Tu Tiên Chi Tiên Ma Thể - Chương 134
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
128


Tu Tiên Chi Tiên Ma Thể


Chương 134


Editor: Mạc Vô Thần

.:Chương 48:.

Quân Trì mỉm cười, “Từ giờ ta sẽ là đối thủ của các ngươi.”

Riêng với việc khống chế hỏa, bản thân Quân Trì có lý do để tự tin.

Hắn vừa dứt lời lập tức phóng về phía đôi yêu linh, trong tay tích tụ một luồng Chu Tước chân hỏa màu đen tuyền, trông cứ như một tấm vải lụa mềm mại phiêu dật trong gió, cuối cùng hóa thành một thanh lợi kiếm sắc bén cứng rắn.

Linh khí chung quanh dưới tác động của Chu Tước chân hỏa đều chuyển sang linh khí thuộc tính Hỏa, tràn ngập khắp bốn phương tám hướng.

Yêu linh không ngờ Quân Trì lại chọn cách cận chiến nhưng chỉ là suy nghĩ thoáng qua, y nhanh chóng phản ứng lại, trường kiếm đỏ rực như thể một phần trong cơ thể, khí tức nóng bỏng như muốn tiêu diệt hết thảy sự sống, chém một đường kiếm xéo về phía Quân Trì.

Yêu ma đan trong cơ thể vốn đã hóa anh, lại bất tri bất giác hấp thụ thêm một gã tà ma tu Nguyên Anh, Quân Trì có thể cảm nhận lực lượng trong cơ thể mình đã mạnh hơn trước nhiều, nhưng lại không định lượng được trình độ bản thân đến đâu, giờ phút này quả thật là thời cơ tốt để kiểm tra đo lường sức mạnh.

Kiếm ý màu hồng phóng thẳng đến Quân Trì, hắn lách mình dễ dàng né được đạo kiếm ý, nhưng theo sau đó lại là một loạt kiếm ý khác theo đuôi kéo tới, chỉ thấy cả người Quân Trì giống như một bóng đen, tốc độ nhanh đến mức khó thể nhìn nổi, kiếm ý chém xuyên qua bóng đen nhưng mảy may không hề bị nó thương tổn, chỉ trong chớp mắt hắn đã áp sát được thiếu niên yêu linh, khoảng cách không quá hai trượng, một loạt ngọn lửa màu đen xuất hiện khắp người Quân Trì, hóa thành từng đạo ánh sáng phóng thẳng về phía y.

Hết thảy đều diễn ra quá nhanh, nhìn cũng đoán được đôi yêu linh ở thế hạ phong.

Ngọn lửa màu đen kết thành một tấm lưới lớn vây khốn thiếu niên yêu linh ở trung gian.

Thế nhưng điều Quân Trì phải đối mặt không phải một yêu linh mà là hai, lúc này yêu linh không hóa hình kêu lên một tiếng rồi phóng thẳng tới chỗ hắn.

Theo những gì Quân Trì quan sát có lẽ yêu linh không hóa hình cắn nuốt Cửu Thiên Huyền Hỏa ít hơn so với yêu linh hóa hình, chính vì vậy Cửu Thiên Huyền Hỏa của nó không lợi hại như yêu linh hóa hình, huống chi yêu linh hóa hình còn có thể tự mình luyện ra linh kiếm bản mạng, thậm chí là kiếm ý, trước kia hắn nghe Hoàn Vũ nói qua rất nhiều về chuyện kiếm tu kiếm đạo, Quân Trì hiểu rõ muốn tu luyện thành kiếm ý cự kỳ khó khăn, đến mức nhiều tu sĩ luyện suốt mấy ngàn năm cũng chưa chắc luyện thành kiếm ý.

Quân Trì dễ dàng thoát khỏi va chạm của yêu linh, tấm lưới đan từ Chu Tước chân hoả vốn dĩ vây khốn thiếu niên yêu linh buộc phải thu về, tuy Chu Tước chân hoả có thể hoá thành thực thể để gây tính công kích nhưng lại có nhược điểm về phạm vi.

Quân Trì vừa mới né liền chuyển thế công kích, một quyền đánh về phía yêu linh bên kia, mặc dù yêu linh hình thái to lớn nhưng cơ thể rất linh hoạt, thế nhưng lúc này nó không hề né tránh, bị trúng một quyền rơi xuống vài chục trượng, tiếp đó là một loạt quyền đánh tới, chịu đựng nhiều loạt công kích liên tiếp khiến toàn thân nó đâu đâu cũng là vết thương, mặc dù sở hữu Cửu Thiên Huyền Hoả nhưng Chu Tước chân hoả vẫn gây ra một số thương tổn nhất định. Quân Trì không lợi dụng thời cơ để đánh Chu Tước chân hoả vào thẳng kinh mạch nó là vì vốn chỉ có ý luận bàn, nhưng ngọn lửa vẫn khiến nó rống một tiếng đau đớn, nhưng ngay sau khi đáp xuống mặt đất, dưới chân nó lập tức xuất hiện những cơn lốc, theo tiết tấu của nó, ngọn lửa cùng gió lốc bay thẳng tới chỗ Quân Trì.

Quân Trì điều khiển Chu Tước chân hoả bao bọc lấy toàn thân, trực tiếp nhào thẳng vào trong cơn lốc lửa rồi tụ lửa đánh về phía yêu linh.

Yêu linh không hề ngờ tới Quân Trì lại trực tiếp như vậy, tất nhiên không kịp phản ứng, chỉ đành đón nhận cái chết cận kề, thế nhưng thiếu niên yêu linh sao có thể trơ mắt nhìn đường huynh mình bị tổn hại, lập tức xuất trường kiếm trong tay dùng toàn lực chém Quân Trì, Quân Trì buộc phải né tránh kiếm ý, lại xoay người chộp lấy thiếu niên.

Đúng lúc này, một luồng sáng từ dưới mặt đất phóng thẳng đến tận chân trời xuyên qua cả ba người bọn họ.

Ánh sáng xanh ngọc bích mang theo linh khí thuộc tính Thuỷ đậm đặc bao bọc lấy đôi yêu linh và Quân Trì, đồng thời mang theo rất nhiều văn tự trói buộc quay vòng quay vòng như muốn che trời lấp đất.

Cả ba đều rơi xuống.

Khi nãy Quân Trì đánh quá nhập tâm mà chợt quên mất Tứ Hải Khôn Nguyên trận của đám tu sĩ.

Tuy nhiên tình trạng Quân Trì vẫn còn rất tốt, thế nhưng thiếu niên yêu linh trong lúc rơi xuống đã dần biến trở về hình thái yêu linh, tuy vậy tiếng gọi đau thương của y vẫn còn nhanh hơn so với tốc độ hóa hình, “Ca ca…”

Chỉ hai tiếng ca ca, nhưng lại khiến đầu óc Quân Trì nháy mắt buộc chặt, Nguyên Anh trong đan điền bắt đầu dao động, ma khí cũng không yên phận đòi quyền chủ đạo.

Hắn chậm rãi nhắm chặt đôi mắt nhiễm sắc đen, theo quán tính rơi xuống, ma khí và Chu Tước chân hoả như hoà quyện vào nhau, hình thành một cơn lốc thổi quét tứ phía…

Xương Gia chân quân đứng ở đằng xa quan sát cuộc chiến giữa Quân Trì và đôi yêu linh, trong lòng không hề lo lắng, vốn hắn cũng phán đoán được năng lực Quân Trì đang ở mức độ nào, hơn nữa Quân Trì vốn là Chu Tước, Chu Tước chân hoả chẳng khác nào một bộ phận cơ thể, so với đôi yêu linh dưỡng Cửu Thiên Huyền Hoả ở đan điền, vốn dĩ không thể đặt lên bàn cân. Cho dù Quân Trì có lấy một chọi hai đi chăng nữa cũng không có khả năng thua.

Chỉ là đám tu sĩ giở trò phía dưới lại rất phiền phức.

Bất quá Xương Gia chân quân không định nhúng tay hỗ trợ, với việc tu luyện của Quân Trì, tốt nhất là cứ để hắn tự trải nghiệm.

Từ lúc Xương Gia chân quân tu luyện đến nay, đã gặp phải rất nhiều tình huống ngàn cân treo sợ tóc, thiếu chút nữa là mất mạng, nhưng sư tôn chưa một lần ra tay giúp đỡ, đối với sư tôn, y đã cho hắn công pháp phù hợp nhất, chỉ điểm hắn trên con đường tu hành, đấy là toàn bộ điều mà sư phó có thể làm cho đồ đệ mình, nếu như đệ tử đánh nhau thua mà còn muốn sư phó xuất ngựa thì cũng quá mất mặt.

Doãn Lưu Cảnh trong ngực Xương Gia chân quân bị hạ Định Thân chú, vừa âm thầm hận trong lòng, vừa lo Quân Trì xảy ra chuyện, về sau nghe đám tu sĩ chung quanh thảo luận, lại nghe thấy lời cuồng vọng của Quân Trì, bấy giờ mới thoáng yên lòng.

Nhưng ngay sau đó lại, lão bản khách điếm chợt kinh hô một tiếng, “Gì chứ, tu sĩ Hưng Lưu môn thật quá đê tiện, bản thân đánh không lại thì thôi, còn muốn ngư ông đắc lợi.”

Lại quay sang nói với Xương Gia chân quân, “Vị tiền bối này, sư đệ ngươi cũng bị Tứ Hải Khôn Nguyên trận kéo xuống, ngươi không định hỗ trợ hắn sao?”

Doãn Lưu Cảnh cũng bối rối, nhưng có sốt ruột cũng vô dụng, bởi vì mắt y bị mù, giờ đây lại còn không thể động đậy thậm chí là nói chuyện, chỉ đành ngóng lỗ tai nghe người khác nhắc đến người nọ, ngực nôn nóng đến khó chịu.

Xương Gia chân quân cao lãnh liếc lão bản khách điếm một cái, “Không sao, ngươi cứ chờ xem.”

Mấy tu sĩ cấp cao khác đứng chung quanh cũng chăm chú nhìn, thiết nghĩ trong đầu ai cũng đang suy tính đến khả năng ra tay cướp đôi yêu linh.

Chỉ thấy đôi yêu linh và Quân Trì đều bị luồng sáng xanh ngọc bích bao vây chặt chẽ, bùa chú văn tự trói buộc từng người một, lôi cả ba xuống dưới tâm trận, thế nhưng ngay lúc này, trên người Quân Trì bỗng bộc phát ngọn lửa màu đen vô cùng mãnh liệt, tốc độ rơi xuống hắn càng nhanh thì ngọn lửa càng thêm mạnh mẽ, khí thế màu đen không ngừng tung hoành trải rộng, che lấp hầu như toàn bộ luồng sáng xanh ngọc bích, bùa chú văn tự lập tức bị ngọn lửa màu đen thiêu đốt rồi biến mất không chút vết tích, cứ như thế lực lượng trói buộc của pháp trận chẳng còn lại bao nhiêu, đôi yêu linh giữa không trung cũng bắt đầu giãy giụa muốn thoát khỏi.

Trên trán các tu sĩ đang duy trì trận thế chảy đầy mồ hôi, dường như sắp không chống đỡ nổi nữa, một người trong số đó cau mày, “Đây là kẻ nào, không phải hắn cũng sử dụng Dương Hoả hay sao, trận thế này chính là khắc tinh của hắn, sao hắn lại có thể thiêu huỷ bùa chú trận kia chứ?”

Những đồng bạn khác cũng kinh ngạc không kém.

Cả người Quân Trì bị ma khí và Chu Tước chân hoả bao bọc lấy, ma khí từ đan điền nhất thời được Chu Tước chân hoả che giấu cho nên mới chưa bị người khác phát hiện, bất quá Xương Gia chân quân biết ma khí hắn đang trong tình trạng mất kiểm soát.

Quân Trì đánh một chưởng về phía trận bàn, chỉ sau một tiếng ầm vang dội trận thế cứ vậy mà bị phá, lực lượng trói buộc ma khí bên trong cũng biến mất khiến Chu Tước chân hoả và ma khí tràn lan ra ngoài, cuồn cuộn như từng đợt sóng lớn, khiến hết thảy chung quanh đều mai một bên trong nó.

Trong số đám tu sĩ bày trận, chỉ có hai tu sĩ Nguyên Anh ngay lúc trận bị phá nhanh chóng gọi pháp bảo phòng ngự ra, may mắn thoát một kiếp, những người còn lại chậm tay liền bị Chu Tước chân hoả vây quanh, chưa kịp kinh hô đã bị thiêu đến không còn xương cốt.

Nơi vốn là địa điểm lập trận giờ trở thành cái hố sâu vài chục trượng, Chu Tước chân hoả vô tình thiêu trúng bùn đất khiến nó bay hơi thành khói, để lại một tầng lưu li trên bề mặt.

Xương Gia chân quân xoá Định Thân chú trên người Doãn Lưu Cảnh, đặt hắn xuống đất, chỉ kịp dùng vòng bảo hộ treo trên cổ y liền lập tức phi độn tới chỗ Quân Trì.

Quân Trì còn muốn tiếp tục truy sát hai tu sĩ Nguyên Anh nhưng Xương Gia chân quân đã kịp thời ngăn cản hắn, Quân Trì chỉ cảm thấy nguyên thần mình như một cái lò lửa, nhìn cái gì cũng không vừa mắt, đương nhiên, không vừa mắt nhất chính là người dám cản trở mình.

Bất quá Quân Trì vẫn còn một tí tỉnh táo để ngăn mình không công kích Xương Gia chân quân, ngay lúc đó Xương Gia chân quân quăng ngọc giản mà Ninh Phong tiên quân đưa riêng cho hắn, Mộc linh chi trong ngọc giản biến lớn cuốn lấy Quân Trì, ngay sau đó buộc chặt, hoàn toàn tiến vào bên trong cơ thể hắn, ma khí bị đè ép áp bức trở về yêu ma anh.

Quân Trì lập tức tỉnh táo, ngớ ra nhìn Xương Gia chân quân cách đó không xa, nhìn nhìn bản thân, lại nhìn cái hố sâu dưới chân mình, cười xấu hổ, “Hình như… lại bị ma khí khống chế.”

Xương Gia chân quân dùng thần thức trả lời, “Xem ra sư tôn phong ấn yêu ma anh của ngươi chỉ là lửa xém lông mày.”

Quân Trì gật đầu, nghiêng đầu kiếm Doãn Lưu Cảnh, chỉ thấy y bàng hoàng đứng trơ trọi một mình.

Hai yêu linh lúc này cũng đứng phía xa xa nhìn sang, yêu linh hoá hình thành thiếu niên cúi người nói, “Chúng ta thua rồi.”

Bọn họ biết cho dù cả hai có đánh cùng lúc thì cũng không phải đối thủ Quân Trì, huống chi bên cạnh hắn còn có một người lợi hại hơn thế.

Quân Trì dưới ánh mắt nóng bỏng của mọi người, mỉm cười phất tay, “Trở về hảo hảo tu luyện, hữu duyên gặp lại.”

Đông đảo tu sĩ đều tưởng hắn muốn thu hai yêu linh thành yêu sủng đều kinh ngạc không thôi, hai yêu linh lạy Quân Trì một lạy, ngẩng đầu nói, “Đa tạ ngươi thủ hạ lưu tình. Coi như chúng ta thiếu ngươi hai cái mạng, sau này ngươi có gì muốn phân phó, chúng ta tận lực hoàn thành.”

Dứt lời, hắn quăng một cặp đồ vật màu đỏ rực đến trước mặt Quân Trì, Quân Trì duỗi tay tiếp được, phát hiện thứ này liên kết đến linh giác của họ, hắn gật đầu nói, “Trân trọng đi.”

Nói xong còn phất tay thêm cái nữa.

Cái vung tay này, vốn đang rất có khí thế, tự dưng trở nên sượng hẳn.

Thiếu niên ngồi trên lưng yêu linh chưa hoá hình, yêu linh chỉ đạp một cái đã bay đến một khoảng rất xa, nhanh chóng mất bóng dáng.

Đại địa ửng hồng, trải qua một trận chiến cam go, sắc trời cũng dần sáng.

Hồi Thiên trấn bị đốt thành một đống tro tàn, mọi người đành phải tìm chỗ nào đó trú đỡ, đem vài pháp bảo ra cùng nhau chờ trời sáng hẳn.

Lão bản khách điếm miệng bô bô không dứt khen Quân Trì thế này khen Xương Gia chân quân thế kia, tán thưởng đến mức cả Quân Trì cũng thấy ngại giùm, mãi một lúc ông ta mới hỏi có phải Quân Trì rất nổi danh hay không, Quân Trì lắc đầu, “Ta không có tiếng tăm gì, nhưng tên tuổi người kia lại tương đối vang dội, hắn là Xương Gia chân quân, đệ tử dưới trướng Ninh Phong tiên quân.”

Bảy tám người ngồi xung quanh nghe thế đều kinh ngạc nhìn sang, có vẻ danh tiếng hắn quả thật vang dội.

Trong lúc ai cũng chần chờ, dường như vẫn còn hoài nghi, chỉ có lão bản khách điếm vội vàng đưa một tấm ngọc giản tới, nói với Xương Gia chân quân, “Thì ra ngài chính là Xương Gia chân quân! Tại hạ… tại hạ ngưỡng mộ ngài đã lâu, không biết…. không biết có thể cho tại hạ một cái hạ lục không?”

Xương Gia chân quân im lặng tiếp nhận ngọc giản, qua một lúc rồi trả lại cho lão bản khách điếm, lão bản khách điếm mừng rỡ nhìn tới nhìn lui, sau đó vội vàng chuẩn bị đồ ăn cho thần tượng ổng.

Đến trưa, Xương Gia chân quân dẫn Quân Trì và Doãn Lưu Cảnh rời đi, hướng về phía Tù Chương thành.

Lão bản khách điếm nhìn theo bóng dáng ba người biến mất, lại lật ngọc giản ra xem, phát hiện hình ảnh Xương Gia chân quân lưu lại trong ngọc giản đã biến mất, chỉ còn mỗi kim ý sắc nhọn mang tính công kích khủng bố.

Đây là ngọc giản được sử dụng để làm vật bảo mệnh, so với tấm hình bình thường quả thật hữu ích hơn nhiều, bất quá lão bản khách điếm vẫn tiếc nuối không thôi, ông còn định dùng thứ này làm vật chiêu bài cửa tiệm, hiện tại coi bộ không được rồi.

Mặt khác, một tu sĩ lạ mặt im lặng trà trộn trong đám tu sĩ lúc nãy cũng rời khỏi Hồi Thiên trấn, ngay sau đó lập tức dùng pháp môn truyền tin, không biết là đang nói chuyện với ai, “Đã kiểm chứng xong, hắn quả thật là Xương Gia chân quân, còn có tên đệ tử Liễu Quân Trì mà Ninh Phong tiên quân mới thu gần đây, bọn họ dắt theo một thiếu niên phàm nhân, trên người thiếu niên kia có một khí tức huyền ảo nhàn nhạt, khả năng cao y chính là một thần hồn của Ninh Phong.”

Tác giả có lời muốn nói: Sáng sớm đăng chương mà không được, đành phải đăng thêm lần nữa. Khóc xỉu.

Tiếp tục bàn về chuyện của Ninh Phong, Quân Yến và Lưu Cảnh.

Đối với Ninh Phong tiên quân, y giống như một người gặp nạn bị mất trí nhớ, trải qua một cuộc sống sinh hoạt hoàn toàn khác lạ, sau này khi y hồi phục trí nhớ, y vẫn là chính y dẫu có nhớ lại những kí ức cũ hay tiếp thu kí ức mới đi chăng nữa, bản thân y cũng sẽ không nghĩ mình là một người nào khác.

Về sau dung nhập, cả Quân Yến và Lưu Cảnh đều sẽ nghĩ mình trở về cuộc sống trước khi mất trí nhớ mà thôi, những ngày tháng sau khi mất trí nhớ cũng giống như một giấc mộng họ đã trải qua.

Chỉ có những người sống cùng Quân Yến và Lưu Cảnh mới cảm thấy họ là khác biệt, là độc lập, không muốn bọn họ khôi phục trí nhớ, cũng như không muốn bọn họ khôi phục thân phân Ninh Phong tiên quân cao cao tại thượng.

Một chú chim nhỏ đột nhiên nhặt được một một cao phú soái bị mất trí nhớ, sau đó sống cùng người ta một thời gian, tình cảm khắn khít, một ngày nọ cao phú soái khôi phục trí nhớ và địa vị của mình, chú chim nhỏ vội vàng đi tìm, lại phát hiện đối phương không còn đối xử với mình như trước kia, cảm giác chính zác là như vậy.

Đôi yêu linh sẽ không trở thành yêu sủng của Quân Trì, bất quá về sau vẫn còn xuất hiện, là nhân tố rất quan trọng.

Thần: Thiệt sự t làm tới đâu đọc tới đó, nhưng trước chương này t cũng suy nghĩ y chang tác giả luôn á, vi diệu thật:)))

T cũng xem Ninh Phong như một người mất trí nhớ, và t đặt ra giả thuyết rằng khi người yêu mình bị mất trí nhớ, tính cách không còn như trước, thì một người yêu người đó vì tính cách – có thể chấp nhận con người “mới” này hay không? Và thậm chí lỡ như người đó yêu ‘người khác’, sau đó khôi phục trí nhớ rồi nhớ ra mình thì cái ‘người khác’ đó sẽ cảm thấy như thế nào, có cảm giác như mình không:))) Nghĩ hồi loạn vl nên không nghĩ nữa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN