Tử Thư Tây Hạ - Quyển 4 - Chương 20: Công trình Vladivostok
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
134


Tử Thư Tây Hạ


Quyển 4 - Chương 20: Công trình Vladivostok


Đường Phong đẩy cánh cửa khác ra, thấy trên chiếc ghế dài trong đó chất đống ống thí nghiệm, bình đun nhiệt đã bị vỡ hoặc vẫn còn nguyên vẹn. Trong ấn tượng của Đường Phong, trên bản vẽ công trình không cỏ phòng thí nghiệm như thế này. Anh vội lùi lại vài bước, định thần quan sát tấm biển bằng đồng trước cửa: phòng tắm.

1

Ba người tiếp tục đi về hướng đông, lối đi rất rộng, ước chừng có thể đủ cho bốn chiếc xe chạy ngang nhau. Đường Phong chốc chốc lại soi đèn lên hai vách tường và trên đỉnh đầu: toàn bộ lối đi được tạo nên bởi kết cấu bê tông cốt thép, có chỗ ống thép to thậm chí còn lộ cả ra ngoài.

Hàn Giang vẫn liên tục đối chiếu thực tế với bản yẽ công trình, tuy anh không hiểu tiếng Nga, nhưng vẫn có thể xem khái quát. Điều mà anh lo lắng là biết đâu sẽ xuất hiện ngã rẽ, hoặc khu vực mới không giống như trên bản vẽ.

Lần này Hàn Giang đã lo lắng hơi thừa, họ đi thẳng theo lối đi, sau hơn hai mươi phút, Đường Phong cảm thấy không gian phía trước trở nên rộng mở. Anh dùng đèn pin soi chiếu, phía trước lại xuất hiện một đại sảnh, họ đi vào trong đó. Đường Phong cẩn thận đối chiếu bản vẽ: “Đúng vậy, đâv chính là đại sảnh thứ hai.

Trên bản vẽ thì đại sánh nàv không giống thế này, mà là hình bát giác.”

Từ trên bàn vẽ công trình cho thấy, đại sảnh số 2 nằm ở vị trí chính giữa lô cốt, khác với hai đại sảnh số 1 và 3 hình chữ nhật nằm ở hai đầu đông, tây. Đại sảnh này hình bát giác chuẩn, ngoài hai bên phía đông và phía tây kết nối với lối đi ra, hai phía nam, bắc của đại sảnh hình bát giác xuất hiện hai dãy hành lang nhỏ hẹp.

Đường Phong đi trước nên là người đầu tiên đi vào hành lang phía nam, “ở đây xem ra hoàn toàn khớp với bản vẽ công trình, công năng cũng giống hệt!”

Ba người phát hiện hai bên dãy hành lang là 12 căn phòng giống hệt nhau liền thành một dãy. “Đây là phòng ký túc” – Hàn Giang không nhìn bản vẽ, mà đã nhận ra mục đích sử dụng ở đây.

“Đúng, trên bản vẽ kí hiệu 8 trong số 12 căn phòng ở đây là phòng ký túc binh sỹ, 4 phòng còn lại là phòng ký túc sỹ quan!” – Đường Phons đối chiếu trên bản vẽ nhận ra từng phòng ở của binh sỹ và sỹ quan.

Ba người cẩn thận kiểm tra lại từng căn phòng,

mỗi phòng đều bày biện rất đơn giản, cơ bản đều có một

chiếc giường, một chiếc bàn, một chiếc ghế mà thôi, vốn không phân biệt được phòng binh sỹ và phòng sỹ quan có gì khác nhau.

Hàn Giang mở từng ngăn kéo và hộc tủ phủ đầy bụi ra, nhưng trong tất cả ngăn kéo và hộc tủ đều trống trơn, ngoài lớp bụi dày ra không trông thấy bất cứ vật dụng nào khác.

Ba người kiểm tra xong nhũng phòng ký túc này, có thất vọna quay ra naoài. thì Makarov bỗng nhớ ra gì đó: “Đợi đã, tôi cứ cảm thấy những ký túc này có vấn đề”.

“Vấn đề gì?” – Hàn Giang và Đường Phong cũng ngạc nhiên.

‘Những ký túc chúng ta kiểm tra ban nãy tình hình cũng tương tự như ở khu vực trung tâm, trong phòng vốn không bày biện gì hết, trên tường và trần nhà đều là bê tông cốt thép, như vậy làm sao có người tới ở được?” ‘Đúng vậy, khu vực trung tâm chưa lắp đặt xong nên mỗi căn phòng đều chưa đưa vào sử dụng. Ở đây cũng chưa lắp đặt xong, lẽ nào lại đế quân lính vào ở?” – Hàn Giang nghi ngờ.

“Tôi thấy hai người đa nghi quá, tiền tuyến điều kiện gian khổ thì chỉ tàm tạm vậy thôi! Hơn nữa hai người cũng thấy trong ký túc tuy có giường, có đồ gia dụng nhưng lại không hề có vật dụng cá nhân nào. Bởi vậy từ điểm này cho thấy: ở đây cũng có khả năng chưa từng sử dụng qua.”

Cách nói của Đường Phong tạm thời đã nhận được sự đồng tình của Hàn Giang và Makarov. Ba người lại đi vào hành lang phía bắc đại sảnh hình bát giác. Đường Phong đối chiếu bản vẽ công trình, giải thích: “Hai bên dãy hành lang này phân bố sáu căn phòng, lần lượt là phòng bếp kiêm phòng ăn, phòng thể dục, phòng giải trí phòng chơi cờ, phòng y tế. phòng đọc sách, phòng tắm kiêm nhà vệ sinh công cộng.”

“Đầy đủ thật đấy, sinh hoạt, giải trí cái gì cũng có!”

– Hàn Giang thán phục.

Trong lúc nói chuyện, ha người đã đấy cửa bước vào một căn phòng, trên cửa có một tấm biển bằng đồng:

“Phòng thể dục”. Thế nhưng điều khiến ba người của nhóm Đường Phong cảm thấy khác thường là phòng thể dục này lại giống một phòng đấm bốc hơn. Chính giữa phòng là một đài đấm bốc đúng tiêu chuẩn, xung quanh đài đấm bốc là vài chiếc ghế nghiêng ngả. Trong góc tường có đặt ngay ngắn vài chiếc tạ tay, còn có cả gân chục chiếc tạ đĩa, ngoài ra không còn gì cả.

“Đây lẽ nào chính là phòng thể dục?” – Đường Phong ngạc nhiên nhìn cảnh tượng trước măt.

“Điều này cũng không khó hiểu, ở đây toàn quân nhân đóng quân, bởi vậy hạng mục thể dục thể thao chủ yếu là nâng tạ với đấm bốc.” – Makarov giải thích.

Ba người tới căn phòng treo tấm biển bằng đồng “Phòng đọc sách”, Đường Phong bước ngay tới bức tranh cũ kĩ treo trên tường, phát hiện ra đây là hai bức chân

dung phủ đây bụi của Lenin và Leonid Ilyich Brezhnev, điều này đã lần nữa đã chứng minh cho niên đại xây dựng lô cốt này.

Nhưng điều khiến ba người cảm thấy kỳ lạ là trong phòng đọc sách lại không có sách, mà thậm chí đến giá sách cũng rất ít. nhưne lại kê rất nhiều bàn ghế ngồi học. “Xem ra ở đây cũng thành một phòng học rồi!” – Hàn Giang lẩm bẩm.

Đúng là vậy!” – Makarov nói rồi đi ra khỏi phòng, đẩy cánh cửa bên cạnh raễ Theo hiển thị trên bản vẽ công trình, ở dây dáng lẽ là phòng nghỉ ngơi giải trí, hoặc gọi là phòng chơi cờ, nhưng lúc này chỉ có thể trông thấy bàn ghế phủ đầy bụi bặm, và chỉ có một chiếc bàn bia nằm im lìm trong góc phòng.

2

Điều khiến ba người Đường Phong đau đầu, thực ra bây giờ mới bắt đầu. vì sự biển hóa của ba căn phòng trước mặt hình như vẫn ở trong phạm vi có thể chấp nhận được, còn ngay sau đó, họ đã gặp phải những chuyện không thể ngờ.

Đường Phong đấy cánh cửa khác ra, chỉ thấy trên ghế dài trong đó chất đống ống thí nghiệm, bình đun nhiệt đã bị vỡ hoặc vẫn còn nguyên ven. Trong ấn tượng của Đường Phong, trên bản vẽ công trình không có phòng thí nghiệm này. Anh vội lùi lại vài bước, định thần quan sát tám biên băng đông trước cửa: Phòng tắm.

Đường Phong không tin vào măt mình, mãi cho tới khi Makarov gật gật đầu: “Không sai, trên tấm biển bằng đồng viết là: Phòng tắm”.

“Tại sao phòng tắm lại biến thành thế này?” – Đường Phong nghi ngờ cầm tấm bản vẽ công trình lên đối chiếu. Quả nhiên, trên tám bán về căn phòng này được đánh dấu là “phòng tắm”, dĩ nhiên, tấm bản vẽ công trình này còn đánh dấu cụ thể ở đây còn có một phòng vệ sinh. Đường Phong lấy hết can đảm tiến lại gần những chiếc bình và ống thí nghiệm, ‘”Những thứ này không có độc chứ?” – Đường Phong nhìn Hàn Giang hỏi.

“Khó nói lắm, cậu cứ cẩn thận cho chắc!”

Nghe Hàn Giang nói vậy, Đường Phong đang đưa tay ra liền rụt lại, Đường Phong ngẩng đầu nhìn lên, loáng thoáng trông thấy rất nhiều ống nước, thậm chí phía trên trần nhà còn có hệ thống dẫn tới các thiết bị vệ sinh hoàn chỉnh, “Xem ra lúc xây chỗ này đúng là phòng tắm rồi!”

“Nhưng sau đó lại thành thế này, mẹ sư cha, đúng là kỳ lạ thật!”

Hàn Giang cũng lại gần những chiếc bình này, anh bảo Đường Phong phải cẩn thận một chút, nhưne bản thân lại rất tự tin. Anh cầm một chiếc ống thí nghiệm còn nguyên vẹn trên tay nhìn kĩ. Trên ống có một vệt màu vàng. Rõ ràng chiếc ống thí nghiệm này đã từng được dùng, nhưng hiện giờ họ vẫn không thể xác định được chất đáng sợ gì từng được đựng trong đó.

Hàn Giang khẽ đặt chiếc ống thí nghiệm về vị trí cũ, sau đó ba người từ từ rút lui khởi căn phòng này. Đường Phong còn cố ý đóng thật chặt cánh cửa có treo tấm biển “Phòng tắm” vào, giống như sợ có chất gì đáng sợ chảy ra từ căn phòng này.

Căn phòng bên cạnh là phòng ăn kiêm phòng bếp. Ba người tưởng ràng đi vào sẽ trông thấy từng dãy bàn ăn, nhưng điều khiến họ bất ngờ là không hề có bàn ăn nào trong này. Cuối căn phòng là bếp và những vật dụng để nấu nướng, nhưng không gian rộng rãi bên ngoài, thông thường để kê đặt bàn ăn lại trống trơn, xem ra bàn ăn không được thiết kế trong này.

Đường Phong nghi ngờ đi một vòng quanh phòng ăn. Tuy ở đây không còn dùng để nấu nướng, nhưng anh vẫn ngửi thấy một thứ mùi, một thứ mùi quái dị. Không phải mùi dầu khói, cũng không phải mùi thức ăn. Đường Phong nghĩ rất lâu mới phát hiện ra mùi này là mùi máu tanh.

Nhưng tại sao ở đây lại lưu lại mùi máu tanh? Đường Phong dùng đèn pin cẩn thận soi lên bếp. Đột nhiên, Đường Phong giật thót tim, đèn pin trên tay cũng suýt chút nữa thì rơi xuống đất, bởi vì anh đã trông thấy trên nền gạch men trắng xuất hiện một vệt máu đỏ bắn ra, kéo dài.

Đường Phong vẫn không tin, anh bước lại gần bếp, cẩn thận quan sát: “Hình như ở… ở đây từng xảy ra một cuộc ẩu đả đáng sợ!”

Hàn Giang cũng trông thấy vết máu trên gạch men trắng: “vết máu bắn ra cho thấy người chết bị dao chọc hoặc dao găm đâm trúng. Sau đó máu ở vết thương phụt lên; nhưng Đường Phong, trước tiên cậu phải làm rõ xem đây là máu người hay là máu của con gì đã?”

“Lẽ nào không phải của người?”

“Cậu có trông thấy xác người chết không?” “Không!” – Đường Phong lắc lắc đầu.

“Tôi thấy đây không giống vết máu người!” – Hàn Giang lấy tay miết miết vết máu trên gạch men.

“Sao anh biết?”

“Tôi vẫn chưa nói hết được, chỉ là dựa vào kinh nghiệm nhiều năm qua của tôi thôi.”

Đường Phong vẫn định nói thêm gì đó, nhưng Makarov bỗng vẫy hai người lại. Hai người bước tới cạnh Makarov, ông chỉ lên mặt đất màu cà phê nói: “ở đây có vết máu!”

“Á…” – Đường Phong giật mình ngồi xuống kiểm tra. Quả nhiên trên mặt đất lại xuất hiện một vệt máu dài, hơn nữa… hơn nữa lại không chỉ có một vệt. Hàn Giang lại phát hiện thêm một vệt máu bắn lên góc tường phía bên kia. “Ở… ở đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà sao lại để lại nhiều vệt máu dài như vậy!” – Đường Phong đứng giữa phòng, sừng sờ nhìn vết máu trên mặt đất, anh cảm thấy ớn lạnh.

Hàn Giang cũng thấy khó hiểu, nhưng anh vẫn kiên quyết cho rằng đây không phải là máu người, mà là vết máu của một số động vật. Makarov cũng nghiêng về quan điểm của Hàn Giang, nhưng ông vẫn không thể giải thích được những vết máu động yật nhiều thế này từ đâu ra.

3

Rõ ràng Đường Phong đã bị kinh động khi bước vào phòng ăn, nên khi cùns Hàn Giang và Makarov vào trong phòng y tế, theo phản xạ anh rất cảnh giác, sợ ràng ở đây cũng có đầy vết máu giống như trong phòng ăn, hơn nữa lại còn là vết máu người.

Thế nhưng phòng y tế rất sạch sẽ ngăn nắp, cũng không xuất hiện những vật dụng không phù hợp với môi trường ở đây. Mọi thứ đều giống như trong một căn phòng y tế thông thường, rất nhiều thiết bị y tế vẫn đặt nguyên vị trí cũ. chi có điều là trên tất cả đồ đạc đều phủ một lớp bụi dày.

“Hình như ở đây rất bình thường, đúng như một phòng y tế!” – Đường Phong nói xong đã đi tới cuối phòng, anh phát hiện ở đây vẫn còn một cánh cửa, trên cánh cửa phủ đầy bụi, nhưng cửa lại không khóa mà chỉ khép hờ. Đường Phong khẽ đẩy, cửa mở, bên trong là một căn phòng tối đen không rộng lắm. Đường Phong có cảm giác ở đây âm u lạnh lẽo khác thường, rồi đèn pin trên tay anh quét tới một dãy tủ. Dưới ánh sáng đèn pin, dãy tủ này ánh lên thú ánh sáng kim loại kỳ dị

Đường Phong có chút sợ hãi, anh lùi lại vài bước, chạm ngay vào người Hàn Giang: “Cậu sợ cái gì thế?” – Hàn Giang hỏi.

“Anh… anh nhìn xem đó là cái gì?” – Giọng Đường Phong run run.

Hàn Giang bước tới, dùng đèn pin soi kĩ những thứ đó, rồi đáp: “Cái này thì có gì mà phải sợ, đây không phải là tủ lạnh sao? Hoặc có thể gọi là khoang lạnh cũng được.”

“Thà anh nói đây là tủ đựng xác cho rồi!” – Đường Phong đã nhận ra đây là những thứ gì.

Makarov cũng nói: “Đúng, những thứ này rất giống những tủ đựng xác của những năm 60, 70 thế kỷ XX, lúc đó chúng tôi thường xuyên phải tiếp xúc vởi những thứ này!”

“Lão Mã, bác nói xem ở đây cần những thứ này đế làm gì? Ban nãy không phải chúng ta đã phán đoán răng ở đây chưa từng được đưa vào sử dụng sao?”

Makarov thầm nghĩ: “Thực ra rất nhiều nơi vẫn chưa được đưa vào sử dụng, nhưng ở đây đã bị sử dụng rồi, ký túc tuy chưa lắp đặt nội thất xong, nhưng cũng có người ở. Tôi đoán rằne nhữns thứ này đều được chuấn bị cho những người thợ xây dựng lô cốt số 21”.

“Ý bác là những thứ trong phòng y tế này đều để phục vụ cho những công nhân xây dựng thời đó?”

“Đúng, bởi vậy cậu mới nhìn thấy mô hình phòng y tế ở đây khá chuẩn!”

“Bao gồm cả những tú đựng xác này?”

“ừm, lúc xây dựng công trình này, chắc rất dễ xảy ra tai nạn!”

Hàn Giang không biết suy đoán của Makarov là đúne hay sai, nhưng cả ba người cảm thấy ở mãi đây thật bức bối, vậy nên họ vội vàng quay trở lại đại sảnh hình lục giác.

Đường Phong lại giở bản vẽ ra: “Khu sinh hoạt đã xem rồi. tiếp theo là khu báo hộ. Xem ra ở đó giống mấy nhà kho, không biết sẽ phát hiện thấy gì ở đó!”

“Tôi vốn tưởng rằng sẽ tìm thấy manh mối có giá trị nhất trong khu sinh hoạt, nhưng bây giờ tôi thấy thật thất vọng. Bởi vậy, tôi cũng chắng hy vọng gì nhiều vào cái khu bảo hộ đó!” – Hàn Giang nói.

“Hàn Giang, Đường Phong, hai người đã phát hiện ra chưa, cả tòa lô cốt thiết kế rất hợp lý, khu sinh hoạt được xếp ở giữa, ngộ nhỡ có tình huống cấp bách, binh ỉính đóng quân ở đây có thể tức tốc chạy tới khu trung tâm và khu bảo hộ ở hai đầu.” – Makarov đứng chính giữa đại sảnh lục giác nói.

Đường Phong nhìn lại lối đi tối đen hai bên: “Tạm thời không ca ngợi thiết kế vội, chúng ta khẩn trương kiểm tra xong khu bảo hộ đã. Yelena và Lương Viện đang sốt ruột đợi ngoài kia đấy!

Nghe Đường Phong nhắc nhở vậy, cả ba người đều im lặng đi ngay vào lối đi tối đen dẫn tới đại sảnh số 3.

4

Môi trường giống hệt, quãng đường cũng giống như đoạn lối đi trước đó, chẳng mấy chốc ba người đã tới đại sảnh số 3. Đại sảnh số 3 cũng giống đại sảnh số 1, hình chừ nhật. Trên tường phía bắc có hai cánh cửa, trên tường phía nam có ba cánh cửa, nhưng công dụng khác so với bảy cánh cứa ở đại sảnh số 1, màu sắc của những cánh cửa cũng khác nhau. Năm cánh cửa ở đây đều bằng sắt đen sì, hơn nữa lại đều là cửa cuốn cỡ lớn.

Đường Phong tìm vị trí của trung tâm điều phối điện trước, cánh cửa ở đây đóng im ỉm, còn bốn cánh cửa khác ít nhiều cũng để lại khe hở phía dưới. Đường Phong nhìn Hàn Giang, Hàn Giang lại nhìn Makarov, cả ba người đều đang nghĩ tới việc ở đây liệu có xuất hiện thứ gì đó không đána xuất hiện, ví dụ như người chẳng hạn không?

Đường Phong dựa vào kí hiệu trên bản vẽ công trình, tìm thấy kho vũ khí trước tiên, phía dưới cửa cuốn của kho vũ khí có một khe hở đủ để một người khom lưng chui vào. Ba người lần lượt chui vào trong, không gian bên trong khiến Đường Phong giật mình, “Xem ra mình hiểu sai rồi, đây không chỉ là kho lưu trữ súng ống đạn dược thông thường mà là kho vũ khí cỡ lớn đấy!”

“Đúng vậy, không gian này đủ để cất giữ tám tới mười xe tăng chiến đấu!” – Makarov thán phục.

“Các vị, đừng ngạc nhiên như vậy, ở đây hiện giờ chẳne có gì cả, đừng hy vọng chúng ta có thể cưỡi xe tăng đi!” – Hàn Giang nói xong liền đi thẳng tới một góc kho vũ khí.

Đường Phong và Makarov cũng đi theo, bới vì họ phát hiện trona kho đạn dược trống trơn chỉ có một góc kê neay ngán hơn chục chiếc thùng gỗ.

Hàn Giang không nghĩ ngợi gì cả, mở luôn chiếc thùng gỗ dài trên cùng ra, bên trong hóa ra toàn là súng. Hàn Giang lại mở tiếp vài chiếc thùng nữa ra, bên trong cả sáu chiếc thùng chứa toàn súng trường, có AK-47, có cả AKM, còn cả một thùng AK-47 mới toanh. Hàn Giang sung sướng: “Lão Mã, Đường Phong, tôi linh cảm hôm nay tôi sẽ phát tài!”

Hàn Giana nói xone lại mở tiếp một thùng phía dưới ra, đầy một thùng súng nsan TT-33, phía dưới là một thùng lựu đạn. Ba thùng dưới cùna là ba thùng đạn. hai thùng 7,62 ly, thùng còn lại là 5,45 ly. Đã lâu lắm rồi Hàn Giang không được sờ vào súng, bất ngờ bỗng trông thấy nhiều súng như vậy nên anh lập tức lắp vào thử ngay.

Hàn Giane lấy một khẩu TT-33 ra rồi quang cho Đường Phona một khẩu, sau đó liền chuẩn bị lắp đạn. Nhưne Hàn Giang vừa lắp đạn vừa cảm thấy trong thùng súng ngắn TT-33 hình như có chút khác thường. Hàn Giang thò tay vào mò thử, hình như phía dưới còn một lớp lót. Đường Phong cũng đã để ý thấy, Hàn Giang bóc mạnh lớp lót ra, bên dưới xuất hiện hai khẩu súng mini mới toanh, còn có cả hai khẩu súng mũi dao nhỏ nhắn.

Hàn Giang và Đường Phong vẫn còn đang ngạc nhiên thì Makarov đã nhận ngay ra chủng loại của hai khẩu súng này, “Súng ngắn mini S4M 7,62 ly và súng mũi dao mini NRS-2.”

Hàn Giang không hứng thú với loại súng nhỏ này, nhưng Đường Phong lại cầm lên: “Khẩu này nhỏ gọn quá. có thể để Lương Viện phòng thân.”

“Đúng vậy, rất nhỏ gọn, hai loại súng này đều chỉ có gián điệp hoặc bộ đội đặc chủng mới dùng, trước đây chủ yếu trang bị cho KGB và Bộ nội vụ, ở đây xuất hiện loại súng này rất không bình thường!” – Makarov nhìn ra manh mối từ những khẩu súng này.

“Sao lại không bình thường?” – Đường Phọng hỏi.

“Chỉ riêng đống súng này thôi đã có hai điểm không bình thường; thứ nhất, đây là hai loại súng do đặc công sử dụng, thường thì quân đội không dùng, tại sao ở đây lại có?” – Makarov ngẫm nghĩ rồi nói tiếp: “Còn cả mấy thùng súng trường phía trên nữa, AK-47 là loại súng được trang bị cho bộ đội những năm 40, 50 của thế kỷ XX, AKM là loại súng trường cuối những năm 50 thế kỷ XX mới trang bị cho bộ đội. Ở đây xuất hiện hai loại súng này đều bình thường, nhưng thùng súng AK-47 mới toanh này xuất hiện ở đây thì không bình thường lắm.”

“Tại sao?” – Đường Phong không hiểu.

“Bởi vì kiểu súng trường AK-47, 5,45 ly năm 1974 mới bắt đầu trang bị cho quân Liên Xô!” – Chưa kịp đợi Makarov trả lời, Hàn Giang đã nói ra nguyên do.

“Đúng vậy, bời vậy tôi mới nói AK-47 xuất hiện ở đây rất khả nghi! Tới lúc tôi rời khỏi căn cứ Tiền Tiến cùns chưa được trang bị loại súng này. Lô cốt nàv được xây dựng những năm 60 thế kỷ XX, sao loại súng này lại xuất hiện ở đây…” – Makarov càng nói giọng càng nhỏ, cuối cùng hoàn toàn giống như tự lẩm bẩm.

5

Ba người tự chọn vũ khí ình xong xuôi, rồi từ kho vũ khí ra lại chui vào một không gian rộng lớn.

Theo như đánh dâu trên bản vẽ công trình, thì ở đây là kho nhiên liệu, nhưng cả ba người đi một vòng quanh kho cùng không phát hiện thấy chút nhiên liệu nào ở đây, thậm chí đến cả mùi xăng cũng không có.

‘Xem ra ở đây cũng chưa từne được sử dụng.” – Đường Phong nói.

“Không, hoàn toàn ngược lại. ở đây đã từng được sử dụng, chỉ có điều không phải được dùng làm kho

nhiên liệu mà được dùng làm… bãi tập bắn.” – Hàn Giang bước tới trước bức tường xa nhất, xé một tấm bia trên tường xuống.

Tuy tấm bia đã ố vàng cũ kĩ từ lâu, nhưng lô đạn trên đó vẫn in rõ, những lỗ thủng gần như kín mít tâm

bia. “Xem ra đây là thành tích của một cao thủ!” – Makarov nói.

“Vậy ở đây toàn là cao thủ!” – Hàn Giang lại gỡ hai tấm bia trên tường xuống, giống y hệt cũng toàn là lỗ. Makarov có phần ngạc nhiên, Hàn Giang nói đây ân ý với Makarov: “Lão Mã. bác nhìn những tấm bia này mà không có ý tưởng gì sao?”

“Hàn, không phải ý cậu muốn nói rằng đây là do đám học viên đó bắn đấy chứ?”

“Ngoài bọn họ ra thì còn ai có thể bắn được nhiều lỗ chuẩn như vậy?” – Hàn Giang cao giọng.

“Có thể… có thể sau khi tới căn cứ Tiền Tiến, Branch đã phát hiện thấy lô cốt rộng lớn này, vậy là anh ta đã tận dụng lô cốt đế tiến hành huấn luyện học viên, đây cũng là lẽ thường tình” – Đường Phong suy đoán.

Hàn Giang đứng trước bức tường cao lớn, im lặng ngầm nghĩ: “Giả thiết này có thể là sự thực, nhưng việc lớn như vậy tại sao Branch lại không nói với bác? Điều này có bình thường không?”

Kho nhiên liệu rộng lớn chìm trong im lặng, sự im lặng đáng sợ, ba người đều mong nhanh chóng thoát khỏi sự im lặng này, vậy là họ bước nhanh ra ngoài.

Ngay sau đó là kho đạn dược, trong kho đạn dược không hề có đạn, nhưng tình trạng trong đó khiến ba người Đường Phong giật bắn mình, vì trong kho đạn thủng hàng trăm nghìn lỗ, bốn bức tường, mặt đất, trần nhà, gần như không một chỗ nào còn nguyên vẹn. Trên

mặt đất ngổn ngang đá vụn to nhở, người không thể bước đi được.

Ba người đành phải đứng ngoài cửa. “Xem ra ở đây từng xảy ra một vụ nổ lớn!” – Đường Phong nói.

“Nổ lớn? Nổ lớn trong kho đạn dược?” – Trước mắt Đường Phong bồng như hiện ra một biển lửa.

“Có thể trận nổ lớn này chính là nguyên nhân khiến cho lô cốt số 21 hoang phe!” – Makarov nói.

“Tôi thấy sự tình không đơn giản vậy đâu, nếu như ở đây thật sự xảy ra vụ nổ lớn, thì toàn bộ công sự đã bị phá hủy rồi, nhưng những chỗ khác trong lô cốt hiện giờ chúng ta trông thấy đều nguyên vẹn, chỉ có ở đây đã xảy ra vụ nố lớn mới ra nông nồi này. Hai người có thấy lẽ nào là do nổ kho đạn dược, nên họ mới bỏ hoang lô cốt không?”

Suy đoán của Hàn Giang đã khiến Makarov và Đường Phong không còn gì để nói, sau một hồi im lặng Đường Phong hỏi: “Vậy anh nói xem rốt cuộc là thế nào?” Hàn Giang nhìn cảnh tượng của vụ nổ trước mắt rất lâu, rồi cuối cùng vần lắc đầu: “Tôi cũng không biết, sau đây phải đi đâu?”’ – Hàn Giang quay ra hỏi Đường Phong.

Đường Phong đối chiếu bản vẽ công trình: “Chỉ còn lại một nơi cuối cùng, trên bản vẽ đánh dấu nơi này là bãi sửa xe, chắc là một nơi để sửa xe thôi!”.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của Đường Phong, trong bãi sửa xe không có lấy một chiếc xe, nhưng trong góc tường lại chất đống linh kiện của ôtô, mặt đất đầy

dầu xe đã khô két lại, tua vít cùng những dụng cụ khác vứt đầy mặt đất. “Xem ra đây chính là một bãi sửa xe, có khi cũng sửa được cả xe tăng, xe bọc thép gì đấy!” – Đường Phong nói.

“Tìm kĩ lại đi, xem có phát hiện thấy thứ gì có gia trị không!” – Hàn Giang vẫn không cam tâm.

Cả ba người tìm khắp cà bãi sửa xe, nhưng ngoài công cụ sửa xe ra thì chỉ thấy linh kiện. Đúng lúc ba người thất vọng, Hàn Giang bỗng phát hiện thấy điều khác thường trên tường góc trong cùng.

Đường Phong và Makarov vây lại, Đường Phong dùng ánh đèn pin sáng rực chiếu từng chút một lên bức tường. Đột nhiên, Hàn Giang chỉ về phía đối diện Đường Phong. Dưới ánh sáng của đèn pin, Đường Phong loáng thoáng trône thấy một khe hở thẳng tắp trên bức tường. Anh hiểu rằng, đây lại là một cánh cửa, một cánh cửa bí mật.

6

Đường Phong và Makarov đứng ở hai bên cửa, ba người nhìn nhau. Hàn Giang giương súng bắn hai phát vào ổ khóa cánh cửa bí mật, sau đó lại đạp mạnh một cái rồi ba người lách vào. Căn phòng tối đen, trong lô cốt rộng lớn im lặng tới nỗi có thể nghe thấy tiếng tim từng người đang đập. Nửa phút sau, sau khi măt mọi người đã thích nghi với bóng tối trong phòng, Hàn Giang xác

định trong phòng đúng là không có người nên mới bật đèn pin lên.

Đây chỉ là một căn phòng nhỏ mười mét vuông, một chiếc giường đơn kê sát tường, bên cạnh giường có một chiếc bàn. trước bàn là chiếc ghế. còn phía tường góc tường là một giá sách. Đường Phong ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, chỉ có một chiếc đèn trắng, tất cả những thứ này đều phủ đầy bụi. Hàn Giang cẩn thận kiểm tra lại mặt đất, một lớp bụi mịn, không phát hiện thấy dấu chân, rõ ràng ở đây đã rất lâu rồi không có người tới.

Hàn Giang và Đường Phong đều buông súng xuống, nhưng Makarov vẫn giơ súng lên, căng thẳng nhìn bốn bức tường xung quanh, bộ dạng như lo sợ có người sẽ chui ra từ bức tường bê tông cốt thép rắn chắc, bắn vào ông.

“Lão Mã, bác đang nhìn gì vậy?” – Hàn Giang quan tâm hỏi.

“Không, tôi chẳng nhìn gì cả!” – Makarov nói rất khẽ.

“Vậy sao bộ dạng của bác lại như vậy?”

“Bởi vì… bởi vì ở đây bỗng khiến tôi có một cảm giác rất đặc biệt!”

“Cảm giác đặc biệt?”

“Đúng vậy, tôi cũng không biết. Có lẽ… có lẽ đây là căn phòng cuối cùng trong lô cốt, tôi nghĩ chắc chắc

chúng ta sẽ phải phát hiện ra chút gì đó trong này!” – Makarov lúc này mới từ từ buông súng xuống.

“Phát hiện ra chút gì đó?” – Hàn Giang nhìn xung quanh, “ở đây thì phát hiện được gì? Cháu cảm giác ở đây không khác gì phòng ký túc trong khu sinh hoạt.” “Có lẽ vấn đề là ở đấy, khu sinh hoạt ở đằng kia, còn căn phòng này lại xuất hiện ở đây!” – Makarov khẽ nói.

“Bởi vậy bác cảm thấy đặc biệt? Khà khà, có thể đây là một căn phòng cho công nhân ở bãi sửa xe nghỉ ngơi hoặc là phòng trực ban!” – Hàn Giang suy đoán. “Mong là như vậy!” – Makarov lẩm bẩm.

Đường Phong bước tới trước cái bàn, kéo thử ngăn kéo bàn ra, anh phát hiện toàn bộ ngăn kéo của chiếc bàn này đều có khóa, nhưng không bị khóa. Đường Phong kéo từng chiếc ngăn kéo ra một, bên trong toàn là báo vụn, còn cả mấy chục tờ giấy viết thư vẫn chưa được sử dụng.

Đường Phong không phát hiện thấy gì từ những tờ báo vụn và giấy viết thư đó: “Căn phòng này thực ra không giống phòng ký túc ở khu sinh hoạt lắm, vì trong phòng ký túc ở khu sinh hoạt gần như không còn lại di vật gì, nhưng ở đây lại còn vài thứ!”

“Cậu phát hiện thấy gì vậy?” – Hàn Giang hỏi. “Chẳng có gì cả, chỉ là ít báo vụn và giấy viết thư!”

– Đường Phong quay lại, bước tới cạnh giá sách: “Còn nữa, ở đây có nhiều hơn phòng ký túc một giá sách.” Nói xong, Đường Phong tiện tay cầm một cuốn sách trên giá sách lên, trên cuốn sách phủ một lớp bụi

dày. Đây là một cuốn sách tiếng Nga, tên cuốn sách là “Kỹ thuật phá nổ và công trình. Đường Phong lật giở, đây chỉ là một cuốn sách kỹ thuật, không có gì đặc biệt.

Đường Phong đưa cuốn sách cho Hàn Giang, Hàn Giang iại nhìn ra manh mối từ cuốn sách này: “Cuốn sách bị lật giở tới mức cũ nát, xem ra người đọc cuốn sách này đã thuộc lòng nó!”

“Đúng vậy! Trong sách còn dùng bút đỏ đánh dấu rất nhiều chỗ!” – Đường Phong nói xong lại cầm một cuốn sách lên, đây là cuốn sách tiếng Anh: “Sổ tay đặc công Cục tình báo Trung Quốc” – Đường Phong chậm rãi đọc ra tên sách.

“Mật sử Cục tình báo Trung – Anh” – Đường Phong lại cầm một cuốn sách khác lên, vẫn là tiếng Anh.

“Hình như ở đây phần lớn đều là sách tiếng Anh’’ – Hàn Giang cũng phát hiện ra có gì đó không bình thường ở đây.

“Đúng vậy, hai hàng sách trên giá đều là tiểu thuyết tiếng Anh, có của Edgar Allan Poe, Hemingway, Jerome David Salinger, Jack London, Mark Twain…”

Đường Phong vừa nói vừa rút một cuốn sách mỏng để ở kệ thứ hai trên giá sách ra, và bỗng cảm thấy hình như phía bên trong vẫn còn trống. Anh soi đèn pin vào trong đó, quả nhiên, trên dãy thứ hai của kệ sách thấp thoáng hiện lên một cuốn sách to, không, nó giống một cái kẹp văn bản hơn! Đường Phong tiện tay lôi cái kẹp văn bản ra.

7

Đường Phong mở kẹp văn bản ra, bên trong có kẹp một xấp văn bản dày. Đường Phong bày những văn bản này ra bàn, Hàn Giang và Makarov cũng quây lại. “Đều là những văn bản bằng tiếng Nga!” – Đường Phong bước đầu suy đoán.

“Hơn nữa phần lớn đều là văn bản của KGB!” – Makarov phán đoán thêm.

“Văn bản của KGB? Xem ra trong này chắc chắn có manh mối!” – Hàn Giang trở nên hứng thú, nhưng anh không biết tiếng Nga, nên đành phải đợi Đường Phong và Makarov phiên dịch.

Đường Phong và Makarov chia nhau khẩn trương dịch những văn bản này, Đường Phong nhanh chóng dịch một phần văn bản quan trọng: “Đây có lẽ là một văn bản có thể giái mã bí mật của lô cốt”.

“Ồ! Mau dịch ra đi!” – Hàn Giang thúc giục.

Vậy là Đường Phong bắt đầu dịch văn bản này ra:

Mệnh lệnh về công sự vĩnh cửu xây dựng tại biên giới Trung — Mông của ủy ban an toàn quốc gia

(Công trình Vladivostock)

Cục công trình đặc chủng Uy ban an toàn quốc gia (Cục 13) m9660823

Trung Quốc đã bùng nổ đạn nguyên tử vào năm 1964, ngày 5 tháng 5 năm nay lại tiến hành thử nghiêm tổng hợp hạt nhân, thực tế đã trở thành quốc gia hạt nhân, trong tương lai Trung Quốc sẽ nhanh chóng nắm bắt được kỹ thuật bom khinh khí và đầu đạn hạt nhân, bởi vậy ủy ban an toàn quốc gia đã giao phó sứ mệnh cho Trung ương đảng cộng sản Liên Xô phải đề phòng chiến tranh với Trung Quốc có thể xảy ra bất cứ lúc nào. Thừa lệnh ủy ban an toàn quốc gia, Cục công trình đặc chủng (Cục 13) đã hoàn thành xây dựng công sự vĩnh cửu quy mô lớn tại biên giới Trung — Mông.

Công trình này có những công năng sau:Có khả năng ãề phòng vũ khí hạt nhân, vũ khí sinh học, vũ khí hóa học tấn công (thông số cụ thể có sách nghiệp vụ chi tiết)Có tính bí mật rất cao, không dễ bị phát hiện, hy vọng có thể thực hiện được chiến dịch mang tính đột kích (địa chỉ tuyển chọn có sách nghiệp vụ chi tiết);Có không gian rộng rãi, có thể đóng quân – một lực lượng vũ trang có quy mô nhất định trong công sự (quy mô cụ thể có sách nghiệp vụ chi tiết);Có đầy đủ trang thiết bị sinh hoạt, có thế cung ứng ột quy mô lực lượng vũ trang nhất định sinh hoạt ở đây (thiết kế cụ thể có sách nghiệp vụ chi tiết); Có đầy đủ năng lực thông tin và chỉ huy, trong lúc chiến trận có thể trở thành khu vực chỉ huy và trung tâm thông tin, có thể liên lạc đồng thời và tương thích

với hệ thống chỉ huy với tổng bộ, quân khu và các cấp tiền tuyến (thông số và thiết bị cụ thể có sách nghiệp vụ chi tiết);Có khả năng trinh sát điện tử và thu thập tình báo nhất định, trong thời chiến có thể phát triển công sự thành trung tâm thu thập tình báo hàng đầu (thông số và kế hoạch cụ thể có sách nghiệp vụ chi tiết);

7. Có năng lực phòng không, phòng ngự thông thường (thông số và thiết bị cụ thê có sách nghiệp vụ chi tiết);Có năng lực hậu cần bảo hộ tương đối mạnh, trong thời chiến có thể cung ứng bổ sung quân đội cho tiền tuyến, đồng thời có năng lực tự kìm chế khá mạnh (thông số và thiết kế cụ thể có sách nghiệp vụ chi tiết);Có điều kiện tất yếu của bệnh viện dã chiến thời chiến, có thể cung cấp điều trị cơ bản bước đầu cho binh sĩ bị thương (thông số và thiết bị cụ thể có sách nghiệp vụ chi tiết).

Ngày 23 tháng 8 năm 1966

Sau khi Đường Phong dịch xong, Hàn Giang và Makarov đều im lặng. Đường Phong cũng đang hồi tưởng lại quá trình từ khi phát hiện thấy lô cốt cho tới giờ, miệng không ngừng lẩm bẩm lại câu: “Công trình Vladivostock…, công trình Vladívostock… chinh phục phương Đông, bốc phét quá! Xem ra lô cốt này được xây dựng trong thời kỳ chiến tranh lạnh để phòng ngừa bùng phát chiến tranh hạt nhân với Trung Quốc.”

Makarov lại nhìn chằm chàm dòng chữ “ủy ban an toàn quốc gia Cục công trình đặc chủng (Cục 13)”, Makarov lấy ngón tay miết miết lên số 13, sau khi xác định mình không nhìn nhầm, rốt cuộc Makarov cũng thốt lên: “Cuối cùng cũng đã tìm thấy Cục 13 rồi”.

“Cục 13 của KGB? Chính là cục mà bác không hề biết gì?” – Đường Phong hỏi lại.

“Đúng vậy, trước đây tôi không biết Cục thứ 13 của KGB là làm gì, thậm chí việc nó có thật sự tồn tại hay không cũng không rõ, thật không ngờ nó lại xuất hiện trong một văn bản như thế này!” – Rõ ràng Makarov rất bất ngờ.

“ủy ban an toàn -quốc gia, Cục công trình đặc chủng?” – Đường Phong nhẩm lại cái tên này lần nữa, “Xem ra đây chính là tên gọi đầy đủ của Cục 13. Cục công trình đặc chủng? Nó làm những gì nhỉ?”

“Tôi cũng không rõ, nhưng từ phần hồ sơ này cho thấy, rõ ràng lô cốt kiên cố này chính là do Cục 13 phụ trách xây dựng!” – Makarov nói.

“KGB còn phụ trách cả xây dựng công trình?” – Đường Phong hỏi.

“Đúng vậy, KGB có một vài hạng mục kiến thiết, liên quan tới mục tiêu quan trọng và cơ mật quốc gia, nên sẽ không để những công ty xây dựng thông thường đảm nhận, bởi vậy xem ra Cục 13 đã đảm nhận nhiệm

“Nhưng không phải bác nói rằng Cục 13 tồn tại trong thời gian rất ngắn sao?”

“Đúng vậy, từ hồ sơ này cho thấy, Cục 13 tồn tại trong những năm 60 của thế kỷ XX, nhưng sau đó chắc là bị xóa sổ nên rất ít người biết đến!” – Makarov suy đoán.

“Xem ra đây là công trình vô cùng quan trọng.”

– Đường Phong nhìn lại lô cốt kiên cố rộng lớn này lần nữa.

“Từ mệnh lệnh này cho thấy, tại biên giới Trung – Mông sẽ không chỉ có mỗi lô cốt này thôi, chắc là vẫn còn vài chục lô cốt tương tự. Cục diện tình hình lúc đó rất căng thẳng, cả hai nước đều đã chuẩn bị sẵn sàng cho chiến tranh hạt nhân. Tôi nghĩ một phần là do công trình quan trọng, một phần cũng là do hạng mục công trình này cần bảo mật, nên mới giao nhiệm vụ này cho KGB thực hiện!” – Makarov suy đoán thêm bước nữa.

“Nhưng tại sao lô cốt quy mô lớn thể này chưa đưa vào sử dụng đã lại bỏ đi nhỉ?” – Câu hỏi này của Đường Phong khiến Makarov im lặng. Lúc này, Hàn Giang vốn không nói năng gì từ nãy tới giờ bỗng lên tiếng: “Vậy thì phải hỏi Branch, người đã từng ở trong Cục 13 thôi”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN