Từ Từ Suy Lý - Chương 23: Địa ngục tầng thứ nhất (9)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
140


Từ Từ Suy Lý


Chương 23: Địa ngục tầng thứ nhất (9)


Nhìn vẻ mặt lơ ngơ không hiểu của Từ Tĩnh, vừa vặn Cao Lâm cũng đang vào trong. Cô đưa email cho anh ta đọc, tiện cho anh ta coi luôn phần hồi âm của cô… Kết quả cũng nhận được vẻ mặt mù mờ y chang anh.

Từ Hoãn Hoãn nỗ lực giải thích: “Ngôn Lạc… Đầu á… Củ cải ấy!”

Từ Tĩnh đối với loại chuyện này không có rành, còn Cao Lâm thì ái ngại không dám trả lời, nên gật đầu cho qua chuyện: “À! Ra vậy sao!”

Tình cảnh trở nên nhạt nhẽo, không đạt hiệu quả như Từ Hoãn Hoãn mong muốn, cô thầm đập đầu ân hận, biết thế cô chuyển qua từ khác.

Tuy bị chửi, nhưng Ngôn Lạc cuối cùng vẫn giữ đúng lời hứa, trả lời email cho cô.

Sau khi nhận được, Từ Hoãn Hoãn la lớn: “Tiểu khu Cộng Tân, khu số 27, nhà 302.”

Tối nay chắc chắn sẽ không ngủ ngon, nên cô thật sự không muốn ở nhà một mình, Từ Hoãn Hoãn đi theo cùng Cao Lâm và Từ Tĩnh đến địa điểm trên.

Cao Lâm lệnh cho Chu Tề Xương điều tra căn hộ này. Chủ nhân là một người đàn ông trung niên tên Hứa Văn Đào. Cũng giống như Chu Bằng, ông ta ly dị vợ, sống một mình, không có con cái.

Đến trước cửa nhà 302, Cao Lâm ấn chuông cửa mấy lần. Một lát sau bên trong mới truyền đến tiếng bước chân, người đứng trước cửa đang nheo mắt, còn ngái ngủ….

Nửa đêm bị đánh thức, Hứa Văn Đào tính mở miệng chửi, trông thấy người đứng trước mặt mặc cảnh phục, ông ta đành câm miệng nhìn bọn họ.

Cao Lâm đưa thẻ ngành: “Cảnh sát! Ông là Hứa Văn Đào?”

Hứa Văn Đào căng thẳng nhìn bọn họ: “Đúng… Đúng… Sao ạ?”

Cao Lâm giải thích: “Có một vài việc cần ông làm rõ. Có thể vào nhà không?”

Hứa Văn Đào khẽ do dự, ông ta lùi ra sau một bước, mở lớn cửa: “Mời các anh vào!”

Ba người nhóm Cao Lâm tiến vào, Hứa Văn Đào mở đèn, đưa bọn họ đến phòng khách. Nhà ông ta gọn gàng hơn nhà Chu Bằng, cả căn nhà dọn dẹp rất sạch sẽ, đồ vật ngăn nắp, không mùi ẩm thấp, mà ngay cả ông ta nhìn qua cũng rất chỉnh tề, không lôi thôi chút nào.

Bọn họ ngồi xuống sofa, còn Hứa Văn Đào đi vào nhà mặc thêm áo, và đeo kính, sau đó lấy ghế ngồi đối diện với bọn họ: “Có chuyện gì không?”

Sắc mặt Cao Lâm nghiêm túc, hỏi câu thứ nhất: “Ông Hứa có biết người nào tên Phó Xuân Mai không?”

Ông ta lóe lên tia kinh ngạc, nhưng ngay lập tức khôi phục vẻ bình tĩnh, lắc đầu: “Không quen!”

Nghe ông ta trả lời, Cao Lâm hỏi tiếp: “Còn Chu Bằng?”

Hứa Văn Đào hít sâu một hơi, ông ta vô thức liếm môi một cái, đầu ngoảnh sang một bên: “Không quen!”

“Vậy còn người tên Từ Hoãn Hoãn, ông biết không?” Tốc độ nói cực kỳ chậm rãi của một cô gái truyền đến.

Hứa Văn Đào nhìn người phụ nữ duy nhất có mặt ở đây, suy nghĩ một chút: “Không quen! Là ai vậy?”

Từ Hoãn Hoãn chỉ vào mình: “Tôi!”

“Cái gì?” Hứa Văn Đào cau mày, không hiểu nổi tình huống này là gì, “Tôi không quen biết cô!”

Từ Hoãn Hoãn nheo mắt, giọng chân thành: “Tôi tin ông. Vừa rồi chính là biểu hiện chân thực của một người khi nghe thấy một cái tên xa lạ… nhưng…” Cô duỗi ngón trỏ quơ quơ: “Nghe tên Phó Xuân Mai và Chu Bằng thì ông không như vậy. Rõ ràng là ông biết hai người đó. Tuy rằng ông không vội vã phủ nhận, nhưng vẻ mặt của ông đã bán đứng ông.”

Trực tiếp bị vạch trần, Hứa Văn Đào nuốt nước miếng, nhưng miệng vẫn khăng khăng không thừa nhận: “Tôi thật sự không quen biết!”

Từ Hoãn Hoãn gật gật đầu, nghiêng người nhìn Cao Lâm: “Đội trưởng Cao, có phải vẫn chưa nói cho ông ta biết có người muốn giết ông ta?”

Cao Lâm lắc lắc đầu. Anh ta biết đây là chiến thuật của Từ Hoãn Hoãn.

Quả nhiên vừa nghe câu này, Hứa Văn Đào phản ứng rất dữ dội: “Cô nói cái gì? Có người muốn giết tôi?”

Từ Hoãn Hoãn quay sang nhìn ông ta: “Đúng! Bọn họ đã giết Phó Xuân Mai, giết Chu Bằng, người tiếp theo là ông!”

Cao Lâm chớp đúng thời cơ rút hai tấm ảnh chụp tại hiện trường thả trước mặt ông ta.

Hưá Văn Đào đưa mắt nhìn, ảnh chụp khủng khiếp đến mức khiến hắn trợn tròn mắt, nét mặt run sợ, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Chuyện này…. Chuyện này… tại sao lại như vậy….”

Hiển nhiên ông ta vẫn chưa biết hai người này bị sát hại.

Cao Lâm gọi khẽ: “Ông Hứa!”

Hứa Văn Đào ngẩng đầu,lo lắng: “Bọn họ không phải do tôi giết!”

Nếu Từ Hoãn Hoãn phán đoán ông ta biết Phó Xuân Mai và Chu Bằng, vậy tất nhiên ông ta cũng nằm trong vòng tròn buôn bán kia. Cao Lâm nghĩ đến những đứa trẻ đáng thương, sắc mặt trở nên lạnh lùng: “Chúng tôi không hoài nghi ông giết người, chỉ là chúng tôi có lý do tin chắc rằng ông sẽ là mục tiêu kế tiếp.”

Từ Hoãn Hoãn chống cằm nhìn ông ta: “Bây giờ ông có muốn thừa nhận mình biết bọn họ không?”

“Được rồi!” Hứa Văn Đào lên tiếng: “Tôi… Tôi biết. Nhưng vì sao muốn giết bọn họ, lại còn muốn giết cả tôi?”

“Không nhớ ra sao? Hơn mười năm trước, mấy người đã làm ra chuyện mất nhân tính thế nào không còn nhớ sao?”

Hứa Văn Đào chột dạ: “Ý của cô là gì?”

“Bắt cóc, bán trẻ em, bắt những đứa trẻ chưa đủ tuổi thành niên….” Từ Hoãn Hoãn không thể nói tiếp được, cô rút tấm ảnh trắng đen không hoàn chỉnh trong túi xách của mình đặt trước mặt ông ta: “Nhớ đứa bé này không? Mười hai năm trước vì mấy người mà chết!”

Hứa Văn Đào liếc mắt một cái rồi quay phắt đi, ông ta không dám đối diện, trán đổ mồ hôi lạnh.

Cao Lâm quan sát ánh mắt trốn tránh của ông ta, “Hi vọng ông có thể thừa nhận tội lỗi của mình năm đó, khai toàn bộ hoạt động phi pháp và danh sách những người tham gia cho cảnh sát chúng tôi biết.”

“Tôi không thể nói!” Hứa Văn Đào biết một khi ông ta khai chính là đã thừa nhận những tội trạng này, ông ta buộc phải đối mặt với án tù.

Từ Hoãn Hoãn biết rõ ông ta đang nghĩ gì, ông ta vẫn còn đang chờ mong một tia may mắn nhỏ nhoi: “Ông nói xem, nếu như Phó Xuân Mai hoặc Chu Bằng đang ngồi ở vị trí của ông, không biết họ có khai không?”

Hứa Văn Đào nhếch miệng: “Cô có ý gì?”

Từ Hoãn Hoãn khẽ lắc đầu, chặc lưỡi: “Rất tiếc, bọn họ không có cơ hội này. Ông không nói, kết cục sẽ giống bọn họ.”

Hứa Văn Đào không nhịn được cúi đầu nhìn lại hai tấm ảnh kia, vẻ mặt căng thẳng, sau đó ông ta ngẩng đầu, nở nụ cười lạnh: “Hừm… Uy hiếp tôi?”

“Ông biết cắt lưỡi địa ngục không?” Từ Hoãn Hoãn không hề dao động, tiếp tục lên tiếng: “Địa ngục tầng thứ nhất, để trừng trị những người khi còn sống thường nói dối, tiểu quỷ sẽ dùng kìm sắt kẹp đầu lưỡi của bọn họ, cắt đi. Nhưng những người thuộc dạng như ông, khăng khăng không nói ra sự thật sẽ bị tống vào chảo dầu tại tầng thứ chín Địa ngục, lột bỏ hết quần áo, chiên sống, sau đó sẽ bị ném vào tầng mười tám, nơi ấy dành cho những tên lừa bán phụ nữ và trẻ em bị tùng xẻo cho đến chết.”

Từ Hoãn Hoãn càng nói, sắc mặt của Hứa Văn Đào càng tệ. Ông ta run rẩy đẩy gọng kính, “Tôi… tôi vẫn còn sống.”

Chỉ cần người muốn giết ông ta không đến, ông ta còn rất nhiều cơ hội sống sót, ông ta nhất định sẽ không chết.

Từ Hoãn Hoãn nheo mắt, trầm giọng: “Nhưng bên ngoài bây giờ có ít nhất hai người muốn đoạt tính mạng cũng ông. Cảnh sát chỉ bảo vệ ông trong trường hợp ông phối hợp. Ông phải biết rằng bọn họ rất hận ông, do vậy chắc chắn không thể để ông chết dễ dàng mà dằn vặt ông từ từ… từ từ cho đến chết.” Cô nhìn sang Từ Tĩnh: “Có bao nhiêu phương pháp nhỉ?”

Từ Tĩnh liếc cô một cái, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Hứa Văn Đào: “Rất nhiều: rút gân, lột da, cắt đứt ngón tay, ngón chân…”

Mỗi từ như nhát búa giáng thẳng vào tim ông ta, ông ta thở hổn hển, cả người bứt rứt khó chịu, ông ta nhắm mắt, cắt ngang lời của Từ Tĩnh: “Tôi không nhớ rõ tên của bọn họ.”

Từ Hoãn Hoãn biết rõ ràng Hứa Văn Đào đang nói dối: “Nhưng khẳng định ông có ghi chép lại. Mỗi một vụ giao dịch ông đều có ghi chép, còn có cả danh sách những người kia.”

Tất cả đều là suy đoán của Từ Hoãn Hoãn, cô không xác định được có hay không cho nên cô chỉ đánh bạo thăm dò.

Ánh mắt của ông ta rõ ràng là căng thẳng, tuy nhiên vẫn mở miệng phủ nhận: “Đã hơn mười năm trời, làm sao còn ghi chép?!”

Những cái đó đều là tội chứng của bọn chúng, dĩ nhiên ông ta không thể đưa ra.

Từ vẻ mặt của ông ta, Từ Hoãn Hoãn tin chắc những phán đoán kia của mình là đúng.

“Vẫn còn nói dối, ông thử đoán xem chúng tôi có thể tìm thấy trong máy tính của ông không?” Từ Hoãn Hoãn nhìn ông ta chằm chằm: “…À, sai rồi… Không ở trong máy tính, ông ghi vào sổ đúng không?”

“Tôi đoán không sai!” Từ Hoãn Hoãn nhìn ông ta, đứng lên toan đi về phía phòng ngủ, quay đầu nhìn Hứa Văn Đào, vẻ mặt càng lúc càng căng thẳng, cô đã chắc chắn: “Xem ra đúng là ông cất trong phòng ngủ.”

Tầm mắt Cao Lâm từ từ chuyển từ Từ Hoãn Hoãn sang Hứa Văn Đào đang đổ đầy mồ hôi, giọng lạnh lùng: “Tự ông đi lấy, hay để chúng tôi lục soát.”

Hứa Văn Đào thở dài, vịn tay ghế đứng dậy, thanh âm ủ rũ: “Tôi lấy cho các anh.”

Cao Lâm theo Hứa Văn Đào vào trong, ông ta kéo ra một chiếc hộp bên cạnh giường, hộp gỗ bám đầy bụi. Ông ta đưa cho Cao Lâm: “Đều ở trong này.”

Cao Lâm nhận lấy, mang ra phòng khách, đặt lên bàn trà.

Bên trong có hai quyển sổ và mấy tấm hình.

Từ Hoãn Hoãn lại gần, có một tấm hình lộ ra một nửa, chính là cô bé cầm búp bê kia. Cô rút tấm ảnh ra, liền trông thấy bức ảnh hoàn chỉnh.

Tay cô bé nắm một bé gái khác, và cô bé đó cũng cầm một con búp bê.

Ngoại trừ không có mắt, hai con búp bê hầu như giống nhau như đúc.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN