Tử Thư Tây Hạ - Quyển 2 - Chương 12: Người đàn ba trong tháp
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
70


Tử Thư Tây Hạ


Quyển 2 - Chương 12: Người đàn ba trong tháp


Anh nhoài người lên tủ trưng bày, thành kính quỳ trước mặt tượng phật Lư Xá, mặt đối mặt rồi chăm chú nhìn tượng phật trong tủ hồi lâu. Tymoshenko đã bị pho tượng chinh phục, bị vẻ đẹp phương Đông đặc trưng của nó chinh phục. “U hồn? ” – Miệng Tymoshenko lầm rầm thốt ra từ này, rồi ngay lập tức, anh ngồi xổm xuống đất, mỉm cười nói rằng: “Tượng phật đẹp thế này, sao lại có thể là u hồn được?… ”

1

Một đêm kinh hồn trong cung điện Mùa Đông khiến Đường Phong và Lương Viện không sao bình tĩnh trở lại, hai người giữ chặt cửa văn phòng của Tymoshenko, sợ rằng u hồn sẽ đạp cửa xông vào. Họ không biết đã tựa vào sau cánh cửa bao lâu, mãi cho tới khi bên ngoài không còn động tĩnh gì, thì cả hai mới mệt nhoài uể oải đổ người lên ghế sô pha.

Ban nãy có phải là u hồn đập cửa không vậy?” – Lương Viện run rẩy hỏi Đường Phong. 

“Anh cũng không biết! u hồn của hoàng hậu Một Tạng? Điều này không thể tin được!” – Đường Phong vẫn chưa hoàn hồn.

“Vậy đó là cái gì?”

“Không cần biết đó có phải là u hồn của hoàng hậu Một Tạng hay không, nhưng hiện giờ có thể khẳng định một điều rằng: chúng ta đã bị bảo vệ của cung điện Mùa Đông phát hiện ra rồi!”

“Vậy giờ nên làm thế nào?”

“Xem ra chỗ Tymosheko đây cũng không an toàn nữa, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi cung điện Mùa Đông thôi. Nhưng hiện giờ không ra ngoài được, ta chỉ có thể trốn ở đây, đợi tới khi trời sáng mới lẻn ra ngoài được.”

Lương Viện gật gật đầu, vội vàng ôm chặt lấy Đường Phong. Hai người cứ như vậy dựa vào nhau, chào đón một ngày mới. Khác với hôm qua đủng đỉnh đến muộn, hôm nay Tymoshenko lao đến bất ngờ, khiến Đường Phong và Lương Viện giật bắn mình. Tymoshenko nhìn Đường Phong và Lương Viện trên ghế sô pha, mãi vẫn chưa chịu cất lời, đôi mắt anh đỏ ngầu, dáng vẻ có chút đáng sợ, cánh cửa phòng phía sau anh cứ mở mãi như vậy cho tới khi ánh mắt Tymoshenko dịu xuống thì anh mới quay người đóng cửa phòng lại.

“Đêm qua hai người đã tới khu triển lãm của cung điện Mùa Đông phải không?” – Tymoshenko chất vấn Đường Phong.

Đường Phong vẫn chưa kịp cất lời, Lương Viện đã cứng miệng ngụy biện: “Đâu có!”

“Đâu có ư? Vậy tại sao đèn pin của tôi lại rơi cạnh chiếc cột trong hành lang trưng bày tranh chiến tanh 1812?” – Tymoshenko vừa nói, vừa quẳng chiếc đèn pin lên bàn làm việc.

Đường Phong nhận ra ngay đây chính là chiếc đèn pin mà đêm qua anh đã đánh rơi lúc anh và Lương Viện bỏ chạy. Anh không thể không thừa nhận: “Đúng vậy, đêm qua chúng tôi vô tình vào trong cung điện Mùa Đông, xin lỗi, đã gây thêm phiền phức cho anh…”

Đường Phong vẫn chưa nói xong, Tymoshenko liền hất hất tay, nặng nhọc đổ người xuống ghế sô pha, sau đó nói với Đường Phong: “Ba giờ sáng hôm nay, bảo vệ của cung điện Mùa Đông gọi điện thoại cho tôi để đến kiểm tra xem có bị mất văn vật nào không. Tới khi tôi đến nơi thì mới phát hiện ra một nam đồng nghiệp trẻ tuổi khác cũng đã đến rồi, và còn có cả người của cục cảnh sát. Chúng tôi bận rộn mấy tiếng đồng hồ, tranh thủ kiểm tra xong trước khi mở cửa bảo tàng. Tôi nhặt được chiếc đèn pin này cạnh cột trong dãy hành lang trưng bày tranh chiến tranh 1812. Tôi nhìn chiếc đèn pin này, hóa ra lại là của mình, nên lúc đó tôi đã nghĩ ngay tới kẻ lẻn vào ban đêm đó chính là hai người. Nếu như chiếc đèn pin này mà do đồng nghiệp kia nhặt được, thì tôi biết ăn nói thế nào đây?”

“Thành thật xin lỗi anh, xém chút nữa là liên lụy đếnanh. Nhưng mong anh tin rằng chúng tôi không cố ý vào trong đó!” – Đường Phong giải thích.

“Vậy tại sao hai người lại phải vào trong cung điện Mùa Đông. Tối qua tôi vẫn còn đặc biệt cảnh báo hai người không được vào đó mà!” – Rõ ràng Tymoshenko rất không vui.

“Bởi vì…” – Đường Phong còn chần chừ do dự, không biết có nên kể lại cho Tymoshenko nghe chuyện đêm qua hay không, nhưng Lương Viện đã đáp thẳng tuột: “Bởi vì u hồn!”

“Sao cơ? U hồn?” – Tymoshenko vô cùng kinh ngạc.

“Bởi vì tối qua chúng tôi nghe thấy những âm thanh kỳ lạ vọng lại từ bên ngoài văn phòng, vì thế mà tôi ra ngoài muốn xem cho rõ, kết quả tôi đã đi men theo dãy hành lang bên ngoài tiến vào trong cánh cửa đó, lúc này mới phát hiện ra bên trong cánh cửa hóa ra chính là triển lãm cung điện Mùa Đông. Đều là lỗi của tôi, Đường Phong sau đó vì đi tìm tôi nên mới vào trong đó!” – Lương Viện rành rọt nói ra sự thật.

“Âm thanh kỳ lạ?” – Tymoshenko mụ mị hết cả đầu óc, nhưng anh đột nhiên mở to mắt, ngạc nhiên nói:

“Không đúng, cánh cửa đó ban đêm khóa rồi mà, hơn nữa cánh cửa đó còn có thiết bị báo động, nếu ban đêm có người xâm nhập vào đó bất hợp pháp thì thiết bị cảnh báo đã kêu lên.”

“Nhưng quả thực đêm qua cánh cửa đó không khóa, hơn nữa thiết bị cảnh báo cũng không báo động, nếu không thì hai chúng tôi cũng không thể vào được, mong anh hãy tin chúng tôi!” – Đường Phong giải thích.

Tymoshenko lắc đầu, nói: “Tôi tin các bạn nhưng tình huống mà các bạn kể lại quả thực khiến tôi kinh ngạc. Ban nãy chính tôi và đồng nghiệp đã đến đây qua cánh cửa đó, cửa vẫn khóa mà, ban nãy người đồng nghiệp vừa mới dùng khóa mở cánh cửa đó ra!”

“Tôi cũng không biết nữa, nhưng quả thực đêm qua cánh cửa đó đẩy một cái là đã mở ra rồi!” – Đường Phong cảm thấy giờ thì thật khó mà biện luận.

“Được rồi, được rồi! Cứ coi như cánh cửa đó không khóa, thiết bị cảnh báo cũng không kêu đi chăng nữa, vậy sau khi hai người vào trong cung điện Mùa Đông thì nhìn thấy gì vậy?” – Tymoshenko hỏi.

“Nhìn thấy u hồn! u hồn của hoàng hậu Một Tạng!” – Lương Viện ưu tư nói. Trong giây phút này, Tymoshenko ngạc nhiên đến nỗi sững sờ nhìn Lương Viện hồi lâu, không biết nên nói gì.

2

Ngược lại, lúc này Lương Viện đã bình tĩnh trở lại không còn hoảng hốt như ban nãy, cô tường thuật lại hết sức sống động với Tymoshenko cuộc gặp kinh hoàng trong cung điện Mùa Đông, đặc biệt là chuyện gặp u hồn của hoàng hậu Một Tạng ữong khu triển lãm Trung Quốc. Tymoshenko nghe xong, sững sờ ngây người một hồi mới hỏi: “Những gì các bạn… các bạn nói đều là thật sao?”

“Tuyệt đối chuẩn xác!” – Lương Viện thề thốt.

“Không đúng! Hai người xông vào cung điện Mùa Đông là thật, nhưng chuyện gặp u hồn sau đó là do hai người bịa ra phải không?” – Tymoshenko không sao tin nổi.

Đường Phong nói rất nghiêm túc: “Chúng tôi quả thực đã nhìn thấy u hồn đó!”

“Vậy tôi hỏi anh, u hồn đó trông thế nào?” – Tymoshenko hỏi.

“Hình dáng u hồn chúng tôi không trông rõ, chỉ nhìn thấy toàn thân u hồn mặc một chiếc áo choàng trắng, tóc xõa ra, còn cả ánh sáng…- Đường Phong ra sức miêu tả cảnh tượng đêm qua.

“Khà khà, Đường Phong, chắc là anh xem nhiều phim kinh dị quá rồi phải không? Những năm qua ở cung điện Mùa Đông, tôi cũng từng nghe một vài truyền thuyết đại loại liên quan tới u hồn cung điện Mùa Đông, nhưng đó chỉ là truyền thuyết, còn từ trước đến nay chưa từng có ai nhìn thấy, anh may mắn thật đấy, vừa mới đến ngày đầu tiên mà đã trông thấy rồi. Hơn nữa lại còn nói là… u hồn của hoàng hậu Một Tạng gì đó?”

“Bởi vì chúng tôi phát hiện ra đầu tượng phật Lư Xá trong tủ trưng bày biến mất, chính là đầu tượng phật mà anh bảo rằng trong đó có cất giữ xương sọ của hoàng hậu Một Tạng!” – Đường Phong tranh luận.

Không ngờ, nghe Đường Phong nói vậy, Tymoshenko liền bật cười, cười xong, anh chậm rãi nói: “Đường Phong, tôi thật sự nghi ngờ hai người đêm qua bị mộng du đấy. Tôi vừa mới đi kiểm tra qua, đầu tượng phật Lư Xá mà anh nói hiện đang được đặt ngay ngắn trong tủ trưng bày của khu triển lãm Trung Quốc kia kìa, sao anh lại nói là đầu tượng phật biến mất? Anh phải hiểu rằng, mỗi tủ trưng bày trong cung điện Mùa Đông đều kết nối với thiết bị cảnh báo trong phòng giám sát, bất cứ tủ trưng bày nào bị phá hoại thì thiết bị cảnh báo trong phòng giảm sát đều lập tức đổ chuông, bởi vậy, gần như không thể có người không được phép mà lại động được vào văn vật trong đủ trong khi không hề chạm tới thiết bị báo động.”

Đường Phong bỗng chốc cứng miệng, không còn lời nào để đấu lại. Lương Viện bĩu môi nói: “Dù sao thì những gì chúng tôi nói đều là sự thật, cứ cho là mộng du đi chăng nữa thì hai chúng tôi cũng không thể cùng mộng du một lúc, lại càng không thể mở được khóa của cửa chính.”

Đường Phong thấy không có cách nào để Tymoshenko tin lời mình nói, đành phải nói: “Xem ra chúng tôi không còn cách nào để khiến anh tin mình, vậy thì chúng tôi chỉ còn cách từ biệt anh tại đây thôi, nếu chúng tôi tiếp tục ở lại đây thì có thể sẽ gây thêm hiểu lầm không đáng có!” – Nói xong, Đường Phong đứng dậy định bỏ đi.

“Đường Phong, anh định đi đâu?” – Tymoshenko truy hỏi.

Đường Phong không biết trả lời thế nào, bởi vì cơ bản anh không biết còn có thể đi đâu ở thành phố này. Tymoshenko kéo Đường Phong lại, bảo: “Đường Phong, hiện giờ anh không thể đi đâu được. Tôi không quan tâm ai đang đuổi bắt anh, nhưng hiện giờ cung điện Mùa Đông đã tăng cường cảnh giới, cảnh sát bên ngoài cũng tăng cường cảnh giác, bây giờ anh ra ngoài là rất dễ bị cảnh sát bắt lại, nếu như vậy thì tôi cũng bị liên lụy. Bởi vậy, bất luận là đối với anh hay đối với tôi thì hiện giờ anh ở đây vẫn là an toàn nhất.”

Đường Phong quay lại nhìn Tymoshenko, anh thấy Tymoshenko nói có lý, nên không kiên quyết đòi bỏ đi nữa. Tymoshenko cảnh báo Đường Phong lần nữa:

“Bất luận anh có nghe thấy gì, và kể cả cửa có khóa hay không, thì anh cũng nhất định không được đến cung điện Mùa Đông nữa. Nếu lại gây ra chuyện, thì sẽ không giải quyết dễ dàng thế này được nữa đâu!”

Đường Phong gật gù: “Được, tôi nhớ rồi!”

“Giờ tôi có việc phải ra ngoài, buổi chiều tôi sẽ mang chút đồ ăn đến cho các bạn, hai người cứ ở yên đây nhé. Nếu như chán quá thì hãy đọc sách ở chỗ tôi đây.

Tôi nghĩ các bạn sẽ hứng thú với những cuốn sách này đấy!” – Nói xong, Tymoshenko liền vội vàng rời khỏi văn phòng.  

Tymoshenko rời khỏi văn phòng, xuyên qua những dãy hành lang dài miên man của cung điện Mùa Đông, đi thẳng tới khu triển lãm Trung Quốc trên tầng ba. Anh đứng trước cửa khu triển lãm Trung Quốc chần chừ do dự hồi lâu rồi mới bước vào bên trong. Trong khu triển lãm không có du khách nào khác, chỉ có một mình anh đứng giữa căn phòng. Anh nhìn xung quanh, đây là nơi mà anh vốn rất quen thuộc. Không phát hiện ra hôm nay ở đây có gì khác trước đây, nhưng đầu óc anh vẫn không ngừng hiện lên cảnh tượng mà Đường Phong và Lương Viện gặp phải rồi tường thuật lại.

“U hồn? Người đàn bà trong tháp? Hoàng hậu Một Tạng?…” – Từng cảnh tượng hiện lên trong đầu khiến Tymoshenko tim đập chân run. Anh lại nhìn thấy đầu pho tượng phật Lư Xá đẹp đến nỗi khiến người ta phải nín thở. Giây phút này, đầu tượng phật Lư Xá vẫn giống như trước đây, lặng lẽ trưng bày tại vị trí chính giữa, nổi bật trong tủ triển lãm, miệng pho tượng hé môi cười, chăm chú nhìn từng người đi ngang qua mình.

Tymoshenko bước nhanh tới phía trước, anh nhoài người lên tủ, thành kính quỳ trước mặt tượng phật Lư Xá, mặt đối mặt, chăm chú nhìn tượng phật trong tủ hồi lâu. Tymoshenko đã bị pho tượng chinh phục, bị vẻ đẹp Đông Phương đặc trưng của nó chinh phục. “U hồn?” – miệng Tymoshenko lầm rầm thốt ra từ này, ngay lập tức, anh ngồi xổm xuống đất, mỉm cười nói rằng: “Tượng phật đẹp thế này, sao lại có thể là u hồn được? Bà đã chờ đợi hàng nghìn năm trong tháp chỉ vì sự hồi sinh ngày hôm nay, để thế nhân cảm thán trước vẻ đẹp của bà!” Mãi lâu sau, khi du khách trong gian triển lãm dần dần đông lên, Tymoshenko mới đứng dậy trước tượng phật Lư Xá; rồi khi bước ra khỏi gian triển lãm, anh lại quay lại nhìn pho tượng thêm lần nữa, ánh mắt lóe lên tia hoảng loạn, bất an.

Tymoshenko tới phòng giám sát ở tầng một, tìm người bảo vệ phụ trách an ninh mà anh quen biết: “Sergei, có thể chỉnh cho tôi xem một chút hình ảnh ghi lại gần gian triển lãm Trung Quốc đêm qua không?”

“Ở đó, gần gian triển lãm không có camera, chỉ có hai thiết bị báo động gắn ngoài hành lang thôi!” – Sergei đáp.

Tymoshenko nghe thấy vậy, lầu bầu: “Chết tiệt! Sao lại không có camera giám sát nhỉ?”

“Anh biết rồi đấy, bản thân cung điện Mùa Đông vốn dĩ đã là di sản văn hóa quan trọng, phần lớn trong các gian trưng bày đều không tiện gắn thiết bị ghi hình là để giữ gìn văn vật. Trọng điểm bảo yệ của chúng ta chủ yếu là bên ngoài, quảng trường lân cận này, đường phố này, một vài dãy tường bao quanh cung điện Mùa Đông này, camera giám sát trong cung điện Mùa Đông khá ít, chỉ đặt ở một vài lối đi quan trọng thôi!” – Sergei giải thích.

“Trên lối di quan trọng?… Vậy anh cho tôi xem camera giám sát trên cầu thang từ tầng hai thông lên tầng ba, tôi nhớ hình như trên đó có lắp một cái.”

“Đúng vậy, ở đó có một cái, để tôi tìm cho anh!” – Sergei vừa giúp Tymoshenko điều chỉnh camera ghi lại hình ảnh trên cầu thang đêm qua vừa hỏi: “Sao rồi, chỗ các anh không mất thứ gì chứ?”

“Không mất, tôi chỉ muốn xem lại camera thôi.” “Nhưng kẻ đột nhập đêm qua đã chạm vào thiết bị cảnh báo ở tầng hai, anh nghi ngờ hắn đã đột nhập lên tầng ba?”

“Tôi không biết, chỉ là có chút lo lắng!”

“Theo như tôi thấy, sự việc đêm qua không giống như hành vi trộm cướp gì, rút cuộc cũng không bị mất văn vật nào, khả năng chỉ là do một du khách nào đó không ra về sau khi bảo tàng đóng cửa, nhưng kỳ lạ ở chỗ chúng tôi đã lục soát tất cả các gian triển lãm cũng không tóm được kẻ đột nhập phi pháp đó. Ban nãy những cảnh sát của cục cảnh sát cũng đều cho rằng vì thiết bị cảnh báo của chúng ta xảy ra sự cố, khiến họ uổng công đến đây, hiện giờ thì nhóm cảnh sát đó cũng về hết rồi.” “Cảnh sát thực sự cho rằng như vậy ư?”

“Đúng, bởi vì trước đây ở chỗ chúng ta cũng đã từng xảy ra chuyện tương tự, lúc tôi trực ban ở đây cũng đã gặp phải một lần, nhưng mỗi lần xảy ra chuyện như vậy vừa không bị mât văn vật, cũng không tóm được kẻ đột nhập phi pháp; nên lần nào cảnh sát rút ra kết luận cũng đều cho rằng thiết bị cảnh báo của chúng ta có vấn đề mọi chuyện cuối cùng kết thúc như vậy, sau đó cũng không xảy ra vấn đề gì nghiệm trọng cả.”

“Ồ!.. Tôi nhớ ra rồi, mấy năm trước, có một lần tôi bị dựng dậy lúc nửa đêm, cũng giống như tình hình đêm qua!” – Tymoshenko cố gắng hồi tưởng lại, nhưng anh không sao nhớ nổi tình tiết chuyện trước đây.

Hình ảnh cầu thang trong camera đã được điều chỉnh. Sergei đang chuẩn bị tua lại thời gian trong camera đến hai giờ 30 phút sáng, nên nói với Tymoshenko: “Thời gian này người của chúng tôi đã xuất hiện ở đấy rồi, nếu như có thể phát hiện ra điều gì thì chắc là phải trước hai rưỡi sáng!” – Sau đó, Sergei bắt đầu tua lại.

4

Khi camera tua lại đến hai giờ 20 phút, Tymoshenko đột nhiên kêu lên: “Dừng! Dừng lại!”

Sergei nghe Tymoshenko hét lên như vậy thì giật bắn mình, vội vàng dừng lại đoạn hình ảnh đang tua, ngạc nhiên hỏi Tymoshenko: “Sao rồi? Anh nhìn thấy gì vậy?”

“Tua lại từ hai giờ 18 phút đi!” – Tymoshenko chau mày nói.

Hình ảnh camera bắt đầu từ hai giờ 18 phút bắt đầu tua lại với tốc độ thông thường, Tymoshenko căng thẳng chăm chú nhìn màn hình. Trên màn hình xuất hiện cầu thang từ tầng hai thông lên tầng ba, trên cầu thang trải thảm đỏ, hai chiếc đèn treo tường phát ra ánh sáng âm u trong cung điện Mùa Đông tối om, Tymoshenko cảm thấy một không khí kỳ dị. Khi thời gian cận kề hai giờ 20 phút, Tymoshenko mở to mắt, nhìn chằm chằm lên cầu thang trên màn hình, nhưng khi thời gian trôi đến hai giờ 20 phút thì thời gian dường như ngưng lại… màn hình camera lốm đốm trắng như bông tuyết, mắt Tymoshenko lúc đó bất giác thất thần, khoảng 20 giây sau, trên màn hình lại trở lại bình thường. Sergei ngạc nhiên hỏi: “Nếu không có anh nhắc thì tôi chắc chắn cũng bỏ sót chi tiết này, nhưng cái này thì nói lên điều gì vậy?”

“Tôi nghĩ nó chẳng nói lên điều gì cả, có lẽ máy móc thiết bị của các anh quả thực cần bảo dưỡng rồi đấy!” – Tymoshenko day day thái dương, điềm tĩnh nói.

“Được thôi, chúng ta xem tiếp phía trước xem sao!” – Sergei lại tiếp tục tua về phía trước. Tymoshenko không ngừng lo lắng sợ hình ảnh Đường Phong và Lương Viện sẽ xuất hiện trên hình ảnh camera, bởi nếu như vậy thì sẽ rắc rối to, vậy là anh liền ngồi xuống, cùng Sergei kiểm tra. Tymoshenko cảm thấy may mắn khi anh không phát hiện ra bóng dáng của Đường Phong và Lương viện trên hình ảnh camera.

“Những cầu thang từ tầng hai thông lên tầng ba khác không có camera giám sát sao?” – Tymoshenko hỏi.

Sergei lắc đầu: “Không phải tất cả đều có, ngoài cái này ra thì vẫn còn một cái bị hỏng, đến cả nửa tháng nay rồi nhưng vẫn chưa sửa được.”

Tymoshenko âm thầm suy luận, nếu như những gì Đường Phong nói là thật, vậy thì họ nhất định đi từ phía cầu thang khác. Tymoshenko lặng lẽ định thần lại, đang định ra về nhưng không hiểu sao trong đầu anh lại hiện lên cảnh tượng khủng khiếp đó – u hồn, người đàn bà trong tháp, hoàng hậu Một Tạng, camera trên cầu thang… Tymoshenko dừng bước, quay người lại, khẽ hỏi Sergei: “Anh đã từng nghe nói về u hồn cung điện Mùa Đông chưa?”

“U hồn cung điện Mùa Đông? Trước đây tôi đã từng nghe đồng nghiệp cũ kể, nhưng chưa từng gặp. Khà khà, sao anh lại hỏi chuyện này, lẽ nào anh cho rằng đêm qua…” – Sergei bỗng nhiên mở to mắt, chăm chú nhìn Tymoshenko, không dám nói tiếp.

“Chỉ là đột nhiên tôi nhớ tới truyền thuyết u hồn trong cung điện Mùa Đông, chứ không có ý gì khác!” – Nói xong, Tymoshenko liền rời khỏi phòng giám sát.

Sergei vẫn chưa kịp phản ứng lại sau câu nói ban nãy của Tymoshenko; nhưng đợi tới khi Tymoshenko đi xa rồi, một đồng nghiệp khác mới nói với anh: “Tôi thấy ông Tymoshenko này nghiên cứu học thuật nhiều quá đến nỗi đầu óc có vấn đề rồi đấy, lại còn nghi ngờ cả u hồn chạm vào thiết bị cảnh báo nữa!”

Sergei quay lại nhìn người đồng nghiệp này, rồi lại nhìn camera trước mặt, bó tay lắc lắc đầu.

5

Đường Phong và Lương Viện trải qua một buổi sáng vô cùng phạt nhẽo trong văn phòng củaTymoshenko, Đường Phong cứ giở và đọc những cuốn sách của Tymosheno, nhất là những cuốn sách tiếng Trung. Anh cũng vô cùng khâm phục số lượng sách mà Tymoshenko từng đọc; một người nước ngoài nhưng lại am hiểu về lịch sử và văn hóa Trung Quốc đến nhường vậy.

Giở hết những cuốn sách của Tymoshenko, Đường Phong lại cầm tập tài liệu mỏng trên bàn lên. Anh giở tài liệu, rồi lần nữa lặng lẽ chăm chú ngắm nhìn chân dung pho tượng trên bức ảnh đen trắng, pho tượng phật Lư Xá nghiêm trang mỹ lệ, lẽ nào đây chính là di cốt của hoàng hậu Một Tạng?

Đúng lúc Đường Phong đang suy nghĩ miên man thì Tymoshenko mang theo một ít thức ăn quay lại văn phòng. Nhìn thấy Đường Phong vẫn đang chăm chú thẫn thờ xem phần tư liệu đó, anh cười, nói: “Anh vẫn đang nghĩ về u hồn đó sao?”

“Tôi không muốn nghĩ tới u hồn, nhưng u hồn lại cứ bám lấy tôi!” – Đường Phong thốt ra một câu giống như một lời nguyền vậy.

“Thôi nào, đừng nghĩ nữa, tôi đã tới phòng giám sát điều chỉnh để xem hình ảnh lưu lại trong camera, cơ bản không phát hiện ra u hồn nào cả; ngược lại, hai người cũng rất may mắn đấy, vì hình ảnh của các bạn không xuất hiện trong đó!” – Tymoshenko nói. 

“Vậy thì may quá, nhưng sự việc đêm qua vẫn chưa được giải thích rõ ràng!” – Lương Viện nghi ngờ nói.

“Lương tiểu thư, cô nên biết rằng, trên đời này có rất nhiều chuyện vốn không có cách giải thích chính xác.

Trước đó tôi cũng đã tới khu triển lãm Trung Quốc kiểm tra lại bức tượng phật, nó vẫn nguyên vẹn đặt tại vị trí cũ trong tủ trưng bày.”

“Thật… thật không thể tin được!” – Đường Phong cảm thấy đầu óc mình càng lúc càng rối rắm.

Tymoshenko cầm phần tài liệu trước mặt Đường Phong lên, lật lật, sau đó quẳng nó lên bàn, chỉ vào bức ảnh ngọn tháp trong tập tài liệu, nói với Đường Phong:

“Ngọn tháp vĩ đại này quả thật rất vĩ đại, bởi nó đã mở ra cánh cửa Tây Hạ học, đáng tiếc… đáng tiếc cái ông Kozlov chết tiệt ấy đã phá hỏng tòa tháp vĩ đại, ông ta đã dùng phương pháp thô bạo để mở tòa kho báu nghệ thuật Tây Hạ này ra. Kozlov chết tiệt chỉ là một kẻ thô lỗ dã man, một nhà thám hiểm vô văn hóa.”

Tymoshenko vừa nói vừa đấm mạnh xuống bàn.

Đường Phong ngạc nhiên nhìn Tymoshenko, anh hiếm khi nghe thấy có học giả người Nga nào lại bình luận và đánh giá về Kozlov như vậy. Trước đây, các học giả trong nước thường chỉ trích Kozlov vì ông đã khai quật Hắc Thủy Thành bằng phương pháp thô bạo, nhưng Đường Phong không bao giờ ngờ rằng một học giả người Nga như Tymoshenko đây, cũng bất mãn với Kozlov như vậy.  

Tymoshenko lại tiếp tục oán thán: “Nếu tôi mà khai quật Hắc Thủy Thành thi sẽ hoàn mỹ hơn Kozlov gấp trăm lần, nhất là tòa tháp vĩ đại này, tôi sẽ mở tòa bạch tháp này ra bằng phương thức khoa học nhất, nhẹ nhàng nhất, lấy từng văn vật một trong tòa bạch tháp ra. Đặc biệt là pho tượng phật Lư Xá, vì nó là hóa thân của hoàng hậu Một Tạng, vì nó sở hữu nụ cười phương Đông diễm lệ nhất, vì sự cao quý, không thể khôi phục của nó. Đáng tiếc, tất cả những điều này đều bị Kozlov phá hỏng rồi, cho nên… tôi luôn ước rằng; rồi cũng sẽ có một ngày mình cũng được mở ra một tòa tháp vĩ đại như vậy, và bên trong tháp cũng có một hoàng hậu xinh đẹp hoặc là một công chúa!”

Tymoshenko càng nói càng say sưa. Đường Phong chăm chú nhìn anh, mãi cho tới khi anh nói xong, Đường Phong mới cười nói: “Thật không ngờ anh lại có lý tưởng đó, đáng tiếc anh đã ra đời muộn cả trăm năm.”

“Đúng vậy! Một trăm năm, nhưng một trăm năm đó so với hàng nghàn năm ngủ say trong tòa tháp của hoàng hậu Một Tạng có là gì chứ?”

“Anh khẳng định người đàn bà trong tháp chính là hoàng hậu Một Tạng sao?” – Lương Viện nửa tin nửa ngờ hỏi, tuy cô đã từng nhìn thấy u hồn màu trắng, nhưng cô vẫn không dám tin rằng đó chính là u hồn của hoàng hậu Một Tạng.

“Người đàn bà sở hữu lễ vật tùy táng tinh xảo và quan trọng như vậy chỉ có thể là hoàng hậu, hoàng hậu Một Tạng cao quý!”  

“Nhưng chúng ta vẫn chưa thể biết được lịch sử hoàn chỉnh của hoàng hậu Một Tạng, bà giống như một người đàn bà trong sương khói!” – Đường Phong chán nản nói.

6

Tymoshenko gật đầu, đáp: “Đúng vậy, Đường Phong, anh nói rất đúng, đối với chúng ta hoàng hậu Một Tạng vẫn là một người đàn bà trong sương khói.

Sau khi Tây Hạ diệt vong, người Mông cổ đã hủy diệt mọi thứ của Tây Hạ, cung điện, lăng mộ, tế đàn, văn tự, tất cả mọi thứ đã từng ghi chép về lịch sử và văn hóa Tây Hạ, để đến nỗi chúng ta ngày nay chỉ biết rất ít về lịch sử Tây Hạ. Sau khi Nguyên Hạo chết, hoàng hậu Một Tạng bước lên đỉnh cao của quyền lực, nhưng gia tộc Một Tạng đã nhanh chóng suy vong từ đỉnh cao quyền lực đó, còn người phụ nữ này đã phải chịu đựng nỗi đau khổ và dằn vặt như thế nào? Căn cứ theo tài liệu lịch sử mà chúng ta nắm được để suy đoán thì năm đó tuổi tác của bà không nhiều lắm, lẽ nào bà lại xuất gia làm ni cô? Sau đó, bà còn sống thêm được bao nhiêu năm nữa? Chúng ta hoàn toàn không biết. Điều này, đối với một học giả nghiêm túc mà nói thì không thể bỏ qua được, bởi vậy tôi cứ nghiên cứu mãi pho tượng và tòa tháp vĩ đại này.”

“Tôi còn nhớ hôm đó anh từng nói: các học giả của phía anh đã từng kiểm nghiệm qua tuổi tác của bộ xương đó, nói rằng nó là của một người phụ nữ trên dưới 30 tuổi, tuổi đó hình như có phần khớp với tuổi của hoàng hậu Một Tạng. Theo tính toán của tôi, tuổi tác của hoàng hậu Một Tạng trong lịch sử phải lớn hơn một chút, bởi vậy tôi vẫn chưa thể hoàn toàn tán đồng với quan điểm của anh!”

“Đường Phong, vấn đề mà anh nói tôi cũng từng nghĩ tới, căn cứ theo ghi chép lịch sử, Một Tạng Thị trước khi gả cho Nguyên Hạo đã từng kết hôn, dựa vào tuổi tác suy đoán thì lúc sinh hạ Lượng Tộ cho Nguyên Hạo thì ít nhất bà cũng gần 30 tuổi rồi. Lượng Tộ kế ngôi khi còn bọc trong tã lót, hơn 10 năm sau, gia tộc Một Tạng quyền lực che kín bầu trời; nên căn cứ vào suy đoán này thì khi gia tộc Một Tạng lụi bại, hoàng hậu Một Tạng ít nhất cũng phải trên dưới 40 tuổi. Nhưng tôi cho rằng, lúc Một Tạng sinh Lượng Tộ chắc là vẫn còn rất trẻ, và đợi tới khi gia tộc Một Tạng lụi bại thì bà cũng chỉ trên dưới 40 tuổi mà thôi, từ đó so sánh với nghiên cứu về bộ hài cốt này cũng khá hợp lý mà.”

“Đây chỉ là sự suy luận của cá nhân anh, nhưng không phù hợp với tinh thần khoa học!” – Đường Phong cười, nói với Tymoshenko.

Tymoshenko lại xoa xoa thái dương rồi nói tiếp: “Đúng vậy, đây quả thực là có chút quan điểm cá nhân, nhưng tôi vẫn tin rằng như vậy. Bộ hài cốt này trẻ như vậy còn nói lên một điều: nó chứng minh rằng hoàng hậu Một Tạng sau khi gia tộc lụi bại cũng không còn sống

“Ý anh là, Lượng Tộ, con trai một của bà rất có khả năng đã hại chết chính mẹ đẻ của ông ta?” – Đường Phong kinh ngạc nói.

“Chính là ý đó!”

Tymoshenko nói xong, phòng làm việc liền chìm trong im lặng. Sau một hồi lâu, Lương Viện mới nói:

“Được rồi! Được rồi! Các anh nói đến hài cốt, xác phụ nữ nhiều quá đấy, cái u hồn mà em gặp phải cũng đủ khiếp sợ rồi!”

Tymoshenko khẽ lắc đầu, anh muốn sắp xếp lại tư duy của cả ngày hôm nay, nhưng anh càng muốn sắp xếp lại, đầu óc anh lại càng rối rắm. Rút cuộc, Tymoshenko điềm tĩnh nói: “Đường Phong, không phải tôi không tin những gì các bạn nói, tuy tôi chưa từng gặp u hồn mà hai người kể đó, nhưng tôi tin những gì các bạn gặp đêm qua đều có nguyên nhân của nó, để tôi nghĩ thêm xem sao, có lẽ tôi cũng có thể nghĩ ra điều gì đó… Nếu thầy giáo của tôi còn sống thì tốt quá, chắc chắn ông có thể giải thích rõ mọi thứ!”

“Ý anh là giáo sư Boris?” – Đường Phong hỏi lại.

“Đúng vậy, giáo sư Boris, ông quả là người trí tuệ, hiền từ, bác học, đến tận bây giờ tôi vẫn cần sự giúp đỡ của ông, nhưng ông lại rời xa chúng tôi rồi!” – Tymoshenko dừng lại một lúc, rồi quay ra nói với Đường Phong: “Tôi phải đi đây, đêm nay các bạn hãy tự lo ình. Nhớ những gì tôi nói, bất luận bên ngoài có động tĩnh gì cũng không được ra khỏi căn phòng này!”

Đường Phong và Lương Viện gật đầu. Tymoshenko đi rồi, trong căn phòng làm việc rộng thênh thang giờ chỉ còn lại Đường Phong và Lương Viện, họ không còn lựa chọn nào khác, đành chán nản tiếp tục trải qua đêm đông lạnh lẽo này.

7

Rời khỏi nghĩa trang cạnh tu viện Kwasniewski, Ivan Pavlov tức tốc quay trở lại Cục an ninh Liên bang. Ilyushin đã đợi sẵn ở đây và bắt đầu sốt ruột, anh ta vừa nhìn thấy Ivan Pavlov liền vồ vập hỏi: “Hôm nay cậu đến tổng bộ làm gì vậy hả? Tại sao trước đó tôi không biết gì cả?”

“Sếp, là do tổng bộ nhất thời gọi tôi đến báo cáo công việc, tôi tưởng tổng bộ thông báo cho sếp rồi chứ!” “Vớ vẩn! Tôi chẳng biết gì cả, sau khi cậu đi tôi mới biết. Cậu nói những gì chỗ tổng bộ vậy?” – Rõ ràng Ilyushin rất không hài lòng về Ivan Pavlov.

“Tôi chỉ có gì nói nấy, báo cáo với Tổng bộ tình hình tiến triển của vụ án.”

“Vậy cậu nói gì về Yelena vậy?” – Ilyushin quan tâm nhất tới vấn đề này.

“Yelena à, tôi nói rằng cồ ấy đã bỏ chạy cùng gã đặc công Trung Quốc đó rồi, cô ta đã phản bội anh, cô ấy muốn tự mình đi điều tra vụ án!” 

“Không!” – Ilyushin đột nhiên nhảy dựng lên, gào thét: “Không! Không phải phản bội tôi mà là phản bội tổ chức, phản bội quốc gia! Tôi muốn tổng bộ hiểu rõ tất cả mọi thứ xảy ra tại đây, trong số chúng ta có nội gián, tên nội gián này chính là Yelena, còn cả cái lão già chết tiệt Makarov nữa, vì thế mà kệ tranh ngọc mới bị lấy mất!” “Nói thật lòng, sếp, anh tin rằng kệ tranh ngọc là do Hàn Giang và Yelena lấy trộm sao?” – Ivan Pavlov hỏi lại.

Ilyushin tiến sát lại gần Ivan Pavlov, nói: “Valentin thân mến, cậu phải rõ một điều rằng, đây không phải là vấn đề tôi hay cậu tin hay không tin. Sự việc đã đến nước này rồi, cậu bắt buộc phải tin rằng, chính gã Hàn Giang đó đã cấu kết với Yelena lấy trộm kệ tranh ngọc, hiện giờ chúng ta không còn lựa chọn nào khác!”

Ivan Pavlov gật gù: “Tôi hiểu.”

“Hiểu là tốt, hiểu thì phải bắt đầu hành động đi. Tôi hỏi cậu, cậu đến tổng bộ còn làm gì nữa không?”

“Còn làm gì nữa?” – Ivan Pavlov lập tức nghĩ tới việc mà Ilyushin muốn ám chỉ, trong lòng anh thầm rủa Ilyushin lại còn giám sát cả mình. Ivan Pavlov vốn định giúp Yelena kéo dài thêm hai ngày mới nói với Ilyushin việc mình đến tổng bộ tìm kiếm tài liệu, nhưng hiện giờ xem ra không thể kéo dài được nữa, anh đành phải lấy tập hồ sơ dày cộm ra, đưa cho Ilyushin, miễn cưỡng nói: “Còn đi tìm kiếm tài liệu này nữa.”

“Tìm tài liệu? Ai bảo cậu đi tìm tài liệu?”

“Tôi tự đi, không ai bảo cả!” – Ivan Pavlov cứng cỏi trả lời.

Ilyushin nghi ngờ lật giở bộ hồ sơ, hỏi: “Misha? Cậu đi điều tra người này làm gì hả?”

“Không phải trong hồ sơ đều viết rồi đấy sao? Ông ấy chính là người may mắn sống sót thứ ba trong đội thám hiểm năm đó, nhưng trước đây chúng ta vốn không biết chuyện này, bởi vậy tôi nghĩ chúng ta phải điều tra về tình hình của ông ta.”

“Tôi biết, ý tôi là sao cậu lại biết được hoặc có thế nói là sao cậu lại nghĩ tới việc đi điều tra về Misha? Trước đây, cậu có manh mối gì không?” – Ilyushin nhìn Ivan Pavlov bằng ánh mắt đầy nghi ngờ.

“Không! Trước đây tôi không hề biết ông Misha này vẫn còn sống, là tôi muốn đến tổng bộ điều tra hồ sơ của những người trong đội thám hiểm năm đó, nhưng ngoài những gì chúng ta đã nắm được ra, thì đã tìm thấy bộ hồ sơ cũng được coi là hữu dụng này!” – Ivan Pavlov cẩn trọng trả lời.

Ilyushin chăm chú nhìn Ivan Pavlov bằng đôi mắt màu tro nhỏ xíu: “Lẽ nào không phải là Yelena bảo cậu đi điều tra sao?”

“sếp, tuyệt đối không phải! Tuy tôi đã từng theo đuổi Yelena nhưng hiện giờ tôi đã mất liên lạc với cô ấy rồi!” – Ivan Pavlov cam đoan với Ilyushin.

Tuy trong lòng Ilyushin không hoàn toàn tin tưởng những gì Ivan Pavlov nói, nhưng cũng không tiện tiếp tục truy hỏi. Anh ta giở hồ sơ mà Ivan Pavlov mang về ra, chăm chú đọc, vừa đọc vừa hỏi: “Cậu đã đoc qua bộ hồ sơ này chưa?”

“Đọc rồi ạ!”

“Có ý tưởng gì không?”

“Tạm thời không. Nhưng nếu ông Misha đó đến giờ vẫn chưa chết, thì chắc là chúng ta có thể tìm ra ông ấy. Nhưng bộ hồ sơ này chỉ ghi chép đến năm 1988, còn những gì liên quan tới tình hình và hành tung của Misha sau đó thì không còn nữa, bởi vậy không biết gì về tình hình của ông ta sau đó, thế nên cũng không có cách nào để ra tay hành động.”

“Có thể đi điều tra nhân viên cũ trước đây của cung điện Mùa Đông mà!” – Ilyushin gợi ý.

“Vâng, sếp thật sáng suốt, ngày mai tôi sẽ đi điều tra.”

Ilyushin lại nói: “Từ bộ hồ sơ này cho thấy, việc Misha phục sinh quả là thần kỳ, nếu quả thực ông ta vẫn còn sống thì đối với chúng ta ông ấy rất có ý nghĩa, còn vượt xa cả bản thân kệ tranh ngọc. Cậu có hiểu ý tôi không vậy?”

“Hiểu chứ, tôi sẽ gắng hết sức đi điều tra. Nhưng tôi cảm giác ông Misha này có khi không còn sống nữa cũng nên, rõ ràng từ sau năm 1988 là đã không còn báo cáo nào về ông ấy, khả năng nguyên nhân chủ yếu là vì ông ấy đã chết trong năm 1988.”  

“Bất luận ông ấy còn sống hay không thì cũng phải điều tra! Mà này, sao bộ hồ sơ phô tô này lại bị mất những ghi chép về Misha năm 1964?” – Ilyushin cũng phát hiện ra phần hồ sơ bị thiếu này.

Ivan Pavlov ghé đầu gần hơn, chăm chú đọc. Bây giờ anh cũng mới phát hiện ra bộ hồ sơ này thiếu mất phần ghi chép về Misha năm 1964. Anh cố gắng nhớ lại cảnh tượng mình tìm thấy những bộ hồ sơ phủ đầy bụi trong kho tài liệu của tổng bộ, tất cả hồ sơ liên quan đến Misha đều đã phô tô rồi, chắc chắn không thể sót lại! Tuyệt đối không thể!

Ilyushin nghi ngờ nhìn Ivan Pavlov rồi lại nhìn vị trí bị khuyết mất trang, và chìm trong suy nghĩ.

8

Ilyushin trầm ngâm im lặng, anh ta nghĩ rằng có thể Ivan Pavlov đã vì Yelena và Hàn Giang nên mới đi tìm tập hồ sơ này, còn không anh ta điều tra về ông Misha này làm gì? Nếu như vì Yelena muốn có những tài liệu này, thì gần như có thể khẳng định chắc chắn họ đã có manh mối, sao lại không lợi dụng manh mối của họ nhỉ… Nghĩ tới đây, Ilyushin liền gấp hồ sơ lại, nói với Ivan Pavlov: “Phần hồ sơ bị mất e rằng có liên quan tới một số thứ quan trọng nên đã bị người ta lấy cắp rồi, mấy gã quan liêu ở tổng bộ đến hồ sơ mà cũng không giữ cho tử tế.”

“Đúng quá!Chỉ có chúng ta sống chết bán sinh mệnh!” 

“Tạm thời không quan tâm tới hồ sơ này nữa, trọng điểm của chứng ta vẫn là phải tìm thấy Yelena, gã Hàn Giang và Đường Phong đó!”

“Đúng vậy, sếp, mấy hôm nay tôi đã phát hiện thêm một số chuyện, chiếc xe thể thao BMW màu đỏ đó tôi đã điều tra ra rồi. Xe đó là của một công ty cho thuê xe ô tô, khách thuê là một cô gái người Trung Quốc – tên là Lương Viện, đây là hộ chiếu cô ta đặt lại để thuê xe.

Sau đó, chúng tôi tìm ra cô ta đã thuê phòng tại khách sạn Astoria, nhưng giấy tờ họ đăng kí lại không phải là Đường Phong, cũng không phải là Lương Viện mà là một công ty của Hồng Kông.” – Ivan Pavlov báo cáo.

Ilyushin cầm lấy hộ chiếu của Lương Viện, đọc qua, miệng lẩm bẩm: “Hồng Kông, Trung Quốc? Lương…Viện? Công ty của Hồng Kông?” – Anh ta ra sức tìm trong trí nhớ của mình xem có ấn tượng gì về cô gái Trung Quốc này không nhưng lại không nghĩ ra bất cứ tình huống nào có liên quan tới cô ấy cả… Ilyushin quẳng hộ chiếu của Lương Viện lên bàn, nói với Ivan Pavlov:

“Ngày nhập cảnh của cô gái này không trùng với Đường Phong, xem ra tổ chức của họ lại phái thêm người đến, có khi không chỉ một người thôi đâu, còn cái công ty của Hồng Kông đấy có khi chỉ là một công ty ảo, căn phòng tại khách sạn Astoria đó rất có khả năng là cứ điểm của bọn họ tại Saint Petersburg.”

“Đúng thế! Hôm đó dưới chung cư của Yelena, xém chút nữa là chúng ta đã tóm được Đường Phong, rút cuộc tự nhiên có một chiếc BMW từ đâu lao tới đón Đường Phong đi, rất có khả năng họ lại có người đến Saint Petersburg.” – Ivan Pavlov phụ họa.

“Xem ra bọn họ không đạt được mục đích thì sẽ không dừng tay đâu! Căn hộ của Yelena mấy hôm nay có động tĩnh gì không?”

“Mấy hôm nay rất im ắng, tôi còn đưa người tới lục soát cả nhà của Makarov, nhưng không thu hoạch được gì cả. Ngoài ra, lúc chúng tôi cũng đã tới khách sạn Astoria, Đường Phong và cô gái đó đều không ở đấy, nhưng vật dụng vẫn còn trong phòng, bởi vậy tôi đoán chắc họ vẫn sẽ quay về. Có điều người của chúng ta canh gác ở đó đã hai hôm nay mà vẫn không thấy bóng dáng họ đâu cả. Quả là kỳ lạ, Hàn Giang và Yelena, còn cả Đường Phong nữa, đám người này chắc là vẫn còn ở Saint Petersburg, nhưng chúng ta lại không tóm được lấy một người, rút cuộc họ trốn ở đâu nhỉ?” – Ivan Pavlov nghi ngờ nói.

Ilyushin đáp: “Nhất định là chúng có chốn nương thân, căn cứ theo tài liệu của chúng ta cho thấy, hiện giờ chắc là Hàn Giang đang ở cùng Yelena, Makarov, còn cả cái gã tự xưng là phiên dịch nữa, bọn họ ít nhất có bốn người; còn Đường Phong ít nhất cũng đang ở cùng cái cô gái tên là Lương Viện đó. Tôi đoán hai nhóm bọn chúng vẫn chưa gặp nhau đâu, chúng ta phải ngăn chặn việc chúng gặp nhau, phải công kích để xử lý từng nhóm một.” “Ra là như vậy, nhưng hiện giờ chúng ta ngoài việc chờ đợi họ xuất hiện ra thì gần như không có cách nào khác.” 

“Để tôi nghĩ xem, để tôi nghĩ xem. Đường Phong thì chúng ta không quen, nhưng Yelena và Makarvo chúng ta đã quá rõ rồi, bọn họ còn có chỗ nào trú chân, ở Saint Petersburg này nhỉ? Đúng rồi! Sao chúng ta lại quên mất chỗ đó chứ!” – Ilyushin đột nhiên nhớ ra điều gì đó.

“Cục trưởng, anh nghĩ đi đâu vậy?”

Ilyushin vẫy tay một cái, Ivan Pavlov liền ghé tai lại, hai người họ thì thầm to nhỏ vài câu, Ivan Pavlov gật đầu lia lịa. Giao phó nhiệm vụ xong, Ilyushin lạnh lùng cười, nói: “Khà khà, Yelena, Hàn Giang và cả thầy giáo thân yêu của tôi nữa, các người không thoát khỏi được tay ta đâu!”

Ilyushin nói xong liền bật ra tràng cười gian xảo ớn lạnh. Ivan Pavlov vẻ ngoài thì hùa theo cười nhưng trong lòng không khỏi lo lắng thay cho Yelena.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN