Tử Thư Tây Hạ
Quyển 1 - Chương 21: Tuyết sơn A Ni Mã Khanh
1
Chiếc Jeep Cherokee chạy về phía đường quốc lộ 1 phía tây, chẳng mấy chốc họ đã nhìn thấy bóng dáng của tuyết sơn A Ni Mã Khanh hùng vĩ. Tuyết sơn A Ni Mã Khanh là ngọn núi cao nhất so với mực nước biển ở khu vực đầu nguồn sông Hoàng Hà, và cũng bao gồm cả dải băng lớn nhất đầu nguồn sông Hoàng Hà, được mệnh danh là tháp nước của Trung Quốc. “A Ni” trong tiếng Tạng của khu vực An Đa có nghĩa là “ông lão” còn “Mã Khanh” nghĩa là “ngọn núi to nhất đầu nguồn sông Hoàng Hà”.
Không biết từ bao giờ, trời bỗng đổ mưa, mưa đông lạnh buốt. Nước mưa và nước tuyết tan hòa vào nhau chảy ngang dọc trên thảo nguyên, khiến con đường trở nên lầy lội trơn trượt. Đi tiếp lên phía trên, hóa ra đến cả đường đi cũng không có, chiếc Jeep Cherokee giống như ngựa hoang tuột mất dây cương, tự do lao vun vút trên thảo nguyên.
Mưa mỗi lúc một to, trên thảo nguyên không thấy bóng người. Bầu trời bị đám mây đen che kín, tầng mây rất thấp, dường như đang ở ngay trên đỉnh đầu mọi người, thấp tới nỗi gần như sắp sập xuống tới nơi. Hàn Giang phụ trách lái xe nhìn ra ngoài cửa sổ, bất giác càu nhàu: “Hai hôm trước vẫn còn đẹp trời, sao đúng hôm chúng ta xuất phát thì trời lại đổ mưa nhỉ?”
Đường Phong cũng cảm thấy kì lạ: “Đúng vậy! Trên cao nguyên mà mưa to thế này, vốn rất hiếm thấy. Mùa này mà mưa to như vậy càng bất thường hơn.”
Hàn Giang quay đầu nhìn nhìn Makarov phía sau. Ông lão này hay thật, mặc cho bên ngoài mưa gió ầm ầm, ông chỉ lo ngủ. Hàn Giang bất giác bật cười: “Cậu xem người ta kìa, Lão Mã trâu thật đấy, lên xe cái là nằm ngay.”
“Tôi thấy ông ấy như vậy rất phù hợp với thói quen của người cao tuổi. Năm tháng thôi thúc người ta lão hóa, tất nhiên sức khỏe cũng không ổn rồi.” Đường Phong bất giác cảm thông.
Mấy người đang nói chuyện, đột nhiên, chiếc xe bỗng lắc mạnh một cái, sau đó đứng im. Hàn Giang khẽ nói:
“Chết! Tịt rồi.”
Anh khởi động lại chiếc Jeep Cherokee, động cơ xe khởi động rồi nhưng xe vẫn không động đậy. Hàn Giang lập tức hiểu ra, khả năng đây không đơn giản là động cơ bị tịt. Anh đạp chân ga lên mức cao nhất, thân xe lắc một cái nhưng vẫn đứng im. “Thật là đen đủi, xe bị sa lầy rồi.” Hàn Giang rốt cuộc đã thốt ra cái điều mà mọi người đều lo lắng.
Đường Phong và Từ Nhân Vũ nhảy xuống khỏi xe, đội mưa kiểm tra, phát hiện ra thảo nguyên vốn yên tĩnh lúc này đã biến thành một thế giới của đầm lầy, chỗ trũng, do nước mưa tuôn chảy, tụ thành những dòng suối nhỏ, khiến cho bánh sau của chiếc Jeep Cherokee cũng không thể tránh khỏi bị sập xuống hố bùn trũng.
Đường Phong than thở: “Những năm gần đây, vùng thảo nguyên này bị hủy hoại nghiêm trọng quá, do chăn thả gia súc quá đà, do lạm dụng thu lượm đông trùng hạ thảo nên dẫn tới đồng cỏ bị hoang hóa, cứ mưa to một cái là lại biến thành đầm bùn lầy.”
“Thôi đi, giờ không phải là lúc để cậu nghiên cứu đâu, nhanh chóng đến đẩy xe đi.” Hàn Giang gào lên với Đường Phong.
Tiếng gào của Hàn Giang đã khiến cho Makarov đang ngủ say cũng choàng tỉnh. Ông lão mở đôi mắt nhập nhèm ra nhìn, lập tức hiểu ra có chuyện. Không chút do dự, ông nhảy xuống xe, cùng Từ Nhân Vũ, Đường Phong ra phía sau đẩy xe. Hàn Giang khởi động lại lần nữa, dồn hết công suất, ba người Đường Phong, Từ Nhân Vũ, Makarov cùng dốc sức đẩy đằng sau, nhưng ngoài bị bùn bắn khắp người ra thì chẳng có gì tiến triển.
Đường Phong đứng trong mưa gió nhất thời không biết phải làm thế nào; cuối cùng vẫn là Hàn Giang nhớ ra chiếc xẻng mà họ mang theo, chiếc xẻng này vốn để khi nào phát hiện ra Hắc Đầu Thạch Thất thì mới dùng tới, không ngờ lúc này lại phát huy công dụng. Hàn Giang nhảy xuống xe lôi chiếc xẻng sắt từ thùng xe ra, cật lực đào xuống hố bùn mà bánh sau sập xuống. Sau đó, anh để Đường Phong lái xe, còn mình và Lão Mã, Từ Nhân Vũ, lại lần nữa dồn lực, rồi cuối cùng cũng đẩy được chiếc xe ra khỏi hố bùn. Thế nhưng họ không có lấy một chút vui mừng nào khi chiến thắng được khó khăn này, bởi vì ba người từ đầu đến chân đã dính đầy bùn đất.
Mọi người lại lên xe, Đường Phong khởi động lại chiếc Jeep Cherokee, anh bật đèn pha, cẩn thận hơn, rón rén từ từ lao về hướng tây.
2
Ba tiếng đồng hồ sau, họ bỏ lại mưa đông phía sau lưng, tiến vào lòng tuyết sơn A Ni Mã Khanh. Ở đây trời quang mây tạnh, trời xanh vạn dặm, tuyết sơn nằm ở phía không xa lắm, có thể thấy rõ mồn một, quả là khác biệt hoàn toàn với thời tiết ban nãy.
“Khí hậu trên cao nguyên thật là biến đổi đa dạng, ban nãy vẫn còn mưa gió ầm ầm, giờ đã lại trong xanh thăm thẳm.” Đường Phong phàn nàn.
“Đây chính là phía đông mặt trời mọc, phía tây trời đổ mưa.” Từ Nhân Vũ cười nói.
“Hai cậu nghỉ ngơi chút đi nhé, đợi lúc nữa e rằng đến cả sức nói chuyện các cậu cũng không có đâu.” Makarov phía sau xe vừa đang chìm trong mộng đột nhiên mở miệng nói, khiến Đường Phong và Từ Nhân Vũ đều giật bắn mình.
Hàn Giang nói: “Lão Mã nói rất có lý, hai cậu lẽ nào không cảm thấy độ cao so với mực nước biển ở đây càng lúc càng cao sao? Các cậu tiết kiệm sức lực đi, đợi lúc nữa tôi bảo các cậu nói chuyện, có khi các cậu cũng không thốt nên lời.”
Nghe thấy những lời này, Đường Phong và Từ Nhân Vũ rõ ràng cũng cảm thấy không khí ở đây mỗi lúc một loãng hơn, vậy là, hai người ngoan ngoãn.
Trong xe không còn ai nói chuyện nữa, địa hình càng lúc càng cao, trước mặt chiếc Jeep Cherokee xuất hiện một con dốc cao lớn. Đường Phong thử lái xe leo lên con dốc này, nhưng đã thất bại. Độ cao và độ dốc của con dốc này đều đã vượt qua giới hạn của chiếc Jeep Cherokee. Đường Phong lùi xe lại, cầm bản đồ và GPS, đối chiếu tìm thấy đường mà họ vừa đi qua. “Chắc không sai!” Đường Phong nhìn chằm chằm vào kinh vĩ độ hiện trên GPS lẩm bẩm.
Anh cất bản đồ đi, nói với mọi người: “Tôi vừa kiểm tra rồi, tuyến đường mà chúng ta đi chính xác, ở đây đã tiếp cận với khu vực A mà chúng ta đã xác định. Con dốc này xe không qua được, chúng ta phải đi bộ vào núi thôi.”
“Xem ra thời khắc thực sự thử thách chúng ta đến rồi đây.” Hàn Giang nói xong, và cũng là người đầu tiên khoác xong ba lô nhảy xuống xe.
Vừa mới xuống xe, họ lập tức cảm nhận được sự lạnh giá và không khí loãng toẹt ở đây. Bốn người họ không ai nói năng gì mà thực hiện theo kế hoạch đã định từ trước, Hàn Giang đi đầu, Đường Phong bám sát phía sau, Makarov đi thứ ba, Từ Nhân Vũ đi cuối cùng. Bốn người mang theo đầy đủ trang thiết bị, bắt đầu tiến vào trong lòng A Ni Mã Khanh.
Vượt qua con dốc này, phía dưới dốc là một rừng vách đá trần trụi đen kịt. “Đây là dấu tích của khí hậu trái đất nóng dần lên, vách đá trần trụi trước đây, vốn cũng là một phần của núi tuyết băng sơn, giờ lại lộ hẳn ra ngoài.” Đường Phong vẫn không sao kìm chế được, thốt ra lời nhận xét của mình.
Hàn Giang chỉ về phía trước, nói: “Không sai! Căn cứ theo tài liệu của Ủy ban Lãnh thổ Quốc gia thì ở đây đều là một phần của núi tuyết băng sơn, nhưng đây chỉ là một ngọn núi có độ cao so với mực nước biển thấp hơn, không phải là núi tuyết quanh năm tuyết phủ. Đáng lẽ ra vào mùa này, ở đây phải có tuyết rơi từ lâu rồi, nhưng năm nay vẫn chưa có tuyết, đây có lẽ là do biến đổi khí hậu trái đất nóng dần lên như cậu nói! Khà khà, không có tuyết rơi ngược lại đối với chúng ta lại là việc tốt. Nếu như tôi phán đoán không nhầm thì khu vực A mà chúng ta muốn tới chắc là phía sau ngọn núi này, đây là con đường ngắn nhất để thông tới khu vực A.”
Bốn người đi theo hàng dọc, vẫn được coi là thuận lợi, hơn một tiếng đồng hồ sau, họ đã vượt qua ngọn núi không được tính là cao lắm này. Đúng như dự đoán của họ trước đây, dưới núi là một khe núi lớn, ngọn núi mà họ vượt qua chính là ngọn thấp nhất trong những ngọn núi xung quanh, bởi ba mặt còn lại đều là dốc cao dựng đứng, quanh năm tuyết phủ. Ba người từ từ tiến vào khe núi, lúc này mới nhìn rõ, vùng đất có địa hình bằng phẳng trong khe núi là một đồng cỏ đã bị hoang hóa nghiêm trọng.
3
Đồng cỏ trong khe núi vốn là một vùng cỏ xanh mướt tuyệt đẹp, nhưng hiện giờ mặt đất tuy vẫn còn không ít dấu vết của cỏ, nhưng những tảng đá to màu đen trần trụi và đá dăm càng lại. Bốn người cẩn thận rón rén đi xuống phía dưới khe núi, quan sát xung quanh, không có người, cũng chẳng có gia súc, đồng cỏ thoái hóa im lìm đến mức khiến người ta phát sợ. Bốn người đi loanh quanh trong khe núi, nhưng không phát hiện thấy hang động nào ở đây mà chỉ thấy những tảng đá nhô lên nhiều hơn.
“Lẽ nào đây không phải là khu vực A? Sao không phát hiện thấy gì nhỉ?” Đường Phong nghi ngờ hỏi.
Hàn Giang so sánh kinh vĩ độ, rồi khẳng định: “Đây chính là khu vực A mà trước đây chúng ta xác định, không thể sai được, chúng ta tìm kĩ lại xem sao.”
Đường Phong cẩn thận tìm kiếm lại lần nữa mà vẫn không thu hoạch được gì, nhưng anh đột nhiên phát hiện ra một số thứ kỳ lạ bên cạnh một tảng đá lớn trần trụi, nên tiến lên quan sát tỉ mỉ, hóa ra là một di tích kiến trúc do con người tạo nên. Đường Phong mừng rỡ kêu lên: “Các anh mau lại đây, tôi phát hiện ra di tích kiến trúc này.”
Sau khi Hàn Giang đến lại gần và quan sát kĩ lưỡng, rồi trước đó vừa mới vui mừng kinh ngạc, sau đã lại thất vọng nói: “Đây là di tích kiến trúc, nhưng lại là di tích kiến trúc cận đại, nhiều nhất cũng không thể vượt quá ba mươi năm.”
“Điều này ít nhất cũng cho thấy: đã từng có người xây nhà ở đây, thậm chí còn từng sống ở đây.” Đường Phong vẫn muốn lấy lại chút thể diện cho phát hiện của mình.
Hàn Giang nhìn xung quanh, trên cao nguyên trời tối sớm, sắc trời lúc này đã có chút âm u, anh cương quyết ra lệnh: “Mọi người lấy chỗ này làm trung điểm, hai người một nhóm, chia thành hai đầu lục soát, nỗ lực lần cuối cùng. Bất luận phát hiện ra điều gì thì nửa tiếng sau nhất định phải quay lại đây, chúng ta bắt buộc phải lên xe trước khi trời tối.”
Trong lòng mọi người đều hiểu rằng: nếu như buổi tối không đi được ra khỏi đây và quay lại xe, thì cũng đồng nghĩa với việc họ đem tính mạng của mình giao nộp toàn bộ cho tuyết sơn A Ni Mã Khanh.
Đường Phong và Hàn Giang một nhóm, Makarov và Từ Nhân Vũ một nhóm, bốn người chia thành hai đầu tìm kiếm. Đường Phong và Hàn Giang tìm khắp các ngóc ngách trong khe núi, nhưng không thấy một chút di tích nào liên quan tới Hắc Đầu Thạch Thất trong truyền thuyết. Ngược lại, Hàn Giang lại tìm thấy một đống xương trắng ngay ngắn trên đồng cỏ. Hàn Giang nhìn cái đã phát hiện ra ngay, đây vốn không phải là xương người mà là xương của một loài động vật to lớn nào đó. Nơi này có thể có loài động vật to lớn nào nhỉ? Sau khi Đường Phong kiểm tra, anh đoán: “Hay là xương của bò lông?”
Sau khi Đường Phong nhắc nhở, Hàn Giang cẩn thận xem xét lại bộ xương trước mặt, nói: “Ừm, chắc là bò lông, nhưng ở nơi hoang vu thế này, sao tự nhiên lại xuất hiện một bộ xương bò lông chỏng chơ như vậy nhỉ?”
Đường Phong không thể đoán ra, anh quan sát xung quanh thêm lần nữa. Đột nhiên, một trận cuồng phong thổi qua cuốn tung rất nhiều đất đá cát bụi khiến Đường Phong và Hàn Giang không tài nào mở mắt ra được. Trận cuồng phong đi qua, Đường Phong chỉ cảm thấy ở đây có nhiều điều bất thường hơn, vậy là anh đề nghị với Hàn Giang: “Hay là chúng ta về sớm chút đi! Ở đây e rằng không phát hiện thêm được gì đâu!”
Nửa tiếng đồng hồ sau, Đường Phong và Hàn Giang quay lại nơi đã hẹn mọi người. Từ Nhân Vũ và Makarov cũng quay về đúng giờ, họ cũng không phát hiện được manh mối có giá trị nào.
Đường Phong đứng trên di tích kiến trúc, nói: “Nhưng chúng ta cũng không phải không thu hoạch được gì. Bây giờ tôi có thể đoán ra bí mật của khu kiến trúc này.”
“Bí mật của kiến trúc?” Câu nói của Đường Phong lập tức thu hút được sự hứng thú của mọi người.
4
Đường Phong thở một hơi dài, giải thích: “Đúng vậy, bí mật của kiến trúc. Tôi phát hiện đá ở chỗ này trần trụi, trên mặt đất chỉ còn lại cỏ và đất cùng rất nhiều những hang thỏ. Đây chính là hang thỏ cộc thường thấy trên đồng cỏ cao nguyên, thân hình của chúng to lớn, khả năng sinh sôi nảy nở rất mạnh, sức phá hoại đồng cỏ cũng rất lớn, các anh xem…”
Mọi người nhìn theo hướng tay Đường Phong chỉ thì nhìn thấy một con thỏ cộc to lớn thò đầu ra khỏi hang.
“Các anh xem đồng cỏ cách chỗ chúng ta đứng không xa, một mét vuông đồng cỏ mà đã có hơn cả chục hang thỏ, thật sự là tôi không dám tưởng tượng tổng cộng sẽ có bao nhiêu hang thỏ trong khe núi và trên đồng cỏ đã bị hoang hóa nghiêm trọng này!”
“Cái đó thì có liên quan gì tới di tích căn nhà này?” Từ Nhân Vũ hỏi.
“Căn cứ theo niên đại và hình dáng của kiến trúc của căn nhà mà phán đoán: mấy căn nhà này chắc là do dân du mục xây nên, sau đó do chăn thả gia súc quá độ, lạm dụng hái lượm đông trùng hạ thảo, đã dẫn đến nạn thỏ cộc hoành hành, đồng cỏ bị thoái hóa nghiêm trọng. Bởi vậy dân du mục bắt buộc phải di cư khỏi đây và hôm nay chúng ta mới có thể nhìn thấy di tích kiến trúc này.” Đường Phong trả lời.
“Xem ra khu vực A mà chúng ta suy đoán là sai lầm. Chúng ta đã bị di tích căn nhà này giác ngộ rồi. Nhưng những dân du mục này cũng kỳ lạ thật đấy, chăn thả gia súc mà lại vào tận trong khe núi này chăn thả. Ở đây vừa lạnh, lại xa bên ngoài, cho dù là đồng cỏ có tốt thế nào chăng nữa, cũng không nên chạy đến đây làm gì!” Lời nói của Từ Nhân Vũ chứa đựng đầy sự thất vọng và không hiểu biết.
“Xem ra Từ Nhân Vũ ở nước ngoài lâu quá rồi, nên anh không hiểu chốn này, cũng không hiểu dân du mục ở đây. Cuộc sống của họ thật sự rất khó khăn. Chắc là họ cũng không còn cách nào khác nên mới tìm đến đây, nhưng sự có mặt của họ đã phá hoại môi trường vốn suy yếu này.” Đường Phong đang nói tới đây, đột nhiên một con thỏ cộc to lớn bò lên chân anh. Đường Phong sợ đến nỗi hét toáng lên. Hàn Giang đang định giúp Đường Phong đuổi con thỏ cộc này, ai ngờ, một con thỏ cộc khác có thân hình còn to lớn hơn lại bò lên đùi anh ta…
Chính trong lúc thỏ cộc bò lên người Đường Phong và Hàn Giang, thì đồng thời thỏ cộc cũng bò lên người Từ Nhân Vũ và Makarov. Đường Phong dồn hết sức, đạp cho con thỏ cộc trên người một cái. Hàn Giang thì lại rút dao găm ra, đâm con thỏ cộc đang bò trên người mình. Dao găm không sai không lệch, đâm đúng lên người con thỏ cộc to béo. Lúc này, càng lúc càng nhiều thỏ cộc chui ra khỏi hang, vây quanh lấy bốn người. Thấy mình sắp bị hàng nghìn hàng vạn con thỏ cộc bao vây, Hàn Giang quyết hét lên: “Nhanh… nhanh rút lui về phía bên kia dốc.”
Đường Phong và Hàn Giang rút súng ra. Pằng! Pằng! Pằng! Bắn liên tiếp vài phát. Vài con thỏ bò tới cạnh chân đã bỏ mạng, nhưng từng đàn thỏ vẫn lũ lượt kéo đến. Bốn người cố gắng nhảy qua vòng vây thỏ cộc, lao lên dốc.
Makarov và Từ Nhân Vũ đã lao lên dốc, Đường Phong và Hàn Giang vừa chống trả vừa chạy phía sau. Chẳng mấy chốc Đường Phong đã bắn hết băng đạn. Anh đổi một băng đạn khác, tiếp tục bắn tỉa, nhưng anh bắn rụng đằng trước đằng sau lại có càng nhiều thỏ cộc xông lên. Đạn trong băng lại sắp bắn hết rồi, lúc này, Hàn Giang phải mò một quả lựu đạn trong người ra, khẽ quăng đi. Một tiếng nổ vang lên, hàng trăm con thỏ cộc nhảy loạn xạ bị nổ bắn khắp nơi. Đường Phong và Hàn Giang nhân cơ hội đó cũng lao lên dốc. Nhưng khi hai người quay đầu lại nhìn thì phát hiện bầy thỏ cộc đói khát đó đang dẫm đạp lên xác đồng loại, vẫn tiếp tục leo lên dốc…
5
Đường Phong và Hàn Giang cố gắng leo lên dốc, Hàn Giang vừa chạy vừa hét lên với Đường Phong: “Giờ thì tôi biết chuyện gì đã xảy ra với bộ xương của con bò lông đấy rồi!”
“Phí lời! Tôi cũng biết rồi.” Đường Phong hét xong bỗng cảm thấy đầu óc choáng váng, “Thiếu ôxy! Đây là phản ứng chết tiệt của cao nguyên!” Đường Phong thầm chửi rủa trong lòng.
Makarov và Từ Nhân Vũ đã leo lên dốc trước tiên; Hàn Giang cũng lếch thếch chạy lên trên, chỉ còn lại Đường Phong. Đường Phong bị phản ứng cao nguyên trầm trọng, do lúc nãy chạy quá nhanh, nên phản ứng cao nguyên càng nặng nề khiến Đường Phong lại thêm một cơn choáng váng. Anh đạp lên cát và đá vụn lạo xạo mà đôi chân hình như không điều khiển nổi. Đột nhiên, trước mắt Đường Phong tối sầm lại, anh trượt chân, cả người ngã nhào ra dốc, toàn thân lao vun vút xuống dốc. Mọi người đứng trên dốc nhìn thấy cảnh tượng này đều hét lên thất thanh, nhưng sự việc đã ngoài tầm tay của họ, nên không thể làm được gì.
Đường Phong vẫn cố khống chế cơ thể mình, vươn đôi tay ra sức tóm lấy con dốc, hy vọng có thể tóm được thứ gì đó để giữ được anh lại, nhưng trên con dốc ngoài cát và đá vụn ra, chẳng còn gì cả. Đường Phong đành phải dựa vào ma sát của cơ thể mình với cát và đá vụn trên dốc, cố bám trụ rồi rốt cuộc anh cũng đã dừng lại, không lăn xuống nữa. Đôi găng tay của anh đã bị cào rách, toàn thân đau nhức. Anh quay đầu lại nhìn, bầy thỏ cộc vẫn không ngừng leo lên dốc. Đàn thỏ dẫn đầu đã sắp cắn đến gót chân anh. Toàn thân anh run rẩy, cảnh giác trở lại, bất chấp tất cả lại gắng sức lên dốc, thỏ cộc bám chặt đằng sau. Phía trên dốc, Hàn Giang, Từ Nhân Vũ, Makarov cả ba người đều thò tay ra, chuẩn bị tiếp ứng Đường Phong.
Đoạn cuối cùng của con dốc vô cùng cao. Đường Phong vừa ngẩng đầu thì đã nhìn thấy ba cánh tay, bản thân đã rất gần họ rồi, nếu như lần này lại trượt ngã xuống tiếp thì anh ắt sẽ trở thành thức ăn trong bụng lũ thỏ cộc. Đường Phong nghĩ tới đây liền nhắm mắt lại, co người nhảy lên phía trước, đồng thời giơ tay ra, tóm lấy những cánh tay trước mặt.
Khi anh mở mắt ra thì thấy mình đã lơ lửng trên không trung, phía dưới, từng đàn thỏ cộc lao lên dốc, chỉ có điều do đoạn dốc này quá cao nên bọn thỏ cộc leo lên rồi lại bị trượt xuống. Đường Phong ngẩng đầu lên nhìn, một đôi tay rắn chắc vạm vỡ đã tóm lấy anh, là… là Lão Mã! Makarov tuy đã tóm được tay của Đường Phong, nhưng người Đường Phong rất nặng, một mình Makarov cơ bản không thể kéo nổi anh, nên Hàn Giang và Từ Nhân Vũ cũng cùng nhau tóm lấy cánh tay của Đường Phong, lúc này mới kéo anh lên được.
Thỏ cộc không leo lên nữa, mọi người dần dần bình tĩnh trở lại, nhưng phản ứng cao nguyên lập tức lại xộc lên người họ. Suốt dọc đường họ hoa mắt chóng mặt, nôn mửa, bốn người phải dìu lẫn nhau, ngả ngả nghiêng nghiêng, khó nhọc rút lui xuống núi và hít thở bình ôxy mang theo. Mọi người nghỉ ngơi khoảng 15 phút, lúc đó mới hồi phục lại. Hàn Giang nói: “Xem ra khu vực A vốn không phải là nơi mà chúng ta cần tìm, trời sắp tối tới nơi rồi, hôm nay chúng ta sẽ qua đêm ở đây, mọi người không ý kiến gì chứ?”
Đường Phong nhìn rặng núi tĩnh lặng chết chóc xung quanh, trong lòng sợ hãi: “Ở đây? Anh không sợ hàng nghìn hàng vạn con thỏ cộc biến anh thành đống xương trắng sao?”
Hàn Giang lườm Đường Phong một cái, nhưng không nói gì. Anh khởi động lại chiếc Jeep Cherokee, đi men theo tuyết sơn, từ từ lái về hướng tây. Chẳng mấy chốc, họ đã tới một đồng cỏ địa hình bằng phẳng, cạnh đồng cỏ còn có một con suối nhỏ do tuyết tan từ trên núi róc rách chảy xuống. “Hôm nay tôi không muốn chạy nữa, ở đây đi! Tuy gió to một chút, nhưng gần suối, quan trọng nhất là tiện để quan sát.” Hàn Giang dừng xe xong, quan sát địa hình xung quanh, cuối cùng quyết định qua đêm tại đây.
6
Bốn người bắt đầu trở nên bận rộn. Từ Nhân Vũ và Makaov dựng một căn lều trên núi cao, lót đệm chống thấm. Đường Phong và Hàn Giang lại bật bếp xăng mang theo, nấu một nồi cơm tối. Bốn người ngồi quây quanh bếp xăng vừa ăn bữa tối không được ngon miệng lắm, vừa trao đổi tình hình ngày hôm nay.
Đường Phong nhìn bản đồ, lên tiếng trước: “Vì ở đây không phải là nơi có Hắc Đầu Thạch Thất, vậy thì khả năng chính là khu vực B đã tăng lên nhiều rồi.”
“Hắc Đầu Thạch Thất rất có khả năng trong khu vực B.” Từ Nhân Vũ suy đoán.
“Nhưng trên bản đồ cho thấy: khu vực B cách chỗ này hơn hai chục cây số, ở đó đã gần kề thị trấn Đại Vũ – thủ phủ của châu Quả Lạc. Hắc Đầu Thạch Thất có khả năng ở đó không?” Đường Phong nghi ngờ hỏi.
Hàn Giang thấu hiểu thắc mắc của Đường Phong, nói: “Đường Phong, cậu cho rằng người Đảng Hạng năm nào không thể bỏ đường gần để đi đường xa, đi vòng con đường xa xôi hơn, vòng qua núi cao hơn chỗ này để vượt qua tuyết sơn A Ni Mã Khanh?”
“Đúng vậy, khu vực B bất luận là độ cao so với mực nước biển, hay là đường đi, cũng đều cho thấy vất vả hơn rất nhiều so với khu vực A.” Đường Phong ưu tư nói.
“Không sai, nghi vấn của Đường Phong không phải là không có lý, ban đầu chúng ta cũng hy vọng nhiều nhất vào khu vực A. Nhưng các anh đã nghĩ tới chưa, khu vực A nằm trong vị trí không cao lắm so với mực nước biển, cũng là khu vực mà đường không khó đi, dân du mục thường đưa gia súc đến đây chăn thả. Nếu như Hắc Đầu Thạch Thất quả thực ở đây thì e rằng đã được người ta phát hiện thấy từ lâu rồi?” Hàn Giang phân tích.
Nghe Hàn Giang phân tích, Đường Phong gật gật đầu ra điều đồng ý: “Đội trưởng nói có lý, như vậy xem ra, phân tích ban đầu của chúng ta có sai lệch. Hắc Đầu Thạch Thất nhất định ở sâu trong tuyết sơn A Ni Mã Khanh, nơi hiếm thấy bóng người.”
Mọi người thống nhất ý kiến. Ăn cơm tối xong, Hàn Giang dặn dò: “Ngày mai chúng ta phải đi hơn hai chục cây số đường núi. Đây không phải là đường quốc lộ bằng phẳng, không thể biết được trên đường sẽ gặp phải chuyện gì, rồi sau đó còn phải tiến vào trong khu B. Bởi vậy mọi người tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ xuất phát.”
Đường Phong lần đầu tiên qua đêm tại nơi hoang dã.
Anh tưởng rằng mình sẽ mất ngủ, nhưng cả một ngày mệt mỏi rã rời đã khiến anh chìm ngay vào mộng mị.
Bốn người ngủ đến quá nửa đêm thì bị một chuỗi âm thanh kỳ lạ đánh thức. Âm thanh này là của một loài động vật, xa xăm mà thê lương. Makarov nhận ngay ra âm thanh mà mình đã từng quen thuộc: “Là tiếng sói hú, ở đây cũng có sói đàn!”
Mọi người không thể không sợ hãi. Hàn Giang cảnh giác móc súng ngắn ra, Makarov lại nói: “Nhưng hình như tiếng sói hú này từ nơi rất xa vọng lại.”
“Vì là ở rất xa nên mọi người không cần phải lo lắng, tiếp tục ngủ đi!” Từ Nhân Vũ sau khi vỗ về mọi người lại nằm xuống.
Đường Phong không yên tâm, anh ra ngoài lều kiểm tra. Anh vừa mới thò đầu ra, đã lĩnh ngay sự buốt lạnh khắc nghiệt của đêm khuya cao nguyên, nên vội vàng chui vào lều. Sau khi mặc quần áo ấm, mang theo toàn bộ vũ khí, anh mới bước ra khỏi lều lần nữa. Đêm khuya trên cao nguyên gió lạnh hun hút, buốt giá thấu tận xương tủy, không có lấy một ánh trăng, ngoài tiếng sói hú ghê rợn đó ra thì chỉ còn bốn bề tĩnh mịch.
Đường Phong đứng bên ngoài lều quan sát hồi lâu nhưng không thấy bóng dáng của sói đâu cả. Anh trở lại lều phát hiện Từ Nhân Vũ ngồi dậy. Đường Phong hỏi: “Tiến sỹ sao không ngủ đi?”
“Cậu lục đục như vậy, lại thêm phản ứng trên cao nguyên, ngủ thế quái nào được!” Từ Nhân Vũ càu nhàu.
Hàn Giang và Makarov cũng đều chưa ngủ, Đường Phong thở dài, nói: “Không ngủ được cũng phải ngủ, nếu không ngày mai lấy đâu ra sức?”
Nhưng khi Đường Phong vừa nằm xuống, anh đã hối hận vì câu nói vừa dứt lời của mình, bởi vì anh cũng bị phản ứng dữ dội của cao nguyên dày vò không sao ngủ nổi. Lại một tiếng đồng hồ trôi qua, Đường Phong khẽ hỏi: “Hiện giờ còn ai vẫn chưa ngủ?”
“Tôi!” Hàn Giang, Từ Nhân Vũ và Makarov gần như đồng thanh đáp.
Đường Phong trở mình ngồi dậy, nói: “Đằng nào mọi người cũng không ngủ được, theo tôi thấy thì thà bây giờ xuất phát còn hơn.”
Vậy là dưới ánh đèn pha của chiếc Jeep Cherokee soi sáng, mọi người đội giá rét, cùng nhau động chân động tay nên chẳng mấy chốc đã thu dọn xong. Đường Phong nhấn chân ga, đội thám hiểm tập hợp tạm thời này lại lần nữa lên đường.
7
Đường Phong cẩn thận lái xe men theo tuyết sơn. Mãi cho tới tận khi trời sáng, anh mới nhìn rõ, hóa ra họ đã vô tình lái xe vào trong một khe sâu, hai bên khe sâu là tuyết sơn trùng điệp, dưới đường tuyết phủ vẫn là những mảng đá to màu đen trần trụi, chỉ có phần gần dưới đáy khe sâu mới có đất và cỏ xanh. Trên mặt cỏ, thấp thoáng một dòng suối nhỏ nước chảy lờ dờ, lúc ẩn lúc hiện.
Chiếc Jeep Cherokee lúc này vẫn đi xuyên qua đáy khe sâu. Chạy được một lúc, Đường Phong đột nhiên phát hiện: không biết từ lúc nào, không trung đã có tuyết rơi. Đây là tình huống mà anh lo lắng nhất, nhưng đây cũng là tình huống mà họ gần như có thể khẳng định sẽ gặp phải trong lần hành động này. Đường Phong khẽ oán thán: “Thật tồi tệ, tuyết rơi rồi!”
Bông tuyết ngoài cửa sổ bay lả tả, chẳng mấy chốc đã phủ kín mọi thứ xung quanh. Dần dần Đường Phong phát hiện ra dòng suối nhỏ bên cạnh họ đã không thấy đâu nữa. Anh dừng xe lại, lấy bản đồ và GPS ra, rồi cả la bàn, xác định phương hướng vị trí thêm lần nữa. “Không sai! Theo như bản đồ cho thấy, khe sâu này chính là con đường gần nhất đến khu B.”
Đường Phong lái xe ba tiếng đồng hồ. Hàn Giang thay ca, anh lái chiếc Jeep Cherokee men theo khe sâu thẳng tiến về phía trước. Hàn Giang rút kinh nghiệm hôm qua lái xe, vô cùng cẩn thận vượt qua từng ụ đất cao thấp nhấp nhô, khó nhọc tiến lên phía trước trên nền đá vụn phủ kín khe sâu. Lại hai tiếng đồng hồ nữa trôi qua, trước mặt xuất hiện môt con dốc cao có độ dốc lớn, Hàn Giang đạp mạnh chân ga, lao lên trên dốc. Chiếc Jeep Cherokee bò lên dốc, mọi người cảm nhận được rõ độ cao đang tăng dần lên. Hàn Giang không ngừng khấn thầm: “Xe ơi đừng có vấn đề gì đấy! Xe ơi nhất định không được xảy ra chuyện gì!”
Chiếc xe quả thật không xảy ra vấn đề gì, chở mọi người lên đỉnh dốc một cách thuận lợi. Nhưng vượt qua con dốc này, phía sau lại là một loạt những rặng núi nhấp nhô. Chiếc Jeep Cherokee cả đường vượt núi, khi lái qua một khoảnh bằng phẳng cuối cùng thì hiện lên trước mắt mọi người lại là một khe sâu càng hùng vĩ diễm lệ hơn nữa.
Hàn Giang đạp phanh xe, dừng xe trước khoảnh bằng phẳng, bốn người nhảy xuống xe. Đường Phong reo lên: “Hang động hùng vĩ diễm lệ này lẽ nào là khu vực B mà chúng ta tìm kiếm?”
Sau khi so sánh với GPS và bản đồ quân dụng, Hàn Giang xác nhận: “Đây chính là khu vực B mà trước đây chúng ta đã xác định.”
Từ Nhân Vũ sau khi dùng ống nhòm quan sát địa hình đã nói với mọi người: “Nếu như đây chính là khu vực B thì Hắc Đầu Thạch Thất mà chúng ta tìm chắc là ở trong khe sâu này. Các anh xem, hai bên khe sâu đỉnh núi tuyết dựng đứng, điểm cuối của khe sâu là một dải băng từ đỉnh núi tuyết kéo dài xuống tận phía dưới. Đây là một môi trường tương đối khép kín, tuyệt đối âm u hun hút, chỉ có thông qua khe sâu ban nãy mà chúng ta vào trong núi mới có thể tới đây, tôi dám cam đoan rằng, có rất ít người từng tới đây.”
Từ Nhân Vũ vừa dứt lời, Makarov bất chợt khẽ phản bác lại: “Hừm! Có rất ít người từng tới đây, các cậu xem đó là cái gì?”
Mọi người nhìn theo hướng tay Makarov chỉ, cả ba người đều sững sờ, đặc biệt là Từ Nhân Vũ ban nãy vừa mới khẳng định chắc chắn “có rất ít người từng tới đây”, anh ngạc nhiên đến nỗi há hốc mồm kinh ngạc. Bởi vì phía mà Makarov chỉ, trên mặt đất phủ tuyết trắng cạnh khoảng trống bằng phẳng, thấp thoáng lộ ra một vỏ lon coca màu đỏ.
“Mẹ kiếp! Ở đây… ở đây mà lại có cả lon coca? Tôi phục rồi đấy!” Từ Nhân Vũ đập một cái lên mui xe, tức tối.
Lúc ấy Đường Phong thì lại thất vọng nên ngồi bệt trên tuyết: “Tôi thấy chúng ta đi chuyến này thật uổng công vô ích. Ở đây chắc chắn giống như khu vực A – chẳng có gì cả, đã thế lại còn xuất hiện một cái vỏ lon coca. Đứa thất đức nào quẳng lại đây không biết, không có tý công đức nào cả! Tôi nghĩ chắc lát nữa chúng ta còn phát hiện thấy cả giấy gói mì ăn liền và bánh mì ăn thừa cũng nên!”
Khi Hàn Giang nhìn thấy vỏ lon coca, đầu óc anh cũng quay cuồng cả lên. Anh lập tức nghĩ tới hai khả năng: một là khách du lịch thông thường, hoặc là khách du lịch nước ngoài từng tới đây, hai là… khả năng thứ hai khiến anh sởn da gà, đó chính là bọn áo đen vẫn luôn truy sát họ! Bất luận là khả năng nào đi chăng nữa thì cũng đã giáng một cú đấm nặng trịch vào kế hoạch của họ.
Lúc này, Makarov đã nói ra việc mà Hàn Giang lo lắng nhất trong lòng: “Có khi nào là bọn bạn cũ của chúng ta không nhỉ?”
Câu nói của Makarov khiến Đường Phong và Từ Nhân Vũ giật thót tim. Hàn Giang nói: “Đây cũng là điều mà tôi lo lắng nhất. Bất luận là khả năng nào đi chăng nữa thì cũng đều là tin xấu với chúng ta. Vỏ lon coca đó nếu chỉ là của khách du lịch thông thường và khách du lịch nước ngoài vứt lại thì cho thấy ở đây vốn không phải thưa thớt bóng người, không phù hợp với phán đoán của chúng ta về Hắc Đầu Thạch Thất; nếu như là của bọn áo đen đó vứt lại thì còn càng nguy hiểm hơn vạn lần! Khả năng xấu nhất là có lẽ bọn người đó đã đoạt được kệ tranh ngọc thứ hai.”
“Nếu như bọn chúng đã đoạt được kệ tranh ngọc thứ hai thì tất cả những gì chúng ta làm đều thật uổng công!” Đường Phong thất vọng thở hổn hển nói.
“Theo như suy tính ban đầu của tôi, chúng ta được Đại Lạt ma chỉ điểm, rồi lại có tài liệu địa chất của khu vực A Ni Mã Khanh, lại còn có cả những điều kiện thuận lợi khác, rõ ràng phải ưu thế hơn đối thủ của chúng ta. Nhưng hiện trong lòng tôi cũng không chắc chắn…” Hàn Giang bỏ dở câu nói.
“Được rồi, bất luận thế nào, chúng ta cũng đã đến đây rồi, hay là cứ vào trong khe sâu xem sao.” Makarov đề nghị.
Hàn Giang chán nản gật đầu, sau đó dùng ống nhòm nhìn cảnh vật trong khe núi: không nhìn thấy người, cũng không phát hiện ra dấu vết khả nghi nào. Anh buông ống nhòm xuống, nói với Từ Nhân Vũ và Makarov: “Lần này, hai người ở lại trên xe, tôi và Đường Phong xuống đó là được rồi.”
“Tại sao?” Makarov không hiểu.
“Bởi vì bọn áo đen đó có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, nhiệm vụ của hai người là bảo vệ tốt xe và trang thiết bị, nếu như chúng ta mất xe và trang thiết bị thì sẽ đồng nghĩa với việc bị chết cóng, chết mệt trong núi này đấy!” Trong lúc Hàn Giang nói, tuyết càng lúc càng rơi dày hơn.
8
Makarov và Từ Nhân Vũ ở lại trông xe và trang thiết bị, Đường Phong và Hàn Giang đội tuyết đi xuống khe sâu. Trong khu vực cao hơn mực nước biển rất nhiều này, mỗi một bước đi đều khó nhọc hơn bình thường trăm lần, vì chiếc vỏ lon coca không nên xuất hiện đó mà Hàn Giang đã luôn duy trì cảnh giác cao độ.
Sau khi hai người khó nhọc đi được hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng họ cũng đã đi tới tảng băng khổng lồ phía đầu bên kia khe sâu. Đứng trước tảng băng hùng vĩ diễm lệ này, Đường Phong không thể thốt nên lời, anh thực sự bị bất ngờ, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Thật kỳ diệu, quả là tuyệt đẹp!”
Hàn Giang kéo kéo tay áo anh, thất vọng nói: “Đi nhanh lên, ở đây không thể phát hiện thêm được gì đâu!”
Nhưng Đường Phong vẫn đứng im, rồi lại bước lên phía trước vài bước, Hàn Giang hét lên: “Đừng có làm gì cả? Tầng băng ở đây không rắn chắc đâu, cẩn thận tuyết lở!”
Nhưng Đường Phong giống như không nghe thấy lời cảnh cáo của Hàn Giang, tiếp tục một mình tiến về phía đầu bên kia của tảng băng khổng lồ đó. Hàn Giang phía sau nổi cáu: “Tôi ra lệnh cho cậu quay lại!”
Lần này thì Đường Phong dừng lại. Hàn Giang lại hét lên một tiếng: “Quay lại mau!” Vẫn chưa dứt lời thì Đường Phong đã hét về phía anh: “Anh xem, ở đây có cái động!”
Hàn Giang bỗng giật bắn mình! Động? Lẽ nào đây chính là Hắc Đầu Thạch Thất mà họ khổ sở tìm kiếm? Anh bất chấp cả nguy hiểm tuyết lở chạy thật nhanh, đến sau lưng Đường Phong. Nhưng đúng lúc đó, Đường Phong lại đột nhiên lùi nhanh hai bước, vừa vặn đập trúng người Hàn Giang. Hàn Giang cảm giác Đường Phong có chút gì đó không bình thường, vội vàng hỏi: “Cậu sao thế?”
Đường Phong không trả lời, chỉ từ từ giơ cánh tay cứng đờ lên, chỉ chỉ vào cửa động trên vách núi. Hàn Giang nhìn theo cánh tay Đường Phong chỉ thì bỗng nhìn thấy trên một tảng đá màu đen ngay cạnh đáy vực, quả nhiên có một cái hang không to lắm, nhưng… nhưng trong cửa hang đen xì xì đó lại thấp thoáng ẩn hiện hai tia sáng màu xanh lục.
“Là sói!” Hàn Giang sợ tới nỗi mồ hôi đầm đìa.
“Sói tuyết, đây chính là sói tuyết thật sự!” Đường Phong lẩm bẩm trong miệng.
Hàn Giang và Đường Phong cùng lúc lùi lại hai bước. Hai tia sáng xanh lục trong hang càng lúc càng rõ nét. Hàn Giang quan sát một hồi, rồi phán đoán: “Đây là một con sói cái đang mang thai, quanh đây chắc vẫn còn có những con sói khác.”
Hàn Giang vừa nói dứt lời, từ phía không xa lắm bỗng vọng lại tiếng sói hú thê lương. Sói cái nhìn chằm chằm hai vị khách phương xa tới đây, đột nhiên vươn cổ kêu hú, giống như kêu gọi sự phối hợp của bầy sói đang ở gần đó vậy.
“Chúng ta chạy nhé?” Đường Phong đề nghị.
“Không! Chúng ta không được chạy, phải từ từ rút lui.” Hàn Giang ra sức giữ bình tĩnh.
“Anh thấy cái động này có thể là Hắc Đầu Thạch Thất không?” Đường Phong hỏi Hàn Giang.
“Cái này phải hỏi cậu, cậu là chuyên gia mà!”
“Chuyên gia? Tôi cũng đã nhìn thấy Hắc Đầu Thạch Thất bao giờ đâu?” Giọng Đường Phong rõ ràng bắt đầu run rẩy.
“Tôi thấy không giống. Cái động này rất nhỏ, không giống với Hắc Đầu Thạch Thất trong truyền thuyết.”
“Đúng vậy! Trong truyền thuyết, tất cả những người trong gia tộc Một Tạng Thị đều ở trong Hắc Đầu Thạch Thất tránh mưa bão. Điều này cho thấy không gian của Hắc Đầu Thạch Thất chắc phải khá rộng.” Đường Phong dựa vào chút lí trí còn sót lại của mình phán đoán.
Hàn Giang gật gật đầu, nói tiếp: “Hãy nghĩ cách làm thế nào để chúng ta rút lui đi!”
“Không phải anh có súng sao?” Đường Phong nhắc.
Hàn Giang lúc này mới nhớ ra khẩu súng mà mình mang theo, anh mò khẩu súng trong người, đúng vậy! Có súng, chắc là có thể đối phó với một con sói cái đang mang thai, nhưng còn đàn sói có thể xuất hiện bất cứ lúc nào thì lại khiến Đường Phong từ bỏ ý định dùng súng.
Bầu trời bị đám mây đen kịt to lớn che kín. Tuyết càng lúc rơi càng dày. Hàn Giang và Đường Phong chầm chậm lùi lại phía sau, từ từ cách xa cửa hang tối đen âm u, cách xa tảng băng hùng vĩ diễm lệ. Khi lui đến nơi đã không còn nhìn thấy sói cái nữa, hai người quay người lại, tức tốc lao như bay về phía khoảnh đất trống mà chiếc Jeep Cherokee đang đậu ở đó.
9
Bất chấp chóng mặt, bất chấp trượt ngã, bất chấp phản ứng cao nguyên, Đường Phong và Hàn Giang đều hiểu rằng họ phải đi khỏi nơi đây trước khi đàn sói xuất hiện. Hai người vừa lăn vừa bò, rốt cuộc cũng đã về tới khoảnh đất trống. Makarov và Từ Nhân Vũ trong chiếc Jeep Cherokee nhìn thấy hai người hốt hoảng như vậy vội vàng đỡ họ vào trong xe, vồn vã hỏi: “Các anh nhìn thấy gì vậy?”
Đường Phong đã bị phản ứng cao nguyên dày vò tới nỗi không thốt nên lời. Hàn Giang cũng lắp ba lắp bắp thốt ra mấy từ: “Sói… sói! Đây không phải là nơi chúng ta cần tìm, mau rời khỏi đây thôi!”
“Lẽ nào chính là tiếng sói hú mà chúng ta nghe thấy trong đêm?” Từ Nhân Vũ lập tức hiểu ra mọi chuyện, vội vàng khởi động chiếc Jeep Cherokee, một cú xoay đẹp mắt, xe quay đầu. Nhưng đúng lúc Từ Nhân Vũ nhấn chân ga lên cỡ đại, chuẩn bị phóng đi thì anh đã sững sờ với cảnh tượng trước mặt, “Kít…”, một tiếng phanh xe chói tai, vang vọng khắp cả khe núi.
Từ Nhân Vũ nhoài ra vô lăng, nhìn xuyên qua kính chắn gió, thấy trước mặt họ, phía dưới khoảnh đất trống, trên con dốc lúc đến, trong tuyết giăng kín trời, một con sói tuyết cô độc đứng sừng sững trước mũi xe.
Đây là một con sói tuyết tuyệt đẹp, hoa tuyết đã trang điểm cho nó một màu bạc trắng, hòa trộn cùng sắc lông trên người nó. Nó chặn đứng đường đi của chiếc Jeep Cherokee, ngẩng cao đầu kiêu hãnh, hướng lên bầu trời phủ kín mây đen, phát ra tiếng hú ghê rợn.
Đây là cảnh tượng khiến người ta phải ghi nhớ suốt đời, trên những dãy núi tuyết miên man, trong rợp trời tuyết trắng, con sói tuyết cô độc này kiên cường độc lập, sừng sững trên sườn núi. “Nó muốn làm gì vậy? Tại sao lại chặn đứng đường đi của chúng ta?” Đường Phong lẩm bẩm.
“Vì chúng ta đã xâm phạm lãnh thổ của nó, nó là vua ở ở đây!” Makarov đột nhiên giải thích.
Bất luận giải thích của Makarov đúng hay sai, nhưng mọi người đều nhận ra ý thù địch của con sói này với họ.
Sói và Jeep Cherokee, nói đúng hơn, phải là một con sói và bốn người, cứ như vậy ngây ra chờ đợi, tuyết trong không trung rơi xuống đã dần dần phủ kín con đường lúc họ tới đây.
“Nếu không đi thì chút nữa thôi là tôi sẽ không nhận ra con đường lúc chúng ta đến đây đâu!” Từ Nhân Vũ nhắc nhở mọi người.
“Cậu nói xem phải làm thế nào?” Hàn Giang hỏi lại Từ Nhân Vũ.
“Xông lên thôi!” Từ Nhân Vũ nói.
Mọi người không tin tưởng lắm vào chủ ý của Từ Nhân Vũ, cũng không ai có thể tưởng tượng ra hậu quả sẽ thế nào nếu đâm qua đó.
“Để tôi!” Đường Phong và Từ Nhân Vũ đổi ghế. Ngồi trên ghế lái, Đường Phong chăm chú nhìn về phía trước, nắm chặt vô lăng, khởi động xe, từ từ lùi xe một đoạn trước đã, sau hai mươi giây, đạp mạnh chân ga, lao thẳng về phía con sói tuyết trên dốc núi, tốc độ càng lúc càng nhanh, đèn pha của chiếc Jeep Cherokee tỏa ra ánh sáng mạnh nhất, bấm còi, tăng tốc, nhưng con sói trước mặt vẫn không hề sợ hãi, không nhúc nhích, nhìn thẳng vào chiếc xe trước mặt đang lao vào mình.
Đúng lúc ba người còn lại cho rằng Đường Phong sẽ đâm vào con sói thì anh đã đột ngột phanh gấp. Lại là tiếng phanh xe chói tai, chiếc Jeep Cherokee phanh kít lại trước mặt sói tuyết; chỉ cách hai mét là chiếc Jeep Cherokee sẽ đâm vào con sói tuyết đó!
Hai mét! Xe và sói lại lần nữa đấu mắt nhau, lần này thì đấu mắt gần hơn, hai mắt sói tuyết lóe lên ánh sáng xanh lục soi thẳng vào ánh đèn sáng lóa phát ra từ đèn pha của chiếc Jeep Cherokee. Xe và sói đối đầu nhìn nhau như vậy năm phút đồng hồ, cuối cùng chiếc Jeep Cherokee tắt đèn trước, thua cuộc.
Đường Phong chán nản bắt đầu lùi xe lại, Từ Nhân Vũ có chút coi thường hỏi Đường Phong: “Sao cậu không đâm qua đi?”
“Bởi vì chúng là chủ nhân ở đây, chúng ta chỉ là khách, làm gì có chuyện khách…”
Đường Phong vẫn chưa nói xong, Từ Nhân Vũ đã ngắt lời anh: “Được! Được! Cậu cứ làm khách của cậu đi, tôi xem cậu đi qua thế nào?”
Đường Phong không buồn để ý Từ Nhân Vũ, anh vừa lùi xe vừa quan sát môi trường xung quanh. Khi anh dừng xe lại, Hàn Giang nhoài tới bên cạnh Đường Phong, chỉ về phía dốc núi bên phải con dốc. Đường Phong lập tức hiểu ý, dặn dò Makarov và Từ Nhân Vũ: “Các anh ngồi chắc, chúng ta phải đi qua đây.”
Nói xong, Đường Phong nhấn mạnh chân ga, lại lần nữa xông về phía con sói trên dốc. Makarov và Từ Nhân Vũ tưởng rằng lần này Đường Phong đã hạ quyết tâm sẽ đâm vào con sói tuyết chặn đường đó, nhưng khi chiếc Jeep Cherokee cận kề con sói, Đường Phong lại đánh mạnh tay lái, lao lên dốc núi đã bị tuyết phủ trắng bên cạnh, dốc núi và mặt đất nghiêng góc 45 độ, thân xe Jeep Cherokee gần như đã đổ nghiêng, hoàn toàn dựa vào hai bánh xe bên trái trượt xuống.
Chiếc Jeep Cherokee vòng qua con sói, Đường Phong lại đánh vô lăng, điều khiển xe trở lại con dốc. Một loạt động tác này hoàn thành trong vòng chưa tới nửa phút, những người trong xe đổ nghiêng đổ ngả, vốn vẫn chưa kịp phản ứng, còn con sói tuyết trên dốc đã nhanh nhẹn xoay người. Khi mọi người trong xe quay lại nhìn về phía sau thì đã nhìn thấy con sói đó ngửa đầu lên trời, lại lần nữa hú lên những âm thanh ghê rợn quen thuộc.
10
“Cầu cho không gặp phải sói nữa!” Đường Phong thở phào một cái.
“Nhưng tôi không thể không ngậm ngùi mà nói cho cậu biết, chỉ cần chúng ta vẫn còn ở trong vùng núi này thì khả năng đụng phải sói là rất lớn, bởi vì sói không phải là động vật sống đơn độc, chúng ít nhất cũng phải có một đàn.” Makarov cảnh cáo.
“Đúng vậy! Tiếng sói hú chúng ta nghe thấy ban đêm chắc chắn không chỉ là của một hai con sói, nhưng sao ở đây chỉ gặp đúng có hai con nhỉ? Những con khác đâu?” Từ Nhân Vũ thắc mắc.
“Có lẽ đây chỉ là hai con sói cô độc tách đàn, còn đàn sói thật sự, chúng ta vẫn chưa gặp đâu.” Hàn Giang suy đoán.
Câu nói của Hàn Giang khiến mọi người nổi hết da gà, bốn người nhìn nhau, không ai biết được lúc nào họ sẽ gặp phải những con sói đó nữa! Họ cũng không hiểu tại sao họ có súng có xe, được trang bị hoàn hảo mà lại sợ những con sói đến như vậy!
Mọi người trong xe chìm trong im lặng, Hàn Giang liếc thấy vẻ mặt đăm chiêu của Đường Phong nên đã phá vỡ sự im lặng đó, hỏi Đường Phong: “Nhà nghiên cứu khoa học nghĩ gì vậy? Sợ rồi à?”
“Sợ? Không! Không phải. Tôi bỗng nhiên nhớ tới một người!” Đường Phong đáp.
“Một người? Ai? Không phải là Lương Viện chứ?” Hàn Giang cố gắng pha trò, để hóa giải một chút không khí căng thẳng trong xe.
Nhưng Đường Phong lại nghiêm túc nói: “Ban nãy tôi nhìn thấy con sói đó, đột nhiên nhớ tới Nguyên Hạo!”
“Nguyên Hạo? Hoàng đế khai quốc Tây Hạ! Sao bỗng nhiên cậu lại nghĩ tới ông ấy?” Hàn Giang cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Đường Phong giải thích: “Bởi vì trong dã sử đã từng ghi chép lại một câu chuyện như thế này: mẹ của Nguyên Hạo, Vệ Mộ Thị là thiên kim tiểu thư của gia tộc tù trưởng giàu có là Vệ Mộ Đảng Hạng. Đầu tiên bà được gả cho Thác Bạt Đức Minh, cha của Nguyên Hạo, sau khi kết hôn chưa được bao lâu, bà đã sinh hạ ra Nguyên Hạo. Lúc đó, người Đảng Hạng dưới sự thống lĩnh của cha Nguyên Hạo, Tây Binh Vương Thác Bạt Kế Thiên, thực lực vẫn rất suy yếu. Sau khi Vệ Mộ Thị sinh hạ Nguyên Hạo, người Đảng Hạng đã bị người Thổ Phiên tấn công. Sự tấn công của người Thổ Phiên lần này đã công kích rất lớn tới người Đảng Hạng, toàn gia tộc Thác Bạt bị đánh tan tác. Kế Thiên và Đức Minh dẫn dắt người trong tộc, khó khăn lắm mới thoát ra được khỏi vòng vây của người Thổ Phiên, nhưng bỗng phát hiện ra Vệ Mộ Thị và Nguyên Hạo vẫn còn trong tã lót đều không thấy đâu nữa.”
“Không thấy đâu nữa? Sau đó thì sao?” Makarov thấy rằng hiện giờ ông ngày càng hứng thú với lịch sử Trung Quốc, đặc biệt là lịch sử Tây Hạ.
“Trong chiến loạn, Vệ Mộ Thị bị người Thổ Phiên cướp đi. Đại tù trưởng Thổ Phiên phải lòng bởi diện mạo xinh đẹp của Vệ Mộ Thị, vậy là ông ta liền phong Vệ Mộ Thị làm hoàng hậu của mình. Một người phụ nữ yếu ớt, không sức phản kháng như Vệ Mộ Thị đã trở thành hoàng hậu của người Thổ Phiên, sau đó còn sinh cho tù trưởng Thổ Phiên một người con trai.”
“Thật là thần kỳ! Vệ Mộ Thị vừa là hoàng hậu của người Đảng Hạng, lại vừa là hoàng hậu của người Thổ Phiên.” Makarov trầm trồ.
“Cái này thì không kỳ lạ, dân du mục trên đại lục Á Âu từ rất xa xưa đã có phong tục cướp hôn. Hoàng hậu Bột Nhi Thiếp của Thành Cát Tư Hãn không phải cũng bị người Merkits cướp mất rồi sinh hạ con trai cả Ngột Xích của Thành Cát Tư Hãn đó sao? Những dân tộc này đều là hậu duệ của sói, cướp hôn không có gì là lạ.” Đường Phong giải thích.
“Thế còn Nguyên Hạo?” Makarov hỏi.
“Nguyên Hạo lúc đó vẫn còn là một đứa trẻ bọc trong tã lót. Trong chiến tranh hỗn loạn, ông bị vứt bỏ tại nơi hoang dã. Ông nội Kế Thiên và cha Đức Minh của Nguyên Hạo đã thu dọn tàn tích trở về doanh trại trước đây, nhưng không thể nào tìm thấy Nguyên Hạo. Tất cả mọi người đều tưởng rằng Nguyên Hạo đã chết, nhưng sự thật là Nguyên Hạo vẫn chưa chết, ông được sói cứu mạng.”
“Được sói cứu?” Makarov vô cùng kinh ngạc.
“Đúng vậy, sói phát hiện ra đứa trẻ đó. Không hiểu vì lí do gì, sói không ăn thịt Nguyên Hạo, ngược lại còn cứu ông, giống như ‘người sói’ trong truyền thuyết cổ xưa của phương tây các ông. Nguyên Hạo uống sữa sói mới không chết đói, chỉ có điều sau này ông không biến thành người sói mà lại trở về với người Đảng Hạng. Nguyên Hạo không bị ưng sói ăn thịt, mà còn uống sữa sói lớn lên, vì thế sau khi trưởng thành đã trở thành thế hệ chủ nhân oai hùng của sa mạc phương bắc uy thần. Bởi vậy, rất nhiều người lúc đó đều tin rằng, trong cơ thể Nguyên Hạo có chảy dòng máu của sói, dòng máu này đã cho ông phẩm chất kiên định bền bỉ và cũng tạo thành tính cách tàn bạo của ông. Sau này, Nguyên Hạo đã ép chết chính mẹ đẻ của mình là Vệ Mộ Thị, diệt vong cả gia tộc Dã Lợi từng lập nhiều chiến công hiển hách cho Tây Hạ, trong đó cũng bao gồm cả hoàng hậu Dã Lợi Thị. Bởi vậy, mỗi khi chửi mắng Nguyên Hạo, họ đều nói rằng ông ta không phải là người mà là một con sói hung ác. Và khi những lời này truyền đến tai Nguyên Hạo, thì bản chất sói trong con người ông liền trỗi dậy.”
“Nghe anh nói vậy, rồi kết hợp với hình tượng Nguyên Hạo ghi chép trong lịch sử, tôi cảm thấy vị hoàng đế khai quốc của vương triều Tây Hạ này chính là hóa thân của sói, vì trên người ông, có rất nhiều đặc tính của sói.” Makarov nói.
Từ Nhân Vũ tiếp lời: “Anh nói như vậy, tôi cũng nghĩ ra rồi, Nguyên Hạo quả thực đã uống sữa của sói mới sống được. Những hoàng đế quân thần lớn nhỏ trong lịch sử Trung Quốc, uống sữa sói lớn lên e rằng chỉ có một mình Nguyên Hạo mà thôi!”
“Không sai! Chỉ có duy nhất Nguyên Hạo. Tôi thấy lịch sử của người Đảng Hạng, trước thời Nguyên Hạo, thường bị các bộ tộc khác ức hiếp. Những dân tộc như Thổ Phiên, Hồi Cốt, Khiết Đan… không có dân tộc nào là không muốn ức hiếp người Đảng Hạng. Nhà Đường, nhà Tống cũng muốn người Đảng Hạng xưng thần nạp cống. Nhưng, Nguyên Hạo đã thay đổi tất cả những điều đó, ông không những tiêu diệt Hồi Cốt, đuổi Thổ Phiên mà còn khiến cho triều Tống, Khiết Đan, lớn mạnh hơn mình gấp bội, phải quan hệ bình đẳng với dân tộc mình. Nếu như nói người Đảng Hạng trước thời Nguyên Hạo là một bầy cừu để bất cứ ai cũng có thể giết hại, thì người Đảng Hạng sau thời Nguyên Hạo đã không còn là cừu, mà là một bầy sói!” Đường Phong nói.
“Nếu theo như cậu nói, thì Nguyên Hạo đã trao tinh thần của sói cho người Đảng Hạng?” Hàn Giang cười nói.
Đường Phong gật gật đầu, đột nhiên ngắt lời mọi người: “Các anh ngồi yên, tôi phải tìm con đường ngắn nhất, nhanh chóng ra khỏi khe sâu này.” Nói xong, chiếc Jeep Cherokee lao thẳng lên một dốc núi bên cạnh khe sâu.
11
Chiếc Jeep Cherokee vượt qua hai dãy núi không cao lắm, lúc này mới thôi lắc lư kịch liệt. Hàn Giang hỏi Đường Phong: “Đường mà cậu đi có đúng không đấy?”
Đường Phong nhìn nhìn GPS và la bàn điện tử, đáp: “Các anh yên tâm, không thể sai đường được, các anh hãy nghĩ xem bước tiếp theo nên làm thế nào đi! Bất luận là sói hay không là sói, mục tiêu đầu tiên của chúng ta là nhanh chóng tìm thấy Hắc Đầu Thạch Thất, tìm thấy kệ tranh ngọc thứ hai.”
Hàn Giang nhìn bản đồ, lo lắng ưu tư nói: “Tôi hiện giờ cũng không biết nên làm thế nào? Khu vực A và khu vực B là nơi mà chúng ta gửi gắm hy vọng nhiều nhất cũng không phát hiện ra Hắc Đầu Thạch Thất, xem ra chúng ta sắp phải bắt đầu lại từ đầu rồi.”
“Có khi nào tất cả những điều đó chỉ là một truyền thuyết?” Từ Nhân Vũ nghi ngờ hỏi.
“Không! Điều đó là không thể, đây là bí mật mà đời đời gia tộc Một Tạng giữ gìn. Họ vì bí mật này mà không tiếc sinh mệnh, thế nên không thể sai được. Tất cả những gì chúng ta trải qua trước đây đều đang chứng minh rằng truyền thuyết cổ xưa đó vốn không phải là truyền thuyết, mà là lịch sử. Vậy chúng ta không có lý do gì để nghi ngờ.” Đường Phong phản bác nghi vấn của Từ Nhân Vũ.
“Không chỉ là không có lí do để nghi ngờ, mà là không thể, cũng không được phép nghi ngờ, bởi vì nó sẽ làm lung lay quyết tâm của chúng ta. Đây là điều mà tôi tuyệt đối không cho phép.” Câu nói này của Hàn Giang đã xua tan sự nghi ngờ trong mọi người.
Đường Phong vừa lái xe vừa suy nghĩ, miệng lẩm bẩm nói: “Rút cuộc vấn đề nằm ở đâu nhỉ?”
“Có lẽ suy luận ngay từ ban đầu của chúng ta đã sai rồi!” Hàn Giang đột nhiên nói.
“Sai rồi?” Mọi người không hiểu ý mà Hàn Giang nói, tất cả đều chằm chằm nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ.
Hàn Giang giải thích: “Đường Phong, cậu và giáo sư La đều cho rằng Hắc Đầu Thạch Thất nằm ở phần phía đông của tuyết sơn A Ni Mã Khanh, nơi mà địa hình tương đối thấp, suy đoán này có vấn đề gì không?”
Đường Phong bỗng tỉnh ngộ: “Ý anh là… suy đoán của tôi và giáo sư La đều sai. Hắc Đầu Thạch Thất vốn không phải nằm ở phía đông của tuyết sơn A Ni Mã Khanh, mà là nằm ở khu vực phía tây có địa hình cheo leo?”
“Tôi không bảo cậu và giáo sư La suy đoán sai, tôi chỉ nói là có thể, có khả năng như thế.” Hàn Giang nói.
“Bây giờ nghĩ lại hoàn toàn có khả năng này!” Đường Phong khẳng định suy đoán của Hàn Giang, nhưng lại chìm trong nghi hoặc: “Nhưng… nhưng tôi thật sự không thể tưởng tượng được người Đảng Hạng lại có thể vượt qua tuyết sơn cao lớn cheo leo hiểm trở phía tây A Ni Mã Khanh.”
“Có lẽ họ bị dồn ép, ngoài sự truy sát của người Mông Cổ ra, họ còn bị các bộ tộc địa phương tấn công hoặc là còn nguyên nhân nào đó.” Makarov suy đoán.
“Khả năng nào cũng có thể có. Chúng ta hiện nay cần phải liên lạc với tổng bộ, để tổng bộ gửi tài liệu địa chất cụ thể của phía đông tuyết sơn A Ni Mã Khanh cho chúng ta nghiên cứu.” Hàn Giang nói.
Đường Phong nghe Hàn Giang nói vậy, gật gù, đáp: “Không sai! Hai chúng ta nghĩ giống nhau, thế nên ban nãy tôi không quay lại đường cũ men theo khe sâu nữa.”
Hàn Giang lập tức hiểu ra ý đồ của Đường Phong, tiếp lời: “Thế nên bây giờ cậu vượt qua khe sâu, tiếp tục lái về phía tây, mục tiêu của cậu là huyện Mã Tẩm thị trấn Đại Vũ, thủ phủ tự trị châu Quả Lạc Thanh Hải của dân tộc Tạng.”
“Ừm! Ý của tôi là tới Đại Vũ, nghỉ ngơi chỉnh đốn lại một chút, đồng thời liên lạc với tổng bộ, nghiên cứu lại tài liệu liên quan tới tuyết sơn A Ni Mã Khanh, sau đó tiếp tục xác định phương án tiếp theo!” Đường Phong nói xong ý nghĩ của mình, mọi người đều tỏ ý tán đồng. Đường Phong đột nhiên không đầu không cuối bổ sung thêm một câu: “Nhưng, phải nhanh!” Nói xong, Đường Phong tăng tốc, dồn hết công suất lao về phía Đại Vũ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!