Tử Thư Tây Hạ
Quyển 1 - Chương 12: Giết sạch dưới hồ Nước ngầm
1
Trong hang động tối đen, đi được khoảng mười lăm phút thì bốn người đã dần dần quen với bóng tối bên trong động. Họ đến cuối con dốc, đó là một mặt phẳng không rộng lắm, ở đây lại xuất hiện một con dốc hướng xuống phía dưới. Tiếp tục đi xuống dưới, con dốc càng lúc càng hẹp, càng lúc càng khó đi, mặt đất toàn là đá vụn và những chùm nhũ đá nhỏ từ trên đỉnh hang rủ xuống, Lương Viện bắt đầu hoảng hốt: “Tôi thấy cái động này hình như chưa từng có ai đến hay sao ấy, bên trong không biết sẽ gặp phải điều đáng sợ gì nữa, hay là chúng ta quay lại đi!”
“Tôi đã nói trước là cô đừng đi theo rồi mà, biết ngay là cô sẽ làm vướng chân chúng tôi, bây giờ sợ rồi chứ gì?” Đường Phong oán trách Lương Viện.
Lương Viện vừa nghe thấy Đường Phong trách móc như vậy, lập tức cãi lại: “Tôi mà thèm vướng chân mọi người, không phải tôi sợ mà là tôi lo lắng. Tôi không biết cái động này sẽ thông đến đâu, cũng không biết sẽ gặp phải tình huống gì. Hơn nữa, chúng ta cũng không mang theo trang bị thiết yếu mà lại dám xuống thám hiểm động…”
“Quay về? Bọn người áo đen không biết chừng đang đợi chúng ta ở ngoài đó đấy…” Đường Phong vẫn đang định nói tiếp thì đã bị Hàn Giang ngắt lời: “Lương Viện nói không phải không có lý, xem ra, đây là một hang động đá vôi karst rất sâu, nếu tiếp tục đi xuống dưới thì khả năng sau đó sẽ xuất hiện giếng sâu hoặc cửa động thẳng đứng, hay cũng có khả năng sẽ có sông ngầm hoặc hồ dưới lòng đất, nếu như không có dây thừng hoặc thiết bị lặn, rồi lại bị lạc đường trong động, thì chúng ta có thể sẽ bị giam trong động! Thật không thể ngờ, một cái hang nhìn bên ngoài nhỏ và không có gì khác thường mà bên trong lại lớn thế này…”
Hàn Giang nói tới đây, đột nhiên im bặt, bởi lúc này họ đã đi tới điểm cuối của con dốc nhỏ hẹp này, vòng qua một đống đá vụn, phía trước bỗng rộng mở thênh thang, một đại sảnh lớn hình bầu dục hiện lên trước mắt họ, đây là một đại sảnh to bằng sân bóng đá với những tảng đá hình khối to lớn dựng đứng sừng sững trên mặt đất, cao gần bằng hai ba người. Mọi người ngẩng đầu nhìn lên đỉnh đại sảnh, phần đỉnh đại sảnh cao ngang với một tòa nhà mười tầng, từng chùm nhũ thạch khổng lồ dài tới bốn năm mét, tầng tầng lớp lớp rủ xuống, giống như “lưỡi gươm Damocles” treo trên đỉnh đầu mọi người, dưới ánh đèn pin rọi lên, hình dạng của chúng đa dạng quái dị, lấp lánh ánh sáng kì dị, hỗn tạp. Lương Viện nhìn vào chùm nhũ đá trên đỉnh hang, lo lắng hỏi: “Những chùm nhũ đá này có thể rơi xuống đầu chúng ta không nhỉ?”
Mọi người sau khi được Lương Viện nhắc nhở, liền để ý quan sát chùm nhũ đá trên đỉnh hang động, lúc này họ mới phát hiện ra, những chùm nhũ đá này có vẻ rất kiên cố, nhưng có vài chùm nhũ đá đã lung lay sắp rụng, Đường Phong chỉ vào những mảnh đá vụn trên mặt đất, nói: “Những chùm nhũ đá có lẽ đã rất giòn rồi, mọi người nhìn xem, những mẩu đá vụn trên mặt đất đều là từ trên đỉnh hang động rơi xuống đấy.”
Hàn Giang dùng súng gõ vào một tảng đá vôi trên vách động, quan sát một lượt, gật đầu đồng ý với Đường Phong. Anh nói: “Đá vôi ở đây rất giòn, chùm nhũ đá này to nên cũng sẽ rất dễ rơi xuống, mọi người phải đặc biệt cẩn thận.”
Bốn người đi một vòng quanh đại sảnh hình bầu dục, ở đầu bên kia đại sảnh, họ lại phát hiện ra một cửa hang, một đường đi sâu hun hút không biết thông tới đâu. Hàn Giang nhìn đường đi, miệng lẩm bẩm: “Cái động này rút cuộc sâu tới mức nào vậy?”
Makarov nhìn đường đi trước mặt, nói: “Theo như quan sát của tôi, không gian của động đá vôi này sẽ rất lớn, mọi người đã cảm nhận thấy gió ở đây chưa?”
Makarov vừa nhắc, mọi người mới chú ý tới luồng gió từ từ thổi lại từ đầu bên kia con đường, gió phả lên mặt, thật là sảng khoái. Makarov giải thích: “Còn có cả khói trắng bay lên từ cửa động, điều đó cho thấy không khí trong cửa động luân chuyển rất tốt, cũng cho thấy không gian trong hang đá vôi rất rộng lớn.”
“Không gian trong hang đá rất rộng, chúng ta rất khó ra khỏi đây, hay là quay lại đường cũ vậy!” Lương Viện lại ra sức khuyên mọi người quay về.
Lần này, Đường Phong không phản đối nữa, Hàn Giang chìm trong suy tư, đến cả Makarov kiên quyết nhất cũng bắt đầu trở nên do dự…
2
Đúng lúc bốn người đang chần chừ chưa quyết, đột nhiên, từ con dốc mà họ tới đây bỗng vọng lại tiếng bước chân dồn dập. Bốn người lập tức trở nên cảnh giác, tiếng bước chân càng lúc càng gần, loáng một cái, bốn người đã nấp sau đống đá vụn đầu đường, chuẩn bị rút lui bằng con đường này bất cứ lúc nào…
“Hay là Yelena?” Đường Phong khẽ hỏi.
“Không! Không phải chỉ có một người đến.” Makarov đáp.
“Không phải là Yelena, chính là bọn người áo đen đó rồi!” Đường Phong trợn mắt.
Đường Phong vừa nói dứt lời, trên đầu con dốc phía bên kia đại sảnh hình bầu dục vọng lại mấy câu càu nhàu bằng tiếng Anh: “Điên rồi, bắt chúng ta xuống cái động quái quỷ này, bọn chúng sao có thể chạy tới đây nộp mạng được!”
Thoắt cái, sáu tên áo đen trang bị vũ khí từ đầu tới chân, đeo cả thiết bị hồng ngoại nhìn xuyên màn đêm, bồng súng đột kích M4A1, xuất hiện trong đại sảnh hình bầu dục. “Sợ gì y như rằng gặp ngay phải cái đấy, chúng ta mau rút lui thôi!” Đường Phong khẽ đề xuất.
“Lui ư? Không kịp nữa rồi! Chúng ta chạy không nổi với chúng đâu. Cậu xem, chúng ta bốn người, chúng sáu người, chúng trong chỗ sáng, chúng ta trong bóng tối, sao chúng ta không ở đây xử lý hết bọn chúng?” Vừa nói, Hàn Giang vừa nhìn chùm nhũ đá lung lay sắp rụng trên đỉnh đại sảnh.
Đường Phong và Makarov lĩnh ý, gật gật đầu với Hàn Giang, ba khẩu súng cùng nhắm chuẩn vào chùm nhũ đá. Sáu tên áo đen này rõ ràng vô cùng căng thẳng, tên nào cũng duy trì cảnh giác cao độ, lăm lăm khẩu súng trong tay chúng rồi cuối cùng lần lượt lục soát trong đại sảnh hình bầu dục, từng bước, từng bước, rút cuộc, chúng đã tới chính giữa đại sảnh hình bầu dục. Trên đỉnh đầu chúng chính là hai chùm nhũ đá khổng lồ dài ba bốn mét, hai chùm nhũ đá đã lung lay chực rụng…
“Pằng! Pằng! Pằng!…” Đường Phong, Hàn Giang và Makarov, ba người ba khẩu súng trong tay, cùng lúc bắn lên hai chùm nhũ đá khổng lồ trên đỉnh trung tâm đại sảnh, “Áaa…” một chùm nhũ đá trong đó lập tức rơi xuống, rơi trúng một tên áo đen, tiếng kêu thảm thiết của tên áo đen vang vọng khắp đại sảnh.
Nhưng chùm nhũ đá còn lại thì không nghe lời như vậy, tuy nó đã lung lay chực rụng nhưng lại chần chừ không chịu rơi xuống, mãi tới khi Hàn Giang có thể bắn rụng chùm nhũ đá này thì đám người áo đen lại tránh được. Ngay sau đó, đám người áo đen vốn đang ẩn nấp đã bắt đầu bắn trả điên cuồng, đạn bắn như mưa trút xuống đống đá vụn mà hội Đường Phong ẩn náu, họ vốn không thể bắn trả.
Lúc này, Hàn Giang đã có chút ân hận, anh lại lần nữa đánh giá thấp tố chất và thực lực của bọn người áo đen này. Anh vốn cho rằng mình có thể lấy tối đánh sáng, chắc là sẽ có vài phần thắng lợi, nhưng vừa bắt đầu bắn nhau thì mới phát hiện ra, hỏa lực dưới nòng súng của bọn họ hoàn toàn yếu thế hơn, trong huyệt động âm u này, lại không có thiết bị nhìn xuyên thấu màn đêm nên họ hoàn toàn ở trong thế bị động.
Không thể cố thủ được nữa! Hàn Giang khẽ nói với Đường Phong và Makarov: “Hai người dẫn Lương Viện đi trước, tôi ở đây kháng cự một lúc nữa, chốc nữa gặp lại mọi người.”
Đường Phong và Makarov không nói gì cả, đã đến lúc này thì cũng chẳng còn cách nào hơn, ba người khom lưng, áp người vào vách núi, nhanh chóng rút lui bằng con đường thông đến đây. Họ không biết con đường này sẽ dẫn tới đâu, cũng không biết sẽ gặp phải điều gì ở đây, nhưng, hiện tại muốn quay lại bằng đường cũ là điều không thể nên đành phải tiến lên phía trước, có lẽ sẽ có đường sống.
Đường Phong kéo Lương Viện, khom lưng, áp vào tường, rút lui vào sâu trong thông đạo. May mà con đường này uốn lượn quanh co, rẽ qua một khúc quanh, đạn của kẻ địch sẽ không bắn trúng được họ. Đường Phong đứng thẳng người, kéo Lương Viện bước nhanh về phía trước. Phía sau lưng, đám người áo đen không rõ tình hình đã lao ra nhả đạn điên cuồng, ngay sau đó là tiếng súng phản kích của Hàn Giang.
3
Đường Phong kéo Lương Viện chạy thục mạng vào trong thông đạo, đây là một con đường quanh co, nhưng rất bằng phẳng, thông đạo rất thông gió, không có nhiều chùm nhũ đá trên đỉnh nên hoàn toàn không cần phải lo lắng nhũ đá đột nhiên rơi xuống. Đường Phong sau khoảng hơn chục phút chạy thục mạng, dần dần bỏ xa tiếng súng sau lưng, anh không biết Hàn Giang hiện giờ ra sao? Ban đầu còn có thể nghe thấy tiếng súng phản kích dồn dập của Hàn Giang, nhưng hiện giờ… Đường Phong bước chậm lại, thở hổn hển, nhìn chăm chú về phía trước, lúc này, trước mặt lại xuất hiện một đại sảnh rộng lớn – đại sảnh thác đá.
Thời khắc này, Đường Phong đang chứng kiến một cảnh tượng hùng vĩ mà anh chưa từng thấy trong cuộc đời. Ở phía bắc đại sảnh này (nếu như la bàn vẫn nhạy), phía trên vách hang có một cửa hang khổng lồ hình bầu dục, trong cửa hang tối đen như mực, nên anh không thấy rõ bên trong có những gì, nhưng lại nhìn thấy phía dưới cửa hang là một thác đá hùng vĩ rộng khoảng ba bốn chục mét; từ cửa hang đổ xuống mặt đất đại sảnh trên thác đá, không biết là do thấm nước hay là do có khoáng sản mà lại ánh lên những tia sáng lấp lánh.
Đúng lúc Đường Phong đang chìm đắm trong kỳ quan thì đột nhiên phía sau thông đạo vọng lại tiếng bước chân dồn dập, Đường Phong và Makarov lập tức trở nên cảnh giác, hai người tắt đèn pin, nấp sau một tảng đá cạnh đường vào tiền sảnh thác đá, tiếng bước chân đó càng lúc càng gần, càng lúc càng rõ, rồi cuối cùng thì một bóng đen chạy vào trong đại sảnh, nòng súng của Makarov và Đường Phong nhắm thẳng vào bóng đen đó, nhưng họ cũng nhanh chóng nhận ngay ra đó là Hàn Giang.
Đèn pin lại được bật lên, Hàn Giang quay đầu lại nhìn, thấy Đường Phong và Makarov đang cầm súng nhắm vào mình, anh ngạc nhiên: “Tôi kiên trì ở đó bảy tám phút, sao giờ các anh mới chạy tới đây?”
“Chúng tôi đang đợi anh, còn nữa… ở đây thực sự hùng vĩ quá!” Đường Phong thu súng lại, nói.
“Cái gì mà hùng với chả vĩ, đám người đó sắp đuổi được đến đây rồi, các anh không cần sống…” Hàn Giang nói tới đây đột nhiên ngưng bặt, bởi cảnh tượng trước mắt thực sự quá hùng vĩ, nên người có vốn kiến thức phong phú đầy mình như Hàn Giang cũng không thể không bị chinh phục.
Đường Phong sau khi được Hàn Giang cảnh tỉnh, chẳng mấy chốc đã tỉnh táo trở lại. Ở đây quá nguy hiểm, tuyệt đối không phải là nơi để thưởng thức cảnh đẹp, anh nhìn khắp một lượt xung quanh đại sảnh thác đá, nhìn thấy phía nam đại sảnh, đối diện với thác đá có một cửa động hơi tròn, rất giống với cửa động khổng lồ phía trên thác đá, chỉ có điều nhỏ hơn một vòng.
Đường Phong chỉ về phía cửa động này, hét lên với mọi người: “Nhanh! Đi đường này.” Nói xong, Đường Phong dẫn mọi người chui vào, khi họ vừa mới chui vào bên trong thì phía sau đã vọng lại tiếng bước chân của truy binh.
Đường Phong một tay cầm súng, một tay cầm đèn pin, bước nhanh qua đường hầm trong cửa động hơi tròn này. Đường hầm này không giống với thông đạo uốn lượn quanh co ban nãy mà thẳng tắp hướng về phía trước, thẳng xuống dưới, càng chạy càng thấy ẩm ướt, có chỗ thậm chí còn có thể nhìn thấy khe nước chảy róc rách, chẳng mấy chốc, Đường Phong đã phát hiện ra mạch nước hiện rõ trên vách động.
“Đây là cái gì?” Lương Viện dừng lại tò mò hỏi.
Không đợi Đường Phong cất lời, Makarov đã thở hổn hển giải thích: “Đây là mạch nước, mạch nước xuất hiện ở đây cho thấy ở đây đã từng tích nước trong một thời gian dài, nhưng hiện giờ nước rút rồi.”
“Đúng vậy, chúng ta chạy vào sâu như vậy, rất có khả năng sẽ xuất hiện sông ngầm hoặc hồ dưới lòng đất? Mọi người xem, ở đây đã xuất hiện nước rồi!” Đường Phong lo lắng nói.
“Sau lưng quân truy sát, trước mặt lại xuất hiện hồ dưới lòng đất, vậy phải làm thế nào đây?” Lương Viện ngạc nhiên.
Hàn Giang giữ bình tĩnh: “Bất luận thế nào, đi tới cùng rồi tính tiếp, đến đường cùng ắt sẽ có lối thoát.”
Tiếng bước chân của truy binh phía sau mỗi lúc một rõ. Đường Phong dẫn mọi người tiếp tục chạy về phía trước, cũng không biết chạy được bao lâu, bỗng xuất hiện một hồ nước dài chặn đứng đường đi của họ.
4
“Chết tiệt, quả nhiên có hồ nước dưới lòng đất.” Đường Phong đứng bên hồ chửi rủa.
Đường Phong không biết phải làm thế nào khi nhìn về hồ nước trước mặt. Mặt hồ rộng gần chục mét, dài… không thấy điểm kết thúc, mặt hồ phẳng lặng như gương, dưới ánh đèn pin soi rọi, lấp lánh ánh sáng màu xanh ngọc bích tuyệt đẹp. “Hồ nước dưới lòng đất này đẹp thật đấy, giống như một tấm ngọc bích xanh biếc.” Lương Viện trầm trồ.
“Tôi hiểu rồi, tại sao ban nãy đại sảnh kia lại hình thành thác đá hùng vĩ đến vậy. Hàng nghìn năm trước, nước trong hang động phía trên chảy xuống đại sảnh, sau hàng nghìn năm tích lũy, không ngừng bào mòn, cuối cùng hình thành nên thác đá hùng vĩ đó; còn nước chảy vào trong đại sảnh lại chảy vào đường hầm, chảy mãi tới đây, rút cuộc thì hình thành nên hồ nước dưới lòng đất này.” Đường Phong giải thích.
Hàn Giang không chút hứng thú với những giải thích của Đường Phong, anh đáp: “Hiện giờ nói chút gì có ích đi, nghĩ xem chúng ta nên làm thế nào!”
“Xem ra chúng ta đành phải đội nước nhất chiến rồi!” rõ ràng là Makarov không hiểu câu thành ngữ “đội nước nhất chiến” này.
Đường Phong im lặng, anh mượn ánh sáng đèn pin, soi thẳng về phía không thấy bờ của đầu bên kia hồ nước dưới lòng đất. Không khí ở đây lưu thông rất tốt, phía bờ bên kia chắc là có đường, lại nhìn nước hồ, cũng không sâu lắm, Đường Phong hạ quyết tâm: bơi qua hồ nước ngầm.
Khi Đường Phong nói ra ý kiến của mình, mọi người đều kinh ngạc, đến cả Hàn Giang cũng vô cùng ngạc nhiên. Đường Phong hỏi Lương Viện: “Cô biết bơi không?”
Lương Viện gật đầu: “Tôi còn bơi giỏi là đằng khác, chỉ có điều chưa từng bơi trong hồ nước ngầm thế này bao giờ, ở dưới đấy có thủy quái không nhỉ?”
“Cô yên tâm, ở đây đến cá còn chẳng có nữa là! Vì mọi người đều biết bơi, vậy thì bơi qua đi, tôi đoán hồ này không thể quá dài.” Đường Phong kiên định nói.
Makarov thử thăm dò nhiệt độ nước, lạnh thấu xương, ông chau mày: “Nước rất lạnh, mọi người nhất định phải kiên trì, cũng phải giúp đỡ lẫn nhau, tôi xuống trước.” Nói xong Makarov lục từ trong ba lô ra mấy chiếc kính lặn quân dụng đưa cho mọi người. Hàn Giang hơi bất ngờ, nghi ngờ nhìn Makarov rồi mới đón lấy kính.
Đường Phong và Lương Viện phía trước, Hàn Giang và Makarov phía sau, bốn người cởi áo khoác ra, cất vào trong ba lô, đeo kính lặn lên, lần lượt nhảy xuống hồ nước dưới lòng đất lạnh cóng. Đợi sau khi họ bơi được hơn chục mét, đám truy binh cũng đuổi đến nơi, chúng lập tức giương súng điên cuồng bắn xuống mặt hồ.
Thấy bắn xuống nước vô hiệu, lập tức có hai tên áo đen mở ba lô ra, lôi ra hai thiết bị lặn mặc vào người, tay cầm khẩu súng P11 dưới nước, nhảy xuống dưới hồ.
Hồ nước trong vắt thấy tận đáy, khả năng nhìn được dưới nước rất cao, sau khi Đường Phong bơi được hai chục mét thì kinh ngạc phát hiện ra, dưới đáy hồ mọc rất nhiều ụ đá trắng khổng lồ nhô lên, có ụ thì mới mọc, có ụ thì đã cao ba bốn mét, còn có cả mấy cột đá khổng lồ cao tới năm sáu mét, đỉnh đã gần chạm tới mặt nước, dưới mặt hồ rõ ràng là một rừng đá dưới nước, tươi đẹp hùng vĩ.
Đường Phong quay người lại nhìn Hàn Giang và Makarov bám sát phía sau. Hàn Giang bơi rất giỏi nên khỏi phải nói, Makarov tuy tuổi tác đã ngót nghét bảy mươi, lại đang bị thương nhưng dưới nước hồ lạnh buốt như vậy vẫn bơi rất cừ; nhìn tiếp Lương Viện bên cạnh, động tác chậm chạp dị thường, rõ ràng, cô ấy vẫn chưa thể thích ứng với nước hồ lạnh cóng dưới này… Không ổn! Chân trái của Lương Viện đột nhiên bị chuột rút, cô đau đớn giãy giụa trong nước. Đường Phong vội vàng tiến đến kéo lấy Lương Viện, nhưng sức của một người rõ ràng không đủ, Hàn Giang tức tốc bơi đến cùng Đường Phong đẩy Lương Viện lên mặt nước, ngay sau đó, Đường Phong và Hàn Giang cũng cùng ngoi lên mặt nước. “Lương Viện, cô sao rồi?” Đường Phong quan tâm hỏi.
Mặt Lương Viện tái xanh, thở hổn hển, Hàn Giang trả lời thay cô ấy: “Bị chuột rút rồi, nước lạnh quá.”
“Vậy làm thế nào? Không muốn chết thì phải cố gắng tới cùng!” Hàn Giang cắn răng nói. Họ quay đầu lại thì đã có thể nhìn thấy hai bóng đen bám đuôi, Đường Phong vội vã hỏi Lương Viện: “Lương Viện, cô vẫn ổn chứ?”
Lương Viện ra sức gật đầu rồi lại lặn xuống nước. Đường Phong nhìn Hàn Giang, im lặng, lại bơi tới bên cạnh Lương Viện, bơi tiếp gần chục mét lên phía trước. Lương Viện quả thực bơi rất chậm, Đường Phong trong lòng sốt ruột, sao hồ nước nhỏ như vậy mà bơi mãi vẫn chưa đến bờ, nếu như truy binh đuổi kịp, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Đường Phong sốt ruột lo lắng, bất giác tăng tốc, một mình bơi lên phía trước, anh muốn xem phía trước còn bao xa mới đến bờ, nhưng đột nhiên, anh phát hiện dòng nước bên cạnh mình có chút không bình thường, anh mở trừng mắt trong nước, phát hiện phía trước tối đen, hồ nước ngầm màu xanh không thấy đâu nữa, chuyện gì thế này?
Đường Phong ngoi lên mặt nước, anh không nhìn rõ phía trước, nhưng anh nghe thấy tiếng nước chảy ào ào. Mặt hồ trước mắt không còn yên ả nữa, dòng nước đột nhiên chảy xiết, đầu óc Đường Phong cũng quay cuồng theo, anh suy nghĩ để phán đoán xem phía trước là gì? Đột nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu anh – phía trước là thác nước!
5
Dòng nước chảy xiết đẩy Đường Phong về phía trước, Đường Phong giật bắn mình, cố gắng bơi lùi lại, anh chặn đứng Lương Viện đang khó nhọc bơi về phía trước, rồi lấy tay ra hiệu cho Hàn Giang và Makarov, bốn người nổi trên mặt nước, Đường Phong chỉ về phía trước, nói nhỏ: “Thác nước!”
Mọi người đã hiểu ra, sự hoảng sợ đều hiện rõ trên khuôn mặt từng người, phía trước có thác nước, phía sau có truy binh, nếu rơi xuống dưới thác nước này, chắc chắn sẽ chết chắc, truy binh thì đang đuổi tới nơi… giờ đã là đường cùng rồi.
Lòng Đường Phong như có lửa đốt, một mình anh lại lặn xuống nước. Anh nhìn thấy những ụ đá chi chít dưới đáy hồ, sát vách động dưới đáy hồ có hai ụ đá rất to, một ụ đá to hơn một chút, cao khoảng bốn năm mét, một ụ đá thì nhỏ hơn, cao khoảng ba bốn mét, xung quanh hai ụ đá to này còn mọc rất nhiều những tảng đá nhỏ khác. Những ụ đá, tảng đá lớn lớn nhỏ nhỏ này hình thành nên một rừng đá; nhìn thấy vậy, trong lòng Đường Phong bỗng lóe lên một ý nghĩ.
Anh nổi lên mặt nước, ra hiệu cho mọi người lặn xuống dưới, sau đó chỉ chỉ vào hai ụ đá to, đưa mọi người bơi về phía rừng đá đó, mọi người bơi tới bên ụ đá, rồi lại nổi lên mặt nước, Hàn Giang không thể chờ đợi thêm liền hỏi ngay: “Nhất định là cậu đã có ý tưởng rồi phải không?”
Đường Phong ôm lấy ụ đá to nhất, thở hổn hển, đáp: “Đúng! Mọi người nhìn thấy hai ụ đá to này rồi chứ? Đợi hai tên đó bơi tới đây, chúng ta sẽ ôm lấy hai ụ đá này rồi lặn xuống nước. Có ụ đá này che chắn, lần này chắc chắn chúng ta có thể thoát được, còn nếu như không thoát được, thì thôi đành phải bỏ mạng lại vậy.”
Makarov cười ranh mãnh: “Tôi hiểu rồi, kế sách một mũi tên trúng hai đích, vừa có thể cứu được mạng chúng ta, vừa có thể khử được hai tên đó.”
“Ông lão người Nga này, sao lại biết nhiều thành ngữ Trung Quốc thế nhỉ, nhưng ông nói sai rồi, lần này là mượn dao giết người!”
Hàn Giang xem xét địa hình, hoàn toàn tán đồng chủ ý của Đường Phong, cuối cùng anh dặn dò: “Đây là thử thách quan trọng nhất của chúng ta, mọi người phải nín thở cho thật sâu, xuống nước rồi là không thể lấy hơi được nữa, tôi đếm đến ba, một, hai, ba!” Hàn Giang nói xong, hít một hơi thật sâu, ôm lấy ụ đá to nhất, cùng Makarov lặn xuống nước, Đường Phong và Lương Viện bơi tới cạnh ụ đá nhỏ hơn. Đường Phong hỏi Lương Viện: “Chuẩn bị xong chưa?” Lương Viện gật gật đầu: “Chuẩn bị xong rồi.” Hai người cũng học theo Hàn Giang, hít một hơi thật sâu, lặn xuống nước, mặt đối mặt ôm chặt lấy ụ đá đó. Đường Phong gắng hết sức mở to mắt, quan sát động tĩnh dưới hồ, từng giây từng giây trôi qua, lúc này, từng giây trôi qua đối với họ cũng thật quá dài, và cũng thật quan trọng, vì bản thân anh không biết mình có thể kiên trì được bao lâu nữa. Anh nhìn Hàn Giang và Makarov, rồi lại nhìn Lương Viện, “Lương Viện, cô nhất định phải gắng gượng đấy!” Đường Phong âm thầm cầu nguyện trong lòng.
Theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, Đường Phong cũng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể mình đang tức tốc hạ xuống, tai và mắt rõ ràng bắt đầu cảm thấy khó chịu, phổi phải chịu đựng áp lực không thể chịu đựng nổi, Đường Phong vẫn gắng sức chịu đựng. Nếu ngay cả bản thân mình cũng khó nhọc nhường vậy, thì Lương Viện sẽ thế nào đây? Đường Phong không dám nghĩ tiếp, cũng không dám nhìn Lương Viện nữa…
Rút cuộc, hai gã đó cũng xuất hiện rồi, Đường Phong nhìn thấy rõ thứ chúng đang cầm trong tay là khẩu súng ngắn P11 dưới nước do Đức chế tạo. Đường Phong trong lòng kinh ngạc, nhưng lại có chút mừng thầm. Kinh ngạc ở chỗ bọn áo đen này không ngờ lại trang bị hiện đại đến vậy, toàn diện đến vậy, đến cả súng bắn dưới nước mà cũng có; mừng thầm ở chỗ, may mà họ không quay lại chiến đấu với bọn người này.
Hai tên áo đen này rõ ràng không phát hiện ra bốn người nhóm Đường Phong. Chúng vốn không ngờ rằng trong rừng đá này lại có thể nấp được mấy người khá to như vậy, chúng chỉ biết tiến lên phía trước truy đuổi, nên bơi rất nhanh qua khu rừng đá này…
Đường Phong nhìn chăm chú mọi thứ, thời khắc quan trọng nhất tới rồi, chỉ cần gắng gượng hơn chục giây nữa, đợi hai tên đó rơi xuống thác nước là họ sẽ có thể nổi lên mặt nước, hớp từng hớp không khí tươi rói. Đột nhiên, Đường Phong phát hiện ra gã đang bơi phía trước bỗng ra sức giãy giụa trong nước, xem ra hắn đã phát hiện thấy thác nước trước mặt; nhưng đã quá muộn, gã đó chưa kịp kêu lên câu nào thì đã bị dòng nước chảy xiết cuốn phăng xuống thác, không kịp cất tiếng kêu gào thảm thiết, không kịp kêu cứu, thậm chí còn không nghe thấy cả tiếng động mà hắn rơi xuống. Hắn đã âm thầm biến mất không chút động tĩnh như vậy thì lẽ nào thác nước phía trước sâu không thấy đáy?
Gã bơi phía sau phát hiện ra đồng bọn rơi xuống dưới, biết được đại sự không ổn, sống chết cố bơi quay lại. Nhưng hắn càng muốn bơi quay lại, dòng nước xiết càng muốn cuốn hắn đi, nhưng mà tên này cũng thuộc dạng khỏe mạnh hơn người, nên sau một hồi giãy giụa, hắn đã thoát được khỏi dòng nước xiết, bơi trở lại được.
Đường Phong âm thầm oán thán, vì mong rằng hai tên này nếu đều rơi cả xuống thì mình sẽ có thể nổi lên mặt nước, tha hồ hít thở, nhưng thật không ngờ, tên này lại bơi được về. Đường Phong cảm thấy cơ thể mình đã đến đỉnh điểm, anh biết mình không thể kiên trì thêm được nữa.
6
Đúng lúc Đường Phong đang vô cùng khổ sở thì mặt nước bên cạnh bắn tung tóe, Lương Viện ngoi lên mặt nước. Đường Phong thấy vậy cũng ngoi lên theo, hớp lấy từng ngụm không khí tươi rói, nhìn lại Lương Viện đã thấy máu mũi cô ấy chảy ròng ròng và bất tỉnh nhân sự.
Đường Phong và Lương Viện đã bị bại lộ như vậy rồi thì Makarov và Hàn Giang cũng không nhất thiết phải gắng gượng nữa, hai người lần lượt trước sau nổi lên mặt nước. Tiếng động họ phát ra khi giãy giụa khiến tên đang bơi phát hiện ngay ra họ, nhưng khi gã này chưa kịp phản ứng lại, Hàn Giang đã kịp thời dùng con dao găm quân dụng thu hoạch được ở Khương Trại phi thẳng vào đối thủ. Gã này ban nãy vừa tiêu hao rất nhiều sức lực, càng không ngờ tới việc Hàn Giang lại chủ động tấn công như vậy, nên chân tay hắn cuống quýt cả lên đến nỗi không bắn nổi phát nào, mắt trợn trừng trừng nhìn Hàn Giang ngay trước mặt.
Hàn Giang dùng tay trái kẹp chặt lấy người hắn, dìm xuống nước, tay phải dồn sức cứa một đường, cắt đứt cổ họng của hắn. Một đám bọt bong bóng sủi lên mặt nước, lúc này mắt hắn trợn ngược và vô cùng hoảng sợ, nên ra sức giãy giụa trong nước. Súng đã rớt khỏi tay, hắn muốn ngoi lên mặt nước, nhưng Hàn Giang đã dồn hết sức lực của người đàn ông tráng kiện mà dìm hắn xuống nước sâu hơn …
Đường Phong và Makarov kinh ngạc chứng kiến cảnh tượng này, nhưng họ không thể nhìn thấy rõ mọi việc dưới nước, nên Makarov rút dao găm ra, định lao đến trợ giúp. Đúng lúc đó, mặt hồ yên ắng trở lại, mặt nước vốn trong vắt giờ loang ra vệt đỏ tươi, là máu, máu người, mùi tanh của máu chẳng mấy chốc lan tỏa khắp mặt hồ. Đây là máu của gã đó hay là của Hàn Giang gặp rủi ro?
Đúng lúc Đường Phong và Makarov đang chần chừ do dự thì một vật đen sì nổi lên mặt nước. Vật đen thui đó dập dềnh theo dòng nước, trôi về phía trước. Dòng nước trước mặt bắt đầu chảy xiết, vật đen thui đó chẳng mấy chốc biến mất theo dòng nước cuồn cuộn cuốn đi. Lúc này Đường Phong và Makarov đã biết gã đó đã bị Hàn Giang xử xong, nhưng Hàn Giang mãi vẫn chưa thấy ngoi lên mặt nước, nên lòng hai người bất giác trùng xuống.
Rút cuộc thì Hàn Giang cũng đã nổi lên mặt nước giữa một vùng máu loang lổ, từ từ bơi về phía họ, đến lúc này Đường Phong và Makarov mới yên tâm trở lại. Hàn Giang bơi về, phát hiện Lương Viện vẫn bất tỉnh nhân sự, mặc cho Đường Phong kêu gọi thế nào, Lương Viện cũng không phản ứng gì. Hàn Giang nhìn Lương Viện rồi nói với Đường Phong: “Đừng gọi nữa, không ích gì đâu, mau hô hấp nhân tạo đi.”
“Cái gì? Anh bảo tôi hô hấp nhân tạo cho cô ta?” Đường Phong hỏi lại Hàn Giang.
“Phí lời, không phải cậu thì tôi chắc! Một trong những nhiệm vụ của cậu là bảo vệ Lương Viện mà.”
“Nhưng đâu có nói là phải hô hấp nhân tạo?”
“Thôi đi, đừng có được lợi lại còn làm ra vẻ ta đây, nhanh lên!”
Makarov tiến lại vỗ vỗ vai Đường Phong: “Chàng trai, đừng có ngượng!” nói xong, Makarov và Hàn Giang bơi đi để tìm lối thoát khác. Lúc này, Đường Phong cũng không còn gì để đắn đo, anh hít một hơi thật sâu, từ từ kề sát miệng vào môi Lương Viện. Đôi môi Lương Viện lạnh tới nỗi không có lấy làn hơi ấm làm Đường Phong giật thót mình. Anh chưa từng bao giờ lo lắng cho Lương Viện như lúc này. Anh ôm chặt lấy Lương Viện, muốn lấy thân nhiệt của mình ủ ấm cho cô ấy… Lương Viện rút cuộc đã dần dần tỉnh lại, cô thấy mình đang nằm trong lòng Đường Phong, được Đường Phong hô hấp nhân tạo, khuôn mặt trắng bệch bất giác ửng đỏ. Đường Phong thấy Lương Viện tỉnh lại, đang định buông tay ra thì Lương Viện lại ra sức ôm chặt lấy anh không rời…
“Thôi nào, thôi nào, đây không phải là nơi để thân mật, ban nãy còn ngại ngùng e thẹn, bây giờ đã lại không nỡ buông nhau ra rồi!” Hàn Giang và Makarov không biết từ lúc nào đã lại đứng bên cạnh họ.
Đường Phong và Lương Viện quyến luyến buông nhau ra, Hàn Giang cười nói: “Ban nãy nhân lúc hai người hôn nhau, tôi và Lão Mã đi thăm dò đường, phát hiện ra một miệng hang rộng khoảng hai mét trên vách động dưới nước, cách rừng đá này không xa lắm. Tôi đã bơi vào trong xem sao, bên trong là một con đường rất hẹp.”
“Ý của anh là chúng ta sẽ bơi ra theo con đường đó?” Đường Phong hỏi.
Hàn Giang gật đầu: “Chẳng còn cách nào khác.”
“Nhưng con đường đó dài đến đâu, thông tới đâu, chúng ta cũng không biết, hơn nữa anh xem Lương Viện, cô ấy…” Ánh mắt Đường Phong lúc này nhìn Lương Viện tràn đầy sự thương xót.
“Đường Phong, vừa hô hấp nhân tạo một cái là quan tâm người ta vậy sao.”
“Bảo vệ Lương Viện, là nhiệm vụ mà anh đã giao phó cho tôi! Đấy là anh nói mà.”
“Đừng có lí luận với tôi nữa!” Hàn Giang quay lại hỏi Lương Viện: “Tôi đã tính toán sơ sơ, con đường này khả năng dài hơn hai chục mét, tôi cũng không rõ bơi qua đó thì sẽ đến đâu. Sao rồi? Cô ổn chưa?”
Có sức mạnh của tình yêu, tinh thần Lương Viện đã khá hơn rất nhiều, cô kiên định gật gật đầu với Hàn Giang, đáp: “Tôi vẫn có thể gắng được!”
“Được! Tinh thần thiếu nữ thật đáng khen ngợi.” Hàn Giang cổ vũ Lương Viện xong, làm người dẫn đầu, lặn xuống nước. Đường Phong bảo vệ Lương Viện cũng lặn xuống nước. Chẳng mấy chốc, họ đã chui vào trong thông đạo màu trắng rất hẹp. Ở đây không có những ụ đá to giống như trong hồ nước ngầm, chỉ có vài ụ đá nhỏ mới nhô lên, cho thấy niên đại hình thành ở đây muộn hơn, nên vẫn chưa có nhiều ụ đá to. Thông đạo màu trắng ngắn hơn Hàn Giang dự đoán, nên sau khi bơi được khoảng mười lăm mét, mọi người lại đến một hồ nước ngầm khác. Hồ nước ngầm này không to lắm, nước không sâu, cũng không có ụ đá mà chỉ là một hồ nhỏ hoàn toàn khép kín, nên mọi người lại bơi tiếp mấy phút, rút cuộc đã nhìn thấy bờ.
7
Lên đến bờ, bốn người toàn thân run rẩy, ngồi bệt trên bờ, hớp lấy từng hớp không khí tươi rói trong động. Mãi một lúc sau, Lương Viện mới cất lời trước: “Ban nãy thật sự nguy hiểm quá, nếu như rơi xuống thác nước thì chúng ta bây giờ đã xong hết rồi, đại nạn không chết, ắt có hậu phúc.” Lương Viện tự an ủi bản thân.
Đường Phong lại nói: “Thực ra, chúng ta nên cảm ơn vận may của mình, vì hiện đang là mùa nước cạn, nếu như là mùa hè lượng nước dồi dào, thì hồ nước ngầm đó sẽ dài tới mức nào? E rằng chỗ chúng ta đang ngồi hiện giờ cũng chìm trong nước.”
Makarov trầm trồ: “Cái động đá vôi này thần kỳ thật đấy, bên trong còn có cả thác nước, hơn nữa lại còn là thác nước nhiều tầng, phía dưới thác nước không biết sẽ thông tới đâu? Tôi ở Nga chưa từng nhìn thấy huyệt động nào thần kỳ như vậy.”
“Đúng vậy! Cái động này tôi cũng chưa từng nghe nói đến, xem ra chúng ta là nhóm người đầu tiên phát hiện ra nó. Nếu như có thể ra ngoài, chúng ta sẽ…” vừa nói, Đường Phong vừa định cởi quần áo ướt sũng trên người ra, Hàn Giang vội vàng ngăn anh lại: “Đừng cởi quần áo vội, ở đây vẫn chưa phải là nơi nghỉ ngơi, chúng ta phải đi xa một chút, đến nơi an toàn sẽ lại nghỉ tiếp.”
“Lẽ nào chúng ta ở trong hang đá vôi lạnh lẽo lại mặc quần áo ướt sũng thế này đi sao? Tôi thấy chúng ta không bị bọn áo đen đó đánh chết thì cũng chết vì cảm lạnh cũng nên!” Đường Phong ca thán.
Hàn Giang lắc lắc đầu: “Đường Phong, đừng kêu ca nữa, khắc phục chút đi!” vừa nói anh vừa đứng dậy, nhìn nhìn thông đạo tối đen sau lưng: “Quay về thì không quay được nữa, chỉ còn con đường này, từ đây đi thôi.”
Bốn người lại đi vào một đường hầm. Hàn Giang đi đầu soi đèn pin; anh bất giác mừng thầm trong bụng, may mà đèn pin này chịu được nước nên chưa bị nước ngâm hỏng. Không biết đi được bao lâu, họ đến một đại sảnh đá vôi huy hoàng hơn hẳn – đại sảnh màu vàng cam, ở đây to hơn, hùng vĩ hơn, càng khó tưởng tượng hơn đại sảnh hình bầu dục và đại sảnh thác đá, bởi trên khắp vách động trong đại sảnh, có vô số những lỗ nhỏ, suối đá màu cam, màu đỏ và màu vàng từ vô số những lỗ nhỏ này chảy ra, tuôn trào ra ngoài, phủ kín gần như hầu hết vách động, hình thành nên cảnh quan độc đáo kỳ lạ đến vô cùng.
Hàn Giang ngạc nhiên thốt lên: “Đại sảnh này quả thật ngoài sức tưởng tượng.” Đường Phong, Lương Viện và Makarov hoàn toàn quên mất sự lạnh giá trên cơ thể, người nào người nấy há hốc mồm kinh ngạc, mắt mở to, chìm đắm trong cảnh quan hùng vĩ này.
Một lúc lâu sau, Đường Phong mới trầm trồ: “Tôi cảm giác mình đang ở một thế giới hoàn toàn khác.”
“Đúng vậy! Tuy bị người ta truy sát, nhưng chuyến đi này của chúng ta quả thật không lãng phí.” Lương Viện vẫn còn chút phấn khởi.
Hàn Giang đi một vòng quanh đại sảnh màu vàng cam, sau đó mở ba lô ra, lôi ra chiếc la bàn và GPS. “Mong là hai thứ này chưa bị hỏng, nhìn thì thấy hình như vẫn bình thường, nhưng… thế này là thế nào!” Hàn Giang đột nhiên hét lên kinh ngạc. Mọi người quây lại xem, Hàn Giang chỉ vào GPS và la bàn, nói: “Ở đây không nhận được tín hiệu vệ tinh thì là bình thường, nhưng mọi người xem, cái la bàn này làm sao vậy?”
Nhìn bên ngoài, la bàn không có bất cứ hỏng hóc nào, nhưng kim la bàn lại quay tít cả lên, nên không thể nhận biết được bên nào là Bắc bên nào là Nam. “Lẽ nào từ trường ở đây không có tác dụng nữa sao?” Đường Phong nghi ngờ không hiểu.
Cuối cùng, vẫn là Makarov kiến thức uyên bác nói: “Lúc tôi còn phục vụ trong quân đội, đã từng tới Afghanistan. Trong một lần chỉ huy một binh đoàn đặc chủng truy kích một đội du kích, đội du kích này đã dụ chúng tôi vào một hang động trong núi. Trong hang động đó động nối động, có rất nhiều ngã rẽ, chúng tôi vào đó chưa được bao lâu thì đã chóng hết cả mặt khi di chuyển, lúc đó la bàn của chúng tôi cũng xuất hiện tình trạng như thế này, hoàn toàn không tìm được phương hướng. Tôi thấy tình hình không ổn, lập tức chỉ huy mọi người rút lui theo đường đến, nhưng cuối cùng chúng tôi vẫn lạc đường. Trong động, chúng tôi không ngừng bị quân du kích mai phục, nên rút cuộc, chỉ có mình tôi thoát ra được khỏi hang núi. Sau khi thoát ra, tôi không sao hiểu nổi nên đã báo cáo tình hình với cấp trên. Sau này trong một lần hành động, sau khi chúng tôi phải trả giá rất đắt thì cuối cùng mới hoàn toàn chiếm lĩnh được hang động đó. Sau đó, cấp trên đã mời chuyên gia đến khảo sát hang động này. Kết quả khảo sát là trong động có mạch khoáng sản sắt nam châm, cho nên…”
“Ý ông nói là sắt nam châm là linh hồn ở đây, cũng có nghĩa là ở đây có mạch khoáng sản sắt nam châm?” Hàn Giang ngắt lời Makarov.
“Tôi nghĩ chắc là như vậy, vì ngoài điều này ra, tôi cũng không tìm được cách giải thích nào hợp lý hơn.” Makarov đáp.
“Nói như vậy, hiện giờ chúng ta đã hoàn toàn mất phương hướng, lạc đường trong huyệt động khổng lồ này rồi.” Đường Phong toát mồ hôi hột.
“Bây giờ phải làm thế nào? Nếu như chúng ta vĩnh viễn không thoát ra được, thì sẽ…” Lương Viện nói mà chỉ chực khóc.
“Không phải lo lắng, tiểu cô nương, cùng lắm chúng ta ở đây sống cuộc sống của người nguyên thuỷ, vẽ tranh lên vách động, ghi chép lại sự tích anh hùng của chúng ta. Rồi bao nhiêu năm sau, khi các nhà thám hiểm phát hiện ra chốn này, thì sự tích của chúng ta sẽ được lưu truyền khắp thiên hạ. Đến lúc đó, chúng ta đều thành người nổi tiếng rồi, khà khà!” Makarov đến lúc này mà vẫn không quên pha trò.
“Cháu không thèm làm người nổi tiếng chết tiệt gì đấy đâu! Cháu vẫn còn trẻ mà!” Lương Viện không những không vui vẻ trước lời pha trò của Makarov, ngược lại còn rơi vài giọt nước mắt khiến Đường Phong lại càng thêm xót xa.
“Được rồi, nhanh chóng tìm lối thoát thôi!” Hàn Giang luôn giữ được đầu óc tỉnh táo. Thế nhưng mọi người đi một vòng trong đại sảnh vàng cam, trừ đường hầm lúc tới đây ra, thì cũng không tìm thấy một thông đạo nào khác. Lẽ nào ở đây chính là điểm tận cùng của huyệt động?
8
Mọi người đều bắt đầu trở nên lo lắng, không tìm thấy lối ra thì làm thế nào? Chắc chắn là không thể theo đường cũ về chứ nhỉ? “Không! Không thể không có lối ra, nhất định vẫn còn có lối ra.” Hàn Giang suy đoán.
Trong lúc nước sôi lửa bỏng, Đường Phong đột nhiên hét lên từ trong một góc đại sảnh vàng cam: “Ở đây có cái cửa hang!” Mọi người chạy tới, cùng nhau quan sát, hóa ra là một cửa hang hình tròn hướng xuống dưới, chuẩn xác mà nói, đây nên gọi là giếng mới đúng!
“Giờ không có công cụ thì làm thế nào để xuống?” Hàn Giang nhìn vào miệng giếng tối đen, sâu không thấy đáy hỏi.
Mọi người nhìn nhau, chẳng ai có cách gì. Đột nhiên, Đường Phong hình như lại phát hiện ra điều gì đó, cúi người xuống, dùng đèn pin soi một vòng từ đầu tới chân lần theo cửa hang, Hàn Giang có chút mất kiên nhẫn nói: “Đừng soi nữa, căn bản không thể nhìn thấy đáy được!”
Đường Phong đáp: “Không phải tôi muốn nhìn tận đáy, mà là đang tìm dây thừng.”
“Cậu điên à, ở đây lấy đâu ra dây thừng?”
“Mọi người xem, đây là cái gì?” Mọi người cúi người tỉ mẩn quan sát, khi đèn pin của Đường Phong soi xuống dưới, mọi người nhìn thấy trong một góc giếng, hóa ra có treo một sợi dây ni lông. Sợi dây này thả thẳng xuống giếng. Lần theo sợi dây, mọi người phát hiện ra trên vách đá cách giếng thẳng hai mét, có hai chiếc đinh to được người ta đóng chặt vào đó, xung quanh đinh sắt còn có một cuộn dây ni lông.
“Sao ở đây lại có sợi dây? Lẽ nào trước khi chúng ta đến đây đã có người từng tới đây?” Vẻ mặt Hàn Giang vô cùng kinh ngạc.
“Có lẽ là như vậy! Xem ra chúng ta không phải là nhóm người đầu tiên tiến vào hang đá vôi này rồi.” Makarov thất vọng nói.
“Không! Không thể có điều đó, nếu như có người từng tới đây thì tại sao thế giới bên ngoài không biết tới sự tồn tại của huyệt động này?” Hàn Giang vẫn không chịu tin vào sự thật này.
Trên mặt Makarov lộ ra nét biểu cảm kỳ lạ, ông nói: “Đó chỉ là một khả năng.”
“Cái gì?”
“Trước chúng ta, tất cả những người vào thám hiểm động, không có một ai còn sống để ra ngoài!” Makarov đưa ra kết luận khiến mọi người sởn da gà – tất cả những người vào trong động đều chết rồi! Mọi người không chịu tin vào kết luận đó, nhưng lại không có bất cứ lí do nào để có thể phản bác lại.
Đường Phong cầm cuộn dây ni lông cạnh thành giếng lên, xem xét: “Phần dây để lại bên trên cũng rất dài, không biết bên dưới còn dài đến đâu?” Vừa nói, Đường Phong vừa kéo lên trên. Thời gian trôi qua từng giây từng phút, sợi dây ni lông trên tay Đường Phong càng kéo càng dài, mắt mọi người càng trợn càng to, bởi vì… bởi vì sợi dây ni lông trông rất bình thường này, hóa ra kéo mãi không hết, không tính cả cuộn dây vốn ở trên giếng, chỉ tính riêng dây ni lông kéo được lên trên giếng đã dài gần năm mươi mét rồi. Tay của Đường Phong bắt đầu khẽ run rẩy, sợi dây dài miên man này rốt cuộc dài đến đâu đây? Cái giếng này rốt cuộc sâu bao nhiêu mét? Cuối cùng, khi Đường Phong nhấc đoạn ni lông cuối lên, mọi người lúc đó đều ngạc nhiên ngây cả người ra vì đoạn dây ni lông cuối cùng này hóa ra lại bị cắt phăng ngọt lịm…
Đây là thứ gì mà lại cắt phăng dây ni lông ngọt lịm như vậy? Mọi người kinh ngạc nhìn chăm chú sợi dây và miệng giếng trước mắt. Hàn Giang cẩn thận quan sát hồi lâu, suy đoán: “Từ hình dáng, chất liệu và tính chất của sợi dây này có thể thấy rằng nó đã có từ nhiều năm trước rồi, tuyệt đối không phải là thứ của một hai chục năm nay.”
“Ừm, tôi thấy lịch sử của cuộn dây này ít nhất phải trên bốn mươi năm, thậm chí còn nhiều hơn.” Makarov đồng ý với phán đoán của Hàn Giang.
Hàn Giang lại nói: “Từ độ dài của sợi dây treo trong giếng mà phán đoán thì cái giếng này ít nhất cũng phải sâu tới năm mươi mét; dây đứt rồi, cho thấy độ sâu của giếng không chỉ dừng lại ở năm mươi mét.”
“Đúng vậy, cái giếng này rút cuộc sâu bao nhiêu mét đây?” Đường Phong hỏi.
“Muốn biết sâu bao nhiêu, thì phải xuống xem sao!” Hàn Giang nói như đinh đóng cột.
“Cái gì? Anh muốn xuống dưới!” Mặt Đường Phong toát lên vẻ kinh ngạc.
Hàn Giang giẫm giẫm lên sợi dây, gật gật đầu, nói với mọi người: “Tuy sợi dây này nhiều năm tuổi rồi, nhưng vẫn rất chắc chắn. Hiện tại tôi nghĩ không còn có đường thoát nào khác, chỉ có cách xuống thăm dò thì may ra còn có cơ hội thay đổi thời cơ. Ngoài ra, mọi người có cảm nhận được luồng không khí không? Chúng ta có thể đi được tới nơi sâu như thế này mà, không khí vẫn rất tốt, luồng không khí sộc lên từ giếng. Điều này chứng minh dưới giếng thẳng chắc là có không gian rất rộng lớn. Hiện giờ tôi quả thật không dám tưởng tượng, không gian trong động đá vôi này rút cuộc rộng lớn nhường nào!”
Hàn Giang kiểm tra một chút hai chiếc đinh sắt lớn, đinh sắt được ghim kiên cố vào trong vách đá, vô cùng chắc chắn. Hàn Giang nhìn mọi người, cười nói: “Đừng có mặt mày ủ rũ như thế, chúng ta hiện giờ không phải vẫn đang rất ổn sao? Tôi xuống trước! May mà trước đây tôi đã học qua khóa leo dây. Mọi người tóm lấy một ít dây, nếu tôi gặp phải nguy hiểm gì, hoặc là muốn mọi người kéo sợi dây lên thì sẽ ra sức đạp sợi dây.”
Mọi người nhìn nhau, không ai nói gì cả, cùng lúc gật gật đầu với Hàn Giang. Hàn Giang buộc một đầu sợi dây vào thắt lưng mình, chui vào giếng… Chẳng mấy chốc, bóng dáng Hàn Giang đã mất hút trong giếng…
9
Tuy có đinh sắt cố định, nhưng mọi người vẫn căng thẳng tóm lấy sợi dây. Một phút sau, ba phút sau, năm phút sau, mười phút sau, mười lăm phút sau… theo thời gian từng giây từng phút trôi đi, tim mọi người đập mỗi lúc một nhanh, lòng bàn tay cũng ướt đẫm mồ hôi. Sợi dây trong tay mọi người tuột xuống từng chút, từng chút một. Năm mét, mười mét, hai mươi mét, ba mươi mét, bốn mươi mét, mọi thứ dường như vẫn bình thường… Đột nhiên, sợi dây trong tay mọi người giống như không thể điều khiển nổi, rơi vun vút xuống dưới giếng, tiếng động đáng sợ vọng lên từ dưới giếng, năm mươi mét, sáu mươi mét… mọi người bừng tỉnh, dốc hết sức kéo sợi dây lên, nhưng sợi dây vẫn vun vút tuột xuống. Đường Phong cảm thấy lòng bàn tay mình như bị sợi dây cọ rách, nhưng anh vẫn không thể khống chế được sợi dây, dưới giếng thẳng hình như có một sức mạnh khủng khiếp không thể gọi tên, đó là gì nhỉ? Quái vật hung mãnh? Hay là… Hai tay Makarov kéo sợi dây, một chân đạp lên vách đá, trán đổ mồ hôi, ông không kịp nghĩ ngợi nhiều nữa, hướng xuống miệng giếng dưới chân hét toáng lên: “Hàn! Hàn! Xảy ra chuyện gì vậy?”
Trong giếng chỉ có âm thanh vọng lại kéo dài, không có tiếng Hàn Giang đáp lại, đến cả tiếng động đáng sợ cũng không nghe thấy nữa. Cuối cùng, sợi dây dừng lại không tiếp tục tuột xuống nữa, ba người phía trên giếng thẳng mệt mỏi rã rời ngồi bệt bên cạnh giếng, nhưng họ không kịp nghỉ ngơi, lập tức lại lao tới bên miệng giếng, kêu gọi Hàn Giang. Không có hồi âm, Đường Phong vội vàng kéo sợi dây lên, nhưng khi tay vừa chạm vào sợi dây thì anh đã lập tức kinh ngạc kêu lên: “Không ổn!”
“Sao thế?” Lương Viện và Makarov quan tâm hỏi.
Đường Phong không trả lời, chỉ lo lôi sợi dây lên. Mấy phút sau, Đường Phong kéo được đoạn dây cuối cùng lên, Hàn Giang đã biến mất rồi! Ba người mắt tròn mắt dẹt, không biết phải làm thế nào, sự khủng hoảng đầy ắp trong mắt mỗi người. Trong bầu không khí lặng lẽ đó, Lương Viện đã bật khóc thành tiếng: “Dưới đó rút cuộc có thứ gì đáng sợ vậy?”
“Lương Viện, đừng có khóc! Tôi chưa chết! Ha ha! Dưới này quả thật là quá đẹp!” Đột nhiên, một giọng nói vang vọng từ trong giếng thẳng vọng lên. Lương Viện lập tức ngừng khóc bởi cô đã nhận ra giọng nói đó, chính là Hàn Giang!
“Anh sao rồi?” Lương Viện hướng về giếng thẳng lớn tiếng hỏi.
“Bị trầy xước chút thôi, không sao cả, có thể nhìn thấy cảnh đẹp như thế này thì chết cũng đáng đấy!” giọng Hàn Giang oang oang vang vọng trong giếng.
“Anh còn ung dung vậy sao, ban nãy rút cuộc sao thế? Làm chúng tôi sợ chết khiếp!” Đường Phong hỏi.
“Khà khà, đừng hỏi nữa, tôi không thể diễn đạt bằng lời được, mọi người xuống đây sẽ biết, Lương Viện, cô xuống trước đi, sau đó đến Đường Phong, cuối cùng thì tủi cho Lão Mã rồi, đoạn cuối cùng trong giếng thẳng là một con dốc, có rất nhiều đá vụn, mọi người phải cẩn thận, ban nãy tôi đã bị ngã ở đấy, khà khà, dưới này quả thật quá hùng vĩ!” dưới giếng vọng lên tiếng cười ngốc nghếch của Hàn Giang.
“Tôi nghĩ anh ta bị ngã đập đầu xuống đất rồi cũng nên, tôi chưa bao giờ thấy anh ta như vậy.” Đường Phong lẩm bẩm.
“Có lẽ dưới đó thật sự rất đẹp!” Lương Viện nói.
“Cảnh có đẹp đến thế nào đi chăng nữa thì hiện tại cũng không thể khiến tôi hứng thú được…” Đường Phong nói tới đây, phía dưới lại vọng lên tiếng Hàn Giang: “Quên không nhắc nhở mọi người, trong giếng thẳng có hai thứ rất đáng sợ, mọi người phải chuẩn bị tâm lý trước đấy.”
Thứ đáng sợ? Đường Phong, Lương Viện và Makarov nhìn nhau, không hiểu Hàn Giang ý gì, hỏi lại Hàn Giang nhưng bên dưới không thấy tiếng trả lời.
Đường Phong giúp Lương Viện buộc chặt sợi dây, từ từ thả Lương Viện xuống dưới, lúc mới bắt đầu mọi việc đều hết sức bình thường, nhưng khi sợi dây thả xuống dưới được khoảng năm mươi mét, trong giếng thẳng âm u đột nhiên vang lên tiếng kêu thất thanh của Lương Viện, lòng Đường Phong ngay lập tức thắt lại.
Tiếng kêu thét xé rách tâm can của Lương Viện khiến lông tơ trên người Đường Phong cũng dựng hết cả lên. Anh hướng về phía giếng thẳng lớn tiếng kêu gọi Lương Viện, nhưng chỉ thấy tiếng khóc thút thít của cô ấy vọng lên, xem ra Lương Viện vẫn chưa bị nguy hiểm tới tính mạng. Sợi dây tiếp tục thả xuống dưới, nhưng chưa được bao lâu, trong giếng thẳng lại vọng lên tiếng thét thất thanh của Lương Viện. Đường Phong không thể chịu đựng được nữa, đang định kéo sợi dây lên thì bên dưới lại vọng lên tiếng của Hàn Giang: “Đường Phong, đừng kéo dây lên, Lương Viện đã an toàn rồi.”
Rút cuộc Lương Viện đã gặp phải thứ gì dưới giếng thẳng mà khiến cô ấy khiếp sợ đến vậy? Đường Phong mang theo một bụng nghi ngờ nên đã buộc đèn pin lên cánh tay rồi xuống giếng. Đường Phong đã từng học được chút ít kỹ thuật leo vách đá và leo dây khi ở trong lão K, nên chẳng mấy chốc, anh đã xuống được hơn ba mươi mét. Trong giếng thẳng dường như mọi thứ đều vẫn bình thường, nhưng Đường Phong vẫn không dám lơ là cảnh giác. Xuống được khoảng bốn mươi mét, chân Đường Phong chạm tới vách động, ở đây không giống như trạng thái treo lơ lửng ban nãy nữa, chỗ này trong giếng thẳng đã xuất hiện một con dốc, chân Đường Phong đã có thể giẫm lên con dốc nham thạch mà từ từ tụt xuống. Nhưng, ở đây không vì xuất hiện con dốc mà trở nên dễ đi hơn, con dốc phủ đầy đá vụn, vách đá bên cạnh lởm chởm những hình thù quái dị, nham thạch giống như bất cứ lúc nào cũng có thể sụt xuống làm Đường Phong giật thót tim, ban nãy chính ở chỗ này Lương Viện… Đột nhiên, Đường Phong trượt chân, đứng không vững, xém chút nữa là trượt ngã, may mà sợi dây buộc trên người đã treo anh lơ lửng trên không trung. Người Đường Phong đung đưa qua lại trên không, anh nhắm chuẩn một chỗ, ra sức khom lưng, đạp mạnh một cái, hai chân lại đứng trên con dốc; nhưng Đường Phong vừa mới đứng vững thì bỗng phát hiện ra trên vách đá trước mặt, có một bộ xương trông vô cùng hung tợn. Dưới ánh sáng của đèn pin soi rọi, bộ xương ánh lên chút ánh sáng âm u lấp loáng, thật là khủng khiếp.
Trong giếng thẳng tối om này, gặp phải một bộ xương đáng sợ như vậy nên cảm giác nghẹt thở bao trùm lấy Đường Phong. Anh muốn hét lên, nhưng hét không thành tiếng. Anh thở hổn hển, điều chỉnh trạng thái của bản thân, mãi một lúc sau, anh mới bình tĩnh trở lại. Giờ thì anh đã hiểu tại sao Lương Viện lại hét lên thất thanh như vậy, và cũng đã hiểu ra thứ đáng sợ mà Hàn Giang nói là cái gì, chính là bộ xương này! Nhưng, Hàn Giang nói có hai thứ đáng sợ, nói như vậy, thì đằng sau vẫn còn một bộ xương nữa sao?
10
Quả nhiên, khi Đường Phong xuống tới khoảng sáu mươi mét, ở đây lại đột nhiên xuất hiện một bộ xương khác, chỉ có điều bộ xương này không còn hoàn chỉnh mà đã rơi vãi trên đất. Lần này thì Đường Phong đã bình tĩnh hơn, anh lại tiếp tục tụt xuống hơn chục mét nữa thì tới điểm cuối cùng của con dốc. Tại đây, anh đã nhìn thấy Hàn Giang và Lương Viện, và cũng nhìn thấy một cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi trong cả cuộc đời mình. Đây là một đại sảnh màu trắng, giống như thế giới cổ tích toàn một màu trắng vậy, cao bằng khoảng hơn chục tầng lầu. Không gian đại sảnh của động đá vôi to đủ bằng hai sân bóng đá, trên vách đá, thậm chí là trên nền đất, khắp nơi đều mọc lên những ụ thạch cao màu trắng đủ mọi hình dáng kỳ dị, óng ánh bắt mắt, cả hang động đá vôi như được khoác lên tấm áo trắng. Trên đỉnh đại sảnh, hàng chục chiếc trụ cột thạch cao co lớn màu trắng trong suốt, giống như những chùm đèn khổng lồ rọi sáng toàn đại sảnh. Đường Phong bất giác kinh ngạc thẫn thờ, anh ngẩng đầu lên, nhìn ngắm thế giới ngầm không thể tưởng tượng này, miệng lẩm bẩm: “Quả thật quá đẹp!” Sau đó cười ngốc nghếch, anh cũng giống Hàn Giang “ngã đập đầu xuống đất”.
Chẳng bao lâu sau, Makarov cũng đã xuống tới nơi. Sau khi nhìn ngắm sơ qua cảnh đẹp, Makarov lấy ra một khẩu súng ngắn hoen rỉ loang lổ, nói với mọi người: “Ban nãy tôi mới nhặt được nó bên cạnh bộ xương thứ hai trong giếng đấy. Súng ngắn Walther PPK nòng 7,65 ly do Đức chế tạo năm 1935, nhưng đã han rỉ hỏng rồi, chắc là không dùng được nữa.”
Hàn Giang đón lấy khẩu súng, xem xét: “Han rỉ tới mức này, chắc cũng có nhiều năm nay rồi. Xem ra chủ nhân của khẩu súng này chính là bộ xương ban nãy trong giếng. Liên hệ với những gì chúng ta dự đoán trước đó, hiện giờ căn bản có thể đoán định, trước chúng ta, dĩ nhiên không phải là rất gần đây, phải tầm khoảng mấy chục năm trước, đã từng có một nhóm người đi vào trong huyệt động này.”
“Sao đám người đó lại vào trong huyệt động xa xôi này nhỉ? Lẽ nào chỉ là đến khảo sát?” Đường Phong hỏi.
“Tôi nghĩ không đơn giản như vậy, nếu như chỉ là thám hiểm khoa học thông thường thì sao phải mang theo súng? Phải hiểu rằng, súng ngắn Walther PPK nòng 7,65 ly năm đó là hàng hiếm, tại Trung Quốc tôi nghĩ để có được nó không hề đơn giản.” Makarov đưa ra phán đoán của mình từ những gì trên khẩu súng.
Hàn Giang gật đầu: “Đám người đó chắc chắn không đơn giản, mục đích bọn họ tới đây rất đáng để nghi ngờ.”
Đường Phong đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, kinh ngạc nói: “Ở đây có khi nào là Hắc Đầu…”
“Chúng ta tìm kiếm xem bọn họ còn để lại thứ gì ở đây không.” Hàn Giang quyết đoán ngắt lời Đường Phong, sau đó hậm hực trợn mắt nhìn Đường Phong một cái, đó là bí mật của họ, không thể để Makarov biết được.
Mọi người đi một vòng trong đại sảnh màu trắng, phát hiện thêm hai chiếc thùng và một đống củi gỗ. Mở thùng ra, bên trong hóa ra là một thùng đầy ắp nến, còn một thùng nữa làm bằng da được chế tạo để đi khảo cứu, khóa đã han rỉ chết cứng, mở ra xem, bên trong ngoài mấy viên đạn đã rỉ vàng thì cũng chẳng còn gì cả.
Đường Phong nghi ngờ nhìn chiếc thùng da này: “Trong chiếc thùng này, trước đấy chắc chắn là để đồ, thậm chí còn là đồ rất quan trọng, nếu không thì cũng chẳng cần phải tốn nhiều công sức đem nó tới huyệt động tận sâu trong lòng đất thế này.”
Makarov so sánh mấy viên đạn rỉ vàng trong thùng da, nói: “Mấy viên đạn này là đạn của khẩu súng ngắn Walther PPK nòng 7,65 ly.”
“Nếu như vậy thì chủ nhân của chiếc thùng này cũng chính là chủ nhân của khẩu súng ngắn, cũng chính là bộ xương trong giếng thẳng đó?” Đường Phong nói.
Hàn Giang khẳng định: “Chắc là như vậy; tạm thời bỏ mặc những thứ này đi, tiền nhân đã chuẩn bị cho chúng ta nến và gỗ thế này rồi, chúng ta nên ở đây nghỉ ngơi chút đã, rồi hong khô quần áo ướt trên người. Tôi nghĩ, ở đây chắc là an toàn.”
Trong đại sảnh màu trắng, gió lưu thông rất tốt, đốt nến không thành vấn đề, chỉ có điều đống củi đó, để lâu năm trong hang động âm u ẩm ướt nên phần lớn đã bị mục nát không dùng được nữa, nhưng còn một ít vẫn có thể nhóm lửa. Vậy là, Hàn Giang nhóm một đống lửa lên, đem lại chút ấm áp cho mọi người.
11
Mọi người để Lương Viện hong khô quần áo trước tiên, mấy người còn lại lui ra chỗ khác. Makarov vẻ ngoài tưởng như bị cảnh đẹp trong đại sảnh màu trắng hớp mất hồn, nhưng thật ra ông vẫn luôn lo lắng cho Yelena; còn Hàn Giang thì kéo Đường Phong sang một bên, nhìn bề ngoài hai người có vẻ như cũng đang thưởng thức cảnh đẹp trong động, nhưng khi đến chỗ khuất, Hàn Giang lập tức khẽ hỏi: “Kệ tranh ngọc vẫn ổn chứ?”
Đường Phong quay đầu lại liếc Lương Viện đang bán khỏa thân bên đống lửa một cái, ba lô của anh đang ở chỗ Lương Viện, khẽ đáp: “Anh yên tâm, không vấn đề gì cả, ban nãy tôi kiểm tra qua rồi, kệ tranh ngọc lành lặn như lúc ban đầu.”
Hàn Giang yên tâm hơn một chút, anh lại nhớ tới câu nói ban nãy của Đường Phong, bèn hỏi: “Ban nãy cậu nghi ngờ hang động đá vôi này chính là Hắc Đầu Thạch Thất mà chúng ta cần tìm kiếm?”
Đường Phong khẽ gật đầu, đáp: “Rất có khả năng như vậy. Trên cao nguyên tây bắc Tứ Xuyên, hang động đá vôi karst vốn rất hiếm gặp, huống hồ đây còn là hang động đá vôi karst hùng vĩ huy hoàng như thế này? Bởi vậy, tôi suy đoán, hơn một nghìn năm trước, bộ lạc Đảng Hạng Khương sinh sống ở đây, rất có thể đã phát hiện ra hang động đá vôi này, và đã từng sinh sống trong huyệt động này. Giống như dân tộc du mục Tiên Ti nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc vậy, khởi nguồn tại động Ca Tiên vùng rừng rậm thăm thẳm Đại Hưng An Lĩnh phía đông bắc Trung Quốc, người Tiên Ti sau này di chuyển xuống trung nguyên phía nam, kiến lập nên vương triều Bắc Ngụy. Thế nhưng, người Tiên Ti không bao giờ quên được động Ca Tiên – nơi khởi nguồn của dân tộc họ, nên họ đã nhiều lần phái người trở về tế lễ. Nếu như những suy đoán vừa rồi của tôi là sự thật, thì ở đây quả thực là Hắc Đầu Thạch Thất mà chúng ta tìm kiếm. Đó chính là sau khi vương triều Tây Hạ bị diệt vong, rất có khả năng một nhánh người Đảng Hạng đã mang theo một tấm kệ tranh ngọc trở lại Hắc Đầu Thạch Thất, nơi khởi nguồn của dân tộc họ, cũng chính là huyệt động này.”
“Nếu như vậy thì kệ tranh ngọc thứ hai chính là ở đây?”
“Rất có khả năng này.”
Hàn Giang nghe xong suy đoán của Đường Phong, trầm tư hồi lâu, rút cuộc, vẫn lắc lắc đầu: “Đường Phong, bây giờ kết luận như vậy vẫn còn sớm lắm, chúng ta vẫn chưa phát hiện ra bất cứ vết tích sinh hoạt nào của nhân loại cổ đại ở đây cả.”
“Đúng vậy! Thế nên ban nãy tôi đã bảo tất cả những gì tôi nói đều chỉ là suy đoán của cá nhân tôi, quan trọng là vẫn cần phải tìm thấy những chứng cứ liên quan thì mới có thể chứng minh đây chính là Hắc Đầu Thạch Thất.”
“Ừm, ra ngoài trước đã rồi nói sau.” Hàn Giang ngập ngừng một lúc, lại hỏi Đường Phong: “Cậu nhìn nhận thế nào về sợi dây, súng, nến và thùng da đó, còn cả đám người đã từng tới đây nữa?”
“Tôi không biết trước đây ở đây đã từng xảy ra chuyện gì, nhưng từ những vật phẩm này mà phán đoán thì đám người từng tiến vào hang động này lai lịch không tầm thường, chắc chắn không phải là sơn dân bản địa. Từ niên đại cho thấy, phần lớn là trước giải phóng, không thể là sau giải phóng, bởi nếu là sau giải phóng, thì chính phủ hoặc đơn vị nghiên cứu khoa học, tổ chức thám hiểm khoa học nhất định đã để lại hồ sơ ghi chép rõ ràng. Còn về mục đích để nhóm người này đến đây, có khả năng là vì thám hiểm kỳ quan, cũng có khả năng là thám hiểm khoa học bí mật, nhưng tôi luôn cảm thấy, mục đích của đám người này không hề đơn giản, rất có khả năng mục đích của họ cũng chính là Hắc Đầu Thạch Thất.”
“Phán đoán của cậu hoàn toàn giống như của tôi. Đám người đó gặp nạn ở đây, nhưng đã gặp phải điều gì nhỉ? Bắn giết? Hồng thủy ngầm? Hay là bị dã thú tấn công?”
“Dã thú tấn công? Sao mà như vậy được? Trong động đá vôi karst rộng lớn thế này, không thể có sinh vật to lớn sống ở đây được.”
“Tôi hiểu cái lý lẽ đó, nhưng lòng dạ tôi lại run rẩy bất an.” Hàn Giang nói tới đây thì thấy Makarov đang tiến về phía họ. Anh lại khẽ nói với Đường Phong: “Được rồi, nói vậy thôi đã, cậu nhớ rõ, không được sự cho phép của tôi, tất cả những gì chúng ta vừa nói đều không được nói cho ai khác.”
Đường Phong hiểu, đấy là nhằm vào Makarov và Yelena (giả dụ có thể gặp lại Yelena), nhưng anh vẫn hỏi lại một câu: “Cũng không được nói với Lương Viện sao?”
Hàn Giang im lặng hồi lâu, đáp lại: “Đúng, tạm thời cũng không cần nói với cô ấy.”
“Hàn! Tôi không thể không nói, chuyến này đến đây quả không hề uổng công, ở đây quả thật quá đẹp!” Makarov bước đến, trầm trồ nói.
Ba người lại bàn bạc về đường thoát ra ngoài bước tiếp theo, rồi quay lại bên đống lửa. Lúc này, Lương Viện đã hong khô quần áo.
12
Đường Phong, Hàn Giang và Makarov vừa hong quần áo vừa sắp xếp lại những trang thiết bị mang bên mình. Súng đạn đã xong xuôi, GPS không nhận được tín hiệu, la bàn không chuẩn xác nữa, toàn bộ điện thoại đã bị hỏng do ngâm nước, một ít thực phẩm để bên trong cũng bị ngâm nước không ra hình thù, nhưng mọi người vì phải nhét chút gì vào bụng nên vẫn miễn cưỡng nuốt trôi những thứ khó nuốt này.
Cuối cùng, Hàn Giang thất vọng khi phát hiện ra, chiếc đồng hồ quân dụng chống nước chống rung của mình hóa ra cũng không chạy nữa. Khỏi phải nói, đồng hồ của những người khác chắc chắn cũng hỏng hết rồi, đi mất bao nhiêu thời gian trong hang động như vậy, mà không biết bên ngoài giờ đã là lúc nào? Cần phải đi bao lâu nữa mới có thể lại nhìn thấy ánh sáng?
Cả đêm không ngủ, lại cả một đoạn đường bị người xấu truy sát, quả thật là quá mệt mỏi, nên chẳng bao lâu sau, Hàn Giang, Đường Phong, Lương Viện và Makarov đã ngủ thiếp đi quanh đống lửa.
Không biết bao lâu sau, Đường Phong bỗng giật mình một cái, anh bị loạt âm thanh kỳ dị làm tỉnh giấc. Anh ngồi dậy nhìn xung quanh, một vùng tối đen, nến tắt rồi, đống lửa cũng đã tàn. Anh bất giác giật mình, thật là không nên chút nào, trong hoàn cảnh nguy hiểm thế này thì sao lại ngủ say như vậy? Anh sờ lên người, súng vẫn còn, rồi lại mò lấy hai cây nến châm lên, nhìn thấy Makarov, Lương Viện vẫn đang ngủ say, còn Hàn Giang thì bị tiếng động của anh làm tỉnh giấc. Đường Phong hỏi Hàn Giang: “Anh có nghe thấy tiếng gì không?”
Hàn Giang dỏng tai nghe ngóng: “Chẳng có tiếng gì cả!”
Đường Phong đứng dậy, đi một vòng trong đại sảnh màu trắng, âm thanh kỳ dị lúc nãy giờ đã không nghe thấy nữa. Trong đại sảnh yên tĩnh tới nỗi chỉ nghe thấy tiếng tim mình đang đập, lẽ nào ban nãy là do tai mình xuất hiện ảo thính? Đường Phong lắc lắc đầu, quay trở lại bên cạnh ngọn nến, gọi Makarov và Lương Viện dậy. Bốn người thương lượng, vẫn là nên đi, chỉ có đi ra ngoài, đến nơi an toàn mới có thể yên tâm nghỉ ngơi.
Bốn người thu dọn hành lý, vứt bỏ những thứ không cần thiết đi, mang theo nến trong đại sảnh và cả khẩu súng ngắn rỉ sét. Hàn Giang cố ý cắt đi đoạn dây thả xuống giếng còn thừa ra, cất vào trong ba lô đề phòng những lúc cần dùng tới. Sắp xếp xong đồ đạc, bốn người lại lên đường, nhưng họ lập tức gặp phải một vấn đề mới. Trong đại sảnh màu trắng trừ cái giếng đó ra, còn có hai lối ra, một to một nhỏ, thực ra là hai đường hầm tối đen một lớn một nhỏ, rút cuộc nên đi vào đường hầm nào đây? Bốn người đau đầu chán nản.
Đường Phong chỉ vào đường hầm to: “Đi đường to đi, nếu như không thông thì quay lại.”
Hàn Giang gật đầu: “Nhưng, bắt đầu từ đây thì chúng ta phải đánh dấu cái đã.”
“Đánh dấu! Lấy cái gì đánh dấu?”
“Đánh dấu phải nổi bật bắt mắt.” Hàn Giang đột nhiên quay về phía Lương Viện: “Lương Viện, cô có mang theo son môi không?”
Lương Viện lập tức lôi từ trong chiếc túi nhỏ của mình ra một thỏi son, đưa cho Hàn Giang. Đường Phong nhìn túi mỹ phẩm nhỏ của Lương Viện, bó tay lắc đầu, Hàn Giang thì cười nói: “Tôi biết ngay mà, con gái các cô, bất kể đi đâu đều mang theo đồ trang điểm.”
Bốn người chui vào đường hầm to, tuy trên đỉnh hầm chi chít những nhũ đá đủ hình đủ dạng nhưng đường đi dưới chân lại rất bằng phẳng, hơn nữa đường càng đi lại càng rộng nên khiến mọi người như thấy được tia hy vọng mới. Đi mãi, đi mãi, Đường Phong đang dẫn đầu đột nhiên dừng lại, bởi vì… bởi vì anh lại nghe thấy âm thanh kỳ dị ban nãy. Lần này, anh có thể khẳng định, chắc chắn không phải là ảo thính của mình.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!