Từ Từ Suy Lý - Chương 26: ĐỊA NGỤC TẦNG THỨ NHẤT (12-Hết)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
156


Từ Từ Suy Lý


Chương 26: ĐỊA NGỤC TẦNG THỨ NHẤT (12-Hết)


Nạn nhân là Đào Văn Viễn, ở trên sổ hộ khẩu ghi là chưa kết hôn, trong sổ cũng chỉ có mình thông tin của ông ta, tên Tống Kiều không nằm ở trong danh sách, nói cách khác cô ta không có hộ khẩu. Kết hợp với những gì họ vừa thấy được thì thân phận của cô ta đã rõ ràng: chính là cô gái bị nhóm của Hứa Văn Đào lừa bán, và tên Đào Văn Viễn này chính là một trong những tên cầm thú đó.

Sau khi thu thập vật chứng, Từ Hoãn Hoãn theo nhóm của Cao Lâm trở về Cục Cảnh Sát. Từ Tĩnh ở trong phòng pháp y nghiệm thi, kết quả cũng không khác với phán đoán sơ bộ là bao. Đào Văn Viễn bị ngạt chết, trên người ông ta có lưu lại vài mẩu da, đã giám định DNA. Kiểm nghiệm cho thấy hoàn toàn trùng khớp với DNA thu được trong móng tay của nạn nhân Phó Xuân Mai, là nam giới. Còn DNA thu được trong bàn chải đánh răng ở phòng giam Tống Kiều lại hoàn toàn tương thích với DNA trong phòng ngủ của con gái Cố Trường Hạ.

Từ những chứng cứ trên, đội hình sự có thể xác định nghi phạm gồm có hai người, một nam một nữ, nữ tên Tống Kiều, là cô bé bị bán năm đó, khả năng là để báo thù cho bạn của mình.

Sau khi đưa bản báo cáo nghiệm thi cho Cao Lâm, Từ Tĩnh về lại phòng làm việc. Từ đằng xa anh đã trông thấy Từ Hoãn Hoãn đứng trước cửa, tay cô ôm hộp giấy, cúi đầu ngửi ngửi.

Từ Tĩnh bước tới, dừng trước mặt cô, Từ Hoãn Hoãn ngẩng đầu, nở nụ cười, ánh mắt tràn đầy chờ mong, quơ quơ hộp giấy trên tay: “Ăn bánh không?”

Ánh mắt ấy khiến Từ Tĩnh khó có thể từ chối, anh khẽ gật đầu.

Từ Hoãn Hoãn theo Từ Tĩnh về phòng pháp y, cô đặt túi bánh lên bàn, cẩn thận lấy bánh ra. Cũng may chiếc bánh ngọt của cô không sứt mẻ gì, vẫn giữ nguyên dáng vẻ ban đầu.

Cô đưa một hộp trước mặt Từ Tĩnh: “Bánh này không ngọt đâu!”

Cô nhớ Từ Tĩnh không thích ăn ngọt nên hỏi nhân viên chọn một chiếc bánh ít ngọt nhất.

Nói xong, cô cúi đầu mở bánh của mình, lấy thìa múc một miếng cho vào miệng. Vị thơm ngọt lan tỏa trong khoang miệng… Từ từ, chậm rãi múc một miếng nữa, cho vào trong miệng.

Tay cầm thìa không nhúc nhích, tầm mắt của Từ Tĩnh trước sau vẫn dừng ở khuôn mặt của Từ Hoãn Hoãn. Cô là người phụ nữ thích ăn nhất mà anh được gặp; khi cô ăn, khuôn mặt tỏa ra một loại hạnh phúc mà anh cũng không hiểu vì sao lại có thể khiến cho tâm trạng của mình cũng tốt theo.

Ăn được một nửa, Từ Hoãn Hoãn ngẩng đầu mới phát hiện Từ Tĩnh vẫn còn chưa động thìa: “Sao anh không ăn?”

Khóe miếng của cô vẫn còn dính chút kem bơ, nhưng cô không biết. Từ Tĩnh vươn vươn tay chỉ khóe miệng mình để nhắc nhở cô.

Từ Hoãn Hoãn nheo mắt: “Sao?”

Cô không hiểu.

Từ Tĩnh âm thần thở dài, thân thể nghiêng về phía trước, bàn tay đưa ra… khi sắp chạm đến gương mặt cô, Từ Hoãn Hoãn đột nhiên phản ứng, cô cụp mắt, dùng đầu lưỡi đảo một vòng, liếm sạch bơ vào miệng. Cô còn lấy lưỡi liếm đi liếm lại mấy lần, sau đó dùng ngón tay lau qua để kiểm tra.

Bàn tay Từ Tĩnh lơ lửng giữa không trung, anh chậm rãi thu tay về nhìn cô hồn nhiên thực hiện một loạt những động tác mê người. Con ngươi khẽ tối lại, yết hầu chuyển động lên xuống mãi cho đến khi Từ Hoãn Hoãn nhìn Từ Tĩnh, anh mới cụp mắt….

Từ Tĩnh không dám ngẩng đầu, chẳng còn cách nào đành lấy thìa múc một miếng bánh ngọt cho vào miệng. Vị ngọt thanh chầm chậm tan, không ngọt gắt, không ngán, hương vị vẫn lưu lại nơi khoang miệng.

Giống như người nào đó, cô không nồng nàn, cũng chẳng kinh diễm, cứ bình bình như dòng nước trong chảy vào mọi ngóc ngách trong tâm hồn anh, từng ngày từng ngày, từng chút từng chút, chiếm hết thảy các vị trí, không chừa một chỗ trống.

Từ Hoãn Hoãn trông thấy Từ Tĩnh đã ăn một miếng, cô nhanh miệng hỏi: “Ăn ngon không?”

Đôi mắt luôn lạnh lùng của Từ Tĩnh có thêm chút ấm áp khó có: “Ăn ngon!”

Trong lúc Từ Tĩnh và Từ Hoãn Hoãn đang cùng nhau ăn bánh, thì ở văn phòng đội cảnh sát hình sự, Chu Tề Xương rốt cuộc đã có manh mối quan trọng.

“Đội trưởng! Em hình như đã tìm ra được cha mẹ ruột của Tiểu Thất rồi!”

Cao Lâm đầy hưng phấn chạy sang phía anh ta: “Thật sao?”

Những cảnh viên khác ai nấy cũng đều hoan hỉ.

Chu Tề Xương vuốt cằm: “Năm 5 tuổi cô ta bị cha mẹ ruột bán, nhưng một tháng sau mẹ cô ta thấy hối hận, muốn tìm lại con, nhưng lại không tìm được người mua là Phó Xuân Mai nên đi báo cảnh sát. Tuy nhiên, manh mối quá ít, đứa trẻ không tìm thấy. Khi bà ta báo án cung cấp bức ảnh cho cảnh sát, em đã so sánh, đó chính là Tiểu Thất.”

Xác thực chính là cô ta. Cao Lâm lập tức lên tiếng: “Địa chỉ cha mẹ ruột cô ta ở đâu?”

Chu Tề Xương: “Mấy năm trước mẹ cô ta lâm bệnh qua đời, cha cô ta tái hôn. Địa chỉ em đã gửi vào di động của anh rồi!”

“Đi thôi!”

*

Nửa đêm một thân một mình đi vào tiểu khu, trời rét lạnh thấu xương, gã siết chặt lại quần áo trên người, đi qua bốn tòa nhà, gã lại đứng trước tòa nhà thứ hai. Gã đứng trên bậc thang, mở cổng, đêm khuya tĩnh mịch phát sinh tiếng vang rất lớn.

Khi gã bước đến tầng bốn, cửa phía sau từ từ đóng lại, còn gã từng bước từng bước đi lên trên. Cả tòa nhà chỉ có tiếng động phát ra từ gã, gã cố gắng đè nén bước chân. Đèn hành lang cũ kỹ chớp tắt, chớp tắt.

Gã nhanh chóng đứng trước cửa nhà 401, gã ghé sát tai vào cánh cửa nghe ngóng động tĩnh bên trong. Không có một tiếng động. Gã rút một dụng cụ trong túi xách, luồn vào ổ khóa. Gã rất kiên trì, chỉ một lát sau đã nghe hai tiếng cùm cụp. Cửa mở.

Gã cất dụng cụ vào túi, từ từ kéo cửa, hầu như không phát sinh tiếng động nào. Gã vào trong, tiện tay khép lại.

Trong nhà tối đen như mực, gã dựa vào ánh sáng vụn vặt của ánh trăng lần mò. Gã cũng đã khá quen hoàn cảnh nơi này bởi gã không phải là lần đầu tiên đến đây, gã biết phòng ngủ nằm ở đâu.

Trong tay gã cầm chặt con dao, rón rén vào phòng ngủ. Trên giường có một người đang ngủ say không nhúc nhích. Đây chính là mục tiêu của gã, là người cha khốn nạn đã nhẫn tâm bán Tiểu Thất. Gã cắn răng, ánh mắt sắc bén lộ ra tia tàn ác. Gã nhanh chân tiến đến bên cạnh giường, nhằm ngay đầu đối phương, vung dao.

Đèn trong nhà nhanh chóng bật sáng, gã chói mắt nên hơi nheo mắt, nhưng gã vẫn lờ mờ trông thấy đối phương trên giường bật dậy, là một người đàn ông trẻ tuổi, không phải là mục tiêu của gã. Gã biết gã không giết được tên đàn ông đó.

“Không được nhúc nhích!”

Xung quanh đều là cảnh sát, gã đã bị bao vây, chỉ một giây, hoặc chưa đầy một giây, gã đã ra được quyết định.

“Tất cả đều do tôi giết, một mình tôi giết!” Gã quay sang cảnh sát gào lên, dùng dao trong tay cứa cổ của mình, không chút do dự.

Máu trong phút chốc tuôn trào, gã gục xuống, đầu gối đập xuống nền nhà, phát ra âm thanh rất lớn, con dao rơi xuống đất. Gã ngửa đầu nhìn trần nhà trắng toát, tựa như cô gái đang mặc chiếc váy trắng, tinh khôi, thuần khiết. Gã nhếch môi khẽ nở nụ cười, không có bất cứ tiếng nói nào, chỉ có máu từ miệng gã không ngừng tuôn chảy.

“A…. A….”

Sống dơ bẩn suốt mười chín năm trời, gã đã không còn cảm giác đau đớn. Ngay từ khi được sinh ra, gã đã bị vứt bỏ, bị chà đạp, bị bán đi, bị coi như một món đồ chơi. Gã chưa bao giờ có thể tự mình được lựa chọn.

Cũng còn may, khi kết thúc sinh mạng gã được tự mình quyết định, là do chính gã kết thúc chứ không ai đánh gã, không ai ép gã. Tất cả đều đã kết thúc.

Cuộc đời dơ bẩn này chẳng thể cho gã vào được Thiên đường, vậy gã sẽ xuống Địa ngục, nhìn những kẻ đại gian đại ác kia nhận phải dằn vặt.

Gã nằm trên nền đất lạnh lẽo, hai mặt trợn trắng, nhìn màu trắng toát trên trần, tầm mắt dần dần mất đi ý thức.

Gã nở nụ cười, rời đi thế giới chỉ mang đến đau thương và tuyệt vọng cho gã.

Gánh chịu tội ác cho hai người bạn.

*

Trên con đường hẻo lánh, một cô gái với mái tóc đen dài đứng bên vệ đường, chỉ có ngọn đèn đường làm bạn. Cô ta mặc chiếc váy trắng rộng thùng thình, không hợp với vóc người nhỏ bé của cô ta. Cánh tay xẹo chằng chịt, mới có, cũ có. Chân cô ta đi đôi giày thể thao cũng chẳng vừa người.

Đêmđông rét lạnh, mặc bộ quần áo mỏng mang nhưng cô ta không cảm giác được cái lạnh, chỉ đứng đó không nhúc nhích, mặc cho gió thổi tung làn váy, thổi bay mái tóc.

Không biết qua bao lâu, một chiếc xe hơi màu đen ngừng trước mắt cô ta. Cô ta chớp mắt, bước lùi ra một bước, đưa tay mở cửa, ngồi vào hàng ghế sau, rồi đóng cửa lại.

Người đàn ông trẻ tuổi ngồi ở ghế lái, nhìn gương mặt cô gái qua kính chiếu hậu, mở miệng: “Gã không tới đâu!”

Nghe được tin này, ánh mắt cô ta không chút gợn sóng, cô ta chỉ khẽ gật đầu biểu thị đã hiểu.

Người đàn ông không khởi động xe, chỉ lên tiếng hỏi: “Thương tâm không?”

Cô ta vẫn nhìn về phía trước, vẻ mặt không cảm xúc, thanh âm lạnh lùng đến thấu xương: “Tôi từ trước đến nay không hiểu thương tâm nghĩa là gì.”

Nghe được câu trả lời này, người đàn ông khá hài lòng, hắn nở nụ cười, “Giống tôi!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN