Tử Thư Tây Hạ - Quyển 4 - Chương 18: Căn cứ Tiền Tiến
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
79


Tử Thư Tây Hạ


Quyển 4 - Chương 18: Căn cứ Tiền Tiến


Trên tấm biển sắt là một kí hiệu màu đỏ bắt mắt, ký hiệu này thông thường có nghĩa là “cấm vào ”, đồng thời, Hàn Giang còn phát hiện thấy một dòng chữ tiếng Nga khá lớn bên cạnh ký hiệu đó. Anh lập tức gọi Đường Phong lại, Đường Phong hiểu dòng chữ tiếng Nga trên tâm biển sắt: “Khu vực quân sự, nghiêm cấm lại gần.

1

Ba người tiến lại gần hàng rào lưới sắt hoen gỉ thì thấy bên trong hàng rào lưới sắt này là mấy căn phòng ốp tôn. Đây không phải là ảo ảnh thành quách mà là một khu kiến trúc thực sự tồn tại trên sa mạc Gobi.

Hàn Giang mở cửa một căn phòng ốp tôn ra, bụi bay mù mịt. Đợi tới khi bụi tản đi, ba người tiến vào trong căn phòng, bên trong trống trơn, không có gì cả, nhưng Lương Viện vần rất vui mừng: “Xem ra chúng ta đã thoát ra ngoài rồi, ra khỏi sa mạc rồi!”

‘Đúng vậy! Chắc là một căn phòng của mục dân để lại ” Đường Phong suy đoán.

Hàn Giang ngẩng đầu nhìn chiếc đèn chiếu sáng vẫn đang treo trên đỉnh đầu, bóng đèn đã biến mất từ lúc nào, trên đèn tích đầy bụi bặm. “Ở đây ít nhất cũng phải tới ba chục năm không có người qua lại rồi!” – Hàn Giang nhìn lớp bụi rồi phỏng đoán.

“Ba chục năm? Lâu vậy sao?” – Đường Phong giật mình trước suy đoán của Hàn Giang.

“Xin hãy tin vào kinh nghiệm của tôi!” – Hàn Giang nói xong lại đi tới bên cạnh cửa sổ căn phòng ốp tôn. Anh phát hiện thấy tuy căn phòng này đã bị bỏ hoang phế ba chục năm nay, nhưng tại sao kính cửa sổ vẫn tốt như vậy?

Đường Phong và Lương Viện cũng phát hiện thấy manh mối, Đường Phong đưa tay ra vuốt nhẹ lórp bụi trên cửa kính, nghi ngờ nói: “Kể cả ở đây không bị bão cát tấn công đi chăng nữa, nhưng gió trên sa mạc Gobi to như vậy, nếu như căn phòng ốp tôn này đúng là đã bị bỏ hoang ba chục năm, thì tại sao kính cửa sổ vẫn còn nguyên vẹn như vậy?”

“Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy kỳ lạ!” – Hàn Giang gõ gõ cửa kính, giật mình, anh bỗng nhớ ra điều gì đó: “Kỳ lạ, cửa kính ở đây lại được đặc chế bằng kính cường lực, thảo nào trải qua bao năm tháng bị gió cát tấn công mà kính vẫn hoàn hảo như ban đầu!’”

“Kính cường lực đặc chế? Mục dân có loại kính này không?” – Lương Viện lập cảm nhận thấy sự khác thường trong căn phòng này.

Ánh mất Hàn Giang di chuyển theo tấm kính, hướng thẳng xuống phía dưới bậu cửa sổ. Đột nhiên, mắt Hàn Giang bồng sáng lên, anh phát hiện thấy một hốc lõm trên tường căn phòng ốp tôn: ‘”Đường Phong, cậu nói sai rồi. ở đây chắc không phải là nhà của mục dân đâu!”

“Ồ! Anh phát hiện thấy gì vậy?”

“Xem, đâv là một cái hốc để đạn “Hốc đạn? Đây…”

Đường Phong vẫn chưa kịp phản ứng thì Hàn Giang đã lại phát hiện ra vài hốc đạn trên tường của căn phòng ốp tôn, rồi ngay sau đó, Hàn Giang lại phát hiện một vỏ đạn 7,62 ly ở góc tường. Hàn Giang cầm vỏ đạn này lên, đưa qua đưa lại trước mặt Đường Phong và Lương Viện: “Chắc chắn ở đây từng xảy ra một trận đấu súng ác liệt.” “Ở đây? Từng xảy ra đấu súng?” – Vừa mới ban nãy đẩu óc Đường Phong và Lương Viện còn minh mẫn, giờ đã lại trở nên mụ mị. Họ không tài nào hiếu được, tại sao trong một căn phòng ở sâu trong sa mạc như thế này lại từng xảy ra một cuộc đấu súng ác liệt?

Ba người sững sờ nhìn vỏ đạn đó rất lâu. Hàn Giang bỗng nhớ ra gì đó, vội vàng quay trở lại dưới cột đèn, đưa tay gỡ kệ đèn xuống, chăm chú quan sát một hồi rồi kêu lên: “Đường Phong, cậu qua đây xem, đây có phải là Nga không?”

“Tiếng Nga?” – Đường Phong ngạc nhiên, vội vàng chạy tới nhìn thì quả nhiên, dưới đế đèn xuất hiện hai dòng chữ Nga rất nhỏ, là tên xưởng sản xuất ra loại đèn này.

“Thế này… là thế nào?” – Lương Viện mông lung nhìn Hàn Giang.

Hàn Giang tức tốc suy ngẫm, cuối cùng, anh giật mình lẩm bẩm: “Lẽ nào… lẽ nào chúng ta đã tới căn cứ Tiền Tiến?”

“Căn cứ Tiền Tiến?” – Đường Phong và Lương Viện ngạc nhiên cùng đồng thanh kêu lên. Đường Phong hói neay: “Chính là cái căn cứ Tiền Tiến ở sát biên giới Trung – Mông mà trước đây Makarov kể cho chúng ta?”

Hàn Giang trầm ngâm gật đầu: “Tôi nghĩ là vậy.”

“Sao… sao lại thế được? Lão Mã kể rằng cái căn cứ Tiền Tiến đó nằm bên phía Mông cổ sát biên giới Trung – Mông, chúng ta đã từ bở hướng đi tới Hạn Hải Mật Thành, rút về phía đông sao lại đi tới đây được nhỉ?”

“Đúng vậy! Trên đường đi chúng ta không trông thấy bất cứ kí hiệu nào, lẽ nào chúng ta đã đi vượt qua cả đường biên giới?” – Lương Viện cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

“Hơn nữa khoảng cách này cũng không thể tưởng tượng được, rốt cuộc chúng ta đã đi bao xa mà lại vượt qua cả đường biên giới, đến căn cứ Tiền Tiến?” – Đường Phong vẫn không thể chấp nhận sự thật này.

Hàn Giang trầm ngâm không nói năng gì. Anh bỗng nhớ ra điều gì đó nên lao ra khỏi căn phòng ốp tôn, đi tới trước một đoạn hàng rào. Phía trên hàng rào lưới sắt này anh trông thấy một tấm biển sắt đã gỉ loang lổ. Tuy tấm biển hoen gỉ nghiêm trọng, nhưng Hàn Giang vẫn trông

thấy trên tấm biển sắt là một kí hiệu màu đỏ bắt mắt, ký hiệu này thông thường có nghĩa là “Cấm vào”, đồng thời. Hàn Giang còn phát hiện thấy một dòng chữ tiếng Nea khá lớn bên cạnh ký hiệu đó. Anh lập tức gọi Đường Phong lại, Đường Phong hiểu ngay dòng chữ tiếng Nga trên tấm biển sắt: Khu vực quân sự. nghiêm cấm lại gần.

2

Hàn Giang đã chắc chắn đây là một căn cứ quân sự thời kỳ Liên Xô. hơn nữa anh thậm chí còn gần như chắc chắn ràng đây chính là căn cứ Tiền Tiến – mà Makarov đã kể cho họ.

Nhưng Hàn Giang vẫn không thể hiếu tại sao mình lại xuất hiện ở đây. Trong đầu anh, tuyến đường mà họ đi Phải cách biên giới tới hơn 100 ki lô mét, nhưng lúc này đây. họ đã thực sự tới căn cứ Tiền Tiến nằm sát biên giới trên đất Mông cổ này. Đây là sự an bài định mệnh hay đơn thuần chỉ là sự trùng hợp?

“Định mệnh!” – Lương Viện buột miệng, “Đây chính là sự sắp đặt của ông trời, em bắt đầu hiểu ra từ “Định mệnh viết bằng tiếng Nga mà chúng ta phát hiện

Em thấy trên thân cây trong rừng hồ dương rồi. Chúng ta Bỗng nhiên lại tới căn cứ Tiền Tiến, ngoài định mệnh sắp đặt ra em thật sự không thể có cách nào giải thích.”

“Lẽ nào chúng ta đi sai phương hướng, theo hồi ức của Makarov, thì căn cứ Tiền Tiến phải ở phía bắc sa mạc Badain Jaran. Chúng ta đã từ bỏ tìm kiếm Hạn Hải Mật Thành, đi thẳng về hướng đông để ra khỏi sa mạc, thì tại sao lại đi tới căn cứ Tiền Tiến ở phía bắc nhỉ?” – Đường Phong nhớ lại phương hướng, vị trí và những gì gặp phải trên cả quãng đường đi.

Hàn Giang cũng không thể hiêu được, tất cả những điều này rốt cuộc đã xảy ra như thế nào. Anh cầm la bàn, đứng trước cổng căn cứ Tiền Tiến, và phát hiện trước mặt họ chính là hướng chính nam, còn tuyến đường ban nãy họ tới đây nằm ở phía tây nam căn cứ Tiền Tiến.

“Như vậy cũng có nghĩa là chúng ta dã không đi thẳng theo hướng đông mà lại đi về hướng đông bắc!” – Hàn Giang nói.

“Có lẽ chúng ta đã sai ngay từ lúc đầu rồi…” – Lương Viện lẩm bẩm.

“Sai ngay từ đầu?”

“ừm, tại Đại Bạch Tuyền chúng ta đã đi sai hướng, cộng thèm lần rẽ ngoặt sai lầm giữa đường, đã khiến sai càng thêm sai!” – Lương Viện giải thích.

“Được rồi, tạm thời không quan tâm những chuyện đó nữa. Dù sao cũng đã tới đây rồi, hãy thử lục soát xem sao, tìm xem ở đây có nguy hiểm gì không, rồi tìm tiếp xem có gì ăn không!” – Hàn Giang nhìn những căn phòng ốp tôn gần đây, nói.

“Đồ ăn? Ba chục năm nay đã không có người rồi thì còn có gì ăn được?” – Đường Phong cảm giác Hàn Giang nói thật hoang đường.

Ba người lại mở tiếp một căn phòng ốp tôn ra, cửa và cửa sổ ở đây đều đã hỏng, nhưng bên trong lại có vài thứ đồ gia dụng, nhìn trông giống một căn ký túc tập thể, nhưng tất cả đồ gia dụng đều đã hư hỏng nặng, thậm chí có một chiếc ghế vẫn còn chi chít vài chục vết đạn. Tất cả những điều này khiến Đường Phong và Hàn Giang nghĩ ngay tới số phận cuối cùng của căn cứ Tiền Tiến, cuộc bạo động đáng sợ đó gần như đã hủy hoại mọi thứ ở đây.

“Ngoài việc không có người và xác chết ra, mọi thứ ở đây đều giữ nguyên hiện trạng sau cuộc bạo động năm đó!” – Hàn Giang cẩn thận tìm kiếm dấu vết ở đây, “Căn phòng này trước đây chắc là dành cho bốn người ở.” “Bây giờ chúng ta phải làm thế nào?” – Đường Phong hỏi Hàn Giang.

“Tranh thủ thời gian tìm kiếm những thứ mà những người đó đế lại, thử xem có thứ gì có ích cho chúng ta không. Sau đó, tốt nhất là có thể dọn dẹp một căn phòng sạch sẽ, tôi thấy đêm nay chúng ta phải qua đêm ở đây rồi!” – Hàn Giang dặn dò.

“Căn phòng này xập xệ thật đấy, đến cả cửa sổ cũng mất rồi!” – Đường Phong là người đầu tiên chê căn phòng.

Ba người ra khỏi căn phòng tập thể rồi vòng ra đằng sau, phía sau căn phòng là một cái sân nhỏ, chính xác mà nói là một cái sân được một dãy phòng ốp tôn quây lại. Hàn Giang lướt mắt một vòng quanh các căn phòng ốp tôn, anh đang tìm kiếm căn phòng vẫn còn nguyên cửa sổ. Cuối cùng, ánh mắt anh đã dừng lại trên căn phòng

ốp tôn phía đối diện. Căn phòng đó không rộng lắm, trên cửa sổ cũng tích một lớp bụi dày, nhưng cửa sổ vẫn còn nguyên vẹn. Hàn Giang chỉ ngay căn buồng đó: “Chính là nó, chúng ta phải khẩn trương dọn dẹp căn phòng này trước khi trời tối, đây chính là cái chuồng nhỏ của chúng ta đêm nay.”

Hàn Giang vừa nói, vừa kéo Đường Phong đi về phía căn phòng đó. Nhưng hai người họ mới đi được một đoạn, bỗng phát hiện thấy Lương Viện không đi theo. Hai người quay lại nhìn, chỉ thấy cô đang khom người nhìn chăm chú xuống đất. “Tìm gì vậy?” – Đường Phong hỏi.

“Hai anh mau lại đây, trên mặt đất có vết bánh xe!”

“vết bánh xe? Chắc là từ thời đó nhỉ!” – Đường Phong nói.

‘Không! Em đoán là mới để lại” – Lương Viện phán đoán.

Hàn Giang bước tới gần, chỉ nhìn qua một cái liền nói ngay: “Không những là mới để lại gần đây, mà thậm chí chỉ mới để lại hai ngày nay!” – Hàn Giang nói xong, theo phản xạ liền rút dao ra.

3

Hàn Giang, Đường Phong và Lương Viện, ba người theo phản xạ họp thành một đội hình nhỏ, lưng tựa lưng đứng chính giữa khoảnh sân. Tay Hàn Giang cầm dao găm, đôi mắt nhanh như điện, quét một lượt từng căn phòng và từng ô cửa sổ xung quanh khoảnh sân.

Tất cả cửa sổ đều tích đầy bụi, tất cả các căn phòng ôp tôn đều cũ nát. không giống như đã có người sống trong đó lâu dài. nhưng cũng không thể lơ là cảnh giác.

Hàn Giang quan sát lại mặt đất và vết bánh xe, rồi có chút nghi hoặc: “Chiếc xe này rất kỳ lạ. không giống xe con, chắc là loại xe Jeep gì đó, nhưng sao tôi không nhận ra đây là loại xe Jeep nào nhỉ?”

“Anh tự tin rằng anh biết về tất cả các loại xe Jeep sao?” – Đường Phong không tin phán đoán của Hàn Giang.

“Hừm, tiểu tử nhà cậu đừng có coi thường tôi, có loại xe Jeep nào tôi chưa từng lái qua chứ? Từ vết bánh xe này cho thấy, loại lốp xe này vốn không giống những loại xe Jeep hiện nay đang dùng.”

“Biết đâu xe người ta lái là loại sản xuất số lượng ít.”

“‘Thôi đi! Tôi không tranh cãi với cậu nữa!” – Nói xong, Hàn Giang chỉ một căn phòng ốp tôn bên cạnh.

Đường Phong và Lương Viện hiểu ý, họ tạm để lại căn phòng ốp tôn có cửa sổ nauyên vẹn và bắt đầu lục soát từng căn phòng một xung quanh khoảnh sân, nhưng tất cả các căn phòng đều lụp xụp, phủ đầy bụi bặm giống như hai căn phòng họ kiểm tra trước đó. Cuối cùng, chỉ còn lại căn phòng cửa số còn nguyên vẹn vẫn chưa kiểm tra.

Hàn Giang nghiêng người đi tới trước cửa căn phòng ốp tôn đó, Đường Phong tiến lên đẩy vào cửa nhưng không đẩy được. Hai người lập tức phát hiện ra điểm đặc biệt của căn phòng này.

Hàn Giang ra hiệu cho Đường Phong đứng cạnh cửa, Đường Phong nắm chặt dao găm, nghiêng người né sang mép cửa, Lương Viện đứng sau lưng Đường Phong.

Hàn Giang thấy Đường Phong và Lương Viện đều đã yên vị liên xông tới hích mạnh vào cửa căn phòng. Lực va đập mạnh tới nỗi khiến cánh cửa gần như biến dạng, nhưng vẫn chưa mở ra.

“Mẹ kiếp!”, Hàn Giang khẽ chửi thề, xoa bên vai

đang đau nhức, rồi lại tiếp tục dùng vai tấn công cánh cửa tôn đó, và lần này thì cửa đã mở. Không có bụi bay mù mịt, không có cảnh tượng đổ nát, căn phòng bọc tôn này tuy không có mấy đồ đạc nhưng lại được dọn dẹp rất sạch sẽ.

Đường Phong và Lương Viện cũng vào theo, trong phòng không có người. Lương Viện tinh mắt, vừa nhìn đã phát hiện thấy một chiếc thùng giấy trong góc tường.

Chiếc thùng mở nắp, bên trong có mấy chai nước khoáng.

Đã hai ngày không uống một giọt nước nào, Lương Viện như bắt được vàng, lao thẳng tới đó, chẳng buồn nghĩ ngợi gì liền mở ngay một chai nước, đang định ngửa cổ tu ừng ực thì Đường Phong liền quát to: “Đợi đã. Lương Viện, cẩn thận nước có vấn đề đấy!”

“Có vấn đề?” – Lương Viện ngớ người ra, tay đang cầm chai nước liền dừng lại như người bị điểm huyệt.

“Tại sao tự nhiên ở đây lại xuất hiện mấy chai nước khoáng không rõ nguồn ngốc chứ? Em không cảm thấy nó còn đáng nghi ngờ hơn cả nước ở Đại Bạch Tuyền sao?” – Đường Phong nhắc nhở Lương Viện.

Lương Viện nuốt lấy nuốt để nước bọt, đặt chai nước khoáng đó xuống, nhưng cô vẫn không cam tâm nên lại cầm chai nước nhìn đi nhìn lại một lúc lâu: “Hình như trên này cũng là tiếng Nga”.

Lương Viện đưa chai nước cho Đường Phong, Đường Phong nhìn rồi lắc đầu nói: “Không, đây không phải là tiếng Nga. Tuy anh không biết những chừ này, nhưng anh nghĩ chắc đây là chữ Mông cổ. Sau cách mạng, Mông cổ đã dùng chừ cái tiếng Nga để phiên âm ngôn ngữ, bởi vậy trông rất giống chữ Nga.”

“Ồ! Thế trên này viết gì vậy?”

‘Xem ra là nơi sản xuất và hạn sử dụng gì đó.”

Hàn Giang nhận chai nước suối từ tay Đường Phong, cân thận quan sát một hồi, sau đó đưa cho Lương Viện: “Không sao. tôi kiểm tra rồi, uống được. Nước suối được sản xuất chính quy, nếu như muốn giở trò gì đó thì chỉ cần tác động lên thân chai và nắp chai. Tôi đã kiểm tra qua chai nước này rồi, thân và nắp đều không có vấn đề gì.”

Lương Viện nghe Hàn Giang nói vậy liền tự tin hơn, cô ngửa cổ uống ừng ực một hơi. Tức khắc, nước suối ngọt mát chảy trong cơ thể Lương Viện, giống như sương ngọt lan tỏa khắp cơ thể. Ngay lập tức, Lương Viện thấy thật sảng khoái, cũng khỏi cần quan sát thêm, cô ngửa cổ một cái uống cạn cả chai nước.

Đường Phong và Hàn Giang cũng không nhịn được khát, mỗi người lấy một chai nước suối trong thùng ra, uống một hơi hết sạch. Đường Phong còn phát hiện thấy một chai đã mở nắp, uống dược vài ngụm và ba vỏ chai không trong thùng giấy.

“Xem ra mấy ngày trước ở đây vẫn có người ở” – Hàn Giang cẩn thận quan sát chai nước đã được uống vài ngụm.

“Ở đây vẫn còn đồ này!” – Lương Viện lại phát hiện thấy một túi ni lông to trong thùng giấy, mở túi ra, Lương Viện mừng rỡ reo lên: “0! Trong này là bánh mì, xúc xích và còn cả hai miếng pho mát nữa.”

Lương Viện bày hết những thứ này thành một hàng nhưng không vội thưởng thức mà đưa từng thứ một cho Hàn Giang: “Này, trinh sát lão luyện, giúp tôi kiểm tra một chút xem những thứ này có độc không?”

“Thà cô để tôi giúp cô nếm thử luôn cho rồi!” “Đúng vậy, Tiểu Giang Tử, anh hãy giúp ai gia nếm thử nào” – Lương Viện bắt chước bộ dạng của thái hậu, bắt đầu ra lệnh cho Hàn Giang.

“Xời! Cô lại còn tự ình là thái hậu nữa à!” – Hàn Giang kiểm tra từng thực phẩm một, sau đó ném sang cho Lương Viện: “Tôi thấy chẳng có vấn đề gì cả, nhưng nếu cô ăn xong lăn ra chết thì cũng đừng trách tôi!””

‘”Ngươi nói vậy là có ý gì, ai gia phải tự mình tận hưởng những đồ ăn ngon này mới được!”

Lương Viện nói xong liền ăn lấy ăn để như định quét sạch đống thức ăn ngon trước mặt. Vừa ăn, Lương Viện còn vừa bình luận: “Xúc xích này ngon đấy, pho mai này… thường quá, không ngon!”

“Thôi đi. chúng ta còn chưa ra khỏi sa mạc, cô đừng có mà kén chọn nữa!”

Đường Phong và Hàn Giang thấy Lương Viện ăn rất ngon, cũng lao vào “chiến đấu” cùng. Chẳng mấy chốc, những thức ăn đó đều bị ăn sạch. Lúc này, màn đêm đã buông xuống. Đường Phong và Lương Viện tựa vào tường, thiu thiu ngủ, còn Hàn Giang tựa vào cửa ra vào, cũng ngủ gà ngủ gật.

Một lúc sau, tiếng động cơ từ xa vọng lại, ba người gần như cùng lúc tỉnh ngủ. Lương Viện nhìn Đường Phong, Đường Phong nhìn Hàn Giang. Đây là tiếng xe ô tô, nhưng nhất thời Hàn Giang không đoán được đây là tiếng xe gì. Chiếc xe đang tiến về phía này, rồi cuối cùng chiếc xe đã đỗ lại trên khoảnh sân nhỏ. Hàn Giang muốn nhìn qua khe cửa, nhưng chưa kịp đi tới cửa thì tiếng bước chân bước xuống xe đã tiến lại.

Hàn Giang cố gắng phán đoán tiếng bước chân, anh muốn nghe xem có mấy người, là nam hay nữ, nhưng anh chưa kịp phán đoán thì người đó đã móc chìa khóa để mở cửa…

Khóa cửa đã bị Hàn Giang phá hỏng, nên khỏi phải hỏi, người đó đã phát hiện ra sự khác thường, Hàn Giang nín thở nghiêng người nấp sau cánh cửa, chỉ đợi người đó tiến vào.

5

Cửa mở, ánh trăng trong vắt từ bên ngoài bắt vào trong phòng, rồi một bóng đen loáng qua cửa tiến vào. Hàn Giang nhìn rõ trong tay người đó có súng! Sự căng thẳng tột độ đã thôi thúc Hàn Giang chọn cách ra tay trước, đúng lúc Hàn Giang ra sức đấy cánh cửa nhôm ra đằng trước, thì người đó đã vào bên trong, rồi loáng một cái, nhảy vào trong phòng. Đây chính là điều mà Hàn Giang chờ đợi, “rầm”, cửa đóng lại, Hàn Giang từ sau cánh cửa lao vào bóng đen trong phòng.

Nhưng điều khiến Hàn Giang không ngờ đó là phản xạ của bóng đen đó rất nhanh nhạy, nên loáng một cái, bóng đen đó đã nhanh nhẹn né được cú vồ của Hàn Giang. Hàn Giang thuận đà quay người lại, vươn tay trái ra, tấn công thẳng vào cổ của bóng đen. Rõ ràng là bóng đen ngạc nhiên trước sự nhạy cảm tốc độ của Hàn Giang, nên từ từ lùi lại, bước loạng choạng, cuối cùng đã bị Hàn Giang ép vào góc tường, tựa lưng lên tường. Cánh tay phải rắn chắc của Hàn Giang kẹp chặt cô bóng đen. Hàn Giang bỗng cảm thấy cổ bóng đen có gì đó khác thường, nhưng không kịp để anh nghĩ ngợi nhiều, bóng đen đã tung một cú đá, đá thẳng về hướng mặt Hàn Giang.

Hàn Giang hết cách, đành phải buông cổ bóng đen ra. Bóng đen thấy cú đá hụt liền vội vàng thu chân phải về. Đúng lúc đó, Hàn Giang dùng dao găm áp sát bóng đen. còn bóng đen thì nhắm thẳng nòng súng về phía Hàn Giang… Chỉ trong tích tắc, người đó từ bóng đêm xông ra. tung vài chiêu với Hàn Giang. đã khiến tư duy của anh lập tức hồi tưởng lại, mấy chiêu này hình như quen quen, đúng, trong kinh đường tối om tại chùa Lang Mộc!

“Yelena!”

“Hàn Giang!”

Hai người gần như cùng lúc thốt ra tên của đối phương.

Vừa dứt lời, cánh cửa đã mở ra, một chùm ánh sáng rọi vào. ‘”Hàn Giang, Đường Phong! Đúng là các cậu rồi!” – Ngoài cửa vang lên giọng Makarov.

Đường Phong và Lương Viện vội vàng bật đèn pin và cũng đã nhìn rõ người tới, chính là Yelena và Makarov.

Makarov gỡ từ trên xe xuống rất nhiều đồ đạc, cả một thùng nến đầy, rồi mọi người mỗi người một tay một chân thắp nến lên, và rốt cuộc cũng mang lại sinh khí cho căn phòng nhỏ này.

‘Lão Mã, sao hai người lại ở đây?” – Hàn Giang nóng lòng muốn biết lý do sự có mặt của Makarov và Yelena ở nơi này.

“Hàn, cậu từ từ nghe tôi kể!’’ – Makarov ngồi xuống, chậm rãi nói – “Sau khi từ núi Hạ Lan trở về, chúng tôi liên tục điều tra manh mối phía KGB, điều này chắc các cậu đã biết rồi.”

“Đúng vậy, hai người đều đã tìm ra Stechkin, lìrainin, Isakov, chắc chắn,những người này đều có vấn đề.

“Còn cả một gã White bí ẩn, trong vụ án gián điệp dó, chính White đã liên kết Stechkin, Brainin và Isakov lại với nhau. Một manh mối nữa chính là ở đây. những học viên mà Branch huấn luyện, manh mối này sau đó cũng đã nảy sinh quan hệ với White, cũng chính gã White này đã liên kết hai nhóm người vốn không liên quan gì tới nhau lại!”

“Xem ra gã White này là một nhân vật quan trọng, trước khi chết Stephen cũng từng nhắc tới một người tên là White, tôi thậm chí còn nghi ngờ gã ta chính là người của tướng quân!” – Hàn Giang suy đoán.

Makarov lắc đầu nói: “Nhưng cả hai manh mối này đều đã đứt rồi, hoặc có thể nói ràng không thế tiêp tục điều tra, thi thể của Brainin đã bị hủy hoại nghiêm trọng, còn Stechkin lại biến mất bặt vô âm tín, vụ án trên tàu gián điệp Mỹ xuất hiện gã White và cả gã White trong hồi ức của Stephen, có khi nào ba người đều là một, biết đâu White chỉ là một biệt hiệu!”

6

Đường Phong gật gù. anh nghiêng về phía quan điểm của Makarov: “Khả năng này rất lớn, bởi vì gã White mà Stephen kể, chúng ta chưa từng gặp, gã White

xuất hiện trong vụ án bạo động của các học viên chỉ có Shchedrin, và Stechkin thì đã từng gặp, nhưng Stechkin đã chạy thoát…”.

“‘Bởi vậy tôi mới cố ý cầm tấm ảnh của gã gián điệp Mỹ White trong hồ sơ vụ án tàu gián điệp Mỹ đi tìm Stechkin. nhưng ông ta lại nói rằng không biết gì về White trong bức ảnh. Bơi vậy hai tuyến manh mối điều tra tới đây đều không thế tiếp tục!” – Makarov thất vọng. “Sau đó hai người đã tới đây sao?” – Hàn Giang hỏi. “Gần đây cha em toàn nằm mơ thấy ác mộng, toàn là mơ thấy những chuyện cũ, mấy hôm trước, ông nói với em là ông bỗng cảm thấy chúng em đã quên mất điều gì đó.”

“Quên mất điều gì đó?”

“Cha đã nghĩ tới căn cứ Tiền Tiến, hiện giờ đã biết căn cứ Tiền Tiến từng xảy ra bao nhiêu chuyện như vậy rồi, cha cảm thấy rất cần thiết phải quay lại đây xem sao.”

“Bởi vậy hai người đã tới đây?”

“ừm, Hàn, hôm trước em gọi điện cho anh, nhưng không thể gọi được, rốt cuộc các anh đã xảy ra chuyện gì vậy?” – quan tâm hỏi.

Hàn Giang khẽ thở dài: “Nói một lúc không hết được!”” – Vậy là Hàn Giang kể lại cho Yelena và Makarov nghe về những gì vừa qua họ gặp phải.

“Thật không ngờ phía các anh lại xảy ra nhiều chuyện như vậy!” – Yelena không khỏi ngạc nhiên.

“Càng không thể ngờ là hai người cũng đã tới đây!”

– Hàn Giang lắc đầu, anh vẫn chưa thể thích nghi được với sự biến hóa to lớn ở đây.

‘Như vậy cho thấy chúng ta có duyên!”’ – Lương Viện cười.

“Đúng vậy, chúng ta vốn dĩ đã có duyên rồi!” – Yelena nhìn vào mắt Hàn Giang nói.

“Không, chúng ta gặp nhau ở đây thì chắc chắn không chỉ đơn giản là có duyên thôi đâu!” – Giọng Makarov bỗng ồm ồm vang lên.

“Ồ! Lẽ nào bên trong vẫn còn âm mưu hoặc là dương mưu?” – Đường Phong không hiểu.

“Bởi vì chúng ta đều cùng chung một mục đích mới đến đây. Năm đó căn cứ Tiền Tiến xuất hiện ở đây, tôi nghĩ vốn dĩ đã là một chuyện kỳ lạ. Cùng giống như nhừna gì đã thấy được khi chúng ta thăm dò trên lộ trình, ở đây thực ra cách Hạn Hải Mật Thành mà chúng ta khổ sở tìm kiếm không hề xa. bởi vậy chúng ta mới đi tới đây!” – Makarov nói ra suy nghĩ của mình.

“Năm đó ở căn cứ Tiền Tiến, bác không phát hiện ra điều này sao?” – Hàn Giang hỏi.

Makarov lắc đầu: “Lúc tham aia đoàn thám hiểm tôi mới chỉ là chàng thanh niên ngoài hai mươi tuổi, không hiểu, lắm về môi trường thám hiểm, địa hình địa lí bởi vậy cho dù sau này tôi đã ở trong căn cứ Tiền Tiến bao nhiêu năm, nhưng cũng không nghĩ tới chuyện đó. Tôi… tôi chỉ thỉnh thoảng vô tình nhớ lại một vài chuyện của đoàn thám hiểm năm đó, nhưng thật không ngờ căn cứ Tiền Tiến lại gần với Hạn Hải Mật Thành, gần tuyến đường của đoàn thám hiểm năm đó tới khảo sát như vậy!”

“Bởi vậy bác muốn quay lại đây đế xem có thế tìm thấy chút manh mối nào không? Nhưng ban nãy chúng cháu đã kiêm tra qua những căn phòng ốp tôn ở đây, toàn là cảnh tượng đồ nát sau cuộc bạo động năm đó, nên chẳng trông thấy manh mối nào có giá trị!” – Đường Phong chỉ một vòng căn phòng ốp tôn bên ngoài nói.

“Đúng vậy, Đường Phong, hôm qua chúng ta đã tới đây, cũng đã kiểm tra tất cả những căn phòng ốp tôn bên ngoài, quả thực không có phát hiện nào có giá trị. Nhưng, chúng ta vẫn còn một nơi chưa tới..- Makarov ngập ngừna không nói.

” Còn nơi nào nữa ạ?” – Đường Phong hỏi. Makarov chỉ chỉ tay: “Lúc đến các cậu có trông thấy mấy căn phòng ốp tôn phía đông không?”

“Chính là mấy căn phòng cách xa căn cứ Tiền Tiến, bên ngoài hàng rào lưới sắt?”

“Đúng, chính là mấy căn phòng đó. Đó chính là nơi Branch chuyên huấn luyện các học viên mà tôi đã từng kể cho các cậu; ngày mai tôi định tới đó xem sao!”

– Makarov nói ra kế hoạch của mình.

“Vậy được, ngày mai chúng ta cùng đi!” – Đường Phong trở nên hứng thú.

“Ban nãy hai người đi đâu vậy?” – Hàn Giang hỏi.

“Tới thị trấn gần đây nhất mua đô!” – Yelena đáp.

“Ồ! Đúng rồi! Yelena, quên mất không nói với em,

trước khi hai người về, bọn anh đã ăn hết những gì ăn được trong phòng, nước cũng uống hết mấy chai rồi, thật sự là bọn anh đói quá, khát quá!” – Hàn Giang cười ngượng ngịu giải thích với Yelena.

“Em gặp anh là biết ngay chắc chắn sẽ đen đủi

mà!” – Yelena càu nhàu vài câu rồi lại lấy ra một túi thức ăn đưa cho Đường Phong và Lưong Viện: “Đêm nay mọi người tranh thủ nghỉ ngơi, hồi phục lại thể lực. Ngày mai chúng ta sẽ đi xung quanh căn cứ.”

“Không!” – Hàn Giang ngắt lời Yelena, Anh vẫn còn một số vấn đề muốn hỏi lão Mã.”

“Vấn đề?” – Yelena không biết Hàn Giang định làm gì.

7

Hàn Giang nhìn thẳng vào Makarov, nghiêm túc hỏi:

‘Thực ra điều mà cháu muốn hỏi cũng đã được nhắc đến trong lúc cháu kể lại, nhưng cháu vẫn phải hỏi lại bác!”

“Cậu hỏi đi!” – Makarov hình như đã chuẩn bị xong xuôi việc phải hồi tưởng lại đoạn kí ức đau khổ đó.

“Năm đó trong đoàn thám hiểm liên hợp có thành viên nữ không?” – Hàn Giang hỏi.

“Ồ… là thế này, hình như thành viên nữ đó tính cách rất cô lập, mỗi lần cắm trại, cô ta đều ở rất xa mọi

người, một mình dựng một căn lều nhỏ, hơn nữa lại thích lủi thủi một mình, thường xuyên biến mất, cũng không cần chúng tôi bảo vệ, nhiều lúc khiến lãnh đạo của chúng tôi phải đau đầu.”

“Bà ta tên là gì?”

“Tên? Cả họ cả tên tôi không biết, nhưng có người gọi cô ta là Lyudmila, bởi vậy nên mọi người trong đoàn thám hiểm đều gọi cô ta là Lyudmila.”

“Thân phận của bà ta là gì? Chủ yếu làm gì trong đoàn thám hiểm?”

“Cái này… cái này tôi không rõ. Ban nãy tôi nói rồi, cô ta thích lủi thủi một mình, rất ít khi thấy cô ta giao lưu với những thành viên khác chứ đừng nói tới việc trò chuyện hay kết bạn. Nhưng nhìn cách ăn mặc và hành động của cô ta, thì chắc là nhà nghiên cứu của ngành nào đó.”

“Chỉ suy đoán từ diện mạo bên ngoài thôi sao?” “Không, không đơn giản chỉ từ bên ngoài. Tôi nghĩ trong những năm đó, lại là một công việc tuyệt mật như vậy. thì tại sao lại có thể dung nạp một thành viên không có tính tổ chức, tính kỉ luật như thế? Bởi vậy tôi nghĩ, năm đó để cho cái cô Lyudmila này tham gia, chắc là do cô ta là một học giả rất danh giá. kiểu như không có cô ta là không được vậy!” – Makarov nói.

Hàn Giang gật gù: “Đúng, chắc là như vậy. Lúc tham gia đoàn thám hiểm, người phụ nữ đó khoảng bao nhiêu tuổi?”

“Cái này thì khó nói, thứ nhất là do năm tháng trôi qua lâu rồi, thứ hai khả năng lúc đó để tránh gió cát, cô ta đã dùng một mảnh vải lụa che mặt. nên lúc đó tôi không chắc về tuổi tác của cô ta, tôi đoán rằng chắc lúc đó cô ta khoảng 40 tuổi!”

‘Khoảng 40 tuổi, tự do tự tại, một học giả của ngành nào đó không thể thiếu…”” – Hàn Giang lẩm bẩm, anh ra sức lắp ghép chân dung của người phụ nữ đó trong đầu, nhưng vẫn vô cùng mờ nhạt.

“Vậy sau đó thế nào, ý cháu là sau- khi đoàn thám hiểm xảy ra chuyện, bác có sặp lại người phụ nữ đó không?”

“Hàn Giang, ý cậu là gì. Cậu cho rằng cô ta chưa chết?”

“Bà ta có chết hay không thì cháu không biết, nhưng cháu biết rằng bà ta không giống như phần lớn những thành viên khác trong đoàn thám hiểm, chết tại Đại Bạch Tuyền, còn sau đó bà ta đã đi đâu. thì có trời mới biết được!” – Hàn Giang oán thán.

“Sau đó chắc là tôi không gặp lại người phụ nữ đó!” – Makarov tức tốc lục lại một lượt trong đầu về người phụ nữ đó, hình như chỉ lúc ở trong đoàn thám hiểm họ mới gặp nhau mà thôi.

“Được rồi. vậy chúng ta hãy nói về cái dêm đó, chính là cái đêm trước khi đoàn thám hiểm xảy ra chuyện!” – Hàn Giang chuyển chủ đề sang cái đêm đáng sợ đó.

“Chuyện xảy ra trong đêm đó ngay từ đầu tôi đã kể cho các cậu rồi mà!”

“Nhưng cháu vẫn còn một vài chi tiết chưa rõ. Trước tiên bác có còn nhớ hai người đã tìm Misha nói chuyện đêm hôm đó không?”

“Hai người Trung Quốc, lúc đó tôi không cảm thấy hai người Trung Quốc đỏ khả nghi, bơi vì đội thám hiểm liên hợp được tạm thời tập hợp lại. Tuy tôi phụ trách bảo vệ an ninh, nhưng cấp trên lại chủ yếu yêu cầu chúng tôi phụ trách đảm bảo an toàn cho thành viên của chúng tôi, bởi vậy tôi không rõ lắm về phía thành viên của đoàn Trung Quốc. Nhưng bây giờ nghĩ lại, lần thám hiểm đó, ngoài quen Lương Vân Kiệt ra, tôi gần như không tiếp xúc với thành viên nào phía Trung Quốc. Hơn nữa, lúc đó tôi thấy hai người họ nói chuyện với Misha nên tôi tưởng rằng họ quen nhau nên cũng không nghĩ gì cả, lúc đó tôi đã quá sơ xuất!” – Makarov lại tự trách mình.

“Lão Mã, bác không phái suy nahĩ đâu, việc đó không phải tại bác. Cháu chỉ muốn nói rằng ngay từ đầu, kế hoạch thám hiểm đó đã là một sai lầm, mầm mống thất bại đã được định trước!” – Hàn Giang nói vậy vừa như an ủi Makarov, vừa như tổng kết lại về lần thám hiểm ở nửa thế kỷ trước.

8

Đợi tới khi Makarov bình tâm trở lại, Hàn Giang lại hỏi tiếp: “Còn nữa, sau cái đêm xảy ra chuyện, các bác

đã từng ra ngoài tìm nguồn nước mới, trong thời gian đó các bác đã tới những đâu? Đã tới Ma Quỷ Thành chưa?’”

“Ma Quỷ Thành, tôi biết cậu đang nói tới vùng địa mao Nhã Đan đáng sợ đó. Lúc tôi và Lương Vân Kiệt đi tìm nước đã trông thấy Ma Quỷ Thành nhưng chúng tôi không dám mạo hiểm xông vào. Thật không ngờ ba sỹ quan Trung Quốc lại bị người ta bắt cóc tới Ma Quỷ Thành, nếu như lúc đó tôi và Lương có thể vào đó..

“Có lẽ lúc đó hai bác không vào đó là đúng, nếu không, khả năng hai bác cũng giống như ba sỹ quan đó”,

Đường Phong nói chen vào.

Makarov gật gù: “Lúc đó chúng tôi căn bản không chuẩn bị tốt cho tình huống đặc biệt khi gặp phải hoàn cảnh phức tạp, mà tất cả chỉ theo kế hoạch của tình huống bình thường.”’

“Đúng vậy! Bão cát đen, Ma Quỷ Thành, sa mạc mênh mông, lại còn cả kẻ thù mưu mô nham hiểm, và có lẽ trong đoàn thám hiểm còn có cả nội gián ẩn rất kĩ.

Trong hoàn cảnh phức tạp, môi trường phức tạp như vậy, rõ ràng lúc đó các bác không thể đối phó được!” – Hàn Giang than thở rồi tiếp tục hỏi: “Vậy các bác không tìm thấy nguồn nước sao?”.

“Không!”

“Bác không tới Đại Bạch Tuyền sao?”

“Không, nếu tôi tìm thấy Đại Bạch Tuyền thì e rằng cũng sẽ trúng độc chết giống như những thành viên khác!”

“Vậy thì vẫn còn một nơi nữa, Hắc Thạch, các bác đã tới chưa?”

Makarov lấc lắc đầu: “Chưa, tôi còn chưa từng nghe thấy nơi này.”

“Còn một câu hỏi cuối cùng, nhưng cháu không biết phải hỏi thế nào!” – Hàn Giang chần chừ một lúc, “Hai người có trông thấy một người đàn bà đeo mặt nạ không?”

Makarov vẫn lắc đầu: “Không, chưa từng gặp!” “Vậy… vậy trong mơ thì sao? Ví dụ như ác mộng?”

– Đường Phong truy hỏi.

Makarov trầm ngâm một lúc, rồi cuối cùng vẫn đưa ra đáp án phủ định: “Không, chưa từng!”

Những câu trả lời của Makarov khiến Hàn Giang và Đường Phong đều thất vọng, Lương Viện ngồi bên cạnh không khỏi lấm bẩm: “Lẽ nào hoàng hậu Một Tạng chỉ hiển linh với mỗi chúng ta thôi?”

“Cô gái, đừng nghĩ nhiều nữa, mau ngủ đi, ngày mai còn có việc đây!” – Makarov vỗ vào vai Lương Viện nói.

Lương Viện mớ to đôi mắt mệt mỏi nhìn xung quanh: “Cháu thây căn phòng này thật u ám. năm đó căn cứ có bạo động, chắc chắn chết không ít người, ở đây đêm nay liệu có ma không nhỉ?”

“Có ma! Khà khà!” – Makarov cười, “Mọi người biết không, căn phòng này chính là gian phòng mà tôi và Branch ở năm đó.”

“Á…” – Đường Phong và Hàn Giang giật mình nhìn khăp căn phòng. và không hiểu sao. một cảm giác kỳ lạ lập tức bao trùm lấy họ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN