Tử Tù Mã 06 - Chương 18: Giữa sống và chết
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
137


Tử Tù Mã 06


Chương 18: Giữa sống và chết


Do trận tuyết ngày một dày đặc, nên khi nhóm người đi tới sát khu vực vòng tròn thì lửa cũng sắp tắt. Cả ba dùng cây đuốc dự phòng mang theo, gạt đám than hồng rực vẫn đang lẹt đẹt phát ra vài tia lửa sang một bên, rồi nhanh chóng nhún người bước một bước dài, đi thẳng ra bên ngoài.

Tiếng động do bọn họ tạo ra không hề khiến bọn thú chú ý, bởi tiếng nhạc phát ra từ điện thoại đã át đi tất cả. Nhưng cũng chính vì tiếng nhạc quá lớn, thành thử tất cả bọn thú ăn thịt ở khu vực lân cận đều đang lục tục kéo tới nơi này.

“Chạy nhanh thôi, nếu không chúng phát hiện ra chúng ta bây giờ.” Ông Long hạ giọng nói với hai người, sau đó ông bật đèn pin soi đường mà cả nhóm vẫn để dành đợi tới lúc tình huống nguy cấp mới dùng đến, dẫn đầu lao thẳng về phía trước.

Lãng và Thuận đều bị thương khá nặng ở hai chân, nhưng trước khi xuất phát cả hai đều đã tự tiêm cho mình một liều giảm đau loại mạnh, cho nên hiện tại cảm giác không khác ngày thường là bao. Thấy ông Long dẫn đầu chạy trước, hai người cũng lập tức bật đèn pin rồi nhấc chân chạy vọt theo.

Lãng vẫn chưa quen với cảm giác mất đi một cánh tay, sự hụt hẫng trong lòng hắn lúc này khó mà có từ ngữ nào có thể tả hết. Hắn không biết một kẻ tàn tật như mình liệu có thể vượt qua được những khó khăn trước mắt và sau này hay không. Dù vậy trong lòng vẫn luôn cố tỏ ra lạc quan, bởi người đời có câu “tàn nhưng không phế”, nên hắn tin rằng chỉ cần còn sống sót, nhất định hắn sẽ tìm ra lối thoát cho chính mình.

Mới chỉ chạy được chừng hơn năm trăm mét, Lãng và Thuận đã mệt bở hơi tai. Vì mất máu quá nhiều lại thêm ăn uống không đủ bữa, bụng cả hai không ngừng sôi lên ùng ục.

Lãng thả tốc độ chạy chậm lại, hắn đưa cái đèn pin trong tay lên miệng, dùng hàm răng cắn chặt lại. Cằm thì vận sức giữ hai quai ba lô trên vai trái, bàn tay lần mò vào túi áo khoác lấy ra vài thanh chocolate mà ban nãy hắn đã thủ sẵn trong túi.

Làm xong một loạt động tác, hắn chạy vọt lên quăng cho Thuận hai thanh, còn lại hai thanh hắn đút một vào miệng, một nắm chặt trong tay cùng với chiếc đèn pin.

Do tình thế cấp bách lại chỉ còn một tay, hắn cắn luôn cả lớp giấy bọc bên ngoài thanh chocolate, nhai qua vài lượt rồi nuốt vội xuống.

“Người chơi diễn vai ông Vinh đã tử vong.”

Một dòng thông báo xanh lè như ánh mắt bọn dã thú trong bóng đêm chạy qua chạy lại trước mặt ba người, đồng thời cả ba đều nghe thấy những tiếng chạy huỳnh huỵch từ phía sau truyền tới ngày một rõ ràng. Ba người còn chưa kịp tỏ ra thương cảm trước cái chết đã được dự đoán trước của người chơi diễn vai ông Vinh, loạt lời thoại mới đã dồn dập xuất hiện.

“Nguy… nguy rồi.” Thuận thở không ra hơi. “Bọn thú sắp đuổi kịp chúng ta rồi thì phải!”

“Nghe tiếng động từ phía sau vọng tới… hộc hộc… có vẻ số lượng dã thú đuổi theo chúng ta… đã tăng lên gấp đôi so với số lượng dã thú ở bên ngoài vòng tròn ban nãy.” Lãng vừa tăng tốc vừa đọc thoại, cái khái niệm bọn dã thú đuổi theo tăng gấp đôi này khiến cả người hắn lạnh toát.

“Mọi người lập tức dốc hết sức lực chạy nhanh lên, bọn báo đốm và sư tử đã sắp đuổi kịp chúng ta rồi kia kìa!” Ông Long vừa đọc thoại vừa cắm đầu chạy về phía trước.

Trong kịch bản nhân vật của ông dừng lại, xoay người rọi đèn pin về phía sau dò xét, lập tức nhìn thấy những cái đầu to tướng đầy lông của bọn thú. Nhưng vì muốn tiết kiệm thời gian nên ông không hề quay đầu lại như yêu cầu trong kịch bản, thế nhưng Thuận lại không nén được sự tò mò, hắn hơi nghiêng đầu nhìn về phía sau. Không nhìn thì thôi, nhìn rồi ba hồn bẩy vía của hắn run lên bần bật, bởi chỉ mới liếc thoáng qua, hắn đã thấy hàng trăm cặp mắt xanh lét ở khắp nơi đang nhằm thẳng về hướng bọn họ lao tới.

Nhưng chưa dừng lại ở đó, lời thoại mới của ông Long, người đang chạy dẫn đầu khiến cả bọn hoàn toàn tuyệt vọng.

“Không ổn rồi! Chúng ta bị bọn chúng bao vây cả bốn phía! Mọi người mau leo lên cái cây kia ẩn nấp nhanh lên!” Ông quay lại gào lên với hai người phía sau, rồi nhanh chóng vọt người rẽ sang trái, trèo lên một cây cổ thụ khẳng khiu gần đó.

Dựa vào những bước chạy huỳnh huỵch của bọn thú, ông đoán ít nhất phải có gần hai trăm con. Với số lượng đông như vậy, ông thật sự không đủ khả năng quật lại bọn chúng, bởi ngoài khả năng nhanh nhẹn, khoẻ mạnh và có giác quan nhạy bén hơn người thường, trong tay ông không hề có vũ khí gì ngoài con dao thái và đống xăng trong ba lô. Nên ông định bụng áp dụng chiến thuật từ trên cao hất xăng xuống thêu cháy bọn chúng, chỉ cầm cầm cự được đến lúc thời lượng diễn ra trò chơi kết thúc, cả nhóm chắc chắn sẽ thoát hiểm.

Nhưng nước cờ của ông lại không tính đến trong nhóm có một người mất một tay, một người thì tâm lý vẫn chưa đủ mạnh tới mức có thể bình tĩnh trước mọi biến cố. Thành thử khi ông leo lên đến đỉnh ngọn, Lãng và Thuận vẫn đang loay hoay ở bên dưới.

Lãng rút con dao thái bên sườn ra khỏi vỏ, hắn dùng sức đâm mạnh mũi dao vào thân cây, nhưng vì đây chỉ là con dao gọt trái cây, nên dù hắn có dùng hết lực mũi dao cũng chỉ lún vào thân cây được khoảng hơn một cen-ti-mét. Thuận dùng cả chân lẫn tay ôm chặt lấy thân cây bò lên, nhưng do quá hoảng sợ nên bò được một đoạn hắn lại bị tụt xuống.

Mắt thấy vòng vây của bọn thú dang dần xiết chặt lại, những tiếng gào rít hưng phấn của chúng đập thẳng vào hai tai của Lãng. Biết không thể chần chờ thêm một giây phút nào nữa, hắn lập tức quăng cái đè pin ra tít phía xa, rút con dao ra khỏi thân cây, lao thẳng về phía khe hở be bé của bụi cây lá gai gần đó, cả cơ thể cố gắng luồn lách chui hẳn vào bên trong.

Đặc điểm của cây lá gai đúng như tên gọi của nó, tất cả lá biến thành gai nhọn để thích nghi với môi trường khô hạn ở nơi này. Khi Lãng cố len người chui vào, hàng trăm cái lá nhọn như mũi kim xuyên qua lớp quần áo, găm vào da thịt cào ra vô số vết xước lớn nhỏ. Nhưng do thời gian quá cấp bách, tinh thần lại đang trong trạng thái căng thẳng cực độ, hắn không hề cảm thấy chút đau đớn nào. Sau khi len vào đến trung tâm của bụi cây, hắn dừng lại lấy ra lọ nước hoa mini hiệu Chanel trong ba lô, xịt loạn xung quanh để át đi mùi máu của mình.

Bên kia, Thuận cũng đang liều mạng chui vào một bụi cây lá gai ngay cạnh vị trí của hắn, thấy vậy hắn quăng lọ nước hoa trong tay sang. Còn chưa kịp xem đối phương có nhặt được lọ nước hoa không thì bọn thú đã ập tới lùng xục, hắn lập tức đình chỉ mọi hành động, cố gắng áp hơi thở của mình xuống mức thấp nhất có thể.

Đúng như hắn dự đoán, bọn thú lao thẳng về phía ánh sáng của cái đèn pin ban nãy hắn quăng ra, cộng thêm ông Long ở trên cây rọi đèn pin và tạo tiếng động thu hút bọn chúng, nên không có con nào bén mảng đến khu vực hắn và Thuận đang ẩn nấp.

“Thời lượng của trò chơi còn lại mười phút cuối cùng, chúc người chơi không ngỏm vào phút trót!”

Thông báo thời gian còn lại của trò chơi được gửi tới cho cả ba. Ông Long thấy thời gian không còn nhiều, lại thêm chỉ có một mình ở trên cây, ông lập tức thay đổi chiến thuật. Kéo khoá mở ra ngăn ngoài cùng của ba lô, ông lách tay trái vào lấy ra một nắm đá, hòn nào hòn nấy to bằng khoảng hai đầu ngón tay, đây chính là số đá mà lúc sắp đồ ông cố tình nhét thêm vào. Tay phải ông nhót lấy một viên, dồn lực nhằm thẳng về phía đầu những con báo đốm và mèo rừng đang dùng móng vuốt leo lên cây chọi tới. Bị ăn đau, bọn thú lập tức buông lỏng móng vuốt đang bám trên thân cây ra, lăn lông lốc rơi xuống mặt đất.

Thuận chắc mẩm với tình huống hiện tại, hắn sẽ dễ dàng vượt qua mười phút cuối cùng này. Nhưng vì ban nãy hắn chưa xịt nước hoa át đi mùi máu, bởi lúc Lãng quăng lọ nước hoa sang, hắn không chú ý nên không hề hay biết mình được người trong nhóm tiếp ứng, nên những con thú ở khu vực gần đó nhanh chóng đánh hơi thấy mùi máu của hắn. Hai tai của chúng dựng đứng lên nghe ngóng mọi tiếng động, cái mũi động đậy liên tục, xác định chính xác vị trí mùi máu toả ra nồng đậm nhất.

Dù Lãng đã xịt rất nhiều nước hoa lên khu vực xung quanh, nhưng tiếng tim đập theo nhịp trong lồng ngực của hắn nhanh chóng bị thính giác phát triển vượt bậc của bọn thú phát hiện. Chúng nhanh chóng chia quân thành hai nhóm, một nhóm ở lại tìm cách vây công con mồi đang ở trên cây, một nhóm chạy tới bao vây hai bụi cây lá gai, nơi hắn và Thuận đang ẩn nấp.

Do hiện tại là ban đêm, dù đôi mắt đã thích nghi với bóng tối, nhưng Lãng vẫn không thể nhìn rõ ràng hình dáng của bọn thú. Thứ khiến hắn biết mình đã bị chúng bao vây là tiếng bước chân chạy huỳnh huỵch cùng cặp mắt xanh lè của chúng. Hắn xiết chặt con dao trong tay, chỉ cần bọn thú thò chân hay đầu vào hắn sẽ dùng dao đâm ngay vào chúng. Nhưng hành động tiếp theo của bọn thú lại nằm ngoài dự đoán của hắn, chúng không lập tức hùng hổ lao vào cắn xé bụi cây, mà tản ra thành vòng tròn bao quanh vị trí ẩn nấp của con mồi, sau đó dùng móng vuốt sắc bén của hai chân trước từ bốn phương tám hướng cào rách từng lớp cây một. Động tác cào xé của chúng quá nhanh, khiến hắn mấy lần cầm dao đâm tới nhưng toàn đâm hụt.

Chẳng mấy chốc lớp cây bảo hộ cuối cùng cũng bị rách toang, Lãng định bụng sẽ bất ngờ xông ra phản công, nhưng bọn thú có mặt ở cả bốn phía, nên ngay khi hắn vừa nhỏm người lên, hai con báo ở phía sau ngoạm chặt hai bên sườn, lôi giật ngược cả cơ thể hắn ngã nhào về phía sau. Hắn nhanh trí lập tức ngồi thụp xuống, con dao cắm chặt xuống nền đất để giữ cơ thể vững vàng trước đà lôi kéo mạnh mẽ của bọn thú.

Bởi cú táp vừa rồi của hai con báo chỉ cắn trúng phần áo bông dày của hắn, thành thử khi hàm răng sắc bén của chúng nghiến chặt, lôi mạnh về phía sau, chỉ khiến lớp áo dày của hắn bị rách toang. Thấy mình cắn trượt, hai con gầm lên một tiếng, chúng nhún người nhảy bổ về phía hắn, những con khác cũng không tiếp tục đứng nhìn, cả bọn nhe răng, dơ vuốt lao tới.

Lãng tính tranh thủ cơ hội bọn thú gầm gào chui vào một bụi cây khác ngay cạnh đó, nhưng hành động của hắn không nhanh bằng bọn thú, vừa mới trườn được một đoạn dài khoảng tám cen-ti-mét, hai chân hắn đã bị bọn thú nhào đến cắn chặt. Hắn định ngoặt người về phía sau, dùng con dao trong tay đâm thẳng về phía đầu của một con gần nhất, nhưng bọn thú phía trước không cho hắn cơ hội, chúng dùng chân trước táp thẳng về phía cánh tay hắn, khiến con dao trong tay văng lên không trung rồi bay tít ra xa. Đồng thời những con ở cánh trái lao tới, cái mồm đầy răng sắc nhọn há to, cắn chặt lấy cánh tay của hắn vừa bị hất đập mạnh xuống đất.

Hắn muốn dãy dụa thoát ra khỏi lũ khốn này, nhưng trực giác mách bảo hắn rằng, nếu càng dãy dụa sẽ chết càng nhanh, nên hắn quyết định nằm đờ ra như xác chết, để mặc chúng lôi qua, kéo lại cơ thể của mình trên mặt đất.

Tuy hành động của hắn khiến bọn thú bớt hung hăng hơn, nhưng không có nghĩa là chúng bỏ qua cho hắn. Chẳng mấy chốc hai chân của hắn bị cắn đứt lìa khỏi cơ thể, một nửa cánh tay cũng không còn nằm ở vị trí vốn có. Cũng may bởi hắn nằm úp sấp, nên thay vì phần bụng thì phần lưng bị cào rách tả tơi.

Không hiểu do thuốc giảm đau vẫn chưa hết tác dụng, hay do có quá nhiều vết thương trí mạng, lúc này hắn không hề có bất kỳ cảm giác đau đớn nào, ngược lại đầu óc vô cùng tỉnh táo, hắn có thể cảm nhận rõ ràng từng phần máu thịt bị bọn thú cắn đứt lìa khỏi cơ thể. Trong tầm mắt mơ hồ hắn nhìn thấy một cái đầu đầy lông lá đang áp sát về phía mình, cái mồm rộng đến mang tai của nó há to hết cỡ nhằm thẳng hướng đỉnh đầu của hắn hạ xuống. Hắn hiểu thời khắc cuối cùng của mình đã đến, nhưng lạ thay ngay khi cái chết cận kề, hắn lại chẳng hề cảm thấy tuyệt vọng hay đau buồn.

“Năm giây kết thúc trò chơi bắt đầu đếm ngược. 5… 4… 3…”

Dòng thông báo thời gian còn lại vừa hiện ra, cũng là lúc hắn cảm thấy hàm răng sắc khoẻ của con thú dùng sức nghiến chặt lấy hộp sọ của mình.

“Thời lượng trò chơi đã kết thúc, bắt đầu dịch chuyển không gian.”

 

Đại Đường Tối Cường Sơn Tặc, truyện hot tháng 4

Do trận tuyết ngày một dày đặc, nên khi nhóm người đi tới sát khu vực vòng tròn thì lửa cũng sắp tắt. Cả ba dùng cây đuốc dự phòng mang theo, gạt đám than hồng rực vẫn đang lẹt đẹt phát ra vài tia lửa sang một bên, rồi nhanh chóng nhún người bước một bước dài, đi thẳng ra bên ngoài.

Tiếng động do bọn họ tạo ra không hề khiến bọn thú chú ý, bởi tiếng nhạc phát ra từ điện thoại đã át đi tất cả. Nhưng cũng chính vì tiếng nhạc quá lớn, thành thử tất cả bọn thú ăn thịt ở khu vực lân cận đều đang lục tục kéo tới nơi này.

“Chạy nhanh thôi, nếu không chúng phát hiện ra chúng ta bây giờ.” Ông Long hạ giọng nói với hai người, sau đó ông bật đèn pin soi đường mà cả nhóm vẫn để dành đợi tới lúc tình huống nguy cấp mới dùng đến, dẫn đầu lao thẳng về phía trước.

Lãng và Thuận đều bị thương khá nặng ở hai chân, nhưng trước khi xuất phát cả hai đều đã tự tiêm cho mình một liều giảm đau loại mạnh, cho nên hiện tại cảm giác không khác ngày thường là bao. Thấy ông Long dẫn đầu chạy trước, hai người cũng lập tức bật đèn pin rồi nhấc chân chạy vọt theo.

Lãng vẫn chưa quen với cảm giác mất đi một cánh tay, sự hụt hẫng trong lòng hắn lúc này khó mà có từ ngữ nào có thể tả hết. Hắn không biết một kẻ tàn tật như mình liệu có thể vượt qua được những khó khăn trước mắt và sau này hay không. Dù vậy trong lòng vẫn luôn cố tỏ ra lạc quan, bởi người đời có câu “tàn nhưng không phế”, nên hắn tin rằng chỉ cần còn sống sót, nhất định hắn sẽ tìm ra lối thoát cho chính mình.

Mới chỉ chạy được chừng hơn năm trăm mét, Lãng và Thuận đã mệt bở hơi tai. Vì mất máu quá nhiều lại thêm ăn uống không đủ bữa, bụng cả hai không ngừng sôi lên ùng ục.

Lãng thả tốc độ chạy chậm lại, hắn đưa cái đèn pin trong tay lên miệng, dùng hàm răng cắn chặt lại. Cằm thì vận sức giữ hai quai ba lô trên vai trái, bàn tay lần mò vào túi áo khoác lấy ra vài thanh chocolate mà ban nãy hắn đã thủ sẵn trong túi.

Làm xong một loạt động tác, hắn chạy vọt lên quăng cho Thuận hai thanh, còn lại hai thanh hắn đút một vào miệng, một nắm chặt trong tay cùng với chiếc đèn pin.

Do tình thế cấp bách lại chỉ còn một tay, hắn cắn luôn cả lớp giấy bọc bên ngoài thanh chocolate, nhai qua vài lượt rồi nuốt vội xuống.

“Người chơi diễn vai ông Vinh đã tử vong.”

Một dòng thông báo xanh lè như ánh mắt bọn dã thú trong bóng đêm chạy qua chạy lại trước mặt ba người, đồng thời cả ba đều nghe thấy những tiếng chạy huỳnh huỵch từ phía sau truyền tới ngày một rõ ràng. Ba người còn chưa kịp tỏ ra thương cảm trước cái chết đã được dự đoán trước của người chơi diễn vai ông Vinh, loạt lời thoại mới đã dồn dập xuất hiện.

“Nguy… nguy rồi.” Thuận thở không ra hơi. “Bọn thú sắp đuổi kịp chúng ta rồi thì phải!”

“Nghe tiếng động từ phía sau vọng tới… hộc hộc… có vẻ số lượng dã thú đuổi theo chúng ta… đã tăng lên gấp đôi so với số lượng dã thú ở bên ngoài vòng tròn ban nãy.” Lãng vừa tăng tốc vừa đọc thoại, cái khái niệm bọn dã thú đuổi theo tăng gấp đôi này khiến cả người hắn lạnh toát.

“Mọi người lập tức dốc hết sức lực chạy nhanh lên, bọn báo đốm và sư tử đã sắp đuổi kịp chúng ta rồi kia kìa!” Ông Long vừa đọc thoại vừa cắm đầu chạy về phía trước.

Trong kịch bản nhân vật của ông dừng lại, xoay người rọi đèn pin về phía sau dò xét, lập tức nhìn thấy những cái đầu to tướng đầy lông của bọn thú. Nhưng vì muốn tiết kiệm thời gian nên ông không hề quay đầu lại như yêu cầu trong kịch bản, thế nhưng Thuận lại không nén được sự tò mò, hắn hơi nghiêng đầu nhìn về phía sau. Không nhìn thì thôi, nhìn rồi ba hồn bẩy vía của hắn run lên bần bật, bởi chỉ mới liếc thoáng qua, hắn đã thấy hàng trăm cặp mắt xanh lét ở khắp nơi đang nhằm thẳng về hướng bọn họ lao tới.

Nhưng chưa dừng lại ở đó, lời thoại mới của ông Long, người đang chạy dẫn đầu khiến cả bọn hoàn toàn tuyệt vọng.

“Không ổn rồi! Chúng ta bị bọn chúng bao vây cả bốn phía! Mọi người mau leo lên cái cây kia ẩn nấp nhanh lên!” Ông quay lại gào lên với hai người phía sau, rồi nhanh chóng vọt người rẽ sang trái, trèo lên một cây cổ thụ khẳng khiu gần đó.

Dựa vào những bước chạy huỳnh huỵch của bọn thú, ông đoán ít nhất phải có gần hai trăm con. Với số lượng đông như vậy, ông thật sự không đủ khả năng quật lại bọn chúng, bởi ngoài khả năng nhanh nhẹn, khoẻ mạnh và có giác quan nhạy bén hơn người thường, trong tay ông không hề có vũ khí gì ngoài con dao thái và đống xăng trong ba lô. Nên ông định bụng áp dụng chiến thuật từ trên cao hất xăng xuống thêu cháy bọn chúng, chỉ cầm cầm cự được đến lúc thời lượng diễn ra trò chơi kết thúc, cả nhóm chắc chắn sẽ thoát hiểm.

Nhưng nước cờ của ông lại không tính đến trong nhóm có một người mất một tay, một người thì tâm lý vẫn chưa đủ mạnh tới mức có thể bình tĩnh trước mọi biến cố. Thành thử khi ông leo lên đến đỉnh ngọn, Lãng và Thuận vẫn đang loay hoay ở bên dưới.

Lãng rút con dao thái bên sườn ra khỏi vỏ, hắn dùng sức đâm mạnh mũi dao vào thân cây, nhưng vì đây chỉ là con dao gọt trái cây, nên dù hắn có dùng hết lực mũi dao cũng chỉ lún vào thân cây được khoảng hơn một cen-ti-mét. Thuận dùng cả chân lẫn tay ôm chặt lấy thân cây bò lên, nhưng do quá hoảng sợ nên bò được một đoạn hắn lại bị tụt xuống.

Mắt thấy vòng vây của bọn thú dang dần xiết chặt lại, những tiếng gào rít hưng phấn của chúng đập thẳng vào hai tai của Lãng. Biết không thể chần chờ thêm một giây phút nào nữa, hắn lập tức quăng cái đè pin ra tít phía xa, rút con dao ra khỏi thân cây, lao thẳng về phía khe hở be bé của bụi cây lá gai gần đó, cả cơ thể cố gắng luồn lách chui hẳn vào bên trong.

Đặc điểm của cây lá gai đúng như tên gọi của nó, tất cả lá biến thành gai nhọn để thích nghi với môi trường khô hạn ở nơi này. Khi Lãng cố len người chui vào, hàng trăm cái lá nhọn như mũi kim xuyên qua lớp quần áo, găm vào da thịt cào ra vô số vết xước lớn nhỏ. Nhưng do thời gian quá cấp bách, tinh thần lại đang trong trạng thái căng thẳng cực độ, hắn không hề cảm thấy chút đau đớn nào. Sau khi len vào đến trung tâm của bụi cây, hắn dừng lại lấy ra lọ nước hoa mini hiệu Chanel trong ba lô, xịt loạn xung quanh để át đi mùi máu của mình.

Bên kia, Thuận cũng đang liều mạng chui vào một bụi cây lá gai ngay cạnh vị trí của hắn, thấy vậy hắn quăng lọ nước hoa trong tay sang. Còn chưa kịp xem đối phương có nhặt được lọ nước hoa không thì bọn thú đã ập tới lùng xục, hắn lập tức đình chỉ mọi hành động, cố gắng áp hơi thở của mình xuống mức thấp nhất có thể.

Đúng như hắn dự đoán, bọn thú lao thẳng về phía ánh sáng của cái đèn pin ban nãy hắn quăng ra, cộng thêm ông Long ở trên cây rọi đèn pin và tạo tiếng động thu hút bọn chúng, nên không có con nào bén mảng đến khu vực hắn và Thuận đang ẩn nấp.

“Thời lượng của trò chơi còn lại mười phút cuối cùng, chúc người chơi không ngỏm vào phút trót!”

Thông báo thời gian còn lại của trò chơi được gửi tới cho cả ba. Ông Long thấy thời gian không còn nhiều, lại thêm chỉ có một mình ở trên cây, ông lập tức thay đổi chiến thuật. Kéo khoá mở ra ngăn ngoài cùng của ba lô, ông lách tay trái vào lấy ra một nắm đá, hòn nào hòn nấy to bằng khoảng hai đầu ngón tay, đây chính là số đá mà lúc sắp đồ ông cố tình nhét thêm vào. Tay phải ông nhót lấy một viên, dồn lực nhằm thẳng về phía đầu những con báo đốm và mèo rừng đang dùng móng vuốt leo lên cây chọi tới. Bị ăn đau, bọn thú lập tức buông lỏng móng vuốt đang bám trên thân cây ra, lăn lông lốc rơi xuống mặt đất.

Thuận chắc mẩm với tình huống hiện tại, hắn sẽ dễ dàng vượt qua mười phút cuối cùng này. Nhưng vì ban nãy hắn chưa xịt nước hoa át đi mùi máu, bởi lúc Lãng quăng lọ nước hoa sang, hắn không chú ý nên không hề hay biết mình được người trong nhóm tiếp ứng, nên những con thú ở khu vực gần đó nhanh chóng đánh hơi thấy mùi máu của hắn. Hai tai của chúng dựng đứng lên nghe ngóng mọi tiếng động, cái mũi động đậy liên tục, xác định chính xác vị trí mùi máu toả ra nồng đậm nhất.

Dù Lãng đã xịt rất nhiều nước hoa lên khu vực xung quanh, nhưng tiếng tim đập theo nhịp trong lồng ngực của hắn nhanh chóng bị thính giác phát triển vượt bậc của bọn thú phát hiện. Chúng nhanh chóng chia quân thành hai nhóm, một nhóm ở lại tìm cách vây công con mồi đang ở trên cây, một nhóm chạy tới bao vây hai bụi cây lá gai, nơi hắn và Thuận đang ẩn nấp.

Do hiện tại là ban đêm, dù đôi mắt đã thích nghi với bóng tối, nhưng Lãng vẫn không thể nhìn rõ ràng hình dáng của bọn thú. Thứ khiến hắn biết mình đã bị chúng bao vây là tiếng bước chân chạy huỳnh huỵch cùng cặp mắt xanh lè của chúng. Hắn xiết chặt con dao trong tay, chỉ cần bọn thú thò chân hay đầu vào hắn sẽ dùng dao đâm ngay vào chúng. Nhưng hành động tiếp theo của bọn thú lại nằm ngoài dự đoán của hắn, chúng không lập tức hùng hổ lao vào cắn xé bụi cây, mà tản ra thành vòng tròn bao quanh vị trí ẩn nấp của con mồi, sau đó dùng móng vuốt sắc bén của hai chân trước từ bốn phương tám hướng cào rách từng lớp cây một. Động tác cào xé của chúng quá nhanh, khiến hắn mấy lần cầm dao đâm tới nhưng toàn đâm hụt.

Chẳng mấy chốc lớp cây bảo hộ cuối cùng cũng bị rách toang, Lãng định bụng sẽ bất ngờ xông ra phản công, nhưng bọn thú có mặt ở cả bốn phía, nên ngay khi hắn vừa nhỏm người lên, hai con báo ở phía sau ngoạm chặt hai bên sườn, lôi giật ngược cả cơ thể hắn ngã nhào về phía sau. Hắn nhanh trí lập tức ngồi thụp xuống, con dao cắm chặt xuống nền đất để giữ cơ thể vững vàng trước đà lôi kéo mạnh mẽ của bọn thú.

Bởi cú táp vừa rồi của hai con báo chỉ cắn trúng phần áo bông dày của hắn, thành thử khi hàm răng sắc bén của chúng nghiến chặt, lôi mạnh về phía sau, chỉ khiến lớp áo dày của hắn bị rách toang. Thấy mình cắn trượt, hai con gầm lên một tiếng, chúng nhún người nhảy bổ về phía hắn, những con khác cũng không tiếp tục đứng nhìn, cả bọn nhe răng, dơ vuốt lao tới.

Lãng tính tranh thủ cơ hội bọn thú gầm gào chui vào một bụi cây khác ngay cạnh đó, nhưng hành động của hắn không nhanh bằng bọn thú, vừa mới trườn được một đoạn dài khoảng tám cen-ti-mét, hai chân hắn đã bị bọn thú nhào đến cắn chặt. Hắn định ngoặt người về phía sau, dùng con dao trong tay đâm thẳng về phía đầu của một con gần nhất, nhưng bọn thú phía trước không cho hắn cơ hội, chúng dùng chân trước táp thẳng về phía cánh tay hắn, khiến con dao trong tay văng lên không trung rồi bay tít ra xa. Đồng thời những con ở cánh trái lao tới, cái mồm đầy răng sắc nhọn há to, cắn chặt lấy cánh tay của hắn vừa bị hất đập mạnh xuống đất.

Hắn muốn dãy dụa thoát ra khỏi lũ khốn này, nhưng trực giác mách bảo hắn rằng, nếu càng dãy dụa sẽ chết càng nhanh, nên hắn quyết định nằm đờ ra như xác chết, để mặc chúng lôi qua, kéo lại cơ thể của mình trên mặt đất.

Tuy hành động của hắn khiến bọn thú bớt hung hăng hơn, nhưng không có nghĩa là chúng bỏ qua cho hắn. Chẳng mấy chốc hai chân của hắn bị cắn đứt lìa khỏi cơ thể, một nửa cánh tay cũng không còn nằm ở vị trí vốn có. Cũng may bởi hắn nằm úp sấp, nên thay vì phần bụng thì phần lưng bị cào rách tả tơi.

Không hiểu do thuốc giảm đau vẫn chưa hết tác dụng, hay do có quá nhiều vết thương trí mạng, lúc này hắn không hề có bất kỳ cảm giác đau đớn nào, ngược lại đầu óc vô cùng tỉnh táo, hắn có thể cảm nhận rõ ràng từng phần máu thịt bị bọn thú cắn đứt lìa khỏi cơ thể. Trong tầm mắt mơ hồ hắn nhìn thấy một cái đầu đầy lông lá đang áp sát về phía mình, cái mồm rộng đến mang tai của nó há to hết cỡ nhằm thẳng hướng đỉnh đầu của hắn hạ xuống. Hắn hiểu thời khắc cuối cùng của mình đã đến, nhưng lạ thay ngay khi cái chết cận kề, hắn lại chẳng hề cảm thấy tuyệt vọng hay đau buồn.

“Năm giây kết thúc trò chơi bắt đầu đếm ngược. 5… 4… 3…”

Dòng thông báo thời gian còn lại vừa hiện ra, cũng là lúc hắn cảm thấy hàm răng sắc khoẻ của con thú dùng sức nghiến chặt lấy hộp sọ của mình.

“Thời lượng trò chơi đã kết thúc, bắt đầu dịch chuyển không gian.”

 

Đại Đường Tối Cường Sơn Tặc, truyện hot tháng 4

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN