Từ Từ Suy Lý
Chương 17: Địa ngục tầng thứ nhất (3)
Hai năm trước.
Tại một giảng đường của một trường đại học ở thành phố S, Giáo sư tâm lý học họ Khổng cười cười giới thiệu cô gái trẻ đứng bên cạnh mình: “Các bạn học, tôi xin giới thiệu một chút, đây chính là sinh viên trước đây của tôi, cũng là học tỷ của các em, Từ Hoãn Hoãn. Em ấy hiện tại là một chuyên gia trắc hoang. Nếu các em có câu hỏi chuyên ngành hoặc cảm thấy hứng thú về đề tài gì đều có thể đặt câu hỏi với em ấy!”
Sinh viên ở phía dưới mỉm cười, khẽ chần chừ. Cô xấp xỉ tuổi của bọn họ, hơn nữa tướng mạo chẳng khác nào một học sinh. Một phút trôi qua, không một ai đặt câu hỏi.
Giáo sư Khổng ho khẽ một tiếng, đột nhiên phía dưới một cánh tay giơ lên, ông nhìn cậu sinh viên nhưng không nhớ ra tên người này, chỉ còn cách lên tiếng: “Em! Đặt câu hỏi đi!”
Từ Hoãn Hoãn nhìn cậu sinh viên chậm rãi đứng lên, lộ ra gương mặt điển trai và nụ cười tươi, đặc biệt đôi mắt màu trà rất đẹp.
Cậu ta đối mắt với Từ Hoãn Hoãn: “Cô có thể quan sát được đối phương có nói dối hay chăng không?”
Từ Hoãn Hoãn trông cậu ta khẽ nhếch miệng, vuốt cằm trả lời: “Có thể!”
Như có được đáp án thỏa mãn, cậu ta cười cười, ngữ điệu trầm thấp, cuốn hút: “Vậy nếu như tôi nói tôi đã giết người. Cô tin không?”
“Cậu?”
“Hả!!! Tình huống gì đây?” Toàn bộ giảng đường ngay lập tức vang lên những tiếng xì xào.
Từ Hoãn Hoãn kinh ngạc một chút, nhưng chỉ một giây sau, cô đối đầu với ánh mắt của cậu ta, mỉm cười: “Tôi tin!”
*
Từ Hoãn Hoãn cầm laptop đến Cục cảnh sát, sau khi đưa thẻ ngành, cô đến phòng hình sự. Mọi người có vẻ bận rộn, Cao Lâm vừa từ bên ngoài về, dáng vẻ vội vội vàng vàng, trông thấy cô, anh ta hơi bất ngờ. Anh ta mời cô vào phòng làm việc của anh ta: “Cố vấn Từ có việc gì không?”
“Đội trưởng Cao, mọi người đang có vụ án à?”
Nhắc đến vụ án, Cao Lâm nhíu mày: “Hừm phát sinh đồng thời hai vụ án mạng. Không sao. Cô cứ nói đi!”
Từ Hoãn Hoãn đặt laptop trên bàn, chưa cho anh ta xem những lá thư của cô mà lên tiếng hỏi trước: “Đội trưởng Cao biết một người tên Ngôn Lạc không?”
Là cái tên quá đặc biệt, Cao Lâm lập tức nghĩ ngay đến đối phương là ai: “Ngôn Lạc? Là tên tội phạm giết mười bốn người trong vụ án liên hoàn năm ấy sao?”
Từ Hoãn Hoãn gật đầu: “Chính hắn!”
“Tôi nhớ cảnh sát đã từng tóm được hắn, nhưng hắn chạy thoát sau khi giết chết ba cảnh viên!”
“Đúng! Hắn từng là sinh viên của Giáo sư của tôi. Trong một lần về tham dự bài giảng, tôi đã từng gặp hắn.” Từ Hoãn Hoãn đến nay vẫn còn ấn tượng về tên sát thủ này. Từng chữ hắn nói, từng biểu cảm trên gương mặt hắn, cô đều nhớ rõ rõ ràng ràng: “Khi đó hắn hỏi tôi hắn đã giết người, tôi có tin hay không? Tôi không phát hiện dấu vết nói dối. Khi cùng hắn trò chuyện, tôi phát hiện khả năng hắn là một sát thủ liên hoàn. Vì vậy, vụ án đó tôi tham gia ngay từ đầu.”
Đây cũng là lần đầu tiên cô tham gia vào một vụ án liên hoàn.
“Sau sự việc đó, Ngôn Lạc mất tích không một tin tức. Ba tháng sau, anh ta gửi cho tôi bức email đầu tiên, tuy nhiên nhân viên IT không thể tra ra được vị trí của hắn.” Từ Hoãn Hoãn đưa Cao Lâm đọc nội dung bức thư đầu tiên: “Từ hôm đó đến sáng sớm hôm nay, tổng cộng là 82 lá.”
Ngôn Lạc gửi thư cho Từ Hoãn Hoãn, Cao Lâm cũng chẳng cảm thấy bất ngờ gì… chỉ là: “Nhiều như thế sao?”
“Hơn nữa, tất cả email đều buộc tôi phải mở ra đọc trước mười hai giờ đêm. Nếu trễ một giây hắn sẽ giết một người!” Từ Hoãn Hoãn nở nụ cười khổ.
Yêu cầu quá biến thái. Ròng rã hơn một năm trời, Cao Lâm có thể chắc chắn Ngôn Lạc muốn dùng cách này để dằn vặt Từ Hoãn Hoãn. Anh ta liếc nhìn cô, rồi đưa mắt nhìn vào máy vi tính: “Nội dung của chúng là gì?”
“80 lá thư trước, nội dung đều là những đoạn thơ ngoại văn. Thế nhưng, hai lá thư gần đây còn có thêm vài nội dung.”
Từ Hoãn Hoãn cho Cao Lâm coi bức ảnh cô bé trước: “Tấm này giống như bức ảnh xưa, nhưng không hoàn chỉnh.”
Từ Hoãn Hoãn mở ra email thứ hai: “Cái này vừa nhận được sáng sớm nay!”
Cao Lâm nhìn bức ảnh kinh khủng kia, trợn tròn mắt kinh ngạc: “Tấm ảnh này…”
Từ Hoãn Hoãn nghe ra được giọng anh ta có chút bất thường: “Làm sao?”
Sắc mặt nặng nề, Cao Lâm không trả lời mà mở tập văn kiện trong tay anh ta ra. Là bức ảnh chụp tại hiện trường án mạnh phát sinh ngày hôm nay, anh ta đưa ra cho Từ Hoãn Hoãn coi một tấm.
Cùng chiếc váy trắng, cùng là một con búp bê hỏng một mắt, cùng là một nạn nhân.
Cao Lâm nhìn Từ Hoãn Hoãn: “Khoảng tám giờ chúng tôi nhận được điện thoại báo án!”
Từ Hoãn Hoãn xem lại thời gian trên email: “Email này gửi lúc 7 giờ 10 phút.”
Vì vậy, chụp tấm ảnh này nếu không phải là hung thủ, thì cũng là người chứng kiến đầu tiên. Khả năng trước có vẻ đúng hơn.
Từ Hoãn Hoãn đột nhiên hỏi: “Là ai báo cảnh sát?”
Biết cô đang suy nghĩ gì, Cao Lâm nói tiếp: “Là hàng xóm của nạn nhân. Khi cô ta ra ngoài phát hiện nhà bên cạnh không đóng cửa. Nghi ngờ nên đi vào kiểm tra, ngay lập tức phát hiện thi thể. Từ Tĩnh còn đang tiến hành nghiệm thi.”
Nghe tên Từ Tĩnh, Từ Hoãn Hoãn chợt cảm thấy lòng ấm áp, khóe miệng bất giác nở nụ cười.
Biến hóa nhỏ nhặt này trên gương mặt Từ Hoãn Hoãn dĩ nhiên Cao Lâm không phát hiện ra. Anh ta đang dồn toàn bộ mọi chú ý vào vụ án: “Ngôn Lạc gửi email cho cô. Búp bê trên tay cô bé trong tấm hình cũ giống như đúc búp bê nhét vào bụng nạn nhân sáng nay.”
“Tôi khẳng định có mối liên quan nào đó!”
Còn có đoạn giải thích việc cắt lưỡi địa ngục là ý gì?
Cao Lâm vuốt cằm: “Tôi sẽ cho người điều tra thân phận của bé gái trong ảnh.”
Đúng lúc này, Từ Tĩnh đẩy cửa bước vào, “Đội trưởng!”
Anh khá ngạc nhiên khi trông thấy Từ Hoãn Hoãn ở đây, nhưng nhanh chóng khôi phục vẻ lạnh lùng vốn có, tay phải cầm báo cáo nghiệm thi: “Đã có kết quả!”
“Cực khổ cậu quá!” Cao Lâm nhận tài liệu: “Thời gian tử vong là rạng sáng nay từ một giờ đến hai giờ, bụng của nạn nhân là bị mổ sống?”
“Ừm! Tay chân nạn nhân có dấu vết bị trói, có máu ứ đọng. Phần bụng là vết thương trí mạng. Ngoài ra không còn bất kỳ tổn thương nào khác. Trong cơ thể cũng không phát hiện thuốc ngủ.” Âm điệu lành lạnh: “Tuy nhiên, trong móng tay phát hiện một biểu bì không thuộc về nạn nhân.”
Đây là một manh mối hết sức quan trọng. Cao Lâm vội lên tiếng: “Khả năng trong lúc giãy dụa nạn nhân cào xước da của hung thủ. Sau khi kiểm nghiệm có phát hiện trùng hợp với nghi phạm nào không?”
Từ Tĩnh đáp lại: “Không có!”
Cao Lâm nhíu chặt mi: “Nếu như không có…” Anh ta đưa mắt nhìn Từ Hoãn Hoãn.
“Ngôn Lạc đã từng lưu lại DNA!”
Thật ra, kết quả này không nằm ngoài dự đoán của Từ Hoãn Hoãn. Sau khi nhận được tấm ảnh này, cô cũng không hề quy chụp hắn là hung thủ giết chết người phụ nữ này, đây không phải là phương thức gây án của hắn. Thế nhưng, cô không biết mục đích Ngôn Lạc nhúng tay vào vụ này là gì.
Từ Tĩnh đưa ra một túi vật chứng khác: “Đây là búp bê lấy ra từ cơ thể nạn nhân.”
Nửa thân dưới búp bê bị máu nhuộm đỏ, chỉ còn một mắt, miệng khẽ mỉm cười. Đã từng thấy qua ảnh chụp, nhưng hiện tại sờ sờ trước mắt cô… Từ Hoãn Hoãn liếc mắt nhìn, thật quá khủng khiếp!
Cô lập tức đưa mắt nhìn sang hướng khác.
Chú ý đến vẻ mặt có chút không thoải mái của Từ Hoãn Hoãn, Từ Tĩnh tiến lên trước một bước, dùng thân người chặn phần lớn tầm mắt của cô.
Khi Từ Hoãn Hoãn quay đầu lại chỉ còn thấy màu trắng tinh khiết trên người Từ Tĩnh.
“Búp bê này không còn mới… Đã cũ lắm rồi!” Cao Lâm cảm nhận được con búp bê này không phải là con búp bê cô bé trong ảnh cầm, nhưng không có chứng cứ chứng minh nghi điểm này.
Từ Tĩnh giơ tay chỉ: “Còn nữa, lòng bàn chân trái của búp bê có khắc số!”
Ngeh Từ Tĩnh nói, Cao Lâm lật búp bên lên. Lòng bàn chân bị dao khắc con số “7”.
Manh mối rời rạc, không tài nào kết nối. Cảnh viên trong đội vẫn tiếp tục điều tra thân phận cô bé trong ảnh, và những tin tức liên quan.
Từ Hoãn Hoãn cầm lại laptop, theo Từ Tĩnh về phòng pháp y.
Trong phòng chỉ có hai người bọn họ, Từ Hoãn Hoãn chợt nhớ đến việc ngủ nhờ một đêm nhà Từ Tĩnh. Cô ló đầu khỏi màn hình vi tính, nhìn Từ Tĩnh đang bận bậnrộn rộn: “À… chuyện tối qua và sáng nay… Cám ơn anh.”
Ngón trỏ lật một tờ giấy, khẽ liếc Từ Hoãn Hoãn một chút: “Cám ơn cái gì?”
“Tối hôm qua tôi không dám ngủ một mình nên mới vào nhà anh…” Âm lượng càng lúc càng nhỏ dần.
“…” Cho rằng Từ Hoãn Hoãn tối qua là chờ anh trở về… Không ngờ! Từ Tĩnh đưa tay đỡ trán, chặn lại biểu cảm của anh lúc này.
Từ Hoãn Hoãn không phát hiện bất thường, nhẹ nhàng tiếp lời: “Còn sáng nay thì… bánh bao xá xíu và sữa đậu nành rất ngon!” Cô mím môi: “À! Tối tôi ngủ rất yên phải không?”
Thanh âm lành lạnh một lần nữa vang lên: “Nói mơ!”
“Hả? Tôi?” Từ Hoãn Hoãn bối rối chỉ tay vào mình.
Từ Tĩnh: “Ừ! Còn la hét!”
Từ Hoãn Hoãn: “…”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!