Tử Tù Mã 06 - Chương 9: Sơ cứu vết thương
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
167


Tử Tù Mã 06


Chương 9: Sơ cứu vết thương


Lúc này nhóm người mới có thời gian kiểm tra tình trạng của ông Vinh, trên mặt và hai bàn tay của ông ta có vô số vết xước chằng chịt, cả sâu, cả nông. Những vết thương nông máu đã ngừng chảy, đang trong quá trình kết vảy, còn những vết thương tương đối sâu vẫn đang trong trạng thái rỉ máu không ngừng. Nhưng tất cả những vết thương đó so với vết thương trên bả vai, do bộ hàm chắc khoẻ của con sư tử gây ra thì chẳng nhằm nhò gì.

Phần vai áo rách tả tơi bị máu nhuộm đỏ sậm, nhìn thoáng qua có thể nhận thấy lớp thịt lòi ra đã hoà lẫn với lớp vải rách vụn, nếu không nhìn kỹ rất khó để phân biệt được đâu là thịt đâu là áo. Xương vai dường như bị cắn đứt hoàn toàn, khiến bả vai lỏng lẻo như muốn đứt rời khỏi cơ thể.

“Người chú ấy nóng quá.” Trang dùng khăn ướt lau qua mặt cho ông Vinh, nhiệt độ cơ thể cao đến kinh người của ông ta khiến bàn tay đang cầm khăn ướt của cô rụt nhanh lại.

“Mau tiêm cho ông ấy một liều kháng sinh và một liều vắc xin uốn ván.” Ông Long chuyển tầm mắt từ vết thương trên bả vai của ông Vinh nhìn sang Trang. “Còn vết thương của ông ấy để chú xử lý.”

Trang lập tức đứng dậy đi về phía đống ba lô liểng xiểng trên mặt đất, cô hy vọng trong những cái ba lô kia sẽ có một cái đựng thuốc, nếu không cô thật sự không biết cả bọn có thể tìm đâu ra kháng sinh với vắc xin uốn ván vào lúc này.

Thuận cũng đứng dậy đi tới tìm cùng Trang, lúc này hắn muốn làm một việc gì đó để khiến bản thân bớt cảm thấy mình là một thằng vô tích sự.

“Tất cả thuốc đều để trong cái ba lô màu xám kia kìa.” Lãng nhỏm người dậy, đưa tay chỉ về phía cái ba lô được đặt ngay ngắn trên mặt đất.

Lúc quay lại lấy đồ, bởi sợ số thuốc mang theo đựng trong ống thuỷ tinh sẽ vỡ hết, nên hắn cố ý đeo cái ba lô đựng thuốc ở trước ngực, cách ly nó hoàn toàn với những cái ba lô khác. Sau cú va chạm với con sư tử, cơ thể bị hất ngược trở lại, hắn cũng cố ngã ngửa người đè lên những cái ba lô đựng nước và xăng phía sau lưng, để bảo vệ cho cái ba lô trước ngực. Hy vọng là số thuốc bên trong vẫn còn nguyên vẹn, nếu không bao sự cố gắng của hắn chẳng phải là dã tràng xe cát hay sao.

“Tiện thể lấy cho tớ lọ cồn khử trùng và bộ kim chỉ trong hộp y tế nữa nhé.” Hắn gọi với theo hai người phía trước.

“Cậu cần kim chỉ để làm gì?” Trang xoay nửa người lại hỏi hắn.

“Tay tớ bị con sư tử cào trúng.” Hắn đưa ngón trỏ trái chỉ chỉ vào vết thương trên cánh tay phải. “Nếu không khâu lại e là không ổn.” Nói xong hắn thở dài nhìn xuống cánh tay, do vận động mạnh liên tục, lại khoác thêm một đống ba lô nặng trịch lên trên, vết thương của hắn chẳng những không ngừng chảy máu mà còn rách to hơn so với lúc đầu. Dù đã quấn chặt mấy mảnh vải rách ở bên ngoài, nhưng máu từ vết thương vẫn rỉ ra liên tục, chảy xuôi theo những sợi vải tua tủa nhỏ giọt xuống đất.

Hiện tại đã là gần sáu giờ tối, ánh sáng mặt trời dần yếu ớt. Đàn sư tử bị vòng lửa cản lại bên ngoài, quanh quất một hồi rồi tản đi. Nhưng không có nghĩa là chúng không quay lại, bởi trong kịch bản màn hai viết rõ, đêm nay chúng sẽ quay trở lại tập kích nhóm người, và cũng trong màn này, lại có thêm một người nữa bị sư tử xé xác.

Thuận vừa tìm thấy hai cái đèn pha mini chạy bằng năng lượng mặt trời trong ba lô đựng lều trại, thấy trời cũng vừa xẩm tối, hắn bật đèn rồi đặt ở vị trí phù hợp để cung cấp thêm ánh sáng cho mọi người. Trang cũng vừa hay kiểm tra ba lô thuốc xong, may mắn là tất cả đều nguyên vẹn. Cô định mang cồn và bộ kim chỉ đến cho Lãng trước, nhưng vừa xoay người lại, nơi ban nãy hắn vẫn còn ngồi đó giờ đã trống không khiến cô vô cùng hốt hoảng.

“Tớ ở bên này.” Thấy cô nhìn chằm chằm chỗ ban nãy mình ngồi, rồi lại xoay ngang ngó dọc tìm kiếm, đoán ra cô đang tìm mình, Lãng vội chủ động lên tiếng gọi cô.

Hiện tại đang là thời gian kịch bản bỏ trống, nên tất cả người chơi có thể tự do di chuyển và nói lời thoại do mình nghĩ ra, miễn sao hành động và lời nói của người chơi không vi phạm tính lôgíc của nhân vật trong kịch bản thì sẽ không bị trừ điểm thưởng. Thế nên Lãng không nhất thiết phải ngồi bất động bên cạnh gốc cây cho đến nửa đêm, là thời gian bọn sư tử tấn công, cũng là lúc màn hai chính thức bắt đầu. Lại thấy ông Long đang nương theo ánh đèn pha mà Thuận vừa bật, tỉ mỉ xem xét vết thương cho ông Vinh, hắn cố nhỏm người dậy, chậm chạp bước về phía hai người bọn họ.

“Ồ, thì ra cậu ở đó, làm tớ cứ tưởng…” Trang thở phào nhẹ nhõm, ban nãy không thấy Lãng đâu, cô lại cứ nghĩ là hắn bị bọn sư tử lôi đi rồi. Giờ nghĩ lại thấy mình thật ngớ ngẩn, vòng tròn lửa vẫn còn đây, nếu bọn sư tử có xông vào, làm gì có chuyện cô và mọi người đều không phát hiện ra.

“Thuốc đây chú ơi, cháu đã hút sẵn vào xi lanh rồi đấy ạ.” Cô đưa hai ống tiêm chứa kháng sinh và vắc xin uốn ván bên trong cho ông Long, sau đó đưa cặp mắt lo lắng nhìn ông Vinh vẫn đang nằm bất động trên mặt đất. “Chú ấy không sao chứ ạ?”

“Tình hình không khả quan cho lắm.” Ông Long thở dài lắc đầu, cầm lấy một chai cồn trong đống đồ Trang vừa mang tới, mở nắp đội thẳng lên viết thương trên bả vai của ông Vinh.

Được cồn rửa sạch, vết thương hiện ra một cách sắc nét, khiến mọi người không dám nhìn thẳng. Vết thương kia thật sự quá rợn người, xương dóng bên trong hầu như đã vỡ nát, những mảnh xương vụn găm chặt vào từng thớ cơ và thớ thịt. Phần khớp nối giữa bả vai và cánh tay đã hoàn toàn đứt lìa, một đầu tròn trắng của khớp tay lòi hẳn ra bên ngoài, trông giống y như đoạn khớp lòi ra của cái đùi gà. Thịt xung quanh chỗ thì rách nham nhở, chỗ thì hoàn toàn nát bấy như bị người ta dùng dao băm đi băm lại nhiều lần, cộng thêm bị cồn rửa trôi hết máu, những mảng thịt lòi ra ngoài chỉ còn lại một màu trắng nhợt nhạt, trông càng thêm dị hợm.

“Vết thương nặng như thế này, chúng ta làm sao xử lý được bây giờ?” Thuận nhíu chặt hai hàng mày, ở thế giới hiện thực hắn là một bác sĩ, cũng đã được thấy qua vô số cảnh máu me và những vết thương rợn người, nhưng vết thương trên bả vai người đàn ông kia vẫn khiến hắn rùng mình liên tục.

“Trước tiên dùng nẹp cố định lại xương cánh tay và bả vai, sau đó dùng kim chỉ khâu tạm vết thương lại, chờ cứu hộ đến thì đưa ông ấy đến bệnh viện, chứ bây giờ chúng ta cũng không thể làm gì hơn được.” Ông Long đặt chai cồn sang một bên, đặt mông ngồi bệt trên mặt đất.

“Vết thương của cháu sao rồi?” Như chợt nhớ ra, ông đưa mắt nhìn chằm chằm vào cánh tay phải được quấn chặt bằng những miếng vải rách của Lãng.

“Cũng không nghiêm trọng lắm chú ạ.” Hắn mỉm cười chân thành nhìn ông, nếu ban nãy không phải được ông nhắc nhở, chắc giờ này cơ thể của hắn đã chia năm xẻ bảy, yên vị trong bụng của bọn sư tử rồi.

“Đừng có chủ quan.” Ông nhắc nhở hắn. “Cháu cũng lấy cho Nam một liều kháng sinh và một liều vắc xin uốn ván đi.” Ông quay sang nói với Trang. “Phòng cháy vẫn hơn chữa cháy, nhỡ vết thương có biến chứng gì thì nguy hiểm lắm.”

Lãng cũng hiểu ở nơi hoang sơ có điều kiện thời tiết khắc nghiệt như thế này, nếu muốn giữ mạng thì nhất định không được cậy mạnh, phải phòng bị mọi trường hợp xấu nhất sẽ xảy ra, cho nên khi Trang đưa cho hai ống xi lanh, hắn không ngần ngại mà lập tức tiêm chúng vào cơ bắp của mình.

Ông Long bắt đầu giúp ông Vinh nẹp lại xương cánh tay. Do không mang theo nẹp chuyên dụng, nên ông lấy vài cành cây tương đối thẳng, đổ cồn khửa trùng qua vài lần rồi dùng thay thế cho nẹp chuyên dụng.

Phần cố định xương tương đối đơn giản, sau khoảng mười phút đã hoàn thành xong, tiếp theo đến phần khó nhằn nhất là khâu lại vết thương với hành trăm vết rách lớn nhỏ, sao cho chúng khớp lại với nhau.

Cứ thử tưởng tượng xem, một miếng thịt bị cắn xé nham nhở với đủ vết rách to nhỏ tứ tung, muốn khâu lại nó trở lại nguyên vẹn là cả một quá trình căng não. May thay Thuận là bác sĩ nên khá có kinh nghiệm trong vụ khâu vá này, hắn lấy ra một đôi bao tay cao su trong xuốt đeo vào, dội cồn lên một lượt rồi cùng ông Long chăm chú chắp vá từng đường rách một.

“Để tớ giúp cậu xử lý vết thương nha.” Thấy vết thương của ông Vinh sắp sửa khâu xong, Trang định dời tầm mắt sang nơi khác, thì vô tình bắt gặp nút thắt của mảnh vải quấn trên tay Lãng vẫn đang nhỏ máu liên tục, cô lo lắng lên tiếng đề nghị giúp đỡ.

“Um, thế phiền cậu giúp tớ vậy.” Hắn ngượng nghịu gật đầu.

Thú thực cơ thể hắn hiện tại như người đi mượn, động chỗ nào chỗ đấy đau, ngồi im không nhúc nhích cũng vẫn đau. Nên nếu lúc này phải xoay xở một mình, e là hắn kham không nổi.

Trang ngồi xáp lại gần, đôi tay mảnh khảnh của cô nhẹ nhàng tháo từng vòng vải đỏ sẫm trên cánh tay hắn. Càng vào gần vết thương, lớp vải càng sậm màu, có vài chỗ còn dính những mảnh da và thịt vụn trông rất rợn người. Đến khi lớp vải được tháo ra hoàn toàn, cô hít vào một ngụm khí lạnh.

Nếu vết thương của ông Vinh khiến người khác không dám nhìn thẳng, thì vết thương của Lãng lại khiến người nhìn rùng mình liên tục. Hai vết cào sâu hoắm trên tay hắn khiến lớp thịt và lớp cơ gần như bị dóc hẳn ra khỏi xương, làn da bên trên bị hai quai của đám ba lô ma sát liên tục làm cho mòn hết, chỉ còn trơ lại màu đỏ chói mắt của thịt và máu tươi.

“Đổ cồn lên đi, để lâu dễ nhiễm trùng lắm.” Thấy cô gái trước mặt ngây ngẩn nhìn chằm chằm vết thương trên cánh tay mình, Lãng lên tiếng nhắc nhở.

“À… ừ ừ.” Trang khụt khịt cái mũi, cô cố nén lại dòng nước mắt đang trực trào.

Chỉ mới tới nơi này vài giờ đồng hồ mà cô lại cảm thấy như đã trải qua vài chục năm, cô cứ nghĩ những cảnh kinh khủng như thế này chỉ có trong phim hành động của Mỹ, ngờ đâu ngày hôm nay chính bản thân cô đã được trải nghiệm. Từ khi đặt chân tới đây, đã hàng tỉ lần cô ước những gì bản thân đang phải trải qua chỉ là một giấc mơ, ước gì khi tỉnh lại cô đang nằm trên chiếc giường mềm mại thơm tho của mình, nhưng mỗi lần nhắm chặt mắt lại rồi mở ra, xung quanh cô vẫn là mảnh đất khô cằn đầy hung hiểm này.

Bàn tay run rẩy vớ lấy một chai cồn, cô vặn nắp dốc thẳng lên vết thương của Lãng. Đau xót từ cánh tay truyền tới khiến hắn hít sâu liên tục, mồ hôi lạnh vã ra như mưa, quai hàm nghiến chặt lại cố không phát ra tiếng kêu đau đớn.

“Xin lỗi, xin lỗi!” Trang hốt hoảng thu chai cồn lại. “Tớ đổ nhanh quá làm cậu đau lắm hả?” Cô lo lắng quan sát sắc mặt của hắn.

“Không… không sao.” Lãng đưa bàn tay trái vuốt đống mồ hôi đang chảy dài trên mặt. “Cậu cứ tiếp tục đi, ở chỗ này này.” Hắn đưa tay chỉ về phía góc khuất của vết thương, nơi đó bị dính khá nhiều bụi đất.

Ông Long và Thuận cũng vừa hay khâu xong vết thương trên vai cho ông Vinh, cả hai liếc sang thấy viết thương nghiêm trọng trên cánh tay của Lãng liền vội vã chạy lại. Ông Long biết hắn bị thương, nhưng ông không nghĩ lại nặng đến mức như thế này. Nếu không nhanh sơ cứu kịp, e là sẽ bị nhiễm trùng, nặng hơn thì có thể dẫn đến cả cánh tay bị hoại tử.

Đã có kinh nghiệm khâu những vết chằng chịt to nhỏ cho ông Vinh, nên rất nhanh Thuận cầm lấy bình cồn trên tay Trang, giúp Lãng xử lý lại vết thương một lần nữa. Sau khi tiêm xong cho Lãng một liều thuốc tê loại nặng, hắn dùng kim y tế tỉ mỉ khâu từng lớp thịt lại với nhau.

Dù hiện tại có phải căng mắt tập trung thực hiện từng động tác nhỏ xíu một, hắn cũng không hề cảm thấy phiền hà hay mệt mỏi, thậm chí trong lòng còn nhen nhóm những niềm vui nho nhỏ, bởi vì rốt cuộc bây giờ hắn cũng đã trở thành người có ích cho mọi người. Hắn tự hứa trong lòng, đợi bọn cớm sư tử kia tới tập kích lần nữa, hắn nhất định sẽ không hèn nhát, nhất định sẽ sát cánh cùng mọi người vượt qua trò chơi khốn khiếp này.

 

Đại Đường Tối Cường Sơn Tặc, truyện hot tháng 4

Lúc này nhóm người mới có thời gian kiểm tra tình trạng của ông Vinh, trên mặt và hai bàn tay của ông ta có vô số vết xước chằng chịt, cả sâu, cả nông. Những vết thương nông máu đã ngừng chảy, đang trong quá trình kết vảy, còn những vết thương tương đối sâu vẫn đang trong trạng thái rỉ máu không ngừng. Nhưng tất cả những vết thương đó so với vết thương trên bả vai, do bộ hàm chắc khoẻ của con sư tử gây ra thì chẳng nhằm nhò gì.

Phần vai áo rách tả tơi bị máu nhuộm đỏ sậm, nhìn thoáng qua có thể nhận thấy lớp thịt lòi ra đã hoà lẫn với lớp vải rách vụn, nếu không nhìn kỹ rất khó để phân biệt được đâu là thịt đâu là áo. Xương vai dường như bị cắn đứt hoàn toàn, khiến bả vai lỏng lẻo như muốn đứt rời khỏi cơ thể.

“Người chú ấy nóng quá.” Trang dùng khăn ướt lau qua mặt cho ông Vinh, nhiệt độ cơ thể cao đến kinh người của ông ta khiến bàn tay đang cầm khăn ướt của cô rụt nhanh lại.

“Mau tiêm cho ông ấy một liều kháng sinh và một liều vắc xin uốn ván.” Ông Long chuyển tầm mắt từ vết thương trên bả vai của ông Vinh nhìn sang Trang. “Còn vết thương của ông ấy để chú xử lý.”

Trang lập tức đứng dậy đi về phía đống ba lô liểng xiểng trên mặt đất, cô hy vọng trong những cái ba lô kia sẽ có một cái đựng thuốc, nếu không cô thật sự không biết cả bọn có thể tìm đâu ra kháng sinh với vắc xin uốn ván vào lúc này.

Thuận cũng đứng dậy đi tới tìm cùng Trang, lúc này hắn muốn làm một việc gì đó để khiến bản thân bớt cảm thấy mình là một thằng vô tích sự.

“Tất cả thuốc đều để trong cái ba lô màu xám kia kìa.” Lãng nhỏm người dậy, đưa tay chỉ về phía cái ba lô được đặt ngay ngắn trên mặt đất.

Lúc quay lại lấy đồ, bởi sợ số thuốc mang theo đựng trong ống thuỷ tinh sẽ vỡ hết, nên hắn cố ý đeo cái ba lô đựng thuốc ở trước ngực, cách ly nó hoàn toàn với những cái ba lô khác. Sau cú va chạm với con sư tử, cơ thể bị hất ngược trở lại, hắn cũng cố ngã ngửa người đè lên những cái ba lô đựng nước và xăng phía sau lưng, để bảo vệ cho cái ba lô trước ngực. Hy vọng là số thuốc bên trong vẫn còn nguyên vẹn, nếu không bao sự cố gắng của hắn chẳng phải là dã tràng xe cát hay sao.

“Tiện thể lấy cho tớ lọ cồn khử trùng và bộ kim chỉ trong hộp y tế nữa nhé.” Hắn gọi với theo hai người phía trước.

“Cậu cần kim chỉ để làm gì?” Trang xoay nửa người lại hỏi hắn.

“Tay tớ bị con sư tử cào trúng.” Hắn đưa ngón trỏ trái chỉ chỉ vào vết thương trên cánh tay phải. “Nếu không khâu lại e là không ổn.” Nói xong hắn thở dài nhìn xuống cánh tay, do vận động mạnh liên tục, lại khoác thêm một đống ba lô nặng trịch lên trên, vết thương của hắn chẳng những không ngừng chảy máu mà còn rách to hơn so với lúc đầu. Dù đã quấn chặt mấy mảnh vải rách ở bên ngoài, nhưng máu từ vết thương vẫn rỉ ra liên tục, chảy xuôi theo những sợi vải tua tủa nhỏ giọt xuống đất.

Hiện tại đã là gần sáu giờ tối, ánh sáng mặt trời dần yếu ớt. Đàn sư tử bị vòng lửa cản lại bên ngoài, quanh quất một hồi rồi tản đi. Nhưng không có nghĩa là chúng không quay lại, bởi trong kịch bản màn hai viết rõ, đêm nay chúng sẽ quay trở lại tập kích nhóm người, và cũng trong màn này, lại có thêm một người nữa bị sư tử xé xác.

Thuận vừa tìm thấy hai cái đèn pha mini chạy bằng năng lượng mặt trời trong ba lô đựng lều trại, thấy trời cũng vừa xẩm tối, hắn bật đèn rồi đặt ở vị trí phù hợp để cung cấp thêm ánh sáng cho mọi người. Trang cũng vừa hay kiểm tra ba lô thuốc xong, may mắn là tất cả đều nguyên vẹn. Cô định mang cồn và bộ kim chỉ đến cho Lãng trước, nhưng vừa xoay người lại, nơi ban nãy hắn vẫn còn ngồi đó giờ đã trống không khiến cô vô cùng hốt hoảng.

“Tớ ở bên này.” Thấy cô nhìn chằm chằm chỗ ban nãy mình ngồi, rồi lại xoay ngang ngó dọc tìm kiếm, đoán ra cô đang tìm mình, Lãng vội chủ động lên tiếng gọi cô.

Hiện tại đang là thời gian kịch bản bỏ trống, nên tất cả người chơi có thể tự do di chuyển và nói lời thoại do mình nghĩ ra, miễn sao hành động và lời nói của người chơi không vi phạm tính lôgíc của nhân vật trong kịch bản thì sẽ không bị trừ điểm thưởng. Thế nên Lãng không nhất thiết phải ngồi bất động bên cạnh gốc cây cho đến nửa đêm, là thời gian bọn sư tử tấn công, cũng là lúc màn hai chính thức bắt đầu. Lại thấy ông Long đang nương theo ánh đèn pha mà Thuận vừa bật, tỉ mỉ xem xét vết thương cho ông Vinh, hắn cố nhỏm người dậy, chậm chạp bước về phía hai người bọn họ.

“Ồ, thì ra cậu ở đó, làm tớ cứ tưởng…” Trang thở phào nhẹ nhõm, ban nãy không thấy Lãng đâu, cô lại cứ nghĩ là hắn bị bọn sư tử lôi đi rồi. Giờ nghĩ lại thấy mình thật ngớ ngẩn, vòng tròn lửa vẫn còn đây, nếu bọn sư tử có xông vào, làm gì có chuyện cô và mọi người đều không phát hiện ra.

“Thuốc đây chú ơi, cháu đã hút sẵn vào xi lanh rồi đấy ạ.” Cô đưa hai ống tiêm chứa kháng sinh và vắc xin uốn ván bên trong cho ông Long, sau đó đưa cặp mắt lo lắng nhìn ông Vinh vẫn đang nằm bất động trên mặt đất. “Chú ấy không sao chứ ạ?”

“Tình hình không khả quan cho lắm.” Ông Long thở dài lắc đầu, cầm lấy một chai cồn trong đống đồ Trang vừa mang tới, mở nắp đội thẳng lên viết thương trên bả vai của ông Vinh.

Được cồn rửa sạch, vết thương hiện ra một cách sắc nét, khiến mọi người không dám nhìn thẳng. Vết thương kia thật sự quá rợn người, xương dóng bên trong hầu như đã vỡ nát, những mảnh xương vụn găm chặt vào từng thớ cơ và thớ thịt. Phần khớp nối giữa bả vai và cánh tay đã hoàn toàn đứt lìa, một đầu tròn trắng của khớp tay lòi hẳn ra bên ngoài, trông giống y như đoạn khớp lòi ra của cái đùi gà. Thịt xung quanh chỗ thì rách nham nhở, chỗ thì hoàn toàn nát bấy như bị người ta dùng dao băm đi băm lại nhiều lần, cộng thêm bị cồn rửa trôi hết máu, những mảng thịt lòi ra ngoài chỉ còn lại một màu trắng nhợt nhạt, trông càng thêm dị hợm.

“Vết thương nặng như thế này, chúng ta làm sao xử lý được bây giờ?” Thuận nhíu chặt hai hàng mày, ở thế giới hiện thực hắn là một bác sĩ, cũng đã được thấy qua vô số cảnh máu me và những vết thương rợn người, nhưng vết thương trên bả vai người đàn ông kia vẫn khiến hắn rùng mình liên tục.

“Trước tiên dùng nẹp cố định lại xương cánh tay và bả vai, sau đó dùng kim chỉ khâu tạm vết thương lại, chờ cứu hộ đến thì đưa ông ấy đến bệnh viện, chứ bây giờ chúng ta cũng không thể làm gì hơn được.” Ông Long đặt chai cồn sang một bên, đặt mông ngồi bệt trên mặt đất.

“Vết thương của cháu sao rồi?” Như chợt nhớ ra, ông đưa mắt nhìn chằm chằm vào cánh tay phải được quấn chặt bằng những miếng vải rách của Lãng.

“Cũng không nghiêm trọng lắm chú ạ.” Hắn mỉm cười chân thành nhìn ông, nếu ban nãy không phải được ông nhắc nhở, chắc giờ này cơ thể của hắn đã chia năm xẻ bảy, yên vị trong bụng của bọn sư tử rồi.

“Đừng có chủ quan.” Ông nhắc nhở hắn. “Cháu cũng lấy cho Nam một liều kháng sinh và một liều vắc xin uốn ván đi.” Ông quay sang nói với Trang. “Phòng cháy vẫn hơn chữa cháy, nhỡ vết thương có biến chứng gì thì nguy hiểm lắm.”

Lãng cũng hiểu ở nơi hoang sơ có điều kiện thời tiết khắc nghiệt như thế này, nếu muốn giữ mạng thì nhất định không được cậy mạnh, phải phòng bị mọi trường hợp xấu nhất sẽ xảy ra, cho nên khi Trang đưa cho hai ống xi lanh, hắn không ngần ngại mà lập tức tiêm chúng vào cơ bắp của mình.

Ông Long bắt đầu giúp ông Vinh nẹp lại xương cánh tay. Do không mang theo nẹp chuyên dụng, nên ông lấy vài cành cây tương đối thẳng, đổ cồn khửa trùng qua vài lần rồi dùng thay thế cho nẹp chuyên dụng.

Phần cố định xương tương đối đơn giản, sau khoảng mười phút đã hoàn thành xong, tiếp theo đến phần khó nhằn nhất là khâu lại vết thương với hành trăm vết rách lớn nhỏ, sao cho chúng khớp lại với nhau.

Cứ thử tưởng tượng xem, một miếng thịt bị cắn xé nham nhở với đủ vết rách to nhỏ tứ tung, muốn khâu lại nó trở lại nguyên vẹn là cả một quá trình căng não. May thay Thuận là bác sĩ nên khá có kinh nghiệm trong vụ khâu vá này, hắn lấy ra một đôi bao tay cao su trong xuốt đeo vào, dội cồn lên một lượt rồi cùng ông Long chăm chú chắp vá từng đường rách một.

“Để tớ giúp cậu xử lý vết thương nha.” Thấy vết thương của ông Vinh sắp sửa khâu xong, Trang định dời tầm mắt sang nơi khác, thì vô tình bắt gặp nút thắt của mảnh vải quấn trên tay Lãng vẫn đang nhỏ máu liên tục, cô lo lắng lên tiếng đề nghị giúp đỡ.

“Um, thế phiền cậu giúp tớ vậy.” Hắn ngượng nghịu gật đầu.

Thú thực cơ thể hắn hiện tại như người đi mượn, động chỗ nào chỗ đấy đau, ngồi im không nhúc nhích cũng vẫn đau. Nên nếu lúc này phải xoay xở một mình, e là hắn kham không nổi.

Trang ngồi xáp lại gần, đôi tay mảnh khảnh của cô nhẹ nhàng tháo từng vòng vải đỏ sẫm trên cánh tay hắn. Càng vào gần vết thương, lớp vải càng sậm màu, có vài chỗ còn dính những mảnh da và thịt vụn trông rất rợn người. Đến khi lớp vải được tháo ra hoàn toàn, cô hít vào một ngụm khí lạnh.

Nếu vết thương của ông Vinh khiến người khác không dám nhìn thẳng, thì vết thương của Lãng lại khiến người nhìn rùng mình liên tục. Hai vết cào sâu hoắm trên tay hắn khiến lớp thịt và lớp cơ gần như bị dóc hẳn ra khỏi xương, làn da bên trên bị hai quai của đám ba lô ma sát liên tục làm cho mòn hết, chỉ còn trơ lại màu đỏ chói mắt của thịt và máu tươi.

“Đổ cồn lên đi, để lâu dễ nhiễm trùng lắm.” Thấy cô gái trước mặt ngây ngẩn nhìn chằm chằm vết thương trên cánh tay mình, Lãng lên tiếng nhắc nhở.

“À… ừ ừ.” Trang khụt khịt cái mũi, cô cố nén lại dòng nước mắt đang trực trào.

Chỉ mới tới nơi này vài giờ đồng hồ mà cô lại cảm thấy như đã trải qua vài chục năm, cô cứ nghĩ những cảnh kinh khủng như thế này chỉ có trong phim hành động của Mỹ, ngờ đâu ngày hôm nay chính bản thân cô đã được trải nghiệm. Từ khi đặt chân tới đây, đã hàng tỉ lần cô ước những gì bản thân đang phải trải qua chỉ là một giấc mơ, ước gì khi tỉnh lại cô đang nằm trên chiếc giường mềm mại thơm tho của mình, nhưng mỗi lần nhắm chặt mắt lại rồi mở ra, xung quanh cô vẫn là mảnh đất khô cằn đầy hung hiểm này.

Bàn tay run rẩy vớ lấy một chai cồn, cô vặn nắp dốc thẳng lên vết thương của Lãng. Đau xót từ cánh tay truyền tới khiến hắn hít sâu liên tục, mồ hôi lạnh vã ra như mưa, quai hàm nghiến chặt lại cố không phát ra tiếng kêu đau đớn.

“Xin lỗi, xin lỗi!” Trang hốt hoảng thu chai cồn lại. “Tớ đổ nhanh quá làm cậu đau lắm hả?” Cô lo lắng quan sát sắc mặt của hắn.

“Không… không sao.” Lãng đưa bàn tay trái vuốt đống mồ hôi đang chảy dài trên mặt. “Cậu cứ tiếp tục đi, ở chỗ này này.” Hắn đưa tay chỉ về phía góc khuất của vết thương, nơi đó bị dính khá nhiều bụi đất.

Ông Long và Thuận cũng vừa hay khâu xong vết thương trên vai cho ông Vinh, cả hai liếc sang thấy viết thương nghiêm trọng trên cánh tay của Lãng liền vội vã chạy lại. Ông Long biết hắn bị thương, nhưng ông không nghĩ lại nặng đến mức như thế này. Nếu không nhanh sơ cứu kịp, e là sẽ bị nhiễm trùng, nặng hơn thì có thể dẫn đến cả cánh tay bị hoại tử.

Đã có kinh nghiệm khâu những vết chằng chịt to nhỏ cho ông Vinh, nên rất nhanh Thuận cầm lấy bình cồn trên tay Trang, giúp Lãng xử lý lại vết thương một lần nữa. Sau khi tiêm xong cho Lãng một liều thuốc tê loại nặng, hắn dùng kim y tế tỉ mỉ khâu từng lớp thịt lại với nhau.

Dù hiện tại có phải căng mắt tập trung thực hiện từng động tác nhỏ xíu một, hắn cũng không hề cảm thấy phiền hà hay mệt mỏi, thậm chí trong lòng còn nhen nhóm những niềm vui nho nhỏ, bởi vì rốt cuộc bây giờ hắn cũng đã trở thành người có ích cho mọi người. Hắn tự hứa trong lòng, đợi bọn cớm sư tử kia tới tập kích lần nữa, hắn nhất định sẽ không hèn nhát, nhất định sẽ sát cánh cùng mọi người vượt qua trò chơi khốn khiếp này.

 

Đại Đường Tối Cường Sơn Tặc, truyện hot tháng 4

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN