Tử Việt Lan San - Chương 9: Cứu người
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
130


Tử Việt Lan San


Chương 9: Cứu người


9, Cứu người

“Gia Cát!” Dạ Lan San nôn nóng tiến lên giữ chặt y: “Ngươi mau vào xem, Nhạc bang chủ bị thương nặng .”

Nhạc Hồng bị thương? Gia Cát trong lòng cả kinh, vội vàng chạy theo Dạ Lan San đến trung thính*, vừa bước vào liền nhìn thấy Nhạc Hồng nằm ở trên giường sắc mặt trắng bệch hơi thở mỏng manh, vội vàng đi lên bắt mạch, chân mày lại càng nhíu chặt hơn.

*phòng giữa

“Phụ thân ta ông ấy thế nào?” Nhạc Cửu Nghiên thấy Gia Cát thần sắc không ổn, vành mắt nhanh chóng đỏ lên, suýt nữa lại rơi lệ.

Gia Cát lắc đầu, nói:“Nhạc bang chủ không chỉ bị thương mà còn trúng độc, ta có cách cứu. Nhưng mặc dù cứu được, khả năng Nhạc bang chủ sau này sẽ mất hết võ công.”

“Chỉ cần phụ thân sống là được.” Nhạc Cửu Nghiên sốt ruột.

Gia Cát gật đầu, phân phó mọi người nâng Nhạc Hồng vào một gian khách phòng, tự mình nâng tay viết một phương dược, sai người đi xuống nấu sau đó trộn vào nước để lúc tắm sử dụng, sau đó từ trong lòng xuất ra một bộ ngân châm mở miệng nói:“Bảo chủ, đợi lúc ta thi châm ngươi ở trong này canh chừng, dùng nội công bảo vệ tâm mạch của Nhạc bang chủ, những người khác đi ra ngoài chờ, nhiều người cũng vô ích.”

Dạ Lan San gật đầu đáp ứng, chờ mọi người lui ra Gia Cát thở dài, thật cẩn thận dìu Nhạc Hồng vào bồn tắm, vén tay áo lên cầm ngân châm bắt đầu dùng nội lực đẩy từng cây một tiến vào trong thân thể Nhạc Hồng. Được mười mấy cây châm, đầu Gia Cát đã toàn là mồ hôi, xuống tay cũng càng ngày càng chậm. Hai tay Dạ Lan San vẫn đặt trên lưng Nhạc Hồng thay ông bảo hộ tâm mạch, lúc bắt đầu chỉ cảm thấy nguồn nội lực tinh khiết của Gia Cát chậm rãi tiến vào cơ thể Nhạc Hồng. Nguyên bản đè nén khi tức, lúc sau nội lực Gia Cát không biết vì cái gì, lại càng ngày càng suy yếu, mắt thấy khí tức không ổn, lại nhìn y trên trán đầy mồ hôi lạnh, Dạ Lan San trong lòng biết không ổn lại không dám tùy tiện dùng nội lực giúp Gia Cát, đành phải quay đầu la lên:“Đoạn Tinh!”

“Bảo chủ!” Vẫn canh giữ ở ngoài cửa Đoạn Tinh vội vàng chạy vào, vừa vào liền nhìn thấy sắc mặt Gia Cát tái nhợt, cuống quít ở trên lưng y nâng tay tiếp một chưởng, từ từ độ chút nội lực của mình cho y. Cảm nhận được có Đoạn Tinh ở phía sau trợ giúp, Gia Cát cắn môi tiếp tục cẩn thận thi châm. Qua hai canh giờ sau, rốt cục trát* xong cây châm cuối cùng, Gia Cát sắc mặt tái nhợt thu tay nói:“Bảo chủ, dùng nội công đem những cây châm này bức ra đi, Nhạc bang chủ không sao rồi.”

*ghim

Dạ Lan San vốn lo lắng Gia Cát kiên trì không nỗi, bây giờ nghe y nói như vậy cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra. Nhắm hai mắt phát lực hạ thủ, tức khắc mấy trăm cây ngưu mao châm ở trước ngực Nhạc Hồng nhất tề bay ra ngoài, đồng loạt đính ở trên cây cột đối diện, cây châm nguyên bản màu bạc lúc này toàn bộ biến thành màu xanh thẫm. Cây cột kia vốn có màu đỏ trong tích tắc liền có hơn mấy trăm cái lỗ nhỏ, nhìn qua thật khiến cho người ta sởn tóc gáy.

Mọi người ở ngoài cửa nghe được động tĩnh vội vàng chạy vào phòng, Dạ Lan San đứng lên phất tay nói:“Yên tâm đi, Gia Cát nói Nhạc bang chủ không có việc gì, nghỉ ngơi một hồi hẳn là sẽ tỉnh.”

“Tạ ơn tiên sinh!” Nhạc Cửu Nghiên thấy sắc mặt Nhạc Hồng có chút chuyển biến, nhất thời mừng rỡ lôi kéo Gia Cát liên tục nói lời cảm tạ. Gia Cát cười lắc đầu, cố gắng chống đỡ thân thể đứng lên, hai chân lại mềm nhũn quỵ xuống, nhất thời cảm thấy thiên toàn địa chuyển, chỉ cảm giác được có người xông lên tiếp được thân thể ngã xuống của mình, rồi liền lâm vào bóng đêm tĩnh mịch.

“Uy, Thần Côn ngươi đừng làm ta sợ!” Đoạn Tinh sợ hãi ôm Gia Cát ngã vào lòng, không phải thần y sao? Sao cứu người xong rồi bản thân phải đi cấp cứu.

“Là Thanh Lão Châm!” Lạc Cẩm mắt sắc, thấy được độc châm trên cây cột chỉ cho những người khác xem.

“Thanh Lão Châm là thứ đồ chơi chó má gì?” Đoạn Tinh sốt ruột, không lựa lời mà nói.

Lạc Cẩm còn thật tình giải thích:“Là một phương pháp châm cứu từ thời kỳ thượng cổ truyền lại, ta trước kia từng đọc qua trong sách, loại châm này có thể giải bách độc, nhưng lại gây tổn thương lớn cho người thi châm. Gia Cát tiên sinh dùng nội công thay Nhạc bang chủ bức độc, bản thân cũng bị thương.”

“Vậy làm sao bây giờ?” Đoạn Tinh chân tay luống cuống.

“Vô phương.” Lạc Cẩm đưa tay chẩn mạch, an ủi nói:“Chỉ là mất quá nhiều nội lực, không có gì trở ngại, nghỉ ngơi một chút hẳn là sẽ không sao .”

“Ngươi xác định?” Đoạn Tinh nhìn chằm chằm Lạc Cẩm, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là lo lắng, xoay người ôm Gia Cát trở về phòng, một bên chạy một bên kêu:“Người tới, hết thảy xuống núi tìm đại phu cho lão tử!”

Dạ Lan San bất đắc dĩ lắc đầu không đi để ý đến hắn, cùng mọi người cẩn thận nâng Nhạc Hồng lên giường. Lại gọi người an bài khách phòng cho Nhạc Cửu Nghiên và Lạc Cẩm, rồi cùng Thần Tử Việt đến phòng Gia Cát, nhìn xem có gì cần hỗ trợ không.

Đoạn Tinh một đường chạy về phòng, chỉ cảm thấy người trong lòng gầy teo yếu ớt, xương cốt cọ hắn đến đau, trong lòng lại lo lắng. Thật cẩn thận đặt y lên giường, lại thay y đắp chăn, nhìn y sắc mặt tái nhợt hàm răng cắn chặt, không khỏi gấp đến xoay mòng mòng. Nội lực Gia Cát luôn suy yếu, lần này lại vì cái thứ Thanh Lão Châm bỏ đi kia mà lao lực như vậy, còn chưa kịp ngáp một cái đã ngã quỵ. Đoạn Tinh càng nghĩ càng sinh khí:“Ngươi cái đồ ngốc tử, mạng cũng đâu phải chỉ của mình ngươi a? Còn có cái tên Nhạc lão đầu, ngươi không có việc gì tự dưng lại bị thương! Bị thương cũng thôi đi, ngươi làm gì còn khiến Bảo chủ mang về a!”

Hùng hùng hổ hổ mấy câu, Đoạn Tinh ngày càng tâm phiền ý loạn: “Con bà nó, đám tôn tử này tìm đại phu sao lại chậm như vậy!” Thật sự chờ không kịp, Đoạn Tinh liền chính mình phi thân xuống núi tìm đại phu. Dạ Lan San cùng Thần Tử Việt vừa vào tiểu viện Gia Cát liền nhìn thấy Đoạn Tinh sưu một tiếng bay ra khỏi cửa, miệng còn đang hùng hùng hổ hổ, dưới chân mượn lực vài cái, nhất thời biến mất vô tung vô ảnh, không khỏi hai mặt nhìn nhau, đây là tình huống gì?

Bạch Nhược Manh chạy tới cũng vừa nhìn thấy một màn đẹp mắt này, lắc đầu cười nói:“Ngày thường hai người vừa thấy mặt liền cắn liền nhéo, hiện tại mới biết sốt ruột .”

Vào phòng, nhìn sắc mặt Gia Cát tái nhợt nằm ở trên giường, Thần Tử Việt tiến lên thay y bắt mạch nghi hoặc nói:“Thật sự chỉ là hao tổn nội lực quá nhiều mà thôi, nghỉ ngơi một chút là sẽ khỏe lại, Đoạn Đoạn sao lại gấp gáp như vậy?”

Bạch Nhược Manh nhẹ nhàng thở ra, nâng tay rót chén nước đưa cho Thần Tử Việt cười nói: “Cái này a, đã nói quan tâm nhiều sẽ bị loạn!”

Thần Tử Việt cùng Dạ Lan San nháy mắt mấy cái, sau khi phản ứng xong lại không hẹn mà cùng hít một ngụm lãnh khí, sau đó nhìn nhau cười xấu xa —– Hấp dẫn a hấp dẫn!!

Chỉ chốc lát sau Gia Cát ở trên giường chậm rãi mở mắt, cảm thấy đầu có chút choáng.

“Nha, Gia Cát!” Thần Tử Việt phát hiện Gia Cát tỉnh, vội vàng ngồi vào bên giường dìu y dậy:“Gia Cát ngươi cảm thấy thế nào? Muốn uống nước hay không? Ta giúp ngươi lấy!”

Gia Cát lắc đầu, lẳng lặng ngồi yên để từ từ khôi phục lại một chút, nâng mắt nhìn chung quanh. Dạ Lan San, Thần Tử Việt, Bạch Nhược Manh, chỉ có ba người trông chừng mình sao? Không biết tại sao, trong lòng Gia Cát không hiểu vì sao lại thất vọng, cúi đầu nói:“Ta không sao, nằm một lúc thì tốt rồi, các ngươi đi về trước đi.”

“Ngươi có phải đang đợi Đoạn Đoạn hay không?” Thần Tử Việt chọt chọt cười hì hì.

“Nói bậy, ta chờ hắn làm gì!” Gia Cát cãi lại, giơ tay kéo chăn qua đầu muốn ngủ. Lại cảm thấy ngoài cửa sổ có một đạo bóng đen hiện lên, sau đó Đoạn Tinh mỗi tay cắp một lão nhân xông vào, lại nhìn hai lão nhân ôm thùng thuốc trong tay kia, mỗi người nơm nớp lo sợ sắc mặt trắng bệch.

“Phốc…………” Thần Tử Việt phun nước, chỉ vào Đoạn Tinh cười gập thắt lưng:“Đoạn Đoạn………… sao ngươi có thể đáng yêu như thế…………”

Dạ Lan San cũng cố nén cười, lôi Thần Tử Việt và Bạch Nhược Manh ra cửa.

“Ách………… ngươi tỉnh a.” Đoạn Tinh buông lão nhân trong tay xuống, có chút xấu hổ.

Gia Cát mỉm cười nhìn hắn, nghiêng đầu không nói lời nào.

Đoạn Tinh đại quẫn, cảm thấy mình ở lại cũng không được đi cũng không xong, trong lòng thầm mắng chính mình đầu heo. Lúc này hai lão nhân kia mới chậm chạp thở, run run mở miệng, nói:“Bảo………… Bảo chủ, xin hỏi bệnh nhân ở nơi nào, có thể cho chúng ta chẩn đoán hay không?”

“Này…………” Đoạn Tinh khó xử nhìn người phía trên giường, nhớ tới Gia Cát luôn luôn tự nhận y thuật thiên hạ đệ nhất, ghét nhất chính là để người khác xem bệnh cho mình, nên muốn đuổi hai đại phu này đi, không ngờ Gia Cát lại mở miệng nói: “Là ta.”

Đoạn Tinh kinh ngạc nhìn Gia Cát, phát hiện trong mắt y cũng không có bất mãn gì cũng yên tâm, để cho hai đại phu kia đi qua bắt mạch.

“Vị tiên sinh này không có việc gì.” Lão nhân nói:“Chỉ là có chút suy yếu, hảo hảo điều dưỡng một thời gian, đừng trúng gió cảm lạnh là tốt rồi.”

“Ngô………… Vậy thì tốt.” Đoạn Tinh hướng hai lão nhân kia ôm quyền nói:“Mới rồi bất thình lình, dọc đường khiến nhị vị kinh hãi, kính thỉnh thông cảm.”

“Đâu có đâu có.” Hai người kia cuống quít hoàn lễ, nghĩ thầm chỉ cần ngươi lần sau đừng có đem cửa đá bay tiến vào không nói hai lời bắt người là được rồi. Ngày thường chẩn mạch đều là ngồi kiệu đi, lần này ngược lại, được bay đi.

Sau khi tiễn bước đại phu, Đoạn Tinh đứng ở trong phòng gãi gãi đầu, hướng Gia Cát nói: “Ách………… cái kia, không có việc gì thì tốt rồi, vậy ngươi ngủ đi ta đi về trước.” Nói xong quay đầu bỏ chạy, lúc vừa quay người đầu đập mạnh lên cây cột, “Tê…………”. Đoạn Tinh đau hít một ngụm lãnh khí, sờ sờ cái trán cảm thấy mình lần này thật mất mặt, cũng bất chấp trước mắt là cái gì bay a bay, bằng cảm giác hướng ngoài cửa chạy thẳng, lại bị cánh cửa vướng chân lảo đảo thiếu chút nữa vồ ếch trên mặt đất. Định điểm mũi chân một cái phi thân bay đi thì đụng phải nóc phòng —— Ít nhất như vậy cái tên Thần Côn kia không thấy mình quẫn bách.

Gia Cát ở trong phòng ôm chăn lăn qua lăn lại, cười a cười.

Đoạn Tinh một đường bay trở về phòng mình, “Đông” một tiếng đạp cửa, bổ nhào lên giường hung hăng đem đầu chôn ở trong chăn, rất muốn đập đầu vào tường. Hôm nay sao lại mất mặt như vậy a mất mặt!

Một lát sau, Đoạn Tinh cuối cùng cảm thấy mình đã bình tĩnh hơn một chút, vì thế ngồi xuống cẩn thận suy nghĩ, vì cái gì hôm nay lúc Thần Côn kia suy yếu ngã xuống, mình cư nhiên thất kinh như vậy? Từ xưa đến nay, gặp nhau không phải cãi nhau chính là hận y đến nghiến răng nghiến lợi, sao hôm nay lại vất vả như thể mình thiếu nợ Thần Côn, mình thế nhưng còn hoang mang lo sợ? Thời điểm chạy xuống núi còn luôn lo lắng y xảy ra chuyện, trở về nhìn thấy y không có việc gì còn cười với mình, cư nhiên lại có một loại cảm giác khác lạ? Đoạn Tinh lắc lắc đầu, cảm thấy trong đầu toàn là hình ảnh Gia Cát mỉm cười với mình, con ngươi đen bóng, cái mũi tinh xảo, đôi môi mỏng, khóe miệng nâng lên một độ cong đẹp mắt, cằm đầy đặn, tuy rằng sắc mặt hơi tái nhợt, nhưng vẫn như cũ làm cho người ta cảm thấy thật ấm áp.

“Muốn chết a!” Đoạn Tinh kêu thảm thiết một tiếng, cúi đầu hung hăng nện giường:“Thần Côn ngươi rốt cuộc cho ta ăn dược gì? Tiểu gia ta quan tâm ngươi làm gì???”

Thủ vệ trong viện từ bên ngoài nhìn vào cửa sổ thấy hành động của Đoạn Tinh, một người hai người trợn mắt há hốc mồm.

Thủ vệ Giáp nuốt nước miếng:“Phó Bảo chủ hôm nay lại làm sao vậy?”

Thủ vệ Ất dụi dụi mắt:“Không biết, đầu tiên là gào thét toàn bảo đi tìm đại phu, rồi lại niệm niệm lẩm bẩm đá cửa đập giường, chẳng lẽ là trúng tà?”

Thủ vệ Bính quá sợ hãi:“Đừng a, nếu không nhanh mời Gia Cát tiên sinh lại đây nhìn xem!”

Vừa dứt lời, từ trong phòng liền bay ra một cái gối đầu:“Không cho phép nhắc tới Thần Côn kia!!!”

Thủ vệ Giáp Ất Bính đồng thời gật gật đầu, trăm miệng một lời nói:“Nga, nguyên lai là cùng quân sư cãi nhau!”

“Đã nói không cho ở trước mặt ta nhắc tới Thần Côn kia!” Trong phòng truyền ra tiếng rống giận của Đoạn Tinh, theo sau là một tiếng “Ầm”. Một lát sau, Đoạn Tinh chậm rãi từ trong phòng thong thả đi ra, tao nhã phủi phủi người đầy tro bụi, mặt không chút thay đổi mở miệng: “Giường trong phòng ta sụp, cho người tới đổi cái mới.”

“Phốc…………” Núp trong chỗ tối Dạ Lan San cùng Thần Tử Việt cười đến hỏng.

Lúc cơm chiều Gia Cát đã khỏe hơn phân nửa, liền đến nhà ăn cùng mọi người, lại không nhìn thấy thân ảnh Đoạn Tinh, không khỏi bưng chén quay đầu nhìn tới nhìn lui.

Thần Tử Việt cười:“Đừng tìm, Đoạn Đoạn buổi chiều động kinh gào to cho người tìm hơn mười đại phu lên núi, lúc này đang ở phòng thu chi trả tiền cho người ta, thật sự là phá sản a phá sản.”

Gia Cát mạc danh kỳ diệu đỏ mặt, trong lòng hình như có chút ngọt ngào.

. : .

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN