Tu Tiên Đá Thần
Chương 57-2: Ngoại Truyện: Đá Cương tìm Tình Yêu
Gần đó vài mét có một con Ẩn Ma Thú Phi Tước tứ cấp chết trong vũng máu, trên đầu nó một thanh kiếm đâm sâu vào bên trong, máu từ nơi đó chảy ra ngoài.
Đá Cương đang nằm suy nghĩ về chuyện vừa mới sảy ra như một giấc mơ.
“Anh ta vừa rời khỏi gia tộc và được truyền tống đến đây, nào ngờ ở đây là một nơi linh thiên của một con Ma Thú, thấy kẻ đich xâm nhập lãnh thổ nó tức giận đuổi đánh. Tu vi anh chỉ mới vừa lên Tiên Hóa Thánh sơ cấp Tiên Cốt.”
Đá Cương bất ngờ trước sự mãnh mẽ của Ẩn Ma Thú tứ cấp Chu Tước, tương đương với Kim Hóa Đan viên mãn sắp đột phá.
Dù đã chạy khỏi lãnh địa nhưng nó vẫn không tha cho anh ta, cả hai đối đầu nhau gay gắt trong khu rừng, dùng đến đại chiêu Đá Thần Thịnh Nộ đấu với nó nhưng vẫn không hạ được.
Cuối cùng sau hai canh giờ cả hai đã đuối sức, Đá Cương dùng thanh kiếm đâm sâu vào đầu nó, trước khi nó nằm xuống đã kiệp thời đưa cánh đập anh bay ra ngoài.
Anh ta nằm yên nhìn trời vừa cười và thở dài:
– Haha…! Hầy! Ta đường đường là tiên nhân lại bị Ẩn Ma Thú Phi Tước đánh ra nông nỗi này, biết thế này ta đã ở lại trong tộc rồi.
Thời gian cứ dần trôi qua, anh ta đứng lên đi khắp các nơi tìm hiểu thế giới bên ngoài, biết được nó rất rộng lớn.
Đã ba tháng từ khi Đá Cương rời khỏi nơi truyền tống, anh đi thẳng về hướng Nam, đi qua những thành trì lớn thôn nhỏ.
Nghe mọi người nói trước mặt là rừng Hoa Linh, đi nữa đường mặt trời cũng đã dần tối, bản thân đã thấm mệt nên muốn tìm chỗ để ngủ qua đêm.
Bước vào sâu trong một hang động, bên trong từng tiếng nước rơi xuống lách tách vang khắp nơi, kèm theo sự lạnh lẽo của nó.
Cuối hang động anh ta nhìn thấy một con nhất cấp Huyết Yêu Thú Kim Ti, đang nằm bên cạnh đứa con vừa mới chào đời của mình, một mầm cây nhỏ gần đó là Huyết Mạch Quả chưa lớn lắm.
Khung cảnh bình yên im ắng, Kim Ti nhìn Đá Cương lo lắng rụt rè, Linh Khí toát ra mãnh liệt, thấy vậy anh ta bước đến mở lời:
– Ta không hại ngươi với con ngươi đâu đừng lo lắng, ta chỉ cần chổ ngủ qua đêm thôi.
Kim Ti sợ hãi lui lại về phía sau, anh ta vui vẻ bước sang một bên, đang đi bỗng dừng lại nhìn xuống chân mình thốt lên:
– Trời ơi! Đá Thần Truyền Tống! Mà ai lại đi đặt ở đây?
Trong đầu anh ta tự hỏi và bản thân tự trả lời mình:
– Nó hình như không hoặc động? chắc đây là cổng ra vào kết nối với Gia Tộc đây mà. Hay là ta khởi động lại thử xem? biết đâu lại về được tộc đấy chứ.
Thế là Đá Cương ngồi lại nơi đây mất ba ngày để sửa Pháp Trận truyền tống, anh bước lên thử nghiệm xem nó đưa mình đến đâu, ánh sáng xung quanh những viên đá sáng lên, trên tay anh viên Đá Thần cũng phát sáng theo.
Khi ánh sáng vụt tắc, trước mặt anh ta hầu như là một màu đen thăm thẳm, nhìn bầu trời cười khổ thét lên.
– Đây là đâu? Ơ đệt! Ta chơi ngu rồi! Ai cứu ta với!
Đáp lại câu nói của anh ta là những âm thanh vang vọng khắp nơi. Khoảng khắc tự hỏi tại sao bản thân lại bị đưa đến đây, sau nhiều lần suy nghĩ anh cũng biết được, chắc hẳn đó chỉ là nơi truyền tống giao thông giữa hai nơi Bắc với Nam của Gia Tộc, giúp những người thăm dò tình hình thế giới bên ngoài dễ dàng hơn. Còn nơi để trở về chỉ có bọn họ mới biết được, bản thân chỉ đành lên đường đi tiếp.
Khoảng nữa năm sau, Đá Cương lang thang trong Hoang Vu Đông Ca, tìm động vật cấp cao để giao tranh.
Bản thân đang chán nản cả một tháng không gặp động vật cấp cao nào cả, muốn quay về Thành để ngồi uốn trà nói chuyện phiếm và chém gió.
Lúc ở Thành Tây Huyền Đá Cương đã vào những quán trà, ngồi chém gió cười nói vui vẻ cùng mọi người, không chỉ vậy mà còn được ngắm nhìn mĩ nữ nữa.
Anh ta nghe mọi người bàn tán làm anh hùng cứu mĩ nhân sẽ được đền đáp, thế mà bản thân tìm mãi chẳng thấy mĩ nhân đâu, đến một cô gái cũng không nhìn thấy trong khu rừng muôn thú này.
Đá Cương đang bay trên bầu trời bất chợt nhìn thấy phía trước, ở đó cách anh khoảng vài dặm có một cô gái khoảng mười chín tuổi, đang đứng trước một con Yêu Thú cấp thấp và trên bờ vực sâu thăm thẳm, đôi mắt dần nhắm lại tuyệt vọng buôn kiếm.
Anh ta thốt lên và xuất kiếm phóng đi:
– A..! Mĩ nữ! Đừng chết! Đợi ta!
Thanh kiếm tựa như có hồn, tự động lao đến cắt đức cổ con yêu thú, máu văng ra khắp nơi trên mặt đất, còn cô gái ngơ ngác nhìn cho đến khi anh đáp xuống và xua tay trước mặt cô ấy.
Sau khi chữa thương cho cô gái xong, Đá Cương dẫn cô ấy đến một con sông nhỏ, để tẩy rửa những giọt máu và mồ hôi.
Anh ta quay lưng đi tìm thức ăn cho buổi tối, đến lúc anh quay lại nhìn cô gái mà như bị cướp mất hồn.
Màn đêm dần buôn xuống, ngọt lửa hừng hực trong bóng tối, bên trên đóm lửa là thịt Yêu Thú cấp thấp được nướng chín, mùi thơm lang tỏa bao quanh hai người họ, cả hai vừa ăn vừa trò truyện vui cười với nhau.
Buổi sáng tinh mơ với cảnh tượng hai người đang vui đùa bên con sông nhỏ, những giọt được đưa theo văng lên tán lá, hoa cỏ và thảo dược gần đó.
Hằng ngày bọn họ cùng nhau đi suốt chặng đường dài, Đá Cương rất nhiều lần ra tay bảo vệ cô gái, trải qua rất nhiều chuyện như đánh nhau, lễ hội, du ngoại khắp nơi,… Họ bắt đầu có tình cảm với nhau.
Bản thân dù biết rằng luật cấm của tộc không được yêu người ở nơi đây, nhưng anh đã yêu cô gái mất rồi, chấp nhận ở lại đây với cô ấy dù khó khăn cũng sẽ cùng nhau vượt qua.
Nhiều lần Đá Cương muốn nói hết mọi thứ về bản thân cho cô gái nghe, anh lại ta lo sợ mọi người trong tộc sẽ hại cô ấy.
Cuộc sống cho dù khó khăn đến đâu, anh cũng sẽ cố gắn đến cuối cùng để được ở bên cô gái. Thời gian cứ dần trôi qua, anh ta biết một ngày nào đó mình cũng sẽ bị bắt về.
Vào một ngày đẹp trời Đá Cương đang đi săn động vật, gặp hai người hộ vệ của tộc, buộc anh ta phải theo họ quay về, bản thân đã hứa với họ cho thêm ít thời gian.
Biết bản thân bị bắt quay về sẽ không thể quay lại, nào ngờ cha anh lại cho anh một cơ hội để quay lại. Về sau Đá Cương chỉ sống thêm với cô gái được năm năm và ra đi để lại một nỗi đau dành cho người thương nhớ anh.
Đã biết bản thân ra đi là sự thật, Đá cương cũng không buồn, đã chọn buôn bỏ tất cả để đến với cô gái, thật hạnh phúc trong những ngày tháng năm đó.
Hiện tại anh ta chỉ còn lại một mảnh linh hồn, không thể xuất hiện một lần nữa, anh tiến bước lên con đường đi về phương xa, nơi không ai biết đến nó,…
[Cuộc sống này của chúng ta không có gì là vĩnh viễn, biết là vậy nhưng mà tình yêu có thể đem lại hạnh phúc. Chúng ta có thể làm được như thế không, buôn bỏ tất cả để đến được với nhau, dù đó chỉ là tình yêu trong phút chóc. Đối tác giả như ta dù biết nó sẽ đau nhưng ta vẫn lao vào nó, cho cuộc sống thêm phần tươi đẹp hơn. Tình Yêu là gì?]
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!