Từ Từ Suy Lý - Chương 5: Người sống và thi thể
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
138


Từ Từ Suy Lý


Chương 5: Người sống và thi thể


Từ Tĩnh bắt một chiếc taxi, anh mở cửa sau, ngồi xuống, vừa tính dịch người vào trong chừa chỗ trống cho Từ Hoãn Hoãn, ngẩng đầu đã trông thấy người nào đó mở cửa ghế phụ lái từ từ ngồi vào.

Theo thói quen ngồi taxi phía gần tài xế, Từ Hoãn Hoãn không biết được sau lưng cô phát sinh những chuyện gì, chỉ cảm thấy phía gáy lành lạnh. Cô đưa tay xoa xoa, rồi quay đầu, Từ Tĩnh đang nhắm mắt dưỡng thần.

Là ảo giác???

Từ Hoãn Hoãn lắc đầu một cái, ngồi thẳng người.

Chưa đầy nửa tiếng taxi đã đến trước cổng Cục cảnh sát, căn cứ theo nguyên tắc người ngồi ghế phụ lái trả tiền, Từ Hoãn Hoãn cúi đầu lấy ví tiền trong túi xách. Đang loay hoay, côthoáng thấy từ sau duỗi lên một cánh tay thon dài, ngón trỏ và ngón giữa kẹp tờ tiền.

Tài xế nhận tiền, liền ngay sau đó Từ Hoãn Hoãn nghe tiếng đóng cửa xe, ngẩng đầu lên chẳng còn trông thấy bóng dáng Từ Tĩnh đâu, cô không còn cách nào khác đành nhanh chân xuống xe.

“Cám ơn sư phụ. Tạm biệt!” Từ Hoãn Hoãn nhét ví lại vào túi xách.

Từ Hoãn Hoãn quấn lại khăn quàng, rảo bước về phía cửa lớn cảnh cục, tiến vào trong cô bắt gặp anh đang nghiêng người nhìn về hướng của cô.

Từ Tĩnh đang chờ cô sao?

Suy nghĩ này chỉ tồn tại trong đầu cô hai giây, giây thứ ba cô móc tiền lẻ đưa ra.

“Về nhà rồi tính!” Giọng lạnh tanh, Từ Tĩnh xoay người bỏ đi, dáng vẻ lạnh lùng tựa như người vừa rồi đứng chờ cô không phải là anh.

Từ Hoãn Hoãn liếc mắt nhìn tờ tiền trong tay, thở dài đút lại vào túi, bước từng bước nhỏ về phía trước.

Đưa Từ Hoãn Hoãn đến Cục cảnh sát, Từ Tĩnh sang văn phòng đội hình sự, chào hỏi Cao Lâm vài câu, rồi quay về phòng pháp y.

Là bạn với Từ Tĩnh nhiều năm Cao Lâm hiểu tính tình của anh, anh ta đưa Từ Hoãn Hoãn hướng về phía phòng thẩm vấn: “Cố vấn Từ, chuyện là thế này, ba năm trước phát sinh vụ án bắt cóc liên hoàn.” Anh ta đem hồ sơ năm đó giao cho cô, “Trong vòng ba tháng hung thủ bắt tám cô gái, giam vào trong một căn hầm bí mật. Ba ngày sau khi bị bắt, nạn nhân đều được tìm thấy ở những địa điểm khác nhau. Tất cả còn sống nhưng đều bị cắt đầu lưỡi, toàn thân vẽ sơn dầu.”

Đến trước khu thẩm vấn, Từ Hoãn Hoãn đã xem xong xấp tư liệu dầy cộm. Ở những phương diện khác, tốc độ của Từ Hoãn Hoãn cực kỳ chậm chạp nhưng khi đọc sách thì nhanh kinh người. Tuy trước đó đã từng chứng kiến, nhưng “hỏa tốc” thế này cũng khiến Cao Lâm kinh hãi.

“Tôi biết vụ án này, nửa năm sau đó hung thủ bị bắt!” Vụ án này khá lớn, Từ Hoãn Hoãn có nghe qua.

Tầm mắt dời qua vách kính đặc biệt ngăn cách phòng điều khiểnvà phòng thẩm vấn, trong phòng ấy chỉ duy nhất một người đàn ông: “Chính là hắn, tên là Cung Duy Nhất.”

Từ Hoãn Hoãn liếc nhìn Cung Duy Nhất, ngẩng đầu nhìn Cao Lâm: “Đang chịu án tù lại được đưa đến đây, hẳn là vìphát sinh vụ án tương tự?”

Vẻ mặt Cao Lâm nghiêm túc, vuốt vuốt cằm: “Không sai. Sáng nay một nạn nhân nữ được phát hiện ở lề đường Tú Tề nằm trong khuôn viên của một tiểu khu, thủ pháp hoàn toàn tương đồng. Chi tiết của vụ án chưa từng được tiết lộ ra bên ngoài, chúng tôi tình nghi hung thủ còn có đồng bọn, khả năng năm đó điều tra đã bỏ sót.”

Từ Hoãn Hoãn ghé sát vào lớp kính một chiều, Cung Duy Nhất đang nhắm mắt, vẻ mặt không có bất kỳ biểu cảm nào.

“Cố vấn Từ, tôi hi vọng cô có thể giúp chúng tôi hỏi xem hắn còn đồng bọn nào hay không. Từ khi chúng tôi giải hắn đến đây hắn không chịu nói lấy nửa lời.” Cao Lâm không có đột phá, Cung Duy Nhất không chịu khai nên cảnh sát cũng không làm gì được hắn. Hắn cũng nắm được điểm này nên duy trì im lặng, hắn chờ cảnh sát mở ra điều kiện.

Nhưng đối với Từ Hoãn Hoãn, vẻ mặt của nghi phạm còn đáng tin hơn lời khai của hắn nhiều, cô mỉm cười gật đầu: “Tôi biết rồi.”

Lần này Từ Hoãn Hoãn không mang theo bất cứ vật dụng gì vào phòng thẩm vấn. Nghe tiếng cửa mở, Cung Duy Nhất miễn cưỡng mở mắt. Hắn đeo kính cận, trông khá điển trai và hào hoa. Hắn chẳng chút nào lộ ra vẻ hoang mang, ánh mắt còn pha chút châm biếm.

Nhìn thấu vẻ mặt của hắn, Từ Hoãn Hoãn ngồi xuống phía đối diện.

“Tôi tên Từ Hoãn Hoãn!”

Cao Lâm khá bất ngờ vì cô không chọn phương pháp như lần thẩm vấn trước, lần này cô chủ động giới thiệu về mình.

Cung Duy Nhất chẳng phản ứng, ngay cả nhìn cô một cái cũng không thèm.

Từ Hoãn Hoãn không che giấu thân phận: “Tôi là chuyên gia trắc hoang.”

Nghe đến đây hắn khẽ nhíu mày, ngay lập tức nhìn về phía cô, nhếch miệng lộ ra vẻ xem thường.

“Hiện tại anh đang nghĩ chỉ cần anh không nói lời nào chúng tôi sẽ không có cách nào bắt anh?” Từ Hoãn Hoãn chống hai tay lên bàn, đổ người về phía trước, nhìn chằm chằm vào đôi mắt hắn, tặng lại cho hắn bộ mặt “khi dễ”: “A! Anh nghĩ vậy là hoàn toàn sai lầm. Cho dù anh không nói lời nào tôi vẫn có thể đoánđược trong lòng anh đang nghĩ gì.”

Từ Hoãn Hoãn không ngạc nhiên khi lần thứ hai nhận được ánh mắt khinh thường của hắn: “Anh không tin sao? Chúng ta thử nhé”

Một giây sau, mặc kệ Cung Duy Nhất có đồng ý hay không, cô bắt đầu cuộc trắc nghiệm: “Bây giờ trong đầu anh nghĩ về một màu, đừng nói ra.”

Ba giây sau, cô nhìn vào mắt hắn: “Màu xanh lam!” Từ Hoãn Hoãn chỉ vào áo khoác của mình: “Là màu áo này của tôi!”

Cô nhìn Cung Duy Nhất đang nhếch môi, vẻ mặt sung sướng từ từ hóa lạnh lùng, “Tôi đã nói: với tôi, việc đoántâm tư của anh “Dễ-như-ăn-cháo”.”

Bốn chữ cuối cô đặc biệt nhấn mạnh. Điều này đã kích thích người luôn tự cho mình là siêu phàm như Cung Duy Nhất, hắn phẫn nộ, hai tay nắm chặt thành quyền, gầm lên: “Cô đừng mong có thể hỏi bất kỳ điều gì!”

Từ Hoãn Hoãn nheo mắt, từ tốn: “Có thể anh đã thua rồi!”

*

Nói xong câu này, cô đứng dậy, rời khỏi phòng thẩm vấn, qua gian phòng điều khiển, câu đầu tiên khi gặp Cao Lâm: “Anh xem hắn nói chuyện rồi!” Ngữ khí vui vẻ như lập được công lớn.

Cao Lâm nghi ngờ: “Ừm, tôi nghe thấy, nhưng Cố vấn Từ, tại sao cô đi ra?”

Anh ta thầm nghĩ khi Cung Duy Nhất mở miệng chính là thời cơ tốt nhất tiếp tục cuộc thẩm vấn.

“Để cho hắn thời gian xoắn xuýt!” Từ Hoãn Hoãn lẩm bẩm, nói ra một tin trọng yếu: “Đúng rồi, tuy hắn chỉ nói một câu nhưng cho thấy hắn biết nghi phạm là ai?”

Cao Lâm rất bất ngờ, rõ ràng Cung Duy Nhất nóimột câu chẳng liên quan, “Cô chắc chắn chứ?”

Từ Hoãn Hoãn gật đầu: “Tôi khẳng định!”

Từ Hoãn Hoãn liếc mắt nhìn vẻ mặt có phần nôn nóng của Cung Duy Nhất, nhưng cô không dự định vào đó ngay, cô quay sang Cao Lâm: “Một tiếng sau tôi vào lại!”

“Được!”

Theo Cao Lâm rời khỏi phòng điều khiển, Từ Hoãn Hoãn gãi gãi má, “À! Đội trưởng Cao, phòng pháp y ở đâu ạ?”

Đây là đầu tiên Từ Hoãn Hoãn đến phòng pháp y, cô nhón chân muốn từ cửa sổ nhìn vào trong, nhưng không thấy bóng dáng của Từ Tĩnh, cô thầm nghĩ: Có khi nào không có ở đây?

“Có việc?” Ngữ khí lạnh lùng vang lên trên đỉnh đầu.

Tựa như làm chuyện xấu bị bắt gặp, Từ Hoãn Hoãn rụt cổ, từ từ xoay người lại, trước mặt là chiếc áo blouse trắng, mắt lướt chầm chậm từ vai, đến cằm, đôi môi đang khẽ mím, rồi lên trên nữa….

“Hì hì…” Lấy tay quơ trúng cánh cửa phía sau lưng, cô không hề ngạc nhiên khi đón nhận được vẻ ghét bỏ của Từ Tĩnh.

Từ Hoãn Hoãn bĩu môi. Đột nhiên Từ Tĩnh đưa tay về phía cô, cô trợn tròn mắt, cúi đầu theo bản năng.. sau đó…

Cô nghe thấy tiếng mở cửa.

“…” Từ Hoãn Hoãn nhắm tịt mắt, cảm giác trời đất chao đảo.

Lát sau, lại nghe tiếng của Từ Tĩnh: “Cô tính lấp luôn cửa sao?”

Từ Hoãn Hoãn dịch người sang một bên, chờ đến khi Từ Tĩnh vào trong cô mới nối gót theo sau.

Từ Tĩnh ngồi xuống bàn làm việc, giương mắt nhìn Từ Hoãn Hoãn đang chậm rì rì tiến tới: “Chuyện gì?”

“Tôi muốn xem qua phòng pháp y thì thế nào!” Ngữ khí trịnh trọng, quét mắt nhìn một vòng, rồi chỉ cánh cửa phía bên kia: “Chỗ đó là nơi nghiệm thi sao?”

“Ừm!”

Từ Hoãn Hoãn bước tới, nhón chân nhìn qua tấm kính. Ra vẻ thật sự đến chỉ tham quan phòng pháp y, cô liếc mắt nhìn Từ Tĩnh đang đọc tư liệu, cô tìm một chiếc ghế, im lặng ngồi xuống, cố gắng thật yên tĩnh, giảm thiểu sự tồn tại của mình.

Dĩ nhiên chuyện này làm gì có tác dụng, giọng nói lành lạnh lại vang lên: “Còn chuyện gì nữa!”

Từ Hoãn Hoãn: “Tôi chỉ hơi hiếu kỳ vì sao anh lại làm việc ở phòng nghiệm thi?”

“Tôi là pháp y!” Câu trả lời ngắn gọn.

Từ Hoãn Hoãn nghiêng đầu: “Tôi là chuyên gia trắc hoang nhưng tôi sẽ không bao giờ ở cùng nghi phạm.”

“…”

Từ Tĩnh đặt tư liệu trên tay xuống, thanh âm trầm thấp: “So với người sống, tôi muốn ở cùng với thi thể hơn.”

“Bởi vì người sống quá ồn ào ư?” Từ Hoãn Hoãn nghĩ anh đang ám chỉ cô.

Từ Tĩnh đưa ra đáp án hoàn toàn khác hẳn: “Vì bọn họ không nói dối!”

*

~~~ Lời tác giả: →_→chương này nữ chính không ăn!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN