Tục làng
Chương 13
Trịnh Hiệu Tích ngồi trên giường, im lặng để bà Phúc Loan xức thuốc. Mùi thảo dược lan trong không khí, tạo cảm giác lâng lâng dễ chịu. Nhưng tất cả những thứ đó, cũng chẳng thể giúp Khương Cảnh quên được cái mùi mà mình ngửi thấy lúc mở mắt sáng nay. Y đã từng ngửi thấy mùi đó trong căn phòng ngày mùng Hai tháng Bảy, khi bị giam giữ cùng với một người mù. Đó không phải mùi tanh của máu, cũng không phải mùi của thịt tươi bày bán trên các sạp hàng mỗi sáng, mà là mùi thuộc về vật chết lưu cữu. Mùi xác thối. Mùi mà lũ quạ vẫn đậu trên những mái nhà của làng Triêu Tịch thích nhất.
Lúc này, phần thịt gần cổ tay ngài đã trũng xuống, li ti những lỗ thủng xanh tím, nhìn mà rợn người. Khương Cảnh liếc mắt đến tên phụ đồng đang bưng thau nước. Tuy mặt mày vẫn dửng dưng như không, nhưng ngón tay trắng bệch bấu chặt vào thành thau kia, chúng đã tố cáo nội tâm gã. Khương Cảnh thử phỏng đoán suy nghĩ của tên phụ đồng. Gã đang ghê tởm chăng? Hay là kinh sợ?
Giữa lúc Khương Cảnh đang mê man như thế, cửa phòng đã mở ra lần nữa. Là Mân Doãn Kỳ. Có lẽ hắn tới rất vội, thậm chí là vứt hết dáng vẻ cao quý thường ngày mà chạy tới đây. Bởi vì Mân Doãn Kỳ hít thở rất nặng nhọc.
Khương Cảnh chợt nhận ra, hình như đây là lần đầu tiên y nghe thấy tiếng thở của Mân Doãn Kỳ. Y suýt nữa đã quên, Mân Doãn Kỳ cũng là một người sống.
“Hiệu Tích à, Hiệu Tích…” Mân Doãn Kỳ thô lỗ đẩy bà Phúc Loan ra, cầm lấy cánh tay đang bị hoại tử của Trịnh Hiệu Tích, xoắn xuýt gọi. Bà Phúc Loan bị bất ngờ, chới với suýt ngã. Nhưng bà cũng không hề tỏ thái độ gì, chừng như đã quen, chỉ lặng lẽ đi thả chiếc khăn vào thau nước kia, vò vò nó.
Khương Cảnh đứng ngay bên giường, nhìn Mân Doãn Kỳ đang dần mất khống chế. Y nghĩ, người này điên rồi.
Mân Doãn Kỳ nhìn thể trạng của Trịnh Hiệu Tích. Nước mắt không kìm được, lại lã chã rơi xuống.
Đây là lần thứ hai Khương Cảnh nhìn thấy Mân Doãn Kỳ khóc. Lần thứ nhất, là khi y rình mò ở bên ngoài đền thánh hôm đó. Mân Doãn Kỳ thay hai cái bài vị lên bàn thờ. Hai cái bài vị mới tinh, được quét sơn rất đẹp. Một cái khắc tên, “Mân Doãn Kỳ”, cái kia khắc tên “Trịnh Hiệu Tích”. Hắn đứng lặng trước chúng nó hồi lâu, sau đó đưa tay lên lau nước mắt.
Khương Cảnh trộm nghĩ. Nếu năm nào cũng thực hiện tục làng kia, thì có phải, Trịnh Hiệu Tích đã trải qua chuyện này từng ấy năm. Mân Doãn Kỳ cũng đã nhỏ lệ từng ấy lần hay không.
Mân Doãn Kỳ yêu Trịnh Hiệu Tích sâu đậm như vậy. Làm sao hắn chịu được chứ?
Mân Doãn Kỳ lẩm bẩm, “làm sao đây, làm sao bây giờ…” Sau đó, trước sự kinh hãi của những người có mặt, Mân Doãn Kỳ như phát bệnh mà chồm tới, hôn lên phần da chi chít những vết tím đỏ của Trịnh Hiệu Tích.
Nếu như bỏ qua “căn bệnh” mà Trịnh Hiệu Tích đang mắc phải, thì đó sẽ là một màn bày tỏ tình cảm rất nên thơ. Nhưng mấu chốt chính là, nơi Mân Doãn Kỳ đang hôn hít đến mức bản thân cũng đang dần cạn dưỡng khí kia, đang bắt đầu chảy mủ. Khương Cảnh bất giác nhớ tới hình ảnh mấy con quạ với đôi mắt đen ngòm, vẫn hay rỉa xác vật chết trong làng. Mùi thảo dược khó khăn lắm mới áp chế được mùi chết chóc, lại bắt đầu kéo đến, lẫn vào trong không khí. Khi nhìn thấy có nước rỉ ra từ các lỗ trên phần da hoại tử của Trịnh Hiệu Tích, tên phụ đồng cuối cùng không chịu được nữa, thả rơi thau nước. Chỉ nghe một tiếng “xoảng” thật lớn, sau đó gã lao ra ngoài nôn thốc nôn tháo. Ngay cả bà Phúc Loan cũng bắt đầu run run.
“Chát!”
Lại một âm thanh gãy gọn nữa. Nhưng lần này ai nấy đều im phăng phắc, không dám can thiệp, cũng không dám di chuyển. Bởi vì, nguồn cơn của âm thanh đó, chính là cái tát của Trịnh Hiệu Tích.
Mặt Mân Doãn Kỳ lệch sang một bên, đôi con ngươi trừng lớn, như không tin được chuyện vừa xảy ra. Trịnh Hiệu Tích vô lực thả rơi cánh tay vừa đưa lên, run rẩy hỏi.
“Mân Doãn Kỳ, anh nói cho tôi biết, anh còn muốn cái gì nữa? Anh đang làm cái gì? Anh không thấy ghê tởm hay sao? Chính tôi còn phải ghê tởm chính mình! Coi như tôi xin anh, buông tha tôi. Anh muốn tôi quỳ xuống cũng được, bắt tôi làm gì cũng được…
“Anh dừng lại đi, có được không?”
Nước mắt trên gò má Mân Doãn Kỳ vẫn chưa khô. Hắn gian nan quay mặt lại, há mồm như muốn thanh minh. Chừng như Trịnh Hiệu Tích chưa bao giờ đối đãi thô bạo với hắn như thế, nên hắn đang không biết phải làm sao.
“Hiệu Tích… ta chỉ…”
Đôi mắt đào hoa từng câu hồn đoạt phách bao nam thanh nữ tú trong quá khứ, giờ phút này như tắt hẳn ánh sáng. Mân Doãn Kỳ cảm thấy, dường như tất cả nước ở biển Bắc đều đang đổ về hai mắt của mình. Hắn thậm chí còn không nhìn rõ gương mặt người mà mình yêu nhất. Hắn muốn đưa tay lau đi cho sạch, để mà nhìn cho rõ Hiệu Tích của hắn. Nhưng giờ phút này, Mân Doãn Kỳ lại lo sợ. Sợ rằng nếu nhìn rõ gương mặt của Trịnh Hiệu Tích, hắn sẽ…
Đau lòng mà chết.
“Ta chỉ là… chỉ là… yêu em mà thôi.”
…
Sau đó, Mân Doãn Kỳ hồn xiêu phách lạc rời đi. Trịnh Hiệu Tích mệt mỏi nhắm mắt, cũng không quên nhắc nhở người đàn bà hãy còn đang ngơ ngác đằng kia, “Bà Loan, làm cho xong đi.”
Bà Phúc Loan lúc này mới hồi thần. Vũng nước lênh láng trên sàn vẫn chưa có ai lau dọn, nhưng bà chẳng hề để tâm. May trong hòm thuốc vẫn còn băng vải. Bà Phúc Loan dùng tốc độ nhanh nhất để bôi thuốc, băng bó cẩn thận lại cho Trịnh Hiệu Tích, sau mới cáo từ. Căn phòng vốn đông đúc, nay chỉ còn lại Khương Cảnh.
Y đứng im như tượng. Không hỏi, không nói. Khương Cảnh đang chờ đợi.
Từ lúc mang thân phận người được chọn mà ở bên cạnh ngài, Khương Cảnh thay đổi rất nhiều. Lúc trước, y muốn cái gì, sẽ lập tức hành động để đạt được. Thế nhưng hiện tại, y coi trọng quyết định của người trên giường kia hơn tất thảy.
“Khương Cảnh.” Ngài gọi.
“Vâng.” Khương Cảnh đi tới, quỳ gối bên giường. Đúng tại vị trí khi nãy Mân Doãn Kỳ đã quỳ.
Trịnh Hiệu Tích nắm chặt tấm chăn, dường như đã thật sự quyết tâm. Khương Cảnh kiên nhẫn chờ đợi, không nửa câu hối thúc. Cuối cùng, Trịnh Hiệu Tích nói.
“Giúp ta thoát khỏi Mân Doãn Kỳ. Nói cho ta biết điều kiện của ngươi.”
Khoảnh khắc Trịnh Hiệu Tích nói ra yêu cầu kia, dường như Khương Cảnh nhìn thấy vẻ mặt tuyệt vọng của Mân Doãn Kỳ. Hắn ta tóc tai sõa sượi, hai mắt đỏ ngầu, đứng dưới trời mưa như trút. Hắn không ngừng gào thét, y như một con thú. Mà Khương Cảnh biết, Mân Doãn Kỳ, sẽ gọi tên ai. Cái ảo ảnh vô căn cứ đó, không ngờ lại khiến cho lòng y trở nên vô cùng dễ chịu. Thậm chí Khương Cảnh còn cảm thấy hả hê.
Khương Cảnh mân mê lớp vải băng trên tay Trịnh Hiệu Tích. Y đã chấp thuận.
“Tôi… chỉ xin được làm những gì cậu Mân đã làm với ngài…”
Khương Cảnh không cố kị nữa. Y nhẹ nhàng đặt lên băng vải trắng ngà một nụ hôn. Dưới đó chính là da thịt của ngài.
Y vô cùng sung sướng với suy nghĩ này.
|
Điên rồi. Điên rồi.
Cả cái làng này, điên hết cả rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!