Từ Từ, Tôi Mới Là Công ! - Chương 7: Cậu nhóc này, thật lòng thích mình sao ?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
72


Từ Từ, Tôi Mới Là Công !


Chương 7: Cậu nhóc này, thật lòng thích mình sao ?


Có lẽ Lâm Miểu chỉ đang thảo luận về vấn đề nấu ăn, nhưng khi Triển Thiệu nghe những lời này, anh cảm thấy có một ẩn ý sâu xa đằng sau đó.

Lúc này đã chạng vạng tối, ánh chiều tà lấp lánh màu vàng nhạt chiếu lên mặt Lâm Miểu, khiến cho đường cong khuôn mặt cậu trông mềm mại, ánh mắt cũng ôn nhu lạ thường.

Nhưng mà……

Triển Thiệu nuốt nước bọt, nói:

” Không cần, anh không chú trọng vấn đề ăn uống đến mức đấy, ăn no là được rồi. “

Lâm Miểu không giấu được thất vọng từ trong ánh mắt:

” Hóa ra là thế. Vậy em… “

Triển Thiệu hoảng hốt, vội vàng ngắt lời cậu:

” Em làm sao? Anh lên nhà trước đây. “

Khi cửa kính từ từ mở ra, Triển Thiệu vội vàng lao vào, quay đầu nói:

” Gặp lại sau. “

Cuối cùng cũng trốn được rồi.

Chuyện gì thế này? Sao mình lại phải trốn?

Là người đứng đầu bảng GSTAR, luôn có một số thành phần sau khi được anh làm cho dục tiên dục tử, sẽ lén đến tìm anh lần nữa, rồi tìm cách để được tiếp xúc thân mật, hoặc trực tiếp ngỏ ý muốn hẹn hò với anh.

Nhưng mà, Triển Thiệu chưa một lần đồng ý.

Một mặt, anh không muốn chuyện công việc và đời sống riêng tư liên quan đến nhau.

Mặt khác, trong lúc quay anh là một người nhẹ nhàng ôn nhu, nhưng chưa bao giờ cảm thấy hứng thú với bạn diễn của mình.

Nhưng, chuyện hôm nay….

Cậu nhóc chỉ hơi tí là đỏ mặt, vậy mà đôi khi cũng có thể nói ra những lời táo bạo như vậy, khiến cho Triển Thiệu không thể giữ được bình tĩnh trong lòng.

” Cậu biết bản thân đang nói cái gì không? ” Triển Thiệu bỏ sủi cảo đông lạnh xuống nồi rã đông, nhìn chỗ đá đang tan dần, thở dài.

Lại một ngày trôi qua.

Triển Thiệu xách túi rau mua ở siêu thị đi về nhà.

” Hôm nay sẽ còn chạm mặt Lâm Miểu không? ” Suy nghĩ này vẫn luôn luẩn quẩn trong đầu anh từ khi bước ra khỏi nhà.

Anh không biết mình đang thất vọng hay vui mừng, tận cho đến khi về tới cửa chung cư, anh vẫn chưa thấy Lâm Miểu xuất hiện.

” Chắc hôm qua chỉ là trùng hợp. ” Anh nghĩ.

Đúng lúc này, một chiếc xe đạp phanh ” két ” trước mặt anh.

” Triển Thiệu. ” Lâm Miểu mặt mày hớn hở: ” Em đi đằng sau thì nhìn thấy anh, nên đuổi theo anh đến tận đây. “

Câu nói này rất bình thường, nhưng Triển Thiệu lại cảm thấy nó không bình thường tí nào.

Không để Triển Thiệu nói tiếp, Lâm Miểu nhìn túi rau trên tay anh, vỗ tay nói:

” Ồ, hôm nay anh mua rau sao? Anh sẽ nấu ăn ạ? Anh muốn em giúp anh không? “

Triển Thiệu đang nghĩ xem phải từ chối như nào, thì Lâm Miểu đã khóa xe, tự giác đứng trước cửa kính.

Nếu bây giờ mà đuổi người đi, thì trông cậu ấy đáng thương quá…. Triển Thiệu nghĩ, lôi thẻ ra quét, cửa mở.

Căn hộ Triển Thiệu ở tầng 10, rộng 80 mét vuông, hai phòng ngủ một phòng khách.

Vừa bước vào cửa, đã có thể nhìn thấy phòng bếp, tủ bát được làm bằng gỗ hồ đào, phối hợp với mặt bàn màu vàng nhạt, màu sắc trông rất hài hòa.

Lâm Miểu thấy phòng bếp màu sắc rực rỡ, cười nói:

” Anh không biết nấu cơm? Vậy sao đồ làm bếp lại đầy đủ thế này? Phòng bếp cũng rất đẹp. “

Triển Thiệu lắc đầu:

” Lúc anh chuyển đến ở, phòng bếp đã như vậy rồi. Anh còn chưa bao giờ động vào đồ làm bếp ở đây. “

Lâm Miểu cởi giày, thuần thục mở tủ bát, lấy một cái tạp dề hoàn toàn mới rồi mặc lên người, sau đó lôi rau Triển Thiệu mua từ trong túi, cho vào chậu, xả nước. Triển Thiệu trừng mắt:

” Sao em biết ở đấy có tạp dề? Trong khi anh còn không biết. “

Lâm Miểu không thèm quay đầu, vừa rửa rau vừa tự nhiên nói:

” À, trước kia em từng ở một căn hộ cũng bố trí như này, cho nên mới biết. “

” Ồ, hóa ra là vậy. ” Triển Thiệu gãi gãi đầu, cảm thấy câu trả lời khá là hợp lý.

Anh nhìn Lâm Miểu thành thạo rửa rau, thái rau, muốn đi vào giúp cậu nhưng không biết làm gì, chỉ có thể đi quanh phòng bếp, cảm thấy ngượng ngùng mất tự nhiên.

Lâm Miểu ngầng đầu, mỉm cười:

” Anh ra sô pha ngồi nghỉ một lát đi, bao giờ làm xong em sẽ gọi anh. “

Ánh mắt cậu ôn nhu như bông hoa mùa xuân nở rộ.

Triển Thiệu đỏ mặt.

Anh đã ăn qua 25 cái nồi bánh chưng, nhưng chỉ nghe được mấy câu như này trên phim truyền hình.

Anh ngơ ngác ngồi xuống sô pha, nghịch điện thoại, tự hỏi trong lòng: Cậu nhóc này, thật lòng thích mình sao?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN