Tử Thư Tây Hạ - Quyển 2 - Chương 9: Người thứ ba may mắn sống sót
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
55


Tử Thư Tây Hạ


Quyển 2 - Chương 9: Người thứ ba may mắn sống sót


Trong đường cống ngầm giống như một mê cung, chúng tôi phát hiện ra một căn phòng nhỏ. Trên bàn trong phòng, tìm thấy một tờ giấy, trên tờ giấy có viết một câu bằng tiếng Nga – được viết theo thể chữ thư pháp: đối với thượng đế, chúng ta đều là Nekhlioudov, đối với cuộc sống, chúng ta đều là công tước Meche Kim Duke…

1

Một chùm ánh sáng chói lóa rọi lên lỗ khóa gỉ sét, Makarov run rẩy dùng chìa khóa mở cửa. Đây là căn hộ của Victor con trai ông, nửa năm trước, Victor bị người ta giết chết trong nhà vệ sinh của căn hộ này.

Chỉ mói có nửa năm mà ở đây đã tích bụi dày cộm. Makarov mò mẫm trên tường, ông định bật đèn. Yelena vội vàng ngăn ông lại: “Cha đừng bật đèn!”

Makarov cười lạnh lùng một tiếng, đáp: “Bật cũng không lên, điện bị cắt từ lâu rồi, khí sưởi ấm cũng cắt rồi. Yelena, con đi xem thử, nước và ga có phải cũng cắt rồi không?”

Yelena vào bếp kiểm tra một lượt, khí ga cũng bị cắt, chỉ có nước là vẫn còn. Yelena lấy một miếng giẻ ra, bắt đầu quét dọn vệ sinh. Hàn Giang và Từ Nhân Vũ cũng tới giúp Yelena, cùng nhau động tay động chân, chẳng mấy chốc mấy người đã quét dọn căn hộ sạch sẽ.

Yelena cẩn thận kiểm tra từng cánh cửa sổ một, trên cửa sổ đều kéo tấm rèm dày cộm, kín mít, đến gió cũng không lọt được vào. Làm xong tất cả mọi việc, bốn người ngồi quây quần trên ghế sô pha trong phòng khách, Yelena châm ngọn nến ban nãy tìm được lên.

Ánh nến tỏa ra đốm lửa le lỏi soi rọi lên mặt từng người, mang lại chút cảm giác ấm áp cho họ, nhưng ở trong căn phòng kín đáo này, mọi người vẫn run lập cập. Ai cũng im lặng, sau một hồi trầm ngâm, Yelena đã phá vỡ bầu không khí im lặng: “Sáng mai tôi sẽ ra ngoài mua thêm chút nến và thực phẩm, còn phải mua thêm cả pin nữa.”

“Hiện giờ cô ra ngoài có an toàn không?” – Hàn Giang quan tâm hỏi.

Yelena cười nói: “Anh yên tâm, tại Saint Petersburg, Ilyushin không tóm được tôi đâu.”

Hàn Giang vẫn muốn nói thêm gì đó nhưng lại bị Makarov ngắt lời: “Nhưng cứ tiếp tục như vậy cũng p|ĩ không phải cách hay, kệ tranh ngọc đó có thể rời khỏi Saint Petersburg bất cứ lúc nào, còn Đường Phong nữa… Bởi vậy chúng ta bắt buộc phải tìm ra hướng giải quyết vấn đề!”

Lời của Makarov nhắc nhở mọi người, Hàn Giang nghi ngờ hỏi: “Mãi mà tôi vẫn chưa hiểu, bọn người áo đen đó lấy trộm kệ tranh ngọc bằng cách nào?”

“Ilyushin làm việc quá bất cẩn. Tôi đã từng nói với anh ta là phải bảo mật nơi cất giữ kệ tranh ngọc, nhưng anh ta lại nói với rất nhiều người, đồng thời thản nhiên tuyên bố tầng hầm dưới căn nhà nhỏ của Peter là vô cùng kiên cố, không ai có thể lấy trộm được kệ tranh ngọc đi.”

“Nhưng cụ thể chúng đã làm cách nào để lấy trộm được kệ tranh ngọc đó nhỉ?”

“Đối với những cao thủ thật sự thì điều này có gì khó đâu? Anh đã có thể trốn tò trong đó ra thì chúng cũng có thể trộm đồ từ trong đó đi. Ilyushin quá tự tin vào bản thân mình, nên không hiểu rằng: núi này cao còn có núi khác cao hơn, vùng trời này rộng còn có vùng trời khác rộng hơn!” – Yelena giải thích.

“Được thôi, cứ cho là như vậy đi, vậy thì cô cho rằng hiện giờ kệ tranh ngọc đang ở đâu?” – Hàn Giang hỏi Yelena.

“Điều này thì tôi không biết, nhưng tôi nghĩ hiện giờ kệ tranh ngọc vẫn chưa rời khỏi Saint Petersburg.

Ivan Pavlov đã từng gọi điện nói với tôi, Ilyushin đã kiểm tra nghiêm ngặt đường bộ, đường hàng không và cả đường sắt để đề phòng kệ tranh ngọc rời khỏi Saint Petersburg.”

“Hy vọng là như vậy! Nhưng điều này cũng có nghĩa là chúng ta cũng không ra ngoài được!” – Hàn Giang nói.

Câu nói của Hàn Giang khiến Yelena chìm trong suy tư. Cô đang nghĩ cách giải quyết vấn đề, nhưng trong đầu lại rối tung cả lên. Đúng lúc này, Makarov đột nhiên nhìn thấy một chiếc bút máy đang nằm trong tay Từ Nhân Vũ. Ông chằm chằm nhìn cây bút này khiến Từ Nhân Vũ bối rối. Từ Nhân Vũ nghi ngờ hỏi Makarov: “Ngài… sao ngài cứ nhìn chằm chằm cây bút này mãi thế?”

Makarov quay người lại, nói với Từ Nhân Vũ: “Tiến sỹ, hãy đưa chiếc bút máy của anh cho tôi xem!” Từ Nhân Vũ đưa chiếc bút cho Makarov, Makarov lại tỉ mẩn ngắm nghía một hồi, rồi mới đáp lại: “Tiến sỹ, chiếc bút này là của cậu sao?”

Từ Nhân Vũ cỏ chút bối rối trả lời: “Không phải của tôi, hai hôm trước tôi nhặt được.”

Lúc này Hàn Giang cũng để ý thấy chiếc bút máy của Từ Nhân Vũ. Anh nhận ra chiếc bút này mình đã nhìn thấy trên bàn trong căn buồng nhỏ dưới cống ngầm. Hàn Giang thấy Makarov tò mò về chiếc bút như vậy liền hỏi Makarov: “Ông biết chiếc bút này sao?”

Makarov không trả lời Hàn Giang mà quan tâm hỏi Từ Nhân Vũ: “Nhặt được? Cậu nhặt được ở đâu vậy?” “Dưới… dưới cống ngầm.” – Từ Nhân Vũ nhìn bộ dạng của Makarov, ấp úng trả lời.

“Dưới cống ngầm? Cậu mau nói xem, việc này là

như thế nào?” – Makarov dồn dập hỏi.

Vậy là Hàn Giang phải giải thích giùm Từ Nhân Vũ: “Hôm đó, chúng tôi trốn ra khỏi tòa nhà Cục an ninh

Liên bang rồi liền chui xuống đường cống ngầm của Saint Petersburg, trong đường cống chúng tôi đã gặp phải một u hồn màu trắng, còn có cả một căn buồng nhỏ… ”

2

Lúc Makarov và Yelena nghe thấy cái từ u hồn màu trắng thốt ra từ miệng Hàn Giang thì đều vô cùng kinh ngạc. Hàn Giang lại tiếp tục kể: “Trên đường chúng tôi truy đuổi u hồn đó thỉ đã đến một đoạn đường cống ngầm hoang phế. Ở đó có một căn phòng nhỏ được xây trong đường cống, trong phòng còn sáng ánh nến âm u, hình như còn có người sống ở đó. Trong đó, chúng tôi phát hiện thấy những đồ dùng gia đình đơn giản, thức ăn, sách vở và còn cả chiếc bút máy này.”

“Thật ư? Thật không ngờ Saint Petersburg vẫn còn một thế giới ngầm dưới lòng đất như vậy!” – Yelena thốt lên.

“U hồn? Hàn Giang, cậu có thể miêu tả cụ thể một chút về cái gọi là u hồn đó không?” – Makarov hỏi.

Hàn Giang cố gắng hồi tưởng lại: “Tôi chỉ thấy u hồn đó toàn thân trắng toát, hình như mặc một chiếc áo khoác choàng màu trắng, vì ánh sáng quá yếu, hơn nữa tôi chỉ nhìn thoáng qua thì u hồn đó đã biến mất rồi, bởi vậy chúng tôi rất khó nhìn rõ mặt thật của hắn.”

“Nếu như vậy thì cậu cho rằng cái gọi là u hồn đó là người hay là u hồn thật?” – Makarov hỏi Hàn Giang.

Hàn Giang cũng đang suy nghĩ câu hỏi này, anh im lặng. Từ Nhân Vũ nói chen vào: “Mọi người đã nghe câu chuyện về u hồn trong cung điện Mùa Đông chưa?”

“U hồn trong cung điện Mùa Đông?” – Yelena hình như chưa từng nghe qua.

Từ Nhân Vũ giải thích: “Trước đây lúc tôi du học tại Saint Petersburg đã nghe thấy người ta kể, có người tuyên bố rằng đã nhìn thấy u hồn trong cung điện Mùa Đông và quanh cung điện Mùa Đông vào ban đêm. Lúc đó tôi không tin nhưng bây giờ thì tôi cũng có phần tin rồi.” “Tôi không biết có u hồn trong cung điện Mùa Đông tồn tại thật không, vì tôi vốn được dạy là không nên tin rằng có u hồn, nhưng từ chuyện chúng tôi gặp phải ma quỷ đó, tôi thật sự rất khó phán đoán đó là người hay là ma.” – Hàn Giang phát biểu quan điểm của mình.

“Vậy cậu cho rằng căn phòng nhỏ mà các cậu phát hiện được dưới cống ngầm có phải là nơi ẩn náu của u hồn đó không?” – Makarov hỏi.

“Tôi không thể phán đoán chính xác được, có thể đó là căn phòng của một người lang thang, có thể… u hồn đó chính là chủ nhân của căn phòng.” – Hàn Giang suy đoán.

Makarov lại chìm trong suy tư hồi lâu, ông huơ huơ chiếc bút máy trong tay, nói với mọi người: “Các cậu có biết tại sao tôi chú ý tới chiếc bút máy này không? Bởi vì tôi đã từng quen biết chủ nhân của nó.”

“Chủ nhân của nó?” – Lời của Makarov thu hút sự hiếu kỳ của tất cả mọi người.

“Đúng vậy, chủ nhân của nó, chính là vào nửa thế kỷ trước, tôi đã quen một học giả trẻ trong đội thám hiểm Trung – Liên. Tôi không biết họ tên đầy đủ của anh ấy là gì, lúc đó chứng tôi đều gọi anh ấy thân mật là Misha”.

“Sao cơ? Ông nói là chủ nhân của chiếc bút này là thành viên của đội thám hiểm với ông trước đây?” – Hàn Giang kinh ngạc há hốc mồm.

“Misha? Nam hay nữ? Cái tên này nghe qua giống tên một cô gái.” – Từ Nhân Vũ nghi ngờ hỏi.

“Vậy vị Misha này sau này thế nào?” – Yelena cũng rất đỗi ngạc nhiên.

Makarov chậm rãi giải thích: “Misha, đúng vậy! Cái tên này giống tên của cô gái, nhưng anh ấy lại là một chàng trai. Tôi cũng không biết ai đặt biệt danh cho anh ấy như vậy, cũng do lúc đó trong đội thám hiểm, mọi người đều gọi anh ấy như thế, nên tôi đã nhớ cái tên này. Misha… sau đó anh ấy…” – Makarov chìm đắm trong hồi ức, mãi lâu sau ông mới nói: “Misha, chắc là anh ấy vĩnh viễn mất tích rồi. Đội thám hiểm năm đó chỉ có tôi và Lương Vân Kiệt là hai người may mắn sống sót, bởi vì… bởi vì trong cái đêm đáng sợ đó, lúc tôi và Lương Vân Kiệt trở về chỗ cắm trại, thì tất cả những người ở đó đã biến mất, kể từ đó họ đã vĩnh viễn mất tích. Lúc còn ở trong KGB, tôi đã từng định điều tra thêm về sự việc này. Tôi nhìn thấy trên hồ sơ tuyệt mật của quan chức đã xác nhận chỉ có tôi và Lương Vân Kiệt là hai người may mắn sống sót.”

“Nói như vậy thì chủ nhân của căn phòng đó có khả năng quen biết với Misha, thậm chí là người may mắn sống sót của đội thám hiểm, nhưng cũng có khả năng Misha… Misha vốn vẫn chưa chết, ông ấy lại trở về Saint Petersburg!” – Hàn Giang cũng bất ngờ trước suy đoán gây sốc này của mình.

Lúc Makarov nghe thấy Hàn Giang suy đoán vậy, toàn thân liền run bắn lên, không nói một lời. Từ Nhân Vũ nói xen vào: “Chúng tôi còn phát hiện ra một tờ giấy trên bàn trong căn buồng, trên tờ giấy có viết một câu tiếng Nga bằng chữ thư pháp rất đẹp như thế này: Đối với thượng đế, chúng ta đều là Nekhlioudov, đối với cuộc sống, chúng ta đều là Meche Kim Duke”

“Đúng rồi, lúc đó tôi còn muốn cậu giải thích cho tôi nghe câu này nghĩa là gì, nhưng cậu vẫn chưa nói hết thì u hồn đó lại xuất hiện.” – Hàn Giang hồi tưởng lại cảnh tượng lúc đó.

Từ Nhân Vũ giải thích: “Lúc đó tôi đã nói với anh rồi, Nekhlioudov là nhân vật chính trong tác phẩm ‘Phục sinh’ nổi tiếng của Lev Tolstoy, vì ông đã phạm phải tội ác không thể tha thứ với kỹ nữ Katyusha, Nekhlioudov cắn rứt lương tâm, để sám hối ông đã từ bỏ thân phận quý tộc của mình, cùng Katyusha đến vùng Siberia giá lạnh để cầu mong linh hồn được phục sinh; còn công tước Meche Kim Duke là nhân vật chính ừong tác phẩm ‘Thằng ngốc’ nổi tiếng của Dostoyevsky, trong những năm tháng mà tác giả sinh sống, công tước Meche Kim Duke lại bị người ta cho rằng ông là thằng ngốc..

“Được rồi, cậu không cần phải phí nhiều lời như vậy đâu, cậu nói thẳng ra, câu nói này nghĩa là gì?” – Hàn Giang ngắt lời Từ Nhân Vũ. Nhưng trong lúc hai người họ nói chuyện thì Makarov bên cạnh toàn thân run rẩy.

3

Makarov đột nhiên chen ngang câu chuyện của Hàn Giang và Từ Nhân Vũ, vừa giống như trả lời câu hỏi của Hàn Giang, vừa giống như tự mình lẩm bẩm:

“Câu nói này nghĩa là: đối với thượng đế vạn năng, mỗi người chúng ta đều phải giống như Nekhlioudov trong ‘ Phục sinh’, chân thành sám hối, còn đối với cuộc sống, chúng ta luôn tự cho rằng mình thông minh, thực ra lại giống như những người chê cười Meche Kim Duke trong ‘Thằng ngốc’, và đến ngay cả chính Meche Kim Duke cũng đều ngu ngốc như thế này hoặc như thế khác.”

“Giải thích như vậy có đúng không?” – Yelena tò mò hỏi,

“Vấn đề không phải là đúng hay sai, đây chính là cách lí giải về thế giới, về cuộc sống của Misha.” – Makarov định thần lại, nói với Yelena.

“Sao cơ… ý của cha là… câu này là do Misha viết?” – Yelena ngạc nhiên nói.

Makarov nặng nề gật đầu, một chòm tóc bạc lâu ngày chưa cắt rủ xuống, xòa trên vầng trán, phủ kín nếp nhăn già cỗi của ông. Sau một hồi trầm ngâm, Makarov lại ngẩng đầu lên, giải thích với mọi người: “Để tôi kể từ đầu ọi người nghe: đội thám hiểm năm đó do được tạp hợp tạm thời, nên rất nhiều người vốn không quen biết nhau từ trước. Lúc đó, chúng tôi có kỷ luật vô cùng nghiêm khắc, không ai được hỏi thăm tên thật và thân phận của nhau, bởi vậy lúc gọi nhau trong đội thám hiểm, chúng tôi đều chỉ gọi bằng tên thân mật hoặc chỉ gọi tên mà không biết họ của đối phương. Giống như hồi đó mọi người đều gọi tôi là Ivan, nên tôi chỉ biết học giả trẻ tuổi đó tên là Misha. Căn cứ theo thói quen của người Nga chúng tôi, Misha thường là tên gọi thân mật. Mãi tới khi sau này Misha mất tích, tôi cũng không biết được tên thật của anh ta.”

“Ông vừa nói Misha là một học giả, vậy ông ấy nghiên cứu gì vậy?” – Từ Nhân Vũ hỏi.

Makarov chậm rãi nói: “Nghe tôi từ từ kể đã, trong đội thám hiểm năm đó, Misha là người đi đâu cũng chỉ một thân một mình. Anh ấy không thích giao lưu với mọi người lắm, bởi vậy tôi đã từng tò mò hỏi han đội trưởng phía chúng tôi về anh ấy. Đội trưởng biết một số chuyện, nói riêng với tôi: cậu Misha này là tiến sỹ trẻ của Đại học Leningrad, nghiên cứu lịch sử và văn hóa phương Đông, nghe nói là anh ấy không những biết nói tiếng Trung mà còn thông thạo ngôn ngữ của rất nhiều dân tộc ở phương Đông. Vị đội trưởng đó còn nói với tôi: vốn dĩ đội thám hiểm không muốn lấy Misha, nhưng do tổ chức cho rằng do Misha rất có kiến thức nghiên cứu về chuyên ngành

của anh ấy nên đã chọn mặc dù họ cũng rất không yên tâm về khuynh hướng chính trị của anh ấy.”

“Khuynh hướng chính trị?” – Yelena không hiểu. “Mọi người nên biết rằng, điều này trong thời đại đó vô cùng quan trọng, hơn nữa, lần thám hiểm này hoàn toàn được tiến hành trong tuyệt mật. Giống như phía chúng tôi mà nói, tuy thành viên của đội thám hiểm đến từ nhiều đơn vị khác nhau, nhưng mỗi thành viên đều trải qua đợt sát hạch nghiêm ngặt của KGB. Tôi nghĩ phía Trung Quốc cũng tương tự vậy thôi. Đội trưởng đã từng nhắc tới, trong lúc KGB sát hạch cũng cho rằng thái độ chính trị của Misha không rõ ràng, mê tín tôn giáo, thiếu quan điểm về lịch sử chủ nghĩa duy vật. Đáng lẽ ra đội thám hiểm đã chọn một người bạn học của Misha, nhưng do người bạn học đó đột nhiên lâm bệnh nặng nên không thể tham gia vào đội thám hiểm, KGB không còn cách nào khác mới gật đầu để Misha tham gia vào đội thám hiểm lần đỏ.”

“Đợi đã, đợi đã!” – Hàn Giang đột nhiên ngắt ngang câu chuyện của Makarov. Anh chau mày, giống như đang hồi tưởng lại điều gì đó, “Đại học Leningrad? Nghiên cứu lịch sử và văn hóa phương Đông? Misha! Hình như tôi có chút ấn tượng với cái tên Misha này, để tôi nghĩ lại xem, để tôi nghĩ xem, tôi đã nghe thấy cái tên này ở đâu rồi.”

“Anh nghĩ kĩ xem, nhớ rằng cái tên Misha thân mật này người Nga vẫn thường hay gọi” – Yelena nhắc nhở Hàn Giang.

“Không! Không! Chắc chắn là tôi đã nghe thấy cái tên này ở một nơi quan trọng, để tôi nghĩ lại xem… Đúng rồi, bảy bức thư tuyệt mật đó!” – Hàn Giang vỗ đầu một cái, rút cuộc anh đã nhớ ra.

“Bảy bức thư tuyệt mật gì cơ?” – Yelena nghi ngờ hỏi.

Hàn Giang không biết có nên kể với Yelena và Makarov về bảy bức thư tuyệt mật hay không, nhưng hiện giờ tại Saint Petersburg, ngoài Yelena và Makarov ra thì anh còn có thể tin tưởng ai nữa đây? Hàn Giang do dự một lúc rồi vẫn giải thích cho Makarov và Yelena: “Sau khi Lương Vân Kiệt chết, chúng tôi đã thu được một tập văn kiện bằng tiếng Nga bị mất cắp. Trong đó có một bộ hồ sơ tuyệt mật của KGB, chúng tôi cũng không biết tại sao bộ hồ sơ tuyệt mật đó lại thất lạc ra từ chỗ các ông. Chúng tôi đã dịch văn kiện đó ra, phát hiện nội dưng chính của văn kiện tuyệt mật này là bày bức thư. Thông qua bảy bức thư, chúng tôi đã biết về tình hình tổ họp của đội thám hiểm năm đó, ừong một bức thư mà Menshikov viết cho thầy giáo của ông là bậc thầy Hán học nổi tiếng Arik, đã nhắc tới ông ấy và Misha đã phát hiện ra một báu vật đến từ vương triều Tây Hạ trong cung điện Mùa Đông, và còn phát hiện ra nhiều tài liệu nghiên cứu của rất nhiều học giả Nga trước đây. Say này, Menshikov đã thừa nhận những phát hiện của họ, đồng thời đề nghị chính phủ lúc đó cho tới Trung Quốc khảo sát, bởi vậy mới có đội thám hiểm liên hợp sau này. Tôi nghĩ Misha được nhắc tới ở đây chính là vị Misha mà ông vừa nói đấy.”

“Tôi nghĩ chắc là như vậy, nói như vậy thì Menshikov rất có khả năng chính là bạn học của Misha. Trước đây chính phủ vốn định cử ông ta đi, nhưng do ông ta đột nhiên bị bệnh nên mới thay bằng Misha.” – Makarov suy đoán.

Hàn Giang vẻ như đã giác ngộ: “Đúng thế, như vậy thì có thể giải thích thông suốt rồi. Lúc đầu khi tôi nhìn thấy bảy bức thư tuyệt mật là đã có cảm giác kỳ lạ, bởi vì Menshiko phát hiện ra kệ tranh ngọc ở cung điện Mùa Đông, vậy tại sao sau đó ông ta không tham gia vào đội thám hiểm? Hóa ra là như vậy, trận ốm nặng đó đã giúp ông ta tránh được tất cả, nếu không thì cũng chẳng có bậc thầy Hán học Menshikov nổi tiếng sau này.”

4

“Vậy sau đó thế nào? Sao ông biết câu nói đó chính là do Misha viết?” – Hàn Giang lại hỏi.

“Trong đội thám hiểm, tôi cũng được coi là thân với Misha. Tôi đã từng không chỉ một lần nhìn thấy câu nói này ở chỗ Misha, trên sổ ghi chép, gáy sách anh ấy đều viết lên câu này, nó giống như một phương châm sống của anh ấy vậy. Tôi đã từng tò mò hỏi anh ấy, câu nói này nghĩa là gì, nhưng lúc đó Misha chỉ cười không trả lời, nói rằng sau này sẽ giải thích cho tôi nghe, nhưng… các cậu biết rồi đấy, Misha không còn có cái gọi là sau này nữa. về sau tôi có đọc qua một số sách, nên ít nhiều thì cũng ngộ ra ý nghĩa của câu nói đó!” – Makarov giải thích.

“Nói như vậy thì u hồn mà hội Hàn Giang nhìn thấy dưới lòng đất rất có khả năng chính là Misha?” – Yelena, tay chống cằm suy đoán.

“Đúng vậy! Nếu như căn buồng đó là chỗ trú thân của u hồn thì rất có khả năng u hồn mà chúng ta gặp chính là Misha. Ổng ấy vẫn chưa chết, ông ấy đã trở về rồi!” – Từ Nhân Vũ tán đồng suy nghĩ của Yelena.

Makarov lắc đầu, chậm rãi nói: “Chúng ta không nên kết luận vội, theo tôi nghĩ thì tôi không tin Misha chết rồi có thể sống lại. Ban nãy tôi đã nói rồi, trên văn kiện của KGB đã ghi chép rõ ràng hai người may mắn sống sót cuối cùng chỉ có tôi và Lương Vân Kiệt. Cho dù ghi chép này có không chuẩn xác đi chăng nữa, nếu Misha thật sự chưa chết, vậy khi anh ta quay trở lại Saint Petersburg, với học thức của mình thì tại sao lại phải trốn dưới cống ngầm? Điều này hoàn toàn không giải thích được.”

Hàn Giang trầm ngâm như đang suy tư điều gì đó đột nhiên nói với Makarov: “Quả thực không giải thích được, nhưng… nhưng tôi bỗng nhiên nghĩ tới một điều. Mọi người nghĩ mà xem, tại sao bọn áo đen đeo bám truy sát chúng ta lại nắm rõ về tình hình kệ tranh ngọc đến vậy? về tình hình của đội thám hiểm năm đó cũng nắm rõ như lòng bàn tay? Chúng còn biết nhiều hơn cả chúng ta, đến nỗi trước đây tôi đã từng nghi ngờ ông, bởi ông là người may mắn sống sót trong đội thám hiểm năm đó, nhất là sau khi Lương Vân Kiệt chết, ông là người duy nhất may măn sống sót! Giờ lại xuất hiện thêm một ông Misha, nếu như quả thật Misha vẫn chưa chết…”

Makarov nghe Hàn Giang nói đến đây, đột nhiên trợn trừng mắt, ngạc nhiên ngắt lời Hàn Giang, hỏi lại anh: “Cậu nghi ngờ Misha vẫn chưa chết, anh ta… anh ta cùng hội với Stephen và cả bọn áo đen đó nữa!”

Hàn Giang khẽ gật đầu, nói tiếp: “Thậm chí, ông ta còn có thể là bàn tay hắc ám phía sau. Bên cạnh đó, hiện giờ tôi vẫn không hiểu nổi tại sao hội Stephen lại biết nhiều chuyện như vậy?”

“Không… không! Misha, anh ta… anh ta không phải người như vậy!” – Dù thế nào thì Makarov cũng không dám tin suy đoán của Hàn Giang, Yelena và Từ Nhân Vũ cũng sốc trước suy đoán có tính đột phá này của Hàn Giang.

Căn phòng lại chìm trong im lặng, Makarov đau khổ cúi đầu. Hàn Giang hết nhìn Yelena, rồi lại quay sang Từ Nhân Vũ, và cũng không biết nên làm gì lúc này. Cũng không biết bao lâu sau, Makarov mới ngẩng đầu lên, nói với Hàn Giang: “Hàn, sau khi suy nghĩ kĩ một hồi, tuy tôi không muốn chấp nhận suy luận của cậu, nhưng lý trí nói với tôi rằng, suy luận của cậu là có lý.”

“Đã như vậy rồi thì tôi thấy chúng ta nên dứt điểm, xuống đường cống ngầm tóm u hồn đó lên thì không phải sẽ lộ diện ra chân tướng sao?” – Yelena đột nhiên đề nghị.

Trước lời đề nghị của Yelena, Hàn Giang và Từ Nhân Vũ đều trợn tròn mắt nhìn cô. Yelena cũng trợn mắt lên, hét về phía Hàn Giang: “Anh nhìn tôi như vậy ý gì hả?”

“Tôi đang nghĩ đến cảnh một mỹ nữ xinh đẹp như cô đây lại chui vào đường cống ngầm vừa thối vừa ẩm ướt mà nổi cả gai ốc!” – Hàn Giang trêu chọc.

“Hơn nữa còn khủng khiếp, còn có thể bị lạc đường, tôi không dám xuống đó nữa đâu nhé!” – Từ Nhân Vũ oán thán.

“Hai anh sao mà nhát gan thế, có chỗ nào là tôi chưa từng tới mà còn phải sợ cống ngầm?” – Yelena phàn nàn với Hàn Giang.

Hàn Giang khuyên giải: “Không phải là tôi sợ chui vào cống ngầm, hiện giờ tôi đang lo không biết kệ tranh ngọc thứ hai đi đâu mất, và còn cả sự an toàn của Đường Phong nữa. Bất luận u hồn đó có phải là Misha hay không, chúng ta đều có thể tìm kiếm sau, hiện giờ nhiệm vụ trước mắt của chúng ta không phải là việc đó.” Yelena lại nói: “Nhưng tôi có một dự cảm, nếu muốn hóa giải vấn đề nan giải trước mắt chúng ta hiện giờ, thì bắt buộc phải tìm thấy người dưới lòng đất đó, có thể người đó chính là chiếc chìa khóa để mở ra vấn đề!” “Đến mức đó không?” – Hàn Giang hỏi.

“Anh nghĩ xem, hiện giờ chúng ta vốn không biết kệ tranh ngọc bị chúng mang đi đâu, không có manh mối gì cả, lại còn bị Ilyushin truy bắt. Nấu như u hồn dưới lòng đất đó đúng là Misha, yậy thì giống như anh suy đoán, ông ấy có khả năng chính là đồng bọn của Stephen, không biết chừng kệ tranh ngọc là do ông ta lấy cắp đấy, tìm thấy ông ta cũng đồng nghĩa với việc tìm thấy kệ tranh ngọc.”

‘Nhưng nếu như Misha không phải là đồng bọn của Stephen thì sao?” – Hàn Giang lại hỏi.

“Nếu như ông ấy không phải, vậy thì với danh nghĩa là một người hiểu sự tình năm đó, kẻ thù của chúng ta cũng không thể tha cho ông ấy được. Có lẽ, ông ấy trốn trong cống ngầm cũng là để trốn tránh sự truy sát của bọn áo đen đó. Bởi vậy, so với việc chúng ta lẩn trốn không mục đích khắp nơi thì thà trực tiếp xuất kích, tìm thấy u hồn đó còn hơn. Như vậy chúng ta sẽ nắm được quyền làm chủ. Trong ‘Binh pháp Tôn Tử’ của Trung Quốc các anh gọi là giải quyết tận gốc còn gì!” – Yelena phân tích rõ ràng cục diện trước mắt.

Hàn Giang không thể không khâm phục gật đầu:

“Cô còn hiểu cả ‘Binh pháp Tôn Tử’ cơ à, tôi thật sự vô cùng ngạc nhiên vì cô đấy!”.

“Hừm, Hàn Giang, giờ thì anh đã hiểu sự khác biệt của hai chúng ta rồi đấy, cái mà anh biết, tôi đều biết, cái tôi biết, anh không biết, bởi vậy anh phải nghe tôi!”-Yelena làm ra vẻ ngạo mạn đúng như bản chất vốn có của cô, nhưng sự ngạo mạn của cô luôn vô hiệu trước mặt Hàn Giang.

“Được thôi, chỉ huy của tôi, tôi sẽ nghe lời cô dặn dò!” – Hàn Giang vờ như vẻ hết cách.

Yelena nhìn nhìn Makarov, hĩnh như đang đợi Makarov cho ý kiến. Makarov mỉm cười nói: “Yelena, phân tích của con cha rất tán đồng, trong lúc này, chiêu của con có thể là hữu dụng nhất, tuy cũng có những mạo hiểm nhất định.”

Yelena có được sự đồng ý của Makarov, lập tức rút súng ra, kiểm tra lại băng đạn, sau đó nói với Hàn Giang: “Hàn, anh đi cùng tôi, nhân lúc trước khi trời sáng, tránh đêm dài lắm mộng.”

Hàn Giang hỏi lại: “Không đưa tiến sỹ đi cùng sao?” Yelena vẫn chưa cất lời thì Từ Nhân Vũ đã kêu lên: “Thôi đi, có mỹ nữ bầu bạn, anh tha cho tôi đi. Tôi không muốn quay lại đường cống ngầm ẩm ướt bẩn thỉu đó nữa đâu!”

“Yelena các con đưa ta đi cùng đi! Nếu như u hồn đó đúng thật là Misha thì cha sẽ có cách ứng phó với ông ta!” – Ngược lại, Makarov lại chủ động yêu cầu trước.

Nhưng Yelena thấy sức khỏe của Makarov vẫn chưa hoàn toàn hồi phục nên đã từ chối ngay yêu cầu của ông, muốn ông ở lại nghỉ ngơi an dưỡng. Makarov không dụ được Yelena, đành phải gật đầu nói: “Được thôi, vậy thì ta sẽ ở đây đợi!”

Hàn Giang nhặt khẩu súng của Từ Nhân Vũ lên, kiểm tra qua một lượt, rồi trả lại Từ Nhân Vũ, dặn dò: “Sự an toàn ở đây giao phó cho cậu đấy. Trước khi chúng tôi quay lại, hai người đừng đi đâu nhé!”

Từ Nhân Vũ lập tức đồng ý, nhưng khi Hàn Giang và Yelena đi rồi, anh mới nhìn quanh căn hộ đã từng có người chết này, mà không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng.

5

Hàn Giang và Yelena đội gió tuyết, vòng qua hai đoạn đường mới tìm thấy chiếc Fiat của Yelena. Đó là do Yelena đề phòng bị Ilyushin phát hiện, cố ý đỗ ở chỗ xa như vậy.

“Thật ra, chiếc xe này của cô giờ rất không an toàn, ngộ nhỡ Ilyushin phát hiện ra thì phiền phức lắm đấy!” – Hàn Giang ngồi lên xe nhắc nhở Yelena.

“Anh yên tâm, đây là xe tôi mới mua, Ilyushin chưa từng nhìn thấy, nhưng Ivan Pavlov thì lại nhìn thấy rồi!” – Yelena nói.

“Đúng rồi, cô vẫn chưa nói với tôi, súng của cô lấy ở đâu ra thế?”

“Hừm, anh cho rằng tôi kiếm một khẩu súng là việc rất khó khăn sao? Nói thật với anh nhé, là Ivan Pavlov giúp tôi lấy đấy, súng ngắn kiểu P96 nòng 9 ly, không có mã súng.” – Nói xong, Yelena đưa súng cho Hàn Giang xem.

Hàn Giang xem xong, đưa súng trả lại Yelena, hỏi:

“Tôi hoang mang thật đấy, quan hệ của cô và thiếu tá Ivan Pavlov là gì vậy? Hình như anh ta rất quan tâm đến cô thì phải!”

Yelena lườm Hàn Giang một cái: “Quan hệ gì? Ha ha, Ivan Pavlov là người theo đuổi tôi điên cuồng!”

“Người theo đuổi điên cuồng? Nghe giọng điệu của cô thì có vẻ như cô có rất nhiều người theo đuổi?” – Hàn Giang cười nói.

“Đúng vậy! Những người theo đuổi tôi mà ghép lại có thể xếp thành một hàng dài đấy!”

“Thật sao? Thảo nào cô luôn ra vẻ kiêu ngạo, hóa ra là như vậy! Tôi chúc cô là số lượng những người theo đuổi cô sẽ tăng thành một công ty!” – Hàn Giang cố ý trêu chọc nói.

Yelena hậm hực lườm Hàn Giang một cái: “Tôi ngạo mạn trước mặt anh sao?”

Hàn Giang cố tỏ ra vẻ nghiêm túc suy nghĩ: “Ngạo mạn, rất ngạo mạn. Cô không thể dịu dàng với tôi một chút sao?”

“Tôi chưa đủ dịu dàng với anh sao? Hừm! Xem ra quả thực tôi tử tế với anh hơi phí đấy!”

“Í, Yelena, cô nói xem tôi có thể coi là một thành viên trong hàng ngũ của cô không?” – Hàn Giang đột nhiên hỏi.

Yelena quay đầu nhìn Hàn Giang, bĩu môi một cái, đáp: “Hiện giờ vẫn chưa được tính, anh vẫn còn phải chịu nhiều thử thách!”

“Chịu nhiều thử thách? Vậy được thôi, vậy thì để thử thách mãnh liệt thêm chút nữa nhé!”

Hàn Giang nói vậy khiến Yelena vui vẻ bật cười, cười xong, Hàn Giang lại châm chọc: “Hỏi thật nhé, Ivan Pavlov chưa tiết lộ chút tin tức gì của phía Ilyushin cho cô sao?”

“Tôi định hỏi anh ấy nhưng anh ấy kín miệng lắm,

chỉ liên tục hỏi tôi có trông thấy anh không thôi!”

“Xem ra gã này không đạt tiêu chuẩn đâu, cô nên đá anh ta ra khỏi hàng ngũ của mình. Đã muốn theo đuổi cô thì phải toàn tâm toàn ý phục vụ cô chứ, không thể có những thứ vẫn bảo mật như vậy được.” – Hàn Giang lại cười nói.

Trong lúc hai người trò chuyện, ô tô chẳng mấy chốc đã tới pháo đài Saint Petersburg, Yelena đỗ xe trên một con phố vắng vẻ, hỏi Hàn Giang: “Hôm đó các anh đã ra ngoài từ đây sao?”

“ừm, chính chỗ này, u hồn đó cũng biến mất ở đây.” – Hàn Giang đáp.

“Vậy được rồi, chúng ta sẽ vào từ đây, kiểm tra lại các thiết bị lần nữa đã.”

Hai người lần này đã chuẩn bị khác lần trước, ngoài súng họ còn mang đủ cả pin và các loại dụng cụ khác.

Hàn Giang dẫn Yelena xuống dưới cầu pháo đài Saint Petersburg, rồi rất nhanh, họ đã tìm thấy lối ra của đường cống ngầm đó. Hàn Giang nhìn sắc trời bên ngoài, phía xa xa đã hửng lên vệt trắng bụng cá, trời sắp sáng rồi, còn họ trong lúc này lại phải chui vào một thế giới tối đen.

6

Hàn Giang dựa vào trí nhớ, chẳng mấy chốc đã tìm thấy cánh cửa sắt, và vẫn giống như lần trước, một thanh lan can bị đứt ở giữa, đây là kiệt tác của tiến sỹ Từ. Hàn Giang và Yelena chui qua cửa sắt, rẽ vào một ngã rẽ, đi dọc theo đường cống ngầm hoang phế khá rộng rãi, tới căn buồng nhỏ phía cuối đường cống ngầm.

Trong căn buồng tĩnh mịch im ắng, không còn ánh nến âm u. Hàn Giang rút súng ra, cẩn thận rón rén bước vào căn buồng, Yelena cũng vào theo. Ánh sáng từ hai chiếc đèn pin phát ra, quét khắp căn buồng nhỏ. Hàn Giang phát hiện căn buồng vẫn hệt như lần trước họ tới, chỉ có tờ giấy trên bàn đọc sách là không thấy đâu nữa… “Có phát hiện gì mới không?” – Yelena hỏi Hàn Giang. Hàn Giang chỉ lên bàn đọc sách, nói: “Chỉ có tờ giấy trước đây đặt trên bàn là không thấy đâu nữa.”

“Ồ! Xem ra u hồn không muốn chúng ta biết quá nhiều.” – Yelena nói xong liền bước tới bức tường thấp lè tè đã bị đạp vỡ.

Yelena dùng đèn pin soi về phía đường cống ngầm nhỏ hẹp bên ngoài bức tường, nhưng do đường cống này quá nhỏ hẹp, hơn nữa lại uốn cong, nên đèn pin cũng không soi được bao xa. Yelena thất vọng quay lại, không biết từ lúc nào Hàn Giang đã đứng ngay đằng sau nên cô bất ngờ va đầu vào lồng ngực rắn chắc của anh. Cô giật bắn mình, chiếc đèn pin trên tay rơi xuống đất, ngay sau đó một tiếng “Á…” vang lên thất thanh khiến bóng dáng của cả căn buồng quái quỷ cũng lắc lư, trông thật đáng sợ.

“Sao anh giống hệt u hồn vậy, không chút động tĩnh đứng ngay đằng sau?” – Yelena oán thán.

Hàn Giang bỗng ôm lấy vòng eo mềm mại của Yelena: “Tại cô nhát gan quá!”

Trong bóng tối, hai người mặt đối mặt, hơi thở của họ càng lúc càng gấp gáp sau cú va chạm và quyện vào nhau, phả ngược trở lại mặt từng người, ấm áp lan tỏa đầy cảm xúc. Yelena cảm giác cơ thể mình nhẹ bỗng như lông hồng bay lượn trong không trung, toàn thân cô nóng ran mềm nhũn, cô từ từ khép mắt lại…

Sau nụ hôn dài nóng bỏng cuốn vào nhau, Hàn Giang khẽ buông Yelena ra, anh nhìn vào mắt Yelena, dịu dàng hỏi: “Anh hiện giờ có thể tính là thành viên trong hàng ngũ của em rồi chứ?”

“Tính! Đương nhiên tính! Nhưng mà thêm anh thì hàng ngũ của em lại dư thừa đấy!” – Yelena dịu dàng đáp lại, đồng thời giơ hai cánh tay nhẹ nhàng vòng qua cổ Hàn Giang, lấy thêm một nụ hôn cháy bỏng như câu trả lời khẳng định cho câu hỏi của Hàn Giang.

Hàn Giang thở gấp nói với Yelena: “Không sao, vậy thì em tổ chức thêm một dãy tăng cường vậy!” – Nói xong, anh ôm Yelena chặt thêm.

Hai người đứng trong căn buồng nhỏ này cuốn lấy nhau hồi lâu. Đột nhiên, Hàn Giang buông Yelena ra, rút súng bước tới trước đoạn tường thấp, dùng đèn pin soi về phía đường cống nhỏ hẹp. Yelena không hiểu, hỏi anh:

“Sao thế? Anh phát hiện ra gì vậy?”

Hàn Giang thu súng về, quay người lại nói với Yelena: “Anh cũng không hiểu tại sao, ban nãy… ban nãy anh luôn cảm thấy có đôi mắt trong bóng tối cứ nhìn hai đứa mình chằm chằm!”

Yelena nở ra nụ cười đáng yêu, đáp: “Em thấy chắc là do anh ngượng ngùng đấy. Lần đầu tiên em nhìn thấy anh, anh đã ngượng ngùng như vậy rồi, haha!”

Hàn Giang nắm lấy tay Yelena, đầy tình ý nói: “Đó là bởi vì em quá đẹp, bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy em cũng đều sẽ động lòng. Nhưng có lẽ anh chính là một người có lý trí nhất trong hàng ngũ tăng cường đó của em, đừng quên nhé, chúng ta vẫn còn nhiệm vụ.”

Yelena nhặt chiếc đèn pin rơi dưới đất lên, hỏi lại Hàn Giang: “Ban nãy đúng là anh nhìn thấy có người chứ?”

“Không biết, có lẽ chỉ là u hồn, chẳng có nơi nào là u hồn không thể xuất hiện.” – Hàn Giang nói xong, bước qua bức tường thấp, bước lại gần đường cống nhỏ hẹp uốn cong, Yelena cũng khom lưng tiến vào theo.

7

Hàn Giang men theo đường đi lần trước, đi khỏi đường cống chật hẹp, đến ống cống lần đầu tiên phát hiện thấy u hồn, anh nói với Yelena: “Đây chính là nơi hôm đó bọn anh phát hiện ra u hồn đó.”

Yelena dùng đèn pin soi kĩ ống cống ngầm ở đây,

không phát hiện ra điều gì đặc biệt. “Nếu như căn phòng dưới lòng đất đó là nơi trú thân của u hồn, vậy thì u hồn ra ngoài bằng đường cống ngầm hướng pháo đài Saint Petersburg sẽ rất tiện lợi. Điều này có thể nhìn ra từ phương hướng của căn buồng nhỏ dưới lòng đất. Nhưng u hồn đó lại đập vỡ bức tường vốn có, đi tới đây từ đầu này, rõ ràng là u hồn có dụng ý riêng.”

“Khà khà, em không thể cho phép u hồn ở đây lâu bức bí nên có thể tùy ý ra ngoài đi dạo sao?” – Hàn Giang hóm hỉnh nói.

“Thôi đi, ở đây xuất hiện ba đường cống ngầm, chúng ta nên đi đường nào bây giờ?”

Chẳng mấy chốc hai người đã ở trong đường cống ngầm lớn mà lần trước Hàn Giang gặp, Hàn Giang chỉ chỉ đường cống ngầm đối diện: “Lần trước bọn anh đi từ đây ra!”

“Cũng có nghĩa là đường cống ngầm đó có thể thông tới phía dưới tòa nhà Cục an ninh Liên bang?”

“Đúng vậy. Em xem ba đường cống ngầm song song nhau này, lần trước anh chọn đi đường cống ngầm bên trái.” – Hàn Giang chỉ đường cống ngầm ban nãy họ mới đi qua.

“Sau đó anh đã gặp u hồn, xem ra anh tốt số thật đấy!”

“Ý em là sao?”

“Anh xem hôm nay chúng ta đi xa như vậy rồi, căn buồng nhỏ dưới lòng đất cũng tìm thấy rồi, nhưng lại không hề thấy một vết tích nào của u hồn.”

“Em đang nghi ngờ sự tồn tại của u hồn đó?”

“Lần trước anh nhìn có chuẩn không đấy? Nên nhớ rằng con người trong lúc khủng hoảng cực độ và trong bóng tối, thường hay nảy sinh một số ảo giác. Điều này chắc anh cũng biết rồi, không thể chỉ vì phát hiện ra một căn buồng nhỏ dưới lòng đất mà có thể nói rằng đó là nơi trú ẩn của u hồn.”

Hàn Giang nghe Yelena nói cũng trở nên có chút hoang mang, lẽ nào do mình tự nảy sinh ảo giác? Nhưng chẳng mấy chốc anh đã tỉnh táo trở lại: “Vậy chiếc bút máy của Misha thì phải giải thích thế nào đây? Lẽ nào cha em nhìn nhầm?”

Yelena không biết trả lời thế nào, cô bĩu môi, nói: “Được rồi, hiện giờ nếu kết luận thì còn quá sớm, tiếp theo chúng ta làm gì đây? Nếu không tìm thấy u hồn, chúng ta không những phí công đến đây, mà còn bị mất đi mục tiêu nữa.”

Hàn Giang chỉ đường cống ngầm ở giữa: “Hay lần này chúng ta đi vào đường cống ngầm ở giữa nhé!”

Yelena không nói gì thêm, cô chui vào đường cống ngầm ở giữa trước, trong đường cống ngầm rộng rãi này, đi khoảng hơn hai mươi phút thì không thấy xuất hiện ngã rẽ. Đường cống ngầm chạy thẳng về phía trước, cũng không biết sẽ dẫn đến đâu…

Lại mười lăm phút nữa trôi qua, đường cống ngầm dưới chân Yelena và Hàn Giang rút cuộc đã uốn cong. Yelena rẽ trước, nhưng khi cô vừa rẽ đã bật ra một tiếng hét thất thanh. Hàn Giang cảm thấy không ổn liền rút ngay súng ra, anh vừa rẽ vào chỗ ngoặt một cái thì bị Yelena đâm sầm vào người. Yelena ôm chặt lấy Hàn Giang, Hàn Giang cũng ôm chặt Yelena, đúng lúc đó

anh đã nhỉn thấy cảnh tượng vô cùng khủng khiếp: hàng nghìn con chuột đang nhung nhúc trong đường cống ngầm, có con đang uốn éo, có con đang kêu chít chít, có con đang giương mắt nhìn hai vị khách không mời bỗng dưng đột nhập vào đây.

Hàn Giang cố gắng giữ bình tĩnh. Anh khẽ vỗ về Yelena, an ủi cô: “Được rồi, chẳng qua là vài con chuột tép riu thôi mà? Xem kìa, chúng đã làm một đặc công át chủ bài như em sợ xanh mặt cơ đấy!”

Yelena buông Hàn Giang ra, quay người lại, nhìn bầy chuột bò kín đường cống, rầu rĩ nói: “Từ bé em đã sợ chuột rồi, nhất là những con chuột đáng ghét trong cô nhi viện, vì chúng thường hay bò lên giường em, chứ huống hồ ở đây bao nhiêu chuột như vậy. Điểm môn thấp nhất của em trong trường KGB chính là môn dã ngoại sinh tồn, bởi vì giáo viên hướng dẫn ép bọn em phải ăn chuột sống, còn em thì luôn luôn từ chối thi hành mệnh lệnh.” “Lúc anh ở ngoài môi trường hoang dã cũng đã từng ăn chuột, mùi vị nhìn chung mà nói là không ngon cũng không tệ. Này! Vậy sau đó làm thế nào mà em tốt nghiệp được?” – Hàn Giang tò mò hỏi.

“Bởi vì có cha giúp em, lúc đó ông đang làm hiệu trưởng.”

“Nói như vậy tức là lão Mã đã giúp em gian lận đấy!” “Không cho phép anh nói cha em như vậy!” “Được! Được! Anh không nói ông. Điều đang khiến anh tò mò ở chỗ là sao ở đây lại có nhiều chuột như vậy nhỉ? Chúng ta đã đi bao lâu trong đường cống ngầm này mà không nhìn thấy lấy một con chuột, anh còn cho rằng bọn chúng đi ngủ đông hết cả rồi! Hóa ra là trốn hết ở đây.”

“Anh có cảm thấy không? ở đây ấm hơn những chỗ khác!” – Yelena nhắc nhở Hàn Giang.

“Bởi vậy nên bọn chuột đều chạy đến đây, mong rằng chúng sẽ không tấn công hai ta, nếu không thì…” – Hàn Giang vẫn đang nói thì bọn chuột gần đó đã bắt đầu chạy về phía anh. Yelena hoàn toàn sững sờ. “Mau rời khỏi đây!” – Hàn Giang lớn tiếng hét lên, anh vội vàng kéo Yelena rút lui khỏi đường cống.

Hai người lao như bay trong đường cống ngầm tối tăm ẩm ướt, rồi cũng không biết bao lâu sau, khi Hàn Giang quay đầu nhìn lại, thấy đại quân chuột cống không đuổi theo nữa, họ mới dừng lại. Hàn Giang tựa vào tường ẩm ướt, thở hổn hển, lẩm bẩm: “Xem ra chuột ở Saint Petersburg không ghê gớm bằng thỏ cộc ở núi tuyết A Ni Mã Khanh.”

Yelena cũng thở hổn hển, cô hỏi lại Hàn Giang: “Xem ra chúng ta phải quay về đường cũ rồi!”

Hàn Giang gật đầu: “Không còn cách nào khác, chỉ còn mỗi cách rời khỏi đường cống ngầm này.”

Hai người cùng dìu nhau đi ra khỏi đường cống ngầm, sau khi lãng phí hơn một tiếng đồng hồ, họ lại quay về ba đường cống cũ.

Hàn Giang chán nản nhìn ba đường cống ngầm trước mặt, đường cống bên trái có thể quay về đường cũ, đường cống ở giữa không thông đi đâu, xem ra chỉ có thể thử vận may ở đường cống bên phải; vậy là, Hàn Giang và Yelena lại chui vào đường cống bên phải, và cũng y như vậy không thấy ngã rẽ. Hai người đi được khoảng một tiếng đồng hồ thì đến một sảnh rộng cao lớn dưới lòng đất. Đại sảnh thông suốt tứ phía cống ngầm, Hàn Giang tính toán nhanh: ở đây đủ cho hơn chục đường cống lớn nhỏ khác nhau thông đi các hướng. Yelena nhìn cũng thấy hoa mắt chóng mặt, cô hỏi Hàn Giang: “Đây là đâu?”

“Giống như một nút thắt khổng lồ trong đường cống ngầm.” – Hàn Giang suy đoán.

“Đây là lần đầu tiên em thấy một đường cống ngầm khổng lồ như vậy đấy. Anh nói xem, phía trên này sẽ là nơi nào nhỉ?” – Yelena nhìn lên mái vòm khổng lồ uốn cong trên đỉnh đầu, ngây thơ hỏi. Hàn Giang nhìn lại Yelena, bỗng nhiên cảm thấy cô lúc này đã hoàn toàn không còn giống một đặc công át chủ bài tay nghề điêu luyện nữa rồi.

“Có lẽ là quảng trường Cung điện Mùa Đông! Khà khà!” – Hàn Giang thuận miệng nói đùa.

Trong lúc nói chuyện Hàn Giang vô tình quay đầu, đột nhiên anh liếc thấy hình như có một vật gì đó đang lắc lư trong đường cống ngầm được xây bằng gạch đỏ. Anh chăm chú nhìn lối vào của đường cống ngầm tối đen. Đó là một lối vào không rộng lắm, đường kính không quá một mét rưỡi. Anh cảm giác ở đó hình như có đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm. Hàn Giang chầm chậm đi về phía đường cống đó. Yelena không hiểu chuyện gì nhưng cũng đi theo anh: “Hàn? Anh đi đâu đấy?”

“Suỵt! Đừng nói chuyện!” – Hàn Giang quay lại lấy tay ra hiệu cho Yelena im lặng.

Hàn Giang cẩn thận rón rén đến trước đường cống ngầm xây bằng gạch đỏ. Anh dùng đèn pin soi vào trong đường cống tối đen, không có người, cũng không có u hồn, chỉ cảm giác như có đôi mắt cứ nhìn họ chằm chằm. “Ban nãy anh đã phát hiện đôi mắt đó trong đầu đường cống ngầm này.”

“Hàn! Anh đừng thần hồn nát thần tính nữa, hay là anh nảy sinh ảo giác? Sao em chẳng nhìn thấy gì cả?” – Yelena nhìn Hàn Giang nói.

Hàn Giang lại đi tới đầu ống cống xây bằng gạch đỏ, nói với Yelena: “Được rồi, anh sẽ chứng minh cho em xem, nào đến đây, mỹ nhân của anh!”

Nói xong, Hàn Giang chui tọt vào trong đường cống ngầm xây bằng gạch đỏ. Yelena chán nản lắc đầu rồi cũng chui vào theo.

Đường cống ngầm này rất chật hẹp, Hàn Giang đi trước, càng đi càng nhanh, Yelena theo sau, nhưng vẫn không nhìn thấy gì ở phía trước. Cứ như vậy, hai người bám sát nhau đi, cũng không biết đi được bao xa, cuối cùng họ cũng ra khỏi đường cống ngầm bằng gạch đỏ này, đến một đường cống ngầm rộng lớn. Đường cống ngầm hình vòng cung, ở giữa có nhiều nước chảy qua, hai bên mép cống là đường đi nhỏ hẹp dành cho người đi bộ được xây bằng gạch.

Rút cuộc Yelena đã ngửi thấy chút không khí tươi mới tuy hơi nặng mùi. Cô kéo Hàn Giang lại, hỏi: “Lúc nãy anh đi nhanh như vậy để làm gì?”

Hàn Giang chống nạnh, thở hổn hển, nhìn đường cống phía trước mặt, đáp: “Hãy tin vào trực giác của anh đi, gã đó ở đây!”

“Cái gì? Anh nói là… anh nói là u hồn đó ở đây ư?” – Yelena ngạc nhiên.

Hàn Giang rút súng ra, men theo lối đi dành cho người đi bộ, thận trọng tiến lên phía trước. Yelena cũng rút súng ra, đi theo sau. Đột nhiên, Hàn Giang đang đi phía trước bỗng dừng lại, lùi lại vài bước. Yelena đang định tiến lên, Hàn Giang chỉ vào một đường đi nhỏ xuất hiện bên tường trái đường cống, nói với Yelena: “Đây là một cái giếng ngầm.”

Hai người giương súng lên, đi vào con đường nhỏ này, quả nhiên, chưa đi được vài bước, họ đã tới đáy giếng. Hàn Giang ngẩng đầu nhìn lên trên mặt giếng, trên nắp giếng có hai cái lỗ nhỏ, lộ ra hai đốm sáng. Hàn Giang lần theo đường cầu thang sắt dẫn từ trên xuống, di ánh sáng đèn pin từng chút từng chút một lên đó. Đột nhiên, mắt Hàn Giang mở to, anh đưa tay ra, với một đoạn vải trắng trên cầu thang sắt xuống.

“Nhìn thấy chưa? Mỹ nhân của anh, anh đã nói rồi, anh sẽ chứng minh cho em thấy!” – Hàn Giang đắc ý đưa đoạn vải trắng cho Yelena.

“Cái này chứng minh cho điều gì?”

“Đây chính là thứ mà u hồn trong lúc cuống quýt đã vô tình để lại.” – Hàn Giang khẳng định.

“Ý anh là u hồn leo từ đây lên trên đó?”

Hàn Giang thu súng về, gật gật đầu: “Đến đây nào! Chúng ta lên trên, từ đây có thể ra ngoài rồi!”

“Nhưng trên đó là đâu? Không phải là sào huyệt của u hồn chứ?”

“Hừm, chỉ cần không phải là địa bàn của thượng tá Ilyushin của em là được!” – Nói xong, Hàn Giang đã leo lên chiếc cầu thang sắt đó, Yelena cũng leo lên theo. Hai người dừng lại dưới nắp giếng. Hàn Giang thử nhấc nắp giếng trên đầu lên, thò đầu ra ngoài nhìn. Phía trước và phía sau đều bị ô tô chặn đứng, bên cạnh là một bức tường, phía bên kia hình như là một con phố không rộng lắm. Anh không thể đoán được đây là đâu.

Yelena cũng thò đầu ra ngó nghiêng. Cô cũng không nhận ra đây là đâu, nhưng hai người họ đều đoán định, từ đây đi lên chắc sẽ không có nguy hiểm gì. Vậy là, Hàn Giang lên trước, Yelena lên sau, hai người một trước một sau từ cống ngầm chui lên.

Hàn Giang và Yelena cố gắng thích ứng với ánh sáng bên ngoài. Yelena nhìn đồng hồ, đã là bốn giờ chiều. Saint Petersburg mùa đông mới giờ này mà trời đã tối. Tới khi mắt hai người đã hoàn toàn thích ứng với ánh sáng bên ngoài thì họ mới ngạc nhiên phát hiện ra, trước mặt họ hóa ra là tượng đài Alexander cao lớn sừng sững. Yelena quay lại nhìn nơi mà họ chui ra từ cống ngầm, hóa ra đó là một cái giếng ngầm dưới vòm Khải Hoàn chính giữa tòa nhà Bộ tổng tham mưu.

Hàn Giang và Yelena giống như hai người ngoài hành tinh vừa mới rơi xuống trái đất vậy, họ nắm tay nhau đi vào quảng trường Cung điện Mùa Đông hoành tráng. Yelena mở mắt tròn mắt ngạc nhiên: “Thật là không thể tưởng tượng được, hóa ra chúng ta lại từ cống ngầm đến quảng trường Cung điện Mùa Đông!”

“Quả thực không thể ngờ. Xem ra chúng ta đã đi một vòng khá xa dưới lòng đất, từ pháo đài Saint Petersburg tới đây đâu cần đi lâu như vậy!”

“Đúng vậy, đi bộ phía trên cũng chỉ mất khoảng hai mươi phút, chắc chắn không thể quá nửa tiếng.” – Yelena khẳng định.

Hai người đến dưới đài tưởng niệm Alexander, rồi không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên nhìn thiên sứ cầm thánh giá trên đỉnh đài tưởng niệm, hồi tưởng lại những gì trải qua trong thế giới dưới lòng đất, lẽ nào u hồn của cung điện Mùa Đông trong truyền thuyết, quả thực tồn tại?

Thi thoảng có người đi đường, đi qua, thấy đôi nam nữ có dáng dấp khá ổn mà toàn thân bẩn thỉu, thì đều ngạc nhiên không hiểu họ là ăn mày hay du khách bị đánh đập cướp giật, rốt cuộc, có bà lão tốt bụng tiến đến hỏi Yelena bằng tiếng Anh lơ lớ: “Các bạn có cần tìm cảnh sát không?”

Yelena lúc này mới tỉnh ra: họ đứng đây lâu sẽ thu hút sự chú ý của mọi người, tốt hơn hết nên quay về sớm. Cô kéo Hàn Giang, vội vã rời khỏi quảng trường Cung điện Mùa Đông trong ánh mắt ngạc nhiên của bà lão. Lên đến cầu Cung điện Mùa Đông, Hàn Giang hỏi Yelena: “Bây giờ chúng ta đi về sao?”

“Đúng! Đi về, tới pháo đài Saint Petersburg lấy xe của em đã!”

“Sao anh cảm giác tình hình ở đây không ổn lắm, có khi nào có người của Ilyushin bám theo chúng ta không nhỉ?” – Hàn Giang khẽ nói rồi quay ngoắt đầu nhìn nhìn quanh nhưng không phát hiện ra ai khả nghi.

“Phí lời, bộ dạng chúng ta thế này đương nhiên là bắt mắt rồi, mau rời khỏi đây thôi!” – nói xong, Yelena bước nhanh qua cầu Cung điện Mùa Đông. Lúc này họ vẫn chưa biết rằng, sáng sớm hôm nay, Đường Phong và Lương Viện đã từng diễn một pha bay xe hoành tráng ở đây, khi chiếc cầu đang tách đôi.

Hàn Giang và Yelena đến con phố vắng vẻ mà ban sáng họ đỗ xe. Yelena thấy chiếc Fiat của mình vẫn đỗ nguyên tại chỗ cũ liền bước thấp bước cao chạy tới.

Hai người lên xe, Yelena đang chuẩn bị khởi động máy thì đột nhiên có một người xuất hiện từ bên vệ đường, chặn ngay trước mũi xe. Yelena nhìn kĩ, hóa ra là Ivan Pavlov. Ivan Pavlov vòng ra phía cửa sổ xe của Yelena, gõ gõ cửa kính, Yelena hạ kính xuống, cảnh giác nhìn Ivan Pavlov.

Iva Pavlov nhoài người lên cửa kính, nhìn Yelena rồi lại nhìn Hàn Giang, anh ta thở dài: “Quả nhiên là hai người đi cùng nhau. Hừm, sao bộ dạng hai người lại như vậy?”

“Ilyushin sai anh đến hả?” – Yelena không buồn trả lời câu hỏi của Ivan Pavlov, ngược lại còn hỏi anh ta.

Ivan Pavlov đáp lại: “Yelena, cô không cần căng thẳng, chỉ có mình tôi, không có ai khác. Nhưng tôi vẫn phải nói, cô đi cùng anh ta rất nguy hiểm, hiện giờ Ilyushin đang lùng bắt anh ta khắp thành phố, còn cả Đường Phong nữa!”

“Đường Phong, các anh làm gì anh ấy rồi?” – Yelena sốt sắng hỏi.

“Chẳng làm gì anh ta cả, tên tiểu tử đó chạy mất rồi, hiện giờ cũng không biết anh ta ở đâu. Tuy Ilyushin chưa bắt được hai người họ, nhưng chẳng mấy chốc sẽ tóm được thôi. Yelena, tôi vẫn khuyên cô nên sớm tránh xa Hàn Giang ra. Cô không nên vì anh ta mà hủy hoại tương lai của mình!” – Ivan Pavlov nói với vẻ chân thành.

“Việc này không khiến anh phải bận tâm, nhưng anh có thể quay về nói với Ilyushin rằng tôi có thể cam đoan một trăm phần trăm: kệ tranh ngọc không phải do Hàn Giang lấy cắp, mà là bọn áo đen, là tổ chức bí ẩn có thực lực lớn mạnh đó. Anh nói thêm với Ilyushin rằng anh ta nên tập trung đối phó với kẻ thực sự đánh cắp kệ tranh ngọc đi, đừng có chỉ chăm chăm vào chúng tôi!”

– Yelena nghiêm giọng nói.

Nói xong Yelena đạp mạnh chân ga, ngạo mạn bỏ đi để mặc Ivan Pavlov đứng ngây phía sau. Ivan Pavlov bực tức vội vàng nhảy lên một chiếc Ford đỗ cách đó không xa đuổi theo.

Yelena nhìn thấy Ivan Pavlov qua kính chiếu hậu, cười nhạt nói: “Anh ta vẫn chưa phải đối thủ của em!” – Nói xong, cô liền tăng tốc, tới ngã tư trước mặt, 3 giây, 2 giây, 1 giây, đèn đỏ đã bật! Chiếc Fiat vẫn bất chấp đèn báo vượt qua ngã tư trong tiếng còi xe, tiếng phanh xe và cả tiếng chửi rủa ầm ĩ, bỏ lại Ivan Pavlov đang mắc kẹt trong dòng người phía sau liên tục bấm còi, nhưng bất lực không còn cách nào khác.

Yelena nhìn điệu bộ thảm hại của Ivan Pavlov qua gương chiếu hậu liền bật cười lạnh lùng, còn Hàn Giang thì quay đầu lại nhìn Ivan Pavlov đang kẹt trong dòng xe cộ, cười với Yelena: “Ivan Pavlov, có phải anh ta đã bị loại rồi không?”

Yelena lớn tiếng trả lời Hàn Giang: “Đúng vậy, anh ta đã bị em đá ra khỏi hàng ngũ, hiện giờ hàng ngũ của em không quá chỉ tiêu nữa rồi!” – Nói xong, cô lại hôn nhẹ lên má Hàn Giang một cái.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN