca, đương nhiên không biết chuyện bọn ta bị áp giải đến đây vào buổi chiều.
“Không biết nữa, à, nghe nói rất xinh xắn. Chậc chậc, tắm rửa sạch sẽ, nói không chừng, còn…”
“Này.” Một người khác cắt ngang lời của y, trầm giọng nói, “Đây là người Bắc Tề, không nên làm chuyện xằng bậy.”
Ta cắn môi, trong lòng vô cùng hoảng loạn, ta cũng sợ bọn họ làm ra những chuyện quá giới hạn.
Nghe y nói như vậy, người binh sĩ kia hừ một tiếng, cũng không quan tâm đến những lời giáo huấn của người kia, lại liếc mắt nhìn ta rồi bước nhanh ra ngoài.
Ta thở phào một hơi, cảm thấy rất nhẹ nhõm. Lý Văn Vũ nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, người tự nguyện để cho bọn họ bắt vào đây, thật sự quá nguy hiểm.”
Ta cũng biết vậy, nhưng với tình hình ngày hôm nay, ta còn có thể làm thế nào nữa? Nếu như Lý Văn Vũ kiên quyết chống trả đến cùng, chúng ta chắc chắn sẽ bị giết ngay tại chỗ, không có kết quả nào khác. Hơn nữa, cũng chỉ có cách này, chúng ta mới có thể vào trong doanh trại, mới có cơ hội gặp được Hạ Hầu Tử Khâm.
Ta thở dài một tiếng. Trên đường đến đây, chúng ta vô cùng vất vả mỏi mệt. Theo lời của người binh sĩ vừa rồi, ta cũng có thể tưởng tưởng ra lúc này mặt của ta chắc hẳn là dơ bẩn không chịu nổi, lại thêm ở đây ánh sáng yếu ớt, có lẽ họ cũng không nhìn rõ dung nhan của ta. A, như vậy cũng tốt, tránh phát sinh những việc không đáng có.
Từ lúc đó cho đến khi trời hừng sáng, không hề có bất kỳ động tĩnh gì khác.
Sáng sớm hôm sau, lại có người đến thay ca, nhưng vẫn không có ai mang thức ăn đến.
Ta nuốt nước bọt, chỉ có thể chờ đợi thời cơ mà thôi.
Mãi đến buổi trưa, có mấy người từ bên ngoài bước vào, không nói một lời, áp giải ta và Lý Văn Vũ ra ngoài. Ta lại thầm vui mừng, xem ra là có người muốn thẩm vấn chúng ta!
Rẽ mấy vòng, chúng ta bị mang vào một cái lều khác, người phía sau dùng sức đẩy, làm chúng ta mất đà ngã xuống đất. Qua một lúc lâu, ta mới nghe thấy có tiếng bước chân đi đến, ở bên ngoài có người nói: “Đại nhân.”
Người nọ đáp lời rồi bước thẳng vào trong.
Người bên ngoài cũng bước vào theo, nói: “Bọn chúng đều ở đây, thưa đại nhân.”
Ta theo bản năng quay đầu lại. Khoảnh khắc ánh mắt nhìn thấy người nọ, bỗng nhiên ta giật mình ngơ ngác!
Cố Khanh Hằng!
Ta mở to mắt nhìn y, không phải Hạ Hầu Tử Khâm phái y đi làm chuyện khẩn cấp sao? Y đã trở về rồi à? Nếu không, vì sao ở tiền tuyến ta lại nhìn có thể thấy y thế này! Mà điều làm cho ta không dám nghĩ tới đó là, người đến thẩm vấn chúng ta là y, là Cố Khanh Hằng!
Ta buột miệng gọi y: “Khanh Hằng!”
Ta thấy rõ thân thể của y run bắn lên, bỗng nhiên y xoay người lại, ánh mắt nhìn về phía ta đầy vẻ dò xét.
Ta cười khổ, lúc này mới nhớ ra mặt của ta chắc là không được sạch sẽ. Ta muốn giơ tay lên lau sạch theo bản năng, chợt nhận ra mình vẫn đang bị trói chặt! Hơn nữa, trên mặt ta không có nước thuốc, lúc này, sợ là sau khi ta lau sạch thì cũng sẽ hiện ra một khuôn mặt khác.
Nghe như ta kêu lên như vậy, Lý Văn Vũ cũng ngước mắt nhìn lại, rồi nghe y mừng rỡ gọi: “Cố phó tướng!”
Lý Văn Vũ còn gọi Cố Khanh Hằng là Cố phó tướng, xem ra chuyện Hạ Hầu Tử Khâm không giáng chức Cố Khanh Hằng thật, y cũng đã biết. Đúng vậy, nếu Hạ Hầu Tử Khâm chấp nhận đem ta giao phó cho y thì đương nhiên ta có thể yên tâm về y.
Cố Khanh Hằng biến sắc, quát: “Thả người!”
Y vừa nói xong, lập tức chạy đến, tự mình cởi dây thừng trên người ta ra. Người đang đứng phía sau y thấy vậy, mặc dù rất hoài nghi nhưng cũng không dám nói gì, chỉ vội vàng chạy đến cởi dây thừng trên người Lý Văn Vũ.
Sắc mặt Cố Khanh Hằng vô cùng căng thẳng, y cuống quít đỡ ta đứng dậy. Ta theo bản năng khẽ lắc lắc cổ tay, bị trói gần một ngày một đêm, dây thừng siết rất chặt khiến cổ tay ta sưng đỏ, chỉ chạm nhẹ một cái mà đã đau đến mức muốn chảy cả nước mắt.
Ta hít một hơi thật sâu, lại ngước mắt nhìn nam tử trước mặt, đang định mở miệng thì thấy y bỗng nhiên bước lùi hai bước, quỳ xuống trước mặt ta nói: “Nương nương thứ tội.” Y cúi thấp đầu, nhưng ta nghe thấy trong giọng nói của y tràn ngập sự áy náy.
Người bên cạnh Cố Khanh Hằng nghe thấy y gọi ta là “Nương nương”, trong đôi mắt đầy vẻ hoảng hốt. Mặc dù người này vẫn không biết thân phận của ta nhưng cũng lập tức quỳ xuống nói: “Xin nương nương thứ tội!”
Ta muốn bước đến đỡ y đứng dậy nhưng cảm thấy đầu choáng váng, cả người lảo đảo ngã về phía trước. Cố Khanh Hằng hoảng hốt, theo bản năng đứng dậy đỡ được ta, vội la lên: “Nương nương…”
Lý Văn Vũ tiến đến nói: “Nương nương bị giam ở phía sau một ngày một đêm, một ngụm nước cũng chưa được uống, nên thân thể của người bị suy nhược.”
Cố Khanh Hằng chưa nói gì, ta chỉ nhìn thấy y cắn chặt môi, thế nhưng người tiến vào cùng với y lúc nãy đã giận dữ nói: “Khốn kiếp, thần sẽ truyền lệnh trừng phạt những kẻ không phân biệt tốt xấu, cả gan bắt giam nương nương!”
Dứt lời, y liền xoay người định bước ra bên ngoài.
“Không…” Ta lắc đầu, túm lấy vạt áo Cố Khanh Hằng, nhìn y nói, “Không thể đi, đây là giai đoạn cực kỳ quan trọng, không thể vì chuyện nhỏ này mà gây nhiễu loạn lòng quân.” Nếu vì việc này mà trừng phạt những người kia, sẽ chỉ làm cho binh lính hoang mang, không biết rốt cuộc người nào nên bắt, người nào nên thả.
Ở nơi này, mặc dù có thể giết không đúng người nhưng không thể thả lầm người.
Cố Khanh Hằng nhíu chặt mày, mở miệng định nói gì đó, nhưng ta cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm lại, bàn tay đang túm vạt áo của y đột nhiên rũ xuống…
Không biết trải qua bao lâu, ta chỉ cảm thấy miệng lưỡi có chút khô khan.
Ta thì thào nói: “Nước…”
Có tiếng bước chân đi qua, rồi có người nhẹ nhàng đỡ ta dậy, đưa miệng chén chạm đến môi của ta. Tựa như nắng hạn lâu ngày gặp mưa rào, ta mở miệng uống liền mấy ngụm. Sau đó, thân thể ta lại được đặt nằm xuống. Nghỉ ngơi một chút, ta mới yếu ớt mở mắt ra, nhìn thấy ánh sáng từ ngọn nến trong lều đang lập loè lay động.
Ta lấy làm kinh hãi. Ta ngủ lâu như vậy, bây giờ đã là buổi tối rồi sao?
Ta chống tay ngồi dậy, bỗng bên cạnh có người nói: “Muội đã tỉnh rồi à? Cảm thấy thế nào?”
Ta ngoái đầu nhìn lại, quả nhiên là Cố Khanh Hằng.
Ta thở phào nhẹ nhõm, nhìn y lắc đầu khẽ cười, sau đó lại cau mày nói: “Huynh vẫn luôn ở bên cạnh ta sao?”
Bây giờ là lúc nào rồi, y túc trực ở đây, không sợ làm chậm trễ đại sự sao?
Cố Khanh Hằng giật mình, cuối cùng lắc đầu: “Không, ta vừa tới.” Y cúi xuống nhìn ta nói: “Xin lỗi muội, hôm nay tất cả các đại phu trong quân doanh đều bận tối mày tối mặt, ta… Ta không có cách nào mời được họ đến.”
Y đã nói như thế, ta đương nhiên cũng biết, phía trước là những trận chiến sống còn, mà ta chẳng qua là thân thể suy nhược nên mới ngất xỉu. Thực ra, không có đại phu cũng không xảy ra chuyện gì, ta chỉ cần nghỉ ngơi một chút thì sẽ nhanh chóng hồi phục.
Ta nhìn y lắc đầu nói: “Không sao, muội là nha đầu hoang dã của Tang phủ, sao có thể chết dễ dàng như vậy?” Nói xong ta còn quay sang làm mặt quỷ với y.
Cuối cùng y cũng mím môi cười. Dường như y chợt nhớ ra điều gì, liền đứng dậy tự tay bưng chậu nước bên cạnh qua, nói: “Trong quân doanh không có nữ tử, ta cũng không dám gọi người vào hầu hạ muội. Vừa đúng lúc ta mang nước đến, muốn giúp muội lau mặt một chút, nhưng giờ muội đã tỉnh lại rồi.” Giọng nói của y thản nhiên nhưng lại chứa đựng biết bao nhiêu sự lo lắng.
Y nói xong, đã vắt chiếc khăn vừa được nhúng nước đưa qua cho ta.
Ta chần chờ một chút, cuối cùng cũng nhận lấy. Ta ngước mắt nhìn y nói: “Khanh Hằng, thực ra ta cũng đã gạt huynh quá lâu.”
Cố Khanh Hằng khẽ giật mình.
Ta không nói thêm gì nữa, chỉ lau sạch những vết bẩn trên khuôn mặt. Sau đó, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn y.
Y nhìn thẳng vào ta, sự kinh ngạc dâng đầy trong đôi mắt, rồi lại tan đi từng chút từng chút một, lát sau y mới cười nói: “Nhưng muội chỉ cần dùng dung mạo bình thường như thế cũng vẫn nắm giữ được trái tim của Hoàng thượng.”
Ta cũng cười nói: “Hoàng thượng cũng là một con người.” Hắn cũng có thất tình lục dục, hắn cũng trưởng thành theo năm tháng. Điều duy nhất khiến hắn khác biệt so với mọi người, đó là trong lòng hắn phải tiếp nhận và gánh vác rất nhiều thứ.
Cố Khanh Hằng đón lấy cái khăn trong tay ta, đem chậu nước đặt sang một bên, rồi bưng cái chén ở trên bàn qua cho ta, nói: “Ta lo bây giờ muội ăn gì cũng không được nên nhờ người làm cho muội một chén canh. Nơi này không có thức ăn ngon, muội uống tạm đi.”
Ta cũng cảm thấy đói bụng, liền nhận lấy rồi uống ngay.
Quả thực không phải là thức ăn ngon, trong chén canh chỉ có vài miếng nấm, nhưng có thể giúp đỡ đói, cũng coi như không tệ lắm.
Ta uống thêm một ngụm rồi hỏi y: “Huynh trở về từ lúc nào?”
“Giữa tháng tám.”
“Hoàng thượng phái huynh đi làm chuyện gì?” Việc này, cho tới bây giờ ta vẫn luôn muốn biết.
Y hơi do dự, nhưng vẫn im lặng không nói.
Ta vội vàng hỏi: “Mọi chuyện không thuận lợi sao?”
Y không nói lời nào, một lúc sau mới gật đầu.
Ta cảm thấy trong lòng không thoải mái, cắn răng hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì, vì sao không thể nói cho ta biết?”
Hôm qua ta đã nghe những binh sĩ canh gác ở bên ngoài trò chuyện, tình hình chiến sự bây giờ cũng xem như có thể làm cho người ta vui mừng. Như vậy, chuyện của y không liên quan đến chiến sự đúng không?
Y lại nói: “Tam nhi, muội vẫn không hiểu sao? Vì sao Hoàng thượng không cho muội biết, đương nhiên chỉ là sợ muội lo lắng. Ta cũng vậy, không muốn làm cho muội lo lắng. Chờ ngày mai, ta sẽ phái người đưa muội rời khỏi nơi này.”
Lời của y khiến cho ta vô cùng chấn động.
Đưa ta rời khỏi đây sao?
Ta vội vàng nắm lấy tay y, nhíu mày hỏi: “Hoàng thượng không biết ta tới đây, có phải không?”
Cố Khanh Hằng lại có thể chưa nói cho hắn biết mà đã muốn lén đưa ta âm thầm rời khỏi nơi này sao? Ta phải trải qua trăm cay nghìn đắng mới đến được đây, làm sao có thể đi như vậy được?
Y không chần chờ đáp: “Đúng, ta cũng sẽ không nói gì.”
Ta bỗng nhiên xoay người bước xuống giường, đặt cái chén trong tay lên bàn rồi xông thẳng ra ngoài.
Bàn tay to lớn của Cố Khanh Hằng vươn đến, nắm chặt cổ tay của ta. Ta bị đau khẽ kêu lên một tiếng, y hoảng sợ, mới nhớ trên cổ tay ta còn có vết thương. Lúc này, y thả cổ tay ta ra, nhưng lại với lên nắm chặt cánh tay ta.
Ta giận dữ nói: “Buông ta ra!”
Y vẫn nhất quyết không buông tay.
Ta hít một hơi nói: “Khanh Hằng, ta và huynh quen biết không phải mới ngày đầu, tính tình của ta chẳng lẽ huynh còn không hiểu sao?” Chỉ cần ta xác định chuyện gì thì sẽ không thay đổi, sẽ cương quyết làm cho bằng được.
Y lại nói: “Chính vì ta hiểu muội nên mới làm thế! Tam nhi, muội có biết hay không, có một vài thứ, muội càng muốn đạt được, theo thời gian nỗ lực rất lâu rất lâu, đến khi nhận ra không thể nào với tới thì sẽ càng thương tâm hơn!”
Ta bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào mắt y, cắn răng hỏi: “Chẳng hạn như?”
Đôi mắt Cố Khanh Hằng chứa đầy vẻ đau xót, rồi y đột nhiên im lặng, không nói gì thêm.
Ta dùng sức hất tay của y ra, hướng ra ngoài mà đi. Y đuổi theo đến nơi, mạnh mẽ kéo ta trở lại bên trong, nghe y nghiêm giọng nói: “Đó là nơi trọng yếu nhất trong quân doanh, một nữ tử như muội sao có thể xông bừa vào được?”
Ta ngoái đầu lại trừng mắt nhìn y. Y hoàn toàn có thể cho ta một thân phận khác, đem chuyện ta xông bừa vào thành tự do ra vào hợp lệ. Không phải sao?
Nhớ lại lúc ở lãnh cung, ngày đó, trước khi y rời đi đã hứa hẹn với ta, nói rằng chờ y trở về, tất cả mọi chuyện đều được giải quyết, không phải sao? Vì sao bây giờ y đã trở về, nhưng dường như lại bắt đầu một tình cảnh vô vọng khác?
Có rất nhiều chuyện, ta đã không muốn nghĩ, cũng không dám suy nghĩ nhiều.
Ta nhìn y, gằn từng tiếng: “Khanh Hằng, Tang Tử ta thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành!”
Bàn tay y đang cầm tay ta run lên bần bật. Y bất chợt nhắm hai mắt lại, một lát sau mới nói thật khẽ: “Tam nhi, Hoàng thượng thật hạnh phúc.”
Ta ngẩn ngơ nhìn y, lại thấy khóe miệng của y khẽ cười, cuối cùng mở mắt ra, nhẹ giọng nói: “Ta sẽ là bạn của muội, mãi mãi cho đến tận cuối đời.” Dứt lời, y chậm rãi buông tay ta ra.
Ta mấp máy môi, nhưng không biết nên nói gì.
Cố Khanh Hằng lại nói: “Ta sẽ cho người mang một bộ y phục binh sĩ đến, muội phải thay y phục trước đã.” Dứt lời, y không nhìn ta nữa mà bước thẳng ra ngoài.
Y phục được đưa tới rất nhanh. Xem ra, Cố Khanh Hằng đã cố ý chọn cỡ nhỏ nhất nhưng mặc trên người ta vẫn còn rất rộng, tuy vậy cũng có thể chấp nhận được. Dù sao, nữ tử ra vào quân doanh cũng không tốt chút nào.
Lúc ta bước ra ngoài, đã thấy Cố Khanh Hằng đang đứng đợi. Y nhìn ta nói: “Hoàng thượng và các vị tướng quân nghiên cứu tác chiến đến tận đêm khuya, ta cũng chưa nói cho người biết muội đã đến, chắc hẳn lúc này người đã ngủ rồi. Gần đây, tình hình chiến sự rất khẩn cấp.”
Ta gật đầu, không nói lời nào, chỉ đi theo bên cạnh y.
Hôm nay không có trăng nên ta cũng không biết bây giờ là lúc nào rồi. Nhưng nghe Cố Khanh Hằng nói, có lẽ cũng không còn sớm nữa.
Chúng ta đi sâu vào bên trong, một lúc lâu mới nhìn thấy phía trước đèn đuốc chiếu sáng dày đặc. Ta biết căn lều của hắn ở gần đây.
Ta bất giác nắm chặt hai tay, trong lòng cảm thấy hơi căng thẳng.
Chúng ta tiếp tục đi về phía trước, quả nhiên nhìn thấy tấm màn màu vàng sáng kia. Bên ngoài có tầng tầng lớp lớp thị vệ canh gác, nhìn trang phục của bọn họ, đều là ngự tiền thị vệ. Chúng ta bước đến, lập tức có thị vệ ngăn chúng ta lại, nói: “Cố tướng quân, Hoàng thượng đã ngủ, có chuyện gì ngày mai hãy nói.”
Cố Khanh Hằng đang định trả lời thì thấy một người từ trong lều đi ra, cố gắng thấp giọng hết mức khẽ quát: “Nhỏ giọng một chút!”
Ta nhìn kỹ thì mới thấy là Lý công công!
Khóe miệng khẽ mỉm cười, ta nhìn y gọi: “Lý công công.”
Y nhận ra giọng nói của ta, đương nhiên là giật mình sợ hãi, nhìn về phía ta. Lúc này trời đã tối hẳn, dù ánh sáng từ cây đuốc chiếu vào mặt ta cũng không thể thấy rõ ràng. Y chưa từng thấy qua dung nhan thật của ta. Nếu bây giờ là ban ngày ban mặt, chỉ sợ y sẽ không dám đến nhận ta đâu!
Ngón tay của y chỉ vào ta, run rẩy nói: “Nương…” Nhưng mới nói được một chữ, y đã bụm miệng lại.
Ta cười: “Còn không cho ta vào sao?”
Y giống như bừng tỉnh, vội nói: “Mau tránh ra, mau tránh ra!”
Ta bước lên, nghe Cố Khanh Hằng nói: “Mạt tướng sẽ không vào.”
Ta chần chờ một lát, nhưng không quay đầu lại, chỉ đi thẳng vào.
Lý công công cũng hiểu chuyện, không bước vào theo ta.
Bên trong lều thắp rất nhiều đèn, sáng sủa giống như ban ngày.
Ta ngước mắt nhìn, thấy trên một tấm bình phong được đặt tách biệt khỏi bàn và giường, có một tấm bản đồ địa hình Trường Hồ.
Ta giật mình, vội đi lên phía trước quan sát thật kỹ
Hắn đặt bản đồ địa hình ở đây, hàng đêm đều quan sát sao?
Ta hít một hơi thật sâu, vòng qua tấm bản đồ địa hình kia, nhìn thấy hắn nghiêng người nằm trên giường.
Chẳng biết tại sao khi nhìn khuôn mặt quen thuộc này, đột nhiên ta có cảm giác xúc động đến muốn bật khóc. Ta cố gắng che miệng lại, hít mạnh một cái, sao ta có thể dễ khóc như vậy?
Ta thấy hắn đột nhiên trở người, rên khẽ một tiếng, cau mày nói: “Tiểu Lý Tử, đầu trẫm đau đớn vô cùng.”
Câu nói quen thuộc quá. Ngày trước, ta đến Thiên Dận cung, hắn cũng nói như vậy.
Ta bất giác mỉm cười.
Ta nhẹ nhàng bước đến, đưa tay vừa ấn vừa xoa hai bên thái dương của hắn, giúp hắn thư giãn.
Một lát sau, đột nhiên ta nghe hắn khẽ cười một tiếng nói: “Tiểu Lý Tử, ngươi học được tay nghề của nàng từ lúc nào thế, trẫm không ngờ…” Mới nói được nửa câu, hắn trong lúc lơ đãng mở mắt ra, ánh mắt rơi trên khuôn mặt ta, đồng tử chợt co rút thật nhanh!
Hết chương 11 (217)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!